Chương 4
21.
Lẽ ra đây là một cách thoát thân hoàn hảo.
Giấu "Phó tiên sinh" ở giữa nhiều nạn nhân đã hoàn toàn loại bỏ mọi nghi ngờ của cảnh sát. Cho nên, dù cảnh sát có tốn bao công sức để tìm kiếm cũng không thể nghi ngờ một người đã ch.ết, đúng không?
"Dựa theo kế hoạch, người đêm đó phải ch.ết đáng ra nên là cô ta."
Cố Nhất Thành chậm rãi nâng mặt Tô Ngọc.
Cô ta ngơ ngác nãy giờ, đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Cố Nhất Thành, nước mắt càng không kìm được, phấn mắt và má hồng đều nhòe cả đi.
"Chúng ta cần một người thay thế, mà chiều cao lẫn ngoại hình của cô ta đều phù hợp."
"Lúc tắt đèn, ngay cả Trương Thuận cũng không phát hiện người trên giường là Tô tiểu thư, không phải sao?"
Về phần tại sao lại là cô ta?
Cố Nhất Thành bình tĩnh giải thích, giọng nói vang vọng như lan rộng khắp tứ chi, thấm cả vào xương cốt tôi như cơn sóng ngầm.
"Người tài trợ lớn nhất của trại trẻ mồ côi là cha cô ta, cô quên rồi à?"
23.
Trại trẻ mồ côi, nhà tài trợ bụng phệ, phòng riêng tầng cao kín gió.
Bàn tay di chuyển như rắn độc.
Nỗi đau cố tình bị lãng quên, nay lại hiện về trong ký ức.
"Trước kia, việc kinh doanh của ông chủ Tô còn chưa lớn mạnh, sao có thể lấy lòng kẻ có quyền thế? Làm sao để trói buộc bọn họ chặt chẽ hơn? Ông ta phát hiện ra công việc kinh doanh chi phí thấp nhưng kiếm lợi nhuận kiếm được lại rất cao." Cố Nhất Thành chỉ vào chính mình.
"Đó là chúng ta."
24.
"Tôi nhớ, hiện trưởng từng nói nếu ai đứng đầu trong kỳ thi sẽ có cơ hội được vào thành phố. Tôi biết cô rất muốn đi nên đã cố tình làm sai một câu, tôi nghĩ cô sẽ thích hợp hơn. Bởi cô là người thông minh nhất trong trại trẻ mồ côi, lại còn xinh đẹp, nhất định có thể giúp chúng ta tìm được thêm nhiều nhà tài trợ."
Trước khi rời đi, Cố Nhất Thành đã đeo cho Chương An An một chiếc khăn quàng đỏ.
Con trai thường phát dục hơi muộn. Ở tuổi mười 14, anh ta còn thấp hơn cô nửa cái đầu.
Cô đắc ý vỗ đầu anh, cười khúc khích:
"Cảm ơn, anh chỉ thiếu chút may mắn nữa thôi, lần sau cố gắng hơn nhé."
Nụ cười của cô ấy rạng rỡ như bông hoa, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ còn mới tinh, có thể thấy cô ấy trân trọng nó đến mức nào, thậm chí còn không nỡ đeo ngoại trừ những dịp quan trọng.
Vì lần gặp mặt này, cô đã nỗ lực học tập cách cúi chào ra sao, phải cười thế nào, thường hỏi mọi người về tiếng phổ thông của bản thân:
"Khẩu âm của mình có nặng lắm không?"
Sau đó, hiệu trưởng tuyên bố, nhà tài trợ rất hài lòng, sẽ chi thêm ngân sách.
Cũng thêm vào khẩu phần bữa sáng cho mọi người một hộp sữa bò.
Mọi người vui mừng khôn xiết, thầm cảm thấy biết ơn.
Duy chỉ có Cố Nhất Thành lại cười không nổi, anh tìm thấy cô ở trong góc.
Quần áo trên người cô xộc xệch, nằm cuộn tròn thành hình quả bóng, khắp người đầy vết bầm tím và vết m.áu, hai mắt đỏ hoe sưng húp.
Anh luống cuống không biết phải nói gì, nhưng khóe mi đã dâng đầy nước mắt.
Cuối cùng, vẫn là cô ấy lên tiếng trước.
Cố Nhất Thành bước tới, mãi mới nghe được một câu hoàn chỉnh đứt quãng của đối phương.
Cô nói:
"Lần sau, anh đừng thi được hạng nhất, nhé?"
25.
Tôi sai rồi.
Đau khổ vẫn sẽ tìm đến mỗi người, dẫu có chạy cũng không thoát.
Tôi ở thế giới này, không chọn cách trốn thoát một mình. Còn cô ấy, lại chọn cách lưu lại chốn địa ngục, bầu bạn với bạn đồng hành.
Một bên hi vọng về nhân gian, một bên ước muốn tại địa ngục.
Trong mắt Cố Nhất Thành ngập tràn nước mắt:
"Cô từng báo cảnh sát, muốn vạch trần những tội ác dơ bẩn của chúng ra ngoài ánh sáng, nhưng lãnh đạo bên đó còn đích thân lái xe trả cô trở về, hiệu trưởng đánh cô gần ch.ết."
"Sau đó, cô bí mật viết thư tố cáo cho tòa soạn báo. Một phóng viên phát hiện ra sự bất thường trong tài khoản của trường, số tiền từ nguồn tài trợ không khớp. Anh ấy âm thầm điều tra, trở thành niềm hy vọng duy nhất của chúng ta lúc bấy giờ."
"Anh ấy là người lương thiện, chính trực nhất mà chúng ta từng gặp."
"Đó có lẽ là lần cuối cùng mọi người hy vọng vào công lý."
"Nhưng kết quả thì sao? Ngày thu thập được chứng cứ, chuẩn bị đưa tin, phóng viên bị xe tải tông ch.ết, cơ thể bị nghiền qua cán lại."
"Mà tài xế gây tai nạn lại chính là Trương Thuận."
"An An, cô nói chế độ pháp lý này không thể mang lại công lý cho chúng ta, cho nên chúng ta buộc phải phản kháng. Tại sao phải dùng nỗi đau của bản thân để lấp đầy dục vọng cho kẻ khác?"
Họ trưởng thành rồi, có thể vỗ cánh bay cao.
Chương An An dẫn đầu cuộc trả thù lâu dài này.
Bọn họ vào học tại các trường đại học khác nhau, thay tên đổi họ, dùng các thân phận xa lạ để tiến vào tập đoàn Tô thị, tìm kiếm từng thủ phạm, kẻ hối lộ, người trong cuộc...
Cảnh sát chỉ cần tra xét lại toàn bộ cuộc sống sinh hoạt trước kia của những kẻ đã ch.ết, nhất định sẽ tìm ra được một điểm chung.
Trại trẻ mồ côi Thành Tâm.
26.
Trong bóng tối, rất nhiều người đeo mặt nạ lần lượt bước ra.
Sau khi tháo mặt nạ, tôi thấy những gương mặt quen thuộc. Họ đều là những người bạn cũ từ trại trẻ mồ côi chúng tôi.
Ngay cả tổ trưởng Tống Đàm cũng nằm trong số đó.
Ai cũng đã trưởng thành, nhưng chỉ có chúng tôi biết, dù bản thân có đi được bao xa, nhưng sâu trong tâm hồn vẫn bị vết đinh ghim cắm đau đớn từ quá khứ.
"Năm mới sắp đến, đây là quà tặng mà Phó tiên sinh tặng cho mọi người."
Cố Nhất Thành vỗ tay, Tô Ngọc đột nhiên vùng vẫy như phát điên.
Cha của cô ta, ông chủ Tô bị buộc lại, được đẩy ra ngoài như một món quà Giáng Sinh.
Cơ thể trần truồng, mỗi khớp xương đều bị buộc chặt bằng dây gai. Cái bụng phệ to như một núi thịt, lúc này trông chẳng khác nào con lợn sữa.
Mọi người vui mừng, phấn khích không thể đợi được.
"Đến lượt chúng ta mở quà, phải thỏa thuận trước, mỗi người chỉ được một d/ao, nhường chỗ cho người phía sau."
Cố Nhất Thành là người đầu tiên bước đến, anh ta cởi bỏ bộ vest, xắn tay áo, đâm mạnh d/ao xuống.
Xuyên qua phần eo, không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Lớp mỡ dày cản trở, anh ấy dần rút d/ao ra.
Hai mắt Tô Ngọc trừng lớn, nhìn cha hít thở dồn dập, tuyệt vọng xin tha:
"Tôi sai rồi, cầu xin các người, tôi sẽ bồi thường cho các người, tiền của tôi đều cho mọi người hết..."
"Chân thành cảm ơn sự tài trợ của ông."
Cố Nhất Thành đọc diễn cảm trôi chảy.
Đây là lời phát biểu mà mọi đứa trẻ trong cô nhi viện đều phải ghi nhớ.
"Chính ông là người giúp chúng tôi tin rằng, trong cuộc sống đầy rẫy khó khăn, sẽ luôn có những người tốt bụng và rộng lượng như ông đến giúp đỡ."
Đến lượt Tống Đàm, cô ấy kích động đến nỗi hai tay đều run rẩy, dùng sức hơi lớn.
M.áu nóng bắn lên cả mặt, lan ra như mực.
"Lòng tốt và sự hào phóng của ông đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của chúng tôi."
Cô ấy say sưa, đắm chìm trong niềm vui khôn xiết.
Cũng may, dưới đất đã lót sẵn một lớp lá mỏng, chỉ cần cuộn sạch đốt hết, mọi dấu vết cũng bị xóa bỏ.
Nhát d/ao cuối cùng là của tôi.
Ông Tô dường như vẫn còn chút hơi thở, chân tay khẽ co giật.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vặn vẹo của đối phương, tựa như đang nhìn xuống vực thẳm.
Một tay cầm d/ao, một tay cúi chào:
"Chính ông đã tạo dựng nên một tương lai tốt đẹp như vậy cho chúng tôi. Thay mặt mọi người, một lần nữa xin gửi đến ông chủ Tô lời cảm ơn chân thành nhất."
27.
Một đêm qua đi, chúng tôi mỗi người mỗi lối hòa vào trong bóng tối.
Chờ đến bình minh, mọi người sẽ trở lại với cuộc sống hàng ngày, hoặc là nhân viên bình thường, hoặc là cá nhân thành đạt trong xã hội.
"Cô có muốn...ở lại, tiếp tục làm Phó tiên sinh của chúng tôi không?"
Đến ngã tư, Cố Nhất Thành trầm giọng hỏi.
Anh ta đè nén đã lâu.
Trên thực tế, tôi vẫn không chắc liệu có một "tôi" khác thực sự tồn tại, hay chỉ là nhân cách khác do tôi tự tạo ra. Nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi vẫn là tôi.
Tôi hạ thấp vành mũ:
"Tất nhiên, câu chuyện vẫn phải tiếp tục, đúng không?'
END
Lẽ ra đây là một cách thoát thân hoàn hảo.
Giấu "Phó tiên sinh" ở giữa nhiều nạn nhân đã hoàn toàn loại bỏ mọi nghi ngờ của cảnh sát. Cho nên, dù cảnh sát có tốn bao công sức để tìm kiếm cũng không thể nghi ngờ một người đã ch.ết, đúng không?
"Dựa theo kế hoạch, người đêm đó phải ch.ết đáng ra nên là cô ta."
Cố Nhất Thành chậm rãi nâng mặt Tô Ngọc.
Cô ta ngơ ngác nãy giờ, đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Cố Nhất Thành, nước mắt càng không kìm được, phấn mắt và má hồng đều nhòe cả đi.
"Chúng ta cần một người thay thế, mà chiều cao lẫn ngoại hình của cô ta đều phù hợp."
"Lúc tắt đèn, ngay cả Trương Thuận cũng không phát hiện người trên giường là Tô tiểu thư, không phải sao?"
Về phần tại sao lại là cô ta?
Cố Nhất Thành bình tĩnh giải thích, giọng nói vang vọng như lan rộng khắp tứ chi, thấm cả vào xương cốt tôi như cơn sóng ngầm.
"Người tài trợ lớn nhất của trại trẻ mồ côi là cha cô ta, cô quên rồi à?"
23.
Trại trẻ mồ côi, nhà tài trợ bụng phệ, phòng riêng tầng cao kín gió.
Bàn tay di chuyển như rắn độc.
Nỗi đau cố tình bị lãng quên, nay lại hiện về trong ký ức.
"Trước kia, việc kinh doanh của ông chủ Tô còn chưa lớn mạnh, sao có thể lấy lòng kẻ có quyền thế? Làm sao để trói buộc bọn họ chặt chẽ hơn? Ông ta phát hiện ra công việc kinh doanh chi phí thấp nhưng kiếm lợi nhuận kiếm được lại rất cao." Cố Nhất Thành chỉ vào chính mình.
"Đó là chúng ta."
24.
"Tôi nhớ, hiện trưởng từng nói nếu ai đứng đầu trong kỳ thi sẽ có cơ hội được vào thành phố. Tôi biết cô rất muốn đi nên đã cố tình làm sai một câu, tôi nghĩ cô sẽ thích hợp hơn. Bởi cô là người thông minh nhất trong trại trẻ mồ côi, lại còn xinh đẹp, nhất định có thể giúp chúng ta tìm được thêm nhiều nhà tài trợ."
Trước khi rời đi, Cố Nhất Thành đã đeo cho Chương An An một chiếc khăn quàng đỏ.
Con trai thường phát dục hơi muộn. Ở tuổi mười 14, anh ta còn thấp hơn cô nửa cái đầu.
Cô đắc ý vỗ đầu anh, cười khúc khích:
"Cảm ơn, anh chỉ thiếu chút may mắn nữa thôi, lần sau cố gắng hơn nhé."
Nụ cười của cô ấy rạng rỡ như bông hoa, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ còn mới tinh, có thể thấy cô ấy trân trọng nó đến mức nào, thậm chí còn không nỡ đeo ngoại trừ những dịp quan trọng.
Vì lần gặp mặt này, cô đã nỗ lực học tập cách cúi chào ra sao, phải cười thế nào, thường hỏi mọi người về tiếng phổ thông của bản thân:
"Khẩu âm của mình có nặng lắm không?"
Sau đó, hiệu trưởng tuyên bố, nhà tài trợ rất hài lòng, sẽ chi thêm ngân sách.
Cũng thêm vào khẩu phần bữa sáng cho mọi người một hộp sữa bò.
Mọi người vui mừng khôn xiết, thầm cảm thấy biết ơn.
Duy chỉ có Cố Nhất Thành lại cười không nổi, anh tìm thấy cô ở trong góc.
Quần áo trên người cô xộc xệch, nằm cuộn tròn thành hình quả bóng, khắp người đầy vết bầm tím và vết m.áu, hai mắt đỏ hoe sưng húp.
Anh luống cuống không biết phải nói gì, nhưng khóe mi đã dâng đầy nước mắt.
Cuối cùng, vẫn là cô ấy lên tiếng trước.
Cố Nhất Thành bước tới, mãi mới nghe được một câu hoàn chỉnh đứt quãng của đối phương.
Cô nói:
"Lần sau, anh đừng thi được hạng nhất, nhé?"
25.
Tôi sai rồi.
Đau khổ vẫn sẽ tìm đến mỗi người, dẫu có chạy cũng không thoát.
Tôi ở thế giới này, không chọn cách trốn thoát một mình. Còn cô ấy, lại chọn cách lưu lại chốn địa ngục, bầu bạn với bạn đồng hành.
Một bên hi vọng về nhân gian, một bên ước muốn tại địa ngục.
Trong mắt Cố Nhất Thành ngập tràn nước mắt:
"Cô từng báo cảnh sát, muốn vạch trần những tội ác dơ bẩn của chúng ra ngoài ánh sáng, nhưng lãnh đạo bên đó còn đích thân lái xe trả cô trở về, hiệu trưởng đánh cô gần ch.ết."
"Sau đó, cô bí mật viết thư tố cáo cho tòa soạn báo. Một phóng viên phát hiện ra sự bất thường trong tài khoản của trường, số tiền từ nguồn tài trợ không khớp. Anh ấy âm thầm điều tra, trở thành niềm hy vọng duy nhất của chúng ta lúc bấy giờ."
"Anh ấy là người lương thiện, chính trực nhất mà chúng ta từng gặp."
"Đó có lẽ là lần cuối cùng mọi người hy vọng vào công lý."
"Nhưng kết quả thì sao? Ngày thu thập được chứng cứ, chuẩn bị đưa tin, phóng viên bị xe tải tông ch.ết, cơ thể bị nghiền qua cán lại."
"Mà tài xế gây tai nạn lại chính là Trương Thuận."
"An An, cô nói chế độ pháp lý này không thể mang lại công lý cho chúng ta, cho nên chúng ta buộc phải phản kháng. Tại sao phải dùng nỗi đau của bản thân để lấp đầy dục vọng cho kẻ khác?"
Họ trưởng thành rồi, có thể vỗ cánh bay cao.
Chương An An dẫn đầu cuộc trả thù lâu dài này.
Bọn họ vào học tại các trường đại học khác nhau, thay tên đổi họ, dùng các thân phận xa lạ để tiến vào tập đoàn Tô thị, tìm kiếm từng thủ phạm, kẻ hối lộ, người trong cuộc...
Cảnh sát chỉ cần tra xét lại toàn bộ cuộc sống sinh hoạt trước kia của những kẻ đã ch.ết, nhất định sẽ tìm ra được một điểm chung.
Trại trẻ mồ côi Thành Tâm.
26.
Trong bóng tối, rất nhiều người đeo mặt nạ lần lượt bước ra.
Sau khi tháo mặt nạ, tôi thấy những gương mặt quen thuộc. Họ đều là những người bạn cũ từ trại trẻ mồ côi chúng tôi.
Ngay cả tổ trưởng Tống Đàm cũng nằm trong số đó.
Ai cũng đã trưởng thành, nhưng chỉ có chúng tôi biết, dù bản thân có đi được bao xa, nhưng sâu trong tâm hồn vẫn bị vết đinh ghim cắm đau đớn từ quá khứ.
"Năm mới sắp đến, đây là quà tặng mà Phó tiên sinh tặng cho mọi người."
Cố Nhất Thành vỗ tay, Tô Ngọc đột nhiên vùng vẫy như phát điên.
Cha của cô ta, ông chủ Tô bị buộc lại, được đẩy ra ngoài như một món quà Giáng Sinh.
Cơ thể trần truồng, mỗi khớp xương đều bị buộc chặt bằng dây gai. Cái bụng phệ to như một núi thịt, lúc này trông chẳng khác nào con lợn sữa.
Mọi người vui mừng, phấn khích không thể đợi được.
"Đến lượt chúng ta mở quà, phải thỏa thuận trước, mỗi người chỉ được một d/ao, nhường chỗ cho người phía sau."
Cố Nhất Thành là người đầu tiên bước đến, anh ta cởi bỏ bộ vest, xắn tay áo, đâm mạnh d/ao xuống.
Xuyên qua phần eo, không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Lớp mỡ dày cản trở, anh ấy dần rút d/ao ra.
Hai mắt Tô Ngọc trừng lớn, nhìn cha hít thở dồn dập, tuyệt vọng xin tha:
"Tôi sai rồi, cầu xin các người, tôi sẽ bồi thường cho các người, tiền của tôi đều cho mọi người hết..."
"Chân thành cảm ơn sự tài trợ của ông."
Cố Nhất Thành đọc diễn cảm trôi chảy.
Đây là lời phát biểu mà mọi đứa trẻ trong cô nhi viện đều phải ghi nhớ.
"Chính ông là người giúp chúng tôi tin rằng, trong cuộc sống đầy rẫy khó khăn, sẽ luôn có những người tốt bụng và rộng lượng như ông đến giúp đỡ."
Đến lượt Tống Đàm, cô ấy kích động đến nỗi hai tay đều run rẩy, dùng sức hơi lớn.
M.áu nóng bắn lên cả mặt, lan ra như mực.
"Lòng tốt và sự hào phóng của ông đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của chúng tôi."
Cô ấy say sưa, đắm chìm trong niềm vui khôn xiết.
Cũng may, dưới đất đã lót sẵn một lớp lá mỏng, chỉ cần cuộn sạch đốt hết, mọi dấu vết cũng bị xóa bỏ.
Nhát d/ao cuối cùng là của tôi.
Ông Tô dường như vẫn còn chút hơi thở, chân tay khẽ co giật.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vặn vẹo của đối phương, tựa như đang nhìn xuống vực thẳm.
Một tay cầm d/ao, một tay cúi chào:
"Chính ông đã tạo dựng nên một tương lai tốt đẹp như vậy cho chúng tôi. Thay mặt mọi người, một lần nữa xin gửi đến ông chủ Tô lời cảm ơn chân thành nhất."
27.
Một đêm qua đi, chúng tôi mỗi người mỗi lối hòa vào trong bóng tối.
Chờ đến bình minh, mọi người sẽ trở lại với cuộc sống hàng ngày, hoặc là nhân viên bình thường, hoặc là cá nhân thành đạt trong xã hội.
"Cô có muốn...ở lại, tiếp tục làm Phó tiên sinh của chúng tôi không?"
Đến ngã tư, Cố Nhất Thành trầm giọng hỏi.
Anh ta đè nén đã lâu.
Trên thực tế, tôi vẫn không chắc liệu có một "tôi" khác thực sự tồn tại, hay chỉ là nhân cách khác do tôi tự tạo ra. Nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tôi vẫn là tôi.
Tôi hạ thấp vành mũ:
"Tất nhiên, câu chuyện vẫn phải tiếp tục, đúng không?'
END