Chương 5
Người đàn ông trước mắt cô mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro, bên ngoài khoác một chiếc áo vest cũng cùng màu xám, anh ta không đeo cà vạt, áo sơ mi mở hai cúc áo trên cùng, làm tăng thêm đôi phần phóng túng. Anh ta thong thả nhưng lại sải những bước dài bước đến trước mặt Nhan Nhã Quỳnh và Ngô Quốc Thiên rồi kéo cô về phía sau lưng mình.
“Ngô Quốc Thiên, không biết hôm nay anh có nề mặt để tôi đưa cô ấy đi không?”
Lê Quốc Nam nhìn anh ta cười như không cười, miệng nói lời khiêm nhường nhưng vẻ mặt lại như thể không cho phép chen miệng vào.
“Anh là… cậu Quốc Nam?”
Cả người Ngô Quốc Thiên run lên, hôm nay là ngày gì vậy, lúc nãy mới gặp Giang Anh Tuấn, giờ lại có thêm một Lê Quốc Nam đến, anh ta đã gặp hết cả hai người đàn ông khó dây vào nhất của Hải Phòng trong ngày hôm nay.
Nhưng chẳng phải cậu hai Quốc Nam này đã rời khỏi Hải Phòng năm năm rồi sao, sao anh ta lại đột nhiên âm thầm về nước? Ngô Quốc Thiên không kịp nghĩ thêm nhiều, anh ta vội vã lấy lại tỉnh thần, nói: “Cậu Quốc Nam nói đùa rồi, người cậu cần sao tôi dám không giao, tôi thật sự không biết tin cậu đã về nước, nếu không thì hôm nay tôi nhất định sẽ tẩy trần cho cậu.”
“Tẩy trần thì không cần đâu.”
Lê Quốc Nam nhìn đăm đăm vào anh ta, cười như không cười cho đến khi anh ta run lên thì mới quay người lại, dắt Nhan Nhã Quỳnh rời khỏi.
Cái gì mà tẩy trần, trước giờ anh ta vốn không thích bày mấy trò đó.
Sau khi đi được một đoạn thì Nhan Nhã Quỳnh mới quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Sao anh lại về rồi?”
“Sao? Không chào đón anh sao?”
Lê Quốc Nam chau mày.
“Đương nhiên là không phải, chỉ là anh đột nhiên về nước… Có phải chứng tỏ anh trai em, anh ấy…”
Tim Nhan Nhã Quỳnh như thắt lại.
Lê Quốc Nam ở Hải Phòng có biệt danh là “Quỷ tài y học”, lĩnh vực mà anh ta nghiên cứu là người thực vật. Năm năm trước, sau khi NhanKiến Định bị thương nặng, hôn mê và trở thành người thực vật, Lê Quốc Nam không thể giúp anh ấy tỉnh lại nên luôn cảm thấy vô cùng tự trách.
Sau đó vừa hay có một cơ quan nghiên cứu người thực vật của Mỹ đưa ra giả thuyết trị liệu cho người thực vật mới, Lê Quốc Nam mới di tham gia vào dự án nghiên cứu đó, chỉ là không ngờ giả thuyết thì dễ mà thực hiện thì lại khó, anh ta đi mất năm năm nhưng mãi đến năm ngoái mới có được bước đột phá.
“Nhã Quỳnh, có lẽ anh đã tìm ra được cách giúp Kiến Định tỉnh lại ` 2+ 1m rOI.
Nhan Nhã Quỳnh như người đang ở trong hầm băng cực lạnh được lập tức đưa đến căn phòng đầy ấm áp, cùng với việc biến mất dần của lớp buốt giá bên ngoài là một nỗi đau khó diễn tả.
Cô khẽ mở miệng nhưng nước mắt đã rơi xuống trước: “Thật sao a2 ư “Ừm.”
“
Lê Quốc Nam đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Mấy năm nay thiệt thòi cho em rồi.”
Nhan Nhã Quỳnh nở nụ cười không giống với nụ cười giả tạo xiêu lòng người ban nãy, thậm chí nụ cười lúc này của cô còn hơi xấu, cô vừa khóc vừa cười rồi lắc đầu, vui mừng đến mức không biết nên làm gì, chỉ có thể nắm chặt lấy cánh tay của Lê Quốc Nam, liên tục nói: “Em không thiệt thòi, không thiệt thòi, quá tốt rồi, quá tốt rồi…”
“Cảm ơn anh, anh Nam, thật sự rất cảm ơn anh.”
Lê Quốc Nam nhìn thấy dáng vẻ tay chân lóng ngóng của cô thì trong lòng có chút khó chịu, anh ta đưa tay kéo cô vào lòng, giữ chặt lấy đầu cô, ngực anh ta lập tức bị những giọt nước mắt nóng hổi của cô làm ướt đẫm, anh ta chau mày, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
Anh ta nên về sớm hơn một chút…
“Lê Quốc Nam.”
Một giọng nói lạnh lùng lại mang chút giận dữ vang lên, Lê Quốc Nam quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Anh Tuấn đang đứng cách đó tầm năm mét.
Nhan Nhã Quỳnh đang ở trong vòng tay anh ta có vẻ như đã nghe ra giọng nói đó, lúc đó cả người cô trở nên cứng đờ nhưng cô lại bị Lê Quốc Nam nhẹ tay giữ lại.
“Ngô Quốc Thiên, không biết hôm nay anh có nề mặt để tôi đưa cô ấy đi không?”
Lê Quốc Nam nhìn anh ta cười như không cười, miệng nói lời khiêm nhường nhưng vẻ mặt lại như thể không cho phép chen miệng vào.
“Anh là… cậu Quốc Nam?”
Cả người Ngô Quốc Thiên run lên, hôm nay là ngày gì vậy, lúc nãy mới gặp Giang Anh Tuấn, giờ lại có thêm một Lê Quốc Nam đến, anh ta đã gặp hết cả hai người đàn ông khó dây vào nhất của Hải Phòng trong ngày hôm nay.
Nhưng chẳng phải cậu hai Quốc Nam này đã rời khỏi Hải Phòng năm năm rồi sao, sao anh ta lại đột nhiên âm thầm về nước? Ngô Quốc Thiên không kịp nghĩ thêm nhiều, anh ta vội vã lấy lại tỉnh thần, nói: “Cậu Quốc Nam nói đùa rồi, người cậu cần sao tôi dám không giao, tôi thật sự không biết tin cậu đã về nước, nếu không thì hôm nay tôi nhất định sẽ tẩy trần cho cậu.”
“Tẩy trần thì không cần đâu.”
Lê Quốc Nam nhìn đăm đăm vào anh ta, cười như không cười cho đến khi anh ta run lên thì mới quay người lại, dắt Nhan Nhã Quỳnh rời khỏi.
Cái gì mà tẩy trần, trước giờ anh ta vốn không thích bày mấy trò đó.
Sau khi đi được một đoạn thì Nhan Nhã Quỳnh mới quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Sao anh lại về rồi?”
“Sao? Không chào đón anh sao?”
Lê Quốc Nam chau mày.
“Đương nhiên là không phải, chỉ là anh đột nhiên về nước… Có phải chứng tỏ anh trai em, anh ấy…”
Tim Nhan Nhã Quỳnh như thắt lại.
Lê Quốc Nam ở Hải Phòng có biệt danh là “Quỷ tài y học”, lĩnh vực mà anh ta nghiên cứu là người thực vật. Năm năm trước, sau khi NhanKiến Định bị thương nặng, hôn mê và trở thành người thực vật, Lê Quốc Nam không thể giúp anh ấy tỉnh lại nên luôn cảm thấy vô cùng tự trách.
Sau đó vừa hay có một cơ quan nghiên cứu người thực vật của Mỹ đưa ra giả thuyết trị liệu cho người thực vật mới, Lê Quốc Nam mới di tham gia vào dự án nghiên cứu đó, chỉ là không ngờ giả thuyết thì dễ mà thực hiện thì lại khó, anh ta đi mất năm năm nhưng mãi đến năm ngoái mới có được bước đột phá.
“Nhã Quỳnh, có lẽ anh đã tìm ra được cách giúp Kiến Định tỉnh lại ` 2+ 1m rOI.
Nhan Nhã Quỳnh như người đang ở trong hầm băng cực lạnh được lập tức đưa đến căn phòng đầy ấm áp, cùng với việc biến mất dần của lớp buốt giá bên ngoài là một nỗi đau khó diễn tả.
Cô khẽ mở miệng nhưng nước mắt đã rơi xuống trước: “Thật sao a2 ư “Ừm.”
“
Lê Quốc Nam đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Mấy năm nay thiệt thòi cho em rồi.”
Nhan Nhã Quỳnh nở nụ cười không giống với nụ cười giả tạo xiêu lòng người ban nãy, thậm chí nụ cười lúc này của cô còn hơi xấu, cô vừa khóc vừa cười rồi lắc đầu, vui mừng đến mức không biết nên làm gì, chỉ có thể nắm chặt lấy cánh tay của Lê Quốc Nam, liên tục nói: “Em không thiệt thòi, không thiệt thòi, quá tốt rồi, quá tốt rồi…”
“Cảm ơn anh, anh Nam, thật sự rất cảm ơn anh.”
Lê Quốc Nam nhìn thấy dáng vẻ tay chân lóng ngóng của cô thì trong lòng có chút khó chịu, anh ta đưa tay kéo cô vào lòng, giữ chặt lấy đầu cô, ngực anh ta lập tức bị những giọt nước mắt nóng hổi của cô làm ướt đẫm, anh ta chau mày, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
Anh ta nên về sớm hơn một chút…
“Lê Quốc Nam.”
Một giọng nói lạnh lùng lại mang chút giận dữ vang lên, Lê Quốc Nam quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Anh Tuấn đang đứng cách đó tầm năm mét.
Nhan Nhã Quỳnh đang ở trong vòng tay anh ta có vẻ như đã nghe ra giọng nói đó, lúc đó cả người cô trở nên cứng đờ nhưng cô lại bị Lê Quốc Nam nhẹ tay giữ lại.