Chương 10
Lạc Văn Xuyên đến nhà hàng lúc 7:30, cậu đến trước tận nửa tiếng. Cậu đứng trước quầy lễ Tân, không cần giới thiệu tên, người trước mặt đã biết cậu là ai.
- Lạc tổng, Sở tiên sinh đang đợi ngài.
Không ngờ vậy mà Sở Hạo lại đến sớm hơn cả cậu. Lạc Văn Xuyên được dẫn đường đến một phòng riêng cao cấp nằm trên tầng 4. Khi vừa mở cửa, Sở Hạo đã ngồi sẵn ở đó, trên đùi anh ta là một tệp hồ sơ mỏng, trông có vẻ là hợp đồng của ngày hôm nay. Sở Hạo một thân vest đen, đeo đồng hồ đắt tiền, chân đi giày da, nhìn giống một tổng tài cấm dục.
Sở Hạo cũng lặng lẽ đánh giá đối phương, trong mắt xoẹt qua một tia ngưng trọng. Lạc Văn Xuyên cũng không mặc Tây Âu, là một bộ đồ mùa đông đơn giản, khoác lên trên người Lạc Văn Xuyên lại toát lên vẻ ôn nhu uyển chuyển. Sở hạo tinh ý nhận ra, tóc mái của cậu đã được cắt ngắn lại một chút, lộ đôi nhãn cầu tinh anh và hàng lông mày sắc bén.
- Lạc tổng, mời ngồi.
Trên bàn không có bày biện thức ăn, chỉ có một chai rượu vang đắt tiền. Lạc Văn Xuyên kéo ghế ngồi xuống, gật gật đầu.
- Sở tiên sinh.
Một tiếng gọi kính cẩn. Thực ra trước đó quan hệ của Lạc Văn Xuyên và Sở Hạo được coi là xấu đến tệ hại. Thế mà không ngờ một ngày lại có thể ngồi vào bàn đàm phán như thế này. Sở Hạo ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ lên món. Hai người không cần phải đợi lâu, chỉ cần hai ba phút đồ ăn liền đã bày biện đày ắp trên bàn. Hơn phân nữa bàn là món thịt, ba chỉ heo, thịt cừu cùng nhiều loại đồ chấm khác nhau, Lạc Văn Xuyên thấy hơi ngấy, cậu không ăn thịt, chỉ gắp mấy miếng salad trộn bỏ vào dĩa của mình. Sở Hạo khui rượu, rót ra ly.
- Lạc tổng, ly này tôi kính cậu, mừng cho công việc hợp tác thuận lợi của chúng ta.
Lạc Văn Xuyên nhận lấy ly rượu, khẽ gật gật.
- Được.
Hai người cùng cụng ly, tiếng "keng" thâm Thuý vang lên. Sở Hạo một hơi uống cạn ly, Lạc Văn Xuyên thì khác, cậu chỉ nhấp môi một chút rồi đặt ly xuống ngay. Cậu đơn giản nghĩ, dù sao đây cũng là nam 2 trong cốt truyện, lúc nào ở gần mấy người này cũng cần phải giữ một cái não tỉnh táo, nếu say sẽ dễ mất đề phòng.
- Lạc tổng, đây là bản hợp đồng, cậu trước xem qua rồi kí tên.
Lạc Văn Xuyên nhận tệp hồ sơ từ trên tay Sở Hạo, ngón tay thon dài lật mở, chăm chú cuối đầu xem xét kĩ lưỡng hợp đồng. Dưới ánh đèn mờ mờ, Sở Hạo nhận ra Lạc Văn Xuyên vừa mới xỏ khuyên tai phải. Anh nhìn chằm vào đôi hoa tai tinh tế của Lạc Văn Xuyên, không hiểu sao lại muốn chạm vào. Suy nghĩ đến đây, Sở Hạo đột nhiên sực tỉnh, anh khẽ lắc lắc đầu, khó hiểu Xuyên sét chính mình.
Lạc Văn Xuyên mò vào túi áo khoác lấy bút, trực tiếp kí lên ô bên dưới hợp đồng, chỗ có tên của cậu. Cậu khẽ nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác của người giàu, tuỳ tiện kí một cái liền giữ trong tay tận mấy tỉ đồng, thật là vi diệu mà. Lạc Văn Xuyên kí tên hai tờ, một tờ của cậu, một tờ đưa Sở Hạo giữ. Suốt bữa ăn còn lại, hai người không nói chuyện làm ăn, mà chỉ đơn giản tán gẫu về cuộc sống thường nhật, anh một câu, tôi một câu, cực kì ôn hoà. Nhìn vào người ta còn tưởng đây là hai người bạn tri kỉ, ai mà biết được hai người này mới vừa mấy tháng trước còn cầm dao chuẩn bị chém lộn tới nơi chỉ vì một người phụ nữ.
Khi kết thúc bữa ăn, đồng hồ đeo tay của Lạc Văn Xuyên vừa vặn điểm 9 giờ. Hai người chào nhau tạm biệt rồi ai về nhà nấy. Với cái bộ não khổng lồ của Lạc Văn Xuyên, một tuần là đủ để cậu ghi nhớ các tuyến đường trong trung tâm thành phố, nên cậu tự mình lái xe về nhà. Thời tiết vào thu có hơi se lạnh, Lạc Văn Xuyên trực tiếp hạ hết cửa sổ xe, để gió mát bên ngoài luồn vào trong xe, thổi tán loạn tóc của cậu. Vốn dĩ ngoại hình của Lạc Văn Xuyên quá xuất sắc, mấy lần dừng đèn đỏ đều có nhiều người ngoảnh mặt lại nhìn cậu thật lâu, mà đa số đều là phụ nữ. Lạc Văn Xuyên không nói chuyện, chỉ quay qua cười nhẹ một tiếng, mấy người phụ nữ trực tiếp trào máu mũi. Lạc Văn Xuyên rẽ vào một con đường vắng, lúc này cậu phát hiện một con xe màu đen tuyền đang theo sát đằng sau, hễ cậu chạy làn đường nào, người kia liền bám theo đến đó. Lạc Văn Xuyên chậm chạp nhận ra, cậu đã bị theo dõi.
Lạc Văn Xuyên nhớ lại trợ lí từng nói với cậu" Phía sau cốp có súng", vừa nghĩ đến đây cậu liền rùng mình nổi da gà mấy cái, chắc là không nguy hiểm đến mức phải sử dụng đâu ha. Lạc Văn Xuyên cố gắng tăng tốc khẩn trương, nhưng mà không may cho cậu, người phía sau lái xe cục kì điêu luyện, dù Lạc Văn Xuyên có chạy gắt gao đến đâu, người đó rất nhanh liền đuổi kịp. Chiếc xe màu đen nhanh chóng lấn át xe của cậu, dồn xe cậu vào lề đường.
Lạc Văn Xuyên hít sâu một hơi, qua kính chiếu hậu nín thở nhìn người đàn ông một cây đen bước xuống. Cậu khẽ cắn môi, không lẽ mới vừa xuyên qua đây, liền chấp chận số phận mà ngủm rồi hả? Nhưng mà một tuần nay cậu đâu có đả động gì đến nữ chính, oan ức quá mà.
Người kia rất nhanh đã dừng trước cửa xe, nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Xuyên. Trên túi áo vest của anh ta có một khuy hiệu đặt làm thủ công, bên trên tinh tế khắc một chữ "Diệp",
- Lạc tổng, Diệp đại thiếu muốn gặp ngài, phiền ngài theo tôi một chuyến.
Lạc Văn Xuyên mặt đầy dấu chấm hỏi??? Diệp Lâm Anh gặp mình, mà gặp làm méo gì?
Đột nhiên trong đầu Lạc Văn Xuyên chợt xoay chuyển, nghĩ ra một kế táo bạo. Cậu còn chưa có ngắt máy xe, hay bây giờ nhấn ga rồi chạy luôn nhỉ? Như đọc được suy nghĩ của cậu, người kia như một con rắn luồn tay vào, nhanh như chớp rút chìa khoá xe của Lạc Văn Xuyên, lặp lại.
- Lạc tổng, đây là ý muốn của Diệp đại thiếu, tôi chỉ có thể tuân mệnh. Mời ngài theo tôi một chuyến. Lạc tổng yên tâm, tôi dẫn đường cho ngài.
Lạc Văn Xuyên chăm chú nhìn quần áo của anh ta, mắt quét từ trên xuống dưới. Nếu đã là vệ sĩ, chắc chắn có mang súng theo bên mình, Lạc Văn Xuyên đơn giản nghĩ, làm gì làm cậu cũng phải nhìn nhận thời cuộc. Cậu tin bản thân trong sạch, chưa hề có đả động gì với nữ chính, nên đi một chuyến thì có sao. Nếu cốt truyện muốn cậu phải chết, thì Lạc Văn Xuyên có mười cái chân cũng không thoát được.
- Được, anh dẫn đường đi.
Vệ sĩ nghe được một lời này nhất thời nhẫn người. Thế mà lại đồng ý rồi hả, dễ dàng hơn anh ta tưởng. Như còn chưa hết nghi ngờ, vệ sĩ nhíu mày, nhìn cậu.
- Lạc tổng, tôi không chỉ đem đến một xe. Tôi nhắc nhở ngài, chuyến này ngài nhất định chính là phải đi.
Lạc Văn Xuyên hờ hững gật đầu.
- Ờ biết rồi. Tôi không có trốn đâu, anh đi trước dẫn đường đi.
Biệt phủ của Diệp gia nằm cách xa khu vực trung tâm khá xa. Nơi Lạc Văn Xuyên được dẫn đến không phải là nhà chính mà là nhà riêng của Diệp Lâm Anh. Chỗ của hắn cũng ít người lui tới, trên đường vào biệt phủ ngoại trừ mấy người vệ sĩ đứng rải rác thì xung quanh không có nhà của dân cư, yên tĩnh và cách ly tuyệt đối. Lạc Văn Xuyên bước xuống xe, đứng trước cổng lớn, khẽ trầm ngâm. Ừm, phải nói sao đây nhỉ. Nó..."TO TỔ BỐ LUÔN". Cái này so với khu căn hộ cao cấp của Lạc Văn Xuyên chính là nằm ở hai khoảng cách khác biệt luôn đó.
Vệ sĩ đi trước, cuối người.
- Lạc tổng, đường này.
Nhà của Diệp Lâm Anh có kiến trúc khá cầu kì. Không gian xa hoa tráng lệ. Nhà riêng thôi mà đã bự thế này rồi, không biết nhà chính sẽ còn khủng bố như thế nào nữa. Trong nhà của Diệp Lâm Anh có mùi thơm hoa nhài thoang thoảng, phát ra từ những chậu hoa nhài được đặt rải rác khắp nơi trong nhà. Nguyên chủ vốn là một người bị dị ứng nhẹ, mới vào liền liên tục hát xì mấy cái. Lạc Văn Xuyên khẽ quẹt lỗ mũi đã ửng đỏ của mình, mùi hoa có hơi nồng, khiến cậu khó chịu.
Thư phòng của Diệp Lâm Anh ở tầng ba, Lạc Văn Xuyên bị dắt đi vòng vèo mấy hồi, dừng lại trước một cái cửa làm bằng gỗ viền vàng to khủng bố. Vệ sĩ cuối đầu, mở miệng.
- Lạc tổng, Diệp đại thiếu gia đang chờ ngài ở trong. Mời...
Lạc Văn Xuyên hít sau một hơi, bắt đầu vặn nút cho não hoạt đọng hết công suất. Vệ sĩ một tay đẩy cửa, một tay làm động tác mời. Lạc Văn Xuyên cứng nhắc bước vào trong, ngay khi cậu vừa mới bước qua, cửa phía sau liền đóng sầm một cái. Lạc Văn Xuyên thầm cầu nguyện cho bản thân cậu, không thể quay đầu được nữa rồi.
Lạc Văn Xuyên quét mắt qua khắp phòng, ánh mắt dừng lại trước thân ảnh cao ráo đang ngồi trước bàn làm việc. Anh ta mặc áo choàng tắm bằng nhung đỏ thẫm, bên trên ngực lộ ra một khoảng cơ bắp rắn chắc đến kinh người. Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt của Diệp Lâm Anh ma mị lạ thường. Hắn đeo mắt kính, đang đọc hồ sơ. Đối mắt của Diệp Lâm Anh chăm chú nhìn vào tệp hồ sơ, một khắc cũng không ngãng đầu.
Thấy không khí có hơi sai sai, Lạc Văn Xuyên liền hắng giọng một cái. Diệp Lâm Anh lúc này mới thoát ly khỏi tệp hồ sơ, hắn khẽ cởi mắt kính, hướng cậu cười nhạt, gằn từng tiếng.
- LẠC.VĂN.XUYÊN... Hoan nghênh
- Lạc tổng, Sở tiên sinh đang đợi ngài.
Không ngờ vậy mà Sở Hạo lại đến sớm hơn cả cậu. Lạc Văn Xuyên được dẫn đường đến một phòng riêng cao cấp nằm trên tầng 4. Khi vừa mở cửa, Sở Hạo đã ngồi sẵn ở đó, trên đùi anh ta là một tệp hồ sơ mỏng, trông có vẻ là hợp đồng của ngày hôm nay. Sở Hạo một thân vest đen, đeo đồng hồ đắt tiền, chân đi giày da, nhìn giống một tổng tài cấm dục.
Sở Hạo cũng lặng lẽ đánh giá đối phương, trong mắt xoẹt qua một tia ngưng trọng. Lạc Văn Xuyên cũng không mặc Tây Âu, là một bộ đồ mùa đông đơn giản, khoác lên trên người Lạc Văn Xuyên lại toát lên vẻ ôn nhu uyển chuyển. Sở hạo tinh ý nhận ra, tóc mái của cậu đã được cắt ngắn lại một chút, lộ đôi nhãn cầu tinh anh và hàng lông mày sắc bén.
- Lạc tổng, mời ngồi.
Trên bàn không có bày biện thức ăn, chỉ có một chai rượu vang đắt tiền. Lạc Văn Xuyên kéo ghế ngồi xuống, gật gật đầu.
- Sở tiên sinh.
Một tiếng gọi kính cẩn. Thực ra trước đó quan hệ của Lạc Văn Xuyên và Sở Hạo được coi là xấu đến tệ hại. Thế mà không ngờ một ngày lại có thể ngồi vào bàn đàm phán như thế này. Sở Hạo ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ lên món. Hai người không cần phải đợi lâu, chỉ cần hai ba phút đồ ăn liền đã bày biện đày ắp trên bàn. Hơn phân nữa bàn là món thịt, ba chỉ heo, thịt cừu cùng nhiều loại đồ chấm khác nhau, Lạc Văn Xuyên thấy hơi ngấy, cậu không ăn thịt, chỉ gắp mấy miếng salad trộn bỏ vào dĩa của mình. Sở Hạo khui rượu, rót ra ly.
- Lạc tổng, ly này tôi kính cậu, mừng cho công việc hợp tác thuận lợi của chúng ta.
Lạc Văn Xuyên nhận lấy ly rượu, khẽ gật gật.
- Được.
Hai người cùng cụng ly, tiếng "keng" thâm Thuý vang lên. Sở Hạo một hơi uống cạn ly, Lạc Văn Xuyên thì khác, cậu chỉ nhấp môi một chút rồi đặt ly xuống ngay. Cậu đơn giản nghĩ, dù sao đây cũng là nam 2 trong cốt truyện, lúc nào ở gần mấy người này cũng cần phải giữ một cái não tỉnh táo, nếu say sẽ dễ mất đề phòng.
- Lạc tổng, đây là bản hợp đồng, cậu trước xem qua rồi kí tên.
Lạc Văn Xuyên nhận tệp hồ sơ từ trên tay Sở Hạo, ngón tay thon dài lật mở, chăm chú cuối đầu xem xét kĩ lưỡng hợp đồng. Dưới ánh đèn mờ mờ, Sở Hạo nhận ra Lạc Văn Xuyên vừa mới xỏ khuyên tai phải. Anh nhìn chằm vào đôi hoa tai tinh tế của Lạc Văn Xuyên, không hiểu sao lại muốn chạm vào. Suy nghĩ đến đây, Sở Hạo đột nhiên sực tỉnh, anh khẽ lắc lắc đầu, khó hiểu Xuyên sét chính mình.
Lạc Văn Xuyên mò vào túi áo khoác lấy bút, trực tiếp kí lên ô bên dưới hợp đồng, chỗ có tên của cậu. Cậu khẽ nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác của người giàu, tuỳ tiện kí một cái liền giữ trong tay tận mấy tỉ đồng, thật là vi diệu mà. Lạc Văn Xuyên kí tên hai tờ, một tờ của cậu, một tờ đưa Sở Hạo giữ. Suốt bữa ăn còn lại, hai người không nói chuyện làm ăn, mà chỉ đơn giản tán gẫu về cuộc sống thường nhật, anh một câu, tôi một câu, cực kì ôn hoà. Nhìn vào người ta còn tưởng đây là hai người bạn tri kỉ, ai mà biết được hai người này mới vừa mấy tháng trước còn cầm dao chuẩn bị chém lộn tới nơi chỉ vì một người phụ nữ.
Khi kết thúc bữa ăn, đồng hồ đeo tay của Lạc Văn Xuyên vừa vặn điểm 9 giờ. Hai người chào nhau tạm biệt rồi ai về nhà nấy. Với cái bộ não khổng lồ của Lạc Văn Xuyên, một tuần là đủ để cậu ghi nhớ các tuyến đường trong trung tâm thành phố, nên cậu tự mình lái xe về nhà. Thời tiết vào thu có hơi se lạnh, Lạc Văn Xuyên trực tiếp hạ hết cửa sổ xe, để gió mát bên ngoài luồn vào trong xe, thổi tán loạn tóc của cậu. Vốn dĩ ngoại hình của Lạc Văn Xuyên quá xuất sắc, mấy lần dừng đèn đỏ đều có nhiều người ngoảnh mặt lại nhìn cậu thật lâu, mà đa số đều là phụ nữ. Lạc Văn Xuyên không nói chuyện, chỉ quay qua cười nhẹ một tiếng, mấy người phụ nữ trực tiếp trào máu mũi. Lạc Văn Xuyên rẽ vào một con đường vắng, lúc này cậu phát hiện một con xe màu đen tuyền đang theo sát đằng sau, hễ cậu chạy làn đường nào, người kia liền bám theo đến đó. Lạc Văn Xuyên chậm chạp nhận ra, cậu đã bị theo dõi.
Lạc Văn Xuyên nhớ lại trợ lí từng nói với cậu" Phía sau cốp có súng", vừa nghĩ đến đây cậu liền rùng mình nổi da gà mấy cái, chắc là không nguy hiểm đến mức phải sử dụng đâu ha. Lạc Văn Xuyên cố gắng tăng tốc khẩn trương, nhưng mà không may cho cậu, người phía sau lái xe cục kì điêu luyện, dù Lạc Văn Xuyên có chạy gắt gao đến đâu, người đó rất nhanh liền đuổi kịp. Chiếc xe màu đen nhanh chóng lấn át xe của cậu, dồn xe cậu vào lề đường.
Lạc Văn Xuyên hít sâu một hơi, qua kính chiếu hậu nín thở nhìn người đàn ông một cây đen bước xuống. Cậu khẽ cắn môi, không lẽ mới vừa xuyên qua đây, liền chấp chận số phận mà ngủm rồi hả? Nhưng mà một tuần nay cậu đâu có đả động gì đến nữ chính, oan ức quá mà.
Người kia rất nhanh đã dừng trước cửa xe, nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Xuyên. Trên túi áo vest của anh ta có một khuy hiệu đặt làm thủ công, bên trên tinh tế khắc một chữ "Diệp",
- Lạc tổng, Diệp đại thiếu muốn gặp ngài, phiền ngài theo tôi một chuyến.
Lạc Văn Xuyên mặt đầy dấu chấm hỏi??? Diệp Lâm Anh gặp mình, mà gặp làm méo gì?
Đột nhiên trong đầu Lạc Văn Xuyên chợt xoay chuyển, nghĩ ra một kế táo bạo. Cậu còn chưa có ngắt máy xe, hay bây giờ nhấn ga rồi chạy luôn nhỉ? Như đọc được suy nghĩ của cậu, người kia như một con rắn luồn tay vào, nhanh như chớp rút chìa khoá xe của Lạc Văn Xuyên, lặp lại.
- Lạc tổng, đây là ý muốn của Diệp đại thiếu, tôi chỉ có thể tuân mệnh. Mời ngài theo tôi một chuyến. Lạc tổng yên tâm, tôi dẫn đường cho ngài.
Lạc Văn Xuyên chăm chú nhìn quần áo của anh ta, mắt quét từ trên xuống dưới. Nếu đã là vệ sĩ, chắc chắn có mang súng theo bên mình, Lạc Văn Xuyên đơn giản nghĩ, làm gì làm cậu cũng phải nhìn nhận thời cuộc. Cậu tin bản thân trong sạch, chưa hề có đả động gì với nữ chính, nên đi một chuyến thì có sao. Nếu cốt truyện muốn cậu phải chết, thì Lạc Văn Xuyên có mười cái chân cũng không thoát được.
- Được, anh dẫn đường đi.
Vệ sĩ nghe được một lời này nhất thời nhẫn người. Thế mà lại đồng ý rồi hả, dễ dàng hơn anh ta tưởng. Như còn chưa hết nghi ngờ, vệ sĩ nhíu mày, nhìn cậu.
- Lạc tổng, tôi không chỉ đem đến một xe. Tôi nhắc nhở ngài, chuyến này ngài nhất định chính là phải đi.
Lạc Văn Xuyên hờ hững gật đầu.
- Ờ biết rồi. Tôi không có trốn đâu, anh đi trước dẫn đường đi.
Biệt phủ của Diệp gia nằm cách xa khu vực trung tâm khá xa. Nơi Lạc Văn Xuyên được dẫn đến không phải là nhà chính mà là nhà riêng của Diệp Lâm Anh. Chỗ của hắn cũng ít người lui tới, trên đường vào biệt phủ ngoại trừ mấy người vệ sĩ đứng rải rác thì xung quanh không có nhà của dân cư, yên tĩnh và cách ly tuyệt đối. Lạc Văn Xuyên bước xuống xe, đứng trước cổng lớn, khẽ trầm ngâm. Ừm, phải nói sao đây nhỉ. Nó..."TO TỔ BỐ LUÔN". Cái này so với khu căn hộ cao cấp của Lạc Văn Xuyên chính là nằm ở hai khoảng cách khác biệt luôn đó.
Vệ sĩ đi trước, cuối người.
- Lạc tổng, đường này.
Nhà của Diệp Lâm Anh có kiến trúc khá cầu kì. Không gian xa hoa tráng lệ. Nhà riêng thôi mà đã bự thế này rồi, không biết nhà chính sẽ còn khủng bố như thế nào nữa. Trong nhà của Diệp Lâm Anh có mùi thơm hoa nhài thoang thoảng, phát ra từ những chậu hoa nhài được đặt rải rác khắp nơi trong nhà. Nguyên chủ vốn là một người bị dị ứng nhẹ, mới vào liền liên tục hát xì mấy cái. Lạc Văn Xuyên khẽ quẹt lỗ mũi đã ửng đỏ của mình, mùi hoa có hơi nồng, khiến cậu khó chịu.
Thư phòng của Diệp Lâm Anh ở tầng ba, Lạc Văn Xuyên bị dắt đi vòng vèo mấy hồi, dừng lại trước một cái cửa làm bằng gỗ viền vàng to khủng bố. Vệ sĩ cuối đầu, mở miệng.
- Lạc tổng, Diệp đại thiếu gia đang chờ ngài ở trong. Mời...
Lạc Văn Xuyên hít sau một hơi, bắt đầu vặn nút cho não hoạt đọng hết công suất. Vệ sĩ một tay đẩy cửa, một tay làm động tác mời. Lạc Văn Xuyên cứng nhắc bước vào trong, ngay khi cậu vừa mới bước qua, cửa phía sau liền đóng sầm một cái. Lạc Văn Xuyên thầm cầu nguyện cho bản thân cậu, không thể quay đầu được nữa rồi.
Lạc Văn Xuyên quét mắt qua khắp phòng, ánh mắt dừng lại trước thân ảnh cao ráo đang ngồi trước bàn làm việc. Anh ta mặc áo choàng tắm bằng nhung đỏ thẫm, bên trên ngực lộ ra một khoảng cơ bắp rắn chắc đến kinh người. Dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt của Diệp Lâm Anh ma mị lạ thường. Hắn đeo mắt kính, đang đọc hồ sơ. Đối mắt của Diệp Lâm Anh chăm chú nhìn vào tệp hồ sơ, một khắc cũng không ngãng đầu.
Thấy không khí có hơi sai sai, Lạc Văn Xuyên liền hắng giọng một cái. Diệp Lâm Anh lúc này mới thoát ly khỏi tệp hồ sơ, hắn khẽ cởi mắt kính, hướng cậu cười nhạt, gằn từng tiếng.
- LẠC.VĂN.XUYÊN... Hoan nghênh