Chương 7: Sẽ không trở lại nữa
@Goccuasonem dịch tại wattpad
Cả học kỳ thoáng chốc đã trôi qua, chớp mắt một cái, ngày tốt nghiệp tiểu học rất nhanh liền đến rồi. Bạn học trong lớp bắt đầu nhao nhao viết kỷ yếu, tặng quà tốt nghiệp cho nhau.
Diệp Tiêu không khỏi suy tư, rốt cuộc nên tặng quà gì cho Nguyễn Vũ Thanh.
Cô nghĩ đến việc Nguyễn Vũ Thanh đã từng than với cô, nói rằng mẹ cậu ấy không chịu làm thẻ hội viên ở nhà thi đấu bóng rổ cho cậu ấy.
Nhìn thấy biểu tình lúc đó của cậu, có lẽ là rất muốn tấm thẻ này đi. Vậy thì tặng cái này, Diệp Tiêu nghĩ, mẹ cậu ấy không làm cho cậu thì có sao đâu, cô có thể làm cho cậu.
Cô bí mật tiết kiệm tiền mà mẹ cho tiêu vặt, cuối cùng nó cũng đủ vào ngày trước khi tốt nghiệp. Cô kêu Diệp Phong đi cùng với cô đến nhà thi đấu bóng rổ, chỉ cô cách làm thẻ.
"Tại sao chị muốn làm thẻ nhà thi đấu bóng rổ a, chị đâu có chơi bóng rổ." Vẻ mặt Diệp Phong nghi hoặc.
"Chị tặng cho người khác." Cô nói.
"Chị tặng ai vậy?"
"Em quản chị hả!" Diệp Tiêu hung dữ gào lên với cậu.
Diệp Phong bất lực thở dài, cậu hỏi chút thì sao chứ, lần nào cũng vô duyên vô cớ hung dữ với cậu.
"Chuyện chị làm thẻ, em phải giữ bí mật cho chị đấy, không được nói cho người khác biết!"
"Em biết rồi!" Diệp Phong bĩu môi nói.
Sau khi làm xong thẻ, Diệp Tiêu để thẻ trong một chiếc phong thư màu hồng phấn, dự định ngày mai sẽ đưa cho Nguyễn Vũ Thanh.
Không chỉ có vậy, côn còn viết riêng cho cậu một bức thư, cũng nhét bức thư vào trong phong thư. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh đã nói trước với nhau, bảo cậu trở lại phòng học đợi cô sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp. Nhưng mà, sau khi buổi lễ kết thúc vào ngày hôm sau, Diệp Tiêu đã ở trong lớp đợi rất lâu, cũng không đợi được sự xuất hiện của Nguyễn Vũ Thanh. Cô lo lắng chạy ra khỏi lớp học để đi tìm cậu, nhưng lại nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đứng trước cửa lớp bên cạnh, gần sát với Thường Hinh Nguyệt ngồi hàng đầu, đang vừa cúi đầu nói chuyện với Thường Hinh Nguyệt, vừa viết vào kỷ bút mà Thường Hinh Nguyệt đưa cho cậu.
"Quà tớ đưa cho cậu, cậu đã nhận rồi! Vậy đến khi khai giảng tháng 9 chúng ta lại gặp, không gặp không về!" Thường Hinh Nguyệt vui vẻ nói, sau đó thu lại kỷ bút mà cậu ấy vừa viết xong, ôm lấy tập kỷ bút dày cộm đi tìm bạn học khác.
Khóe môi của Diệp Tiêu nhếch lên, lạnh lùng xoay người rời đi, tức giận đi vào trong lớp học của mình. Cô cầm cặp lên định đi, thì nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh nghênh ngang từ cửa lớp đi vào.
"Quà của tớ đâu? Đưa tớ nhanh lên." Nguyễn Vũ Thanh đi về phía cô, cực kỳ hứng thú hỏi.
"Đưa cho cậu cái gì chứ?"
"Quà tốt nghiệp a."
"Không có."
Nguyễn Vũ Thanh dẩu môi, trên mặt viết đầy chữ không tin.
"Ngay cả bạn học lớp bên cạnh cũng tặng cho tớ rồi, cậu vậy mà lại không tặng cho tớ!" Cậu ấy nói.
"Đúng vậy, ngay cả bọn họ cũng tặng cho cậu rồi, vậy nên cậu cũng chẳng thiếu phần quà này của tớ." Diệp Tiêu đột nhiên đứng dậy, đeo cặp lên liền đi.
Lần đầu tiên Nguyễn Vũ Thanh cảm thấy bản thân thật sự bị cô làm cho tức rồi.
Cô bước nhanh ra khỏi tòa nhà dạy học, đi về phía cổng trường.
Thời gian chập tối, gió thổi qua những bóng râm trên con đường trong khuôn viên trường học, vẫn không xua tan đi được cái nóng bức mùa hè như cũ. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
"Hôm nay rốt cuộc cậu bị sao vậy?" Nguyễn Vũ Thanh đuổi theo sau cô, vội vàng hỏi.
Diệp Tiêu chỉ cúi đầu im lặng bước đi, như thể không nghe thấy gì.
"Nếu như cậu không muốn tớ nhận quà của bọn họ, tớ có thể trả lại."
Diệp Tiêu càng đi càng nhanh, vẫn không thèm để ý cậu như cũ.
"Rốt cuộc cậu để quà tặng của tớ ở đâu rồi a?"
"Vứt đi rồi." Diệp Tiêu lạnh lùng nói.
Nguyễn Vũ Thanh sững người, hỏi: "Vậy quà tớ tặng cho cậu đâu? Cậu để đâu rồi?"
Diệp Tiêu dừng một chút, cố ý chọc tức cậu: "Vứt cùng rồi."
Quả nhiên Nguyễn Vũ Thanh bị cô chọc tức rồi.
Cậu không đuổi theo cô nữa. Cậu đứng bất động tại chỗ, cũng không nói chuyện.
Bước chân của Diệp Tiêu run lên, nhưng vẫn không thèm để ý cậu, càng đi càng nhanh.
"Nếu như cậu lại phớt lờ tớ, tớ tự mình đi đây!" Nguyễn Vũ Thanh bỗng nhiên hét lớn từ phía sau cô.
Người cô dừng lại một chút, vẫn không quay đầu lại như cũ.
"Tớ đi rồi sẽ không trở lại nữa a!" Cậu hét lên.
Tiếng hét của Nguyễn Vũ Thanh rất lớn, cùng gió lướt qua vành tai cô.
Bước chân của Diệp Tiêu ngừng lại, đầu mũi có chút cay cay.
Lúc trước Nguyễn Vũ Thanh lúc nào cũng nói, tớ không đi, tớ cứ không đi, tớ chính là muốn quấn lấy cậu, mỗi ngày đều ở cùng cậu.
Diệp Tiêu ý thức được, lần này cậu ấy thật sự tức giận rồi.
Nhưng cô cũng tức giận a.
Cô vất vả như vậy làm cho cậu tấm thẻ mà cậu muốn nhất, cậu ấy thì hay rồi, hoàn toàn không nhớ tới cuộc hẹn với cô, chạy đi nói chuyện với người khác, nhận quà của người khác, căn bản không thèm để ý cô đã đợi cậu biết bao lâu trong phòng học. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Cậu ấy làm sao có thể đáng ghét đến như vậy.
Nguyễn Vũ Thanh đáng ghét.
Diệp Tiêu quyết định tuyệt giao với Nguyễn Vũ Thanh.
Ít nhất là tuyệt giao cho đến khi cậu ấy chủ động tìm cô xin lỗi.
Dù sao thì cô cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước cậu.
Vì để cho Nguyễn Vũ Thanh có cơ hội chủ động xin lỗi cô, trong suốt kỳ nghỉ hè, hễ có thời gian là cô lại chạy đến tiệm trà sữa "Gặp mặt". Mỗi lần đi, cô đều mang theo thẻ hội viên của nhà thi đấu bóng rổ bên mình, nhưng lần nào cô đi, cũng đều không gặp được Nguyễn Vũ Thanh.
"Dì ơi, bạn nam hồi trước hay đến đây với cháu, kỳ nghỉ hè này cậu ấy có đến lần nào không ạ?" Cô hỏi chủ tiệm.
"Chắc là không, dì không nhớ là cậu ấy có đến đây." Dì chủ tiệm nhớ lại nói.
Thôi vậy.
Diệp Tiêu nghĩ, vẫn là để khai giảng cấp 2 rồi lại tặng quà cho cậu ấy vậy.
Trong suốt cả kỳ nghỉ hè, Diệp Tiêu vẫn luôn nghĩ về chuyện đó, luôn cảm giác có thứ gì đó tắc nghẽn trong trái tim cô, khiến cô vô cùng khó chịu.
Nhưng cô tuyệt đối sẽ không đến nhà tìm cậu, cô chẳng hèn mọn đến vậy, rõ ràng tất cả đều là lỗi của cậu ấy. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Diệp Tiêu ngồi hưởng máy lạnh ở trong nhà, bỗng nhiên cảm thấy mùa hè này đã nóng nực rồi lại còn dài đằng đẵng. Cô mua một quyển lịch, bắt đầu dùng bút đánh dấu ngày tháng, đánh dấu từng tờ từng tờ, tính toán và chờ đợi đến ngày khai giảng.
Đợi đến ngày khai giảng, cô nhất định phải kéo Nguyễn Vũ Thanh đến trước mặt mình, để cậu xin lỗi cô.
Cả học kỳ thoáng chốc đã trôi qua, chớp mắt một cái, ngày tốt nghiệp tiểu học rất nhanh liền đến rồi. Bạn học trong lớp bắt đầu nhao nhao viết kỷ yếu, tặng quà tốt nghiệp cho nhau.
Diệp Tiêu không khỏi suy tư, rốt cuộc nên tặng quà gì cho Nguyễn Vũ Thanh.
Cô nghĩ đến việc Nguyễn Vũ Thanh đã từng than với cô, nói rằng mẹ cậu ấy không chịu làm thẻ hội viên ở nhà thi đấu bóng rổ cho cậu ấy.
Nhìn thấy biểu tình lúc đó của cậu, có lẽ là rất muốn tấm thẻ này đi. Vậy thì tặng cái này, Diệp Tiêu nghĩ, mẹ cậu ấy không làm cho cậu thì có sao đâu, cô có thể làm cho cậu.
Cô bí mật tiết kiệm tiền mà mẹ cho tiêu vặt, cuối cùng nó cũng đủ vào ngày trước khi tốt nghiệp. Cô kêu Diệp Phong đi cùng với cô đến nhà thi đấu bóng rổ, chỉ cô cách làm thẻ.
"Tại sao chị muốn làm thẻ nhà thi đấu bóng rổ a, chị đâu có chơi bóng rổ." Vẻ mặt Diệp Phong nghi hoặc.
"Chị tặng cho người khác." Cô nói.
"Chị tặng ai vậy?"
"Em quản chị hả!" Diệp Tiêu hung dữ gào lên với cậu.
Diệp Phong bất lực thở dài, cậu hỏi chút thì sao chứ, lần nào cũng vô duyên vô cớ hung dữ với cậu.
"Chuyện chị làm thẻ, em phải giữ bí mật cho chị đấy, không được nói cho người khác biết!"
"Em biết rồi!" Diệp Phong bĩu môi nói.
Sau khi làm xong thẻ, Diệp Tiêu để thẻ trong một chiếc phong thư màu hồng phấn, dự định ngày mai sẽ đưa cho Nguyễn Vũ Thanh.
Không chỉ có vậy, côn còn viết riêng cho cậu một bức thư, cũng nhét bức thư vào trong phong thư. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh đã nói trước với nhau, bảo cậu trở lại phòng học đợi cô sau khi kết thúc lễ tốt nghiệp. Nhưng mà, sau khi buổi lễ kết thúc vào ngày hôm sau, Diệp Tiêu đã ở trong lớp đợi rất lâu, cũng không đợi được sự xuất hiện của Nguyễn Vũ Thanh. Cô lo lắng chạy ra khỏi lớp học để đi tìm cậu, nhưng lại nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đứng trước cửa lớp bên cạnh, gần sát với Thường Hinh Nguyệt ngồi hàng đầu, đang vừa cúi đầu nói chuyện với Thường Hinh Nguyệt, vừa viết vào kỷ bút mà Thường Hinh Nguyệt đưa cho cậu.
"Quà tớ đưa cho cậu, cậu đã nhận rồi! Vậy đến khi khai giảng tháng 9 chúng ta lại gặp, không gặp không về!" Thường Hinh Nguyệt vui vẻ nói, sau đó thu lại kỷ bút mà cậu ấy vừa viết xong, ôm lấy tập kỷ bút dày cộm đi tìm bạn học khác.
Khóe môi của Diệp Tiêu nhếch lên, lạnh lùng xoay người rời đi, tức giận đi vào trong lớp học của mình. Cô cầm cặp lên định đi, thì nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh nghênh ngang từ cửa lớp đi vào.
"Quà của tớ đâu? Đưa tớ nhanh lên." Nguyễn Vũ Thanh đi về phía cô, cực kỳ hứng thú hỏi.
"Đưa cho cậu cái gì chứ?"
"Quà tốt nghiệp a."
"Không có."
Nguyễn Vũ Thanh dẩu môi, trên mặt viết đầy chữ không tin.
"Ngay cả bạn học lớp bên cạnh cũng tặng cho tớ rồi, cậu vậy mà lại không tặng cho tớ!" Cậu ấy nói.
"Đúng vậy, ngay cả bọn họ cũng tặng cho cậu rồi, vậy nên cậu cũng chẳng thiếu phần quà này của tớ." Diệp Tiêu đột nhiên đứng dậy, đeo cặp lên liền đi.
Lần đầu tiên Nguyễn Vũ Thanh cảm thấy bản thân thật sự bị cô làm cho tức rồi.
Cô bước nhanh ra khỏi tòa nhà dạy học, đi về phía cổng trường.
Thời gian chập tối, gió thổi qua những bóng râm trên con đường trong khuôn viên trường học, vẫn không xua tan đi được cái nóng bức mùa hè như cũ. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
"Hôm nay rốt cuộc cậu bị sao vậy?" Nguyễn Vũ Thanh đuổi theo sau cô, vội vàng hỏi.
Diệp Tiêu chỉ cúi đầu im lặng bước đi, như thể không nghe thấy gì.
"Nếu như cậu không muốn tớ nhận quà của bọn họ, tớ có thể trả lại."
Diệp Tiêu càng đi càng nhanh, vẫn không thèm để ý cậu như cũ.
"Rốt cuộc cậu để quà tặng của tớ ở đâu rồi a?"
"Vứt đi rồi." Diệp Tiêu lạnh lùng nói.
Nguyễn Vũ Thanh sững người, hỏi: "Vậy quà tớ tặng cho cậu đâu? Cậu để đâu rồi?"
Diệp Tiêu dừng một chút, cố ý chọc tức cậu: "Vứt cùng rồi."
Quả nhiên Nguyễn Vũ Thanh bị cô chọc tức rồi.
Cậu không đuổi theo cô nữa. Cậu đứng bất động tại chỗ, cũng không nói chuyện.
Bước chân của Diệp Tiêu run lên, nhưng vẫn không thèm để ý cậu, càng đi càng nhanh.
"Nếu như cậu lại phớt lờ tớ, tớ tự mình đi đây!" Nguyễn Vũ Thanh bỗng nhiên hét lớn từ phía sau cô.
Người cô dừng lại một chút, vẫn không quay đầu lại như cũ.
"Tớ đi rồi sẽ không trở lại nữa a!" Cậu hét lên.
Tiếng hét của Nguyễn Vũ Thanh rất lớn, cùng gió lướt qua vành tai cô.
Bước chân của Diệp Tiêu ngừng lại, đầu mũi có chút cay cay.
Lúc trước Nguyễn Vũ Thanh lúc nào cũng nói, tớ không đi, tớ cứ không đi, tớ chính là muốn quấn lấy cậu, mỗi ngày đều ở cùng cậu.
Diệp Tiêu ý thức được, lần này cậu ấy thật sự tức giận rồi.
Nhưng cô cũng tức giận a.
Cô vất vả như vậy làm cho cậu tấm thẻ mà cậu muốn nhất, cậu ấy thì hay rồi, hoàn toàn không nhớ tới cuộc hẹn với cô, chạy đi nói chuyện với người khác, nhận quà của người khác, căn bản không thèm để ý cô đã đợi cậu biết bao lâu trong phòng học. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Cậu ấy làm sao có thể đáng ghét đến như vậy.
Nguyễn Vũ Thanh đáng ghét.
Diệp Tiêu quyết định tuyệt giao với Nguyễn Vũ Thanh.
Ít nhất là tuyệt giao cho đến khi cậu ấy chủ động tìm cô xin lỗi.
Dù sao thì cô cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước cậu.
Vì để cho Nguyễn Vũ Thanh có cơ hội chủ động xin lỗi cô, trong suốt kỳ nghỉ hè, hễ có thời gian là cô lại chạy đến tiệm trà sữa "Gặp mặt". Mỗi lần đi, cô đều mang theo thẻ hội viên của nhà thi đấu bóng rổ bên mình, nhưng lần nào cô đi, cũng đều không gặp được Nguyễn Vũ Thanh.
"Dì ơi, bạn nam hồi trước hay đến đây với cháu, kỳ nghỉ hè này cậu ấy có đến lần nào không ạ?" Cô hỏi chủ tiệm.
"Chắc là không, dì không nhớ là cậu ấy có đến đây." Dì chủ tiệm nhớ lại nói.
Thôi vậy.
Diệp Tiêu nghĩ, vẫn là để khai giảng cấp 2 rồi lại tặng quà cho cậu ấy vậy.
Trong suốt cả kỳ nghỉ hè, Diệp Tiêu vẫn luôn nghĩ về chuyện đó, luôn cảm giác có thứ gì đó tắc nghẽn trong trái tim cô, khiến cô vô cùng khó chịu.
Nhưng cô tuyệt đối sẽ không đến nhà tìm cậu, cô chẳng hèn mọn đến vậy, rõ ràng tất cả đều là lỗi của cậu ấy. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Diệp Tiêu ngồi hưởng máy lạnh ở trong nhà, bỗng nhiên cảm thấy mùa hè này đã nóng nực rồi lại còn dài đằng đẵng. Cô mua một quyển lịch, bắt đầu dùng bút đánh dấu ngày tháng, đánh dấu từng tờ từng tờ, tính toán và chờ đợi đến ngày khai giảng.
Đợi đến ngày khai giảng, cô nhất định phải kéo Nguyễn Vũ Thanh đến trước mặt mình, để cậu xin lỗi cô.