Chương : 6
Hôm sau cô vào công ty Trịnh thị trước giờ cô chưa từng vào công ti nên không ai biết cô là TRịnh tiểu thư,cô lại gần bàn nhân viên.
-Cho hỏi phòng chủ tịch lầu mấy vậy?
Cô nhân viên thấy có người hỏi thì ngước đầu cười nói thì nháy mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô,cô liền ghen tị khinh thường nói
-Hừ,cô là ai nhìn cách ăn mặc này cô tưởng đây là dành cho người nghèo đến sao,cô tưởng dùng vẻ đẹp này quyến rũ chủ tịch sao, cô có biết chủ tịch có vợ có con không hả,ngài có bao nhiêu cô gái đến đây muốn lên giường còn không được chứ đừng nói cô,cô đi đi.
Hạ Băng cười lạnh híp mắt nguy hiểm nhìn cô ta khiến cô ta rùng mình tuy sợ thật nhưng vẫn kiêu ngạo châm chọc
-Cô nhìn cái gì,còn không mau đi không thì tôi không khách khí mà gọi bảo vệ đấy-
Giọng của ả không lớn nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy hết bu lại chỉ trỏ,khinh thường,châm chọc Hạ Băng.
Cô cười sán lạn
- Tôi cho cô 1 cơ hội đừng để tôi đuổi việc cô nhé -
Ả không tin vẫn không nói khiến Hạ Băng càng cười bí hiểm
-Oh.. đây là cho cô tự tìm nhé
Hạ Băng bật điện thoại lên gọi
-Baba con đã về rồi đây,hiện con ở dưới sảnh nhưng cô nhân viên..
Hạ Băng xoay qua nhìn bảng tên của cô ả còn cô ả thì kinh ngạc
-Tên cô ta là Vũ Vũ,cô ta nói con kẻ nghèo hèn,không xứng đến đây bảo con cút về xem ra baba phải lấy lại công bằng giúp con nga~,cô ta nói con vậy chẳng khác gì nói baba là kẻ nghèo đó nha.
Người đầu dây bên kia thì âm trầm khủng bố khi nghe hết câu nói của con gái tức giận muốn giết người.
-Con ở đó đi, baba sẽ giúp con.
Nói xong chuẩn bị xuống đón con gái không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của mọi người trong phòng họp,còn mọi người lẫn cô ả thì kinh ngạc,tò mò cô rốt cuộc là ai,cô ả kia thế nhưng đầu óc không thông suốt mà vẫn kinh thường cô
-Gì chứ,cô gọi ba cô thì liên quan gì công ty chứ, tôi chờ xem ai đuổi tôi và xem ba cô là ai?
-Cô muốn biết thì tôi đã đến.
Cô ả ngạc nhiên xoay người nhìn người trước mặt mà giật mình hoảng sợ,mọi người lẫn cô ả bối rối cúi đầu
-A..chào chủ tịch
Trịnh Thiên Phong ánh mắt uy nghiêm,lạnh lùng, không cảm xúc nhưng sâu đôi mắt đó lại bùng lên lửa giận không tên khủng bố nhìn cô ả đang cúi đầu
-Sao không nói tiếp đi, tôi đã đến như cô mong muốn, giờ cô có ý kiến gì nói đi.
Cô ả toát mồ hôi lạnh, mặt tái mét, run rẩy lắp bắp
- Chủ tịch..tôi..t..ôi..xin lỗi..tôi không..không có ý..đó..chuyện là..tôi không biết cô ấy là ai vì sợ liên lụy đến ngài..nên tôi…..”
Nuốt nước bọt nhìn sắc mặt chủ tịch không khả quan gì mấy
Trinh Thiên Phong nhìn cô ả chằm chằm
-Nên?
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang áp lực tinh thần mọi người xung quanh, ai mà chả biết lúc chủ tịch khuôn mặt không cảm xúc cùng giọng nói càng nhẹ nhàng chứng tỏ điềm báo sắp xảy ra,mọi người xung quanh vừa rồi xem kịch vui,khinh thường,châm chọc, nay lại sợ hại,sợ bị liên lụy,lại có chút đồng tình cô ả,chọc ai không chọc nay lại chọc đến người không nên chọc a~
Cô ả càng tái mét không có chút máu,vì cô ả biết nếu nói sai sẽ bị đuổi mất,nên không dám nói tiếp chỉ là có chút lá gan muốn hỏi chút
-Chủ tịch như ngài thấy,thật ra tôi muốn biết …
Chưa nói xong thì bị tiếng nói đáng yêu âm thanh trong veo như dòng suối vang lên.
-Baba,…hihi..con về rồi đây baba có hay không nhớ con?
cô chạy nhanh như chớp không để ý sắc mặt kinh ngạc trợn to con mắt nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt vừa kêu chủ tịch là 'baba' của mọi người, tháo kính ra nhảy lên người TRịnh Thiên Phong ôm chầm mà làm nũng,chu đôi môi không tô son mà đỏ như trái sơ ri, chớp chớp đôi mắt lục bảo linh động huyền bí 1 cách đáng yêu cùng với
mái tóc đen tuyền suôn mượt bởi vì chạy nhảy mà tung bay theo vòng cung lên xuống rất sống động,mềm mượt như vậy.
Trịnh Thiên Phong nhìn bảo bối ánh mắt liền nhu hòa, từ ái cưng chiều con gái,ôm lấy bảo bối xoa đầu
-Baba tất nhiên nhớ con a bảo bối
Ông nói xong mới nhớ ra điều gì mà hỏi con gái
-Băng nhi sao con đến đây vậy,con đến rồi thì sao con không lên gặp baba chứ
-Nga~ nhưng con có muốn lên gặp baba nhưng mà có người tựa hồ không để lời nói của con vào tai mà ngược lại muốn đuổi con cút khỏi đây,nói con là người quyến rũ baba quyến rũ đó
liếc nhìn thấy cô ả hoảng sợ run người đến nổi sắp té xỉu mà cười lạnh
-Cô có thể hay không vô sỉ vậy hả,cô rõ ràng muốn tôi đuổi việc được tiện nghi mà còn ở đó tiếc hận tôi sao.
Ông ánh mắt âm trầm nhìn cô ả không giận mà cười làm không khí xung quanh càng lạnh lẽo
-Cô nói vậy sao,hảo.. hảo,..thật sự rất tốt ngay cả con gái của tôi mà cô còn dám nhúng chàm sao,thư kí Trương
-Dạ thưa chủ tịch ngài cho gọi tôi ạ!
-cậu đưa cô ta cút khỏi tập đoàn Trịnh Thị đi, nơi này không cần người ngu ngốc tự cho là đúng mà tự ý quyết định làm việc,còn nữa thông báo tất cả công ty ai không được thu cô ta làm việc,nếu dám thu thì nhận lại hậu quả táng gia bại sản đi
-Vâng!
nói xong đưa hồ sơ cùng giấy đuổi việc quăng vào mặt cô ả không chút lưu tình gọi bảo vệ lên đưa ả đi.
Mọi người run rẩy, toát mồ hôi đầm đìa khóc không ra nước mắt
còn cô ả thì rơi xuống hầm băng hối hận,không đứng nổi nữa mà ngã xuống nền đất khóc thảm thương
-Chủ tịch..chủ tịch, tha cho tôi đi,..tôi xin lỗi sau này tôi không dám nữa,xin đừng đuổi việc tôi, làm ơn chủ tịch.
Trịnh Thiên Phong không quan tâm xoay người nhìn mọi người thông báo
-Đây là con gái bảo bối của tôi sau này các người nhớ kĩ cho tôi,nếu không chọc con bé là tôi sẽ để con bé giải quyết theo cách của nó,
bây giờ thì tản ra làm việc của mình đi.
mọi người xung quanh như được đặc xá mà cúi chào 1 tiếng
-vâng!
-Cho hỏi phòng chủ tịch lầu mấy vậy?
Cô nhân viên thấy có người hỏi thì ngước đầu cười nói thì nháy mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô,cô liền ghen tị khinh thường nói
-Hừ,cô là ai nhìn cách ăn mặc này cô tưởng đây là dành cho người nghèo đến sao,cô tưởng dùng vẻ đẹp này quyến rũ chủ tịch sao, cô có biết chủ tịch có vợ có con không hả,ngài có bao nhiêu cô gái đến đây muốn lên giường còn không được chứ đừng nói cô,cô đi đi.
Hạ Băng cười lạnh híp mắt nguy hiểm nhìn cô ta khiến cô ta rùng mình tuy sợ thật nhưng vẫn kiêu ngạo châm chọc
-Cô nhìn cái gì,còn không mau đi không thì tôi không khách khí mà gọi bảo vệ đấy-
Giọng của ả không lớn nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy hết bu lại chỉ trỏ,khinh thường,châm chọc Hạ Băng.
Cô cười sán lạn
- Tôi cho cô 1 cơ hội đừng để tôi đuổi việc cô nhé -
Ả không tin vẫn không nói khiến Hạ Băng càng cười bí hiểm
-Oh.. đây là cho cô tự tìm nhé
Hạ Băng bật điện thoại lên gọi
-Baba con đã về rồi đây,hiện con ở dưới sảnh nhưng cô nhân viên..
Hạ Băng xoay qua nhìn bảng tên của cô ả còn cô ả thì kinh ngạc
-Tên cô ta là Vũ Vũ,cô ta nói con kẻ nghèo hèn,không xứng đến đây bảo con cút về xem ra baba phải lấy lại công bằng giúp con nga~,cô ta nói con vậy chẳng khác gì nói baba là kẻ nghèo đó nha.
Người đầu dây bên kia thì âm trầm khủng bố khi nghe hết câu nói của con gái tức giận muốn giết người.
-Con ở đó đi, baba sẽ giúp con.
Nói xong chuẩn bị xuống đón con gái không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của mọi người trong phòng họp,còn mọi người lẫn cô ả thì kinh ngạc,tò mò cô rốt cuộc là ai,cô ả kia thế nhưng đầu óc không thông suốt mà vẫn kinh thường cô
-Gì chứ,cô gọi ba cô thì liên quan gì công ty chứ, tôi chờ xem ai đuổi tôi và xem ba cô là ai?
-Cô muốn biết thì tôi đã đến.
Cô ả ngạc nhiên xoay người nhìn người trước mặt mà giật mình hoảng sợ,mọi người lẫn cô ả bối rối cúi đầu
-A..chào chủ tịch
Trịnh Thiên Phong ánh mắt uy nghiêm,lạnh lùng, không cảm xúc nhưng sâu đôi mắt đó lại bùng lên lửa giận không tên khủng bố nhìn cô ả đang cúi đầu
-Sao không nói tiếp đi, tôi đã đến như cô mong muốn, giờ cô có ý kiến gì nói đi.
Cô ả toát mồ hôi lạnh, mặt tái mét, run rẩy lắp bắp
- Chủ tịch..tôi..t..ôi..xin lỗi..tôi không..không có ý..đó..chuyện là..tôi không biết cô ấy là ai vì sợ liên lụy đến ngài..nên tôi…..”
Nuốt nước bọt nhìn sắc mặt chủ tịch không khả quan gì mấy
Trinh Thiên Phong nhìn cô ả chằm chằm
-Nên?
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang áp lực tinh thần mọi người xung quanh, ai mà chả biết lúc chủ tịch khuôn mặt không cảm xúc cùng giọng nói càng nhẹ nhàng chứng tỏ điềm báo sắp xảy ra,mọi người xung quanh vừa rồi xem kịch vui,khinh thường,châm chọc, nay lại sợ hại,sợ bị liên lụy,lại có chút đồng tình cô ả,chọc ai không chọc nay lại chọc đến người không nên chọc a~
Cô ả càng tái mét không có chút máu,vì cô ả biết nếu nói sai sẽ bị đuổi mất,nên không dám nói tiếp chỉ là có chút lá gan muốn hỏi chút
-Chủ tịch như ngài thấy,thật ra tôi muốn biết …
Chưa nói xong thì bị tiếng nói đáng yêu âm thanh trong veo như dòng suối vang lên.
-Baba,…hihi..con về rồi đây baba có hay không nhớ con?
cô chạy nhanh như chớp không để ý sắc mặt kinh ngạc trợn to con mắt nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt vừa kêu chủ tịch là 'baba' của mọi người, tháo kính ra nhảy lên người TRịnh Thiên Phong ôm chầm mà làm nũng,chu đôi môi không tô son mà đỏ như trái sơ ri, chớp chớp đôi mắt lục bảo linh động huyền bí 1 cách đáng yêu cùng với
mái tóc đen tuyền suôn mượt bởi vì chạy nhảy mà tung bay theo vòng cung lên xuống rất sống động,mềm mượt như vậy.
Trịnh Thiên Phong nhìn bảo bối ánh mắt liền nhu hòa, từ ái cưng chiều con gái,ôm lấy bảo bối xoa đầu
-Baba tất nhiên nhớ con a bảo bối
Ông nói xong mới nhớ ra điều gì mà hỏi con gái
-Băng nhi sao con đến đây vậy,con đến rồi thì sao con không lên gặp baba chứ
-Nga~ nhưng con có muốn lên gặp baba nhưng mà có người tựa hồ không để lời nói của con vào tai mà ngược lại muốn đuổi con cút khỏi đây,nói con là người quyến rũ baba quyến rũ đó
liếc nhìn thấy cô ả hoảng sợ run người đến nổi sắp té xỉu mà cười lạnh
-Cô có thể hay không vô sỉ vậy hả,cô rõ ràng muốn tôi đuổi việc được tiện nghi mà còn ở đó tiếc hận tôi sao.
Ông ánh mắt âm trầm nhìn cô ả không giận mà cười làm không khí xung quanh càng lạnh lẽo
-Cô nói vậy sao,hảo.. hảo,..thật sự rất tốt ngay cả con gái của tôi mà cô còn dám nhúng chàm sao,thư kí Trương
-Dạ thưa chủ tịch ngài cho gọi tôi ạ!
-cậu đưa cô ta cút khỏi tập đoàn Trịnh Thị đi, nơi này không cần người ngu ngốc tự cho là đúng mà tự ý quyết định làm việc,còn nữa thông báo tất cả công ty ai không được thu cô ta làm việc,nếu dám thu thì nhận lại hậu quả táng gia bại sản đi
-Vâng!
nói xong đưa hồ sơ cùng giấy đuổi việc quăng vào mặt cô ả không chút lưu tình gọi bảo vệ lên đưa ả đi.
Mọi người run rẩy, toát mồ hôi đầm đìa khóc không ra nước mắt
còn cô ả thì rơi xuống hầm băng hối hận,không đứng nổi nữa mà ngã xuống nền đất khóc thảm thương
-Chủ tịch..chủ tịch, tha cho tôi đi,..tôi xin lỗi sau này tôi không dám nữa,xin đừng đuổi việc tôi, làm ơn chủ tịch.
Trịnh Thiên Phong không quan tâm xoay người nhìn mọi người thông báo
-Đây là con gái bảo bối của tôi sau này các người nhớ kĩ cho tôi,nếu không chọc con bé là tôi sẽ để con bé giải quyết theo cách của nó,
bây giờ thì tản ra làm việc của mình đi.
mọi người xung quanh như được đặc xá mà cúi chào 1 tiếng
-vâng!