Chương : 9
Hắn có thể nghe thấy được tiếng mình lẩm bẩm:
- Tới bao giờ thì mới đi gặp Thánh thượng?
Vinh công công nói:
- Ưng gia yên tâm. Đại tướng quân tự sắp xếp chuyện này.
Y lại gọi một cung nữ tới:
- Lệ Lệ đứng đầu tám cung nữ. Ưng gia muốn tắm rửa, thay quần áo, xoa bóp, ăn uống thì cứ nói một tiếng là được.
Long Ưng thấy gương mặt thiếu nữ như tranh vẽ, nhan sắc đứng đầu trong mấy người. Nếu như để cho một mình thì bản thân hắn sẽ không chịu nổi. Hắn thật sự muốn viên thái giám trẻ tuổi đừng có bỏ một mình hắn ở lại với những thiếu nữ xinh xắn này.
Vinh công công vừa mới thi lễ rồi cáo lui, mấy thiếu nữ lập tức nhào đến.
Trống ngực Long Ưng đập thình thịch nhưng vẫn cố gắng tìm một kế hoãn binh. Hắn cười dài:
- Khoan đã! Xin hỏi các vị tỷ tỷ, chỗ nào đẹp nhất trong Lệ Khinh các?
Trong ánh chiều tà chiếu rọi Tây hồ, đi tới đài ngắm trăng bên ngoài Nguyệt thư hiên có thể mở mang tầm mắt. Đứng ở đây có thể tưởng tượng khi ánh trăng lên cao, dựa vào lan can ngẩng đầu ngắm trăng cúi đầu đùa bóng nước thật sự là vui thú.
Long Ưng ngồi trên ghế, phía sau có hai nàng bóp vai, hai bên có hai nàng xoa bóp cánh tay và đùi. Lệ Lệ thì quỳ một chân đút cho hắn từng muỗng trà thơm, làm cho hắn bắt đầu hiểu được vì sao lúc bắt đầu thống trị thì luôn là Quân chủ anh minh nhưng tới cuối cùng toàn hôn quân chỉ biết hưởng lạc.
Quá trình trưởng thành của Long Ưng khác với mọi người, hắn không biết cha mẹ là ai. Thuở nhỏ, Đỗ Ngạo dậy hắn biết chữ, truyền cho hắn nội công tâm pháp Đại Pháp Thủ Thiên, lại cổ vũ hắn đọc tàng thư.
Trong nơi để sách của Ma môn không hề có kinh điển của Khổng, Mạnh hay những thứ bàn luận chuyện lễ nghĩa liêm sỉ. Tuy nhiên những thứ như Tố nữ kinh, Ngọc phòng chỉ yếu, bí quyết trong phòng, Bành tổ dương tính thì nhan nhản. Long Ưng thích đọc nhất là những tác phẩm cực đoan hóa tư tưởng lão Trang luôn tràn ngập sắc thái hoang đường và những chuyện bàn luyện về điều huyền diệu trong luyện đan từ thời Ngụy Tấn, Nam Bắc triều. Những sách có liên quan tới Âm Dương ngũ hành, giang hồ tà đạo cũng xem rất nhiều. Vì vậy mà mặc dù hắn tu luyện huyền môn chính tông nhưng tư tưởng lại không chịu sự gò bó.
Hơn nữa Ma chủng thật sự rất huyền diệu và khó giải thích. Những chú giải của Hướng Vũ Điền đối với hắn chẳng khác nào một con rồng thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, suy nghĩ không gò bó tạo ra cho hắn một thứ suy nghĩ không sợ trời không sợ đất. Vì vậy mà đang ở một chỗ năm năm, bất ngờ gặp được Thái Bình công chúa với nhan sắc tuyệt vời cũng không hề để ý tới tôn ti trật tự, địch hay ta.
Cung nữ nhỏ tuổi nhất ở bên trái của hắn đang tới tuổi dậy thì đột nhiên ôm Long Ưng, kề mặt vào sát cổ hắn mà nói:
- Ưng gia thơm quá.
Long Ưng giật mình nhớ lại Hướng Vũ Điền từng nói khi Ma chủng kết hợp một quá trình thật dài, con người sẽ từ từ thay đổi, xuất hiện những thói quen rất khó phát hiện, hiện tại những thứ bã chết bị đẩy ra nên tiểu muội muội ngửi được.
Lệ Lệ đang quỳ trước mặt cũng nhân cơ hội đặt bát trà thơm lên cái ghế nhỏ bên cạnh.
Sau đó, nàng vòng tay ôm bắp chân của hắn, áp má lên đùi đồng thời khẽ ngước mặt lên mà cười. Bất chợt thân thể mềm mại hơi run nhẹ rồi kinh ngạc thốt lên:
- Có mùi Long tiên hương. Nô tì chưa bao giờ ngửi thấy trên người của ai.
Suýt chút nữa thì Long Ưng không giữ nổi bình tĩnh. Hắn thầm nghĩ "Là phúc thì không phải là họa mà là họa thì không thể tránh khỏi. Dù sao thì bản thân hắn cũng chưa bao giờ ân ái với ai, không bằng cứ bắt đầu với đám mỹ nữ trước mặt rồi sau đó tùy cơ ứng biến." Mặc dù biết rõ là mình đang kiếm cớ nhưng đúng là không chống nổi sự khiêu khích của các nàng.
Một thiếu nữ ở phía sau vòng ra trước mặt khiến cho hắn cảm thấy bước tiếp theo đối phương sẽ ngồi lên đùi mình.
Bất chợt trong đầu xuất hiện một thứ cảnh báo khiến cho hắn giật mình nhìn về phía Thần Trì.
Trong cái ao nhỏ một bóng đen đang nhẹ nhàng lướt trên mặt nước.
Lúc này trời đã tối đen, thích khách ở trên mặt nước cách họ chừng ba trăm bước chợt vọt lên cao, toàn thân bao phủ bởi lớp vài đen. Người đó cài tên giương cung trong phút chốc mũi tên rời khỏi cung lao thẳng tắp về phía hắn.
Long Ưng chìm vào cảnh giới Vong ngã không chỉ quên bản thân mà còn quên cả Ma chủng, tâm linh sáng ngời. Nhất thời, mũi tên đoạt mệnh như chậm đi, hắn còn có thể nắm được mũi tên đó sẽ xuyên qua thân thể mềm mại của Lệ Lệ rồi cắm vào trái tim mình. Mức độ chuẩn xác của mũi tên cho thấy thích khách là một Thần xạ thủ với sức lực kinh người, bách phát bách trúng.
Long Ưng liền khom người ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lệ Lệ, đặt người cung nữ lên đầu gối để cho nàng ép sát vào người mình rồi sau đó hơi dịch nàng sang một bên. Tay kia thì với lấy chén trà thơm đưa lên miệng uống hết rồi đặt cái chén trước ngực.
Lệ Lệ không chịu nổi sự tiếp xúc gần gũi đó. Mũi tên xuyên qua lan can lao thẳng vào trong cái chén rồi bắn ngược lên bãi đất. Cái chén vẫn nguyên vẹn chỉ có tay của Long Ưng là bị đau. Lực của mũi tên thật mạnh.
Thích khách từ trên cao rơi xuống, chìm vào làn nước.
Lúc này đám cung nữ mới hiểu được có chuyện gì xảy ra. Tất cả nhìn mũi tên vẫn còn lóe sáng dưới ánh đèn trên đất mà hét lên chói tai.
Long Ưng kêu thầm... "Xong rồi...lần này thì bị lộ rồi."
Lần này Long Ưng được mở rộng tầm mắt về khả năng ứng biến của Vũ Lâm quân. Thời gian không đến một chén trà nóng, toàn bộ cái ao đã bị bao vây. Đám binh lính tìm tòi từng tấc một quanh hai cái đảo Đông, Tây. Cả mấy trăm tên lính Vũ Lâm quân lặn xuống nước, tìm kiếm cả dưới đáy ao.
Lý Đa Tộ nổi giận đùng đùng tới nơi thấy Long Ưng không sao mới yên tâm lệnh cho những người khác. Sau đó tới chỗ Long Ưng, y mới thở phào:
- Tiểu huynh đệ đúng là mạng lớn. Thích khách sử dụng loại tên sắt trọng lượng tới chín cân. Muốn bắn một mũi tên như vậy phải dùng cây cung lớn đồng thời phải phối hợp với lực tay. Trong cung, không tới trăm người bắn được mũi tên này. Có điều tiểu huynh lại che chắn đúng vị trí, chặn được mũi tên. Làm được việc đó giống như tiểu huynh trong cung có lẽ chỉ có chừng hai, ba mươi người. Nhưng không một ai dám bảo đảm trước khi uống hết chén trà lại làm được việc đó. Tiểu huynh đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Long Ưng liền chặn y lại:
- Chuyện ta giấu võ công là ý của Thánh thượng. Đại tướng quân có thể giấu cái tin này không?
Lý Đa Tộ cười khổ:
- Tin tức trong cung lan rất nhanh, hơn xa sự tưởng tượng của người ngoài. Việc này đã lan đi có khi tới cả tai Thánh Thượng, thậm chí còn lọt ra ngoài cung làm cho Lạc Dương rung động. Không thể ngờ được tiểu huynh vừa tới Thần Đô đã nổi danh.
Long Ưng cũng không còn cách nào chỉ nhún vai:
- Hy vọng Đại tướng quân không bị trách phạt.
Lý Đa Tộ trầm mặt xuống và thở dài:
- May là tiểu huynh được bình yên vô sự. Đa tạ tiểu huynh quan tâm.
Đúng lúc này có người xướng lên:
- Bàn công công tới.
Bàn công công bất ngờ xuất hiện đúng là nằm ngoài dự kiến của Long Ưng. Hắn càng không thể tưởng tượng được người trong cung cũng xưng là Bàn công công. Hiện tại hắn như một thằng mù, có Bàn công công chỉ điểm đương nhiên là có lợi chứ chẳng có hại.
Bàn công công xuất hiện trong mái hiên. Khi cái thân thể béo ục ịch đi qua, Lý Đa Tộ đứng trang nghiêm, thể hiện uy thế của Bàn công công.
Bàn công công tươi cười lên tiếng:
- Đã bẩm với Thánh thượng chưa?
Lý Đa Tộ cung kính:
- Mạt tướng đã sai người báo cho Thánh thượng. Chỉ có điều sợ Thánh thượng còn đang tiếp kiến đặc sứ của Từ Hàng Tĩnh trai nên có lẽ còn chưa biết.
Long Ưng hơi run người. Từ Hàng Tinh Trai là môn phái e ngại Ma môn nhất. Trước đây, Đỗ Ngạo có nói tới thánh địa phật môn của Võ Lâm này, nên hắn biết hơi rõ. Nghe nói từ sau khi Đại đường khai quốc, người của Tĩnh Trai đặt chân lên giang hồ xong gần trăm năm không hề xuất hiện. Bây giờ có đặc sứ của Từ Hàng Tĩnh Trai tới đây gặp Võ Chiếu đúng là không bình thường.
Bàn công công biết rõ chuyện này nên cũng tỏ ra lơ đễnh:
- May là còn có Tĩnh Trai tiên tử tới làm Thánh thượng không chú ý nếu không Đại tướng quân sẽ phải chịu chút đau khổ. Đại tướng quân yên tâm. Công công bảo đảm Thánh thượng sẽ không giáng tội.
Lý Đa Tộ như trút được gánh nặng, cuống quít tạ ơn, giống như Bàn công công là con giun trong ruột Võ Chiếu, nói ra tương đương với chính mồm Võ Chiếu nói vậy.
Bàn công công nhìn lướt qua mặt ao rồi nói:
- Nếu công công đoán không nhầm, Đại tướng quân có thể tìm được chứng cứ dưới đáy ao. Chỉ cần Đại tướng quân mang toàn bộ chứng cứ tới cho Thánh thượng xem qua sau khi Tĩnh trai tiên tử đi thì Thánh Thượng không tránh ngươi mà còn có thể khen ngợi làm việc hiệu quả. Ha ha ha!
Tiếng cười của lão còn chưa dứt, một tên Vũ Lâm quân dò xét đáy nước cũng nhổ lên, tay cầm cây cung sắt mà hô to.
Đối với việc lão đoán trước không chỉ Lý Đa Tộ bán tín bán nghi mà còn cả Long Ưng cũng ngơ ngác cảm thấy khó tin.
Lý Đa Tộ định hỏi lại thôi.
Bàn công công thân thiết vỗ vai gã rồi mỉm cười:
- Hỏi nhiều vô ích. Đại tướng quân cứ yên tâm đi gặp Thánh thượng, ta và Ưng ca sẽ tới ngay.
Lý Đa Tộ thi lễ rồi rời khỏi. Thấy bóng lưng hắn khuất sau mái hiên, Bàn công công thở dài:
- Trong cung, người nhân hậu như hắn không còn mấy.
Long Ưng cười khổ:
- Lão đúng là lắm chuyện còn rảnh rỗi quan tâm tới ai tốt ai xấu. Cuối cùng là ai phái người tới giết ta?
Bàn công công bước qua vị trí của Lý Đa Tộ ra lan can mà dõi về xa khiến cho Long Ưng sợ nó không chịu nổi trọng lượng của lão. Vị tổng quản thái giám lên tiếng:
- Không ngoài một trong hai người Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư. Còn cây cung sắt là vật trộm trong Lư Lăng vương Lý Hiển hoặc Dự vương Lý Đán.
Long Ưng hiểu cho dù không biết bốn người mà lão đề cập tới là ai nhưng chắc chắn có liên quan tới sự đấu tranh trong cung đình, khó hiểu ở chỗ tại sao lấy mình làm mục tiêu. Hắn lên tiếng hỏi:
- Làm như vậy chính là vu oan giá họa, làm sao giấu diếm được sự anh minh của Võ Chiếu?
Bàn công công nói hết sức thản nhiên:
- Võ Chiếu không cần phải có chứng cớ xác thực mà là đường hoàng lấy cớ, nếu không trong thành cũng không mở rộng cửa mật cáo, chuyên áp chế Thẩm phán viện. Lai Tuấn Thần càng không thể phát tài. Hiện tại, y không chỉ... là người đứng đầu viện Thẩm Phán mà còn kiêm ngự sử đại phu và Đô úy viện Hình bộ.
Long Ưng thở dài:
- Tại sao không lo lắng cho tình hình của ta?
Bàn công công tức giận.
- Tà Đế của ta. Tới đây. Lên xe rồi nói sau.