Chương : 4
CHƯƠNG BỐN
“Đây là tên nô lệ ngươi nhớ rất kỹ hả?!”
Vừa cúi đầu nhìn, Hạ Hầu Thư cũng sửng sốt, hắn cuống cuồng phân bua: “Bẩm Vương gia, nô tài đã nói với Vong Nguyệt cô nương rồi mà… Không phải người này a, chắc cô nương nhớ lầm rồi. Để… nô tài tìm nàng tới đây.”
Hắn nói xong là chực bước ra, vừa vặn nghe thấy từ ngoài cửa truyền tới một giọng ôn nhu: “Không phải tìm, ta tới rồi.”
Tiếp sau tiếng nói là một nữ tử dung mạo, khí chất thập phần bất tục* vén mành bước vào. Nhìn thấy Hạ Hầu Lan, nàng nâng vạt áo, cúi đầu nói: “Bẩm Vương gia, nô tỳ tìm trong đám tính nô tân tuyển nửa ngày cũng không có ai giống như lời A Thư tả cả. Còn Tang Nam này là người cực kỳ xuất sắc trong các tính nô, thế nên mới đưa hắn tới đây. Nô tỳ cũng sợ Vương gia không vừa ý nên cố ý lại xem… Ai biết quả đúng thế này chứ. Vậy không biết nô lệ Vương gia muốn cuối cùng hình dáng thế nào? Xin tả kỹ lại lần nữa, nô tỳ sẽ quay về tìm lại được không?”
Hạ Hầu Lan hừ một tiếng, trả lời: “Khỏi cần nữa, lần này tính nô tân tuyển được bao nhiêu? Nếu không quá nhiều thì ngươi tuyên tất cả lại đây cho Bản vương xem qua.”
Lời này của hắn vừa nói ra lập tức khiến cả Vong Nguyệt lẫn Hạ Hầu Thư cùng kinh hãi. Phải biết rằng Lạc Vương nhãn cao vu đính*, xưa nay tựu chưa có bất cứ ai hay chuyện tình gì khiến hắn động lòng.
Lại nói như Tuyết Duyên quốc này nhìn vào dù có Hoàng đế, nhưng bất quá cũng như bù nhìn, tính cách nhu nhược; quốc gia đại sự toàn bộ đều do Lạc Vương định đoạt. Mà hắn vẫn thậm ghét chuyện phiền nhiễu.
Vương gia như vậy hôm nay lại chịu vì một tên tính nô hưng sư động chúng*, thực sự không giống phong cách thường ngày của hắn. Nếu không phải sờ sờ trước mắt vẫn là một cỗ khí độ uy nghiêm, Vong Nguyệt và Hạ Hầu Thư nhất định hoài nghi chủ nhân hôm nay không khéo là kẻ khác giả trang.
“Còn ngây ra đó!? Bản vương nói chưa rõ ràng sao?!” Nhận thấy Vương gia vẻ mặt không vui, hai người nô tài vốn rất hiểu tâm tư của hắn đã nhận rõ Lạc Vương lần này thực sự đối với nô lệ kia động tâm rồi. Họ đều vội vâng dạ đáp lời rồi lập tức ra ngoài truyền gọi những tân tính nô vừa được tuyển chọn.
Thoáng chốc, hơn mười người quy quy củ củ theo con đường ngoài đình viện đi tới. Kỳ thu tuyển tính nô nghiêm ngặt vô cùng, một năm hai lần tổ chức nhằm mùa xuân, thu. Mặc kệ mỗi kỳ không dưới hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người tham dự; nhưng chân chính được tuyển chọn cũng không được bao nhiêu người. Mấy người này đột nhiên bị Lạc Vương tuyên gọi, mặc dù chẳng rõ nguyên nhân nhưng tự nhiên được thân cận chủ nhân khiến ai nấy đều mừng thầm không ngớt. Thầm nghĩ nếu vận khí tốt được điểm danh thị tẩm thì từ nay về sau có thể an nhàn rồi.
Lạc Vương ngồi trên ghế, nhãn thần lạnh lùng chiếu tới hơn mười mỹ nhân đang xếp hàng yết kiến, đợi đến yên vị rồi mỗi người mới ngượng ngùng lần lượt ngẩng đầu. Công bằng mà nói, cả Tang Nam và những nô lệ này, mười mấy người tư sắc đều hơn hẳn khổ nô kia. Lại qua tay Vong Nguyệt tỉ mỉ huấn luyện, lúc này bọn họ biểu tình động tác, cả dáng quỳ tuy thực quy củ nhưng tựa như là nguyên thủy bản năng từ mỗi người đều toát ra vẻ dụ hoặc mê người.
Nhưng mắt hắn nhìn bọn họ lúc này chỉ cảm thấy một giàn biểu tình rập khuôn, vô vị. Hứng thú tiêu tán, cảm giác rung động ban nãy lúc này một chút cũng không còn. Trong lòng Hạ Hầu Lan càng thêm bực bội, hắn lạnh lùng vung tay ra hiệu cho Vong Nguyệt đem đám tính nô này lui ra. Lại nhấp một ngụp trà, hắn quay sang lạnh giọng hỏi Hạ Hầu Thư: “Lần này ai phụ trách tuyển tính nô? Truyền hắn tới đây.”
Ngay lập tức, Hoa thái giám phụ trách tuyển chọn bị đưa tới, vừa bước vào hắn đã cuống cuồng dập đầu, miệng hô: “Bẩm Vương gia, nô tài thi mệnh* thật không hề có chút thiên vị, gian dối; nhất nhất đều là tận tâm tuyển lựa từng người… Cầu Vương gia minh xét!”
Hạ Hầu Lan lạnh lùng trừng mắt liếc Hạ Hầu Thư, đoán ngay Hoa thái giám hẳn đã bị hắn đe hỏi trước rồi. Hắn đành trầm giọng: “Ngươi đứng lên đi. Hừ, một đám khổ nô như vậy, ngươi có muốn thiên vị cũng được lợi lộc gì của bọn họ chứ? Bản vương chỉ hỏi ngươi, ngày hôm đó lúc đang tuyển chọn, có một nô lệ chắc chắn đã được Thư nhi dặn dò nhân dạng của hắn cho ngươi… Ngươi vì sao không tuyển hắn?”
Hoa thái giám khóc ròng trả lời: “Bẩm Vương gia, đích thực là có một người dáng vẻ giống như Thư đại gia miêu tả. Thế nhưng hắn thập phần ngạo mạn vô lễ, mặt mày đen đúa vô cùng, chẳng hề sạch sẽ như lời Thư đại gia. Người như vậy để hắn tới đây, chẳng bằng để Vương gia chặt đầu nô tài đi. Bởi như thế… mới đuổi hắn trở về.”
Hạ Hầu Lan thở dài, hắn thân là người sau màn nắm cả Tuyết Duyên quốc này; đất đai, nô lệ trong tay nhiều không kể xiết; thế nào lại phải nhất nhất truy hỏi như vậy? Lại nhớ đến dáng vẻ của Dịch Thủy ngày ấy, rõ ràng là một nô lệ kiệt ngạo bất tuân, có khi nào hắn cũng coi khinh việc đem thân hầu hạ người khác? Cũng có thể thế lắm… mà nghĩ đến đây, bất giác tâm tình lại một trận phiền muộn. Hắn đơn điệu phất phất tay, Hoa thái giám lập tức lui ra ngoài.
Hạ Hầu Thư dợm dợm tiến lại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Hạ Hầu Lan miễn cưỡng nói: “Không cần nói, Bản vương tâm trạng không tốt… ngươi đi xem các nơi tuyển binh nô thế nào. Nếu chuẩn bị tốt rồi thì chọn ngày tốt xuất chinh.”
Hạ Hầu Thư tận tâm trả lời: “Dạ, Vương gia. Nô tài nghe nhiều quan quân nói lại, khổ nô lần này ai ai cũng thập phần cảm kích tấm lòng nhân nghĩa của Vương gia. Chưa nói có thể hay không cởi bỏ được thân phận nô lệ, họ đối với ân đức của người đều…” – lời còn chưa nói hết, Hạ Hậu Lan đã phất tay ngăn lại, lệnh cho hắn lui ra ngoài.
Còn lại một mình hắn cũng chẳng muốn trở về tẩm cung, liền ngay tại giường ngà mà uể oải nằm xuống. Ngực tự nhủ việc gì phải vì một tên nô lệ mà nhớ nhung? Bất quá cũng chỉ có chút tư sắc, cộng thêm dáng vẻ cao ngạo khác người mà thôi.
Chỉ là lòng nghĩ như thế, nhưng trong đầu riêng một gương mặt ấy… thủy chung không xua đi được.
—–
*bất tục: không tầm thường
*nhãn cao vu đính (nhãn giới cao hơn đỉnh đầu): ý nói ánh mắt lợi hại, phân biệt được đúng sai; cũng có ý chỉ người kiêu ngạo, không coi ai ra gì (cái này đúng a~ :”D )
*hưng sư động chúng: phát động nhiều người làm việc.
*thi mệnh: thực hiện mệnh lệnh.
***