Chương : 6
Nằm trên giường suốt năm ngày, Thanh Thư cũng không muốn tiếp tục nằm mãi, kêu la muốn rời giường.
Cố Nhàn không lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý: “Không được đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong sân.”
Rẽ qua hai con đường nhỏ chính là phố Tam Nguyên phồn hoa nhất Thái Phong huyện, người nơi đó rồng rắn lẫn lộn. Ngày thường, không phải đích thân Cố Nhàn dẫn đi, tuyệt đối sẽ không để Thanh Thư ra ngoài.
Ra khỏi phòng Thanh Thư đi tới dưới giàn nho, nàng ngồi lên trên bàn du dây.
Ở dưới Trần ma ma nhẹ nhàng đẩy, Thanh Thư được đẩy đi, sau đó lại quay trở về.
Chơi một lúc, Thanh Thư thấy hơi khát.
Trần ma ma dặn dò nàng hai câu, đi phòng bếp bưng một mâm táo xanh tới.
Đặt táo xanh xuống, Trầm ma ma vẫn không quên nhắc nhở: “Cô nương, người chớ ăn quá nhiều, chỉ ba bốn quả như vậy là đủ rồi."
Thanh Thư cười nói: “Được.”
Ăn hai trái táo, Thanh Thư chống cằm lên hai bàn tay hỏi: “Trần ma ma, lúc trước không phải nói hai ba ngày sau bà ngoại sẽ về sao. Giờ cũng đã qua năm ngày, sao bà ngoại còn chưa trở về? Có phải gặp phải chuyện gì hay không?” Khi nàng biết nhớ, thì ông bà ngoại đều đã qua đời, cho nên, Thanh Thư rất lo lắng Cố lão thái thái xảy ra chuyện bất trắc.
Trần ma ma thấy Thanh Thư suy nghĩ cho lão thái thái, vô cùng vui mừng: “Cô nương đừng lo lắng, chắc là ở phủ thành còn có chút công việc cần lão thái thái xử lý, qua vài ngày nữa liền sẽ trở lại.”
Thanh Thư có chút nóng vội, hỏi: “ Vậy rốt cuộc đến bao giờ bà ngoại mới có thể trở về.” Mặc dù vẫn chưa thấy người, nhưng thông qua lời nói của Trần ma ma Thanh Thư biết, Cố lão thái thái thật là coi nàng như tâm can bảo bối mà yêu thương, vì vậy, nàng thật sự sợ lão thái thái xảy ra chuyện không may.
Trần ma ma nói: “Có thể cần một chút thời gian nữa.” Cụ thể lúc nào mới trở về, Trần ma ma cũng không rõ lắm.
“Vậy có mang theo vệ sĩ bên người?”
Trần ma ma cười nói: “Có dẫn theo, dẫn hơn mười người đi. Những người này, đều là cao thủ, nếu có đụng phải người có ý đồ xấu, cũng không sợ.”
Lúc này Thanh Thư mới có chút yên tâm.
Trần ma ma tràn đầy hào hứng nói: “Cô nương, mỗi lần lão thái thái từ phủ thành trở về đều sẽ mua cho người rất nhiều đồ trang sức xinh đẹp. Lần này, nhất định cũng sẽ mua.”
Thanh Thư hơi do dự, vẫn hỏi ra nghi vẫn ở đáy lòng: “Làn trước ta nghe nương nói không cho nhận đồ vật bà ngoại đưa tới. Trần ma ma, vì sao nương không muốn nhận đồ của bà ngoại?”
Mấy ngày nay, Thanh Thư cũng không nghe thấy Cố Nhàn nhắc đến Cố lão thái thái. Nàng đoán, hai mẹ con người có lẽ đã xảy ra mâu thuẫn.
Thấy Thanh Thư bộ dáng cau mày, Trần ma ma thở dài một hơi nói: “Việc này không phải hai ba câu là có thể nói rõ, sau này người sẽ biết.” Nếu Trần ma ma mà nói, vấn đề đều ở bản thân Cố Nhàn. Nhưng Cố Nhàn là mẹ ruột Thanh Thư, Trần ma ma cũng không thể ở trước mặt Thanh Thư nói mẹ nàng không tốt.
Xem ra bà ngoại cùng mẫu thân đúng thật là đã xảy ra mâu thuẫn, mà mâu thuẫn này còn không nhỏ.
Đang nói chuyện, có người bên ngoài gõ cửa. Rất nhanh, hạ nhân đem người dẫn vào.
Trần ma ma nhìn thấy người tiến vào, sắc mặt có chút khó coi. Làm hại cô nương nhà mình thành cái dạng này, người Lâm gia vẫn còn dám tới cửa.
Thanh Thư nhìn thấy Vi thị cùng Lâm Như Đồng, trầm mặt nói: “Các người tới đây làm gì?”
Giờ Thanh Thư đã biết căn nhà này là của hồi môn của mẹ nàng, kiếp trước tòa nhà này là chỗ ở của cả nhà Nhị thúc. Càng buồn nôn hơn chính là Lâm Như đồng vậy mà luôn trào phúng nàng là đồ gái nhà quê, còn mắng nàng là một đứa con ghẻ không ai thương. Mà Vi thị, nghe được cũng chỉ cười một tiếng cho qua.
Cả cái gia đình này, toàn kẻ dối trá lại đáng hận.
Vừa lúc Cố Nhàn từ trong phòng đi tới, nghe thấy thế quát lớn với Thanh Thư: “Sao nói năng như thế với thẩm thẩm và đại tỷ con, mau xin lỗi.”
Như Đồng lớn hơn Thanh Thư một tuổi, năm nay năm tuổi.
Thanh Thư cười lạnh, bảo nàng xin lỗi Vi thị cùng Như Đồng, nằm mơ.
Cố Nhàn tức giận đến mặt cũng trướng đến đỏ bừng: “Con nhìn con bây giờ giống cái kiểu gì?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy Thanh Thư hiểu rõ một đạo lý, đó là ngựa thiện bị người cưỡi, người hiền bị bắt nạt. Đời trước nàng nhu thuận nghe lời cũng không có ai yêu thương che chở nàng, ngược lại đều ức hiếp nàng. Đã như vậy, nàng cũng sẽ không tiếp tục làm cô gái ngoan ngoãn gì nữa.
“Con......” Nếu không phải Cố Nhàn không thích bạo lực, đáng điệu này của Thanh Thư chắc chắn sẽ bị đánh.
Trong lòng Vi thị khó chịu, nhưng vẫn lên tiếng giảng hòa: “Đại tẩu người đừng nóng giận, nhất định là vì Hồng Đậu chưa khỏi bệnh, tâm tình mới không tốt như vậy.”
Lâm Như Đồng lấy từ trong tay áo ra một con châu chấu tre đưa cho Thanh Thư, mặt mũi tươi cười nói: “Hồng Đậu, lần trước không phải muội nói muốn một con châu chấu sao? Đây là ta đặc biệt nhờ Tiểu Thảo tỷ tỷ bện đấy.”
Thanh Thư không đưa tay nhận, chỉ yên lặng nhìn Lâm Thư Đồng. Nàng thật không ngờ tới, lại có một ngày nhìn thấy Lâm Thư Đồng đến lấy lòng nàng. Đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Cố Nhàn trầm mặt nói: “Hồng Đậu, Như Đồng tặng đồ cho con, con còn không mau nhận.”
Cũng do vừa rồi nhớ tới chuyện trước kia, quá nóng giận mà mất tỉnh táo. Lúc này tỉnh táo rồi, Thanh Thư cũng không như hồi nãy quá khích, chỉ nói: “Ta không thích.”
Lâm Như Đồng chật vật đến nôi nước mắt cũng sắp rớt xuống.
Cố Nhàn tức giận cực kỳ. Trước kia đứa nhỏ này nhu thuận nghe lời, thế nào bệnh một trận không những không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, còn trở nên ương bướng như vậy.
Thanh Thư thấy Cố Nhàn đen mặt, lập tức vò đầu bày ra vẻ mặt thống khổ nói: “A, đầu của ta đau quá.”
Trần ma ma xông tới ôm Thanh Thư kêu lên: “Nhất định là bị gió thổi trúng rồi. Kiến Mộc, Kiến Mộc, ngươi nhanh đi mời Hạ đại phu tới.
Nghe vậy Cố Nhàn ảo não, sớm biết thì vừa rồi không nên để đứa nhỏ này ra ngoài.
Vi thị lôi kéo Lâm Như Đồng còn đang giả bộ đáng thương, đi theo đám người vào phòng.
Hạ đại phu tới xem xong mạch cho Thanh Thư, nhìn thấy Vi thị cùng Lâm Như đồng còn trong này, không nói gì.
Mặc dù Cố Nhàn cảm thấy không cần thiết kiêng kỵ Vi thị, nhưng Hạ đại phu rõ ràng không muốn nói cho hai người biết, nàng cũng đành nói: “Đệ muội, trước tiên ngươi dắt Như Đồng sang phòng bên nghỉ ngơi một chút.”
Vi thị đang muốn biết Thanh Thư có bệnh gì, trở về còn nói lại với Lão thái thái, kết quả lại muốn nàng ta ra ngoài. Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng thấy Trần ma ma nhìn chằm chằm mình, nàng ta cũng đành phải lôi kéo Lâm Như Đồng đi ra.
Hạ đại phu vẫn nói như lần trước: “Cô nương suy nghĩ quá nhiều mới dẫn đến đau đầu.”
Cố Nhàn sợ ngây người: “Suy nghĩ quá nhiều? Hạ thúc, có phải người chẩn sai rồi?” Hồng Đậu của nàng mới bốn tuổi cái gì cũng không hiểu, sao có thể suy nghĩ quá nhiều.
Cũng may mà Cố Nhàn quen biết Hạ đại phu hơn mười năm, biết y thuật ông rất tốt, nếu không nhất định hoài nghi ông là lang băm.
Hạ đại phu cũng không hiểu, những đứa trẻ bôn tuổi đồng lứa chỉ muốn nhiều xiêm y trang sức xinh đẹp, sau đó là ăn ngon chơi vui là được. Tình huống này của Thanh Thư, cũng là lần đầu ông gặp phải.
Cố Nhàn chần chừ một lúc hỏi: “Hạ thúc, cầu người nhất định phải chữa khỏi cho Hồng Đậu.”
Hạ đại phu lắc đầu nói: “Chỉ cần tâm trạng đứa nhỏ này thoải mái sẽ không có ảnh hưởng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. A Nhàn, việc này ta không có cách, đều dựa vào các ngươi.”
Tròng mắt Thanh Thư chỉ thiếu nước trợn tròn lên. Nàng chỉ là suy nghĩ đến vài chuyện ở kiếp trước, sao lại ảnh hưởng đến tuổi thọ rồi.
Cố Nhàn lo lắng không thôi.
Lại kê cho Thanh Thư một đơn thuốc mới, Hạ đại phu nói: “Để Kiến Mộc đi bốc thuốc với ta đi!”
Cố Nhàn sờ đầu Thanh Thư, ôn nhu nói: “Hồng Đậu, có chuyện gì nói với nương, để nương giải quyết.”
Thanh Thư không tin Cố Nhàn, nàng bị Lâm lão thái thái giày vò đến nỗi chỉ còn nửa cái mạng còn không truy cứu, còn có thể trông cậy vào cái gì.
Cố Nhàn không lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý: “Không được đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong sân.”
Rẽ qua hai con đường nhỏ chính là phố Tam Nguyên phồn hoa nhất Thái Phong huyện, người nơi đó rồng rắn lẫn lộn. Ngày thường, không phải đích thân Cố Nhàn dẫn đi, tuyệt đối sẽ không để Thanh Thư ra ngoài.
Ra khỏi phòng Thanh Thư đi tới dưới giàn nho, nàng ngồi lên trên bàn du dây.
Ở dưới Trần ma ma nhẹ nhàng đẩy, Thanh Thư được đẩy đi, sau đó lại quay trở về.
Chơi một lúc, Thanh Thư thấy hơi khát.
Trần ma ma dặn dò nàng hai câu, đi phòng bếp bưng một mâm táo xanh tới.
Đặt táo xanh xuống, Trầm ma ma vẫn không quên nhắc nhở: “Cô nương, người chớ ăn quá nhiều, chỉ ba bốn quả như vậy là đủ rồi."
Thanh Thư cười nói: “Được.”
Ăn hai trái táo, Thanh Thư chống cằm lên hai bàn tay hỏi: “Trần ma ma, lúc trước không phải nói hai ba ngày sau bà ngoại sẽ về sao. Giờ cũng đã qua năm ngày, sao bà ngoại còn chưa trở về? Có phải gặp phải chuyện gì hay không?” Khi nàng biết nhớ, thì ông bà ngoại đều đã qua đời, cho nên, Thanh Thư rất lo lắng Cố lão thái thái xảy ra chuyện bất trắc.
Trần ma ma thấy Thanh Thư suy nghĩ cho lão thái thái, vô cùng vui mừng: “Cô nương đừng lo lắng, chắc là ở phủ thành còn có chút công việc cần lão thái thái xử lý, qua vài ngày nữa liền sẽ trở lại.”
Thanh Thư có chút nóng vội, hỏi: “ Vậy rốt cuộc đến bao giờ bà ngoại mới có thể trở về.” Mặc dù vẫn chưa thấy người, nhưng thông qua lời nói của Trần ma ma Thanh Thư biết, Cố lão thái thái thật là coi nàng như tâm can bảo bối mà yêu thương, vì vậy, nàng thật sự sợ lão thái thái xảy ra chuyện không may.
Trần ma ma nói: “Có thể cần một chút thời gian nữa.” Cụ thể lúc nào mới trở về, Trần ma ma cũng không rõ lắm.
“Vậy có mang theo vệ sĩ bên người?”
Trần ma ma cười nói: “Có dẫn theo, dẫn hơn mười người đi. Những người này, đều là cao thủ, nếu có đụng phải người có ý đồ xấu, cũng không sợ.”
Lúc này Thanh Thư mới có chút yên tâm.
Trần ma ma tràn đầy hào hứng nói: “Cô nương, mỗi lần lão thái thái từ phủ thành trở về đều sẽ mua cho người rất nhiều đồ trang sức xinh đẹp. Lần này, nhất định cũng sẽ mua.”
Thanh Thư hơi do dự, vẫn hỏi ra nghi vẫn ở đáy lòng: “Làn trước ta nghe nương nói không cho nhận đồ vật bà ngoại đưa tới. Trần ma ma, vì sao nương không muốn nhận đồ của bà ngoại?”
Mấy ngày nay, Thanh Thư cũng không nghe thấy Cố Nhàn nhắc đến Cố lão thái thái. Nàng đoán, hai mẹ con người có lẽ đã xảy ra mâu thuẫn.
Thấy Thanh Thư bộ dáng cau mày, Trần ma ma thở dài một hơi nói: “Việc này không phải hai ba câu là có thể nói rõ, sau này người sẽ biết.” Nếu Trần ma ma mà nói, vấn đề đều ở bản thân Cố Nhàn. Nhưng Cố Nhàn là mẹ ruột Thanh Thư, Trần ma ma cũng không thể ở trước mặt Thanh Thư nói mẹ nàng không tốt.
Xem ra bà ngoại cùng mẫu thân đúng thật là đã xảy ra mâu thuẫn, mà mâu thuẫn này còn không nhỏ.
Đang nói chuyện, có người bên ngoài gõ cửa. Rất nhanh, hạ nhân đem người dẫn vào.
Trần ma ma nhìn thấy người tiến vào, sắc mặt có chút khó coi. Làm hại cô nương nhà mình thành cái dạng này, người Lâm gia vẫn còn dám tới cửa.
Thanh Thư nhìn thấy Vi thị cùng Lâm Như Đồng, trầm mặt nói: “Các người tới đây làm gì?”
Giờ Thanh Thư đã biết căn nhà này là của hồi môn của mẹ nàng, kiếp trước tòa nhà này là chỗ ở của cả nhà Nhị thúc. Càng buồn nôn hơn chính là Lâm Như đồng vậy mà luôn trào phúng nàng là đồ gái nhà quê, còn mắng nàng là một đứa con ghẻ không ai thương. Mà Vi thị, nghe được cũng chỉ cười một tiếng cho qua.
Cả cái gia đình này, toàn kẻ dối trá lại đáng hận.
Vừa lúc Cố Nhàn từ trong phòng đi tới, nghe thấy thế quát lớn với Thanh Thư: “Sao nói năng như thế với thẩm thẩm và đại tỷ con, mau xin lỗi.”
Như Đồng lớn hơn Thanh Thư một tuổi, năm nay năm tuổi.
Thanh Thư cười lạnh, bảo nàng xin lỗi Vi thị cùng Như Đồng, nằm mơ.
Cố Nhàn tức giận đến mặt cũng trướng đến đỏ bừng: “Con nhìn con bây giờ giống cái kiểu gì?”
Trải qua nhiều chuyện như vậy Thanh Thư hiểu rõ một đạo lý, đó là ngựa thiện bị người cưỡi, người hiền bị bắt nạt. Đời trước nàng nhu thuận nghe lời cũng không có ai yêu thương che chở nàng, ngược lại đều ức hiếp nàng. Đã như vậy, nàng cũng sẽ không tiếp tục làm cô gái ngoan ngoãn gì nữa.
“Con......” Nếu không phải Cố Nhàn không thích bạo lực, đáng điệu này của Thanh Thư chắc chắn sẽ bị đánh.
Trong lòng Vi thị khó chịu, nhưng vẫn lên tiếng giảng hòa: “Đại tẩu người đừng nóng giận, nhất định là vì Hồng Đậu chưa khỏi bệnh, tâm tình mới không tốt như vậy.”
Lâm Như Đồng lấy từ trong tay áo ra một con châu chấu tre đưa cho Thanh Thư, mặt mũi tươi cười nói: “Hồng Đậu, lần trước không phải muội nói muốn một con châu chấu sao? Đây là ta đặc biệt nhờ Tiểu Thảo tỷ tỷ bện đấy.”
Thanh Thư không đưa tay nhận, chỉ yên lặng nhìn Lâm Thư Đồng. Nàng thật không ngờ tới, lại có một ngày nhìn thấy Lâm Thư Đồng đến lấy lòng nàng. Đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Cố Nhàn trầm mặt nói: “Hồng Đậu, Như Đồng tặng đồ cho con, con còn không mau nhận.”
Cũng do vừa rồi nhớ tới chuyện trước kia, quá nóng giận mà mất tỉnh táo. Lúc này tỉnh táo rồi, Thanh Thư cũng không như hồi nãy quá khích, chỉ nói: “Ta không thích.”
Lâm Như Đồng chật vật đến nôi nước mắt cũng sắp rớt xuống.
Cố Nhàn tức giận cực kỳ. Trước kia đứa nhỏ này nhu thuận nghe lời, thế nào bệnh một trận không những không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, còn trở nên ương bướng như vậy.
Thanh Thư thấy Cố Nhàn đen mặt, lập tức vò đầu bày ra vẻ mặt thống khổ nói: “A, đầu của ta đau quá.”
Trần ma ma xông tới ôm Thanh Thư kêu lên: “Nhất định là bị gió thổi trúng rồi. Kiến Mộc, Kiến Mộc, ngươi nhanh đi mời Hạ đại phu tới.
Nghe vậy Cố Nhàn ảo não, sớm biết thì vừa rồi không nên để đứa nhỏ này ra ngoài.
Vi thị lôi kéo Lâm Như Đồng còn đang giả bộ đáng thương, đi theo đám người vào phòng.
Hạ đại phu tới xem xong mạch cho Thanh Thư, nhìn thấy Vi thị cùng Lâm Như đồng còn trong này, không nói gì.
Mặc dù Cố Nhàn cảm thấy không cần thiết kiêng kỵ Vi thị, nhưng Hạ đại phu rõ ràng không muốn nói cho hai người biết, nàng cũng đành nói: “Đệ muội, trước tiên ngươi dắt Như Đồng sang phòng bên nghỉ ngơi một chút.”
Vi thị đang muốn biết Thanh Thư có bệnh gì, trở về còn nói lại với Lão thái thái, kết quả lại muốn nàng ta ra ngoài. Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng thấy Trần ma ma nhìn chằm chằm mình, nàng ta cũng đành phải lôi kéo Lâm Như Đồng đi ra.
Hạ đại phu vẫn nói như lần trước: “Cô nương suy nghĩ quá nhiều mới dẫn đến đau đầu.”
Cố Nhàn sợ ngây người: “Suy nghĩ quá nhiều? Hạ thúc, có phải người chẩn sai rồi?” Hồng Đậu của nàng mới bốn tuổi cái gì cũng không hiểu, sao có thể suy nghĩ quá nhiều.
Cũng may mà Cố Nhàn quen biết Hạ đại phu hơn mười năm, biết y thuật ông rất tốt, nếu không nhất định hoài nghi ông là lang băm.
Hạ đại phu cũng không hiểu, những đứa trẻ bôn tuổi đồng lứa chỉ muốn nhiều xiêm y trang sức xinh đẹp, sau đó là ăn ngon chơi vui là được. Tình huống này của Thanh Thư, cũng là lần đầu ông gặp phải.
Cố Nhàn chần chừ một lúc hỏi: “Hạ thúc, cầu người nhất định phải chữa khỏi cho Hồng Đậu.”
Hạ đại phu lắc đầu nói: “Chỉ cần tâm trạng đứa nhỏ này thoải mái sẽ không có ảnh hưởng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. A Nhàn, việc này ta không có cách, đều dựa vào các ngươi.”
Tròng mắt Thanh Thư chỉ thiếu nước trợn tròn lên. Nàng chỉ là suy nghĩ đến vài chuyện ở kiếp trước, sao lại ảnh hưởng đến tuổi thọ rồi.
Cố Nhàn lo lắng không thôi.
Lại kê cho Thanh Thư một đơn thuốc mới, Hạ đại phu nói: “Để Kiến Mộc đi bốc thuốc với ta đi!”
Cố Nhàn sờ đầu Thanh Thư, ôn nhu nói: “Hồng Đậu, có chuyện gì nói với nương, để nương giải quyết.”
Thanh Thư không tin Cố Nhàn, nàng bị Lâm lão thái thái giày vò đến nỗi chỉ còn nửa cái mạng còn không truy cứu, còn có thể trông cậy vào cái gì.