Chương : 6
Chương 6 Nguy hiểm cận kể
Gã đàn ông cầm đầu níu chặt
tóc Lại Ngọc Lan, dùng sức kéo cô
ngã trên đất!
“A..” Cả người Lại Ngọc Lan
ngã nhào trong đất, mặt ngâm vào
trong nước bùn, vẫn liều mạng ôm
chặt chai rượu đỏ, khóc rống lên:
“Cứu mạng… có người muốn giết
tôi!”
Sau lưng, mấy gã đàn ông
nhanh chóng đuổi theo Lại Ngọc
Lan, đao nhọn trên tay sáng lên,
hướng bả vai của cô cắm mạnh
xuống một đao!
“A…“ Lại Ngọc Lan ngửa đầu
điên cuồng la một tiếng, đau đến
thấu tim phổi, cả người đầy tràn máu
tươi ngã xuống đất, dầm mưa to, gào
khóc điên cuồng.
Người đàn ông cầm đầu đột
nhiên kéo ra mảnh vải trắng, nhét
chặt vào miệng Lại Ngọc Lan, hơn
nữa hung hăng đạp mấy cái trên
bụng của cô!
“Ưmh…” mặt của Lại Ngọc Lan
nhăn nhó, đau đến tuôn mồ hôi lạnh,
nước mưa lạnh lẽo lăn xuống trên
mặt, ngấm vào trong vết thương, đau
như vạn tên xuyên tim, chai rượu đỏ
trong tay, lăn xuống vũng nước nơi
nào đó.
Cô cắn chặt răng, cố nén khổ sở
chòi người lên, đưa ra năm ngón tay,
muốn nắm chai rượu đỏ kia.
Người đàn ông cầm đầu cứng
rắn giơ chân, đạp mạnh trên ngón
tay của cô!
“A…“ Lại Ngọc Lan đau đến rơi
nước mắt, rách da ngón tay, máu
tươi tràn ra!
Mấy gã khác nắm chặt hai tay
của Lại Ngọc Lan, buộc cô đứng lên,
đối mặt với bình chất lỏng đáng sợ
kia!
Lại Ngọc Lan hoảng sợ rơi lệ,
khàn giọng cầu xin: “Các người
muốn làm gì? Tôi không biết các
người! Buông tôi ra…”
“Cô rất nhanh sẽ biết chúng tôi
muốn cái gì!” Gã đàn ông nói xong,
hai mắt tức giận trừng to, tàn nhẫn
nhận lấy bình thủy tinh trong tay!
Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,
nhìn người đàn ông trước mặt cầm
bình chất lỏng trong suốt quỷ dị
trong tay, vẻ mặt tàn nhẫn đi tới, cô
hoảng sợ đến gan mật đều vỡ, nổi
điên cắn răng liều mạng giãy giụa cồ
tay bị kiểm chế, kêu to: “Buông tôi
ra! Các người muốn gì!”
Người đàn ông lại cười dữ tợn,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
của Lại Ngọc Lan, nói: “Bắt đầu từ
hôm nay, tưởng niệm kỹ khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh đẹp này của cô đi!”
Anh ta nói xong, đột nhiên cầm
bình thủy tỉnh, dội lên mặt Lại Ngọc
Lan!
“A…“ một tiếng kêu thảm thiết
đáng sợ từ trong bóng đêm, truyền
tới!
Taxi thắng gấp tại phòng cấp
cứu. Nhã Tuệ từ trong xe lao ra, cố
nén cảm xúc kích động, nổi điên
chạy về phía hành lang phòng cấp
cứu, bác sĩ và y tá đi qua đi lại, vẻ
mặt mọi người nghiêm túc, căng
thẳng. Sắc mặt của cô chợt trắng
bệch, đáy lòng thấy lạnh lẽo thấm
vào trong cơ thể, lập tức chạy đến
trước phòng túm lấy một y tá mới đi
ra, run rẩầy nghẹn ngào hỏi: “Bác sĩ!
Tôi là người thân của Lại Ngọc Lan.
Bây giờ tình hình của cô ấy ra sao?”
Y tá nhìn cô muốn nói nhưng
vẫn lắc đầu một cái, không lên tiếng,
vội vàng đi về phía hành lang.
Nhã Tuệ quay đầu, nhìn theo
bóng lưng y tá, càng có một loại dự
cảm chẳng lành, trái tim cô nhảy lên
thình thịch ngẩng đầu lên, nhìn ánh
đèn trước phòng cấp cứu, thở dốc lo
lắng nói: “Rốt cuộc cô xảy ra chuyện
gì?”
Thời gian căng thằng từng giờ,
từng phút trôi qua.
Nhã Tuệ căng thằng nhào tới
trước cửa phòng cấp cứu, run run
nhìn sắc mặt nặng nề của bác sĩ, cô
hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Bác sĩ! Bệnh
nhân ra sao? Bị thương nghiêm
trọng không?”
Bác sĩ khẽ thở dài, mất mát nói:
“Má trái cô ấy bị axit sunfuric làm
cho bỏng nặng, may mắn lúc đó trời
mưa, có nước mưa pha loãng, nhưng
tổn thương bên ngoài, đã hủy hoại
gương mặt, chúng tôi đã cố gắng,
nhưng e…”
Nhã Tuệ hít một hơi lạnh, trợn to
hai mắt, khiếp sợ nghe tin tức này,
sau đó nắm chặt tay áo của anh ta, lo
lắng bật khóc: “Bác sĩ! Xin anh nhất
định phải cứu cô ấy! Ngàn vạn lần
không được hủy khuôn mặt!”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu một
cái.
“Bác sĩ..“ nước mắt của Nhã
Tuệ lăn xuống, còn muốn cầu khẩn.
“Chờ cô ấy tỉnh lại, an ủi cô ấy
đi, trong khoảng thời gian này, có thể
cảm xúc của cô ấy sẽ không ổn
định…“ Bác sĩ nói xong, liền khẽ than
thở, đi ra ngoài.
Nhã Tuệ rơi lệ nhìn bác sĩ đi xa,
đột nhiên khổ sở nói không ra lời, lúc
này cửa chính phòng cấp cứu nhẹ
nhàng mở, hai người y tá nhẹ nhàng
đầy giường bệnh đi ra.
Cô gái nằm ở trên giường bệnh,
mặc quần áo bệnh nhân trắng như
tuyết, bởi vì thuốc mê chưa tan hết,
giống như thật bình thản ngủ say, chỉ
vì má trái bị tổn thương được bao
bọc, vai trái và vai phải cũng đều bị
băng bó lại, cả người đầy vết
thương, giống như đêm qua bị ma
quỷ xé rách, trong lòng cô chợt đau
nhói, cúi người xuống, cứng rắn nuốt
tiếng khóc, gọi: “Lan…”
Lại Ngọc Lan yên tĩnh ngủ trên
giường di động, bình thản ngủ say…
Sáng sớm hôm sau.
Trên giường bệnh truyền đến
một tiếng rên khổ sở.
Nhã Tuệ lo lắng xoay người, nhìn
người bạn thân ở trên giường bắt
đầu khẽ lay động, cô lập tức nhào tới
trước giường bệnh, kêu nhỏ: “Lan…”
Lại Ngọc Lan chậm rãi mở hai
mắt, nhất thời tiếp xúc ánh sáng màu
trắng, giống như ánh sáng thiên
đường. Tác dụng thuốc mê chưa tan,
cô mềm nhũn giống như bị tê liệt
nằm ở trên giường, sắc mặt xám xịt,
nhìn người bạn thân, muốn nói gì đó
nhưng không nói ra lời.
Nhã Tuệ đau lòng nhìn bạn, đột
nhiên bật khóc, nhưng không nói
được gì, chỉ khổ sở nức nở rơi lệ.
Một suy nghĩ đáng sợ ập tới
trong đầu của Lan làm cho hơi thở
của cô càng lúc càng nặng nề, trừng
mắt nhìn chằm chằm mọi thứ xung
quanh yên tĩnh, trắng bệch, theo bản
năng sợ hãi níu chặt ga giường,
muốn động đậy thân thề, lại phát
hiện đau đớn nóng rát bắt đầu chậm
rãi kích thích má trái của mình…
“A…” Một tiếng la bén nhọn đau
đớn, khàn giọng từ bên trong phòng
bệnh truyền đến!
Bác sĩ và y tá đang ở đầu kia
hành lang, nghe được âm thanh, lập
tức buông tài liệu trong tay, chạy
như bay đến phòng bệnh!
Lại Ngọc Lan nằm ở trên giường,
thê thảm rơi lệ kích động gào lên:
“Mặt của tôi… bọn họ phá hủy mặt
của tôi! Cứu mạng… cứu tôi…”
Nhã Tuệ lập tức ôm chặt Lan,
khóc nói: “Lan! Không có chuyện gì!
Cô nhất định có thể phục hồi! Chúng
ta có thể phẫu thuật thầm mỹ, sẽ tốt
thôi!”
Lại Ngọc Lan kích động suy sụp
kêu khóc, giãy giụa, thậm chí mất đi
lý trí phóng xuống giường, Nhã Tuệ
không kịp ngăn cản, vọt vào toilet,
trơ mắt nhìn băng gạc dầy cộm đáng
Sợ trên mặt mình phản chiếu trong
gương, đột nhiên thở hổn hển,
không dám nhúc nhích!
Lại Ngọc Lan nhìn mình trong
kính, chớp hai mắt, đưa đầu ngón tay
lạnh lẽo run rẩy, há miệng run rầy
chạm vào băng gạc đáng sợ bên má
trái, một cơn đau đớn làm cho lòng
cô chợt rét lạnh.
“Lan..“ Nhã Tuệ căng thẳng
nhìn cô, nhắc nhở nói: “Ngàn vạn lần
không được đụng đến vết thương
kia, vẫn chưa khép lại!”
Lại Ngọc Lan không nghe được
lời nói của người bạn thân, chỉ nhìn
chòng chọc băng gạc đã tràn máu
trong kính, đột nhiên cắn răng tay
nắm chặt băng gạc trên mặt, cắn
răng xé ra!
Trong gương đột nhiên xuất
hiện một cô gái, một khối thịt đỏ
tươi, tràn máu đáng sợ nổi lên má
trái, khuôn mặt xinh đẹp non mềm đã
từng quen thuộc, giờ phút này đầm
đìa máu tươi, dữ tợn đáng sợ, giống
như bị móng vuốt ma quỷ cào nửa
bên mặt cô, thân thể của cô chấn
động mạnh một cái, rốt cuộc sụp đổ
khổ sở hét lên, kêu gào cầm cái bình
trước gương, hung hăng đập vào
trong gương!
Âm một tiếng, mặt gương nứt vỡ
vụn, bay văng khắp nơi!
“Đây là giả! Đó không phải là
mặt của tôi!” Lại Ngọc Lan khổ sở
khóc kêu to, phát điên cầm bình cắn
răng liều mạng đập vào trong gương,
miềng thủy tinh cắm vào trong lòng
bàn tay, máu tươi róc rách rơi xuống,
chảy tới cánh tay!
“Lan…” Nhã Tuệ xông tới, khóc
ôm chặt thân thể cô đang nổi điên,
quay đầu lại kêu to: “Bác sĩ! Mau tới đây!”
Bác sĩ và y tá nhanh chóng xông
tới, nhìn Lại Ngọc Lan điên cuồng
đập vào gương, tình trạng hoàn toàn
bạo phát giống như kẻ điên, trong
tay máu tươi nhuộm đỏ, anh lập tức
gọi to: “Lập tức chuẩn bị thuốc an
thần! Để phòng ngừa vết thương
nhiễm trùng! Mau lên!”
“Vâng!” Y tá nhanh chóng xông
ra ngoài!
“Buông tôi ra! Đó không phải là
mặt của tôi!“ Lại Ngọc Lan liều mạng
giãy giụa thân thể, kích động khóc
lớn, nước mắt và máu bên má trái
tràn ra chung một chỗ, chảy xuống
trên quần áo bệnh nhân trắng như tuyết.
Bác sĩ lập tức cầm lấy thuốc an
thần, bảo y tá nắm chặt cô, nhắm
trên cánh tay trắng như tuyết của cô,
đâm xuống, nhanh chóng đè xuống
chất lỏng màu trắng!
“Buông tôi ra…” Lại Ngọc Lan
cắn răng giãy giụa, muốn thoát khỏi
kiềm chế, lại đột nhiên bị một cơn
mềm nhữn ập trên trán, hiệu lực
thuốc tê làm cho cô đột nhiên mất đi
thần trí, ngã ở trong ngực người bạn
thân, hai mắt đáng thương nhắm lại,
hai tay không còn hơi sức rủ xuống,
máu tươi tí tách dọc theo cánh tay
chảy xuống!
“Lan…” Nhã Tuệ lo lắng gọi bạn
thân, nhìn cô đã hôn mê một lần nữa,
căng thằng nhìn bác sĩ!
“Đề cho cô ấy ngủ một giấc thật
tốt. Có lẽ… Cô ấy không muốn tỉnh
lại…“ Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu một
cái, khom người nhẹ ôm lấy cô, thả
vào trên giường bệnh, thừa dịp cô tê
dại ngủ say, tất cả mọi người thở dài
một hơi, hai mắt của y tá Liên cũng
đỏ bừng nhìn má trái Lại Ngọc Lan
nói: “Gương mặt đẹp như thế, phá
hủy thật đáng tiếc.”
Trong lòng của Nhã Tuệ đau xót,
nhìn má trái người bạn thân quấn
chặt băng trắng, nhớ tới hai người
khi còn bé, thích chen chúc trước
gương chải đầu, mình thích nhất dán
vào má phải của cô, cùng nhau nhìn
gương, má trái cô ấy xinh đẹp, lòng
của cô đột nhiên đau, nghẹn ngào
kêu nhỏ “Lan…”
Vào lúc này tiếng gõ cửa vang
lên.
Nhã Tuệ nhìn bác sĩ và y tá đang
bận rộn, liền đứng lên đi tới mở cửa,
thấy hai người cảnh sát đứng ở
trước mặt của mình, bọn họ đưa ra
giấy chứng nhận nói: “Chúng tôi
nhận được bệnh viện thông báo, nói
có một bệnh nhân bị người hãm hại,
tạt axit cho nên muốn tới tìm hiểu
tình oan gia} Chương 6 N…y hiểm cận kể
tình hình để chúng tôi tra án!”
Nhã Tuệ nhìn cảnh sát, lập tức
hai mắt đỏ bừng, nói: “Cô ấy tên Lại
Ngọc Lan, có thể lúc năm giờ sáng bị
hắt axit, sau vai còn bị đâm một dao,
nhưng tình huống cụ thể, chúng tôi
vẫn chưa hiểu rõ, bởi vì hiện tại cảm
xúc của cô ấy rất kích động, căn bản
cũng không có biện pháp hỏi ra
chuyện gì…”
Nhã Tuệ trả lời cảnh sát thêm
mấy vấn đề nữa, mới tiễn chân cảnh
sát, vào phòng bệnh, đi tới bên
giường, nhìn người bạn thân vẫn còn
ngủ mê man, bác sĩ và y tá vẫn bận
rộn băng bó vết thương cho cô, thậm
chí còn cô nhìn thấy y tá nhẹ nhàng
buông lỏng cúc áo trước ngực, lật
nghiêng người Lại Ngọc Lan, Nhã
Tuệ lập tức nhìn thấy sau vai cô, máu
tươi nhiễm đỏ một mảng lớn, nghe
nói vết thương rất sâu, cô đau lòng,
nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc cô xảy ra
chuyện gì? Tại sao bị như vậy?”
Y tá cầm quần áo dính máu của
Lại Ngọc Lan, vừa muốn xoay người,
lại thấy bên giường bệnh để một
chai rượu đỏ, lúc ấy đưa Lại Ngọc
Lan vào, cô ôm thật chặt, còn có một
chiếc áo khoác của đàn ông, cô liền
xoay người khẽ hỏi Nhã Tuệ: “Tiểu
thư, áo khoác này nhìn rất bần, có
muốn vứt bỏ luôn hay không?”
Nhã Tuệ nghe xong, ngay lập
tức tò mò ngầng đầu lên, thấy bên
cạnh giường bệnh để một chiếc áo
khoác màu đen đã dính bụi đất vàng
úa, nhưng vẫn có thể nhìn ra một
chiếc áo có giá trị giá không rẻ, bên
cạnh còn để chai rượu đỏ.
Hai mắt của cô chợt lóe, có chút
nghỉ ngờ xoay người vòng qua
giường bệnh, đầu tiên nhấc chiếc áo
khoác lên, nhìn dấu bùn phía trên, có
chút nghỉ ngờ, do dự một lát, lần tìm
trong các túi của áo khoác, một lúc
sao bàn tay tiếp xúc được vật cứng,
tinh thần của cô rung lên, lập tức từ
bên trong móc ra bưu thiếp bạch kim
tối cao, phía trên ghi: Tưởng Quang
Long – Tổng giám đốc Khách sạn Á
Châu!