Chương : 7
Sáng hôm sau...
- "Tiểu thư, người mau dậy đi, đến giờ thỉnh an rồi!"
Nha hoàn A Châu bước vào phòng của tiểu thư nhà mình. Nhìn cô còn nằm trên giường, nàng lấy làm lạ. Tiểu thư nhà nàng luôn thức sớm và ngăn nắp gọn gàng. Nhưng lúc này...
Một lời khó tả hết!!!
- "Tiểu thư, mau mau dậy đi!". A Châu cố gắng lay Tích Sơ dậy.
Đúng lúc này, Tích Sơ mở mắt. Trái với đôi mắt mơ màng của người mới tỉnh dậy từ cơn ngủ say, đôi mắt cô lại hiện lên sự tỉnh táo lạ thường làm A Châu hơi bất ngờ.
- "Tiểu thư, người mau đi thay y phục đi, sắp tới giờ thỉnh an rồi!" A Châu thúc giục.
Thật ra, tiểu thư nhà nàng là người được sủng ái nhất phủ thừa tướng.
Thừa tướng phu nhân đối với tiểu thư chính là tâm can tiểu bảo bối, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Thừa tướng đại nhân càng yêu thương tiểu thư hơn, luôn luôn đặt tiểu thư lên đầu quả tim mà che chở.
Tuy từ nhỏ, tiểu thư đã sống trong cẩm y ngọc thực, thế nhưng, tiểu thư nhà nàng không ỷ thế mà kiêu, lại từ trong tâm ra ngoài toàn sự lương thiện, lại thêm cái danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Nhiêu đó cũng đủ làm bao nhiêu công tử thế gia điên cuồng theo đuổi.
Một nữ nhân có địa vị, có sắc đẹp, lại còn lương thiện thì ai mà không thích?
Nhưng chính là thừa tướng đại nhân cùng phu nhân lại bao bọc con mình quá chặt chẽ, nên bây giờ tiểu thư gần 17 tuổi vẫn chưa có lập gia đình.
- "A Châu, ngươi ra ngoài đi, một lát sau ta sẽ ra!" Tích Sơ cười nhẹ nhàng, nói.
- "Nhưng ai sẽ hầu hạ tiểu thư thay y phục ạ?"
- "..." À, cô quên là cô không biết mặc y phục cổ đại!
Hôm qua cô chính là không mặc quần áo mà đi ngủ, lạnh chết đi được!
- "Được, ngươi qua đây!"
Thị Hoa Các...
Thị Hoa Các là nơi mà chủ mẫu phủ thừa tướng - thừa tướng phu nhân đang ở. Thường lệ thi thoảng mới tổ chức thỉnh an vì trong hậu viện của phủ cũng chỉ có phu nhân và hai nàng tiểu thư.
Phải, chỉ có ba người!
Cũng có nghĩa là thừa tướng đại nhân không nạp thiếp, không trăng hoa, chính là cùng với phu nhân là tình yêu chung thủy, là một người nam nhân đáng tin cậy.
Trừ sự việc mẹ của Lăng Khiết Mai...
Mẹ của Lăng Khiết Mai chính là công chúa của Tây Lương, sau khi yêu một chàng tướng quân bên quân địch, bà đã trốn khỏi cung để đi theo tình yêu.
Lúc bà mang thai và sinh con là lúc hai bên đất nước đang chiến tranh gay gắt.
Trong lúc chạy trốn cùng phu quân, bà bị lạc mất con gái của mình. Đúng lúc này, bà vô tình gặp được Hoa thị, cũng chính là mẹ của Lăng Tích Sơ.
Vì mới sanh lại phải vận động, nên bà rơi vào tình trạng rất yếu. Đúng lúc Hoa thị đi ngang qua, trên người có một mùi hương nước hoa. Mà mùi này mẹ của Lăng Khiết Mai lại rất dị ứng nên sau đó liền bệnh mấy ngày rồi mất.
- "..." Lại thêm một số phận thương tâm!
Còn đứa bé bị lạc đã được phủ thừa tướng nhặt được đem về nuôi. Cho nên là, Lăng Khiết Mai không phải con ruột của thừa tướng.
Ừm, là con nhặt!
Không quan tâm!
Muốn đi nghịch tập!
Lúc này, Tích Sơ ung dung bước vào.
Vừa vào, đập vào mắt liền là ánh mắt ngạc nhiên sau đó lại thành phức tạp của Lăng Khiết Mai.
Không thú vị!
Hệ thống, đây là sát thủ nữ chính?
Sát thủ bậc S?
Có lầm không vậy?
[Đúng là nữ chính, ký chủ không cần nghi ngờ!] Làm sao mà lầm được.
Lăng Khiết Mai lúc này trong đầu nghi hoặc, tại sao Lăng Tích Sơ kia không chết? Thuộc hạ của nàng ta thất thủ? Không thể nào có chuyện đó được! Trừ khi...
Trong khi Lăng Khiết Mai đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì Tích Sơ cũng đang đánh giá nàng ta.
Gương mặt thanh tú thoát tục, cả người toả ra khí lạnh " người lạ chớ gần".
Ừm, là một mỹ nhân cao lãnh!
Tích Sơ kết luận.
- "A Sơ, ngươi mau lại đây!"
- "Tiểu thư, người mau dậy đi, đến giờ thỉnh an rồi!"
Nha hoàn A Châu bước vào phòng của tiểu thư nhà mình. Nhìn cô còn nằm trên giường, nàng lấy làm lạ. Tiểu thư nhà nàng luôn thức sớm và ngăn nắp gọn gàng. Nhưng lúc này...
Một lời khó tả hết!!!
- "Tiểu thư, mau mau dậy đi!". A Châu cố gắng lay Tích Sơ dậy.
Đúng lúc này, Tích Sơ mở mắt. Trái với đôi mắt mơ màng của người mới tỉnh dậy từ cơn ngủ say, đôi mắt cô lại hiện lên sự tỉnh táo lạ thường làm A Châu hơi bất ngờ.
- "Tiểu thư, người mau đi thay y phục đi, sắp tới giờ thỉnh an rồi!" A Châu thúc giục.
Thật ra, tiểu thư nhà nàng là người được sủng ái nhất phủ thừa tướng.
Thừa tướng phu nhân đối với tiểu thư chính là tâm can tiểu bảo bối, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Thừa tướng đại nhân càng yêu thương tiểu thư hơn, luôn luôn đặt tiểu thư lên đầu quả tim mà che chở.
Tuy từ nhỏ, tiểu thư đã sống trong cẩm y ngọc thực, thế nhưng, tiểu thư nhà nàng không ỷ thế mà kiêu, lại từ trong tâm ra ngoài toàn sự lương thiện, lại thêm cái danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Nhiêu đó cũng đủ làm bao nhiêu công tử thế gia điên cuồng theo đuổi.
Một nữ nhân có địa vị, có sắc đẹp, lại còn lương thiện thì ai mà không thích?
Nhưng chính là thừa tướng đại nhân cùng phu nhân lại bao bọc con mình quá chặt chẽ, nên bây giờ tiểu thư gần 17 tuổi vẫn chưa có lập gia đình.
- "A Châu, ngươi ra ngoài đi, một lát sau ta sẽ ra!" Tích Sơ cười nhẹ nhàng, nói.
- "Nhưng ai sẽ hầu hạ tiểu thư thay y phục ạ?"
- "..." À, cô quên là cô không biết mặc y phục cổ đại!
Hôm qua cô chính là không mặc quần áo mà đi ngủ, lạnh chết đi được!
- "Được, ngươi qua đây!"
Thị Hoa Các...
Thị Hoa Các là nơi mà chủ mẫu phủ thừa tướng - thừa tướng phu nhân đang ở. Thường lệ thi thoảng mới tổ chức thỉnh an vì trong hậu viện của phủ cũng chỉ có phu nhân và hai nàng tiểu thư.
Phải, chỉ có ba người!
Cũng có nghĩa là thừa tướng đại nhân không nạp thiếp, không trăng hoa, chính là cùng với phu nhân là tình yêu chung thủy, là một người nam nhân đáng tin cậy.
Trừ sự việc mẹ của Lăng Khiết Mai...
Mẹ của Lăng Khiết Mai chính là công chúa của Tây Lương, sau khi yêu một chàng tướng quân bên quân địch, bà đã trốn khỏi cung để đi theo tình yêu.
Lúc bà mang thai và sinh con là lúc hai bên đất nước đang chiến tranh gay gắt.
Trong lúc chạy trốn cùng phu quân, bà bị lạc mất con gái của mình. Đúng lúc này, bà vô tình gặp được Hoa thị, cũng chính là mẹ của Lăng Tích Sơ.
Vì mới sanh lại phải vận động, nên bà rơi vào tình trạng rất yếu. Đúng lúc Hoa thị đi ngang qua, trên người có một mùi hương nước hoa. Mà mùi này mẹ của Lăng Khiết Mai lại rất dị ứng nên sau đó liền bệnh mấy ngày rồi mất.
- "..." Lại thêm một số phận thương tâm!
Còn đứa bé bị lạc đã được phủ thừa tướng nhặt được đem về nuôi. Cho nên là, Lăng Khiết Mai không phải con ruột của thừa tướng.
Ừm, là con nhặt!
Không quan tâm!
Muốn đi nghịch tập!
Lúc này, Tích Sơ ung dung bước vào.
Vừa vào, đập vào mắt liền là ánh mắt ngạc nhiên sau đó lại thành phức tạp của Lăng Khiết Mai.
Không thú vị!
Hệ thống, đây là sát thủ nữ chính?
Sát thủ bậc S?
Có lầm không vậy?
[Đúng là nữ chính, ký chủ không cần nghi ngờ!] Làm sao mà lầm được.
Lăng Khiết Mai lúc này trong đầu nghi hoặc, tại sao Lăng Tích Sơ kia không chết? Thuộc hạ của nàng ta thất thủ? Không thể nào có chuyện đó được! Trừ khi...
Trong khi Lăng Khiết Mai đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì Tích Sơ cũng đang đánh giá nàng ta.
Gương mặt thanh tú thoát tục, cả người toả ra khí lạnh " người lạ chớ gần".
Ừm, là một mỹ nhân cao lãnh!
Tích Sơ kết luận.
- "A Sơ, ngươi mau lại đây!"