Chương 3: Sương Mù Trên Núi Dày Đặc Như Thuỷ Triều
Người không bao giờ quay lại trong điện thoại, bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống, Lí Vụ không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Có lẽ không chỉ dừng lại ở sự cảm kích, mà có càng nhiều cảm xúc cuồn cuộn, tăng vọt, đến mức cậu mặt đỏ tai hồng, lưng cũng bắt đầu ẩn ẩn thấm mồ hôi. Cậu đối với người tài trợ kỳ thật ấn tượng không sâu, chỉ nhớ đó là một đôi vợ chồng trẻ, khí chất phần tử tri thức không dễ gần. Sau khi hoàn thành thủ tục, bọn họ chưa từng quay lại ngọn núi, chỉ có một số tiền được chuyển vào tài khoản ông nội đúng hạn sáu tháng một lần nhắc nhở cậu cùng bọn họ vẫn còn ràng buộc, cậu phải học hành thành công và trả ơn họ. Tiền đề để trả ơn là phải đi khỏi ngọn núi này. Nếu vẫn còn ở nơi này, cậu sẽ bị đất đá vùi lấp, đến chết cũng không thể nảy chồi đón ánh sáng. Lí Vụ lồng ngực phập phồng, chỉ có thể nhìn chằm chằm nữ nhân đứng ở cửa. Cô ấy mềm mại như một chiếc lồng dưới ánh đèn mờ, cần cấp bách xác nhận xem đây là thực thể hay vẫn là ảo giác. Giọng nói lớn của người cô đúng lúc giúp cậu tỉnh táo: "Sao còn ngây ngốc đứng đó vậy, gọi chị đi." Môi Lí Vụ hé mở, nhất thời không nói được một chữ. Hai lần gặp mặt, họ chưa từng nói với nhau một lời, huống hồ là xưng hô thân mật như vậy. Hôm làm thủ tục đó, cậu bị chủ nhiệm Nghiêm lôi đến lôi đi như một con rối, chỉ đơn giản đáp vài vấn đề, cuối cùng nói cảm ơn, chụp ảnh chung, toàn bộ quá trình nói chuyện tử tế với cậu chỉ có chồng cô, mà cô mất hết hứng thú, không nói thêm lời nào. Trông thấy Lí Vụ buồn bực, cô của cậu nóng nảy quở trách: "Thằng nhóc này sao vậy? Sao không gọi đi?" Giọng điệu bà ta nặng nề, đứa trẻ mới vừa rồi được Lí Vụ cho ăn, đã ngồi trên băng ghế a a kêu lên. Xung quanh rất nhiều người lớn, nhưng lại không một người để ý đến nó, rốt cuộc nó cũng tìm được cơ hội để xoát sự tồn tại của mình, lập tức sử dụng toàn bộ hô hấp, rát cổ bỏng họng, cũng không dừng lại. Cô Lí bước tới, giả vờ muốn đánh, đứa nhỏ sao có thể từ bỏ ý đồ, tiếp tục thét chói tai, trong phòng nhất thời ồn ào đến cực điểm. Đại não Sầm Căng trong thời gian dài không được nghỉ ngơi như muốn nứt ra, huyệt thái dương nhảy dựng, rất nhanh trướng đau lên. May mắn có tiếng gầm dứt khoát của Trình Lập Tuyết, căn nhà mới yên tĩnh lại. Cảm ơn. Sầm Căng biết ơn từ tận đáy lòng, nếu không gặp được cô gái này, cô có thể sẽ phải giao thân ở đây, không phải mắc kẹt trong vũng lầy dọc đường, thì cũng bị đau tim do tiếng ồn này kích thích. Bà ta kéo con lên, quay lại cười: "Nha, đứa trẻ còn nhỏ, quấy nhiễu mọi người." Sầm Căng nhếch môi, chỉ tác động đến các cơ, cũng không thật sự muốn cười: "Thằng bé là con dì phải không, bao nhiêu tuổi rồi." Bà ta đáp: "Tám tuổi." Sầm Căng đảo qua cái chén trên bếp, âm sắc mềm mại, nhưng lời nói như chứa hàm ý khác: "Tám tuổi rồi mà vẫn cần được đút ăn." Người phụ nữ nghe vậy sinh ra không vui, nhưng không dám phát tác, khéo léo nói: "Đứa nhỏ này không nghe lời, ăn cũng không ngon miệng, vậy nên, để anh trai cho nó ăn, anh trai nó có thể kiểm soát nó." Sầm Căng không hề phản ứng, tầm mắt quay về trên người Lí Vụ. Cô bước thẳng vào, cuối cùng dừng trước mặt thiếu niên, giống chưa trưởng bối lâu này không gặp đánh giá cậu: "Cao hơn rồi." Đúng vậy, đến gần nhìn kỹ, cậu đã cao hơn cô gần môt cái đầu, Sầm Căng không khỏi lần nữa cảm khái sức mạnh của sự tăng trưởng. Chỉ là —— thiếu niên toàn thân không có lấy nửa phần sức sống mà tuổi này nên có, gò má cậu hóp lại, thân hình cao lớn chỉ khiến cậu càng thêm gầy gò, túng quẫn. Đối với Sầm Căng mà nói đây là lễ nghi xã giao, nhưng Lí Vụ không làm được, cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, lông mi dày che phủ đôi mắt thâm quầng. Sầm Căng không đề cập đến cuộc điện thoại: "Cậu chắc không nhớ tôi." Lí Vụ lông mày nhíu chặt: "Nhớ." Sầm Căng cong cong khoé mắt: "Đã ăn chưa." Lí Vụ nói: "Vẫn chưa." Sầm Căng hỏi: Có tiện theo tôi ra ngoài nói vài câu không?" Lí Vụ gật đầu. Người cô sắc mặt khẽ biến, lập tức buông bàn tay đang bịt miệng đứa trẻ, thân hình mặc dù to lớn nhưng lại linh hoạt lách đến trước mặt bọn họ, như một bức tường thấp chặn đường: "Đều là người trong nhà, có chuyện gì không tiện nói, tôi đi bưng cháo, cô ở lại đây ăn, mọi người vừa ăn vừa nói cũng được." Sầm Căng cười nhạt: "Chỉ cần đơn độc nói vài câu thôi." Dứt lời nhấc chân bước đi, lướt qua người bà ta. Người cô "ai" một tiếng còn muốn ngăn cản, Sầm Căng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nghiêng người ý bảo Lí Vụ đi theo. Hai người một trước một sau bước ra cửa, đi vào trong sân. Lúc này đã là chạng vạng, ngọn núi nổi lên sương mù dày đặc như thuỷ triều, những ngôi nhà thấp và ngọn núi cô độc như được tổ điểm thêm vẻ đẹp, vạn vật trở thành tiên cảnh giữa trời mây. Lá rau dưới chân ướt đẫm, thần sắc tươi tốt, Sầm Căng cúi đầu nhìn bọn nó một cái, quay người lại hỏi: "Làm bài tập xong chưa." Lí Vụ vốn đang định đối xử tôn trọng lễ độ, không ngờ câu đầu tiên cô hỏi lại hỏi thăm sinh hoạt, nhất thời sửng sốt một lúc mới nói: "Còn chưa." Sầm Căng hỏi:"Là không rảnh làm, hay là không muốn làm." Lí Vụ yên tĩnh một lát: "Không rảnh làm." "Bởi vì phải đút cơm?" Vừa rồi trong phòng nhìn thấy, đã làm cho Sầm Căng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của cậu, cậu xin giúp đỡ cũng đúng như lời cậu nói, là không còn lựa chọn nào khác, cô hỏi tiếp: "Có phải còn công việc nhà và việc đồng áng khác chiếm thời gian sau giờ học của cậu?" Lí Vụ mím môi, gật đầu thừa nhận. Sầm Căng lại hỏi: "Cậu sống ở đây từ khi nào?" Lí Vụ trả lời: "Tháng này." "Là Nghiêm chủ nhiệm sắp xếp?" Lí Vụ gật đầu. "Nhà trước kia đâu, tại sao không tự mình ở." Lí Vụ nói: "Thôn trưởng bảo nhà không an toàn, không cho tôi ở, chuyển quyền giám hộ tôi cho dượng của tôi." Sầm Căng tạm dừng: "Cậu bao nhiêu tuổi?" "Mười bảy." "Cao nhị?" "..." Lí Vụ đột ngột không nói, nhìn ra sau đầu cô. Sầm Căng quay đầu lại, chỉ thấy cô Lí hai tay vịn cửa, đưa mắt nhìn về phía này, cũng không quản việc này có đúng hay không. Sầm Căng thở dài, nở nụ cười bất lực. Cô Lí cười ra vài phần ngượng ngùng, xoay lưng lại, dùng thanh âm không lớn không nhỏ than thở với Trình Lập Tuyết: "Tán gẫu lâu như vậy, ở nhà nói không được sao? Chuyện quan trọng mức nào mà phải đứng trong sương lớn tán gẫu? Có cái gì không nói được, giấu giếm người cô này làm gì?" Nhìn thì như kể khổ, thật ra là nói móc, cố ý nói cho bọn họ nghe. Trình Lập Tuyết ngậm miệng, không tiếp lời. Cô Lí Hạ giọng: "Thư ký tiểu Trình, cháu có biết cô gái này đến đây để làm gì không?" Trình Lập Tuyết lắc đầu, chỉ đành kéo bà ta vào. Nhìn thấy người đã đi, Sầm Căng quay đầu lại nói tiếp lời khi nãy: "Cậu học cao nhị ở trường trung học Nùng Khê, đúng không?" Lí Vụ hình như có chút kinh ngạc, cuối cùng ngước mắt lên nhìn cô. Nhận thấy sự nghi hoặc của cậu, Sầm Căng mỉm cười: "Đều là do cô bé uỷ ban thôn kia nói." Lí Vụ không hé răng. Hiểu rõ đại khái tình huống, Sầm Căng đi vào chủ đề chính: "Thẻ của ông nội còn ở trong tay cậu không?" Lí Vụ lắc đầu. Tính nhẫn nại của Sầm Căng không còn thừa lại bao nhiêu, cô bị động tác thân thể chậm chạp của cậu làm cho bực mình, trực tiếp mệnh lệnh: "Nói chuyện." Lí Vụ trong lòng hoảng sợ: "Không còn." "Ở chỗ cô cậu?" "Ân." "Thành tích hiện tại của cậu thế nào, cuộc thi gần nhất cậu đứng thứ mấy trong lớp?" "Thứ hai." "Tại sao không phải thứ nhất." Sầm Căng theo bản năng hỏi tới cùng. "..." Hầu kết Lí Vụ lên xuống, thấp giọng nói: "Không thi tốt." Sầm Căng lúc này mới nhận ra bản thân so đo quá, nhấp môi dưới: "Ngoài việc chiếm dụng thời gian học tập của cậu, cô cậu còn quấy rầy cậu học tập hoặc là cố gắng chấm dứt việc học của cậu đúng không?" Lí Vụ siết chặt hàm hai giây, cuối cùng nói ra lời dài nhất từ lúc gặp mặt tới nay: "Bà ấy bảo tôi ngừng học sau khi hết học kỳ, còn bảo dượng tôi tìm cho tôi một công việc ở Bằng Thành. Sầm Căng trầm mặc, sương mù thong thả lưu động, mỏng hơn cả cây thuốc lá của con người. Cả sơn thôn được bao phủ trong một cái lồng không trọng lượng. Sau một lúc lâu, người phụ nữ hít một hơi dài, ánh mắt lạnh lùng: "Cậu đi vào cùng tôi." - - Đàm phán tạm thời được Sầm Căng dời lại sau bữa cơm, cô ăn một chén cơm, làm lượng đường huyết tăng lên, giúp cho chính mình xốc lại tinh thần. Bởi vì trong uỷ ban thôn không có người, Trình lập Tuyết lo lắng thôn dân có việc tìm đến, không dám ở lâu, cơm chiều chưa ăn, đã vội dặn dò vài câu rồi trở về. Trong bữa ăn Sầm Căng nhiều lần chú ý Lí Vụ, thiếu niên chỉ ăn cơm của chính mình, gần như không ăn thức ăn, càng không bàn đến ăn thêm cơm, khó trách xanh xao vàng vọt, chiều cao trong thời gian ngắn ngủi tăng vọt đoán chừng là do di truyền của cha mẹ để lại. Cơm nước xong, cậu đứng dậy thu dọn chén đĩa. Sầm Căng gọi cậu lại, thanh âm ôn hoà: "Cậu đi làm bài tập đi." Lí Vụ ngừng tay một chút, chưa buông bát, cúi đầu bất động. Trạng thái chán nản của cậu thật sự khiến người khác khó chịu, Sầm căng sinh ra một ít bực bội, vừa muốn mở miệng thúc giục, người cô đã nhanh hơn một bước tức giận mắng: "Mặc kệ mấy thứ này đi, cho mày làm bài tập thì mày đi làm bài tập đi." Lí vụ không nói gì, nhưng cũng đặt bát đĩa xuống, xoay người đi vào trong phòng. "Đứa nhỏ này tính tình không tốt, lại u ám..." Đợi cậu đi xa, bà ta hướng Sầm Căng lắc đầu ngán ngẩm: "Không biết làm việc, thực không hiểu di truyền từ ai, anh chị em tôi cũng không như thế này." Sầm Căng không phụ hoạ, nhìn thẳng cô Lí: "Dì không định để Lí Vụ tiếp tục đọc sách phải không?" Như bị vạch trần ngay tại chỗ, bà ta ngữ điệu giương cao: "Là nó nói với cô? Tôi chỉ nói nó không chịu làm việc nó lại đi cáo trạng." "Trước tiên không nói chuyện này." Sầm Căng thái độ bình tĩnh: "Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?" "Có thể có nguyên nhân gì, không có tiền đó, ông già mất rồi, Lí Vụ nó —" Người cô đúng lý hợp tình, một loạt bất bình trực tiếp ập tới: "Đem nó giao cho chúng tôi, ăn của chúng tôi uống của chúng tôi, chồng tôi làm công bên ngoài không cực khổ chắc? Tôi phải chăm sóc con nhỏ, còn phải lo việc đồng áng không vất vả à? Lí Vụ thì tốt rồi, hiện tại ông già không cần nó chăm lo nữa, nó liền ung dung đến trường? Nào có ngày đẹp như thế?" Sầm căng nhíu mày, tay tuỳ ý chống lên bàn: "Theo như tôi biết, di sản của ông nội Lí Vụ đều ở trong tay dì." "Tôi là con gái ông ấy, không cho tôi thì cho ai." Người phụ nữ hét lên. Sầm Căng cảm giác mình với bà ta có rào cản giao tiếp: "Tôi không định gián đoạn việc tài trợ Lí Vụ, cho nên hy vọng dì tiếp tục cho cậu ấy đến trường, thành tích cậu ấy xuất sắc, chuyên tâm học tập nhất định có thể thi vào trường tốt, thành nhân tài, sau này báo đáp các người chỉ có nhiều, không có ít." Người cô lắc đầu như chém đinh chặt sắt, nhất định không đồng ý. Có một số người, lớn lên trong khe núi, ếch ngồi đáy giếng, tư tưởng chỉ dừng ở đây là điều bình thường. Sầm Căng cũng không vì thế mà tức giận, chỉ nói: "Tôi đây có lẽ sẽ ngừng giúp đỡ Lí Vụ." Đôi lông mày người cô sắp xoắn cả vào nhau, dữ tơn nói: "Tuỳ cô, dù sao tôi cũng không cho nó học! Nó sớm kiếm tiền tôi sớm sống yên ổn!" Sầm Căng sắc mặt không đổi, ngữ khí kế tiếp không giống thương nghị, càng giống như là tuyên bố kết quả: "Tôi sẽ dẫn cậu ấy đến thành phố Nghi học tập, thẳng đến khi cậu ấy thi đại học."