Chương 63 : Trò cười mà thôi
“Tiểu tử, ngươi có ý gì?”. Từ Đạt đứng lên, hai mắt hằm hằm nhìn Đoạn Ngọc quát. “Ba giọt phá linh dịch mà thôi, ngươi nghĩ chúng ta không mua nổi? Cần ngươi bố thí sao?”. Hắn từ lâu đã xem Lý Minh Thiền là nữ nhân tương lai của mình, bất luận kẻ nào dám có ý đồ với nàng hắn đều sẽ không tha thứ.
Hiện tại một cái vô danh tiểu tử không biết ở đâu đến lại ở ngay trước mặt hắn tỏ ý lấy lòng nữ nhân của mình thì Từ Đạt hắn có thể nhẫn nhịn được sao?
Đoạn Ngọc ánh mắt nhìn về phía Từ Đạt không có chút nào biến hóa, người khác nhìn xem Từ Đạt cùng Lý Minh Thiền là thần tiên quyến lữ nhưng hắn xem ra thì không phải, cùng Lý Minh Thiền so sánh, Từ Đạt bất quá chỉ là ánh sáng đom đóm cùng minh nguyệt so đo, gia hỏa này trong mắt Đoạn Ngọc bất quá chỉ là một cái cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga mà thôi.
Đương nhiên, Từ Đạt thân phận là gì thì Đoạn Ngọc còn không rõ ràng, nghe hai người nói chuyện thì rất có thể y là một cái môn phái nào đó đệ tử, Lý Minh Thiền cũng ở trong môn phái kia nên mới có thân phận sư huynh muội. Người này nói không chừng là có thân phận không đơn giản.
Về phần việc hắn làm đơn thuần là tặng cho Lý Minh Thiền, không hề có ý khác, những kẻ khác có ý nghĩ như thế nào cũng không quan trọng. Hắn cảm thấy Lý Minh Thiền đáng nhận được, người khác ánh mắt cùng ý nghĩ không có quan hệ với hắn.
“Sư huynh”. Lý Minh Thiền kéo lại Từ Đạt, sau đó thì nhìn về phía Đoạn Ngọc ngữ khí lạnh nhạt nói. “Công tử ý tốt ta có thể nhận, bất quá cũng đã nói lúc trước vận dụng bí pháp cũng là ta tự nguyện, ba giọt linh dịch này giá trị cũng không thấp, ta không thể nhận không”. Hiển nhiên, nàng cũng xem là Đoạn Ngọc có ý lấy lòng nàng, không có chút nào suy nghĩ đã liền cự tuyệt.
“Minh Thiền cô nương hà tất phải như thế?”. Đoạn Ngọc nhíu mày nói. Hắn cảm thấy Lý Minh Thiền là người thông minh, vốn không nên quá xem trọng mặt này như thế.
Từ Đạt nhìn thấy Đoạn Ngọc không hề phản ứng mình chút nào, ánh mắt kém chút phun lửa, đang muốn phát tác thì đã bị Kim trưởng lão ngăn cản.
“Vị tiểu huynh đệ kia, loại linh dịch này để ta mua lại thế nào?”. Kim trưởng lão mỉm cười nói. “Ta biết ngươi là có ý tốt, bất quá cũng nên xem ngươi tình ta nguyện”. Dừng lại một chút hắn nhìn sang Hắc Hỏa xà chân thân đang nằm cuộn tròn ở một bên nói tiếp. “Tiểu huynh đệ vừa đạt được một đầu thú sủng, nuôi nó cũng cần không ít tài vật, ta lúc nãy thấy ngươi thu ba cỗ thi thể Hung thú Nhị giai, như vậy thì để Lão phu lấy ba cỗ Hung thú Tam giai thi thể mua lại ba giọt linh dịch của tiểu hữu, ngươi thấy thế nào?”.
Đoạn Ngọc hơi chút kinh ngạc nhìn Kim trưởng lão, sau đó thì không nhịn được mà thầm hô một tiếng gừng càng già càng cay, người này một cái bậc thang liền để cho song phương đều có thể bước xuống, không đến mức gây nên xung đột.
Mà lại Kim trưởng lão cũng gãi đúng chỗ ngứa của Đoạn Ngọc, Hắc Hỏa xà chân thân xác thực là cần luyện hóa Hung thú thi thể đến lớn mạnh tự thân, hắn đối với yêu cầu này tất nhiên là rất khó từ chối.
Về phần Từ Đạt, hắn cũng không để ý người này có thân phận như thế nào, như vậy lòng dạ cùng khí độ, tương lai thành tựu chỉ có hạn, trong mắt hắn y bất quá chỉ là một trò cười mà thôi. Sau này có cơ hội hắn không ngại giáo huấn y một phen.
“Như vậy thì đa tạ Kim trưởng lão”. Không có bao nhiêu suy nghĩ hắn đã gật đầu đáp. Trên tay khẽ động, Tinh nguyên khí mang theo hai giọt Tử linh dịch pha loãng đưa tới cho Kim trưởng lão.
“...”. Hành động như thế vô cùng đơn giản nhưng trong mắt Kim trưởng lão cùng Hoàng chấp sự là vô cùng khác biệt, bao quát hai người này cùng Lý Minh Thiền đáy mắt đều có chút biến hóa, bọn hắn đều nhận ra Đoạn Ngọc nguyên khí cùng bình thường nguyên khí khác biệt vô cùng.
Kim trưởng lão biến hóa một chút đã trở lại bình thường, vươn tay đem hai giọt linh dịch tiếp lấy thì cũng đem một cái túi trữ vật đưa đến trước mặt Đoạn Ngọc. “Tiểu huynh đệ, bên trong đó là ba cái Hung thu thi thể, bỏ trong túi trữ vật có thể kéo dài thời gian tinh khí tồn tại nhưng cũng không quá mười ngày, ngươi tự xem mà xử lý”.
“Ta hiểu, đa tạ Kim trưởng lão nhắc nhở!”.Đoạn Ngọc gật đầu đáp, cũng không có đi điều tra trong túi trữ vật có gì mà lập tức thu lại đem cất đi. Sau đó hắn đi tới trước mặt Hắc Hỏa xà chân thân ngồi xuống nhắm mắt đả tọa.
“Hừ! Giả thanh cao!”. Từ Đạt nhìn thấy Đoạn Ngọc biểu hiện lạnh nhạt như vậy thì cho rằng hắn gây chú ý với Lý Minh Thiền thất bại nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà hừ lạnh nói. Nội tâm thì cũng âm thầm thề, như có cơ hội tất phải để Đoạn Ngọc đẹp mặt.
“Sư huynh, người này không đơn giản”. Lý Minh Thiền chợt mở miệng nhắc nhở.
“Không đơn giản? Một cái Mệnh Tuyền cảnh một tầng thì có cái gì không đơn giản? Sư huynh ta một kiếm đều có thể chém hắn thành mười đoạn”. Từ Đạt kinh ngạc nhìn lại Lý Minh Nguyệt, hắn còn chưa từng thấy Lý Minh Thiền như thế khen ngợi một người như thế, nhất là người này là một cái nam nhân. Chốc lát sau đó hắn liền hừ lạnh nói.
“Thời điểm hiện tại lão phu cũng tin tưởng Từ Đạt công tử có thực lực này”.Kim trưởng lão lúc này cũng mở miệng nói. Không đợi Từ Đạt nói cái gì thì hắn đã nói thêm, ngữ khí có phần trầm trọng. “Người này tu vi đúng là vừa đột phá Mệnh Tuyền cảnh, bất quá vừa mới hình thành nguyên khí mà thôi, có thể là kẻ này khả năng khống chế nguyên khí lại vô cùng cao minh, hắn tinh thần lực đặc biệt mạnh, có lẽ rất nhanh sẽ mở Tử phủ, ngưng Nguyên thần”.
“Cái gì?”. Từ Đạt nghe vậy thì có chút giật mình, ánh mắt vô ý nhìn về phía Đoạn Ngọc đang nhắm mắt đả tọa. Hắn tuy rằng nóng tính, ngang ngược nhưng cũng không phải kẻ ngu, Kim trưởng lão đã nhấn mạnh Đoạn Ngọc có tinh thần lực đặc biệt mạnh, rất nhanh sẽ mở Tử phủ, ngưng Nguyên thần thì hẳn là không nói chơi.
Đây cũng là biến tướng thừa nhận Đoạn Ngọc thiên phú tu luyện rất cao, tiềm lực so với hắn càng mạnh.
“Hừ! Cho dù như thế thì thế nào? Võ giả cần không chỉ là thiên phú, không có thế lực ủng hộ, không có cơ duyên, hắn tương lai cũng chỉ có hạn”. Suy nghĩ một chút thì hắn vẫn là hừ lạnh nói.
“Thiên phú là võ giả căn cơ, kẻ có thiên phú cao sẽ không thiếu thế lực muốn mời chào, còn có bốn tháng nữa chính là ngày tông môn ba năm một lần tuyển chọn, ta xem người này hẳn là sẽ quay về Đế đô tham gia tuyển chọn”. Kim trưởng lão lắc đầu nhàn nhạt nói. Hắn xem cái này Từ Đạt so với Đoạn Ngọc kém quá nhiều, trừ ra xuất thân tốt thì những mặt khác quá kém.
“Nếu như hắn còn sống đến lúc đó mới được”. Từ Đạt mặt không biểu tình lạnh nhạt nói.
Kim trưởng lão nghe vậy thì trong mắt hiện lên một chút tinh mang lóe lên rồi biến mất, đối với Từ Đạt cũng không nói thêm cái gì.
Lý Minh Thiền ở một bên cũng hơi chút nhíu mày, bất quá nàng cũng xem như hiểu được Từ Đạt tính tình, miệng nói như thế nhưng cũng chưa từng hạ tử thủ, nhiều nhất chỉ là giáo huấn Đoạn Ngọc một trận mà thôi.
Nàng không nói cái gì mà hơi chút liếc mắt nhìn Đoạn Ngọc, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. Nàng nhận ra Đoạn Ngọc là dịch dung, bất quá chân diện mục của hắn nàng lại không nhìn thấy. Từ lúc ở Ma Phong thành nàng đã âm thầm chú ý đến hắn, chỉ là mấy ngày ngắn ngủi nàng thế mà phát hiện mình đã không nhìn thấu được hắn, trước mặt nàng hoàn toàn là một đám sương mù.
“Không thể nào là hắn”. Nàng có chút suy nghĩ lóe lên nhưng rất nhanh đã liền phủ định, Đoạn Ngọc không thể nào là người gây nên dị tượng kia. Nếu như thật là hắn thì lúc ở Ma Phong thành đã bị đám người Kim trưởng lão phát hiện rồi.
“Mỗi người đều có bí mật của mình, ta cũng không thể quản được quá nhiều, vạn sự tùy duyên đi”. Âm thầm suy nghĩ một chút thì Lý Minh Thiền cũng tự nói, sau đó nàng đã nhắm mắt bắt đầu chữa thương, Kim trưởng lão đã đưa hai giọt Tử linh dịch pha loãng cho nàng, nói không chừng có thể trợ nàng khôi phục hoàn toàn Nguyên thần.
Thời gian trôi qua hai canh giờ, một nhóm mới chuyển sang canh gác, Đoạn Ngọc cùng La Uy đúng là ở trong nhóm này, dẫn đầu thì là do Hoàng chấp sự đích thân ra trận.
Đoạn Ngọc sau khi đi ra cửa hang thì liền đem một cái Nhị giai Hung thú thi thể đưa cho Hắc Hỏa xà chân thân, cái sau đem nuốt vào thì cũng di chuyển đến khu vực loạn thạch nằm xuống bắt đầu tiêu hóa. Đương nhiên, mặt ngoài là như thế, thực chất thì Hắc Hỏa xà chân thân đã vận dụng thiên phú Hắc thực đem nó cắn nuốt, tốc độ tiêu hóa cực nhanh.
Cùng với Đoạn Ngọc đi ra canh gác đám Mệnh Tuyền cảnh võ giả nhìn thấy cảnh này thì đều vô cùng hâm mộ, có thể ở Mệnh Tuyền cảnh thu phục Hung thú làm thú sủng quả thực không nhiều, đa phần đều là kẻ có rất nhiều tiền. Giống như Đoạn Ngọc trực tiếp thu phục quả thực rất ít.
Đám người canh gác cũng không nói với nhau nhiều lời, bên ngoài trời đã tối hẳn, xa xa có thể nghe thấy tiếng Hung thú gầm thét, bọn hắn tất cả vận dụng hết thị lực, thính lực quan sát xung quanh, cố gắng không để lọt bất cứ động tĩnh nào.
“Lục tiểu huynh đệ!”. Đoạn Ngọc cũng là biểu hiện như thường quan sát để ý xung quanh, được một lát thì thấy Hoàng chấp sự đi tới cười hỏi.
“Hoàng chấp sự, có chuyện gì sao?”. Đoạn Ngọc khẽ gật đầu nghi hoặc.
“Lục tiểu huynh đệ có biết mình đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi không?”. Hoàng chấp sự trên mặt chợt ngưng lại ý vị thâm trường nói.
Đoạn Ngọc ngẩn người, sau đó liền hiểu ý đáp. “Hoàng chấp sự nói là vị kia Từ Đạt?”.
“Đúng là hắn”. Hoàng chấp sự gật đầu. “Tiểu huynh đệ có chỗ không biết, người này tính tình vô cùng nóng nảy, mà lại có thù tất báo, ngươi hôm nay ở ngay trước mặt hắn tỏ ý muốn lấy lòng Minh Thiền tiểu thư đã đắc tội hắn, hiện tại ngươi đang đi cùng Thiên Vận thương đội chúng ta nên không có chuyện gì, thế nhưng sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì cần phải rời khỏi thương đội, hắn sẽ có thể đối phó ngươi”.
“Hắn Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng ta đánh không lại thì không thể chạy sao? Tại hạ thực lực không mạnh nhưng chạy thì vẫn là hảo thủ”. Đoạn Ngọc mơ hồ đoán được Hoàng chấp sự ý đồ, bề ngoài nhưng là biểu hiện khó xem nói.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: sttruyen.com