Chương 9
44.
“Chị ơi.”
Từ Cẩm An đã tỉnh lại.
Hệt như ngày đầu gặp mặt, cậu bưng một ly sữa nóng vào phòng, mắt không chớp lấy một lần mà cứ nhìn chằm chằm tôi.
Chỉ là cậu vẫn đang mặc bộ đồ hầu gái rất không hợp dáng người mà tôi đã mặc cho cậu tối qua.
Tôi ôm trán: “Em đi thay đồ đi.”
“Chị không vui hả?”
Từ Cẩm An cầm lấy bàn tay tôi, sau đó cọ mặt mình vào lòng bàn tay tôi và nhẹ nhàng nói: “Chị ơi, dù chị có bảo em làm gì thì em cũng chịu hết á.”
Trông cậu lương thiện, vô hại đến lạ.
Tôi sờ sờ mặt cậu rồi khe khẽ dỗ dành: “Em thả Phó Hi đi được không?”
Cả người cậu cứng đờ.
Rồi ngay giây sau, tôi nhào vào lồng ngực cậu.
“Bởi vì chị về rồi nè.”
“Chị sẽ không rời khỏi em nữa đâu.”
45.
Phó Hi đã bị Từ Cẩm An hàn.h hạ đến điê.n luôn rồi.
Nhờ vậy mà cậu cũng biết được nội dung kịch bản và thân phận nữ phụ từ miệng cô ta.
Nhưng Phó Hi đã lừa chúng tôi.
Nội dung kịch bản vốn là thứ phụ thuộc vào nhân vật chính. Vì vậy kết cục hiện giờ của cô ta cũng chỉ là tự làm tự chịu.
“Em không tin vào nội dung kịch bản.” Giọng cậu rất kiên định, “Lâm Khê, nếu không là chị thì em chẳng cần ai cả.”
Tôi chưa bao giờ được cảm nhận niềm hạnh phúc khi được đáp lại tình cảm một cách rõ ràng như vậy.
Và giờ đây, đã chẳng còn ai có thể ngăn cản chúng tôi nữa rồi.
46.
Phó Hi bây giờ chẳng khác gì kẻ điê.n.
Khi thì ngửa đầu cười to, lúc lại gào lên khóc rống, chỉ số thông minh chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi.
Từ Cẩm An đưa cô ta đến trại trẻ mồ côi, nhờ các sơ đưa cô ta theo đi làm việc. Một ngày một đêm trước khi đưa cô ta đi, chúng tôi bắt đầu bàn bạc chuyện đính hôn.
“Chị thương hại cô ta à?”
Từ Cẩm An hỏi tôi.
Tôi lại lắc đầu: “Cô ta không xứng.”
Mọi chuyện xảy ra trong năm năm nay đều là do một tay cô ta làm ra.
Vì vậy kết cục hiện giờ của cô ta chẳng xứng được gọi là đáng thương, mà phải gọi là đáng đời.
47.
Ngày chúng tôi đính hôn, bà Từ trở về từ chùa.
Sau khi ông Từ qua đời, bà như được giác ngộ, lập tức dọn thẳng vào chùa ở, bảo rằng muốn hối lỗi thay cho cả chồng.
Thời Từ Cẩm An còn nhỏ, thật ra bà vẫn luôn biết con trai mình bị ngượ.c đã.i.
“Lâm Khê, lại đây nào con.”
Bà Từ đeo một chiếc vòng tay lên cổ tay tôi.
Sau đó bà cầm lấy tay tôi và cười: “Chúc mừng cháu nhé, không bị nội dung kịch bản dối lừa.”
Tôi trợn tròn mắt: “Lẽ nào bác...”
“Suỵt.” Bà Từ nở nụ cười, “Không phải là bác, mà là cái người đã chế.t kia kìa.”
Nếu nam chính không được chữa lành thì một đời tiếp đó sẽ chỉ toàn khổ đau.
Vì vậy ông Từ đã phải trút hết lửa giận của mình lên người Từ Cẩm An.
Còn bà Từ chỉ là một nữ phụ phải gánh chịu tội nghiệt nặng nề.
“Tương lai của Cẩm An, bác xin giao lại cho cháu nhé.”
Cẩm An, Cẩm An.
Tiền đồ như gấm*, năm tháng bình an.
Một tương lai ấy có tôi, cũng có nghĩa là bi kịch sẽ không bao giờ lặp lại.
*Cẩm có nghĩa là gấm, cũng có nghĩa là rực rỡ, tươi đẹp. Ý muốn nói một tương lai rực rỡ.
48.
“Chị ơi.”
Từ Cẩm An ôm một bó hoa.
Lần này không phải hoa hồng trắng nữa, mà là hoa hồng đỏ nóng bỏng nhất.
“Đã đính hôn rồi mà sao còn gọi chị nữa?”
Hôm nay vườn hoa trong biệt thự náo nhiệt hơn bình thường.
Vị tổng giám đốc Từ vốn luôn tâm lý bất ổn trong mắt người đời, hôm nay cứ như bị ai nhập vào, ngay cả nơi khóe mắt cũng ngập tràn ý cười.
“Em cũng không biết nữa.” Cậu khe khẽ cười: “Chị có còn nhớ vào lần đầu chúng ta gặp mặt, em cũng đã gọi chị như vậy không?”
“Nhớ chứ, nhớ cả cảnh em ném rắn độc lại chỗ chị nữa đấy.”
Từ Cẩm An cúi đầu ghé lại gần: “Có lần đầu thì sẽ có lần cuối. Lúc đó là lần đầu, vậy hôm nay là lần cuối nhé.”
“Từ nay về sau sẽ không còn cách gọi chị ơi nữa. Anh gọi em là vị hôn thê, được chứ?”
Đương nhiên là được.
Mặt trời hôm nay hồng hào đỏ ửng, cứ như niềm vui của chúng ta đã lan ra cả bầu trời.
Từ Cẩm An cúi đầu, thành kính đeo chiếc nhẫn đính hôn lên cho tôi.
Tôi bật cười, hỏi cậu đang nghĩ gì.
“Anh đang nghĩ, không biết ngày mà anh thật sự cưới em thì sẽ như thế nào nhỉ.”
Đó sẽ là ngày cỏ mọc xanh um, vàng anh lượn vòng.
Còn chúng ta thì sẽ mãi như ngày hôm nay. Và rồi từng ngày, từng ngày, ta trôi qua cùng nhau với tình yêu thành kính nhất.
[Hoàn toàn văn]
“Chị ơi.”
Từ Cẩm An đã tỉnh lại.
Hệt như ngày đầu gặp mặt, cậu bưng một ly sữa nóng vào phòng, mắt không chớp lấy một lần mà cứ nhìn chằm chằm tôi.
Chỉ là cậu vẫn đang mặc bộ đồ hầu gái rất không hợp dáng người mà tôi đã mặc cho cậu tối qua.
Tôi ôm trán: “Em đi thay đồ đi.”
“Chị không vui hả?”
Từ Cẩm An cầm lấy bàn tay tôi, sau đó cọ mặt mình vào lòng bàn tay tôi và nhẹ nhàng nói: “Chị ơi, dù chị có bảo em làm gì thì em cũng chịu hết á.”
Trông cậu lương thiện, vô hại đến lạ.
Tôi sờ sờ mặt cậu rồi khe khẽ dỗ dành: “Em thả Phó Hi đi được không?”
Cả người cậu cứng đờ.
Rồi ngay giây sau, tôi nhào vào lồng ngực cậu.
“Bởi vì chị về rồi nè.”
“Chị sẽ không rời khỏi em nữa đâu.”
45.
Phó Hi đã bị Từ Cẩm An hàn.h hạ đến điê.n luôn rồi.
Nhờ vậy mà cậu cũng biết được nội dung kịch bản và thân phận nữ phụ từ miệng cô ta.
Nhưng Phó Hi đã lừa chúng tôi.
Nội dung kịch bản vốn là thứ phụ thuộc vào nhân vật chính. Vì vậy kết cục hiện giờ của cô ta cũng chỉ là tự làm tự chịu.
“Em không tin vào nội dung kịch bản.” Giọng cậu rất kiên định, “Lâm Khê, nếu không là chị thì em chẳng cần ai cả.”
Tôi chưa bao giờ được cảm nhận niềm hạnh phúc khi được đáp lại tình cảm một cách rõ ràng như vậy.
Và giờ đây, đã chẳng còn ai có thể ngăn cản chúng tôi nữa rồi.
46.
Phó Hi bây giờ chẳng khác gì kẻ điê.n.
Khi thì ngửa đầu cười to, lúc lại gào lên khóc rống, chỉ số thông minh chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi.
Từ Cẩm An đưa cô ta đến trại trẻ mồ côi, nhờ các sơ đưa cô ta theo đi làm việc. Một ngày một đêm trước khi đưa cô ta đi, chúng tôi bắt đầu bàn bạc chuyện đính hôn.
“Chị thương hại cô ta à?”
Từ Cẩm An hỏi tôi.
Tôi lại lắc đầu: “Cô ta không xứng.”
Mọi chuyện xảy ra trong năm năm nay đều là do một tay cô ta làm ra.
Vì vậy kết cục hiện giờ của cô ta chẳng xứng được gọi là đáng thương, mà phải gọi là đáng đời.
47.
Ngày chúng tôi đính hôn, bà Từ trở về từ chùa.
Sau khi ông Từ qua đời, bà như được giác ngộ, lập tức dọn thẳng vào chùa ở, bảo rằng muốn hối lỗi thay cho cả chồng.
Thời Từ Cẩm An còn nhỏ, thật ra bà vẫn luôn biết con trai mình bị ngượ.c đã.i.
“Lâm Khê, lại đây nào con.”
Bà Từ đeo một chiếc vòng tay lên cổ tay tôi.
Sau đó bà cầm lấy tay tôi và cười: “Chúc mừng cháu nhé, không bị nội dung kịch bản dối lừa.”
Tôi trợn tròn mắt: “Lẽ nào bác...”
“Suỵt.” Bà Từ nở nụ cười, “Không phải là bác, mà là cái người đã chế.t kia kìa.”
Nếu nam chính không được chữa lành thì một đời tiếp đó sẽ chỉ toàn khổ đau.
Vì vậy ông Từ đã phải trút hết lửa giận của mình lên người Từ Cẩm An.
Còn bà Từ chỉ là một nữ phụ phải gánh chịu tội nghiệt nặng nề.
“Tương lai của Cẩm An, bác xin giao lại cho cháu nhé.”
Cẩm An, Cẩm An.
Tiền đồ như gấm*, năm tháng bình an.
Một tương lai ấy có tôi, cũng có nghĩa là bi kịch sẽ không bao giờ lặp lại.
*Cẩm có nghĩa là gấm, cũng có nghĩa là rực rỡ, tươi đẹp. Ý muốn nói một tương lai rực rỡ.
48.
“Chị ơi.”
Từ Cẩm An ôm một bó hoa.
Lần này không phải hoa hồng trắng nữa, mà là hoa hồng đỏ nóng bỏng nhất.
“Đã đính hôn rồi mà sao còn gọi chị nữa?”
Hôm nay vườn hoa trong biệt thự náo nhiệt hơn bình thường.
Vị tổng giám đốc Từ vốn luôn tâm lý bất ổn trong mắt người đời, hôm nay cứ như bị ai nhập vào, ngay cả nơi khóe mắt cũng ngập tràn ý cười.
“Em cũng không biết nữa.” Cậu khe khẽ cười: “Chị có còn nhớ vào lần đầu chúng ta gặp mặt, em cũng đã gọi chị như vậy không?”
“Nhớ chứ, nhớ cả cảnh em ném rắn độc lại chỗ chị nữa đấy.”
Từ Cẩm An cúi đầu ghé lại gần: “Có lần đầu thì sẽ có lần cuối. Lúc đó là lần đầu, vậy hôm nay là lần cuối nhé.”
“Từ nay về sau sẽ không còn cách gọi chị ơi nữa. Anh gọi em là vị hôn thê, được chứ?”
Đương nhiên là được.
Mặt trời hôm nay hồng hào đỏ ửng, cứ như niềm vui của chúng ta đã lan ra cả bầu trời.
Từ Cẩm An cúi đầu, thành kính đeo chiếc nhẫn đính hôn lên cho tôi.
Tôi bật cười, hỏi cậu đang nghĩ gì.
“Anh đang nghĩ, không biết ngày mà anh thật sự cưới em thì sẽ như thế nào nhỉ.”
Đó sẽ là ngày cỏ mọc xanh um, vàng anh lượn vòng.
Còn chúng ta thì sẽ mãi như ngày hôm nay. Và rồi từng ngày, từng ngày, ta trôi qua cùng nhau với tình yêu thành kính nhất.
[Hoàn toàn văn]