Chương 13
Hơn một tháng trôi qua, Lạc Văn Xuyên hoàn thành công tác di chuyển văn phòng chủ tịch lên tầng thượng. Quả nhiên, hình tượng tổng tài si tình thường dân của cậu trong mắt trợ lí đã bị xoá bỏ hoàng toàn. Thì ra sếp cậu chính là nói thật, hiện giờ cái gì yêu đương đều dẹp bỏ qua hết, tiền đồ là quan trọng nhất. Lạc Văn Xuyên trong mắt trợ lí đã biến thành một tổng tài ấm áp, yêu tự do, yêu cái đẹp, một lòng hướng đến thu tiền và hái Lộc.
Trong một tháng, cốt truyện cũng di chuyển bình thường, không có gì mới sảy ra. Cậu không đụng mặt nam nữ chính, duy chỉ có Sở Hạo là gặp vài lần để nói về vấn đề hợp đồng. So với ngày đầu nhìn thấy anh ta, Sở Hạo bây giờ đã vừa mắt hơn một chút, sẽ không chủ động gây chuyện sinh sự. Nếu không có vấn đề gì, đầu tuần sau sẽ là lễ khai máy bộ phim của Sở Hạo, cậu với danh nghĩ là chủ đầu tư rót vốn, cũng sẽ phải có mặt để làm công tác khai máy.
Trợ lí đang ghi chép hồ sơ bên cạnh Lạc Văn Xuyên bỗng nhiên nhận được tin nhắn, anh ta lập tức nói với cậu.
- Sếp, trợ lí nam tên Cẩm lễ ngày đó em nói với anh, hôm nay cậu ta đến đây rồi, đang chờ ở phía dưới.
Lạc Văn Xuyên gật gật
- Ừ, cậu trực tiếp xuống đón người ta lên đây đi.
Cẩm Lễ được đưa đến tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Thế. Thật ra ai sống ở thành phố này nếu quan tâm chính trị một chút sẽ không thể nào không biết tập đoàn của Lạc Văn Xuyên. Cẩm Lễ cũng không ngoại lệ, đường về nhà của cậu lúc nào cũng đi ngang qua toà nhà chọc trời này, không ngờ có một ngày lại rẽ vào đây, lại còn là gặp mặt chủ tịch, quả thật là một việc hồi hộp.
Cẩm Lễ được trợ lí dắt lên tầng cao nhất, trên đường đi không ngừng ngó ngang ngó dọc. Chỉ là khuôn mặt của Cẩm Lễ thật sự quá suất sắc, trên đường đi thu hút không ít ánh nhìn của nhân viên nữ, một số người còn quá khích hò hét, khiến cậu có hơi ngại ngùng.
Khi cánh cửa mở ra, tầm mắt của hai người giao nhau. Lạc Văn Xuyên đẩy gọng kính vàng, chậm rãi quét mắt đánh giá. Cậu thanh niên trước mắt ngoại trừ khuôn mặt hoàn hảo, thì quần áo trên người lại tàn đến mức hơi tội nghiệp. Cẩm Lễ không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ liếc nhìn Lạc Văn Xuyên, nhưng khi nhìn rồi, cậu lại không kìm được muốn ngắm lâu hơn một chút. Lạc Văn Xuyên là kiểu người đẹp trai nghiêng về kiểu ấm áp, mị hoặc và thu hút, cực kì thu hút. Một khi đã nhìn thì sẽ nhìn đến nghiện, bàn về khí chất, cách ăn mặc hay cách nói chuyện đều là perfect 100%.
Mặt của Cẩm Lễ hơi trơ ra, nhìn chòng chọc dáng người cao ráo, chân dài thẳng tắp của Lạc Văn Xuyên.
- Chào, chào sếp ạ.
Lạc Văn Xuyên hơi buồn cười nhìn cậu, khẽ hỏi.
- Cậu gọi tôi là Sếp hả?
Cẩm Lễ giật mình, ngại ngùng cuối đầu. Vốn dĩ cậu nghe trợ lí kia khi vừa mới bước vào liền gọi một tiếng Sếp, hai tiếng sếp, nên cậu cũng bắt chước gọi theo.
Lạc Văn Xuyên thú vị bước lại gần, từ trên bàn rót một tách trà cho Cẩm Lễ, nhẹ nhàng nói.
- Cậu có thể gọi anh là anh Văn Xuyên, hay đơn giản hơn, gọi là anh Xuyên cũng được.
Cẩm Lễ gãi đầu, gật gật.
- Vâng, anh Xuyên
Lạc Văn Xuyên mỉm cười hài lòng, vớt trúng một đứa trẻ ngoan rồi.
- Chắc cậu cũng đọc trong hồ sơ tuyển dụng rồi nhỉ. Thời hạn hợp đồng là 3 năm, cậu sẽ phụ trách việc sinh hoạt hằng ngày của tôi, bao gồm ăn uống ba bữa và chăm sóc ở nhà. Tôi sẽ trả lương cho cậu theo tháng, trong một năm nếu cậu có bất mãn, cậu có thể đơn phương huỷ hợp đồng.
Cẩm Lễ dĩ nhiên đọc qua hồ sơ tuyển dụng, đọc rất kĩ là đằng khác. Số tiền được trả quả thật rất hợp lí, cậu cũng vừa mới trải qua vấn đề lớn, hiện giờ kẹt nhất chính là tiền. Hợp đồng của Lạc Văn Xuyên như một miếng mồi béo bở quăng trước mặt cậu. Trước giờ Cẩm Lễ rất ái ngại việc tiếp xúc với người có quyền thế, địa vị trong xã hội. Nhưng Lạc Văn Xuyên thì lại khác, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn ấm áp dễ chịu. Cẩm Lễ đồng ý ngay tắp lự, cậu nghiêng đầu.
- Em đã ký bản hợp đồng rồi đưa cho trợ lí rồi ạ. Vậy em có thể làm việc từ lúc nào?
Lạc Văn Xuyên sờ cằm, hỏi nhỏ.
- Em muốn làm ngay hôm nay không?
Cẩm Lễ hơi ngẫm nghĩ, hôm nay cậu cũng không có việc gì bận, trực tiếp làm việc cũng không sao
- Vâng ạ.
Lạc Văn Xuyên giơ ngón cái, đưa một tờ giấy bưu thiếp có ghi một địa chỉ, một số điện thoại và tên của cậu, khẽ cười
- Chiều nay em đến nhé, nấu bữa tối cho anh. Anh không có dị ứng gì hết, em cứ tự nhiên trổ tài nhé.
Cẩm Lễ thả lỏng vai, vui vẻ gật đầu như một chú cún nhỏ.
- Vâng, anh Xuyên.
Buổi chiều, khi Lạc Văn Xuyên về đến nhà, Cẩm Lễ đã liền tay xách vai mang đứng trước căn hộ của cậu. Lạc Văn Xuyên bước xuống xe, nhìn cái xe máy đạp thể thao dựng đứng bên gốc tường, khẽ hỏi
- Cậu đến lâu chưa? Cậu chạy xe đạp đến đây à, có mệt lắm không?
Cẩm Lễ quẹt mồ hôi trên trán, lắc lắc đầu.
- Không mệt ạ.
Lạc Văn Xuyên bấm mở mật khẩu Vân tay, theo sau cậu nhóc nhỏ Cẩm Lễ. Cậu khẽ nhìn xung quanh căn hộ cao cấp. Lạc Văn Xuyên là một người có gu thẩm mỹ rất tốt, sắp xếp đồ dùng trong nhà rất hài hoà và gọn gàng, càng nhìn càng thích mắt.
Lạc Văn Xuyên vắt áo ngoài lên ghế Xô pha, hơi nới lỏng cà vạt nhìn đống đồ trên tay Cẩm Lễ, phì cười.
- Em định nấu cho một đại gia đình hả.
Cẩm Lễ hơi đỏ mặt, gãi đầu.
- Em không biết khẩu vị của anh, em lo anh sẽ không ăn được.
- Anh ăn dễ lắm, em cứ tự tin trổ tài đi. Anh thay đồ một chút nhé
Lạc Văn Xuyên vừa nói xong, nhấc chân đi về phía phòng mình.
Cẩm lễ phục vụ theo đúng tiêu chuẩn nhà hàng, 2 mặn một nhạt và một canh. Tay nghề của Cẩm Lễ thực sự rất cao, trước đây đi thực tập ở mấy nhà hàng lớn, nơi nào cũng muốn tuyển thẳng cậu nhưng Cẩm Lễ quyết từ chối, cậu muốn mở môt chuỗi nhà hàng của riêng mình. Khi Lạc Văn Xuyên tắm xong đã là chuyện của 30 phút sau. Cậu vừa bước ra khỏi phòng, mùi đồ ăn đã xộc thẳng vào lỗ mũi. Lạc Văn Xuyên đứng dựa vào cửa trông có hơi lười biếng. Cậu đã cởi bỏ áo vest, hiện tại chỉ là một bộ đồ thể thao bình thường, quần thun và áo cộc tay, tràn đầy cảm giác thanh Xuân. Lạc Văn Xuyên nheo mắt nhìn Cẩm Lễ lụi hụi trong bếp. Cẩm Lễ rất cao, nhưng dàn bếp có hơi thấp, khiến Cẩm Lễ hơi khó nhọc cúi thấp đầu mới miễn cưỡng nhét vừa trong căn bếp.
Đồ dùng trong bếp của Lạc Văn Xuyên hầu hết là đồ mới, cậu không hay nấu ăn ở nhà, đa số thời gian đều là dùng bữa cùng đối tác làm ăn.
- Em nấu món gì vậy, thơm quá.
Cẩm Lễ có hơi giật mình quay đầu, hơi đơ nhìn gương mặt điển trai của Lạc Văn Xuyên.
- Vịt om tương ạ.
Lạc Văn Xuyên tiến lại gần, tiếng dẹp của cậu loẹt xoẹt quét xuống nền nhà, mang đầy cảm giác ấm áp.
- Chà, trông ngon nhỉ.
Lạc Văn Xuyên kéo ghế ngồi xuống, cảm thụ khịt mũi, hít mùi hương thơm ngát trong căn bếp nhỏ. Cái mùi này tràn đầy cảm giác Hoài niệm. Ở hiện thực, cậu rất thích ăn vịt om tương do bà nội làm. Bà nội của cậu rõ ràng không học qua bài bản, cũng không cầu kì như ở trong nhà hàng nhưng lại mang hương vị đặc biệt, nhớ mãi không quên. Sau này khi bà nội mất, Lạc Văn Xuyên cũng không có cơ hội ăn lại món vịt om tương nữa.
Cậu thấy thần nhìn món vịt được bày ra dĩa. Cẩm Lễ đặt thức ăn lên bàn, nhìn khuôn mặt thất thần của Lạc Văn Xuyên.
- Anh thử đi ạ.
Lạc Văn Xuyên cười tươi, cầm đũa gắp một miếng vịt bỏ vào chén của mình. Thấy Cẩm Lễ đứng nhìn cậu chằm chằm, Văn Xuyên phì cươi lên tiếng.
- Nhìn anh làm gì, em cũng kéo ghế ngồi xuống ăn chung đi.
Cẩm Lễ hơi bất ngờ, xua tay.
- Không cần đi ạ, em chính là giúp việc vặt cho anh mà, sao có thể ngồi ăn với anh được.
Cẩm Lễ nói là một chuyện, nhưng tiếng inh ỏi liên hồi từ bụng của cậu lại bán đứng tất cả. Lạc Văn Xuyên khẽ cười, cảm thấy tìm được một đứa trẻ ngây thơ thế này quả thật hiếm có.
- Không sao đâu, em cứ ngồi xuống ăn cùng anh đi, em cũng đói mà.
Cẩm Lễ vô thức kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu cầm đũa. Cậu hơi nhìn gương mặt của Lạc Văn Xuyên dưới ánh đèn vàng ấm áp. Khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên như bừng sáng dưới ánh đèn, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy ánh sáng đậu lại trên hàng lông mi thanh tú của Lạc Văn Xuyên, hàng lông mày thẳng tắp và đôi mắt Phượng, tổng thể mị hoặc đến kì lạ, khiến người ta không thể rời mắt.
Lạc Văn Xuyên ngẩng đầu, quơ đũa trước mặt Cẩm Lễ khiến cậu hơi giật mình.
- Em không ăn đi, nhìn anh làm gì?
Cẩm Lễ không nhìn được kéo khoé môi lên cao một chút, lông mày yêu nghiệt khẽ giãn. Cậu gắp một miếng vịt bỏ vào miệng, miếng thịt vịt như giòn tan ra ngay, hương vị tuyệt hảo. Trong suốt bữa ăn cả hai không nói chuyện, chỉ có tiếng gắp thức sột soạt. Lạc Văn Xuyên không phải là người thích buôn chuyện lúc ăn uống. Từ lúc nhỏ cậu đã hình thành tính cách này, trên bàn ăn tuyệt đối phải cảm thụ thức ăn bằng vị giác, nếu vừa ăn vừa nói sẽ gia tăng khả năng mắc nghẹn.
Cẩm Lễ không nhịn được liếc nhìn sườn mặt Tuấn tú của Lạc Văn Xuyên. Cậu vốn chỉ định nhìn trộm, cuối cùng thành ra chăm chú nhìn người ta lúc nào không hay biết. Lạc Văn Xuyên luôn có một sức hút vô hình kìa lạ, ngay cả khi cậu không nói chuyện, thậm chí còn mị hoặc hơn. Tóc của Lạc Văn Xuyên hơi rũ xuống, che phủ đôi mắt tinh anh của cậu, tạo thành một cái bóng. Cậu ăn xong bát thứ hai liền thở ra một hơi, xoa cái bụng căng đầy. Từ lúc xuyên qua đến bây giờ, Lạc Văn Xuyên tích cự ăn uống rất bổ dưỡng, cậu cũng có đi tập thể hình và ăn theo chế độ low carb, hiện giờ so với lúc mới xuyên qua có da thịt hơn một chút, thậm chí một chút múi bụng cũng đã hình thành, về khoản này Lạc Văn Xuyên có hơi tự hào.
Lạc Văn Xuyên chậm rãi buông đũa, ngẩng đầu nhìn Cẩm Lễ vẫn còn đang ăn mấy miếng cuối cùng, phì cười:" Nhóc, đói đến mức này rồi còn giả bộ ". Cấm Lễ ăn xong, tự giác đem thức ăn thừa bọc trong túi bảo quản, nhét gọn vào tủ lạnh, sau đó chậm rãi rửa chén. Lạc Văn Xuyên chống cằm nhìn thân ảnh cao gầy của Cẩm Lễ trong căn bếp. Trên người cậu đeo tạp dề, mặc dù quần áo có hơi cũ nhưng vẫn không thể nào áp bách được thân hình siêu sao kia. Dáng dấp của Cẩm Lễ thực sự là không tồi, nếu nhét cậu vào giữa chốn showbiz thì chắc cũng có người tin là sao nam nổi tiếng. Chỉ là Hồng nhan bạc phận, đường sự nghiệp của Cẩm Lễ có chút rắc rối.
Trong một tháng, cốt truyện cũng di chuyển bình thường, không có gì mới sảy ra. Cậu không đụng mặt nam nữ chính, duy chỉ có Sở Hạo là gặp vài lần để nói về vấn đề hợp đồng. So với ngày đầu nhìn thấy anh ta, Sở Hạo bây giờ đã vừa mắt hơn một chút, sẽ không chủ động gây chuyện sinh sự. Nếu không có vấn đề gì, đầu tuần sau sẽ là lễ khai máy bộ phim của Sở Hạo, cậu với danh nghĩ là chủ đầu tư rót vốn, cũng sẽ phải có mặt để làm công tác khai máy.
Trợ lí đang ghi chép hồ sơ bên cạnh Lạc Văn Xuyên bỗng nhiên nhận được tin nhắn, anh ta lập tức nói với cậu.
- Sếp, trợ lí nam tên Cẩm lễ ngày đó em nói với anh, hôm nay cậu ta đến đây rồi, đang chờ ở phía dưới.
Lạc Văn Xuyên gật gật
- Ừ, cậu trực tiếp xuống đón người ta lên đây đi.
Cẩm Lễ được đưa đến tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Thế. Thật ra ai sống ở thành phố này nếu quan tâm chính trị một chút sẽ không thể nào không biết tập đoàn của Lạc Văn Xuyên. Cẩm Lễ cũng không ngoại lệ, đường về nhà của cậu lúc nào cũng đi ngang qua toà nhà chọc trời này, không ngờ có một ngày lại rẽ vào đây, lại còn là gặp mặt chủ tịch, quả thật là một việc hồi hộp.
Cẩm Lễ được trợ lí dắt lên tầng cao nhất, trên đường đi không ngừng ngó ngang ngó dọc. Chỉ là khuôn mặt của Cẩm Lễ thật sự quá suất sắc, trên đường đi thu hút không ít ánh nhìn của nhân viên nữ, một số người còn quá khích hò hét, khiến cậu có hơi ngại ngùng.
Khi cánh cửa mở ra, tầm mắt của hai người giao nhau. Lạc Văn Xuyên đẩy gọng kính vàng, chậm rãi quét mắt đánh giá. Cậu thanh niên trước mắt ngoại trừ khuôn mặt hoàn hảo, thì quần áo trên người lại tàn đến mức hơi tội nghiệp. Cẩm Lễ không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ liếc nhìn Lạc Văn Xuyên, nhưng khi nhìn rồi, cậu lại không kìm được muốn ngắm lâu hơn một chút. Lạc Văn Xuyên là kiểu người đẹp trai nghiêng về kiểu ấm áp, mị hoặc và thu hút, cực kì thu hút. Một khi đã nhìn thì sẽ nhìn đến nghiện, bàn về khí chất, cách ăn mặc hay cách nói chuyện đều là perfect 100%.
Mặt của Cẩm Lễ hơi trơ ra, nhìn chòng chọc dáng người cao ráo, chân dài thẳng tắp của Lạc Văn Xuyên.
- Chào, chào sếp ạ.
Lạc Văn Xuyên hơi buồn cười nhìn cậu, khẽ hỏi.
- Cậu gọi tôi là Sếp hả?
Cẩm Lễ giật mình, ngại ngùng cuối đầu. Vốn dĩ cậu nghe trợ lí kia khi vừa mới bước vào liền gọi một tiếng Sếp, hai tiếng sếp, nên cậu cũng bắt chước gọi theo.
Lạc Văn Xuyên thú vị bước lại gần, từ trên bàn rót một tách trà cho Cẩm Lễ, nhẹ nhàng nói.
- Cậu có thể gọi anh là anh Văn Xuyên, hay đơn giản hơn, gọi là anh Xuyên cũng được.
Cẩm Lễ gãi đầu, gật gật.
- Vâng, anh Xuyên
Lạc Văn Xuyên mỉm cười hài lòng, vớt trúng một đứa trẻ ngoan rồi.
- Chắc cậu cũng đọc trong hồ sơ tuyển dụng rồi nhỉ. Thời hạn hợp đồng là 3 năm, cậu sẽ phụ trách việc sinh hoạt hằng ngày của tôi, bao gồm ăn uống ba bữa và chăm sóc ở nhà. Tôi sẽ trả lương cho cậu theo tháng, trong một năm nếu cậu có bất mãn, cậu có thể đơn phương huỷ hợp đồng.
Cẩm Lễ dĩ nhiên đọc qua hồ sơ tuyển dụng, đọc rất kĩ là đằng khác. Số tiền được trả quả thật rất hợp lí, cậu cũng vừa mới trải qua vấn đề lớn, hiện giờ kẹt nhất chính là tiền. Hợp đồng của Lạc Văn Xuyên như một miếng mồi béo bở quăng trước mặt cậu. Trước giờ Cẩm Lễ rất ái ngại việc tiếp xúc với người có quyền thế, địa vị trong xã hội. Nhưng Lạc Văn Xuyên thì lại khác, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn ấm áp dễ chịu. Cẩm Lễ đồng ý ngay tắp lự, cậu nghiêng đầu.
- Em đã ký bản hợp đồng rồi đưa cho trợ lí rồi ạ. Vậy em có thể làm việc từ lúc nào?
Lạc Văn Xuyên sờ cằm, hỏi nhỏ.
- Em muốn làm ngay hôm nay không?
Cẩm Lễ hơi ngẫm nghĩ, hôm nay cậu cũng không có việc gì bận, trực tiếp làm việc cũng không sao
- Vâng ạ.
Lạc Văn Xuyên giơ ngón cái, đưa một tờ giấy bưu thiếp có ghi một địa chỉ, một số điện thoại và tên của cậu, khẽ cười
- Chiều nay em đến nhé, nấu bữa tối cho anh. Anh không có dị ứng gì hết, em cứ tự nhiên trổ tài nhé.
Cẩm Lễ thả lỏng vai, vui vẻ gật đầu như một chú cún nhỏ.
- Vâng, anh Xuyên.
Buổi chiều, khi Lạc Văn Xuyên về đến nhà, Cẩm Lễ đã liền tay xách vai mang đứng trước căn hộ của cậu. Lạc Văn Xuyên bước xuống xe, nhìn cái xe máy đạp thể thao dựng đứng bên gốc tường, khẽ hỏi
- Cậu đến lâu chưa? Cậu chạy xe đạp đến đây à, có mệt lắm không?
Cẩm Lễ quẹt mồ hôi trên trán, lắc lắc đầu.
- Không mệt ạ.
Lạc Văn Xuyên bấm mở mật khẩu Vân tay, theo sau cậu nhóc nhỏ Cẩm Lễ. Cậu khẽ nhìn xung quanh căn hộ cao cấp. Lạc Văn Xuyên là một người có gu thẩm mỹ rất tốt, sắp xếp đồ dùng trong nhà rất hài hoà và gọn gàng, càng nhìn càng thích mắt.
Lạc Văn Xuyên vắt áo ngoài lên ghế Xô pha, hơi nới lỏng cà vạt nhìn đống đồ trên tay Cẩm Lễ, phì cười.
- Em định nấu cho một đại gia đình hả.
Cẩm Lễ hơi đỏ mặt, gãi đầu.
- Em không biết khẩu vị của anh, em lo anh sẽ không ăn được.
- Anh ăn dễ lắm, em cứ tự tin trổ tài đi. Anh thay đồ một chút nhé
Lạc Văn Xuyên vừa nói xong, nhấc chân đi về phía phòng mình.
Cẩm lễ phục vụ theo đúng tiêu chuẩn nhà hàng, 2 mặn một nhạt và một canh. Tay nghề của Cẩm Lễ thực sự rất cao, trước đây đi thực tập ở mấy nhà hàng lớn, nơi nào cũng muốn tuyển thẳng cậu nhưng Cẩm Lễ quyết từ chối, cậu muốn mở môt chuỗi nhà hàng của riêng mình. Khi Lạc Văn Xuyên tắm xong đã là chuyện của 30 phút sau. Cậu vừa bước ra khỏi phòng, mùi đồ ăn đã xộc thẳng vào lỗ mũi. Lạc Văn Xuyên đứng dựa vào cửa trông có hơi lười biếng. Cậu đã cởi bỏ áo vest, hiện tại chỉ là một bộ đồ thể thao bình thường, quần thun và áo cộc tay, tràn đầy cảm giác thanh Xuân. Lạc Văn Xuyên nheo mắt nhìn Cẩm Lễ lụi hụi trong bếp. Cẩm Lễ rất cao, nhưng dàn bếp có hơi thấp, khiến Cẩm Lễ hơi khó nhọc cúi thấp đầu mới miễn cưỡng nhét vừa trong căn bếp.
Đồ dùng trong bếp của Lạc Văn Xuyên hầu hết là đồ mới, cậu không hay nấu ăn ở nhà, đa số thời gian đều là dùng bữa cùng đối tác làm ăn.
- Em nấu món gì vậy, thơm quá.
Cẩm Lễ có hơi giật mình quay đầu, hơi đơ nhìn gương mặt điển trai của Lạc Văn Xuyên.
- Vịt om tương ạ.
Lạc Văn Xuyên tiến lại gần, tiếng dẹp của cậu loẹt xoẹt quét xuống nền nhà, mang đầy cảm giác ấm áp.
- Chà, trông ngon nhỉ.
Lạc Văn Xuyên kéo ghế ngồi xuống, cảm thụ khịt mũi, hít mùi hương thơm ngát trong căn bếp nhỏ. Cái mùi này tràn đầy cảm giác Hoài niệm. Ở hiện thực, cậu rất thích ăn vịt om tương do bà nội làm. Bà nội của cậu rõ ràng không học qua bài bản, cũng không cầu kì như ở trong nhà hàng nhưng lại mang hương vị đặc biệt, nhớ mãi không quên. Sau này khi bà nội mất, Lạc Văn Xuyên cũng không có cơ hội ăn lại món vịt om tương nữa.
Cậu thấy thần nhìn món vịt được bày ra dĩa. Cẩm Lễ đặt thức ăn lên bàn, nhìn khuôn mặt thất thần của Lạc Văn Xuyên.
- Anh thử đi ạ.
Lạc Văn Xuyên cười tươi, cầm đũa gắp một miếng vịt bỏ vào chén của mình. Thấy Cẩm Lễ đứng nhìn cậu chằm chằm, Văn Xuyên phì cươi lên tiếng.
- Nhìn anh làm gì, em cũng kéo ghế ngồi xuống ăn chung đi.
Cẩm Lễ hơi bất ngờ, xua tay.
- Không cần đi ạ, em chính là giúp việc vặt cho anh mà, sao có thể ngồi ăn với anh được.
Cẩm Lễ nói là một chuyện, nhưng tiếng inh ỏi liên hồi từ bụng của cậu lại bán đứng tất cả. Lạc Văn Xuyên khẽ cười, cảm thấy tìm được một đứa trẻ ngây thơ thế này quả thật hiếm có.
- Không sao đâu, em cứ ngồi xuống ăn cùng anh đi, em cũng đói mà.
Cẩm Lễ vô thức kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu cầm đũa. Cậu hơi nhìn gương mặt của Lạc Văn Xuyên dưới ánh đèn vàng ấm áp. Khuôn mặt của Lạc Văn Xuyên như bừng sáng dưới ánh đèn, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy ánh sáng đậu lại trên hàng lông mi thanh tú của Lạc Văn Xuyên, hàng lông mày thẳng tắp và đôi mắt Phượng, tổng thể mị hoặc đến kì lạ, khiến người ta không thể rời mắt.
Lạc Văn Xuyên ngẩng đầu, quơ đũa trước mặt Cẩm Lễ khiến cậu hơi giật mình.
- Em không ăn đi, nhìn anh làm gì?
Cẩm Lễ không nhìn được kéo khoé môi lên cao một chút, lông mày yêu nghiệt khẽ giãn. Cậu gắp một miếng vịt bỏ vào miệng, miếng thịt vịt như giòn tan ra ngay, hương vị tuyệt hảo. Trong suốt bữa ăn cả hai không nói chuyện, chỉ có tiếng gắp thức sột soạt. Lạc Văn Xuyên không phải là người thích buôn chuyện lúc ăn uống. Từ lúc nhỏ cậu đã hình thành tính cách này, trên bàn ăn tuyệt đối phải cảm thụ thức ăn bằng vị giác, nếu vừa ăn vừa nói sẽ gia tăng khả năng mắc nghẹn.
Cẩm Lễ không nhịn được liếc nhìn sườn mặt Tuấn tú của Lạc Văn Xuyên. Cậu vốn chỉ định nhìn trộm, cuối cùng thành ra chăm chú nhìn người ta lúc nào không hay biết. Lạc Văn Xuyên luôn có một sức hút vô hình kìa lạ, ngay cả khi cậu không nói chuyện, thậm chí còn mị hoặc hơn. Tóc của Lạc Văn Xuyên hơi rũ xuống, che phủ đôi mắt tinh anh của cậu, tạo thành một cái bóng. Cậu ăn xong bát thứ hai liền thở ra một hơi, xoa cái bụng căng đầy. Từ lúc xuyên qua đến bây giờ, Lạc Văn Xuyên tích cự ăn uống rất bổ dưỡng, cậu cũng có đi tập thể hình và ăn theo chế độ low carb, hiện giờ so với lúc mới xuyên qua có da thịt hơn một chút, thậm chí một chút múi bụng cũng đã hình thành, về khoản này Lạc Văn Xuyên có hơi tự hào.
Lạc Văn Xuyên chậm rãi buông đũa, ngẩng đầu nhìn Cẩm Lễ vẫn còn đang ăn mấy miếng cuối cùng, phì cười:" Nhóc, đói đến mức này rồi còn giả bộ ". Cấm Lễ ăn xong, tự giác đem thức ăn thừa bọc trong túi bảo quản, nhét gọn vào tủ lạnh, sau đó chậm rãi rửa chén. Lạc Văn Xuyên chống cằm nhìn thân ảnh cao gầy của Cẩm Lễ trong căn bếp. Trên người cậu đeo tạp dề, mặc dù quần áo có hơi cũ nhưng vẫn không thể nào áp bách được thân hình siêu sao kia. Dáng dấp của Cẩm Lễ thực sự là không tồi, nếu nhét cậu vào giữa chốn showbiz thì chắc cũng có người tin là sao nam nổi tiếng. Chỉ là Hồng nhan bạc phận, đường sự nghiệp của Cẩm Lễ có chút rắc rối.