Tóm tắt truyện
Duy trì sự tin tưởng vào điều đó,
Dịch Thủy bằng mọi cách tránh né tuyển chọn tính nô.
Xông pha chiến trường mong lập đại công để thay đổi số phận
Nhưng vừa lúc nguyện vọng sắp đạt thành, thì…
Vương gia cao cao tại thượng kia thản nhiên đập tan giấc mộng của hắn.
Muốn làm một người bình thường, thật sự khó đến thế sao?
Lẽ nào chỉ vì dung mạo xuất chúng,
Mà chỉ có thể làm một tính nô hầu hạ dưới thân Vương gia?
Không! Hắn không tin!
Một thoáng thảng qua buổi trưa hôm ấy,
Vẻ bất cần và cả gương mặt thờ ơ mà mỹ lệ đó…
Lại lạc vào tầm mắt Hạ Hầu Lan.
Dù cuối cùng vuột mất, nhưng người ấy cứ âm thầm như thế khuấy động tâm tư tưởng như vô tình của hắn.
Hai năm qua đi,
Lần thứ hai thân ảnh rực rỡ đó lại rơi vào mắt hắn.
Hắn muốn nô lệ ấy!
Hắn khao khát nam nô kiêu ngạo quật cường Dịch Thủy ấy thuộc về mình!
***
Một nam nô nhỏ bé thấp kém,
Một Vương gia cao quý, quyền thế gọi gió hô mưa,
Một khi hai người dây dưa quyến luyến, bánh xe số phận liệu sẽ đi về phương nào?
Dịch Thủy quật cường cao ngạo và tự ngã đa nghi* Hạ Hầu Lan,
Liệu có thể phá vỡ được những rào cản thế thường và vượt qua cả những mưu mô ác tâm quanh họ?
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng
Sát Thủ Quy Ẩn
Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.