Chương 4: Người sống sót 01 [04]: Lâm Tiêm Tiêm - 3
Ban đầu là thủ lĩnh đặc vụ
Trương Thượng thở không nổi, y giống như một con cá sắp chết, phí công há to miệng, nỗ lực hô hấp, hơn nửa ngày mới phát ra âm thanh từ cổ họng thít chặt.
Diệp Phi kịp thời bịt miệng y trước khi y phát ra tiếng hét chói tai như một con gà bị thọc tiết.
Người đàn ông run rẩy trong tay giống như đàn em của anh.
Diệp Phi hạ giọng, nhắc nhở y:
"Bình tĩnh chút, đừng hét lên, nếu để dì ấy vào chúng ta sẽ chết thêm lần nữa."
Trương Thượng nghe anh nói xong, lúc này lý trí mới tìm về, cố gắng hít sâu muốn chính mình bình tĩnh lại, đồng thời đè nén âm thanh trong cổ họng.
Cửa mắt mèo vẫn là một mảnh tối đen.
Người ngoài cửa không rời đi, khe hở chỗ bóng đen theo động tác của chủ nhân mà đong đưa.
Tâm tình của dì trực ban rất tốt, cô ta ở phía sau ngân nga một bản nhạc pop, giọng hát say sưa nhưng lạc nhịp vang vọng trong bóng tối, đặc biệt rùng rợn.
Diệp Phi buông lỏng Trương Thượng ra, còn thuận tiện lau tay trên áo y.
Anh bước nhẹ, chuẩn bị quay lại giường, chưa đi được hai bước, anh nghe thấy âm thanh của một vật nặng rơi xuống ở sau lưng.
"Phịch-"
Diệp Phi theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trương Thượng đứng chết trân tại chỗ, đi đến xem, dưới chân y có một chiếc ghế gỗ cong queo, hẳn là do lúc đi anh bất cẩn mà làm rơi.
Diệp Phi không dám nhìn thẳng mà nhắm mắt, nhăn mày lại.
Tiếng ca ở ngoài cửa đột nhiên im bặt.
Tạm dừng hai ba giây, trong phòng ngập tràn tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề của dì trực ban "Hô... hô...":
"Dì biết ngay mà... Còn có người chưa ngủ! Mở cửa ra!!!"
Chu Chính Ninh sợ tới mức ngồi trên ghế nhỏ run lẩy bẩy, cậu theo bản năng nhìn về phía Diệp Phi, vừa mới chuẩn bị hỏi nên làm gì bây giờ, có cần phải đánh nhau không, kết quả giây tiếp theo, cậu nghe thấy Diệp Phi bay đến nói "ngủ ngon", sau đó người này dùng tốc độ ánh sáng chạy đến mép giường, đá văng giày ra nhảy lên nệm bọc chăn giả chết.
Toàn bộ động tác rất trôi chảy dứt khoát.
Chu Chính Ninh choáng váng, cậu nhìn thấy cửa sắp bị mở ra, cũng vội học Diệp Phi trở lại giường mình nằm ngoan.
Trương Thượng chật vật hơn, giường y cách xa nhất, nửa đường mắc một chiếc giày, gần như khi vừa đắp chăn xong thì cửa phòng bật mở, bị đá văng ra, ánh sáng mỏng manh trong nháy mắt kéo dài và bóng dáng mập mạp cũng bị kéo theo.
Trương Thượng giương mắt lộ ra một khe hở, y nhìn chằm chằm động tác của bóng đen trên mặt đất, nuốt nước bọt.
Âm thanh dép cao su đi trên mặt đất vô cùng rõ ràng, từng chút, từng chút mà cọ đến tai y.
Chốc sau, một đôi dép màu đỏ xông vào tầm mắt Trương Thượng, còn có bàn chân tái nhợt sưng vù.
Y nhìn thấy cặp chân kia ngừng ở mép giường của Diệp Phi, dì trực ban khom eo thật thấp, giống như dán cả người lên chăn, qua thật lâu mới đứng dậy, rồi đi tới mép giường Chu Chính Ninh.
Lúc dì trực ban nhìn đến phía mình, Trương Thượng gắt gao nhắm hai mắt lại.
Y tận lực điều chỉnh hô hấp, nhưng lúc dép lê càng tiến lại gần tim y lại càng đập nhanh hơn, mất khống chế mà kinh hoàng, ngay cả hơi thở cũng đang run rẩy.
Cuối cùng, tiếng dép lê dừng lại.
Trương Thượng nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát rất nhỏ, kèm theo âm thanh vặn vẹo xương cốt khi ngừng di chuyển trong thời gian dài.
"Rắc, rắc... Cụp."
Dì trực ban như một linh kiện bị mắc kẹt tại chỗ, bất động.
Không có hô hấp, nhưng Trương Thượng có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi từ trên cơ thể đó.
Trương Thượng cảm giác dì ta như đang dán sát vào mặt mình, bởi vì y nghe thấy tiếng cười văng vẳng ngay bên tai.
Dì hé miệng, hỏi nhỏ:
"Bé ngoan, con ngủ chưa?"
Ngay khi vừa mở miệng, một mùi hôi tanh xộc thẳng vào mặt Trương Thượng.
Mùi hôi như phát ra từ một xác chết thối rửa, tiến vào xoang mũi Trương Thượng.
Y muốn nôn, nhưng khát vọng sống mãnh liệt bắt y phải kìm nén phản ứng sinh lý của cơ thể.
Dì trực ban hỏi xong, thấy bé ngoan không phản ứng gì, lúc này mới hài lòng đứng thẳng người rời đi.
Tiếng dép lê càng ngày càng xa, cuối cùng, ván cửa đóng lại "rầm".
Diệp Phi mở một mắt, nhìn bóng dáng ngoài cửa đã hoàn toàn biến mất, sau đó duỗi người co tròn trên giường, thay đổi tư thế thoải mái.
Đồng thời, anh nghe thấy tiếng nôn khan thót tim của hai người trong phòng.
"Tôi đi... Ở đây còn bị sinh hóa công kích, thiếu chút nữa không nhịn được... muốn nôn."
Chu Chính Ninh ghé vào mép giường, kinh hoàng chưa ổn định.
Tuy rằng trong dạ dày chẳng có gì để nôn, nhưng cậu cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đang tranh nhau chạy ra ngoài.
Cậu xoa tóc, hơn nửa ngày mới hoàng hồn, thả lỏng một chút, cậu đột nhiên ý thức được người đối diện giường từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Chu Chính Ninh sửng sốt, nghĩ anh Diệp có khi bị hôn mê rồi cũng nên, giương mắt nhìn lại, phát hiện người nọ còn rất ổn, đang nằm bắt chéo chân trên giường xem danh sách xếp hạng.
Giọng Chu Chính Ninh vẫn còn yếu ớt nói:
"Anh Diệp, anh không sao chứ?"
"A?" Diệp Phi lười biếng kéo dài giọng, chờ khi ý thức được cậu đang nói gì, mới bình tĩnh trả lời:
"À, tôi lấy chăn bịt kín mũi nên không ngửi thấy gì."
"Tại sao?"
"Này... Tôi không có trông chờ vào việc quái vật đi làm còn cần tắm rửa xịt nước hoa thơm phức đâu."
"..."
Đây là tiên tri đúng không?
Chu Chính Ninh thở dài trong lòng.
Cậu như tê liệt nằm xuống giường, nhìn Diệp Phi đối diện, nhớ tới nửa đề toán tiểu học của mình đang làm dở:
"Anh Diệp, chúng ta bật đèn làm bài tập được không?"
"Tốt nhất đừng, chết thêm lần nữa bây giờ. Cùng lắm thì chờ ngày mai lúc ăn sáng bổ sung sau, vẫn kịp."
Diệp Phi rung chân, đang nghiên cứu bảng xếp hạng trên vòng thông tin.
Chu Chính Ninh để ý đến, cậu hỏi:
"Anh đang tìm ai à? Kéo lên trên cùng có thanh tìm kiếm, nhập tên vào là được."
Diệp Phi tùy ý nghịch màn hình led hai lần:
"Không phải, nhìn lướt qua thôi, xem có người quen nào không."
"Người quen?" Chu Chính Ninh khởi động màn hình của mình, bĩu môi:
"Hạng nhất đó."
"?" Diệp Phi lướt lên trên cùng xác nhận lại, giọng điệu mang theo ý cười:
"Ha, Diệp Phi? Đúng là người quen thật."
"Không không, em có biết. Trước khi anh đến người đó luôn xếp hạng nhất, bây giờ đang xếp hạng hai. Đây này, là người xếp sau anh, Giản Linh Tây."
Giản Linh Tây?
Diệp Phi nhìn chằm chằm cái tên kia, giương mắt lục lại trí nhớ:
"Không quen."
"A? Không quen ạ?"
Diệp Phi nghe có chút tò mò:
"Sao cậu nghĩ tôi với người đó có quen biết?"
"Dạ? Chẳng phải trước kia anh là... gì ấy nhỉ, đội trưởng Ashiya của Tháp Trắng sao?"
"Asclepius?"
"Đúng đúng, tên Tháp Trắng các anh đúng là khó đọc, bản thân anh đọc không thấy mệt ạ?"
"Mệt." Diệp Phi cười khẽ:
"Asclepius là từ chỉ bác sĩ trong Thần thoại Hy Lạp, rất khó phát âm, cho nên chúng tôi thường được gọi tắt là 'bác sĩ'."
"Vậy ạ." Chu Chính Ninh gật đầu, tiếp tục nói:
"Giản Linh Tây trước kia là thủ lĩnh Thanatos, em mới nghĩ các anh quen nhau. Đúng rồi, Thanatos là gì ạ?"
"A-" nghe Chu Chính Ninh nói như vậy, Diệp Phi đột nhiên phát giác:
"Ban đầu là thủ lĩnh đặc vụ."
Kỳ thật Diệp Phi hơi ngạc nhiên, trước kia lúc anh bị nhốt vào nhà giam, đội trưởng Thanatos không phải Giản Linh Tây này, mà là kẻ thù cũ của anh.
Xem ra lúc không có ở đây thật sự xảy ra nhiều chuyện. Chẳng qua anh cũng không quan tâm kẻ thù đã đi đâu, cũng bỏ qua vị thủ lĩnh này là ai.
Dù sao những người vào được Thanatos không có ai tốt đẹp, làm người dưng nước lã còn hay hơn:
"Thanatos là 'Tử Thần'. Các bác sĩ vốn là đoạt lấy người sống từ tay Tử Thần, những gì chúng tôi làm dưới hai cái tên này... cũng không khác nhau lắm. Dù sao tôi cũng bất hòa với đám người Tử Thần kia, họ... Chậc, tôi cho cậu một lời khuyên, nếu thấy ai có dính dáng đến bọn họ thì tốt nhất nên tránh xa."
"Anh yên tâm, cấp bậc người chơi này em muốn cũng không gặp được." Chu Chính Ninh gối đầu nhìn trần nhà:
"Chẳng qua là anh Diệp không biết đấy, Boss Giản là nhân vật người chơi trong truyền thuyết, mỗi lần vào lúc nào cũng phân đến cấp A hoặc khó hơn, mỗi lần như vậy đều dễ dàng vượt qua, đem nhóm người nguyên vẹn ra ngoài. Anh nói xem có tuyệt không? Càng tuyệt hơn chính là..."
Chu Chính Ninh nhịn xuống, chờ Diệp Phi hỏi một câu.
Nhưng Diệp Phi vốn là rất thờ ơ, Chu Chính Ninh cuối cùng vẫn nhịn không được, tự nói ra:
"Càng tuyệt hơn chính là, anh ấy không phải năng lực gia."
Diệp Phi căn bản không quan tâm Tử Thần hắn tốt đẹp đến mức nào, Chu Chính Ninh nói chuyện anh cũng coi như gió thoảng bên tai.
Nhưng nghe được lời này, bàn tay đang lướt trên màn hình đột nhiên dừng lại.
Cau mày hỏi:
"... Hả?"
- ------
Sảnh trò chơi.
Nơi nhìn đến là một con phố nhỏ với những tòa kiến trúc cổ điển, gạch đỏ xiêu vẹo xếp đối nhau, giống như một thế giới méo mó bị hút vào xoáy nước vặn vẹo.
Ở đây không có bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên là một mảnh đen hư không, ánh sáng nơi tòa thành một nửa phát ra từ đèn đường và các tòa nhà cổ, một nửa là ánh sáng lửng lờ phía trên hồ nước khổng lồ trong trung tâm quảng trường.
Trung tâm quảng trường chật kín người, hầu hết đều vây xung quanh hồ, ngửa đầu nhìn màn hình led lớn phía trên.
Nội dung màn led là danh sách xếp hạng top 100 người chơi theo thời gian thực, lúc này ánh mắt của mọi người hơn phân nửa đều dừng ở cái tên đầu tiên.
【001- Diệp Phi [trong trò chơi]】
"Đậu má, Diệp Phi, là Diệp Phi mà tôi nghĩ đến đúng không?"
"Rất nhiều người tên Diệp Phi, nhưng nếu là Diệp Phi xếp hạng nhất, cũng chỉ có một người thôi."
"Ôi trời... Năm năm không có tin tức, tôi còn tưởng cậu ta chết rồi, không nghĩ lại bị người khác ném tới nơi quỷ quái này, không tệ."
"Thật vậy, cũng đáng lắm."
"Này, nhưng cứ vậy bị ép xuống hạng hai, người kia có vui không?"
"Không vui thì đánh thôi, Tử Thần và bác sĩ đối đầu nhau trong sáu bộ phận của Tháp Trắng, hai vị thủ lĩnh trước đây còn muốn tử chiến? Đoán chừng khi gặp nhau bọn họ phải đấu đến chết, tôi rất mong chờ."
"Năm năm trước Diệp Phi không chết dưới tay Tháp Trắng, xem ra là muốn chết trong tay Boss. Hy vọng cậu ta không sao."
"Chậc, Boss Giản chừng nào đến vậy, tính toán thì cũng nên..."
"Đậu má, cái miệng của cậu, thật sự đến rồi kìa."
Mỗi ngày ở trung tâm quảng trường có không ít người quan tâm đến việc thay đổi xếp hạng, người đang dò xem bản thân có vào top 100 không, người đang tra xem kẻ thù của mình đã chết trong game chưa, hoặc là biến mất khỏi bảng xếp hạng.
Chỉ là không ai ngờ được, vị trí chẳng thể lay chuyển trên bảng xếp hạng lại bất ngờ đổi chủ.
Khi tin tức được truyền ra, phần lớn người chơi ở quảng trường tụ tập lại xem náo nhiệt. Những người quen tụm năn tụm bảy nói nhỏ, chờ xem kịch hay.
Một lát sau có ai đó lên tiếng, ánh mắt mọi người tức khắc rời khỏi màn hình led, nhìn về phía cuối đường bên kia.
Trung tâm quảng trường kéo dài ra ba hướng Đông, Tây, Nam, cuối con đường nhỏ phía Nam không biết từ lúc nào đã có thêm mấy người, đồng thời, âm thanh thông báo của hệ thống cũng vang vọng ở trung tâm quảng trường.
【Zero (tiểu đội) kết thúc trò chơi phó bản "Công viên giải trí Dự Sơn", đăng xuất thành công】
【Đội trưởng Giản Linh Tây đổi 3000 điểm cho tiểu đội nghỉ ngơi một ngày ở trung tâm quảng trường】
【Chúc các bạn sinh hoạt vui vẻ】
Nhìn chung những người chơi bình thường sẽ không được hệ thống thông báo câu nệ như vậy khi đăng xuất khỏi trò chơi, nhưng đối với các thành viên Zero đều từ top 50 trở lên, cư nhiên phải nói theo cách khác.
Dẫn đầu là một người đàn ông với dáng người cao gầy, mái tóc dài buộc nửa đầu đơn giản, lộ ra đôi đồng tử màu vàng kim sắc bén nghiêm nghị như một con rắn. Vẻ ngoài ưu tú, gương mặt mang theo ý cười, mặc một chiếc áo khoác dài đỏ sậm, vạt áo phô trương tung bay trong gió.
Điều đặc biệt hơn nữa là chiếc lưỡi hái khổng lồ đang mang trên vai hắn.
Nhìn từ xa, bóng dáng cầm theo lưỡi hái dễ dàng làm ta liên tưởng đến vị thần chết chuẩn bị lấy đi sinh mạng của con người từ những câu chuyện cổ tích.
Bên kia, Giản Linh Tây hơi nheo mắt lại, nhìn về đám người ở trung tâm quảng trường chen chúc ở màn hình sáng.
Hắn nhìn sang thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi bên cạnh mình, hỏi:
"Bên kia ồn quá, đang nhìn gì vậy?"
Chàng trai biết trên màn hình sáng được viết gì đó, cúi đầu mở vòng thông tin của mình ra, trong lòng hốt hoảng, lập tức đưa bảng xếp hạng phía trên cho Giản Linh Tây xem:
"Đại ca!! Có người đẩy anh xuống hạng hai rồi!"
Nghe xong lời này, Giản Linh Tây nhướng mày nhẹ, nhìn về vòng tay của thiếu niên đang sáng màn hình.
Ánh mắt dừng lại ở cái tên trên cùng.
"Mấy người đó chẳng phải đang chê cười anh à, chờ đó, em tìm xem người họ Diệp kia ở đâu, giết quách cho xong..."
Thiếu niên cắn răng, vén tay áo hùng hổ.
Nhưng cậu chưa kịp dứt lời đã bị đại ca nhà mình xoa nhẹ lên đầu.
Thiếu niên bị bất ngờ, sau đó mang một đầu lộn xộn, nhìn theo Giản Linh Tây đang bước gần đến trung tâm quảng trường, chỉ để lại một bóng lưng nói:
"Giải tán, đi chơi đi."
Vài người trong tiểu đội uể oải đáp lại, chào hỏi mấy câu rồi tản ra đến vài ba khu trong quảng trường, chỉ có Giản Linh Tây cầm lưỡi hái một mình đi đến phía trung tâm.
Khi đến gần, tầm mắt những người xung quanh nhìn hắn càng ngày càng nhiều, nhưng Giản Linh Tây không coi trọng điều đó.
Đám người tụ tập phía trước tự động nhường đường cho hắn, vị trí trung tâm trống một khoảng lớn.
Giản Linh Tây đứng trước màn hình sáng, buông lưỡi hái xuống, ngẩng đầu nhìn tên của người trên cùng lần nữa, trên mặt không có biểu tình hay cảm xúc gì.
Phía sau có người kéo ghế lại cho hắn, giọng điệu lấy lòng nói:
"Đại ca, anh ngồi đi."
Giản Linh Tây hơi nhướng mày, ngồi trên ghế người đàn ông đưa tới, dáng vẻ lười biếng.
Hắn nhìn người nọ, cong môi, ý cười tràn đầy trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp, kết hợp với con ngươi màu vàng của hắn, ít nhiều cũng hơi kì lạ.
Hắn nâng cằm lên:
"Làm phiền cho hỏi chút, bảng xếp hạng này cập nhật lúc nào vậy?"
Người đàn ông đưa ghế nhìn quanh, sau khi xác định người được hỏi là mình thì cẩn trọng đáp:
"Ừm... Hình như là hơn một tiếng trước."
Giản Linh Tây suy tư gật đầu, gõ hai cái lên tay vịn:
"Cảm ơn. Nhân tiện, tôi muốn dùng cái ghế này thêm mấy ngày nữa, không phiền chứ?"
Người nọ như đang hãnh diện, liên tục gật đầu:
"Anh ngồi đi, anh cứ ngồi đi... Bất quá, chỉ vậy thôi ạ?"
"Nhìn không ra?"
Tầm mắt Giản Linh Tây vẫn luôn dừng ở cái tên đứng đầu danh sách kia, giọng điệu tràn ngập sự hứng thú khó nhìn thấy:
"Đợi người."
Hắn ngồi đó, trong bóng đêm phủ lên một ánh sáng xanh từ màn hình.
Đợi người trả thù sau khi đăng xuất trò chơi cũng không phải chuyện lạ, ai cũng biết rõ người hắn đang chờ đợi kia.
Thấy hắn như vậy, người chung quanh cũng dần lớn mật hơn, truyền ra âm thanh vụn vặt:
"Anh muốn chờ Diệp Phi đến?"
"Mẹ nó, đúng là kích thích, hai người thực sự không có thù gì à?"
"Cho dù không có thù oán, nhưng theo tính tình của Boss Giản, họ Diệp kia cũng đang gặp nguy."
"Không phải, cậu không biết à? Tôi nghe nói hai người họ..."
"Đánh đánh, hôm nay tôi sẽ không đi đâu hết."
"Năm năm trước Diệp Phi không chết, hôm nay làm cho cậu ta..."
"Keng -"
Cuộc thảo luận của những người xung quanh càng trở nên sôi nổi và hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện một tiếng kim loại va chạm sắc bén lấn át đi những thứ tạp âm đó.
Lưỡi hái bên người Giản Linh Tây bị hắn đập mạnh xuống. Tiếng kim loại va vào mặt đất, thậm chí gạch lát đường cũng nứt ra vài vết dọc theo lưỡi liềm.
Vết nứt lớn từ chân lưỡi hái tràn đến trước mũi chân của người đàn ông đứng đầu đám người đông đúc.
Người nọ sợ tới mức run rẩy, bước lùi đi từng bước nhỏ.
Chiếc lưỡi liềm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt này đã cướp đi vô số sinh mạng ngoài kia, giống như chủ nhân của nó, vẻ ngoài đẹp đẽ khiến ai nấy cũng thốt lên cảm thán, thoạt nhìn nhẹ nhàng tao nhã, nhưng lại có thể lấy đi mạng người trong nháy mắt.
Giản Linh Tây im lặng, trong đôi mắt vàng kim chứa đựng sự lạnh lẽo khó phát hiện, nhàn nhạt nhìn nơi truyền đến giọng nói to lúc nãy.
Giản Linh Tây giơ lên.
Những ngón tay thon dài được bao bọc trong đôi găng đen, lúc này đây, ngón trỏ hắn đặt trên môi hơi mỉm cười, giống như đang cảnh cáo, làm một cử chỉ im lặng.
Từ đó, tất cả âm thanh cũng gần như im bặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Mở khóa hồ sơ nhân vật:
【Giản Linh Tây】
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Cao: 187cm
Sinh nhật: 7.19
Năng lực: [Không rõ]
Cấp bậc: A+
Người quan trọng: --[chưa mở khóa]
Màu sắc yêu thích: Đỏ
Vũ khí: Lưỡi hái Huyết Nguyệt
Thân phận: Cựu thủ lĩnh Thanatos/Đội trưởng đội "Zero"/người chơi 002 (hiện tại)/--[chưa mở khóa]
Sự kiện: --[chưa mở khóa]
Mở khóa hồ sơ Tháp Trắng:
【Asclepius - "Bác sĩ" 】
Tên khác: Hiệp hội hỗ trợ y tế.
Một trong sáu bộ phận của Tháp Trắng, theo phái trung lập.
Phụ trách chữa bệnh, bào chế thuốc, nghiên cứu khoa học, phục vụ công ích.
Asclepius không đơn thuần chỉ là một tổ chức y tế, họ tin rằng, không chỉ những người bị thương mới cần được chữa lành, mà còn cả những vết sẹo của cả thế giới đang chồng chất ngoài kia.
Hồ sơ liên quan:
Tiền thân của Asclepius là một tổ chức y tế phi lợi nhuận nổi tiếng, sau khi sáp nhập vào Tháp Trắng, người mới vào càng nhiều, người cũ thì rời đi, trọng tâm từ "công ích" chuyển sang "nghiên cứu khoa học", địa vị thấp nhất trong sáu bộ phận Tháp Trắng, không có tiếng nói.
Cho đến năm 3157, Diệp Phi nhậm chức thủ lĩnh, Asclepius được chấn chỉnh và cải cách trên diện rộng, đề ra hướng phát triển mới. Lúc ấy, sự hiểu biết của Diệp Phi đã gây được tiếng vang lớn đến nhiều người, Asclepius dần mở rộng quy mô, chính thức lọt vào mắt công chúng.
【Thanatos - "Tử Thần"】
Tên khác: Tổ chức mật thám Tử Thần.
Một trong sáu bộ phận Tháp Trắng.
Quy mô nhỏ hơn, phụ trách các hoạt động đặc thù trong quân đội của Tháp Trắng như ám sát, truy kích, theo dõi.
Còn được người gọi vui là "Chó điên của Tháp Trắng".
Hồ sơ liên quan:
Nhân viên nội bộ Thanatos không nhiều, do tính chất đặc thù của công việc nên bọn họ bị mang tiếng xấu, chọc tức nhiều kẻ thù. Nổi tiếng nhất trong số đó là ân oán cá nhân giữa một trong những vị thủ lĩnh Thanatos và cựu thủ lĩnh Asclepius, dẫn đến quan hệ của bộ phận cũng chuyển xấu đi, người hai bên luôn dùng cách khinh thường nhau mà đối xử, giống như tên của bọn họ sinh ra đã được sắp đặt là đối nghịch, "bác sĩ" và "Tử Thần".
Đính kèm (*Mỗi thành viên của Thanatos đều rất kỳ lạ và có hành vi cực đoan, do nhiệm vụ có yếu tố nguy hiểm cao, các thành viên chết trong lúc làm nhiệm vụ là điều rất bình thường).
Trương Thượng thở không nổi, y giống như một con cá sắp chết, phí công há to miệng, nỗ lực hô hấp, hơn nửa ngày mới phát ra âm thanh từ cổ họng thít chặt.
Diệp Phi kịp thời bịt miệng y trước khi y phát ra tiếng hét chói tai như một con gà bị thọc tiết.
Người đàn ông run rẩy trong tay giống như đàn em của anh.
Diệp Phi hạ giọng, nhắc nhở y:
"Bình tĩnh chút, đừng hét lên, nếu để dì ấy vào chúng ta sẽ chết thêm lần nữa."
Trương Thượng nghe anh nói xong, lúc này lý trí mới tìm về, cố gắng hít sâu muốn chính mình bình tĩnh lại, đồng thời đè nén âm thanh trong cổ họng.
Cửa mắt mèo vẫn là một mảnh tối đen.
Người ngoài cửa không rời đi, khe hở chỗ bóng đen theo động tác của chủ nhân mà đong đưa.
Tâm tình của dì trực ban rất tốt, cô ta ở phía sau ngân nga một bản nhạc pop, giọng hát say sưa nhưng lạc nhịp vang vọng trong bóng tối, đặc biệt rùng rợn.
Diệp Phi buông lỏng Trương Thượng ra, còn thuận tiện lau tay trên áo y.
Anh bước nhẹ, chuẩn bị quay lại giường, chưa đi được hai bước, anh nghe thấy âm thanh của một vật nặng rơi xuống ở sau lưng.
"Phịch-"
Diệp Phi theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trương Thượng đứng chết trân tại chỗ, đi đến xem, dưới chân y có một chiếc ghế gỗ cong queo, hẳn là do lúc đi anh bất cẩn mà làm rơi.
Diệp Phi không dám nhìn thẳng mà nhắm mắt, nhăn mày lại.
Tiếng ca ở ngoài cửa đột nhiên im bặt.
Tạm dừng hai ba giây, trong phòng ngập tràn tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề của dì trực ban "Hô... hô...":
"Dì biết ngay mà... Còn có người chưa ngủ! Mở cửa ra!!!"
Chu Chính Ninh sợ tới mức ngồi trên ghế nhỏ run lẩy bẩy, cậu theo bản năng nhìn về phía Diệp Phi, vừa mới chuẩn bị hỏi nên làm gì bây giờ, có cần phải đánh nhau không, kết quả giây tiếp theo, cậu nghe thấy Diệp Phi bay đến nói "ngủ ngon", sau đó người này dùng tốc độ ánh sáng chạy đến mép giường, đá văng giày ra nhảy lên nệm bọc chăn giả chết.
Toàn bộ động tác rất trôi chảy dứt khoát.
Chu Chính Ninh choáng váng, cậu nhìn thấy cửa sắp bị mở ra, cũng vội học Diệp Phi trở lại giường mình nằm ngoan.
Trương Thượng chật vật hơn, giường y cách xa nhất, nửa đường mắc một chiếc giày, gần như khi vừa đắp chăn xong thì cửa phòng bật mở, bị đá văng ra, ánh sáng mỏng manh trong nháy mắt kéo dài và bóng dáng mập mạp cũng bị kéo theo.
Trương Thượng giương mắt lộ ra một khe hở, y nhìn chằm chằm động tác của bóng đen trên mặt đất, nuốt nước bọt.
Âm thanh dép cao su đi trên mặt đất vô cùng rõ ràng, từng chút, từng chút mà cọ đến tai y.
Chốc sau, một đôi dép màu đỏ xông vào tầm mắt Trương Thượng, còn có bàn chân tái nhợt sưng vù.
Y nhìn thấy cặp chân kia ngừng ở mép giường của Diệp Phi, dì trực ban khom eo thật thấp, giống như dán cả người lên chăn, qua thật lâu mới đứng dậy, rồi đi tới mép giường Chu Chính Ninh.
Lúc dì trực ban nhìn đến phía mình, Trương Thượng gắt gao nhắm hai mắt lại.
Y tận lực điều chỉnh hô hấp, nhưng lúc dép lê càng tiến lại gần tim y lại càng đập nhanh hơn, mất khống chế mà kinh hoàng, ngay cả hơi thở cũng đang run rẩy.
Cuối cùng, tiếng dép lê dừng lại.
Trương Thượng nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát rất nhỏ, kèm theo âm thanh vặn vẹo xương cốt khi ngừng di chuyển trong thời gian dài.
"Rắc, rắc... Cụp."
Dì trực ban như một linh kiện bị mắc kẹt tại chỗ, bất động.
Không có hô hấp, nhưng Trương Thượng có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi từ trên cơ thể đó.
Trương Thượng cảm giác dì ta như đang dán sát vào mặt mình, bởi vì y nghe thấy tiếng cười văng vẳng ngay bên tai.
Dì hé miệng, hỏi nhỏ:
"Bé ngoan, con ngủ chưa?"
Ngay khi vừa mở miệng, một mùi hôi tanh xộc thẳng vào mặt Trương Thượng.
Mùi hôi như phát ra từ một xác chết thối rửa, tiến vào xoang mũi Trương Thượng.
Y muốn nôn, nhưng khát vọng sống mãnh liệt bắt y phải kìm nén phản ứng sinh lý của cơ thể.
Dì trực ban hỏi xong, thấy bé ngoan không phản ứng gì, lúc này mới hài lòng đứng thẳng người rời đi.
Tiếng dép lê càng ngày càng xa, cuối cùng, ván cửa đóng lại "rầm".
Diệp Phi mở một mắt, nhìn bóng dáng ngoài cửa đã hoàn toàn biến mất, sau đó duỗi người co tròn trên giường, thay đổi tư thế thoải mái.
Đồng thời, anh nghe thấy tiếng nôn khan thót tim của hai người trong phòng.
"Tôi đi... Ở đây còn bị sinh hóa công kích, thiếu chút nữa không nhịn được... muốn nôn."
Chu Chính Ninh ghé vào mép giường, kinh hoàng chưa ổn định.
Tuy rằng trong dạ dày chẳng có gì để nôn, nhưng cậu cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đang tranh nhau chạy ra ngoài.
Cậu xoa tóc, hơn nửa ngày mới hoàng hồn, thả lỏng một chút, cậu đột nhiên ý thức được người đối diện giường từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Chu Chính Ninh sửng sốt, nghĩ anh Diệp có khi bị hôn mê rồi cũng nên, giương mắt nhìn lại, phát hiện người nọ còn rất ổn, đang nằm bắt chéo chân trên giường xem danh sách xếp hạng.
Giọng Chu Chính Ninh vẫn còn yếu ớt nói:
"Anh Diệp, anh không sao chứ?"
"A?" Diệp Phi lười biếng kéo dài giọng, chờ khi ý thức được cậu đang nói gì, mới bình tĩnh trả lời:
"À, tôi lấy chăn bịt kín mũi nên không ngửi thấy gì."
"Tại sao?"
"Này... Tôi không có trông chờ vào việc quái vật đi làm còn cần tắm rửa xịt nước hoa thơm phức đâu."
"..."
Đây là tiên tri đúng không?
Chu Chính Ninh thở dài trong lòng.
Cậu như tê liệt nằm xuống giường, nhìn Diệp Phi đối diện, nhớ tới nửa đề toán tiểu học của mình đang làm dở:
"Anh Diệp, chúng ta bật đèn làm bài tập được không?"
"Tốt nhất đừng, chết thêm lần nữa bây giờ. Cùng lắm thì chờ ngày mai lúc ăn sáng bổ sung sau, vẫn kịp."
Diệp Phi rung chân, đang nghiên cứu bảng xếp hạng trên vòng thông tin.
Chu Chính Ninh để ý đến, cậu hỏi:
"Anh đang tìm ai à? Kéo lên trên cùng có thanh tìm kiếm, nhập tên vào là được."
Diệp Phi tùy ý nghịch màn hình led hai lần:
"Không phải, nhìn lướt qua thôi, xem có người quen nào không."
"Người quen?" Chu Chính Ninh khởi động màn hình của mình, bĩu môi:
"Hạng nhất đó."
"?" Diệp Phi lướt lên trên cùng xác nhận lại, giọng điệu mang theo ý cười:
"Ha, Diệp Phi? Đúng là người quen thật."
"Không không, em có biết. Trước khi anh đến người đó luôn xếp hạng nhất, bây giờ đang xếp hạng hai. Đây này, là người xếp sau anh, Giản Linh Tây."
Giản Linh Tây?
Diệp Phi nhìn chằm chằm cái tên kia, giương mắt lục lại trí nhớ:
"Không quen."
"A? Không quen ạ?"
Diệp Phi nghe có chút tò mò:
"Sao cậu nghĩ tôi với người đó có quen biết?"
"Dạ? Chẳng phải trước kia anh là... gì ấy nhỉ, đội trưởng Ashiya của Tháp Trắng sao?"
"Asclepius?"
"Đúng đúng, tên Tháp Trắng các anh đúng là khó đọc, bản thân anh đọc không thấy mệt ạ?"
"Mệt." Diệp Phi cười khẽ:
"Asclepius là từ chỉ bác sĩ trong Thần thoại Hy Lạp, rất khó phát âm, cho nên chúng tôi thường được gọi tắt là 'bác sĩ'."
"Vậy ạ." Chu Chính Ninh gật đầu, tiếp tục nói:
"Giản Linh Tây trước kia là thủ lĩnh Thanatos, em mới nghĩ các anh quen nhau. Đúng rồi, Thanatos là gì ạ?"
"A-" nghe Chu Chính Ninh nói như vậy, Diệp Phi đột nhiên phát giác:
"Ban đầu là thủ lĩnh đặc vụ."
Kỳ thật Diệp Phi hơi ngạc nhiên, trước kia lúc anh bị nhốt vào nhà giam, đội trưởng Thanatos không phải Giản Linh Tây này, mà là kẻ thù cũ của anh.
Xem ra lúc không có ở đây thật sự xảy ra nhiều chuyện. Chẳng qua anh cũng không quan tâm kẻ thù đã đi đâu, cũng bỏ qua vị thủ lĩnh này là ai.
Dù sao những người vào được Thanatos không có ai tốt đẹp, làm người dưng nước lã còn hay hơn:
"Thanatos là 'Tử Thần'. Các bác sĩ vốn là đoạt lấy người sống từ tay Tử Thần, những gì chúng tôi làm dưới hai cái tên này... cũng không khác nhau lắm. Dù sao tôi cũng bất hòa với đám người Tử Thần kia, họ... Chậc, tôi cho cậu một lời khuyên, nếu thấy ai có dính dáng đến bọn họ thì tốt nhất nên tránh xa."
"Anh yên tâm, cấp bậc người chơi này em muốn cũng không gặp được." Chu Chính Ninh gối đầu nhìn trần nhà:
"Chẳng qua là anh Diệp không biết đấy, Boss Giản là nhân vật người chơi trong truyền thuyết, mỗi lần vào lúc nào cũng phân đến cấp A hoặc khó hơn, mỗi lần như vậy đều dễ dàng vượt qua, đem nhóm người nguyên vẹn ra ngoài. Anh nói xem có tuyệt không? Càng tuyệt hơn chính là..."
Chu Chính Ninh nhịn xuống, chờ Diệp Phi hỏi một câu.
Nhưng Diệp Phi vốn là rất thờ ơ, Chu Chính Ninh cuối cùng vẫn nhịn không được, tự nói ra:
"Càng tuyệt hơn chính là, anh ấy không phải năng lực gia."
Diệp Phi căn bản không quan tâm Tử Thần hắn tốt đẹp đến mức nào, Chu Chính Ninh nói chuyện anh cũng coi như gió thoảng bên tai.
Nhưng nghe được lời này, bàn tay đang lướt trên màn hình đột nhiên dừng lại.
Cau mày hỏi:
"... Hả?"
- ------
Sảnh trò chơi.
Nơi nhìn đến là một con phố nhỏ với những tòa kiến trúc cổ điển, gạch đỏ xiêu vẹo xếp đối nhau, giống như một thế giới méo mó bị hút vào xoáy nước vặn vẹo.
Ở đây không có bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên là một mảnh đen hư không, ánh sáng nơi tòa thành một nửa phát ra từ đèn đường và các tòa nhà cổ, một nửa là ánh sáng lửng lờ phía trên hồ nước khổng lồ trong trung tâm quảng trường.
Trung tâm quảng trường chật kín người, hầu hết đều vây xung quanh hồ, ngửa đầu nhìn màn hình led lớn phía trên.
Nội dung màn led là danh sách xếp hạng top 100 người chơi theo thời gian thực, lúc này ánh mắt của mọi người hơn phân nửa đều dừng ở cái tên đầu tiên.
【001- Diệp Phi [trong trò chơi]】
"Đậu má, Diệp Phi, là Diệp Phi mà tôi nghĩ đến đúng không?"
"Rất nhiều người tên Diệp Phi, nhưng nếu là Diệp Phi xếp hạng nhất, cũng chỉ có một người thôi."
"Ôi trời... Năm năm không có tin tức, tôi còn tưởng cậu ta chết rồi, không nghĩ lại bị người khác ném tới nơi quỷ quái này, không tệ."
"Thật vậy, cũng đáng lắm."
"Này, nhưng cứ vậy bị ép xuống hạng hai, người kia có vui không?"
"Không vui thì đánh thôi, Tử Thần và bác sĩ đối đầu nhau trong sáu bộ phận của Tháp Trắng, hai vị thủ lĩnh trước đây còn muốn tử chiến? Đoán chừng khi gặp nhau bọn họ phải đấu đến chết, tôi rất mong chờ."
"Năm năm trước Diệp Phi không chết dưới tay Tháp Trắng, xem ra là muốn chết trong tay Boss. Hy vọng cậu ta không sao."
"Chậc, Boss Giản chừng nào đến vậy, tính toán thì cũng nên..."
"Đậu má, cái miệng của cậu, thật sự đến rồi kìa."
Mỗi ngày ở trung tâm quảng trường có không ít người quan tâm đến việc thay đổi xếp hạng, người đang dò xem bản thân có vào top 100 không, người đang tra xem kẻ thù của mình đã chết trong game chưa, hoặc là biến mất khỏi bảng xếp hạng.
Chỉ là không ai ngờ được, vị trí chẳng thể lay chuyển trên bảng xếp hạng lại bất ngờ đổi chủ.
Khi tin tức được truyền ra, phần lớn người chơi ở quảng trường tụ tập lại xem náo nhiệt. Những người quen tụm năn tụm bảy nói nhỏ, chờ xem kịch hay.
Một lát sau có ai đó lên tiếng, ánh mắt mọi người tức khắc rời khỏi màn hình led, nhìn về phía cuối đường bên kia.
Trung tâm quảng trường kéo dài ra ba hướng Đông, Tây, Nam, cuối con đường nhỏ phía Nam không biết từ lúc nào đã có thêm mấy người, đồng thời, âm thanh thông báo của hệ thống cũng vang vọng ở trung tâm quảng trường.
【Zero (tiểu đội) kết thúc trò chơi phó bản "Công viên giải trí Dự Sơn", đăng xuất thành công】
【Đội trưởng Giản Linh Tây đổi 3000 điểm cho tiểu đội nghỉ ngơi một ngày ở trung tâm quảng trường】
【Chúc các bạn sinh hoạt vui vẻ】
Nhìn chung những người chơi bình thường sẽ không được hệ thống thông báo câu nệ như vậy khi đăng xuất khỏi trò chơi, nhưng đối với các thành viên Zero đều từ top 50 trở lên, cư nhiên phải nói theo cách khác.
Dẫn đầu là một người đàn ông với dáng người cao gầy, mái tóc dài buộc nửa đầu đơn giản, lộ ra đôi đồng tử màu vàng kim sắc bén nghiêm nghị như một con rắn. Vẻ ngoài ưu tú, gương mặt mang theo ý cười, mặc một chiếc áo khoác dài đỏ sậm, vạt áo phô trương tung bay trong gió.
Điều đặc biệt hơn nữa là chiếc lưỡi hái khổng lồ đang mang trên vai hắn.
Nhìn từ xa, bóng dáng cầm theo lưỡi hái dễ dàng làm ta liên tưởng đến vị thần chết chuẩn bị lấy đi sinh mạng của con người từ những câu chuyện cổ tích.
Bên kia, Giản Linh Tây hơi nheo mắt lại, nhìn về đám người ở trung tâm quảng trường chen chúc ở màn hình sáng.
Hắn nhìn sang thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi bên cạnh mình, hỏi:
"Bên kia ồn quá, đang nhìn gì vậy?"
Chàng trai biết trên màn hình sáng được viết gì đó, cúi đầu mở vòng thông tin của mình ra, trong lòng hốt hoảng, lập tức đưa bảng xếp hạng phía trên cho Giản Linh Tây xem:
"Đại ca!! Có người đẩy anh xuống hạng hai rồi!"
Nghe xong lời này, Giản Linh Tây nhướng mày nhẹ, nhìn về vòng tay của thiếu niên đang sáng màn hình.
Ánh mắt dừng lại ở cái tên trên cùng.
"Mấy người đó chẳng phải đang chê cười anh à, chờ đó, em tìm xem người họ Diệp kia ở đâu, giết quách cho xong..."
Thiếu niên cắn răng, vén tay áo hùng hổ.
Nhưng cậu chưa kịp dứt lời đã bị đại ca nhà mình xoa nhẹ lên đầu.
Thiếu niên bị bất ngờ, sau đó mang một đầu lộn xộn, nhìn theo Giản Linh Tây đang bước gần đến trung tâm quảng trường, chỉ để lại một bóng lưng nói:
"Giải tán, đi chơi đi."
Vài người trong tiểu đội uể oải đáp lại, chào hỏi mấy câu rồi tản ra đến vài ba khu trong quảng trường, chỉ có Giản Linh Tây cầm lưỡi hái một mình đi đến phía trung tâm.
Khi đến gần, tầm mắt những người xung quanh nhìn hắn càng ngày càng nhiều, nhưng Giản Linh Tây không coi trọng điều đó.
Đám người tụ tập phía trước tự động nhường đường cho hắn, vị trí trung tâm trống một khoảng lớn.
Giản Linh Tây đứng trước màn hình sáng, buông lưỡi hái xuống, ngẩng đầu nhìn tên của người trên cùng lần nữa, trên mặt không có biểu tình hay cảm xúc gì.
Phía sau có người kéo ghế lại cho hắn, giọng điệu lấy lòng nói:
"Đại ca, anh ngồi đi."
Giản Linh Tây hơi nhướng mày, ngồi trên ghế người đàn ông đưa tới, dáng vẻ lười biếng.
Hắn nhìn người nọ, cong môi, ý cười tràn đầy trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp, kết hợp với con ngươi màu vàng của hắn, ít nhiều cũng hơi kì lạ.
Hắn nâng cằm lên:
"Làm phiền cho hỏi chút, bảng xếp hạng này cập nhật lúc nào vậy?"
Người đàn ông đưa ghế nhìn quanh, sau khi xác định người được hỏi là mình thì cẩn trọng đáp:
"Ừm... Hình như là hơn một tiếng trước."
Giản Linh Tây suy tư gật đầu, gõ hai cái lên tay vịn:
"Cảm ơn. Nhân tiện, tôi muốn dùng cái ghế này thêm mấy ngày nữa, không phiền chứ?"
Người nọ như đang hãnh diện, liên tục gật đầu:
"Anh ngồi đi, anh cứ ngồi đi... Bất quá, chỉ vậy thôi ạ?"
"Nhìn không ra?"
Tầm mắt Giản Linh Tây vẫn luôn dừng ở cái tên đứng đầu danh sách kia, giọng điệu tràn ngập sự hứng thú khó nhìn thấy:
"Đợi người."
Hắn ngồi đó, trong bóng đêm phủ lên một ánh sáng xanh từ màn hình.
Đợi người trả thù sau khi đăng xuất trò chơi cũng không phải chuyện lạ, ai cũng biết rõ người hắn đang chờ đợi kia.
Thấy hắn như vậy, người chung quanh cũng dần lớn mật hơn, truyền ra âm thanh vụn vặt:
"Anh muốn chờ Diệp Phi đến?"
"Mẹ nó, đúng là kích thích, hai người thực sự không có thù gì à?"
"Cho dù không có thù oán, nhưng theo tính tình của Boss Giản, họ Diệp kia cũng đang gặp nguy."
"Không phải, cậu không biết à? Tôi nghe nói hai người họ..."
"Đánh đánh, hôm nay tôi sẽ không đi đâu hết."
"Năm năm trước Diệp Phi không chết, hôm nay làm cho cậu ta..."
"Keng -"
Cuộc thảo luận của những người xung quanh càng trở nên sôi nổi và hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện một tiếng kim loại va chạm sắc bén lấn át đi những thứ tạp âm đó.
Lưỡi hái bên người Giản Linh Tây bị hắn đập mạnh xuống. Tiếng kim loại va vào mặt đất, thậm chí gạch lát đường cũng nứt ra vài vết dọc theo lưỡi liềm.
Vết nứt lớn từ chân lưỡi hái tràn đến trước mũi chân của người đàn ông đứng đầu đám người đông đúc.
Người nọ sợ tới mức run rẩy, bước lùi đi từng bước nhỏ.
Chiếc lưỡi liềm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt này đã cướp đi vô số sinh mạng ngoài kia, giống như chủ nhân của nó, vẻ ngoài đẹp đẽ khiến ai nấy cũng thốt lên cảm thán, thoạt nhìn nhẹ nhàng tao nhã, nhưng lại có thể lấy đi mạng người trong nháy mắt.
Giản Linh Tây im lặng, trong đôi mắt vàng kim chứa đựng sự lạnh lẽo khó phát hiện, nhàn nhạt nhìn nơi truyền đến giọng nói to lúc nãy.
Giản Linh Tây giơ lên.
Những ngón tay thon dài được bao bọc trong đôi găng đen, lúc này đây, ngón trỏ hắn đặt trên môi hơi mỉm cười, giống như đang cảnh cáo, làm một cử chỉ im lặng.
Từ đó, tất cả âm thanh cũng gần như im bặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Mở khóa hồ sơ nhân vật:
【Giản Linh Tây】
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Cao: 187cm
Sinh nhật: 7.19
Năng lực: [Không rõ]
Cấp bậc: A+
Người quan trọng: --[chưa mở khóa]
Màu sắc yêu thích: Đỏ
Vũ khí: Lưỡi hái Huyết Nguyệt
Thân phận: Cựu thủ lĩnh Thanatos/Đội trưởng đội "Zero"/người chơi 002 (hiện tại)/--[chưa mở khóa]
Sự kiện: --[chưa mở khóa]
Mở khóa hồ sơ Tháp Trắng:
【Asclepius - "Bác sĩ" 】
Tên khác: Hiệp hội hỗ trợ y tế.
Một trong sáu bộ phận của Tháp Trắng, theo phái trung lập.
Phụ trách chữa bệnh, bào chế thuốc, nghiên cứu khoa học, phục vụ công ích.
Asclepius không đơn thuần chỉ là một tổ chức y tế, họ tin rằng, không chỉ những người bị thương mới cần được chữa lành, mà còn cả những vết sẹo của cả thế giới đang chồng chất ngoài kia.
Hồ sơ liên quan:
Tiền thân của Asclepius là một tổ chức y tế phi lợi nhuận nổi tiếng, sau khi sáp nhập vào Tháp Trắng, người mới vào càng nhiều, người cũ thì rời đi, trọng tâm từ "công ích" chuyển sang "nghiên cứu khoa học", địa vị thấp nhất trong sáu bộ phận Tháp Trắng, không có tiếng nói.
Cho đến năm 3157, Diệp Phi nhậm chức thủ lĩnh, Asclepius được chấn chỉnh và cải cách trên diện rộng, đề ra hướng phát triển mới. Lúc ấy, sự hiểu biết của Diệp Phi đã gây được tiếng vang lớn đến nhiều người, Asclepius dần mở rộng quy mô, chính thức lọt vào mắt công chúng.
【Thanatos - "Tử Thần"】
Tên khác: Tổ chức mật thám Tử Thần.
Một trong sáu bộ phận Tháp Trắng.
Quy mô nhỏ hơn, phụ trách các hoạt động đặc thù trong quân đội của Tháp Trắng như ám sát, truy kích, theo dõi.
Còn được người gọi vui là "Chó điên của Tháp Trắng".
Hồ sơ liên quan:
Nhân viên nội bộ Thanatos không nhiều, do tính chất đặc thù của công việc nên bọn họ bị mang tiếng xấu, chọc tức nhiều kẻ thù. Nổi tiếng nhất trong số đó là ân oán cá nhân giữa một trong những vị thủ lĩnh Thanatos và cựu thủ lĩnh Asclepius, dẫn đến quan hệ của bộ phận cũng chuyển xấu đi, người hai bên luôn dùng cách khinh thường nhau mà đối xử, giống như tên của bọn họ sinh ra đã được sắp đặt là đối nghịch, "bác sĩ" và "Tử Thần".
Đính kèm (*Mỗi thành viên của Thanatos đều rất kỳ lạ và có hành vi cực đoan, do nhiệm vụ có yếu tố nguy hiểm cao, các thành viên chết trong lúc làm nhiệm vụ là điều rất bình thường).