Chương 13
Thằng khùng.
Văn Tranh mắng thầm trong lòng.
Mãi đến khi bước vào căn nhà nhỏ trong khu rừng rồi, cái cảm giác da đầu tê dại kia mới biến mất.
Tìm trang bị trong nhà nhỏ, lâu lắm rồi mới cãi một trận lớn như thế, cãi xong còn hơi sướng, cũng có chút xíu hối hận không biết đâu ra.
Một con gà mới, cái gì cũng không hiểu, ấn sai nút thì sao.
Huống hồ cái xe kia nổ cũng không phải tại hắn ta ấn bậy bạ, một chiếc xe, làm sao có thể có cái nút bấm vào xe sẽ nổ được.
Hắn ta cùng lắm chỉ làm cái hộp kia dính vào trên kính xe mà thôi.
Nhưng anh lại điên lên.
Thế nhưng cũng đâu thể trách anh được.
Nếu đối phương khiêm tốn một chút, thái độ tốt hơn chút, gây chuyện thì xin lỗi, cảm ơn, mọi chuyện cũng sẽ không đến mức này.....
Văn Tranh lôi một cái áo chống đạn ra khỏi đống đồ, mặc nó lên người, nghĩ:......Sao mình lại nổi nóng!?
Đều là tại thái độ lồi lõm của thằng ngu kia.
Tức giận của Văn Tranh đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ cần không phải mấy chuyện không thể chấp nhận được, anh chưa bao giờ ghim quá lâu.
Nhanh chóng lục hết căn nhà nhỏ trong rừng, anh nhặt được một cái áo chống đạn loại nhẹ, một cái bảo vệ đầu gối, và một cây súng bắn điện.
Cất trang bị, tâm trạng của Văn Tranh tốt lên không ít.
Hiện tại anh thiếu vũ khí đánh tầm xa, cho dù là súng ngắm bắn truyền thống hay vũ khí điện tử kiểu mới, chỉ cần có thể phạm vi tấn công đạt yêu cầu, anh đều có thể sử dụng được.
Trước khi vào game anh có lật qua danh sách vũ khí của << Đào sát >>, vũ khí hiện tại lạc hậu hơn so với trang bị quân đội đang sử dụng năm mươi năm. Nhưng chưa xa đến mức một thiên niên kỷ, cho nên không lạ lẫm mấy.
Thu hoạch kha khá trong căn nhà nhỏ trong rừng, anh quyết định đi sang một hướng khác.
Bộ bách khoa toàn thư kia có nói, việc đầu tiên cần làm sau khi vào trận là phải đi tìm bản đồ điện tử trước. Hòn đảo này cứ cách mười phút sẽ động đất một lần, vòng ngoài sẽ bị sụp. Nếu như không tìm ra bản đồ điện tử, chỉ cần động đất hai ba lần, người chơi không biết nên đi đâu chắc chắn sẽ chạy ra ngoài đấy, khiến bản thân mình bị loại vì rơi xuống biển.
Kho hàng khi nãy bị bom nổ tanh bành, thần may mắn cũng không mỉm cười với anh trong căn nhà nhỏ ban nãy, nhưng Văn Tranh không vội, bây giờ còn rất sớm.
Anh đi bộ vào trong rừng.
Đường rừng không dễ đi, thường xuyên vấp rễ cây ngã chổng vó. Cho nên nó nghiễm nhiên bị liệt vào sổ đen của các người chơi, rất ít người chủ động bước vào đây.
Văn Tranh vừa đi vừa quan sát, tốc độ rất chậm, anh nghe thấy tiếng súng khá nhỏ đằng trước.
Anh cảnh giác khom người ra trước, rất nhanh đã vào khu vực đánh nhau.
Vị trí anh chọn rất tốt, có thể nhìn bao quát hết hành động của cả hai phe.
Một phe bốn người, trông thế kia có vẻ là bốn người được đưa vào cùng một vị trí nên lập nhóm. Bên kia chỉ có một người, trốn sau thân cây lớn trốn mưa đạn đang đánh úp về phía mình.
Là gà mới kia.
Xa xa chỗ đó có một đống thùng, vốn là được vải rằn ri che lại, nay miếng vải ri có một góc bị lật lên, hai bên hiển nhiên đang tranh giành nó.
Văn Tranh đứng tại chỗ, im lặng nhìn.
Thân cây rất dày, bốn người kia hợp sức bắn hoài không lủng, cho nên bắt đầu hấp tấp.
Một người ngẩng đầu, hét về phía cái cây: "Có ngon thì ra đây! Tính trốn..."
Phụt một tiếng.
Cái từ không văn minh kia bị giữ lại trong miệng. Người nọ không đội nón sắt, cái đầu trần bị một mũi tên xuyên qua, kinh ngạc biến thành tia sáng trắng biến mất.
Ba người ở lại hét toáng lên, một trong số đó đỡ súng, cũng không để ý đến số đạn còn lại, bắn tới tấp về phía gà mới kia núp.
Gà mới kia khó lú đầu ra lần nữa, hắn siết chặt cây nỏ trong tay mình.
Văn Tranh khi nãy thấy rõ, ánh mắt của gà mới ấy thay đổi.
Anh thả chậm nhịp thở, không chờ nữa, tranh thủ lúc gà mới kia còn đang hấp dẫn ánh mắt của ba người kia, nhanh chóng vòng đến sau lưng bọn họ.
Tiếng súng quá lớn, át mất âm thanh di chuyển của anh, cho nên không có bất kì ai phát hiện sau lưng bọn họ có người.
Giơ tay lên, lưỡi dao hạ xuống, tia sáng trắng hiện ra. Mấy người hãy còn đang bận bịu chưa kịp phản ứng gì, súng điện đặt ngay hông gã, đã hút sạch máu của gã trong vòng hai giây.
Tất cả mọi thứ ngừng lại, giống như màn kịch bị đẩy đến tình tiết cao trào hay như cổ họng ai đó bị siết chặt. Văn Tranh lấy được cây súng ngắn mình mong muốn, vừa hô về phía người đang trốn sau cây đại thụ, vừa nhặt cây súng dài trên đất của người khác đeo lên lưng.
"Ra đây." Anh nói.
Hình như gà mới nhận ra giọng của anh, từ từ, cảnh giác, bước ra khỏi cái cây, cây nỏ trong tay nhắm về phía anh.
Giờ phút này, Văn Tranh đã đứng kế bên mớ vật liệu, dùng một tay lật toàn bộ tấm vải lên.
Gà mới cuối cùng cũng mở miệng.
"Tại sao lại là ngươi." Giọng của hắn trầm trầm dễ nghe, đáng tiếc là lời bay ra khỏi miệng hắn như muốn đấm vào tai người nghe "Không phải ta bảo ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta à."
Văn Tranh: "..."
Văn Tranh tức quá hóa cười, kết luận người mới này sẽ không đánh lén lúc anh đang nhặt trang bị, quyết định rút bàn tay để bên cây súng bắn điện lại, ngồi chồm hổm xuống, kiểm tra trang bị.
"Cậu tự có chân. Không muốn thấy tôi, còn không biết tự lăn à?"
"Ngươi mới lăn đấy!" Người mới xoay lưng rời đi, trông có vẻ không muốn cướp đồ với anh.
Văn Tranh lấy được tấm bản đồ điện tử như mong muốn.
Anh biết được đại khái vị trí của bản thân, lại lấy thêm một mớ vật phẩm chữa trị và bom.
Mấy thứ khác mang theo rất phiền, anh đứng tại chỗ, trong đống này có một thứ rất có ích – áo chống đạn.
"Này!" Văn Tranh hô về phía cái lưng kia.
"Cái gì!?" Người nọ nóng nảy xoay người.
"Đi lại đây!"
Người mới không nhịn được nữa đi lại "Lúc đầu ngươi bảo ta đi! Bây giờ bảo ta quay lại! Trông ta dễ tính lắm hả!?"
Văn Tranh ngừng một chút.
Gương mặt đeo mặt nạ lại gần.
Gần đến mức anh hình như có thể cảm nhận được lửa giận của người nọ phả vào mặt mình.
"Ừ." Văn Tranh lạnh lùng đưa áo chống đạn cho hắn "Mặc cái này vào. Hồi nãy cậu giết chết một người, cái này coi như tiền công."
Người mới khó tin nhìn cái áo chống đạn màu vàng đất, rồi lại nhìn Văn Tranh, mắt đảo qua đảo lại giữa hai đích đến nêu trên vài lần, tức giận nói "Ngươi bảo ta mặc cái thứ đồ xấu hoắc này!?"
"....Hả?"
"Cái thứ! Quần áo! Xấu hoắc này!" Người mới chỉ áo chống đạn "Ta không mặc!"
Văn Tranh choáng đầu gào lên "Cậu biết cái gì!?"
Người mới trợn mắt "Ngươi gào cái gì!?"
Tiếng súng đột nhiên vang lên, hai người nhanh chóng xoay người, tựa lưng vào nhau theo bản năng. Văn Tranh giơ súng "Đó là trang bị phòng vệ! Chứ bây giờ, có người bắn lén cậu, trúng là cậu chết ngay!"
Người mới giơ nỏ, bắn một mũi tên về phía có cái gì đó trăng trắng đung đưa đằng trước "Ta không mặc! Qúa xấu!"
Văn Tranh cũng giết chết một người, thuận tay thay băng đạn khác "Xấu chỗ nào!"
Vèo vèo vèo "Xấu!"
Đùng đùng đùng "Không xấu!"
Người mai phục cuối cùng biến thành tia sáng trắng biến mất, Văn Tranh cảm thấy đầu mình chắc chắn có vấn đề, cứ như não anh từ chối làm việc kể từ khi đụng trúng tên này vậy, nếu không sao tự nhiên đi thảo luận một cái áo có xấu hay không chứ.
"...Được, cậu làm sao làm, tôi mặc kệ."
Người mới cắn răng, cứ như sợ anh lại quát một chữ cút vào mặc mình lần nữa, cho nên quyết định nói trước "Cút!"
Văn Tranh: "..."
Hai người còn chưa trừng nhau xong, bỗng nhiên trời đất rung chuyển.
Đến giờ, vòng ngoài bắt đầu sụp.
Văn Tranh đứng vững, nhanh chóng mở bản đồ, thấy vòng đỏ đang nhấp nháy "Bên này!"
Xoay người chạy được mấy chục thước, quay đầu nhìn vẫn thấy người mới kia vẫn đang đứng tại chỗ, Văn Tranh giận mà không có chỗ xả "Đực ra đấy làm gì!? Chạy theo tôi nhanh lên!"
Người mới cuối cùng cũng cử động, mười mấy giây sau đuổi đến, chạy theo sau lưng Văn Tranh.
Nữ thần may mắn không mỉm cười với hai người bọn họ.
Rừng cây này vừa vặn ở vòng ngoài, vì để vào được khu vực an toàn, chạy tận hai phút còn sau lưng vẫn đang tiếp tục sụp.
"Bên đó! Moto!" Văn Tranh tinh mắt phát hiện trang bị, chạy về phía đó, nhưng lúc sắp đến lại vấp đá té, bèn để cho người mới ngồi trước. Người mới vừa mới leo lên xe, Văn Tranh đã ngồi vào sau lưng hắn, hối: "Mau chạy đi!"
Người mới không biết nên đạp chỗ nào, Văn Tranh đau đầu nói: "Bên trái là chân ga bên phải là thắng xe! Đạp bên trái đi!"
Moto lên ga chạy thẳng ra ngoài, có lẽ vì tốc độ quá nhanh nên khi lên dốc bay lên một khoảng, sau đó mới vững vàng hạ xuống đất. Tim gan phèo phổi của Văn Tranh như muốn kéo nhau ra ngoài hết, anh ôm chặc eo người mới theo bản năng. Tiếng gầm thét bên tai, hai người bay vùn vụt trên đường đất, hình như người mới tìm được bí quyết lái moto hay sao, mà càng chạy càng nhanh.
"Chạy chậm lại!" Văn Tranh nói vào lỗ tai hắn "Cậu sắp tông vào cây rồi!"
Người mới không để ý đến anh. Tốc độ xe quá nhanh, biển báo như phóng to trong nháy mắt, người mới hời hợt bẻ tay lái, bánh xe tóe lửa do ma sát với mặt đất, vững vàng chạy qua.
Tim Văn Tranh đập bình bịch, nhất thời không biết nên nói gì. Bách Sương nói đúng, adrenaline khiến con người cảm thấy mình đang sống. Mái tóc dài của người mới bay phấp phới, tốc độ khiến hắn cảm thấy hưng phấn.
"A ———" Người mới hô.
"Fuck!" Văn Tranh cũng hô.
Giây tiếp theo, bánh xe nổ, hai người đác ý vênh váo bay thẳng xuống đất.
"........" Lâu sau đó, Văn Tranh đứng dậy khỏi đường xi măng, nhìn thanh máu vơi đi, hoài nghi đời người.
"Nếu không phải tôi nể cậu là người mới." Anh tổng kết "Là tôi đánh chết cái đầu chó của cậu lâu rồi."
Người mới cũng đứng lên, sửa tóc "Càn quấy, từ đó đến giờ chưa ai dám bảo đầu của ta là đầu chó!"
Văn Tranh:????
Bánh xe nổ, không thể chạy nửa, Văn Tranh mở bản đồ điện tử, nhờ ơn cái chuyện chạy như hai thằng ngáo hồi nãy của bọn họ, nơi cả hai đang đứng bây giờ cách khá xa nơi anh muốn đến ban đầu.
Văn Tranh cất bản đồ, tự nhiên đi về phía đó, phát hiện người mới lại không theo, kỳ lạ quay đầu "Theo nhanh!"
Người mới khựng lại một chút, mới sóng vai đi với anh.
"Khi nãy là thứ gì?" Người mới tỏ vẻ không để ý hỏi.
Văn Tranh: "Cậu không biết moto hả?"
Bây giờ đa số là xe tự động lái, xe jeep và moto đã sớm biến mất trên đường, không biết cũng không có gì lạ.
Văn Tranh đoán người này tuy thiết kế ngoại hình thế này, nhưng tuổi có lẽ không lớn, vẫn đang trong giai đoạn tò mò về thế giới, nên anh bèn giới thiệu sơ lược cho hắn một chút, chỉ cho hắn biết điểm khác nhau giữa cái loại xe.
Nói một hồi, đã đến trạm xăng.
Văn Tranh núp sau cây xăng, xác nhận không có ai, mới nhảy qua lan can đi vào.
Trạm xăng này có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, Văn Tranh một cước đá văng cửa sắt rỉ sét, bước vào lục soát. Người mới không muốn vào mấy nơi bẩn thỉu này, nên hai tay đút túi, theo sau anh, nhìn anh lục lọi cửa hàng.
Nhờ vụ chơi đùa với vận tốc khi nãy, thái độ của Văn Tranh với hắn đã tốt hơn: "ID của cậu là gì? Không thể cứ cậu này cậu kia mãi được."
"ID?"
Văn Tranh thấy hắn không hiểu thật, dừng một chút "Tên?"
Người mới nghĩ một hồi "Đại Vương."
".....Cái gì?"
"Đại Vương!"
Cái tên quỷ quái gì thế. Văn Tranh yên lặng nuốt bảy bảy bốn chín câu khinh bỉ vào bụng, nói "Tôi là Z."
"Tên trộm?" Người mới chê "Tên hay nhờ, trộm."
Văn Tranh ".........."
Tính mình rất tốt.
Văn Tranh nghĩ thầm.
Sau này gọi cậu là tiểu Vương đi
Hậu trường nhỏ
Đại Hắc: Anh ta lại định quát vào mặt ta, nhưng ta đã giành quát vào mặt anh ta trước!
Văn Tranh:???
Chú thích
Súng bắn điện:
Văn Tranh mắng thầm trong lòng.
Mãi đến khi bước vào căn nhà nhỏ trong khu rừng rồi, cái cảm giác da đầu tê dại kia mới biến mất.
Tìm trang bị trong nhà nhỏ, lâu lắm rồi mới cãi một trận lớn như thế, cãi xong còn hơi sướng, cũng có chút xíu hối hận không biết đâu ra.
Một con gà mới, cái gì cũng không hiểu, ấn sai nút thì sao.
Huống hồ cái xe kia nổ cũng không phải tại hắn ta ấn bậy bạ, một chiếc xe, làm sao có thể có cái nút bấm vào xe sẽ nổ được.
Hắn ta cùng lắm chỉ làm cái hộp kia dính vào trên kính xe mà thôi.
Nhưng anh lại điên lên.
Thế nhưng cũng đâu thể trách anh được.
Nếu đối phương khiêm tốn một chút, thái độ tốt hơn chút, gây chuyện thì xin lỗi, cảm ơn, mọi chuyện cũng sẽ không đến mức này.....
Văn Tranh lôi một cái áo chống đạn ra khỏi đống đồ, mặc nó lên người, nghĩ:......Sao mình lại nổi nóng!?
Đều là tại thái độ lồi lõm của thằng ngu kia.
Tức giận của Văn Tranh đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ cần không phải mấy chuyện không thể chấp nhận được, anh chưa bao giờ ghim quá lâu.
Nhanh chóng lục hết căn nhà nhỏ trong rừng, anh nhặt được một cái áo chống đạn loại nhẹ, một cái bảo vệ đầu gối, và một cây súng bắn điện.
Cất trang bị, tâm trạng của Văn Tranh tốt lên không ít.
Hiện tại anh thiếu vũ khí đánh tầm xa, cho dù là súng ngắm bắn truyền thống hay vũ khí điện tử kiểu mới, chỉ cần có thể phạm vi tấn công đạt yêu cầu, anh đều có thể sử dụng được.
Trước khi vào game anh có lật qua danh sách vũ khí của << Đào sát >>, vũ khí hiện tại lạc hậu hơn so với trang bị quân đội đang sử dụng năm mươi năm. Nhưng chưa xa đến mức một thiên niên kỷ, cho nên không lạ lẫm mấy.
Thu hoạch kha khá trong căn nhà nhỏ trong rừng, anh quyết định đi sang một hướng khác.
Bộ bách khoa toàn thư kia có nói, việc đầu tiên cần làm sau khi vào trận là phải đi tìm bản đồ điện tử trước. Hòn đảo này cứ cách mười phút sẽ động đất một lần, vòng ngoài sẽ bị sụp. Nếu như không tìm ra bản đồ điện tử, chỉ cần động đất hai ba lần, người chơi không biết nên đi đâu chắc chắn sẽ chạy ra ngoài đấy, khiến bản thân mình bị loại vì rơi xuống biển.
Kho hàng khi nãy bị bom nổ tanh bành, thần may mắn cũng không mỉm cười với anh trong căn nhà nhỏ ban nãy, nhưng Văn Tranh không vội, bây giờ còn rất sớm.
Anh đi bộ vào trong rừng.
Đường rừng không dễ đi, thường xuyên vấp rễ cây ngã chổng vó. Cho nên nó nghiễm nhiên bị liệt vào sổ đen của các người chơi, rất ít người chủ động bước vào đây.
Văn Tranh vừa đi vừa quan sát, tốc độ rất chậm, anh nghe thấy tiếng súng khá nhỏ đằng trước.
Anh cảnh giác khom người ra trước, rất nhanh đã vào khu vực đánh nhau.
Vị trí anh chọn rất tốt, có thể nhìn bao quát hết hành động của cả hai phe.
Một phe bốn người, trông thế kia có vẻ là bốn người được đưa vào cùng một vị trí nên lập nhóm. Bên kia chỉ có một người, trốn sau thân cây lớn trốn mưa đạn đang đánh úp về phía mình.
Là gà mới kia.
Xa xa chỗ đó có một đống thùng, vốn là được vải rằn ri che lại, nay miếng vải ri có một góc bị lật lên, hai bên hiển nhiên đang tranh giành nó.
Văn Tranh đứng tại chỗ, im lặng nhìn.
Thân cây rất dày, bốn người kia hợp sức bắn hoài không lủng, cho nên bắt đầu hấp tấp.
Một người ngẩng đầu, hét về phía cái cây: "Có ngon thì ra đây! Tính trốn..."
Phụt một tiếng.
Cái từ không văn minh kia bị giữ lại trong miệng. Người nọ không đội nón sắt, cái đầu trần bị một mũi tên xuyên qua, kinh ngạc biến thành tia sáng trắng biến mất.
Ba người ở lại hét toáng lên, một trong số đó đỡ súng, cũng không để ý đến số đạn còn lại, bắn tới tấp về phía gà mới kia núp.
Gà mới kia khó lú đầu ra lần nữa, hắn siết chặt cây nỏ trong tay mình.
Văn Tranh khi nãy thấy rõ, ánh mắt của gà mới ấy thay đổi.
Anh thả chậm nhịp thở, không chờ nữa, tranh thủ lúc gà mới kia còn đang hấp dẫn ánh mắt của ba người kia, nhanh chóng vòng đến sau lưng bọn họ.
Tiếng súng quá lớn, át mất âm thanh di chuyển của anh, cho nên không có bất kì ai phát hiện sau lưng bọn họ có người.
Giơ tay lên, lưỡi dao hạ xuống, tia sáng trắng hiện ra. Mấy người hãy còn đang bận bịu chưa kịp phản ứng gì, súng điện đặt ngay hông gã, đã hút sạch máu của gã trong vòng hai giây.
Tất cả mọi thứ ngừng lại, giống như màn kịch bị đẩy đến tình tiết cao trào hay như cổ họng ai đó bị siết chặt. Văn Tranh lấy được cây súng ngắn mình mong muốn, vừa hô về phía người đang trốn sau cây đại thụ, vừa nhặt cây súng dài trên đất của người khác đeo lên lưng.
"Ra đây." Anh nói.
Hình như gà mới nhận ra giọng của anh, từ từ, cảnh giác, bước ra khỏi cái cây, cây nỏ trong tay nhắm về phía anh.
Giờ phút này, Văn Tranh đã đứng kế bên mớ vật liệu, dùng một tay lật toàn bộ tấm vải lên.
Gà mới cuối cùng cũng mở miệng.
"Tại sao lại là ngươi." Giọng của hắn trầm trầm dễ nghe, đáng tiếc là lời bay ra khỏi miệng hắn như muốn đấm vào tai người nghe "Không phải ta bảo ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta à."
Văn Tranh: "..."
Văn Tranh tức quá hóa cười, kết luận người mới này sẽ không đánh lén lúc anh đang nhặt trang bị, quyết định rút bàn tay để bên cây súng bắn điện lại, ngồi chồm hổm xuống, kiểm tra trang bị.
"Cậu tự có chân. Không muốn thấy tôi, còn không biết tự lăn à?"
"Ngươi mới lăn đấy!" Người mới xoay lưng rời đi, trông có vẻ không muốn cướp đồ với anh.
Văn Tranh lấy được tấm bản đồ điện tử như mong muốn.
Anh biết được đại khái vị trí của bản thân, lại lấy thêm một mớ vật phẩm chữa trị và bom.
Mấy thứ khác mang theo rất phiền, anh đứng tại chỗ, trong đống này có một thứ rất có ích – áo chống đạn.
"Này!" Văn Tranh hô về phía cái lưng kia.
"Cái gì!?" Người nọ nóng nảy xoay người.
"Đi lại đây!"
Người mới không nhịn được nữa đi lại "Lúc đầu ngươi bảo ta đi! Bây giờ bảo ta quay lại! Trông ta dễ tính lắm hả!?"
Văn Tranh ngừng một chút.
Gương mặt đeo mặt nạ lại gần.
Gần đến mức anh hình như có thể cảm nhận được lửa giận của người nọ phả vào mặt mình.
"Ừ." Văn Tranh lạnh lùng đưa áo chống đạn cho hắn "Mặc cái này vào. Hồi nãy cậu giết chết một người, cái này coi như tiền công."
Người mới khó tin nhìn cái áo chống đạn màu vàng đất, rồi lại nhìn Văn Tranh, mắt đảo qua đảo lại giữa hai đích đến nêu trên vài lần, tức giận nói "Ngươi bảo ta mặc cái thứ đồ xấu hoắc này!?"
"....Hả?"
"Cái thứ! Quần áo! Xấu hoắc này!" Người mới chỉ áo chống đạn "Ta không mặc!"
Văn Tranh choáng đầu gào lên "Cậu biết cái gì!?"
Người mới trợn mắt "Ngươi gào cái gì!?"
Tiếng súng đột nhiên vang lên, hai người nhanh chóng xoay người, tựa lưng vào nhau theo bản năng. Văn Tranh giơ súng "Đó là trang bị phòng vệ! Chứ bây giờ, có người bắn lén cậu, trúng là cậu chết ngay!"
Người mới giơ nỏ, bắn một mũi tên về phía có cái gì đó trăng trắng đung đưa đằng trước "Ta không mặc! Qúa xấu!"
Văn Tranh cũng giết chết một người, thuận tay thay băng đạn khác "Xấu chỗ nào!"
Vèo vèo vèo "Xấu!"
Đùng đùng đùng "Không xấu!"
Người mai phục cuối cùng biến thành tia sáng trắng biến mất, Văn Tranh cảm thấy đầu mình chắc chắn có vấn đề, cứ như não anh từ chối làm việc kể từ khi đụng trúng tên này vậy, nếu không sao tự nhiên đi thảo luận một cái áo có xấu hay không chứ.
"...Được, cậu làm sao làm, tôi mặc kệ."
Người mới cắn răng, cứ như sợ anh lại quát một chữ cút vào mặc mình lần nữa, cho nên quyết định nói trước "Cút!"
Văn Tranh: "..."
Hai người còn chưa trừng nhau xong, bỗng nhiên trời đất rung chuyển.
Đến giờ, vòng ngoài bắt đầu sụp.
Văn Tranh đứng vững, nhanh chóng mở bản đồ, thấy vòng đỏ đang nhấp nháy "Bên này!"
Xoay người chạy được mấy chục thước, quay đầu nhìn vẫn thấy người mới kia vẫn đang đứng tại chỗ, Văn Tranh giận mà không có chỗ xả "Đực ra đấy làm gì!? Chạy theo tôi nhanh lên!"
Người mới cuối cùng cũng cử động, mười mấy giây sau đuổi đến, chạy theo sau lưng Văn Tranh.
Nữ thần may mắn không mỉm cười với hai người bọn họ.
Rừng cây này vừa vặn ở vòng ngoài, vì để vào được khu vực an toàn, chạy tận hai phút còn sau lưng vẫn đang tiếp tục sụp.
"Bên đó! Moto!" Văn Tranh tinh mắt phát hiện trang bị, chạy về phía đó, nhưng lúc sắp đến lại vấp đá té, bèn để cho người mới ngồi trước. Người mới vừa mới leo lên xe, Văn Tranh đã ngồi vào sau lưng hắn, hối: "Mau chạy đi!"
Người mới không biết nên đạp chỗ nào, Văn Tranh đau đầu nói: "Bên trái là chân ga bên phải là thắng xe! Đạp bên trái đi!"
Moto lên ga chạy thẳng ra ngoài, có lẽ vì tốc độ quá nhanh nên khi lên dốc bay lên một khoảng, sau đó mới vững vàng hạ xuống đất. Tim gan phèo phổi của Văn Tranh như muốn kéo nhau ra ngoài hết, anh ôm chặc eo người mới theo bản năng. Tiếng gầm thét bên tai, hai người bay vùn vụt trên đường đất, hình như người mới tìm được bí quyết lái moto hay sao, mà càng chạy càng nhanh.
"Chạy chậm lại!" Văn Tranh nói vào lỗ tai hắn "Cậu sắp tông vào cây rồi!"
Người mới không để ý đến anh. Tốc độ xe quá nhanh, biển báo như phóng to trong nháy mắt, người mới hời hợt bẻ tay lái, bánh xe tóe lửa do ma sát với mặt đất, vững vàng chạy qua.
Tim Văn Tranh đập bình bịch, nhất thời không biết nên nói gì. Bách Sương nói đúng, adrenaline khiến con người cảm thấy mình đang sống. Mái tóc dài của người mới bay phấp phới, tốc độ khiến hắn cảm thấy hưng phấn.
"A ———" Người mới hô.
"Fuck!" Văn Tranh cũng hô.
Giây tiếp theo, bánh xe nổ, hai người đác ý vênh váo bay thẳng xuống đất.
"........" Lâu sau đó, Văn Tranh đứng dậy khỏi đường xi măng, nhìn thanh máu vơi đi, hoài nghi đời người.
"Nếu không phải tôi nể cậu là người mới." Anh tổng kết "Là tôi đánh chết cái đầu chó của cậu lâu rồi."
Người mới cũng đứng lên, sửa tóc "Càn quấy, từ đó đến giờ chưa ai dám bảo đầu của ta là đầu chó!"
Văn Tranh:????
Bánh xe nổ, không thể chạy nửa, Văn Tranh mở bản đồ điện tử, nhờ ơn cái chuyện chạy như hai thằng ngáo hồi nãy của bọn họ, nơi cả hai đang đứng bây giờ cách khá xa nơi anh muốn đến ban đầu.
Văn Tranh cất bản đồ, tự nhiên đi về phía đó, phát hiện người mới lại không theo, kỳ lạ quay đầu "Theo nhanh!"
Người mới khựng lại một chút, mới sóng vai đi với anh.
"Khi nãy là thứ gì?" Người mới tỏ vẻ không để ý hỏi.
Văn Tranh: "Cậu không biết moto hả?"
Bây giờ đa số là xe tự động lái, xe jeep và moto đã sớm biến mất trên đường, không biết cũng không có gì lạ.
Văn Tranh đoán người này tuy thiết kế ngoại hình thế này, nhưng tuổi có lẽ không lớn, vẫn đang trong giai đoạn tò mò về thế giới, nên anh bèn giới thiệu sơ lược cho hắn một chút, chỉ cho hắn biết điểm khác nhau giữa cái loại xe.
Nói một hồi, đã đến trạm xăng.
Văn Tranh núp sau cây xăng, xác nhận không có ai, mới nhảy qua lan can đi vào.
Trạm xăng này có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, Văn Tranh một cước đá văng cửa sắt rỉ sét, bước vào lục soát. Người mới không muốn vào mấy nơi bẩn thỉu này, nên hai tay đút túi, theo sau anh, nhìn anh lục lọi cửa hàng.
Nhờ vụ chơi đùa với vận tốc khi nãy, thái độ của Văn Tranh với hắn đã tốt hơn: "ID của cậu là gì? Không thể cứ cậu này cậu kia mãi được."
"ID?"
Văn Tranh thấy hắn không hiểu thật, dừng một chút "Tên?"
Người mới nghĩ một hồi "Đại Vương."
".....Cái gì?"
"Đại Vương!"
Cái tên quỷ quái gì thế. Văn Tranh yên lặng nuốt bảy bảy bốn chín câu khinh bỉ vào bụng, nói "Tôi là Z."
"Tên trộm?" Người mới chê "Tên hay nhờ, trộm."
Văn Tranh ".........."
Tính mình rất tốt.
Văn Tranh nghĩ thầm.
Sau này gọi cậu là tiểu Vương đi
Hậu trường nhỏ
Đại Hắc: Anh ta lại định quát vào mặt ta, nhưng ta đã giành quát vào mặt anh ta trước!
Văn Tranh:???
Chú thích
Súng bắn điện: