Chương : 7
“Khi cô ta hỏi đến, hắn nói rằng, việc của chúng ta không dính dáng gì đến cô ta cả,” Lazar kể khi anh trở lại nhà dưới sau khi nghe lén bên ngoài phòng lão Dobbs. “Nhưng lão khuyên cô ta nên tránh xa chúng ta nếu chúng ta có quay trở lại.”
“Còn gì nữa không?”
“Không còn gì liên quan đến chúng ta. Hắn càm ràm một lúc, nhất là về buổi ăn sáng bị đưa lên trễ, và còn vô số những việc khác nữa. Coi bộ cô ta điều hành nơi này thật như lời cô ta nói và không có sự giúp đỡ nào khác.”
“Đó là lý do chính đáng khiến lão không muốn rời khỏi cô ta.“ Serge bình luận.
“Có thể, nhưng lão đâu biết chúng ta muốn gì ở cô ta?” Stefan nói xong quay sang hỏi Lazar, “Anh nghĩ cô ta sẽ ở đó lâu không?”
“Tôi không nghĩ vậy. Với cách lão nói chuyện với cô ta, mắng mỏ đủ điều, nếu tôi là cô ta thì tôi sẽ không ở lại lâu trong căn phòng đó nếu như khôngbị bắt buộc.”
Anh vừa nói xong họ đã nghe có tiếng đóng cửa. Và cô ta chạy xuống cầu thang, khuôn mặt lại hiện lên vẻ mệt mỏi. Cô vướng chân vấp té ngay nấc thang cuối cùng. Khi nhìn thấy họ, tay cô đặt lên cán dao mà không cần biết điệu bộ này để lộ rằng cô đang lo sợ.
Stefan cười gập người, muốn nói toẹt ra với cô rằng con dao nhỏ đó không làm được gì đối với những người đã từng được huấn luyện để đánh trận như bọn anh. Anh không muốn giật lấy vũ trang tự vệ của cô, nhưng rất thích thú khi nhìn thấy một người đàn bà cố chứng tỏ rằng cô ta đang sẵn sàng chiến đấu.
“Sao các anh sao còn chưa xéo đi?” Cô hỏi, mắt nhìn thẳng Stefan.
Anh lờ đi như không thấy sự cáu kỉnh của cô. “Chúng tôi cần nói chuyện với cô.”
“Anh nói rằng anh đến đây chỉ để bàn công chuyện với lão Dobbs và anh đã làm xong điều này rồi mà.”
“Nhưng chúng tôi còn chưa thỏa mãn.”
Đôi mày đẹp của cô nhướng lên, ” Tôi hy vọng anh không nghĩ là tôi quan tâm đến việc anh có thỏa mãn hay không.”
Lazar huýt sáo, cười thích thú. Vasili làm một cử chỉ bực bội nhưng anh không mở miệng nói câu nào. Stefan nhíu mày.
“Chúng tôi có vài câu hỏi …”
“Tôi không có thời giờ …”
“… cần câu trả lời của cô.”
“Tôi đã nói… ” cô định lập lại câu nói lúc nãy nhưng bị cắt ngang.
“Đủ rồi, cô nương! Chúng tôi xin lỗi vì cử chỉ tối qua. Chúng tôi cũng xin lỗi vì sự thất lễ lúc nãy. Nhưng bây giờ chúng tôi yêu cầu cô hợp tác.”
Lời xin lỗi gắt gỏng không làm vấn đề trở nên dễ chịu hơn đối với cô. Và trong khi Stefan một mình nói tiếng xin lỗi, những gã còn lại chỉ đi tới đi lui trong phòng, dĩ nhiên không quan tâm đến việc xin lỗi cùng với Stefan. Nhưng cô đã lầm. Cô cứ nghĩ bọn họ không quan tâm đến câu chuyện giữa cô và Stefan, nhưng thật ra bọn họ lại cố tình chia nhau cản hết lối đi. Ngay cả gã to con lực lưỡng cũng đang đứng sát cô ngay chân cầu thang để ngăn cô chạy về hướng đó.
Hiển nhiên là Tanya không thể đi đâu được cho đến khi cô chịu “hợp tác”. Đó là điều cô luôn từ chối mỗi khi bực mình. Dĩ nhiên cô có thể bướng bỉnh ngồi một chỗ cho đến khi bọn họ chán nản bỏ đi. Họ không thể nào ép cô nói chuyện, phải không? Nhưng nếu cô muốn đuổi bọn họ đi càng nhanh càng tốt, thì cô phải trả lời những câu hỏi đáng nguyền rủa của họ. Và cô sẽ không giả vờ như có hứng thú hoặc nếu cô có thể trả đũa bọn họ được một chút nào thì cô nhất định sẽ làm. Cô vui mừng vì cơ hội đến với cô ngay lập tức.
Vì cô chần chừ không muốn trả lời cho nên Stefan mặc cả, ” Nếu cô lo lắng về việc mất thời giờ của cô, chúng tôi sẽ trả tiền cho cô,” và anh quăng một đồng tiền về phía cô.
Tanya đưa tay chụp lấy theo phản xạ, nhưng liệng trả trở lại, “Hãy giữ lại tiền của anh. Anh muốn lấy tin từ tôi thì chỉ cần một lời xin lỗi của ” hắn”
Hắn” cô nói đến chính là gã Adonis tóc vàng. Những người còn lại đều nhìn anh ta và chờ đợi, như là đã đồng ý với điều kiện của cô. Khuôn mặt anh ta càng lúc càng đỏ rần lên vì tức giận, ánh mắt trừng trừng nhìn Tanya như muốn giết người.
Cô không nghĩ hắn sẽ làm theo yêu cầu của cô vì tính ngạo mạn của hắn và vì những người khác đã có thái độ như xin lỗi giùm hắn rồi, nhưng cô vẫn muốn thử. Và bây giờ cô thấy như bị dồn vào đường cùng vì điều kiện hợp tác của mình. Cô phải rời khỏi đây ngay. Lòng tự trọng của cô bảo vậy. Cô chỉ hy vọng họ không lỗ mãng khi ngăn cản cô.
Cô đợi một hồi rồi xoay người hướng về cánh cửa ở phía sau nhà. Gã đàn ông tóc nâu xấn tới cản đường y như cô nghĩ nhưng cô không dừng lại. Cô rút dao ra, ngạc nhiên với bản thân mình và cả anh ta cũng vậy, vì không nghĩ rằng cô sẽ làm đến mức này để bảo vệ lòng tự trọng của mình. Cô thấy giận cho cảm giác bại trận của mình vì cô đã từng bị nhiều trận đòn trong suốt nhiều năm qua. Hôm nay cô có thể bị giết vì gã này đã quyết không lùi bước. Lý do duy nhất cô không yêu cầu hai gã đàn ông rời khỏi quán tối qua, sau khi cô rút dao, là vì cô cảm nhận được họ sẽ không bao giờ làm vậy. Và gã đàn ông này cùng một giuộc với họ.
“Vasili!”
Tanya không biết ai trong bọn họ dám cả gan đối đầu với anh ta, giọng nói rất giận dữ, nhưng cô chỉ nghe Vasili gầm gừ trả lời, “Ồ, được rồi,” rồi lớn tiếng hơn, một cách cao ngạo, anh ta nói tiếp, “Xin phép được xin lỗi cô vì bất cứ những gì tôi đã làm hoặc đã nói, khiến cho cô cảm thấy bị sỉ nhục chỉ vì cô “quá nhạy cảm””.
Hắn phách lối cả khi phải nói lời xin lỗi và tìm cách hạ nhục cô một lần nữa bằng cách gián tiếp nói cho cô biết rằng, hắn không biết mình đã làm gì sai. Nhưng Tanya hiểu mình sẽ không nghe được gì khác từ miệng của hắn nhưng ít nhất hắn cũng tạo cơ hội cho cô cất con dao đi. Đôi mắt màu xanh trước mặt cô dường như thấy nhẹ nhõm hơn. Còn cô, cô hy vọng có thể che dấu được sự an tâm của mình.
Vì vậy, cô xoay người và cười với Vasili, “Cám ơn, anh đã quá khách sáo.Tôi chỉ muốn chứng minh là tôi đã nhìn anh không lầm.”
Vasili nhíu mày, biết cô ta cũng không thành thật gì mấy với lời cám ơn này, cũng giống như anh khi xin lỗi cô. Nhưng anh cũng không thể nghĩ ra được là cô ta vừa sỉ nhục lại anh nên anh không nói gì thêm.
Stefan hắng giọng, khiến cô nhìn sang anh. “Cô hài lòng rồi chứ, cô nương?”
Cô mỉm cười, “Ồ, dĩ nhiên. Tôi chỉ là một con điếm trong quán rượu, rất ngu ngốc nên không thể hiểu hết những gì hắn vừa hùng biện thì tại sao tôi lại không thỏa mãn chứ? Anh không cần phải hỏi câu này.” Nụ cười biến mất cùng với giọng điệu xiên xỏ. Giọng nói và cử chỉ của cô lại trở nên lãnh đạm, ” Hãy hỏi những gì anh cần hỏi và rời khỏi đây cho sớm.”
Vasili lại đỏ mặt, nhưng những cái nhìn cảnh cáo từ ba người đàn ông kia đã giữ cho anh im miệng.
“Cô cũng có tài hùng biện lắm, cô nương,” Stefan nhận xét, tiến lại chiếc bàn gần nhất và kéo những chiếc ghế xuống, ” Ai dạy cô tài bắt chước lợi hại này?”
“Lợi hại?” Cô lập lại, mắt nheo nheo “Tôi không có bất cứ…”
Anh nhanh chóng cắt ngang, “Để tôi nhắc lại. Cô sử dụng từ ngữ càng lúc càng khá. Cha cô đã cho cô ăn học à?”
“Cha tôi? Nếu ý của anh là lão Dobbs thì ông ta không tin vào trường học hay bất cứ cái gì khác, nếu nó chiếm mất thời giờ làm việc quí báu. Nhưng Iris Dobbs là một người đàn bà có ăn học. Những gì tôi biết là học được từ bà ta.”
Anh đẩy một chiếc ghê ra mời.” Cô ngồi đi, cô nương?”
“Không, cám ơn.”
“Cô không ngại nếu tôi ngồi xuống chứ?”
Môi cô cong lên, “Cứ tự nhiên. Tôi quen nhìn xuống bọn đàn ông rồi.” Anh định không ngồi xuống vì câu nói này, nhất là khi nghe Lazar chắc lưỡi sau lưng. Stefan cho rằng cô đang nói đến việc khi cô phục vụ rượu cho đàn ông, họ thường là đang ngồi, nhưng nó còn có một ý nghĩa khác. Anh ngồi xuống, nhưng lại đứng lên ngay và bước tới trước mặt cô.
“Vậy Wilbert Dobbs không phải là cha cô hả?”
“Không.Tạ ơn Chúa.”
Anh thắc mắc muốn biết vì sao cô lại mừng như vậy, nhưng anh biết anh sẽ không hỏi thêm được gì từ cô, ” Vậy cô chỉ làm việc ở đây thôi hả?”
“Tôi sống ở đây từ lúc mới lọt lòng.”
“À, vậy vợ lão Dobbs là mẹ cô rồi.”
Tanya nhíu mày. “Anh muốn biết gì về những người nhà họ Dobbs? Iris chết rồi còn lão Dobbs thì gần như vậy.”
“Đợi tôi một chút, cô nương, và chúng tôi sẽ hoàn tất việc này sớm hơn. Hãy trở lại câu hỏi lúc nãy, Iris Dobbs là mẹ cô hả?”
“Không, không phải. Iris nói mẹ tôi chết lúc tôi còn bé tí.”
“Vì sao bà ta chết?”
“Bị dịch sốt vàng.”
“Cô biết tên bà ta không?”
“Tên mẹ tôi hả?” Cô nhíu mày, không phải vì anh đang hỏi đến chuyện riêng tư của cô mà vì cô thấy thái độ căng thẳng trước giờ cô chưa từng thấy ở anh. “Việc này thì có quan hệ gì đến anh nhỉ? Một là anh tiếp tục hỏi về lão Dobbs mà anh đã “lịch sự” bảo tôi trả lời, hai là tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào khác.”
“Những gì tôi hỏi cô đều quan trọng, cô nương,” anh nói nghiêm nghị, “Nếu những câu hỏi của tôi có vẻ riêng tư quá thì là vì cô đã sống với Wilbert Dobbs suốt cuộc đời. Bây giờ hãy cho tôi biết tên mẹ cô.”
“Tôi không biết,” Cô trả lời cứng cỏi, không thỏa mãn với những giải thích mập mờ của anh và không cần biết anh đang cau mày bực bội.
“Còn cô tên gì? Tanya, phải không? Đó có phải là tên thật mà mẹ cô đặt cho hay là tên do Iris Dobbs đặt cho cô lúc bà ấy nhận cô về nuôi?”
“Có thể nói là cả hai. Iris được cho biết tên tôi, nhưng bà ta nghĩ nó không bình thường lại không dễ nhớ, cho nên tên tôi được đặt lại, lấy một phần của tên chính thức, nhưng nghe hơi giống, thà có còn hơn không ấy mà.”
Anh dừng lại trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm một lát rồi nói, “Cô biết tên gọi chính thức của cô là gì không?”
“Stefan.” Một giọng nói nhắc nhở vang lên từ phía sau lưng Tanya, ” Chỉ khi nào cần thiết thôi.”
Anh nhìn người đàn ông đứng sau lưng cô, ” Điều này rất cần thiết, Lazar. Anh còn muốn nghe cái gì khác nữa chứ?” Anh được trả lời bằng sự im lặng. Mắt Stefan lại nhìn về phía Tanya, “Cả hai người nhà họ Dobbs đều ở chung với mẹ cô lúc bà mất hả?”
“Vâng,” cô trả lời, vẫn chưa hiểu anh muốn hỏi gì.
“Tại sao vậy?
“Lúc đó họ đang đi chung với nhau.”
“Từ đâu?”
“New Orleans.”
“Bằng tàu thủy hả? ”
“Không, bằng xe ngựa, ” Anh nhìn Lazar với vẻ đắc thắng. Tanya không thể kềm chế được sự ngờ vực của mình, “Bộ… bộ anh biết ai là cha mẹ tôi hả?”
“Có thể… Nếu cô có một… vết bớt… bẩm sinh.”
Cô không thấy sự do dự của anh khi nói những lời rồi vì cô đang cố gắng kềm chế trạng thái kích động của mình, bởi những gì anh ta nói không có vẻ gì là thật cả. Và thật ra, kể từ khi cô biết mình không có quan hệ gì với lão Dobbs và Iris, cô luôn nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, họ từ đâu đến, họ nhìn như thế nào, quan trọng nhất, họ là ai?
Cô giận như điên khi Iris không thể cho cô biết thêm chút gì, không thể nhớ tên mẹ cô cho dù bà đã được cho biết, bà cũng không thể nhớ tên cô, nguyên tên. Nhưng lúc đó Iris cũng găp nhiều vấn đề khó khăn cộng thêm một người đàn bà sắp chết cần bà giúp đỡ. Vì vậy mà Tanya không thể trách bà vì đã không nhớ những điều quan trọng đó. Nhưng nó làm cô thắc mắc cùng cực và không sao vui được.
Những người khác ai cũng có một thân phận rõ ràng, đầy rẫy chi tiết và màu sắc. Còn cuộc sống của cô là một tờ giấy trắng bắt đầu từ quán rượu. Bây giờ, bốn người lạ mặt này đang nói đến điều mà cô vẫn khao khát được biết, khao khát còn hơn cả sự tự do của cô. Cuối cùng cô cũng có một thân phận, một gia đình, có thể có một vài người bà con còn sống, hoặc cô có một ngày sinh chẳng hạn! Điều này tuyệt vời đến khó tin, và nếu cô đặt hy vọng càng nhiều, biết đâu cô lại bị thất vọng càng cao. Và điểm mấu chốt lại là một vết bớt.
Tanya đang nhìn bộ ngực rộng trước mặt thì suy nghĩ miên man của cô bị gián đoạn. Sau nhiều năm kinh nghiệm, khi thấy bóng của một cánh tay vươn lên nâng cằm cô để kêu gọi sự chú ý của cô, cô hất mạnh ra theo bản năng, trước khi những phấn son cô cố tình bôi lên bị xóa mất. Nhưng Stefan hiểu hành động này một cách khác.
Mặc dù đã quen với việc bị từ chối, anh vẫn cảm giác đau đớn vô cùng khi cô không thể chịu đựng được sự đụng chạm của anh, dù vậy, không giống những người khác, anh cảm thấy rất vui mừng vì cô có thể là người họ muốn tìm. Dĩ nhiên anh đã luôn quên rằng cô là một con điếm và không xứng để trở thành hoàng hậu. Anh sẽ không bao giờ quên nữa.
Anh xoay người rời khỏi cô và đổi chỗ với Lazar, cộc cằn ra lệnh, “Anh đi hỏi cô ta đi.”
Cho đến lúc này, Lazar bị thuyết phục hoàn toàn và nghĩ họ không cần hỏi tiếp nữa. Những người khác hiển nhiên đều nghĩ vậy, vì Vasili vẫn đứng tựa người vào tường, nhắm mắt, đầu gõ nhè nhẹ vào vách. Serge vẫn đang ngồi ngay nấc thang cuối, cúi đầu vào hai tay, hai vai rũ xuống. Stefan như giận điên lên. Ai mà trách anh chứ. Bây giờ cô ta còn khinh miệt anh, như bọn họ vừa thấy, tưởng tượng xem cô ta sẽ làm cao đến mức nào khi biết mình là ai.
Lazar tất nhiên cũng không vui mừng hơn những người khác. Đúng là một điều rủi ro vì cô ta không đẹp như mọi người suy đoán, nhưng cái đó cũng không quan trọng so với những việc cô đã làm, một vũ công, một người hầu rượu rồi lại là một con điếm. Lạy Chúa, sự thật này có thể giết chết Sandor, khi ông biết đứa bé mà chính ông đã đưa đi và bây giờ ép con trai ông cưới làm vợ, đã trở nên như thế nào.
Không, bản thân Lazar không cần những câu trả lời hoặc chứng từ nào nữa, nhưng anh cần thu thập hồ sơ. Cho nên anh tặng cho Tanya một lời chào lễ phép, lời chào đầu tiên cô nhận được từ bọn họ. Đứng trước mặt cô, anh cúi đầu trang trọng chào, rồi giới thiệu về anh, tuy vậy anh vẫn giấu đi tước hiệu của mình. Anh định sẽ nắm tay cô đưa lên môi hôn, nhưng cô đang khoanh tay trước ngực và nheo mắt nhìn anh như muốn đuổi khéo. Mất vài giây, anh mới nhận ra là cô nghĩ anh đang chọc ghẹo cô. Tràng cười nhạo báng của Vasili đằng sau cũng không làm cô tỉnh ngộ nên Lazar quyết định không thử.
“Cô có thể nói cho chúng tôi rõ, cô nương, cô có mang một vết bớt đặc biệt nào không?”
“Một, nhưng tôi không nghĩ nó có gì đặc biệt.”
“Xin làm ơn diễn tả nó.”
“Một vết màu hồng trên da tôi, cỡ như nốt ruồi, nhưng láng hơn.”
“Và nằm ở đâu?” Khi cô đỏ mặt, Lazar đoán cô sẽ không diễn tả đúng và nhắc cô, “Chỗ của nó rất quan trọng, thưa cô”
“Nó ở…ở chỗ…”
“Cô có thể chỉ chỗ đó là được,” anh đề nghị khi thấy mặt cô càng đỏ lên.
Vì quá mắc cỡ, cô trở nên bực mình, cô hét “Cánh tay tôi đang che nó nè.”
“Đang che?” Anh nhíu mày nhìn ngực cô.”Nhưng… không, cô còn một vết bớt nữa.”
“Không, tôi không có.”
“Nhưng cô phải có,” anh cố chấp.
“Tôi không!”
Tanya nổi giận thật sư. Vì cô biết, cô đã đoán biết được sự việc như thế này, mọi hy vọng của cô đã bị sụp đổ vì hiển nhiên cô không có cái mà họ muốn tìm.
“Tôi không hiểu…”
“Vì Đức Chúa Trời, Lazar,” Vasili cắt ngang “Anh đã có câu trả lời, được lập lại hai lần. Chúng ta hãy nên vui vẻ mà rời khỏi đây trước khi sự việc thay đổi.”
“Một ý kiến hay,” Tanya đồng tình, mặc dù không một ai nghe cô nói.
“Điều này thật khó hiểu. Mọi việc chỉ…”
“Ngẫu nhiên trùng hợp, giống như tôi đã nói.”
“Với hai người đàn bà chết một cách giống nhau, thời gian gần nhau, và lão già trên lầu chôn cất cho cả hai à?”
“Dĩ nhiên là khó tin, nhưng không thể không xảy ra,” Vasili nói.
“Các anh có bao giờ nghĩ rằng,” Stefan bình luận,” vì vị trí của vết bớt, cô ta không thể nhìn thấy được nó?”
“Dĩ nhiên rồi!” Lazar chắc lưỡi.
Vasili không lấy làm thích thú, ” Chết tiệt, Stefan, tại sao anh không thể để yên mọi việc cho êm chuyện chứ?”
“Bởi vì chúng ta phải tìm cho ra sự thật, không cần biết sự thật này ghê tởm như thế nào.”
Tanya cứng đơ mình, nhận thức được cô vừa bị lăng nhục một lần nữa. Stefan bước tới đứng trước mặt cô, mắt anh chiếu lên một tia nhìn dịu dàng mặc dù anh vẫn còn đang tức giận vì lúc nãy đã bị cô cự tuyệt. Cơn thịnh nộ của cô không làm anh nản chí. Thật ra anh rất khoái chí vì anh đã làm được điều này.
“Chúng tôi nắm chắc thân phận thật sự của cô, cô nương. Vết bớt sẽ khẳng định điều này nếu như cô thấy được một vết bớt bên mông trái. Tôi nghĩ cô cần phải nhìn vào gương mới thấy được nó, vậy thì hãy đi ngay và nhìn một cách cẩn thận nhé, vì cô sẽ phải diễn tả lại cho chúng tôi khi cô quay trở lại.”
“Và nếu như tôi không làm thì sao?”
“Vậy thì cô có thể sẽ thấy xấu hổ hơn nếu chúng tôi tự tìm nó, để chấm dứt mọi nghi ngờ, cô hiểu chứ?”
Cô chợt nhận ra anh cũng thô lỗ như Vasili trong cách nói chuyện. Hai má cô nóng bừng, cô rít, “Đồ ôn vật,” nhưng anh chỉ nhướng mày nhìn cô, chứng minh với cô việc anh muốn thóa mạ cô một lần nữa không khó. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như vết bớt có ở đó?”
“Vậy thì cô sẽ trở về Cardinia với chúng tôi.”
“Nơi đó là ở đâu vậy?”
“Nó là một nước nhỏ nằm ở Đông Âu. Đó là nơi cô ra đời, Tatiana Janacek.”
Một cái tên. Tên cô? Lạy Chúa, sự thật lại ẩn hiện một lần nữa, hy vọng của cô lại cháy bỏng một lần nữa, ” Đó có phải là lý do anh đến đây không? Để mang tôi về?”
“Phải.”
“Vậy thì tôi có một gia đình ở đó hả? Họ gởi anh đến tìm tôi?”
“Không.” Giọng nói anh nhẹ nhàng hơn, “Rất tiếc, cô là người cuối cùng của dòng họ. ”
Những hy vọng đã dâng lên rồi sụp xuống. Tại sao cô lại để những chuyện không thể có đó lôi cuốn chứ? Được rồi, không còn gia đình. Nhưng một cái tên, một thân phận… Nếu như họ nói thật, và nếu như cô có vết bớt đó?
Những hy vọng đã dâng lên rồi sụp xuống. Tại sao cô lại để những chuyện không thể có đó lôi cuốn chứ? Được rồi, không còn gia đình. Nhưng một cái tên, một thân phận… Nếu như họ nói thật, và nếu như cô có vết bớt đó?
“Nếu như tôi không còn người thân nào, vậy thì tại sao anh lại tìm tôi?”
“Những câu hỏi này sẽ không đi đến đâu, cô nương, cho đến khi cô chứng minh được cho chúng tôi và bản thân cô nữa, rằng cô có mang một vết bớt để chứng minh họ của cô là Janacek.”
“Tôi không cần biết anh thấy câu hỏi của tôi có lý hay không, nhưng tôi sẽ không đi đâu cho đến khi tôi biết lý do thật sự đã đưa anh đến đây.”
Stefan bước lại gần hơn nhưng cô vẫn không cử động. Anh nhìn cô, “Không có lý do nào cả ngoại trừ tìm ra cô và mang cô…”
“Tại sao? ”
“Để tham dự lễ cưới của cô.”
“Cái gì của tôi?”
“Cô sẽ làm lễ cưới với vị vua vừa lên ngôi của Cardinia.”
“Còn gì nữa không?”
“Không còn gì liên quan đến chúng ta. Hắn càm ràm một lúc, nhất là về buổi ăn sáng bị đưa lên trễ, và còn vô số những việc khác nữa. Coi bộ cô ta điều hành nơi này thật như lời cô ta nói và không có sự giúp đỡ nào khác.”
“Đó là lý do chính đáng khiến lão không muốn rời khỏi cô ta.“ Serge bình luận.
“Có thể, nhưng lão đâu biết chúng ta muốn gì ở cô ta?” Stefan nói xong quay sang hỏi Lazar, “Anh nghĩ cô ta sẽ ở đó lâu không?”
“Tôi không nghĩ vậy. Với cách lão nói chuyện với cô ta, mắng mỏ đủ điều, nếu tôi là cô ta thì tôi sẽ không ở lại lâu trong căn phòng đó nếu như khôngbị bắt buộc.”
Anh vừa nói xong họ đã nghe có tiếng đóng cửa. Và cô ta chạy xuống cầu thang, khuôn mặt lại hiện lên vẻ mệt mỏi. Cô vướng chân vấp té ngay nấc thang cuối cùng. Khi nhìn thấy họ, tay cô đặt lên cán dao mà không cần biết điệu bộ này để lộ rằng cô đang lo sợ.
Stefan cười gập người, muốn nói toẹt ra với cô rằng con dao nhỏ đó không làm được gì đối với những người đã từng được huấn luyện để đánh trận như bọn anh. Anh không muốn giật lấy vũ trang tự vệ của cô, nhưng rất thích thú khi nhìn thấy một người đàn bà cố chứng tỏ rằng cô ta đang sẵn sàng chiến đấu.
“Sao các anh sao còn chưa xéo đi?” Cô hỏi, mắt nhìn thẳng Stefan.
Anh lờ đi như không thấy sự cáu kỉnh của cô. “Chúng tôi cần nói chuyện với cô.”
“Anh nói rằng anh đến đây chỉ để bàn công chuyện với lão Dobbs và anh đã làm xong điều này rồi mà.”
“Nhưng chúng tôi còn chưa thỏa mãn.”
Đôi mày đẹp của cô nhướng lên, ” Tôi hy vọng anh không nghĩ là tôi quan tâm đến việc anh có thỏa mãn hay không.”
Lazar huýt sáo, cười thích thú. Vasili làm một cử chỉ bực bội nhưng anh không mở miệng nói câu nào. Stefan nhíu mày.
“Chúng tôi có vài câu hỏi …”
“Tôi không có thời giờ …”
“… cần câu trả lời của cô.”
“Tôi đã nói… ” cô định lập lại câu nói lúc nãy nhưng bị cắt ngang.
“Đủ rồi, cô nương! Chúng tôi xin lỗi vì cử chỉ tối qua. Chúng tôi cũng xin lỗi vì sự thất lễ lúc nãy. Nhưng bây giờ chúng tôi yêu cầu cô hợp tác.”
Lời xin lỗi gắt gỏng không làm vấn đề trở nên dễ chịu hơn đối với cô. Và trong khi Stefan một mình nói tiếng xin lỗi, những gã còn lại chỉ đi tới đi lui trong phòng, dĩ nhiên không quan tâm đến việc xin lỗi cùng với Stefan. Nhưng cô đã lầm. Cô cứ nghĩ bọn họ không quan tâm đến câu chuyện giữa cô và Stefan, nhưng thật ra bọn họ lại cố tình chia nhau cản hết lối đi. Ngay cả gã to con lực lưỡng cũng đang đứng sát cô ngay chân cầu thang để ngăn cô chạy về hướng đó.
Hiển nhiên là Tanya không thể đi đâu được cho đến khi cô chịu “hợp tác”. Đó là điều cô luôn từ chối mỗi khi bực mình. Dĩ nhiên cô có thể bướng bỉnh ngồi một chỗ cho đến khi bọn họ chán nản bỏ đi. Họ không thể nào ép cô nói chuyện, phải không? Nhưng nếu cô muốn đuổi bọn họ đi càng nhanh càng tốt, thì cô phải trả lời những câu hỏi đáng nguyền rủa của họ. Và cô sẽ không giả vờ như có hứng thú hoặc nếu cô có thể trả đũa bọn họ được một chút nào thì cô nhất định sẽ làm. Cô vui mừng vì cơ hội đến với cô ngay lập tức.
Vì cô chần chừ không muốn trả lời cho nên Stefan mặc cả, ” Nếu cô lo lắng về việc mất thời giờ của cô, chúng tôi sẽ trả tiền cho cô,” và anh quăng một đồng tiền về phía cô.
Tanya đưa tay chụp lấy theo phản xạ, nhưng liệng trả trở lại, “Hãy giữ lại tiền của anh. Anh muốn lấy tin từ tôi thì chỉ cần một lời xin lỗi của ” hắn”
Hắn” cô nói đến chính là gã Adonis tóc vàng. Những người còn lại đều nhìn anh ta và chờ đợi, như là đã đồng ý với điều kiện của cô. Khuôn mặt anh ta càng lúc càng đỏ rần lên vì tức giận, ánh mắt trừng trừng nhìn Tanya như muốn giết người.
Cô không nghĩ hắn sẽ làm theo yêu cầu của cô vì tính ngạo mạn của hắn và vì những người khác đã có thái độ như xin lỗi giùm hắn rồi, nhưng cô vẫn muốn thử. Và bây giờ cô thấy như bị dồn vào đường cùng vì điều kiện hợp tác của mình. Cô phải rời khỏi đây ngay. Lòng tự trọng của cô bảo vậy. Cô chỉ hy vọng họ không lỗ mãng khi ngăn cản cô.
Cô đợi một hồi rồi xoay người hướng về cánh cửa ở phía sau nhà. Gã đàn ông tóc nâu xấn tới cản đường y như cô nghĩ nhưng cô không dừng lại. Cô rút dao ra, ngạc nhiên với bản thân mình và cả anh ta cũng vậy, vì không nghĩ rằng cô sẽ làm đến mức này để bảo vệ lòng tự trọng của mình. Cô thấy giận cho cảm giác bại trận của mình vì cô đã từng bị nhiều trận đòn trong suốt nhiều năm qua. Hôm nay cô có thể bị giết vì gã này đã quyết không lùi bước. Lý do duy nhất cô không yêu cầu hai gã đàn ông rời khỏi quán tối qua, sau khi cô rút dao, là vì cô cảm nhận được họ sẽ không bao giờ làm vậy. Và gã đàn ông này cùng một giuộc với họ.
“Vasili!”
Tanya không biết ai trong bọn họ dám cả gan đối đầu với anh ta, giọng nói rất giận dữ, nhưng cô chỉ nghe Vasili gầm gừ trả lời, “Ồ, được rồi,” rồi lớn tiếng hơn, một cách cao ngạo, anh ta nói tiếp, “Xin phép được xin lỗi cô vì bất cứ những gì tôi đã làm hoặc đã nói, khiến cho cô cảm thấy bị sỉ nhục chỉ vì cô “quá nhạy cảm””.
Hắn phách lối cả khi phải nói lời xin lỗi và tìm cách hạ nhục cô một lần nữa bằng cách gián tiếp nói cho cô biết rằng, hắn không biết mình đã làm gì sai. Nhưng Tanya hiểu mình sẽ không nghe được gì khác từ miệng của hắn nhưng ít nhất hắn cũng tạo cơ hội cho cô cất con dao đi. Đôi mắt màu xanh trước mặt cô dường như thấy nhẹ nhõm hơn. Còn cô, cô hy vọng có thể che dấu được sự an tâm của mình.
Vì vậy, cô xoay người và cười với Vasili, “Cám ơn, anh đã quá khách sáo.Tôi chỉ muốn chứng minh là tôi đã nhìn anh không lầm.”
Vasili nhíu mày, biết cô ta cũng không thành thật gì mấy với lời cám ơn này, cũng giống như anh khi xin lỗi cô. Nhưng anh cũng không thể nghĩ ra được là cô ta vừa sỉ nhục lại anh nên anh không nói gì thêm.
Stefan hắng giọng, khiến cô nhìn sang anh. “Cô hài lòng rồi chứ, cô nương?”
Cô mỉm cười, “Ồ, dĩ nhiên. Tôi chỉ là một con điếm trong quán rượu, rất ngu ngốc nên không thể hiểu hết những gì hắn vừa hùng biện thì tại sao tôi lại không thỏa mãn chứ? Anh không cần phải hỏi câu này.” Nụ cười biến mất cùng với giọng điệu xiên xỏ. Giọng nói và cử chỉ của cô lại trở nên lãnh đạm, ” Hãy hỏi những gì anh cần hỏi và rời khỏi đây cho sớm.”
Vasili lại đỏ mặt, nhưng những cái nhìn cảnh cáo từ ba người đàn ông kia đã giữ cho anh im miệng.
“Cô cũng có tài hùng biện lắm, cô nương,” Stefan nhận xét, tiến lại chiếc bàn gần nhất và kéo những chiếc ghế xuống, ” Ai dạy cô tài bắt chước lợi hại này?”
“Lợi hại?” Cô lập lại, mắt nheo nheo “Tôi không có bất cứ…”
Anh nhanh chóng cắt ngang, “Để tôi nhắc lại. Cô sử dụng từ ngữ càng lúc càng khá. Cha cô đã cho cô ăn học à?”
“Cha tôi? Nếu ý của anh là lão Dobbs thì ông ta không tin vào trường học hay bất cứ cái gì khác, nếu nó chiếm mất thời giờ làm việc quí báu. Nhưng Iris Dobbs là một người đàn bà có ăn học. Những gì tôi biết là học được từ bà ta.”
Anh đẩy một chiếc ghê ra mời.” Cô ngồi đi, cô nương?”
“Không, cám ơn.”
“Cô không ngại nếu tôi ngồi xuống chứ?”
Môi cô cong lên, “Cứ tự nhiên. Tôi quen nhìn xuống bọn đàn ông rồi.” Anh định không ngồi xuống vì câu nói này, nhất là khi nghe Lazar chắc lưỡi sau lưng. Stefan cho rằng cô đang nói đến việc khi cô phục vụ rượu cho đàn ông, họ thường là đang ngồi, nhưng nó còn có một ý nghĩa khác. Anh ngồi xuống, nhưng lại đứng lên ngay và bước tới trước mặt cô.
“Vậy Wilbert Dobbs không phải là cha cô hả?”
“Không.Tạ ơn Chúa.”
Anh thắc mắc muốn biết vì sao cô lại mừng như vậy, nhưng anh biết anh sẽ không hỏi thêm được gì từ cô, ” Vậy cô chỉ làm việc ở đây thôi hả?”
“Tôi sống ở đây từ lúc mới lọt lòng.”
“À, vậy vợ lão Dobbs là mẹ cô rồi.”
Tanya nhíu mày. “Anh muốn biết gì về những người nhà họ Dobbs? Iris chết rồi còn lão Dobbs thì gần như vậy.”
“Đợi tôi một chút, cô nương, và chúng tôi sẽ hoàn tất việc này sớm hơn. Hãy trở lại câu hỏi lúc nãy, Iris Dobbs là mẹ cô hả?”
“Không, không phải. Iris nói mẹ tôi chết lúc tôi còn bé tí.”
“Vì sao bà ta chết?”
“Bị dịch sốt vàng.”
“Cô biết tên bà ta không?”
“Tên mẹ tôi hả?” Cô nhíu mày, không phải vì anh đang hỏi đến chuyện riêng tư của cô mà vì cô thấy thái độ căng thẳng trước giờ cô chưa từng thấy ở anh. “Việc này thì có quan hệ gì đến anh nhỉ? Một là anh tiếp tục hỏi về lão Dobbs mà anh đã “lịch sự” bảo tôi trả lời, hai là tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào khác.”
“Những gì tôi hỏi cô đều quan trọng, cô nương,” anh nói nghiêm nghị, “Nếu những câu hỏi của tôi có vẻ riêng tư quá thì là vì cô đã sống với Wilbert Dobbs suốt cuộc đời. Bây giờ hãy cho tôi biết tên mẹ cô.”
“Tôi không biết,” Cô trả lời cứng cỏi, không thỏa mãn với những giải thích mập mờ của anh và không cần biết anh đang cau mày bực bội.
“Còn cô tên gì? Tanya, phải không? Đó có phải là tên thật mà mẹ cô đặt cho hay là tên do Iris Dobbs đặt cho cô lúc bà ấy nhận cô về nuôi?”
“Có thể nói là cả hai. Iris được cho biết tên tôi, nhưng bà ta nghĩ nó không bình thường lại không dễ nhớ, cho nên tên tôi được đặt lại, lấy một phần của tên chính thức, nhưng nghe hơi giống, thà có còn hơn không ấy mà.”
Anh dừng lại trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm một lát rồi nói, “Cô biết tên gọi chính thức của cô là gì không?”
“Stefan.” Một giọng nói nhắc nhở vang lên từ phía sau lưng Tanya, ” Chỉ khi nào cần thiết thôi.”
Anh nhìn người đàn ông đứng sau lưng cô, ” Điều này rất cần thiết, Lazar. Anh còn muốn nghe cái gì khác nữa chứ?” Anh được trả lời bằng sự im lặng. Mắt Stefan lại nhìn về phía Tanya, “Cả hai người nhà họ Dobbs đều ở chung với mẹ cô lúc bà mất hả?”
“Vâng,” cô trả lời, vẫn chưa hiểu anh muốn hỏi gì.
“Tại sao vậy?
“Lúc đó họ đang đi chung với nhau.”
“Từ đâu?”
“New Orleans.”
“Bằng tàu thủy hả? ”
“Không, bằng xe ngựa, ” Anh nhìn Lazar với vẻ đắc thắng. Tanya không thể kềm chế được sự ngờ vực của mình, “Bộ… bộ anh biết ai là cha mẹ tôi hả?”
“Có thể… Nếu cô có một… vết bớt… bẩm sinh.”
Cô không thấy sự do dự của anh khi nói những lời rồi vì cô đang cố gắng kềm chế trạng thái kích động của mình, bởi những gì anh ta nói không có vẻ gì là thật cả. Và thật ra, kể từ khi cô biết mình không có quan hệ gì với lão Dobbs và Iris, cô luôn nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, họ từ đâu đến, họ nhìn như thế nào, quan trọng nhất, họ là ai?
Cô giận như điên khi Iris không thể cho cô biết thêm chút gì, không thể nhớ tên mẹ cô cho dù bà đã được cho biết, bà cũng không thể nhớ tên cô, nguyên tên. Nhưng lúc đó Iris cũng găp nhiều vấn đề khó khăn cộng thêm một người đàn bà sắp chết cần bà giúp đỡ. Vì vậy mà Tanya không thể trách bà vì đã không nhớ những điều quan trọng đó. Nhưng nó làm cô thắc mắc cùng cực và không sao vui được.
Những người khác ai cũng có một thân phận rõ ràng, đầy rẫy chi tiết và màu sắc. Còn cuộc sống của cô là một tờ giấy trắng bắt đầu từ quán rượu. Bây giờ, bốn người lạ mặt này đang nói đến điều mà cô vẫn khao khát được biết, khao khát còn hơn cả sự tự do của cô. Cuối cùng cô cũng có một thân phận, một gia đình, có thể có một vài người bà con còn sống, hoặc cô có một ngày sinh chẳng hạn! Điều này tuyệt vời đến khó tin, và nếu cô đặt hy vọng càng nhiều, biết đâu cô lại bị thất vọng càng cao. Và điểm mấu chốt lại là một vết bớt.
Tanya đang nhìn bộ ngực rộng trước mặt thì suy nghĩ miên man của cô bị gián đoạn. Sau nhiều năm kinh nghiệm, khi thấy bóng của một cánh tay vươn lên nâng cằm cô để kêu gọi sự chú ý của cô, cô hất mạnh ra theo bản năng, trước khi những phấn son cô cố tình bôi lên bị xóa mất. Nhưng Stefan hiểu hành động này một cách khác.
Mặc dù đã quen với việc bị từ chối, anh vẫn cảm giác đau đớn vô cùng khi cô không thể chịu đựng được sự đụng chạm của anh, dù vậy, không giống những người khác, anh cảm thấy rất vui mừng vì cô có thể là người họ muốn tìm. Dĩ nhiên anh đã luôn quên rằng cô là một con điếm và không xứng để trở thành hoàng hậu. Anh sẽ không bao giờ quên nữa.
Anh xoay người rời khỏi cô và đổi chỗ với Lazar, cộc cằn ra lệnh, “Anh đi hỏi cô ta đi.”
Cho đến lúc này, Lazar bị thuyết phục hoàn toàn và nghĩ họ không cần hỏi tiếp nữa. Những người khác hiển nhiên đều nghĩ vậy, vì Vasili vẫn đứng tựa người vào tường, nhắm mắt, đầu gõ nhè nhẹ vào vách. Serge vẫn đang ngồi ngay nấc thang cuối, cúi đầu vào hai tay, hai vai rũ xuống. Stefan như giận điên lên. Ai mà trách anh chứ. Bây giờ cô ta còn khinh miệt anh, như bọn họ vừa thấy, tưởng tượng xem cô ta sẽ làm cao đến mức nào khi biết mình là ai.
Lazar tất nhiên cũng không vui mừng hơn những người khác. Đúng là một điều rủi ro vì cô ta không đẹp như mọi người suy đoán, nhưng cái đó cũng không quan trọng so với những việc cô đã làm, một vũ công, một người hầu rượu rồi lại là một con điếm. Lạy Chúa, sự thật này có thể giết chết Sandor, khi ông biết đứa bé mà chính ông đã đưa đi và bây giờ ép con trai ông cưới làm vợ, đã trở nên như thế nào.
Không, bản thân Lazar không cần những câu trả lời hoặc chứng từ nào nữa, nhưng anh cần thu thập hồ sơ. Cho nên anh tặng cho Tanya một lời chào lễ phép, lời chào đầu tiên cô nhận được từ bọn họ. Đứng trước mặt cô, anh cúi đầu trang trọng chào, rồi giới thiệu về anh, tuy vậy anh vẫn giấu đi tước hiệu của mình. Anh định sẽ nắm tay cô đưa lên môi hôn, nhưng cô đang khoanh tay trước ngực và nheo mắt nhìn anh như muốn đuổi khéo. Mất vài giây, anh mới nhận ra là cô nghĩ anh đang chọc ghẹo cô. Tràng cười nhạo báng của Vasili đằng sau cũng không làm cô tỉnh ngộ nên Lazar quyết định không thử.
“Cô có thể nói cho chúng tôi rõ, cô nương, cô có mang một vết bớt đặc biệt nào không?”
“Một, nhưng tôi không nghĩ nó có gì đặc biệt.”
“Xin làm ơn diễn tả nó.”
“Một vết màu hồng trên da tôi, cỡ như nốt ruồi, nhưng láng hơn.”
“Và nằm ở đâu?” Khi cô đỏ mặt, Lazar đoán cô sẽ không diễn tả đúng và nhắc cô, “Chỗ của nó rất quan trọng, thưa cô”
“Nó ở…ở chỗ…”
“Cô có thể chỉ chỗ đó là được,” anh đề nghị khi thấy mặt cô càng đỏ lên.
Vì quá mắc cỡ, cô trở nên bực mình, cô hét “Cánh tay tôi đang che nó nè.”
“Đang che?” Anh nhíu mày nhìn ngực cô.”Nhưng… không, cô còn một vết bớt nữa.”
“Không, tôi không có.”
“Nhưng cô phải có,” anh cố chấp.
“Tôi không!”
Tanya nổi giận thật sư. Vì cô biết, cô đã đoán biết được sự việc như thế này, mọi hy vọng của cô đã bị sụp đổ vì hiển nhiên cô không có cái mà họ muốn tìm.
“Tôi không hiểu…”
“Vì Đức Chúa Trời, Lazar,” Vasili cắt ngang “Anh đã có câu trả lời, được lập lại hai lần. Chúng ta hãy nên vui vẻ mà rời khỏi đây trước khi sự việc thay đổi.”
“Một ý kiến hay,” Tanya đồng tình, mặc dù không một ai nghe cô nói.
“Điều này thật khó hiểu. Mọi việc chỉ…”
“Ngẫu nhiên trùng hợp, giống như tôi đã nói.”
“Với hai người đàn bà chết một cách giống nhau, thời gian gần nhau, và lão già trên lầu chôn cất cho cả hai à?”
“Dĩ nhiên là khó tin, nhưng không thể không xảy ra,” Vasili nói.
“Các anh có bao giờ nghĩ rằng,” Stefan bình luận,” vì vị trí của vết bớt, cô ta không thể nhìn thấy được nó?”
“Dĩ nhiên rồi!” Lazar chắc lưỡi.
Vasili không lấy làm thích thú, ” Chết tiệt, Stefan, tại sao anh không thể để yên mọi việc cho êm chuyện chứ?”
“Bởi vì chúng ta phải tìm cho ra sự thật, không cần biết sự thật này ghê tởm như thế nào.”
Tanya cứng đơ mình, nhận thức được cô vừa bị lăng nhục một lần nữa. Stefan bước tới đứng trước mặt cô, mắt anh chiếu lên một tia nhìn dịu dàng mặc dù anh vẫn còn đang tức giận vì lúc nãy đã bị cô cự tuyệt. Cơn thịnh nộ của cô không làm anh nản chí. Thật ra anh rất khoái chí vì anh đã làm được điều này.
“Chúng tôi nắm chắc thân phận thật sự của cô, cô nương. Vết bớt sẽ khẳng định điều này nếu như cô thấy được một vết bớt bên mông trái. Tôi nghĩ cô cần phải nhìn vào gương mới thấy được nó, vậy thì hãy đi ngay và nhìn một cách cẩn thận nhé, vì cô sẽ phải diễn tả lại cho chúng tôi khi cô quay trở lại.”
“Và nếu như tôi không làm thì sao?”
“Vậy thì cô có thể sẽ thấy xấu hổ hơn nếu chúng tôi tự tìm nó, để chấm dứt mọi nghi ngờ, cô hiểu chứ?”
Cô chợt nhận ra anh cũng thô lỗ như Vasili trong cách nói chuyện. Hai má cô nóng bừng, cô rít, “Đồ ôn vật,” nhưng anh chỉ nhướng mày nhìn cô, chứng minh với cô việc anh muốn thóa mạ cô một lần nữa không khó. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như vết bớt có ở đó?”
“Vậy thì cô sẽ trở về Cardinia với chúng tôi.”
“Nơi đó là ở đâu vậy?”
“Nó là một nước nhỏ nằm ở Đông Âu. Đó là nơi cô ra đời, Tatiana Janacek.”
Một cái tên. Tên cô? Lạy Chúa, sự thật lại ẩn hiện một lần nữa, hy vọng của cô lại cháy bỏng một lần nữa, ” Đó có phải là lý do anh đến đây không? Để mang tôi về?”
“Phải.”
“Vậy thì tôi có một gia đình ở đó hả? Họ gởi anh đến tìm tôi?”
“Không.” Giọng nói anh nhẹ nhàng hơn, “Rất tiếc, cô là người cuối cùng của dòng họ. ”
Những hy vọng đã dâng lên rồi sụp xuống. Tại sao cô lại để những chuyện không thể có đó lôi cuốn chứ? Được rồi, không còn gia đình. Nhưng một cái tên, một thân phận… Nếu như họ nói thật, và nếu như cô có vết bớt đó?
Những hy vọng đã dâng lên rồi sụp xuống. Tại sao cô lại để những chuyện không thể có đó lôi cuốn chứ? Được rồi, không còn gia đình. Nhưng một cái tên, một thân phận… Nếu như họ nói thật, và nếu như cô có vết bớt đó?
“Nếu như tôi không còn người thân nào, vậy thì tại sao anh lại tìm tôi?”
“Những câu hỏi này sẽ không đi đến đâu, cô nương, cho đến khi cô chứng minh được cho chúng tôi và bản thân cô nữa, rằng cô có mang một vết bớt để chứng minh họ của cô là Janacek.”
“Tôi không cần biết anh thấy câu hỏi của tôi có lý hay không, nhưng tôi sẽ không đi đâu cho đến khi tôi biết lý do thật sự đã đưa anh đến đây.”
Stefan bước lại gần hơn nhưng cô vẫn không cử động. Anh nhìn cô, “Không có lý do nào cả ngoại trừ tìm ra cô và mang cô…”
“Tại sao? ”
“Để tham dự lễ cưới của cô.”
“Cái gì của tôi?”
“Cô sẽ làm lễ cưới với vị vua vừa lên ngôi của Cardinia.”