Chương : 3
Lúc Du Yến về nhà, Cố Hành Viễn đã đi làm rồi, cô nhờ người thu dọn hành lý, sau đó lại đi tìm Dư quản gia, nói cho ông biết mình sẽ rời đi một chuyến, đến thành phố Y đóng phim, tầm hai ba tháng sẽ về.
Dư quản gia đã quen với việc làm người tàng hình, đột nhiên bị gọi đến nói chuyện, ông cảm thấy rất áp lực, nhưng ông là một quản gia được đào tạo chuyên nghiệp, nên sau khi nghiêm túc nghe Du Yến dặn dò, liền quy củ lui xuống, chỉ là lúc thoát khỏi tầm mắt của cô, ông phát hiện sau lưng có chút mồ hôi lạnh, Dư quản gia quyết định sẽ ra ngoài vườn hít thở không khí, sẵn tiện thử nhìn xem mặt trời hôm nay có phải mọc ở hướng tây hay không?!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Yến đương nhiên không nhìn ra nội tâm đầy dao động của quản gia mặt than, lúc này cô nhận được điện thoại của trợ lý Cảnh Hân, nói rất nhanh sẽ đến đón cô.
Sau khi gác máy, Du Yến lại kích động, những người từng phai nhạt trong kí ức của cô lần nữa lại sống động xuất hiện trước mặt cô, làm sao có thể khiến cô không kích động được chứ.
Từ lúc cô tốt nghiệp, chính thức bước vào giới giải trí, Cảnh Hân liền đi theo cô, lúc đầu hai người nhất định có chút mâu thuẫn, hơn nữa lúc tính tình đại tiểu thư của Du Yến phát tác, thật sự đã giày vò Cảnh Hân rất nhiều lần, nhưng tính cách của Cảnh Hân rất tốt, người cũng rất cần cù lạc quan, những lúc bị mắng, cô nàng chỉ cười cười cho qua, trước giờ không ghi thù, mặc dù nhỏ hơn Du Yến, nhưng luôn xem mình thành chị chăm sóc cho cô, sau khi quen với sự tồn tại của Cảnh Hân, Du Yến tuy vẫn có lúc nổi nóng với cô, nhưng cũng đã xem cô nàng thành người nhà rồi.
Sau đó cô nghiện ma túy, bị Du Chính Thiên cưỡng ép ở trong nhà cai nghiện, khoảng thời gian sống không bằng chết trong trí nhớ, vẫn còn có cảnh Cảnh Hân ôm chặt cô, nói mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng lúc ấy, mọi chuyện không thể tốt lên được nữa rồi, năm cuối cùng cô bắt đầu cảm thấy Cảnh Hân rất phiền phức vì quản thúc cô quá nhiều, hơn nữa còn có Kỷ Hải nói xấu Cảnh Hân bên tai cô, cuối cùng cô vẫn nhẫn tâm đuổi việc cô nàng, vứt bỏ cả chút ấm áp cuối cùng này.
“Chị Yến, đừng đuổi em đi, em vẫn muốn ở bên cạnh chị...” Đây là lời cuối cùng Cảnh Hân vừa khóc vừa nói với cô, cô vẫn luôn nhớ rõ trong lòng.
Nghĩ đến chuyện này, Du Yến không kiềm được đắng chát cười khổ một tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ thật sự hệt như những lời em từng nói, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Chúng ta vẫn còn khoảng thời gian tươi đẹp thật dài, em cứ tiếp tục ở bên cạnh chị nhé.
Lúc quản gia và người làm tiễn cô ra cửa, xe chuyên dụng của công ty cũng đã đến, gương mặt Cảnh Hân tràn đầy ý cười bước xuống xe, ánh nắng chiếu lên gương mặt tròn trịa của cô nàng, ánh sáng lấp lánh rực rỡ, khiến người khác không kiềm được cũng cong môi cười theo cô.
“Chị Yến.” Cô nàng ngọt ngào gọi một tiếng, liền nhiệt tình giúp cô xách hành lý lên xe, động tác nhanh nhẹn, đây chính là một nữ hán tử mạnh mẽ, lúc Du Yến lên xe còn rất lễ phép vẫy tay chào tạm biệt với quản gia.
Quản gia được đào tạo chuyên nghiệp, khom người cúi đầu chào cô một cái lịch thiệp.
Chiếc xe dần dần rời khỏi biệt thự, Du Yến bảo Cảnh Hân ngồi bên cạnh mình, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm người ta, vẫn chưa thỏa mãn còn nắm lấy tay Cảnh Hân, vỗ vỗ tay cô nàng. Cảnh Hân bị vỗ đến có chút hoang mang, nhưng cô thích động tác thân thiết như thế của Du Yến, thế là càng cười rạng rỡ hơn.
“Chị Yến, đoàn phim bên kia nói rồi, lần này chị quay về sẽ đổi cho chị căn phòng sang trọng hơn, để chị ở thể ở thoải mái một chút.”
Đổi căn phòng sang trọng? Rốt cuộc Du Yến cũng nhớ ra nguyên nhân vì sao mình lại nổi nóng.
Đạo diễn Điền Kì Lễ của《Kì ngộ》vẫn là một đạo diễn nhỏ chưa nổi tiếng, nhà đầu tư đối với tác phẩm của anh đều là thái độ chờ xem thế nào, cho nên dù có người dùng tiền đầu tư nhưng cũng không nhiều, mỗi một đồng tiền đều cần cân đo đong đếm, cho nên điều kiện nơi ở cũng cần cân nhắc, phần lớn diễn viên đều là hai ba người cùng ở một phòng, lúc ấy Du Yến đã là tiểu hoa đán, lại đóng vai chính, đoàn phim liền sắp xếp một gian phòng đơn cho cô, nhưng Du Yến vẫn cảm thấy không hài lòng, phòng đơn này quá nhỏ, phòng tắm quá đơn sơ, cách âm cũng không tốt, ở mấy hôm liền không chịu nổi, sau khi nổi nóng liền lấy lý do bị bệnh, phủi tay chạy đi.
Sau khi nhớ ra tiểu tiết này, Du Yến không kiềm được thở dài, đối với biểu hiện bướng bỉnh ngày trước của mình, chỉ có thể bình luận bốn chữ: “Quá không hiểu chuyện.”
Quả nhiên đời người là không thể quá thuận lợi, trải qua cuộc sống ưu việt an lạc quá lâu rồi, dễ dàng đánh mất bản thân, dễ nhìn bản thân quá cao, hễ gặp chút khó khăn, sẽ hệt như trời sập đến nơi vậy.
Hồi tưởng đến vô số biểu hiện yếu đuối của mình khi đối diện với khó khăn, Du Yến cảm thấy bản thân lúc này, hẳn xem như là niết bàn sống lại rồi.
Cả đường trò chuyện về nhân sự trong đoàn phim với Cảnh Hân, Du Yến liền cầm kịch bản《Kì ngộ》nghiêm túc đọc, nội dung bên trong cô đã quên sạch rồi, vẫn nên nhanh chóng làm quen lại thôi.
Khi đến trường quay, Du Yến lại nhờ Cảnh Hân đi mua một đống thức ăn nước uống đến, định dùng để mời mọi người, dù sao lạt mềm buộc chặt, trước tiên phải thu phục lòng người, phải giảm tối đa sự ảnh hưởng về tin đồn nói cô xấu tính lại hay ra vẻ mới được.
Du Yến bảo Cảnh Hân đặt hành lý xuống trước, còn đặc biệt nói rằng cô không cần đổi phòng, ở căn phòng trước đây là được, sau khi Cảnh Hân sảng khoái đồng ý, Du Yến mới xoay người đi tìm đạo diễn Điền Kì Lễ.
Lúc nhìn thấy Điền Kì Lễ, phát hiện Trần Hòa Gia cũng ở đây, ngược lại không cảm thấy bất ngờ, dù sao cũng là người đại diện của cô, Trần Hòa Gia có nghĩa vụ giúp cô ổn thỏa tất thảy rắc rối, nhưng nghĩ đến sau này gã ta muốn cưỡng bức cô, Du Yến thật sự không có cách nào trưng ra nụ cười với gã.
Vẫn là nên tìm lúc nào đó đuổi người này đi.
Điền Kì Lễ lúc này còn chưa cao cao tại thượng, nhưng người tài năng vẫn có chút kiêu ngạo, nhìn Du Yến ngập tràn ý cười đi đến, anh cũng không cho cô sắc mặt tốt, ngồi đó hút thuốc.
Trần Hòa Gia trông thấy cô đến, vội cười ha hả nói với Điền Kì Lễ: “Đạo diễn Điền, anh xem Du Yến vô cùng xem trọng đoàn phim, vừa khỏi bệnh chút liền lập tức quay về, làm chậm trễ tiến độ của đoàn thật sự vô cùng xin lỗi, tôi thay Du Yến xin lỗi mọi người.”
Lúc Du Yến rời đoàn quay, mượn cớ là mình bị bệnh, thế nên giờ đây quay về cũng chỉ có thể dựa vào đó để nói, cho dù cô có bệnh thật hay không, cũng chẳng ai rảnh truy cứu.
“Đạo diễn Điền. Thành thật xin lỗi, lần này quả thật là do tôi sự tùy hứng của mình, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.” Du Yến cũng rất hiểu ý, tiến lên trước nói lời xin lỗi, ánh mắt mang theo ý cười chân thành nhìn Điền Kì Lễ, lông mi chớp chớp, giống hệt như một chú thỏ con vô tội.
Cho nên nói xinh đẹp vô cùng hữu ích, Điền Kì Lễ thở dài, đối với hành vi nói đi liền đi của Du Yến, anh cũng cảm thấy rất giận, nhưng sau khi giận xong cũng không làm được gì, dù sao mình ở đây cũng chỉ là một đạo diễn nhỏ, còn phải nhờ danh tiếng của Du Yến để thu hút khán giả.
Bây giờ người ta thật lòng thật dạ đến xin lỗi, Điền Kì Lễ cũng không thể làm kiêu nữa, ném điếu thuốc nói: “Nếu trong người đã khỏe, vậy thì mau điều chỉnh tốt tâm thái tiếp tục quay phim đi, thời gian chậm trễ tiến độ trước đây, chuyến này có thể sẽ vô cùng cực khổ.”
Biết đoàn phim không tính đổi người, Du Yến khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tối nay em xin mời đoàn phim ăn cơm, xem như tạ tội, vì đã làm chậm trễ thời gian của mọi người, thật sự vô cùng có lỗi ạ.”
Nhìn thấy Du Yến nói như thế, cuối cùng Điền Kì Lễ cũng không giận nữa, gật đầu đồng ý nói sẽ phải ăn một chầu thật to.
Tối đó, cả đoàn phim tụ tập đến khách sạn năm sao tốt nhất, ăn một trận no nê, ai nấy đều gào thét bảo cuối cùng cũng nhìn thấy thịt rồi, họ ăn hệt như ma đói, giống hệt như dân tị nạn chịu đói mấy tháng nay vậy. Đa phần đoàn phim đều là những người trẻ tuổi, sau khi ăn uống, mọi người lập tức quen thuộc.
Trần Hòa Gia nhìn Du Yến, chỉ thấy cô đi lại trò chuyện trong đám người, cảm thấy có chút kì lạ, dường như sau khi Du đại tiểu thư trở về chuyến này như đổi thành một người khác vậy.
Trần Hòa Gia từ lúc Du Yến bước vào giới giải trí liền trở thành người đại diện cho cô, thời gian hai người quen biết không ngắn, cho nên Du Yến này, gã khá hiểu cô, với tư cách là thiên kim độc nhất của chủ tịch giải trí Du Thị, cô từ nhỏ đã sống cuộc sống ưu việt, quen với chuyện mọi người vây quanh mình, cho nên tính tình vừa bướng bỉnh lại ích kỷ, vì ở trong công ty của bố mình, cho nên không hề thiếu vai diễn, trước giờ đều là đại tiểu thư cô chọn vai, chỉ cần không hợp ý cô liền trưng sắc mặt cho người ta xem, hoàn toàn là mắt cao hơn đầu, thái độ phách lối.
Không ngờ tiểu thư như cô, lúc này lại có thể cầm ly rượu, bỏ đi sự cao ngạo của mình, nâng ly cùng người khác cười nói, dù đi đến đâu đều sẽ trở thành tâm điểm, nụ cười ấy cười thật lóa mắt người nhìn.
Ngoại trừ Trần Hòa Gia và Cảnh Hân, mọi người đều không quá hiểu về Du Yến, chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói cô thích ra vẻ, chẳng qua hôm nay trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, phát hiện Du Yến cũng không giống như trong lời đồn, vô thức cảm thán những tin tức lá cải thật sự không đáng tin cậy.
Đến ngày làm việc thứ hai, ánh mắt mọi người nhìn Du Yến đều thêm vài phần thiện ý và thân thiết.
《Kì ngộ》là bộ phim nghệ thuật, Điền Kì Lễ dùng phong cách hài hước để tường thuật lại câu chuyện này, cốt chuyện xoay quanh chuyến du lịch lần đầu tiên của một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, cô tự tặng quà tốt nghiệp cho mình là một chuyến du lịch, cô không hề tham gia bất kì tour du lịch nào, cũng không đi theo cách du lịch truyền thống, cô đến bến xe tùy tiện chọn một chuyến xe rồi xuất phát, trên đường đi cô ngắm nhìn được rất nhiều phong cảnh, gặp được đủ người đủ việc, phát sinh vô số chuyện thú vị dở khóc dở cười.
Nhìn chung, đây là một bộ phim hài, từ những câu chuyện nhỏ gộp thành. Mỗi chuyện phát sinh có thể khiến người xem cười to, lại có thể khiến người xem suy ngẫm: Đúng rồi, hiện tượng này cũng xuất hiện bên cạnh chúng ta! Nhưng lúc chúng ta tự đối mặt, cũng sẽ có những phản ứng như vậy sao?!
Đó là một bộ phim hài rất có nội hàm, có khả năng dẫn dắt cảm xúc của người xem, lần đầu tiên Du Yến đọc kịch bản cũng rất thích, lập tức đồng ý đóng vai chính, chỉ là sau đó bản thân thích gây chuyện, uổng phí bỏ qua một cơ hội tốt.
Du Yến ngồi dưới tán ô che nắng, vừa lật kịch bản vừa uống nước trái cây, hai cảnh vừa rồi cô đều xem qua một lần, bởi vì đến giờ nghỉ lao hai mươi phút, Cảnh Hân ở bên cạnh vừa rót nước trái cây vừa đưa bánh ngọt đến, giờ lại gọt trái cây. Du Yến chú ý nhìn cô nàng, cười mắng: “Em đang nuôi lợn sao?”
Cảnh Hân cười hì hì đáp: “Chị cảm thấy em đang nuôi lợn thì chính là thế đấy.”
“Ôi chao, còn biết cãi lại nữa cơ, muốn ăn đòn phải không?” Du Yến cuộn quyển kịch bản lại, giơ tay gõ lên đầu cô nàng.
Cảnh Hân rất phối hợp mà né trái tránh phải, trong miệng còn hô: “Nữ vương đại nhân tha mạng!”
Du Yến bị dáng vẻ nghịch ngợm của cô chọc cười, bảo: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phạt em ăn hết quả táo này.”
Cảnh Hân chân chó* vội vàng đáp ứng: “Tạ chủ long ân!” Sau đó ngồi cạnh Du Yến răng rắc gặm táo, còn không quên cầm quạt quạt cho cô.
(*Chân chó: Chỉ kẻ giỏi nịnh nọt)
Lúc này đang là cuối xuân đầu hè, vẫn chưa nắng gắt nhưng đứng dưới nắng quá lâu vẫn cảm thấy vô cùng oi bức, trận gió do Cảnh Hân quạt đến lập tức khiến Du Yến cảm thấy vô cùng sảng khoái, suýt nữa thì ngủ quên mất, tối hôm qua cô không ngủ ngon giấc, cô gái ở phòng bên nấu cháo điện thoại đến nửa đêm, cô cũng nghe đến nửa đêm, cho nên chỉ cần thả lỏng chút liền muốn thiếp đi.
Chẳng bao lâu sau lại chuyển đến cảnh Du Yến, phó đạo diễn chạy qua gọi cô chuẩn bị, chuyên viên trang điểm liền đi đến giúp cô trang điểm lại, Du Yến vỗ vỗ mặt để tỉnh táo lại, bắt đầu cảnh quay.
Cảnh quay này quay đến cảnh cô đi đến bên hồ, bị cảnh sắc tuyệt đẹp của non sông nước biếc mê hoặc, lúc này vừa vặn có một làn gió mát thổi đến, mái tóc dài của cô bay theo gió, cô bình yên nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.
Mà thực tế lại là: Bây giờ hoàn toàn không có gió! Đợi cả nửa ngày trời, không dễ gì mới đợi được một cơn gió thổi đến, nhưng gió quá yếu vốn dĩ không thổi bay tóc cô, cuối cùng đoàn phim vội vàng đem một chiếc quạt gió công suất lớn trước mặt cô, đạo diễn hô bắt đầu, chiếc quạt to lập tức thổi về hướng cô, tóc cô cuối cùng cũng bị thổi bay, Du Yến chìm đắm trong cảnh đẹp, nhắm mắt cười khẽ, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Điền Kì Lễ có chút rung động, lập tức bảo quay phim quay lại cảnh ấy, sau đó hô cắt, nói với Du Yến “Diễn tốt lắm.”
Tuy rằng tình tiết rơi lệ này có chút đột ngột nhưng cuối cùng giọt nước mắt mê hoặc ấy lại bị Điền Kì Lễ giữ lại, sau khi bộ phim trình chiếu, mọi người nhìn thấy cảnh này đều bình luận, có người nói cô là bị cảnh sắc thiên nhiên làm cảm động, có người lại nói cô nghĩ đến cả đường khổ cực đã trải qua, có người lại nói cô nhớ đến người nhà..., nhất thời những bình luận trên Weibo trở nên vô cùng náo nhiệt, đủ loại ý kiến khác nhau, nhưng từ đầu chí cuối đoàn phim cũng không đưa ra một đáp án cụ thể nào, thế là giọt nước mắt này cuối cùng trở thành một bí ẩn không được giải đáp, chẳng qua những chuyện này đều là chuyện của sau này.
Lúc này Du Yến nghe xong lời khen của đạo diễn, chỉ khiêm tốn cười cười, lúc xoay người rời đi vội quắc tay Cảnh Hân, Cảnh Hân lập tức chạy đến, chỉ nghe cô nói: “Vội giúp chị xem thử, bị cát thổi vào mắt rồi.”
Cho nên, chân tướng của giọt nước mắt mê hoặc kia là: làn gió cuốn do quạt gió thổi cuộn theo cát bay vào mắt, đôi mắt tự bảo vệ nên theo bản năng chảy nước mắt.
Đây thật là một hiểu lầm tốt đẹp, không biết đạo diễn Điền sau khi biết được chân tướng này sẽ có cảm giác gì.
Dư quản gia đã quen với việc làm người tàng hình, đột nhiên bị gọi đến nói chuyện, ông cảm thấy rất áp lực, nhưng ông là một quản gia được đào tạo chuyên nghiệp, nên sau khi nghiêm túc nghe Du Yến dặn dò, liền quy củ lui xuống, chỉ là lúc thoát khỏi tầm mắt của cô, ông phát hiện sau lưng có chút mồ hôi lạnh, Dư quản gia quyết định sẽ ra ngoài vườn hít thở không khí, sẵn tiện thử nhìn xem mặt trời hôm nay có phải mọc ở hướng tây hay không?!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Yến đương nhiên không nhìn ra nội tâm đầy dao động của quản gia mặt than, lúc này cô nhận được điện thoại của trợ lý Cảnh Hân, nói rất nhanh sẽ đến đón cô.
Sau khi gác máy, Du Yến lại kích động, những người từng phai nhạt trong kí ức của cô lần nữa lại sống động xuất hiện trước mặt cô, làm sao có thể khiến cô không kích động được chứ.
Từ lúc cô tốt nghiệp, chính thức bước vào giới giải trí, Cảnh Hân liền đi theo cô, lúc đầu hai người nhất định có chút mâu thuẫn, hơn nữa lúc tính tình đại tiểu thư của Du Yến phát tác, thật sự đã giày vò Cảnh Hân rất nhiều lần, nhưng tính cách của Cảnh Hân rất tốt, người cũng rất cần cù lạc quan, những lúc bị mắng, cô nàng chỉ cười cười cho qua, trước giờ không ghi thù, mặc dù nhỏ hơn Du Yến, nhưng luôn xem mình thành chị chăm sóc cho cô, sau khi quen với sự tồn tại của Cảnh Hân, Du Yến tuy vẫn có lúc nổi nóng với cô, nhưng cũng đã xem cô nàng thành người nhà rồi.
Sau đó cô nghiện ma túy, bị Du Chính Thiên cưỡng ép ở trong nhà cai nghiện, khoảng thời gian sống không bằng chết trong trí nhớ, vẫn còn có cảnh Cảnh Hân ôm chặt cô, nói mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng lúc ấy, mọi chuyện không thể tốt lên được nữa rồi, năm cuối cùng cô bắt đầu cảm thấy Cảnh Hân rất phiền phức vì quản thúc cô quá nhiều, hơn nữa còn có Kỷ Hải nói xấu Cảnh Hân bên tai cô, cuối cùng cô vẫn nhẫn tâm đuổi việc cô nàng, vứt bỏ cả chút ấm áp cuối cùng này.
“Chị Yến, đừng đuổi em đi, em vẫn muốn ở bên cạnh chị...” Đây là lời cuối cùng Cảnh Hân vừa khóc vừa nói với cô, cô vẫn luôn nhớ rõ trong lòng.
Nghĩ đến chuyện này, Du Yến không kiềm được đắng chát cười khổ một tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ thật sự hệt như những lời em từng nói, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Chúng ta vẫn còn khoảng thời gian tươi đẹp thật dài, em cứ tiếp tục ở bên cạnh chị nhé.
Lúc quản gia và người làm tiễn cô ra cửa, xe chuyên dụng của công ty cũng đã đến, gương mặt Cảnh Hân tràn đầy ý cười bước xuống xe, ánh nắng chiếu lên gương mặt tròn trịa của cô nàng, ánh sáng lấp lánh rực rỡ, khiến người khác không kiềm được cũng cong môi cười theo cô.
“Chị Yến.” Cô nàng ngọt ngào gọi một tiếng, liền nhiệt tình giúp cô xách hành lý lên xe, động tác nhanh nhẹn, đây chính là một nữ hán tử mạnh mẽ, lúc Du Yến lên xe còn rất lễ phép vẫy tay chào tạm biệt với quản gia.
Quản gia được đào tạo chuyên nghiệp, khom người cúi đầu chào cô một cái lịch thiệp.
Chiếc xe dần dần rời khỏi biệt thự, Du Yến bảo Cảnh Hân ngồi bên cạnh mình, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm người ta, vẫn chưa thỏa mãn còn nắm lấy tay Cảnh Hân, vỗ vỗ tay cô nàng. Cảnh Hân bị vỗ đến có chút hoang mang, nhưng cô thích động tác thân thiết như thế của Du Yến, thế là càng cười rạng rỡ hơn.
“Chị Yến, đoàn phim bên kia nói rồi, lần này chị quay về sẽ đổi cho chị căn phòng sang trọng hơn, để chị ở thể ở thoải mái một chút.”
Đổi căn phòng sang trọng? Rốt cuộc Du Yến cũng nhớ ra nguyên nhân vì sao mình lại nổi nóng.
Đạo diễn Điền Kì Lễ của《Kì ngộ》vẫn là một đạo diễn nhỏ chưa nổi tiếng, nhà đầu tư đối với tác phẩm của anh đều là thái độ chờ xem thế nào, cho nên dù có người dùng tiền đầu tư nhưng cũng không nhiều, mỗi một đồng tiền đều cần cân đo đong đếm, cho nên điều kiện nơi ở cũng cần cân nhắc, phần lớn diễn viên đều là hai ba người cùng ở một phòng, lúc ấy Du Yến đã là tiểu hoa đán, lại đóng vai chính, đoàn phim liền sắp xếp một gian phòng đơn cho cô, nhưng Du Yến vẫn cảm thấy không hài lòng, phòng đơn này quá nhỏ, phòng tắm quá đơn sơ, cách âm cũng không tốt, ở mấy hôm liền không chịu nổi, sau khi nổi nóng liền lấy lý do bị bệnh, phủi tay chạy đi.
Sau khi nhớ ra tiểu tiết này, Du Yến không kiềm được thở dài, đối với biểu hiện bướng bỉnh ngày trước của mình, chỉ có thể bình luận bốn chữ: “Quá không hiểu chuyện.”
Quả nhiên đời người là không thể quá thuận lợi, trải qua cuộc sống ưu việt an lạc quá lâu rồi, dễ dàng đánh mất bản thân, dễ nhìn bản thân quá cao, hễ gặp chút khó khăn, sẽ hệt như trời sập đến nơi vậy.
Hồi tưởng đến vô số biểu hiện yếu đuối của mình khi đối diện với khó khăn, Du Yến cảm thấy bản thân lúc này, hẳn xem như là niết bàn sống lại rồi.
Cả đường trò chuyện về nhân sự trong đoàn phim với Cảnh Hân, Du Yến liền cầm kịch bản《Kì ngộ》nghiêm túc đọc, nội dung bên trong cô đã quên sạch rồi, vẫn nên nhanh chóng làm quen lại thôi.
Khi đến trường quay, Du Yến lại nhờ Cảnh Hân đi mua một đống thức ăn nước uống đến, định dùng để mời mọi người, dù sao lạt mềm buộc chặt, trước tiên phải thu phục lòng người, phải giảm tối đa sự ảnh hưởng về tin đồn nói cô xấu tính lại hay ra vẻ mới được.
Du Yến bảo Cảnh Hân đặt hành lý xuống trước, còn đặc biệt nói rằng cô không cần đổi phòng, ở căn phòng trước đây là được, sau khi Cảnh Hân sảng khoái đồng ý, Du Yến mới xoay người đi tìm đạo diễn Điền Kì Lễ.
Lúc nhìn thấy Điền Kì Lễ, phát hiện Trần Hòa Gia cũng ở đây, ngược lại không cảm thấy bất ngờ, dù sao cũng là người đại diện của cô, Trần Hòa Gia có nghĩa vụ giúp cô ổn thỏa tất thảy rắc rối, nhưng nghĩ đến sau này gã ta muốn cưỡng bức cô, Du Yến thật sự không có cách nào trưng ra nụ cười với gã.
Vẫn là nên tìm lúc nào đó đuổi người này đi.
Điền Kì Lễ lúc này còn chưa cao cao tại thượng, nhưng người tài năng vẫn có chút kiêu ngạo, nhìn Du Yến ngập tràn ý cười đi đến, anh cũng không cho cô sắc mặt tốt, ngồi đó hút thuốc.
Trần Hòa Gia trông thấy cô đến, vội cười ha hả nói với Điền Kì Lễ: “Đạo diễn Điền, anh xem Du Yến vô cùng xem trọng đoàn phim, vừa khỏi bệnh chút liền lập tức quay về, làm chậm trễ tiến độ của đoàn thật sự vô cùng xin lỗi, tôi thay Du Yến xin lỗi mọi người.”
Lúc Du Yến rời đoàn quay, mượn cớ là mình bị bệnh, thế nên giờ đây quay về cũng chỉ có thể dựa vào đó để nói, cho dù cô có bệnh thật hay không, cũng chẳng ai rảnh truy cứu.
“Đạo diễn Điền. Thành thật xin lỗi, lần này quả thật là do tôi sự tùy hứng của mình, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.” Du Yến cũng rất hiểu ý, tiến lên trước nói lời xin lỗi, ánh mắt mang theo ý cười chân thành nhìn Điền Kì Lễ, lông mi chớp chớp, giống hệt như một chú thỏ con vô tội.
Cho nên nói xinh đẹp vô cùng hữu ích, Điền Kì Lễ thở dài, đối với hành vi nói đi liền đi của Du Yến, anh cũng cảm thấy rất giận, nhưng sau khi giận xong cũng không làm được gì, dù sao mình ở đây cũng chỉ là một đạo diễn nhỏ, còn phải nhờ danh tiếng của Du Yến để thu hút khán giả.
Bây giờ người ta thật lòng thật dạ đến xin lỗi, Điền Kì Lễ cũng không thể làm kiêu nữa, ném điếu thuốc nói: “Nếu trong người đã khỏe, vậy thì mau điều chỉnh tốt tâm thái tiếp tục quay phim đi, thời gian chậm trễ tiến độ trước đây, chuyến này có thể sẽ vô cùng cực khổ.”
Biết đoàn phim không tính đổi người, Du Yến khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tối nay em xin mời đoàn phim ăn cơm, xem như tạ tội, vì đã làm chậm trễ thời gian của mọi người, thật sự vô cùng có lỗi ạ.”
Nhìn thấy Du Yến nói như thế, cuối cùng Điền Kì Lễ cũng không giận nữa, gật đầu đồng ý nói sẽ phải ăn một chầu thật to.
Tối đó, cả đoàn phim tụ tập đến khách sạn năm sao tốt nhất, ăn một trận no nê, ai nấy đều gào thét bảo cuối cùng cũng nhìn thấy thịt rồi, họ ăn hệt như ma đói, giống hệt như dân tị nạn chịu đói mấy tháng nay vậy. Đa phần đoàn phim đều là những người trẻ tuổi, sau khi ăn uống, mọi người lập tức quen thuộc.
Trần Hòa Gia nhìn Du Yến, chỉ thấy cô đi lại trò chuyện trong đám người, cảm thấy có chút kì lạ, dường như sau khi Du đại tiểu thư trở về chuyến này như đổi thành một người khác vậy.
Trần Hòa Gia từ lúc Du Yến bước vào giới giải trí liền trở thành người đại diện cho cô, thời gian hai người quen biết không ngắn, cho nên Du Yến này, gã khá hiểu cô, với tư cách là thiên kim độc nhất của chủ tịch giải trí Du Thị, cô từ nhỏ đã sống cuộc sống ưu việt, quen với chuyện mọi người vây quanh mình, cho nên tính tình vừa bướng bỉnh lại ích kỷ, vì ở trong công ty của bố mình, cho nên không hề thiếu vai diễn, trước giờ đều là đại tiểu thư cô chọn vai, chỉ cần không hợp ý cô liền trưng sắc mặt cho người ta xem, hoàn toàn là mắt cao hơn đầu, thái độ phách lối.
Không ngờ tiểu thư như cô, lúc này lại có thể cầm ly rượu, bỏ đi sự cao ngạo của mình, nâng ly cùng người khác cười nói, dù đi đến đâu đều sẽ trở thành tâm điểm, nụ cười ấy cười thật lóa mắt người nhìn.
Ngoại trừ Trần Hòa Gia và Cảnh Hân, mọi người đều không quá hiểu về Du Yến, chỉ ngẫu nhiên nghe người ta nói cô thích ra vẻ, chẳng qua hôm nay trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, phát hiện Du Yến cũng không giống như trong lời đồn, vô thức cảm thán những tin tức lá cải thật sự không đáng tin cậy.
Đến ngày làm việc thứ hai, ánh mắt mọi người nhìn Du Yến đều thêm vài phần thiện ý và thân thiết.
《Kì ngộ》là bộ phim nghệ thuật, Điền Kì Lễ dùng phong cách hài hước để tường thuật lại câu chuyện này, cốt chuyện xoay quanh chuyến du lịch lần đầu tiên của một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, cô tự tặng quà tốt nghiệp cho mình là một chuyến du lịch, cô không hề tham gia bất kì tour du lịch nào, cũng không đi theo cách du lịch truyền thống, cô đến bến xe tùy tiện chọn một chuyến xe rồi xuất phát, trên đường đi cô ngắm nhìn được rất nhiều phong cảnh, gặp được đủ người đủ việc, phát sinh vô số chuyện thú vị dở khóc dở cười.
Nhìn chung, đây là một bộ phim hài, từ những câu chuyện nhỏ gộp thành. Mỗi chuyện phát sinh có thể khiến người xem cười to, lại có thể khiến người xem suy ngẫm: Đúng rồi, hiện tượng này cũng xuất hiện bên cạnh chúng ta! Nhưng lúc chúng ta tự đối mặt, cũng sẽ có những phản ứng như vậy sao?!
Đó là một bộ phim hài rất có nội hàm, có khả năng dẫn dắt cảm xúc của người xem, lần đầu tiên Du Yến đọc kịch bản cũng rất thích, lập tức đồng ý đóng vai chính, chỉ là sau đó bản thân thích gây chuyện, uổng phí bỏ qua một cơ hội tốt.
Du Yến ngồi dưới tán ô che nắng, vừa lật kịch bản vừa uống nước trái cây, hai cảnh vừa rồi cô đều xem qua một lần, bởi vì đến giờ nghỉ lao hai mươi phút, Cảnh Hân ở bên cạnh vừa rót nước trái cây vừa đưa bánh ngọt đến, giờ lại gọt trái cây. Du Yến chú ý nhìn cô nàng, cười mắng: “Em đang nuôi lợn sao?”
Cảnh Hân cười hì hì đáp: “Chị cảm thấy em đang nuôi lợn thì chính là thế đấy.”
“Ôi chao, còn biết cãi lại nữa cơ, muốn ăn đòn phải không?” Du Yến cuộn quyển kịch bản lại, giơ tay gõ lên đầu cô nàng.
Cảnh Hân rất phối hợp mà né trái tránh phải, trong miệng còn hô: “Nữ vương đại nhân tha mạng!”
Du Yến bị dáng vẻ nghịch ngợm của cô chọc cười, bảo: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phạt em ăn hết quả táo này.”
Cảnh Hân chân chó* vội vàng đáp ứng: “Tạ chủ long ân!” Sau đó ngồi cạnh Du Yến răng rắc gặm táo, còn không quên cầm quạt quạt cho cô.
(*Chân chó: Chỉ kẻ giỏi nịnh nọt)
Lúc này đang là cuối xuân đầu hè, vẫn chưa nắng gắt nhưng đứng dưới nắng quá lâu vẫn cảm thấy vô cùng oi bức, trận gió do Cảnh Hân quạt đến lập tức khiến Du Yến cảm thấy vô cùng sảng khoái, suýt nữa thì ngủ quên mất, tối hôm qua cô không ngủ ngon giấc, cô gái ở phòng bên nấu cháo điện thoại đến nửa đêm, cô cũng nghe đến nửa đêm, cho nên chỉ cần thả lỏng chút liền muốn thiếp đi.
Chẳng bao lâu sau lại chuyển đến cảnh Du Yến, phó đạo diễn chạy qua gọi cô chuẩn bị, chuyên viên trang điểm liền đi đến giúp cô trang điểm lại, Du Yến vỗ vỗ mặt để tỉnh táo lại, bắt đầu cảnh quay.
Cảnh quay này quay đến cảnh cô đi đến bên hồ, bị cảnh sắc tuyệt đẹp của non sông nước biếc mê hoặc, lúc này vừa vặn có một làn gió mát thổi đến, mái tóc dài của cô bay theo gió, cô bình yên nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.
Mà thực tế lại là: Bây giờ hoàn toàn không có gió! Đợi cả nửa ngày trời, không dễ gì mới đợi được một cơn gió thổi đến, nhưng gió quá yếu vốn dĩ không thổi bay tóc cô, cuối cùng đoàn phim vội vàng đem một chiếc quạt gió công suất lớn trước mặt cô, đạo diễn hô bắt đầu, chiếc quạt to lập tức thổi về hướng cô, tóc cô cuối cùng cũng bị thổi bay, Du Yến chìm đắm trong cảnh đẹp, nhắm mắt cười khẽ, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Điền Kì Lễ có chút rung động, lập tức bảo quay phim quay lại cảnh ấy, sau đó hô cắt, nói với Du Yến “Diễn tốt lắm.”
Tuy rằng tình tiết rơi lệ này có chút đột ngột nhưng cuối cùng giọt nước mắt mê hoặc ấy lại bị Điền Kì Lễ giữ lại, sau khi bộ phim trình chiếu, mọi người nhìn thấy cảnh này đều bình luận, có người nói cô là bị cảnh sắc thiên nhiên làm cảm động, có người lại nói cô nghĩ đến cả đường khổ cực đã trải qua, có người lại nói cô nhớ đến người nhà..., nhất thời những bình luận trên Weibo trở nên vô cùng náo nhiệt, đủ loại ý kiến khác nhau, nhưng từ đầu chí cuối đoàn phim cũng không đưa ra một đáp án cụ thể nào, thế là giọt nước mắt này cuối cùng trở thành một bí ẩn không được giải đáp, chẳng qua những chuyện này đều là chuyện của sau này.
Lúc này Du Yến nghe xong lời khen của đạo diễn, chỉ khiêm tốn cười cười, lúc xoay người rời đi vội quắc tay Cảnh Hân, Cảnh Hân lập tức chạy đến, chỉ nghe cô nói: “Vội giúp chị xem thử, bị cát thổi vào mắt rồi.”
Cho nên, chân tướng của giọt nước mắt mê hoặc kia là: làn gió cuốn do quạt gió thổi cuộn theo cát bay vào mắt, đôi mắt tự bảo vệ nên theo bản năng chảy nước mắt.
Đây thật là một hiểu lầm tốt đẹp, không biết đạo diễn Điền sau khi biết được chân tướng này sẽ có cảm giác gì.