Chương 11
Edit: Tharyo
- -----------------------
Lâm Diệu đứng ở cổng đón khách sân bay, bình quân ba giây lại nhìn vào khung chat trên điện thoại.
Nhưng cô biết, mình không phải đang chờ tin nhắn của Quan Lăng mà là của Thẩm Hàm Xuyên.
Sau khi tin nhắn mới hiện ra, ảnh đại diện của Thẩm Hàm Xuyên nổi lên trên cùng.
Tim Lâm Diệu ngừng đập nửa nhịp, nhấn mở, mỉm cười nhìn xem anh đã gửi gì.
- --Công việc đã hoàn thành, thứ Bảy được rảnh rỗi. Còn em thì sao?
Tâm trạng của Lâm Diệu lúc thăng lúc trầm, đáp: "Thứ bảy tôi có việc phải làm, không thể đi được."
- --Không sao đâu, chúng ta có thể tìm lúc khác.
"Chị Diệu Diệu!" Quan Lăng trong đám người nhảy dựng lên. "Em đã về rồi, chị Diệu Diệu!"
Người thầy dạy thư pháp của Lâm Diệu, thầy Quan Đồng, hơn bốn mươi tuổi đạt được thành tựu trong lĩnh vực thư pháp mới kết hôn, năm mươi mới có một cô con gái là Quan Lăng, cực kỳ yêu thương. Đáng tiếc, con gái ông không phải là người có tài năng, chưa kể đến trình độ thư pháp, chữ viết bình thường có thể ngay ngắn đã là không tệ rồi.
Thầy Quan Đồng đã qua đời cách đây ba năm, lúc đó Quan Lăng vẫn đang học tiếng để chuẩn bị đi du học. Cô bé tuy đã ngoài hai mươi nhưng không có kinh nghiệm xã hội, ngoại trừ khóc thì không trông cậy được điều gì. Lâm Diệu với tư cách là học trò duy nhất, đã bận bịu trước sau giúp tổ chức tang lễ cho thầy Quan Đồng.
Sau đám tang, Quan Lăng cuối cùng cũng miễn cưỡng đạt được điểm số ngoại ngữ đủ để có thể vào trường dự bị. Vợ của thầy Quan không biết lái xe nên Lâm Diệu, lúc đó mới lấy bằng lái xe, đã lấy dũng khí một mình đưa Quan Lăng ra sân bay.
Ba năm trôi qua trong chớp mắt.
Quan Lăng đã biến thành vừa đen vừa gầy, kéo theo hai chiếc vali, xách một chiếc túi du lịch khổng lồ, nhào vào vòng tay của Lâm Diệu, cái trán đập "bang" một tiếng, cả người treo hành lý ôm Lâm Diệu một cái vừa đau đớn vừa thở không nổi.
"Em nhớ chị rất nhiều..." cô nàng nói.
"Chuyện gì vậy? Sao nhiều hành lý như vậy..."
"Em không đi học đâu." Quan Lăng nói: "Em đã nghỉ học rồi chị ạ."
Lâm Diệu cũng không kinh ngạc, cô còn bình tĩnh hơn Quan Lăng: "Sư mẫu biết không?"
"Biết, em đã nói với mẹ, em nói em quá đau khổ, em căn bản không thể học được những kiến thức này. Hai người ôm đầu cách màn hình khóc rống, sau đó mẹ em bình tĩnh lại, để cho em trở về, không có tương lai thì không có tương lai, cũng không thể ở nước ngoài làm mất mặt tổ quốc."
"Điều đó không có nghĩa là nó đã tăng đến trình độ cao như vậy..." Lâm Diệu phàn nàn.
"Ha ha, chính là nói như vậy." Quan Lăng nói: "Vừa lúc mẹ em chuẩn bị khởi nghiệp, em liền thu dọn đồ đạc trở về. Chị, chị kéo cái vali này, cái này nhẹ."
Bên cạnh họ, một cặp đôi đang hôn nhau say đắm, lời nói gần giống như lời thoại trong phim điện ảnh truyền hình, không coi ai ra gì mà diễn một vở kịch đầy nước mắt.
Quan Lăng nhìn một lúc rồi nhận xét: "Drama* hay."
*抓马 (bắt ngựa): một từ thông dụng trên Internet, là phiên âm của kịch, nghĩa gốc của nó là kịch và kịch bản, đồng thời nó cũng có thể ám chỉ một cốt truyện kịch tính. Trên Internet, ý nghĩa của "bắt ngựa" đã được mở rộng hơn nữa thành "kịch tính và cường điệu", đây là một cách hoàn hảo để mô tả một "nữ hoàng phim truyền hình. [theo Baidu]
"Đừng nhìn nữa, nhanh lên." Lâm Diệu thúc giục: "Nếu đợi thêm một lát nữa, về đến nhà cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ."
Quan Lăng kéo hành lý, nhanh chóng đi theo Lâm Diệu, sau đó buôn chuyện: "Em luôn có thể gặp phải chuyện drama. Chị Diệu Diệu, chị có nhớ lúc chị đưa em ra nước ngoài hay không, cũng là sân bay này, khá lắm, cũng thế......"
Quan Lăng chạy lon ton một lúc, thở dốc một hơi rồi nói: "Sau khi chị đưa em đến trạm kiểm soát an ninh, em không phải đang xếp hàng ở đó sao? Lúc đó trong hàng của em có một người đàn ông đang xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh, dáng dấp rất đẹp nhưng đột nhiên lại nổi điên..."
Lâm Diệu vừa tìm xe của mình vừa lơ đãng lắng nghe.
"Anh ấy đột nhiên muốn bỏ chạy, chạy ra bên ngoài khu vực an ninh, tất cả nhân viên đều giật mình. Họ tưởng anh ấy định làm gì đó, suýt chút nữa là lấy tấm khiên chống bạo loạn đến. Sau đó, đồng nghiệp của anh ấy giải thích rằng anh ấy đã nhìn thấy bạn gái hoặc bạn gái cũ của mình đến tiễn, anh ấy rất phấn khích..."
"Nhàm chán." Lâm Diệu bình luận.
"Ồ, dù sao thì cảnh đó cũng rất đặc biệt trong một bộ phim thần tượng. Anh chàng đẹp trai nhìn về phía em rất lâu. Người bên cạnh khuyên anh ta nếu không rời đi sẽ bị tống vào phòng tối để điều tra xem anh ta có dùng ma túy hay không, anh ta mở miệng nói nếu lần này bỏ lỡ, có lẽ kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nữa..."
Xe vang lên hai tiếng, Lâm Diệu đột nhiên dừng lại, đôi mắt vốn không hề nhỏ, mở to tròn xoe.
Quan Lăng: "Sao vậy? Chị quên cái gì à?"
Lâm Diệu muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Nói đến đây, cô đúng là có chút ấn tượng về lần Quan Lăng được đưa ra nước ngoài, cô luôn cảm thấy bóng lưng của một người nào đó trong hàng đợi phía trước lộ ra khí chất tuấn tú, khiến cô quen thuộc mà rung động.
Nhưng cô không thể nhìn thấy khuôn mặt, thậm chí đôi khi cả tấm lưng cũng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt cô.
Lúc đó cô thậm chí còn trò chuyện rất lâu với Quan Lăng, hy vọng có cơ hội nhìn xem người này trông như thế nào.
Chỉ vì hôm đó có lớp nên cuối cùng cô không đi không được.
Lúc ấy cô quay lại tạm biệt Quan Lăng ba lần, đều không thấy người kia quay lại để cô xác nhận một chút. Cứ như vậy, cô bước lên thang cuốn với tâm trạng vừa nghi ngờ vừa tiếc nuối, rời khỏi sân bay với cảm giác lạc lõng.
"Chắc chắn là ảo giác." Năm đó, trong chớp mắt cửa thang máy đóng lại, Lâm Diệu tự nhủ.
Sau khi lên xe, Lâm Diệu lặp lại như năm đó: "Chắc chắn là ảo giác."
Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy được.
Cô nhìn điện thoại di động trên giá đỡ điện thoại, cô muốn hỏi Thẩm Hàm Xuyên một câu, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Cô thắt dây an toàn, sau khi di chuyển không bao lâu thì phanh lại.
"Quan Lăng, cái sân bay này đã được đưa vào sử dụng được ba năm rồi phải không?"
"Vâng" Quan Lăng nói: "Đây không phải là sân bay mới sao? Trước kia bố đưa em đi chơi đều đi bên phía Đông, phía Đông là cái sân bay đã cũ kia."
Ngày gặp mặt ấy, Thẩm Hàm Xuyên đã nói qua!
Ngày hôm đó, anh nhấn mạnh rằng ba năm trước anh đã bay đến Đức từ sân bay mới xây, trọng tâm hoàn toàn không phải là giới thiệu việc du học của anh.
Vậy cho nên, ba năm trước, bóng lưng cô nhìn thấy kia, thực sự là anh ấy?
"Sao vậy? Chị thật sự quên cái gì à?" Quan Lăng cẩn thận hỏi: "Chị, đừng làm em sợ. Đã gần mười hai giờ rồi, đáng sợ quá."
"Không... không, không sao đâu, ngày mai, đợi đến ngày mai." Lâm Diệu nói một câu không đầu không cuối, Quan Lăng nghe không hiểu: "Ngày mai..."
Chỉ là, có thể ngày mai cũng không thể hỏi được.
Sơn Phong trở về nhà, sau bữa tối, ông ngoại hỏi cậu có muốn đi xem triển lãm cá nhân với ông không.
"Triển lãm gì ạ?" Sơn Phong hỏi.
"Giống như mấy cái đầu màu đỏ, vàng, xanh lam, xanh lục của con vậy." Ông ngoại liếc xéo nói.
"Triển lãm Anime?" Sơn Phong bắt đầu thấy hứng thú: "Được ạ, ông ngoại, ông cũng chạy theo trào lưu à?"
Ông ngoại thay đổi giọng điệu, mắng: "Con nghĩ phẩm vị của ta giống con sao? Thằng nhóc thối, ngày mai cùng ta đi xem triển lãm thư pháp hội họa của Quan Đồng!"
"..." Sơn Phong ỉu xìu ngồi phịch xuống ghế sofa, một lúc sau mới đổ thêm dầu vào lửa: "Quan Đồng đến từ triều đại nào ạ?"
"Ta đánh con!" Ông ngoại mắng: "Lúc nhỏ ta còn mời ông ấy đến dạy con viết chữ, con quên rồi à?!"
"A a a, ông ấy à, ông ấy không coi trọng tố chất của con nên đã đi hướng dẫn anh trai con..." Sơn Phong suy nghĩ một lúc: "Nhưng không phải ông ấy đã chết sao? Hai năm trước, hay là bao nhiêu năm trước?? Hình như con nhớ rõ ông đã đến dự đám tang của một nhà thư pháp, có phải của ông ấy không?"
"Đúng vậy... Không sai, đã mất ba năm rồi. Người đã già chính là như vậy, xuất huyết não, ra đi rất nhanh..."
"Hình như khẩu hiệu của trường bọn con là do ông ấy viết ra." Sơn Phong cuối cùng cũng nhớ ra: "Nhưng con nhìn không ra nó tốt hay xấu, con cảm thấy chữ ông ấy còn không bằng cô bé mà con biết, cô ấy viết chữ siêu đẹp, có rất nhiều công ty trả tiền để cô ấy viết..."
Ông ngoại không muốn nghe nên ngắt lời cậu, hỏi: "Rốt cuộc là đi hay không? Ở ngay Trung tâm Nghệ thuật Hoàn Á, nhưng gần quá nên ông không thể trì hoãn buổi diễn của con được."
"Không đi, con không có hứng thú với những thứ này. Ông có thể đưa anh trai con đến đó."
"Ta dẫn cái quỷ! Con cái đồ không biết phấn đấu chỉ biết chơi! Để con đi bồi dưỡng thì lại không đi...... Mấy đời sứa vượt qua đăng*!" Vì sức khỏe tinh thần của chính mình, ông ngoại chửi rủa rồi quay trở về phòng.
*gốc: 扶不上墙 (bùn không giữ nổi bức tường): là một thuật ngữ của người Trung Quốc, về cơ bản có nghĩa là bùn quá mỏng và không thể bôi lên tường. Nó là ẩn dụ cho việc không thể đạt được thành công hay nhìn ra thế giới do năng lực kém hoặc trình độ thấp. [Mình thay bằng một thành ngữ của Việt Nam, ám chỉ người sức yếu, tài hèn khó làm nên việc lớn.]
Sơn Phong mở danh bạ, tìm chữ "Xuyên" và bấm gọi đi.
"Bán cho anh một ân tình." Sơn Phong nói: "Ngày mai ở Trung tâm Hoàn Á sẽ có triển lãm cá nhân, triển lãm thư pháp và hội họa, không biết thời gian, anh có thể tự mình tìm hiểu."
"... Hả?"
"Hả cái gì!" Sơn Phong nói: "Nơi đó thích hợp với những người như anh luôn làm ra vẻ như vậy..."
"Tôi cúp máy đây."
"Thích hợp hẹn hò!" Sơn Phong vội vàng sửa lời nói: "Thiểm Thiểm thư pháp rất chuyên nghiệp, cho nên tôi liền giúp anh chuẩn bị cái này."
Sau khi tắt điện thoại, Sơn Phong lẩm bẩm một mình: "Mình thật mẹ nó tốt bụng."
Sáng sớm thứ bảy, Lâm Diệu tới trung tâm triển lãm nghệ thuật.
Lần triển lãm này, có một nửa là các tác phẩm chưa từng lộ ra bên ngoài của thầy Quân Đồng. Lâm Diệu biết sư mẫu có ý gì, bà muốn bán đấu giá một chút cho Quan Lăng thêm ít tiền phòng thân.
Trước khi khai mạc còn có buổi phỏng vấn truyền thông, sư mẫu mặc trang phục truyền thống kiểu Trung Quốc, choàng khăn lụa, tự nhiên phóng khoáng trước ống kính kể câu chuyện đằng sau từng bức tranh chữ.
Quan Lăng chưa bao giờ nghe mẹ mình nói những lời tao nhã như vậy, nhịn cười hỏi: "Bản thảo này là do ai viết?"
Lâm Diệu trả lời: "Chị. Em nhỏ giọng chút."
"Về phần bức này -" Sư mẫu tạm dừng.
Càng lớn người ta trí nhớ càng kém, tối qua học đến sáng sớm mà vẫn không nhớ được.
Lâm Diệu thấy thế, vội vàng nhanh chóng vẫy tay ra hiệu với bà.
Sư mẫu mỉm cười nói: "Chữ này là chồng tôi viết khi dạy học trò, Lâm Diệu, lại đây."
Lâm Diệu hít một hơi thật sâu và bước lên sân khấu để cứu vãn tình thế.
Ánh đèn sáng rực, cô không chút sợ hãi nhìn vào camera, mỉm cười khéo léo và chậm rãi nói:
"Bức chữ này là vào mùa thu năm Mậu Tuất, sư phụ là..."
Cứu cảnh xong, sư mẫu vẫn nắm chặt tay cô, xét theo thực lực thì sư mẫu thật sự cần cô làm chỗ dựa trên sân khấu.
Lâm Diệu thở dài trong lòng, cùng bà thực hiện quá trình tiếp theo trước khi hạ cánh thuận lợi.
Cuộc triển lãm bắt đầu.
Lâm Diệu đi xung quanh, giải thích cho những người khác.
"Cô bé." Có người gọi từ phía sau.
Lâm Diệu quay đầu, nhìn thấy một ông lão quen mắt đang mỉm cười vẫy tay với cô, ông cụ có thân hình cao lớn, bả vai rộng và tràn đầy năng lượng.
Lại nhìn một lúc,cô nhớ ra cách đây không lâu đã nhìn thấy ông ấy ở bể bơi nhà Sơn Phong, đó là ông ngoại của cậu ấy.
"Con chào ông ngoại." Lâm Diệu vội vàng chào hỏi.
"Ta họ Mạnh, cứ gọi ta là ông Mạnh." Ông Mạnh vui vẻ nói: "Ta nói sao nhìn con quen quen, thì ra ngươi là học trò tâm đắc của thầy Quan. Ba năm trước con nhìn nhỏ hơn một chút..."
"Ông và thầy con có quen biết ạ?"
"Ừ, chúng ta biết nhau, trước đây chúng ta cùng làm việc trong một đơn vị, hơn nữa, ta cũng có thể coi là học trò của thầy Quan, haha, loại người học hai ba ngày." Ông Mạnh nói: "Thầy Quan qua đời, ta đã đến để bày tỏ lời chia buồn."
Lâm Diệu lộ ra một nụ cười khéo léo: "Cảm ơn ông hôm nay đã tới triển lãm."
"Được rồi, cô bé, con có thể tiếp tục công việc của mình, ta đi nhìn quanh đây một chút." Ông Mạnh nhìn thấy phóng viên đang đợi phỏng vấn Lâm Diệu, liền xua tay, biết ý dừng cuộc trò chuyện.
Gần kết thúc buổi triển lãm buổi sáng, Lâm Diệu nhận được điện thoại của Thẩm Hàm Xuyên.
"Ngày mai... em có rảnh không?" Anh hỏi: "Tôi thấy một buổi triển lãm thư pháp và hội họa mới của thầy Quan Đồng, em có muốn cùng đi xem không?"
Lâm Diệu cười khúc khích.
"Ngày mai tôi cũng không rảnh, nhưng..." Cô nói: "Chỉ cần anh đến, tôi sẽ ở đó. Tôi sẽ luôn ở đó."
Cô nói: "Thầy Quan Đồng là thầy của tôi".
- -----------------------
Lâm Diệu đứng ở cổng đón khách sân bay, bình quân ba giây lại nhìn vào khung chat trên điện thoại.
Nhưng cô biết, mình không phải đang chờ tin nhắn của Quan Lăng mà là của Thẩm Hàm Xuyên.
Sau khi tin nhắn mới hiện ra, ảnh đại diện của Thẩm Hàm Xuyên nổi lên trên cùng.
Tim Lâm Diệu ngừng đập nửa nhịp, nhấn mở, mỉm cười nhìn xem anh đã gửi gì.
- --Công việc đã hoàn thành, thứ Bảy được rảnh rỗi. Còn em thì sao?
Tâm trạng của Lâm Diệu lúc thăng lúc trầm, đáp: "Thứ bảy tôi có việc phải làm, không thể đi được."
- --Không sao đâu, chúng ta có thể tìm lúc khác.
"Chị Diệu Diệu!" Quan Lăng trong đám người nhảy dựng lên. "Em đã về rồi, chị Diệu Diệu!"
Người thầy dạy thư pháp của Lâm Diệu, thầy Quan Đồng, hơn bốn mươi tuổi đạt được thành tựu trong lĩnh vực thư pháp mới kết hôn, năm mươi mới có một cô con gái là Quan Lăng, cực kỳ yêu thương. Đáng tiếc, con gái ông không phải là người có tài năng, chưa kể đến trình độ thư pháp, chữ viết bình thường có thể ngay ngắn đã là không tệ rồi.
Thầy Quan Đồng đã qua đời cách đây ba năm, lúc đó Quan Lăng vẫn đang học tiếng để chuẩn bị đi du học. Cô bé tuy đã ngoài hai mươi nhưng không có kinh nghiệm xã hội, ngoại trừ khóc thì không trông cậy được điều gì. Lâm Diệu với tư cách là học trò duy nhất, đã bận bịu trước sau giúp tổ chức tang lễ cho thầy Quan Đồng.
Sau đám tang, Quan Lăng cuối cùng cũng miễn cưỡng đạt được điểm số ngoại ngữ đủ để có thể vào trường dự bị. Vợ của thầy Quan không biết lái xe nên Lâm Diệu, lúc đó mới lấy bằng lái xe, đã lấy dũng khí một mình đưa Quan Lăng ra sân bay.
Ba năm trôi qua trong chớp mắt.
Quan Lăng đã biến thành vừa đen vừa gầy, kéo theo hai chiếc vali, xách một chiếc túi du lịch khổng lồ, nhào vào vòng tay của Lâm Diệu, cái trán đập "bang" một tiếng, cả người treo hành lý ôm Lâm Diệu một cái vừa đau đớn vừa thở không nổi.
"Em nhớ chị rất nhiều..." cô nàng nói.
"Chuyện gì vậy? Sao nhiều hành lý như vậy..."
"Em không đi học đâu." Quan Lăng nói: "Em đã nghỉ học rồi chị ạ."
Lâm Diệu cũng không kinh ngạc, cô còn bình tĩnh hơn Quan Lăng: "Sư mẫu biết không?"
"Biết, em đã nói với mẹ, em nói em quá đau khổ, em căn bản không thể học được những kiến thức này. Hai người ôm đầu cách màn hình khóc rống, sau đó mẹ em bình tĩnh lại, để cho em trở về, không có tương lai thì không có tương lai, cũng không thể ở nước ngoài làm mất mặt tổ quốc."
"Điều đó không có nghĩa là nó đã tăng đến trình độ cao như vậy..." Lâm Diệu phàn nàn.
"Ha ha, chính là nói như vậy." Quan Lăng nói: "Vừa lúc mẹ em chuẩn bị khởi nghiệp, em liền thu dọn đồ đạc trở về. Chị, chị kéo cái vali này, cái này nhẹ."
Bên cạnh họ, một cặp đôi đang hôn nhau say đắm, lời nói gần giống như lời thoại trong phim điện ảnh truyền hình, không coi ai ra gì mà diễn một vở kịch đầy nước mắt.
Quan Lăng nhìn một lúc rồi nhận xét: "Drama* hay."
*抓马 (bắt ngựa): một từ thông dụng trên Internet, là phiên âm của kịch, nghĩa gốc của nó là kịch và kịch bản, đồng thời nó cũng có thể ám chỉ một cốt truyện kịch tính. Trên Internet, ý nghĩa của "bắt ngựa" đã được mở rộng hơn nữa thành "kịch tính và cường điệu", đây là một cách hoàn hảo để mô tả một "nữ hoàng phim truyền hình. [theo Baidu]
"Đừng nhìn nữa, nhanh lên." Lâm Diệu thúc giục: "Nếu đợi thêm một lát nữa, về đến nhà cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ."
Quan Lăng kéo hành lý, nhanh chóng đi theo Lâm Diệu, sau đó buôn chuyện: "Em luôn có thể gặp phải chuyện drama. Chị Diệu Diệu, chị có nhớ lúc chị đưa em ra nước ngoài hay không, cũng là sân bay này, khá lắm, cũng thế......"
Quan Lăng chạy lon ton một lúc, thở dốc một hơi rồi nói: "Sau khi chị đưa em đến trạm kiểm soát an ninh, em không phải đang xếp hàng ở đó sao? Lúc đó trong hàng của em có một người đàn ông đang xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh, dáng dấp rất đẹp nhưng đột nhiên lại nổi điên..."
Lâm Diệu vừa tìm xe của mình vừa lơ đãng lắng nghe.
"Anh ấy đột nhiên muốn bỏ chạy, chạy ra bên ngoài khu vực an ninh, tất cả nhân viên đều giật mình. Họ tưởng anh ấy định làm gì đó, suýt chút nữa là lấy tấm khiên chống bạo loạn đến. Sau đó, đồng nghiệp của anh ấy giải thích rằng anh ấy đã nhìn thấy bạn gái hoặc bạn gái cũ của mình đến tiễn, anh ấy rất phấn khích..."
"Nhàm chán." Lâm Diệu bình luận.
"Ồ, dù sao thì cảnh đó cũng rất đặc biệt trong một bộ phim thần tượng. Anh chàng đẹp trai nhìn về phía em rất lâu. Người bên cạnh khuyên anh ta nếu không rời đi sẽ bị tống vào phòng tối để điều tra xem anh ta có dùng ma túy hay không, anh ta mở miệng nói nếu lần này bỏ lỡ, có lẽ kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nữa..."
Xe vang lên hai tiếng, Lâm Diệu đột nhiên dừng lại, đôi mắt vốn không hề nhỏ, mở to tròn xoe.
Quan Lăng: "Sao vậy? Chị quên cái gì à?"
Lâm Diệu muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Nói đến đây, cô đúng là có chút ấn tượng về lần Quan Lăng được đưa ra nước ngoài, cô luôn cảm thấy bóng lưng của một người nào đó trong hàng đợi phía trước lộ ra khí chất tuấn tú, khiến cô quen thuộc mà rung động.
Nhưng cô không thể nhìn thấy khuôn mặt, thậm chí đôi khi cả tấm lưng cũng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt cô.
Lúc đó cô thậm chí còn trò chuyện rất lâu với Quan Lăng, hy vọng có cơ hội nhìn xem người này trông như thế nào.
Chỉ vì hôm đó có lớp nên cuối cùng cô không đi không được.
Lúc ấy cô quay lại tạm biệt Quan Lăng ba lần, đều không thấy người kia quay lại để cô xác nhận một chút. Cứ như vậy, cô bước lên thang cuốn với tâm trạng vừa nghi ngờ vừa tiếc nuối, rời khỏi sân bay với cảm giác lạc lõng.
"Chắc chắn là ảo giác." Năm đó, trong chớp mắt cửa thang máy đóng lại, Lâm Diệu tự nhủ.
Sau khi lên xe, Lâm Diệu lặp lại như năm đó: "Chắc chắn là ảo giác."
Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy được.
Cô nhìn điện thoại di động trên giá đỡ điện thoại, cô muốn hỏi Thẩm Hàm Xuyên một câu, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Cô thắt dây an toàn, sau khi di chuyển không bao lâu thì phanh lại.
"Quan Lăng, cái sân bay này đã được đưa vào sử dụng được ba năm rồi phải không?"
"Vâng" Quan Lăng nói: "Đây không phải là sân bay mới sao? Trước kia bố đưa em đi chơi đều đi bên phía Đông, phía Đông là cái sân bay đã cũ kia."
Ngày gặp mặt ấy, Thẩm Hàm Xuyên đã nói qua!
Ngày hôm đó, anh nhấn mạnh rằng ba năm trước anh đã bay đến Đức từ sân bay mới xây, trọng tâm hoàn toàn không phải là giới thiệu việc du học của anh.
Vậy cho nên, ba năm trước, bóng lưng cô nhìn thấy kia, thực sự là anh ấy?
"Sao vậy? Chị thật sự quên cái gì à?" Quan Lăng cẩn thận hỏi: "Chị, đừng làm em sợ. Đã gần mười hai giờ rồi, đáng sợ quá."
"Không... không, không sao đâu, ngày mai, đợi đến ngày mai." Lâm Diệu nói một câu không đầu không cuối, Quan Lăng nghe không hiểu: "Ngày mai..."
Chỉ là, có thể ngày mai cũng không thể hỏi được.
Sơn Phong trở về nhà, sau bữa tối, ông ngoại hỏi cậu có muốn đi xem triển lãm cá nhân với ông không.
"Triển lãm gì ạ?" Sơn Phong hỏi.
"Giống như mấy cái đầu màu đỏ, vàng, xanh lam, xanh lục của con vậy." Ông ngoại liếc xéo nói.
"Triển lãm Anime?" Sơn Phong bắt đầu thấy hứng thú: "Được ạ, ông ngoại, ông cũng chạy theo trào lưu à?"
Ông ngoại thay đổi giọng điệu, mắng: "Con nghĩ phẩm vị của ta giống con sao? Thằng nhóc thối, ngày mai cùng ta đi xem triển lãm thư pháp hội họa của Quan Đồng!"
"..." Sơn Phong ỉu xìu ngồi phịch xuống ghế sofa, một lúc sau mới đổ thêm dầu vào lửa: "Quan Đồng đến từ triều đại nào ạ?"
"Ta đánh con!" Ông ngoại mắng: "Lúc nhỏ ta còn mời ông ấy đến dạy con viết chữ, con quên rồi à?!"
"A a a, ông ấy à, ông ấy không coi trọng tố chất của con nên đã đi hướng dẫn anh trai con..." Sơn Phong suy nghĩ một lúc: "Nhưng không phải ông ấy đã chết sao? Hai năm trước, hay là bao nhiêu năm trước?? Hình như con nhớ rõ ông đã đến dự đám tang của một nhà thư pháp, có phải của ông ấy không?"
"Đúng vậy... Không sai, đã mất ba năm rồi. Người đã già chính là như vậy, xuất huyết não, ra đi rất nhanh..."
"Hình như khẩu hiệu của trường bọn con là do ông ấy viết ra." Sơn Phong cuối cùng cũng nhớ ra: "Nhưng con nhìn không ra nó tốt hay xấu, con cảm thấy chữ ông ấy còn không bằng cô bé mà con biết, cô ấy viết chữ siêu đẹp, có rất nhiều công ty trả tiền để cô ấy viết..."
Ông ngoại không muốn nghe nên ngắt lời cậu, hỏi: "Rốt cuộc là đi hay không? Ở ngay Trung tâm Nghệ thuật Hoàn Á, nhưng gần quá nên ông không thể trì hoãn buổi diễn của con được."
"Không đi, con không có hứng thú với những thứ này. Ông có thể đưa anh trai con đến đó."
"Ta dẫn cái quỷ! Con cái đồ không biết phấn đấu chỉ biết chơi! Để con đi bồi dưỡng thì lại không đi...... Mấy đời sứa vượt qua đăng*!" Vì sức khỏe tinh thần của chính mình, ông ngoại chửi rủa rồi quay trở về phòng.
*gốc: 扶不上墙 (bùn không giữ nổi bức tường): là một thuật ngữ của người Trung Quốc, về cơ bản có nghĩa là bùn quá mỏng và không thể bôi lên tường. Nó là ẩn dụ cho việc không thể đạt được thành công hay nhìn ra thế giới do năng lực kém hoặc trình độ thấp. [Mình thay bằng một thành ngữ của Việt Nam, ám chỉ người sức yếu, tài hèn khó làm nên việc lớn.]
Sơn Phong mở danh bạ, tìm chữ "Xuyên" và bấm gọi đi.
"Bán cho anh một ân tình." Sơn Phong nói: "Ngày mai ở Trung tâm Hoàn Á sẽ có triển lãm cá nhân, triển lãm thư pháp và hội họa, không biết thời gian, anh có thể tự mình tìm hiểu."
"... Hả?"
"Hả cái gì!" Sơn Phong nói: "Nơi đó thích hợp với những người như anh luôn làm ra vẻ như vậy..."
"Tôi cúp máy đây."
"Thích hợp hẹn hò!" Sơn Phong vội vàng sửa lời nói: "Thiểm Thiểm thư pháp rất chuyên nghiệp, cho nên tôi liền giúp anh chuẩn bị cái này."
Sau khi tắt điện thoại, Sơn Phong lẩm bẩm một mình: "Mình thật mẹ nó tốt bụng."
Sáng sớm thứ bảy, Lâm Diệu tới trung tâm triển lãm nghệ thuật.
Lần triển lãm này, có một nửa là các tác phẩm chưa từng lộ ra bên ngoài của thầy Quân Đồng. Lâm Diệu biết sư mẫu có ý gì, bà muốn bán đấu giá một chút cho Quan Lăng thêm ít tiền phòng thân.
Trước khi khai mạc còn có buổi phỏng vấn truyền thông, sư mẫu mặc trang phục truyền thống kiểu Trung Quốc, choàng khăn lụa, tự nhiên phóng khoáng trước ống kính kể câu chuyện đằng sau từng bức tranh chữ.
Quan Lăng chưa bao giờ nghe mẹ mình nói những lời tao nhã như vậy, nhịn cười hỏi: "Bản thảo này là do ai viết?"
Lâm Diệu trả lời: "Chị. Em nhỏ giọng chút."
"Về phần bức này -" Sư mẫu tạm dừng.
Càng lớn người ta trí nhớ càng kém, tối qua học đến sáng sớm mà vẫn không nhớ được.
Lâm Diệu thấy thế, vội vàng nhanh chóng vẫy tay ra hiệu với bà.
Sư mẫu mỉm cười nói: "Chữ này là chồng tôi viết khi dạy học trò, Lâm Diệu, lại đây."
Lâm Diệu hít một hơi thật sâu và bước lên sân khấu để cứu vãn tình thế.
Ánh đèn sáng rực, cô không chút sợ hãi nhìn vào camera, mỉm cười khéo léo và chậm rãi nói:
"Bức chữ này là vào mùa thu năm Mậu Tuất, sư phụ là..."
Cứu cảnh xong, sư mẫu vẫn nắm chặt tay cô, xét theo thực lực thì sư mẫu thật sự cần cô làm chỗ dựa trên sân khấu.
Lâm Diệu thở dài trong lòng, cùng bà thực hiện quá trình tiếp theo trước khi hạ cánh thuận lợi.
Cuộc triển lãm bắt đầu.
Lâm Diệu đi xung quanh, giải thích cho những người khác.
"Cô bé." Có người gọi từ phía sau.
Lâm Diệu quay đầu, nhìn thấy một ông lão quen mắt đang mỉm cười vẫy tay với cô, ông cụ có thân hình cao lớn, bả vai rộng và tràn đầy năng lượng.
Lại nhìn một lúc,cô nhớ ra cách đây không lâu đã nhìn thấy ông ấy ở bể bơi nhà Sơn Phong, đó là ông ngoại của cậu ấy.
"Con chào ông ngoại." Lâm Diệu vội vàng chào hỏi.
"Ta họ Mạnh, cứ gọi ta là ông Mạnh." Ông Mạnh vui vẻ nói: "Ta nói sao nhìn con quen quen, thì ra ngươi là học trò tâm đắc của thầy Quan. Ba năm trước con nhìn nhỏ hơn một chút..."
"Ông và thầy con có quen biết ạ?"
"Ừ, chúng ta biết nhau, trước đây chúng ta cùng làm việc trong một đơn vị, hơn nữa, ta cũng có thể coi là học trò của thầy Quan, haha, loại người học hai ba ngày." Ông Mạnh nói: "Thầy Quan qua đời, ta đã đến để bày tỏ lời chia buồn."
Lâm Diệu lộ ra một nụ cười khéo léo: "Cảm ơn ông hôm nay đã tới triển lãm."
"Được rồi, cô bé, con có thể tiếp tục công việc của mình, ta đi nhìn quanh đây một chút." Ông Mạnh nhìn thấy phóng viên đang đợi phỏng vấn Lâm Diệu, liền xua tay, biết ý dừng cuộc trò chuyện.
Gần kết thúc buổi triển lãm buổi sáng, Lâm Diệu nhận được điện thoại của Thẩm Hàm Xuyên.
"Ngày mai... em có rảnh không?" Anh hỏi: "Tôi thấy một buổi triển lãm thư pháp và hội họa mới của thầy Quan Đồng, em có muốn cùng đi xem không?"
Lâm Diệu cười khúc khích.
"Ngày mai tôi cũng không rảnh, nhưng..." Cô nói: "Chỉ cần anh đến, tôi sẽ ở đó. Tôi sẽ luôn ở đó."
Cô nói: "Thầy Quan Đồng là thầy của tôi".