Chương 2
3.
Năm đầu tiên ở nước ngoài, mỗi ngày Mục Dã đều gọi video cho tôi. Dù có chênh lệch múi giờ đến tám tiếng, nhưng việc đó chưa bao giờ bị gián đoạn.
Nhìn thấy anh ta dáng vẻ mệt mỏi và buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng thức cùng tôi nói chuyện. Trái tim tôi chợt nhũn ra.
Hành trình lẻ loi đến đất khách, Mục Dã chính là động lực lớn nhất để tôi chăm chỉ luyện tập ballet.
Dù có tập đến đổ mồ hôi, dù có tập đến mu bàn chân rướm máu, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, trái tim tôi lại cảm thấy ngọt ngào.
Năm thứ hai ở nước ngoài, tần suất cuộc gọi bắt đầu giảm.
Có những lúc anh ta đột nhiên sững sờ, trên khuôn mặt tuấn tú có một tia mơ hồ khó hiểu.
Có lúc, anh ta nhìn vào tin nhắn trong điện thoại, vẻ thờ ơ trong mắt giống như bị thứ gì đó làm cho mềm đi. Chỉ còn lại sự dịu dàng và nụ cười trong vô thức.
Tôi bình tĩnh hỏi anh đang nhìn gì, mỉm cười đến vui vẻ như vậy.
Anh ta chỉ nói vừa xem được một video thú vị.
Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc khẩn trương trong giây lát ở mắt anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, tôi mắc kẹt trong trạng thái vô cùng bối rối và mệt mỏi.
Mục Dã a Mục Dã, tôi hiểu anh ta quá rõ.
Anh ta đã bị phân tâm trong mối quan hệ này.
Tôi ngồi tựa vào bức tường trong phòng tập nhảy, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua bức rèm rồi chiếu vào phòng. Nhưng tôi vẫn không thể bắt được tia sáng đó, nó xuyên qua tay tôi và chiếu vào người khác.
Mọi người đều cảm thán rằng hôm nay là một ngày có thời tiết đẹp hiếm thấy.
Nhưng tôi biết, mây đen sẽ lập tức tới, đồng thời còn kéo dài.
Mục Dã của tôi, càng ngày càng cách xa tôi.
Năm thứ ba ở nước ngoài, một tài khoản lạ đã theo dõi tôi.
Biệt danh của cô ấy là: [ Tôi và A Dã ].
Mí mắt tôi giật giật, có cảm giác rằng quả nhiên đã xảy ra thứ gì đó…
Tối ngày hôm đó, tôi đã xem những video ngọt ngào của họ suốt đêm, đôi mắt đỏ hoe, cứ vậy cho đến bình minh.
Hóa ra lúc tôi đổ mồ hôi đầm đìa trong phòng tập nhảy và nghiến răng đau đớn chỉ để quay lại gặp anh sớm. Anh lại đang ăn cùng với cô gái của mình và nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.
Hóa ra khi tôi dành những ngày đêm nhớ anh để xem những bức ảnh, anh lại đang xem phim cùng với học muội, còn mua ghế đôi.
Hóa ra khi tôi lần lượt từ chối những người xuất sắc tỏ tình ở nước ngoài, anh và học muội lại hôn nhau không kiềm chế trên đường lúc nửa đêm.
Hoá ra, hoá ra……
Tôi nhắm chặt mắt lại, lau đi những giọt nước mắt cay đắng trong thầm lặng.
Sau khi thức dậy, dù cho tim như bị dao cứa vào nhưng tôi vẫn lấy lại được lý trí.
Đại tiểu thư của Khương gia, không đời nào sẽ là người mù quáng trong tình yêu.
Tôi đã nói với Tần Ngọc Trúc về điều này, cô ấy nói cô ấy không nhìn thấy bất kỳ thông tin nào của tài khoản này.
Điều này cho thấy nội dung của cô ta chỉ mở cho tôi xem với mục đích khiêu khích.
Tôi đã tạo một biểu mẫu và ghi lại tất cả nội dung trên nền tảng xã hội của Mạc Ngôn trong đó. Đồng thời, tôi so sánh dòng thời gian của mình với dòng thời gian của họ.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp.)
Một bên là bạn gái chân chính đang tập luyện nhảy ngày này qua ngày khác. Chỉ để quay lại gặp người bạn trai yêu quý của mình càng sớm càng tốt.
Một bên là kẻ cặn bã lừa dối cùng tiểu tam đang cố ý khiêu khích bạn gái thật của mình.
Như người ta vẫn thường nói, không so sánh không đau thương….
Lúc cần thiết, tôi sẽ tự thả lỏng bản thân, nhất định không để bản thân phải chịu thiệt.
Khương Lan tôi, chưa bao giờ là một người dễ mềm lòng.
………………..
Dù đã biết chuyện Mục Dã lừa dối từ lâu nhưng tôi không có ý định vạch trần.
Cứ theo nhịp điệu của anh ta và để anh ta dần dần biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Mỗi ngày tôi sẽ cắt đi một chút tình cảm dành cho anh ta. Từ việc xóa ảnh nhóm đến vứt bỏ những tấm thiệp tình yêu, tôi sẽ từng bước đưa anh ta ra ngoài.
Điều này chính là để tránh một cuộc chia tay quá khó coi.
Cuối cùng một ngày, anh ta không gọi cho tôi nữa.
Chỉ gửi tin nhắn chia tay.
Anh ta nói: Lan Lan, chúng ta chia tay đi, anh nghĩ chúng ta không còn thích hợp nữa, sau này làm bạn tốt, được không?
Giây phút này, trái tim tôi hoàn toàn bình tĩnh. Tôi dừng lại một lát, xóa hết tất cả thông tin liên lạc của anh ta như không có chuyện gì xảy ra.
Một con ckó hoang thấp kém, chung quy cũng không thể là con người.
Lần này bị cắn một cái, tôi chịu thiệt.
Lần sau, tôi không muốn làm vị cứu tinh nữa.
Tôi muốn trở thành người cầm dao
Năm đầu tiên ở nước ngoài, mỗi ngày Mục Dã đều gọi video cho tôi. Dù có chênh lệch múi giờ đến tám tiếng, nhưng việc đó chưa bao giờ bị gián đoạn.
Nhìn thấy anh ta dáng vẻ mệt mỏi và buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng thức cùng tôi nói chuyện. Trái tim tôi chợt nhũn ra.
Hành trình lẻ loi đến đất khách, Mục Dã chính là động lực lớn nhất để tôi chăm chỉ luyện tập ballet.
Dù có tập đến đổ mồ hôi, dù có tập đến mu bàn chân rướm máu, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh, trái tim tôi lại cảm thấy ngọt ngào.
Năm thứ hai ở nước ngoài, tần suất cuộc gọi bắt đầu giảm.
Có những lúc anh ta đột nhiên sững sờ, trên khuôn mặt tuấn tú có một tia mơ hồ khó hiểu.
Có lúc, anh ta nhìn vào tin nhắn trong điện thoại, vẻ thờ ơ trong mắt giống như bị thứ gì đó làm cho mềm đi. Chỉ còn lại sự dịu dàng và nụ cười trong vô thức.
Tôi bình tĩnh hỏi anh đang nhìn gì, mỉm cười đến vui vẻ như vậy.
Anh ta chỉ nói vừa xem được một video thú vị.
Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc khẩn trương trong giây lát ở mắt anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, tôi mắc kẹt trong trạng thái vô cùng bối rối và mệt mỏi.
Mục Dã a Mục Dã, tôi hiểu anh ta quá rõ.
Anh ta đã bị phân tâm trong mối quan hệ này.
Tôi ngồi tựa vào bức tường trong phòng tập nhảy, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua bức rèm rồi chiếu vào phòng. Nhưng tôi vẫn không thể bắt được tia sáng đó, nó xuyên qua tay tôi và chiếu vào người khác.
Mọi người đều cảm thán rằng hôm nay là một ngày có thời tiết đẹp hiếm thấy.
Nhưng tôi biết, mây đen sẽ lập tức tới, đồng thời còn kéo dài.
Mục Dã của tôi, càng ngày càng cách xa tôi.
Năm thứ ba ở nước ngoài, một tài khoản lạ đã theo dõi tôi.
Biệt danh của cô ấy là: [ Tôi và A Dã ].
Mí mắt tôi giật giật, có cảm giác rằng quả nhiên đã xảy ra thứ gì đó…
Tối ngày hôm đó, tôi đã xem những video ngọt ngào của họ suốt đêm, đôi mắt đỏ hoe, cứ vậy cho đến bình minh.
Hóa ra lúc tôi đổ mồ hôi đầm đìa trong phòng tập nhảy và nghiến răng đau đớn chỉ để quay lại gặp anh sớm. Anh lại đang ăn cùng với cô gái của mình và nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.
Hóa ra khi tôi dành những ngày đêm nhớ anh để xem những bức ảnh, anh lại đang xem phim cùng với học muội, còn mua ghế đôi.
Hóa ra khi tôi lần lượt từ chối những người xuất sắc tỏ tình ở nước ngoài, anh và học muội lại hôn nhau không kiềm chế trên đường lúc nửa đêm.
Hoá ra, hoá ra……
Tôi nhắm chặt mắt lại, lau đi những giọt nước mắt cay đắng trong thầm lặng.
Sau khi thức dậy, dù cho tim như bị dao cứa vào nhưng tôi vẫn lấy lại được lý trí.
Đại tiểu thư của Khương gia, không đời nào sẽ là người mù quáng trong tình yêu.
Tôi đã nói với Tần Ngọc Trúc về điều này, cô ấy nói cô ấy không nhìn thấy bất kỳ thông tin nào của tài khoản này.
Điều này cho thấy nội dung của cô ta chỉ mở cho tôi xem với mục đích khiêu khích.
Tôi đã tạo một biểu mẫu và ghi lại tất cả nội dung trên nền tảng xã hội của Mạc Ngôn trong đó. Đồng thời, tôi so sánh dòng thời gian của mình với dòng thời gian của họ.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp.)
Một bên là bạn gái chân chính đang tập luyện nhảy ngày này qua ngày khác. Chỉ để quay lại gặp người bạn trai yêu quý của mình càng sớm càng tốt.
Một bên là kẻ cặn bã lừa dối cùng tiểu tam đang cố ý khiêu khích bạn gái thật của mình.
Như người ta vẫn thường nói, không so sánh không đau thương….
Lúc cần thiết, tôi sẽ tự thả lỏng bản thân, nhất định không để bản thân phải chịu thiệt.
Khương Lan tôi, chưa bao giờ là một người dễ mềm lòng.
………………..
Dù đã biết chuyện Mục Dã lừa dối từ lâu nhưng tôi không có ý định vạch trần.
Cứ theo nhịp điệu của anh ta và để anh ta dần dần biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Mỗi ngày tôi sẽ cắt đi một chút tình cảm dành cho anh ta. Từ việc xóa ảnh nhóm đến vứt bỏ những tấm thiệp tình yêu, tôi sẽ từng bước đưa anh ta ra ngoài.
Điều này chính là để tránh một cuộc chia tay quá khó coi.
Cuối cùng một ngày, anh ta không gọi cho tôi nữa.
Chỉ gửi tin nhắn chia tay.
Anh ta nói: Lan Lan, chúng ta chia tay đi, anh nghĩ chúng ta không còn thích hợp nữa, sau này làm bạn tốt, được không?
Giây phút này, trái tim tôi hoàn toàn bình tĩnh. Tôi dừng lại một lát, xóa hết tất cả thông tin liên lạc của anh ta như không có chuyện gì xảy ra.
Một con ckó hoang thấp kém, chung quy cũng không thể là con người.
Lần này bị cắn một cái, tôi chịu thiệt.
Lần sau, tôi không muốn làm vị cứu tinh nữa.
Tôi muốn trở thành người cầm dao