Chương 13: Người sống sót 01 [14]: Lâm Tiêm Tiêm - 13
Ngày 16 tháng 3, phòng thiết bị Lữ Giang số ba
Lâm Tiêm Tiêm được Diệp Phi ôm lấy.
Vừa rồi ở trong WC tối tăm, Diệp Phi nhất thời bất cẩn bị năng lực của Lâm Tiêm Tiêm xâm chiếm, anh cứ mãi suy nghĩ về quá khứ và chìm đắm vào xúc cảm khó diễn tả, vậy nên cũng không phát hiện Lâm Tiêm Tiêm có gì kì lạ.
Mãi cho đến khi đưa Lâm Tiêm Tiêm về ký túc xá và nghe thấy tiếng kêu to của Chu Chính Ninh, anh mới nhận ra cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực mình hơi bất thường.
Anh sửng sốt, nhìn lại Lâm Tiêm Tiêm, chỉ thấy nửa khuôn mặt cô bé toàn là máu.
Máu đọng lại thành một mảng đỏ sậm, từng chút chảy xuống làn da mịn màng, đi qua lông mày một cách dữ tợn, phần chất lỏng trên gò má sền sệt bị tóc che mất.
Bản thân Lâm Tiêm Tiêm lại không có vấn đề gì.
Cô bé ngồi trên cánh tay Diệp Phi, tâm tình rất tốt, nhưng lúc Diệp Phi đẩy cửa bước vào, phát hiện còn vài người đứng trong phòng, cô bé có vẻ suy sụp một chút.
Lâm Tiêm Tiêm cười lạnh nói:
"Thật náo nhiệt."
Diệp Phi thả cô bé xuống, xoa tóc trấn an, tùy tiện tìm trong phòng một cái khăn lông, nhúng ướt rồi đưa cho Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm ngồi ở mép giường, dùng khăn lau vết máu trên mặt.
Ba người trong phòng đồng thời đứng vây quanh cô bé, ánh mắt muốn nói nhưng ngại mở lời.
Lâm Tiêm Tiêm không chịu được nữa:
"Nhìn em làm gì? Nhàm chán, có muốn thêm một chút gia vị không?"
Câu này làm người trong phòng nhớ lại sự kiểm soát đáng sợ của Lâm Tiêm Tiêm.
Chu Chính Ninh giật mình, lắc đầu nguầy nguậy như trống lục lạc. Tần Cảnh cũng mấp máy môi, cứng đờ dời tầm mắt.
Chỉ có Diệp Phi đẩy ghế ngồi đến gần, hỏi:
"Tiêm Tiêm, anh muốn nghe chuyện về Trương Trần Khảng."
Động tác Lâm Tiêm Tiêm dừng lại.
Cô bé rủ mắt, lông mi dài che đi thần sắc, hạ giọng:
"A, cậu ta không có chuyện gì cả, cứ giết đi."
"Hả... Sao cơ?" Diệp Phi nâng mày nhẹ.
Tuy rằng anh chỉ nhìn Trương Trần Khảng từ xa, nhưng Diệp Phi có thể xác định Trương Trần Khảng tồn tại bên trong phó bản không phải "người".
Giả thiết này không làm gì được người chơi, nhưng với Lâm Tiêm Tiêm thì lại có ảnh hưởng rất lớn.
Năng lực của Lâm Tiêm Tiêm là khống chế cảm xúc, mà chỉ có con người là có cảm xúc, Lâm Tiêm Tiêm sẽ kiểm soát được. Nhưng đối với thứ không có xúc cảm kia, năng lực của cô bé không có tác dụng.
Nếu năng lực biến mất, Lâm Tiêm Tiêm cũng chỉ là một cô bé gầy yếu đáng thương mà thôi.
Diệp Phi nhớ không lầm, ở phó bản này Lâm Tiêm Tiêm đã chết ba lần.
Lần đầu là bị dì trực ban bắt được trước cửa phòng ngủ, lần thứ hai là ở cuối hành lang khu dạy học, bị sương đen kéo vào. Đến lần thứ ba, bị Trương Trần Khảng ở trên nóc thư viện thả từ trên cao xuống.
Mặc dù có rất ít trường hợp có thể khẳng định được, nhưng mỗi lần kết màn, Diệp Phi đều cảm giác Trương Trần Khảng trong trò chơi sắm vai trò giống như "thợ săn", có nhiệm vụ giết Lâm Tiêm Tiêm bất cứ lúc nào, vấn đề này đã được hệ thống giới thiệu ở mục NPC, gọi là "thợ săn ẩn mình trong bóng tối".
Trương Trần Khảng giống như thợ săn được thiết kế riêng cho Lâm Tiêm Tiêm, đối với nó, Lâm Tiêm Tiêm giống như một con sói nhỏ bị lạc đàn, tử vong nhiều lần dưới sự truy đuổi của thợ săn, sau đó được tái sinh tại vạch xuất phát.
Đối với Lâm Tiêm Tiêm, điều đó được ví như sự trừng phạt của cái chết.
Lúc nhiệm vụ ẩn "giúp Lâm Tiêm Tiêm thoát khỏi vòng lặp thời gian" kích hoạt, hết thảy đã được giải mã.
Còn về phần Lâm Tiêm Tiêm nói "cứ giết đi"...
"Bác sĩ không tin em sao?" Lâm Tiêm Tiêm hơi nâng cằm lên:
"Em đã ở cái nơi tồi tàn này lâu lắm rồi, em hiểu rõ nó nhất. Muốn rời khỏi đây chỉ có cách tiêu diệt bóng đen đó thôi."
Lâm Tiêm Tiêm nhìn Diệp Phi, híp mắt nhẹ rồi dời tầm mắt:
"Em đã nói những gì cần nói, làm gì thì tùy các anh."
Tần Cảnh thấy có gì đó không hợp lý, vô thức nhìn Diệp Phi, muốn xác nhận có phải chỉ có bản thân mới nghĩ như vậy không, cô thấy người này đối mặt với Lâm Tiêm Tiêm, nghiêm túc gật đầu:
"Biết rồi, anh tin em."
"..." Lâm Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Diệp Phi, xem xét anh nói thật hay nói dối.
Lúc lâu sau, cô bé cong khóe môi, cười với Diệp Phi:
"Được."
Trong gian bốn người có sáu cá thể, trong đó gồm một xác chết, hai bệnh nhân.
Phòng bọn họ vốn là của học sinh tiểu học, giường không lớn, miễn cưỡng lắm chỉ nằm được một người. Tuy Diệp Phi thật sự rất muốn ngủ, nhưng anh cũng không thể tranh giành với bệnh nhân và trẻ con được, càng không thể để một cô gái như Tần Cảnh ngủ dưới đất. Vì vậy, thầm tạ lỗi với Trương Thượng, lôi thi thể y xuống nhét dưới gầm, nhường giường cho Tần Cảnh.
Tần Cảnh nhìn xác chết, rồi nhìn lên nơi vừa để thi thể, thực sự không muốn nằm lắm. Nhưng tốt xấu cũng là ý tốt của Diệp Phi, cô giằng co trong lòng lúc lâu, cuối cùng im lặng leo lên.
Diệp Phi tạm chấp nhận ngồi trong góc qua đêm. Hôm sau thức dậy, quầng thâm mắt ban đầu cũng trở nên sẫm màu hơn.
Theo thường lệ, hệ thống sẽ thông báo thời gian vào sáng sớm, năm người chia thành hai nhóm, đến dãy phòng học thì tách ra.
Diệp Phi và Tần Cảnh chịu trách nhiệm giải quyết Trương Trần Khảng, Lâm Tiêm Tiêm và hai bệnh nhân còn lại phụ trách tuân theo quy định trường học, giảm thiểu nguy hiểm có thể xảy ra.
Trước khi rời đi, Diệp Phi móc từ trong túi ra một tờ giấy trắng, nhét vào tay Chu Chính Ninh.
Tần Cảnh để ý, chờ ba người vào lớp rồi mới hỏi:
"Anh đưa gì cho cậu ấy vậy?"
"À..." Diệp Phi dừng lại, hiểu ra ý của cô.
Anh nhún vai, nhàn nhạt nói:
"Công thức giải rubik 3x3."
"?" Tần Cảnh biết vật kích hoạt năng lực của đồ ngốc Chu Chính Ninh là khối rubik kia, nhưng lúc Chu Chính Ninh dùng năng lực thì Diệp Phi cũng không có ở đó.
"Sao anh biết năng lực của cậu ấy liên quan đến rubik?"
"Màn thứ hai lúc các cô đi trước chúng tôi, dọc đường cậu ấy cứ trừng mắt oán giận với khối rubik, đoán cũng không khó lắm nhỉ?"
Diệp Phi nói cũng cảm thấy buồn cười:
"Đúng rồi, lúc biết năng lực của cậu ấy liên quan đến rubik, tôi quên hỏi, năng lực của cậu ấy là gì?"
Tần Cảnh ngẫm nghĩ:
"Tôi nhớ hình như là tăng cường sáu mặt, lúc đó cậu ấy giải được một mặt, tăng thêm 10% nhanh nhẹn."
Nghe xong, Diệp Phi nhướng mày:
"Ồ, rất mạnh."
"Mạnh?" Tần Cảnh không hiểu được, tăng thêm 10% thì "mạnh" cái gì.
"Đương nhiên mạnh."
Những thứ liên quan đến năng lực đều khiến Diệp Phi mê muội, nói không dừng được:
"Tăng cường sáu mặt, một mặt 10%. Nếu xếp được hai mặt sẽ tăng lên 20%. Xếp hết sáu mặt thì tăng 60%, chậc. Đây là năng lực tăng cường theo nhóm, hiếm thấy. Cô có nhớ xếp hạng của cậu ấy không?"
"Hơn một trăm, không rõ lắm."
"Vậy à, nếu cậu ấy nghiên cứu thật kĩ khối rubik nhỏ đó, xếp hạng sẽ được tăng lên rất nhiều."
"Thật à? Tôi tưởng cấp bậc và xếp hạng năng lực được cố định?"
Suy cho cùng, sức mạnh của năng lực sẽ luôn giữ cố định kể từ khi đăng nhập.
"Sức mạnh năng lực sẽ không thay đổi, nhưng con người sẽ thay đổi."
Diệp Phi dừng một chút:
"Cấp bậc và xếp hạng không chỉ nhìn vào sức mạnh năng lực không thôi, còn phải xem khả năng tiếp ứng và mở rộng năng lực của bản thân. Giống như cô vậy, kỹ năng... Tôi nhớ không nhầm thì là cường hóa cơ thể, tăng cường đơn thể cấp bậc sẽ không quá cao vì bị giới hạn. Ví dụ nếu tăng cường sáu mặt của pudding hoặc năng lực nhanh nhẹn của cô gái kia được thay bằng năng lực của cô, chắc chắn sẽ không thể dùng được. Nhưng người sở hữu lại là cô, khả năng chiến đấu khá cao, tăng cường đơn thể mới phát huy được tối đa."
"Một ví dụ nữa là tôi. Nếu chỉ nhìn chữa lành tuyệt đối theo hướng đơn giản, nó sẽ không đạt được đến cấp S. Nhưng lại vô cùng linh hoạt, với nó, cơ thể của tôi mới có thể chịu được các loại năng lực khác, thậm chí còn nhiều ưu điểm chưa được khám phá hết. Vậy nên Tháp Trắng mới xét cấp S cho tôi, bởi vì năng lực giúp tôi hồi sinh và tiếp nhận những kỹ năng khác không giới hạn."
Những gì Diệp Phi nói đều là thông tin hữu ích, tuy rằng Tần Cảnh cảm thấy bản thân không dùng nó được, nhưng cô vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Cô hơi nhăn mày, đột nhiên nghĩ đến một người:
"Vậy cấp bậc của Lâm Tiêm Tiêm là gì?"
Nghe được câu hỏi, Diệp Phi nhìn cô đáp.
Trầm mặt một lúc:
"S."
"Vậy à? Hồi trước tôi nghe được 'Diệp Phi, năng lực gia duy nhất đạt cấp S'."
Danh hiệu này đối với Diệp Phi cảm thấy vô cùng buồn cười:
"Xạo đấy, nên sửa lại là 'Diệp Phi, năng lực gia cấp S đầu tiên lọt vào mắt công chúng'. Bên trong Tháp Trắng không ít người đạt cấp S, chẳng qua người ngoài không biết thôi."
Tháp Trắng đã làm rất nhiều điều dơ bẩn, những năng lực gia cấp S đó cuối cùng bị dùng để làm gì, Tần Cảnh không muốn nghĩ đến.
Cô chỉ gật đầu:
"Năng lực của Lâm Tiêm Tiêm xác thật không thể giải thích được."
"Không những năng lực, bản thân Lâm Tiêm Tiêm cũng khó giải thích." Giọng nói Diệp Phi trầm xuống:
"Cô gái nhỏ này cực kỳ nguy hiểm, bản thân cô bé có tâm lý chống đối xã hội, thiếu sự đồng cảm. Nếu không được hướng dẫn và kiểm soát kịp thời, năng lực của cô bé sẽ biến thành một thảm họa."
Hai người nói chuyện trong suốt quãng đường từ khu này sang khu khác.
Diệp Phi không suy nghĩ lập tức ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhỏ, không có ý định đi tiếp.
Tần Cảnh chần chừ một lúc, vẫn lựa chọn làm theo anh:
"Không phải muốn đi tìm Trương Trần Khảng à?"
Diệp Phi ấn mở màn hình của mình, nhìn thời gian:
"Không, tiết học sắp bắt đầu rồi. Lần trước khi tiếng chuông vang lên có xuất hiện ánh sáng đỏ, nhìn không ổn lắm, xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, nhưng tôi sẽ không mạo hiểm."
Nói như thế, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phi đang thư thái nằm trên sàn nhà, Tần Cảnh có hơi ghét bỏ:
"Anh muốn lấy cớ để ngủ chứ gì?"
"Ôi chao, sao tôi có thể làm vậy được."
Diệp Phi duỗi người, gối đầu lên cánh tay.
Tần Cảnh trừng mắt.
Trước khi Diệp Phi ngủ, cô đã hỏi một câu:
"Anh tin Lâm Tiêm Tiêm à, giúp con bé giết Trương Trần Khảng? Anh thật sự thấy con bé nói đúng sao?"
Diệp Phi nghe cô hỏi, lười biếng ngáp:
"Tôi chỉ tin vào bản thân, tự mình tìm ra sự thật mới đáng tin, đây là việc mà chúng ta sắp làm, không phải sao?"
Trời bên ngoài trở nên xám xịt, giống như sắp đổ mưa.
Diệp Phi nhìn một lát, cảm thấy hơi buồn ngủ, đưa tay che lại hai mắt, chuẩn bị đi vào giấc, không giả vờ nữa.
Tần Cảnh ngồi bên cạnh nhìn Diệp Phi, ánh mắt tối sầm.
Nói thật, bởi vì có một số chuyện đã xảy ra với cô, mặc dù trước đây chưa từng tiếp xúc với Diệp Phi, nhưng ấn tượng đầu của anh với cô rất kém.
Thực tế, đại đa số năng lực gia đều sẽ khó chịu khi nghe đến tên anh.
Khi Diệp Phi vẫn còn là thủ lĩnh thiên kiêu, bọn họ được thừa hưởng bình đẳng và những thuận lợi mà anh mang đến. Nhưng sau khi mất đi vầng hào quang, bọn họ lại quay sang thóa mạ, bởi vì sai lầm của Diệp Phi mà tất cả năng lực gia mới rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
Tần Cảnh không có ý nghĩ đó, cô vì chuyện khác mới sinh ra tâm lý phản nghịch. Cô không muốn tiếp xúc nhiều với Diệp Phi, cũng không muốn tín nhiệm anh.
Nhưng từ đầu đến giờ, Tần Cảnh và Diệp Phi cũng không ở cùng nhau nhiều, nhưng sự chán ghét với anh đã hoàn toàn biến mất.
Vì cô cảm thấy Diệp Phi cũng chỉ là người bình thường.
Lúc ở trên cao anh không có cách cứu được mọi người, lúc rời khỏi tế đàn, buộc phải đối mặt với số phận, cũng vì năm đó bị mất khống chế mà phải trả một cái giá đắt.
Anh không mạnh mẽ như lời người khác nói, cũng không làm gì ác độc.
Nói thế nào nhỉ, Tần Cảnh đã từng nghe qua rất nhiều lời như vậy, Diệp Phi, quả nhiên là người có thể dễ dàng tin tưởng.
Nhìn anh Diệp đang thở đều ngủ say.
Tần Cảnh trong lòng oán hận, cô chống cằm, đón gió sớm, bầu trời phía cuối đường mờ mịt, thất thần.
Cũng không biết qua bao lâu, tóm lại, cô bị người bên cạnh làm cho giật mình.
Anh trai này giống như bị bước hụt trong mơ, toàn thân giật thật mạnh, ngồi dậy, hai mắt nhìn thẳng như đang nghỉ ngơi.
Tần Cảnh nhăn mày, dịch xa ra.
Cô nghi ngờ có phải anh nhìn thấy thứ gì dơ bẩn không.
Nhưng may thay, mọi việc không như cô nghĩ, Diệp Phi chỉ đang ngơ ngác mà thôi.
Anh ngồi lại một lúc, ngáp lên, đỡ tay vịn cầu thang đứng dậy, duỗi thân duỗi người, nói với Tần Cảnh:
"Đi!"
Rất có khí thế đi đuổi cừu.
Tần Cảnh không thể hiểu được người này:
"Đi đâu?"
Diệp Phi mới vừa tỉnh ngủ, tâm tình hơi trầm xuống, cảm giác tang thương càng mạnh mẽ, giọng nói cũng buồn rầu yếu ớt:
"Phòng thiết bị lầu ba."
"Tới phòng thiết bị làm gì??"
Ngủ đến ngốc rồi à?
"..." Diệp Phi như bị chết máy, đứng im tại chỗ, chậm rãi trả lời:
"Ha, chưa nói với cô à? Tôi vừa nhớ ra."
"Ngày 16 tháng 3, phòng thiết bị Lữ Giang số ba."
Diệp Phi thở dài:
"Nơi bạn học Trương Trần Khảng tử vong."
Tác giả có lời muốn nói:
- hôm nay không có mở khóa hồ sơ nhân vật -
- ------
Sau chap này mình sẽ đổi thành Chu Chính Ninh gọi Diệp Phi là thầy nha ạ, mới gặp kêu thầy thì kì nên giờ mình mới đổi lại á:")) nếu giữ anh Diệp thì mấy chương sau bị vướng
Lâm Tiêm Tiêm được Diệp Phi ôm lấy.
Vừa rồi ở trong WC tối tăm, Diệp Phi nhất thời bất cẩn bị năng lực của Lâm Tiêm Tiêm xâm chiếm, anh cứ mãi suy nghĩ về quá khứ và chìm đắm vào xúc cảm khó diễn tả, vậy nên cũng không phát hiện Lâm Tiêm Tiêm có gì kì lạ.
Mãi cho đến khi đưa Lâm Tiêm Tiêm về ký túc xá và nghe thấy tiếng kêu to của Chu Chính Ninh, anh mới nhận ra cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực mình hơi bất thường.
Anh sửng sốt, nhìn lại Lâm Tiêm Tiêm, chỉ thấy nửa khuôn mặt cô bé toàn là máu.
Máu đọng lại thành một mảng đỏ sậm, từng chút chảy xuống làn da mịn màng, đi qua lông mày một cách dữ tợn, phần chất lỏng trên gò má sền sệt bị tóc che mất.
Bản thân Lâm Tiêm Tiêm lại không có vấn đề gì.
Cô bé ngồi trên cánh tay Diệp Phi, tâm tình rất tốt, nhưng lúc Diệp Phi đẩy cửa bước vào, phát hiện còn vài người đứng trong phòng, cô bé có vẻ suy sụp một chút.
Lâm Tiêm Tiêm cười lạnh nói:
"Thật náo nhiệt."
Diệp Phi thả cô bé xuống, xoa tóc trấn an, tùy tiện tìm trong phòng một cái khăn lông, nhúng ướt rồi đưa cho Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm ngồi ở mép giường, dùng khăn lau vết máu trên mặt.
Ba người trong phòng đồng thời đứng vây quanh cô bé, ánh mắt muốn nói nhưng ngại mở lời.
Lâm Tiêm Tiêm không chịu được nữa:
"Nhìn em làm gì? Nhàm chán, có muốn thêm một chút gia vị không?"
Câu này làm người trong phòng nhớ lại sự kiểm soát đáng sợ của Lâm Tiêm Tiêm.
Chu Chính Ninh giật mình, lắc đầu nguầy nguậy như trống lục lạc. Tần Cảnh cũng mấp máy môi, cứng đờ dời tầm mắt.
Chỉ có Diệp Phi đẩy ghế ngồi đến gần, hỏi:
"Tiêm Tiêm, anh muốn nghe chuyện về Trương Trần Khảng."
Động tác Lâm Tiêm Tiêm dừng lại.
Cô bé rủ mắt, lông mi dài che đi thần sắc, hạ giọng:
"A, cậu ta không có chuyện gì cả, cứ giết đi."
"Hả... Sao cơ?" Diệp Phi nâng mày nhẹ.
Tuy rằng anh chỉ nhìn Trương Trần Khảng từ xa, nhưng Diệp Phi có thể xác định Trương Trần Khảng tồn tại bên trong phó bản không phải "người".
Giả thiết này không làm gì được người chơi, nhưng với Lâm Tiêm Tiêm thì lại có ảnh hưởng rất lớn.
Năng lực của Lâm Tiêm Tiêm là khống chế cảm xúc, mà chỉ có con người là có cảm xúc, Lâm Tiêm Tiêm sẽ kiểm soát được. Nhưng đối với thứ không có xúc cảm kia, năng lực của cô bé không có tác dụng.
Nếu năng lực biến mất, Lâm Tiêm Tiêm cũng chỉ là một cô bé gầy yếu đáng thương mà thôi.
Diệp Phi nhớ không lầm, ở phó bản này Lâm Tiêm Tiêm đã chết ba lần.
Lần đầu là bị dì trực ban bắt được trước cửa phòng ngủ, lần thứ hai là ở cuối hành lang khu dạy học, bị sương đen kéo vào. Đến lần thứ ba, bị Trương Trần Khảng ở trên nóc thư viện thả từ trên cao xuống.
Mặc dù có rất ít trường hợp có thể khẳng định được, nhưng mỗi lần kết màn, Diệp Phi đều cảm giác Trương Trần Khảng trong trò chơi sắm vai trò giống như "thợ săn", có nhiệm vụ giết Lâm Tiêm Tiêm bất cứ lúc nào, vấn đề này đã được hệ thống giới thiệu ở mục NPC, gọi là "thợ săn ẩn mình trong bóng tối".
Trương Trần Khảng giống như thợ săn được thiết kế riêng cho Lâm Tiêm Tiêm, đối với nó, Lâm Tiêm Tiêm giống như một con sói nhỏ bị lạc đàn, tử vong nhiều lần dưới sự truy đuổi của thợ săn, sau đó được tái sinh tại vạch xuất phát.
Đối với Lâm Tiêm Tiêm, điều đó được ví như sự trừng phạt của cái chết.
Lúc nhiệm vụ ẩn "giúp Lâm Tiêm Tiêm thoát khỏi vòng lặp thời gian" kích hoạt, hết thảy đã được giải mã.
Còn về phần Lâm Tiêm Tiêm nói "cứ giết đi"...
"Bác sĩ không tin em sao?" Lâm Tiêm Tiêm hơi nâng cằm lên:
"Em đã ở cái nơi tồi tàn này lâu lắm rồi, em hiểu rõ nó nhất. Muốn rời khỏi đây chỉ có cách tiêu diệt bóng đen đó thôi."
Lâm Tiêm Tiêm nhìn Diệp Phi, híp mắt nhẹ rồi dời tầm mắt:
"Em đã nói những gì cần nói, làm gì thì tùy các anh."
Tần Cảnh thấy có gì đó không hợp lý, vô thức nhìn Diệp Phi, muốn xác nhận có phải chỉ có bản thân mới nghĩ như vậy không, cô thấy người này đối mặt với Lâm Tiêm Tiêm, nghiêm túc gật đầu:
"Biết rồi, anh tin em."
"..." Lâm Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm Diệp Phi, xem xét anh nói thật hay nói dối.
Lúc lâu sau, cô bé cong khóe môi, cười với Diệp Phi:
"Được."
Trong gian bốn người có sáu cá thể, trong đó gồm một xác chết, hai bệnh nhân.
Phòng bọn họ vốn là của học sinh tiểu học, giường không lớn, miễn cưỡng lắm chỉ nằm được một người. Tuy Diệp Phi thật sự rất muốn ngủ, nhưng anh cũng không thể tranh giành với bệnh nhân và trẻ con được, càng không thể để một cô gái như Tần Cảnh ngủ dưới đất. Vì vậy, thầm tạ lỗi với Trương Thượng, lôi thi thể y xuống nhét dưới gầm, nhường giường cho Tần Cảnh.
Tần Cảnh nhìn xác chết, rồi nhìn lên nơi vừa để thi thể, thực sự không muốn nằm lắm. Nhưng tốt xấu cũng là ý tốt của Diệp Phi, cô giằng co trong lòng lúc lâu, cuối cùng im lặng leo lên.
Diệp Phi tạm chấp nhận ngồi trong góc qua đêm. Hôm sau thức dậy, quầng thâm mắt ban đầu cũng trở nên sẫm màu hơn.
Theo thường lệ, hệ thống sẽ thông báo thời gian vào sáng sớm, năm người chia thành hai nhóm, đến dãy phòng học thì tách ra.
Diệp Phi và Tần Cảnh chịu trách nhiệm giải quyết Trương Trần Khảng, Lâm Tiêm Tiêm và hai bệnh nhân còn lại phụ trách tuân theo quy định trường học, giảm thiểu nguy hiểm có thể xảy ra.
Trước khi rời đi, Diệp Phi móc từ trong túi ra một tờ giấy trắng, nhét vào tay Chu Chính Ninh.
Tần Cảnh để ý, chờ ba người vào lớp rồi mới hỏi:
"Anh đưa gì cho cậu ấy vậy?"
"À..." Diệp Phi dừng lại, hiểu ra ý của cô.
Anh nhún vai, nhàn nhạt nói:
"Công thức giải rubik 3x3."
"?" Tần Cảnh biết vật kích hoạt năng lực của đồ ngốc Chu Chính Ninh là khối rubik kia, nhưng lúc Chu Chính Ninh dùng năng lực thì Diệp Phi cũng không có ở đó.
"Sao anh biết năng lực của cậu ấy liên quan đến rubik?"
"Màn thứ hai lúc các cô đi trước chúng tôi, dọc đường cậu ấy cứ trừng mắt oán giận với khối rubik, đoán cũng không khó lắm nhỉ?"
Diệp Phi nói cũng cảm thấy buồn cười:
"Đúng rồi, lúc biết năng lực của cậu ấy liên quan đến rubik, tôi quên hỏi, năng lực của cậu ấy là gì?"
Tần Cảnh ngẫm nghĩ:
"Tôi nhớ hình như là tăng cường sáu mặt, lúc đó cậu ấy giải được một mặt, tăng thêm 10% nhanh nhẹn."
Nghe xong, Diệp Phi nhướng mày:
"Ồ, rất mạnh."
"Mạnh?" Tần Cảnh không hiểu được, tăng thêm 10% thì "mạnh" cái gì.
"Đương nhiên mạnh."
Những thứ liên quan đến năng lực đều khiến Diệp Phi mê muội, nói không dừng được:
"Tăng cường sáu mặt, một mặt 10%. Nếu xếp được hai mặt sẽ tăng lên 20%. Xếp hết sáu mặt thì tăng 60%, chậc. Đây là năng lực tăng cường theo nhóm, hiếm thấy. Cô có nhớ xếp hạng của cậu ấy không?"
"Hơn một trăm, không rõ lắm."
"Vậy à, nếu cậu ấy nghiên cứu thật kĩ khối rubik nhỏ đó, xếp hạng sẽ được tăng lên rất nhiều."
"Thật à? Tôi tưởng cấp bậc và xếp hạng năng lực được cố định?"
Suy cho cùng, sức mạnh của năng lực sẽ luôn giữ cố định kể từ khi đăng nhập.
"Sức mạnh năng lực sẽ không thay đổi, nhưng con người sẽ thay đổi."
Diệp Phi dừng một chút:
"Cấp bậc và xếp hạng không chỉ nhìn vào sức mạnh năng lực không thôi, còn phải xem khả năng tiếp ứng và mở rộng năng lực của bản thân. Giống như cô vậy, kỹ năng... Tôi nhớ không nhầm thì là cường hóa cơ thể, tăng cường đơn thể cấp bậc sẽ không quá cao vì bị giới hạn. Ví dụ nếu tăng cường sáu mặt của pudding hoặc năng lực nhanh nhẹn của cô gái kia được thay bằng năng lực của cô, chắc chắn sẽ không thể dùng được. Nhưng người sở hữu lại là cô, khả năng chiến đấu khá cao, tăng cường đơn thể mới phát huy được tối đa."
"Một ví dụ nữa là tôi. Nếu chỉ nhìn chữa lành tuyệt đối theo hướng đơn giản, nó sẽ không đạt được đến cấp S. Nhưng lại vô cùng linh hoạt, với nó, cơ thể của tôi mới có thể chịu được các loại năng lực khác, thậm chí còn nhiều ưu điểm chưa được khám phá hết. Vậy nên Tháp Trắng mới xét cấp S cho tôi, bởi vì năng lực giúp tôi hồi sinh và tiếp nhận những kỹ năng khác không giới hạn."
Những gì Diệp Phi nói đều là thông tin hữu ích, tuy rằng Tần Cảnh cảm thấy bản thân không dùng nó được, nhưng cô vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Cô hơi nhăn mày, đột nhiên nghĩ đến một người:
"Vậy cấp bậc của Lâm Tiêm Tiêm là gì?"
Nghe được câu hỏi, Diệp Phi nhìn cô đáp.
Trầm mặt một lúc:
"S."
"Vậy à? Hồi trước tôi nghe được 'Diệp Phi, năng lực gia duy nhất đạt cấp S'."
Danh hiệu này đối với Diệp Phi cảm thấy vô cùng buồn cười:
"Xạo đấy, nên sửa lại là 'Diệp Phi, năng lực gia cấp S đầu tiên lọt vào mắt công chúng'. Bên trong Tháp Trắng không ít người đạt cấp S, chẳng qua người ngoài không biết thôi."
Tháp Trắng đã làm rất nhiều điều dơ bẩn, những năng lực gia cấp S đó cuối cùng bị dùng để làm gì, Tần Cảnh không muốn nghĩ đến.
Cô chỉ gật đầu:
"Năng lực của Lâm Tiêm Tiêm xác thật không thể giải thích được."
"Không những năng lực, bản thân Lâm Tiêm Tiêm cũng khó giải thích." Giọng nói Diệp Phi trầm xuống:
"Cô gái nhỏ này cực kỳ nguy hiểm, bản thân cô bé có tâm lý chống đối xã hội, thiếu sự đồng cảm. Nếu không được hướng dẫn và kiểm soát kịp thời, năng lực của cô bé sẽ biến thành một thảm họa."
Hai người nói chuyện trong suốt quãng đường từ khu này sang khu khác.
Diệp Phi không suy nghĩ lập tức ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhỏ, không có ý định đi tiếp.
Tần Cảnh chần chừ một lúc, vẫn lựa chọn làm theo anh:
"Không phải muốn đi tìm Trương Trần Khảng à?"
Diệp Phi ấn mở màn hình của mình, nhìn thời gian:
"Không, tiết học sắp bắt đầu rồi. Lần trước khi tiếng chuông vang lên có xuất hiện ánh sáng đỏ, nhìn không ổn lắm, xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, nhưng tôi sẽ không mạo hiểm."
Nói như thế, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phi đang thư thái nằm trên sàn nhà, Tần Cảnh có hơi ghét bỏ:
"Anh muốn lấy cớ để ngủ chứ gì?"
"Ôi chao, sao tôi có thể làm vậy được."
Diệp Phi duỗi người, gối đầu lên cánh tay.
Tần Cảnh trừng mắt.
Trước khi Diệp Phi ngủ, cô đã hỏi một câu:
"Anh tin Lâm Tiêm Tiêm à, giúp con bé giết Trương Trần Khảng? Anh thật sự thấy con bé nói đúng sao?"
Diệp Phi nghe cô hỏi, lười biếng ngáp:
"Tôi chỉ tin vào bản thân, tự mình tìm ra sự thật mới đáng tin, đây là việc mà chúng ta sắp làm, không phải sao?"
Trời bên ngoài trở nên xám xịt, giống như sắp đổ mưa.
Diệp Phi nhìn một lát, cảm thấy hơi buồn ngủ, đưa tay che lại hai mắt, chuẩn bị đi vào giấc, không giả vờ nữa.
Tần Cảnh ngồi bên cạnh nhìn Diệp Phi, ánh mắt tối sầm.
Nói thật, bởi vì có một số chuyện đã xảy ra với cô, mặc dù trước đây chưa từng tiếp xúc với Diệp Phi, nhưng ấn tượng đầu của anh với cô rất kém.
Thực tế, đại đa số năng lực gia đều sẽ khó chịu khi nghe đến tên anh.
Khi Diệp Phi vẫn còn là thủ lĩnh thiên kiêu, bọn họ được thừa hưởng bình đẳng và những thuận lợi mà anh mang đến. Nhưng sau khi mất đi vầng hào quang, bọn họ lại quay sang thóa mạ, bởi vì sai lầm của Diệp Phi mà tất cả năng lực gia mới rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
Tần Cảnh không có ý nghĩ đó, cô vì chuyện khác mới sinh ra tâm lý phản nghịch. Cô không muốn tiếp xúc nhiều với Diệp Phi, cũng không muốn tín nhiệm anh.
Nhưng từ đầu đến giờ, Tần Cảnh và Diệp Phi cũng không ở cùng nhau nhiều, nhưng sự chán ghét với anh đã hoàn toàn biến mất.
Vì cô cảm thấy Diệp Phi cũng chỉ là người bình thường.
Lúc ở trên cao anh không có cách cứu được mọi người, lúc rời khỏi tế đàn, buộc phải đối mặt với số phận, cũng vì năm đó bị mất khống chế mà phải trả một cái giá đắt.
Anh không mạnh mẽ như lời người khác nói, cũng không làm gì ác độc.
Nói thế nào nhỉ, Tần Cảnh đã từng nghe qua rất nhiều lời như vậy, Diệp Phi, quả nhiên là người có thể dễ dàng tin tưởng.
Nhìn anh Diệp đang thở đều ngủ say.
Tần Cảnh trong lòng oán hận, cô chống cằm, đón gió sớm, bầu trời phía cuối đường mờ mịt, thất thần.
Cũng không biết qua bao lâu, tóm lại, cô bị người bên cạnh làm cho giật mình.
Anh trai này giống như bị bước hụt trong mơ, toàn thân giật thật mạnh, ngồi dậy, hai mắt nhìn thẳng như đang nghỉ ngơi.
Tần Cảnh nhăn mày, dịch xa ra.
Cô nghi ngờ có phải anh nhìn thấy thứ gì dơ bẩn không.
Nhưng may thay, mọi việc không như cô nghĩ, Diệp Phi chỉ đang ngơ ngác mà thôi.
Anh ngồi lại một lúc, ngáp lên, đỡ tay vịn cầu thang đứng dậy, duỗi thân duỗi người, nói với Tần Cảnh:
"Đi!"
Rất có khí thế đi đuổi cừu.
Tần Cảnh không thể hiểu được người này:
"Đi đâu?"
Diệp Phi mới vừa tỉnh ngủ, tâm tình hơi trầm xuống, cảm giác tang thương càng mạnh mẽ, giọng nói cũng buồn rầu yếu ớt:
"Phòng thiết bị lầu ba."
"Tới phòng thiết bị làm gì??"
Ngủ đến ngốc rồi à?
"..." Diệp Phi như bị chết máy, đứng im tại chỗ, chậm rãi trả lời:
"Ha, chưa nói với cô à? Tôi vừa nhớ ra."
"Ngày 16 tháng 3, phòng thiết bị Lữ Giang số ba."
Diệp Phi thở dài:
"Nơi bạn học Trương Trần Khảng tử vong."
Tác giả có lời muốn nói:
- hôm nay không có mở khóa hồ sơ nhân vật -
- ------
Sau chap này mình sẽ đổi thành Chu Chính Ninh gọi Diệp Phi là thầy nha ạ, mới gặp kêu thầy thì kì nên giờ mình mới đổi lại á:")) nếu giữ anh Diệp thì mấy chương sau bị vướng