Chương : 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Thứ bảy cô quay về nội thành Vân Hải. Mẹ đã thúc giục vài lần, bảo cô và Đỗ Trường Luân trở về ăn cơm. “Đều là người một nhà, các con phải thường xuyên trở về mới đúng chứ”. Lúc này Quý Hân Nhiên mới lại ý thức được trên pháp luật mình đã là vợ của người ta. Cô gọi điện cho Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Luân đang ở nông thôn, xung quanh khá ồn ào. “Chủ nhật đi, tối chủ nhật anh đến”. Anh lớn tiếng nói, không đợi cô đáp lời đã dập máy.
Về đến nhà, mẹ đã làm xong một bàn đầy thức ăn, cá hấp, ốc biển… Đều là những món cô thích. Quý Kiến Đông còn chưa về. “Cha con tối nay phải đi xã giao, mẹ còn sợ con không về đấy?” Thấy cô Trữ Băng vô cùng vui vẻ, Quý Hân Nhiên nhìn bàn đầy đồ ăn, thực sự muốn hỏi mẹ: Nếu con cũng không về thì sao?
Quý Kiến Đông bận rộn cả ngày không thấy bóng người, mà mình lại vì dỗi ông mà không muốn về, cô nghĩ đến bao nhiêu tối mẹ đều phải ngồi một mình bên bàn ăn thịnh soạn, nghĩ bóng dáng cô đơn dưới đèn mà cô cảm thấy áy náy vô cùng.
“Mẹ, thuê giúp việc đi, mẹ cũng lớn tuổi rồi, người cũng không khỏe, hơn nữa mẹ nên dành thời gian đi dạo phố, đừng ở nhà suốt ngày như thế…” Thật ra cô còn muốn nói: mẹ đừng giao mọi hỉ, nộ, ái, ố của mình cho người khác, ai cũng nên sống vì bản thân mình nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, cô không muốn mẹ đau lòng.
Trữ Băng khi còn trẻ là một kiến trúc sư tài hoa, trong thư phòng vẫn còn rất nhiều giấy chứng nhận, bằng khen của bà. Sau vì công việc của chồng mà bà từ chức, cùng chồng gây dựng sự nghiệp. Đến khi chồng thành công thì lại nghe lời ông, ở nhà giúp chồng dạy con.
Sự nghiệp của Quý Kiến Đông càng làm càng lớn, tiền càng lúc càng nhiều, chẳng biết bao nhiêu người hâm mộ Trữ Băng nhưng Quý Hân Nhiên luôn cảm thấy mẹ không được hạnh phúc như vẻ bề ngoài đó.
Rất nhiều lần cô thấy mẹ ngồi trong thư phòng lật xem những giải thưởng từng đạt được, vẻ mặt buồn bã. Người ngoài chỉ thấy được những gì mẹ có được còn những gì mẹ mất đi? Lúc ấy ai có thể cân nhắc lợi hại, bên nào nặng bên nào nhẹ? Lần đó, khi TV đưa tin trong thành phố có một kiến trúc sư giành giải thưởng cuộc thi toàn quốc, mẹ xem mà rơi nước mắt. Sau mới biết được người đó từng là đồng nghiệp của mẹ, mà mẹ năm đó ở viện thiết kế, bất luận là tài hoa hay danh tiếng đều vượt xa người đó.
Tối Chủ nhật, Đỗ Trường Luân đúng giờ mà đến. Anh là người không dễ dàng hứa hẹn nhưng một khi đã hứa thì sẽ không thất hứa. Cũng khó mà có được ngày Quý Kiến Đông chịu về nhà sớm. Quý Hân Nhiên và mẹ bận rộn trong phòng bếp, hai người đàn ông ngồi ngoài phòng khách nói chuyện phiếm, cũng có vẻ hòa thuận, vui vẻ.
Nhưng không khí tốt đẹp này sau khi bữa cơm kết thúc đã xảy ra biến hóa, Trữ Băng hỏi: “Trường Luân, các con định khi nào thì cử hành hôn lễ? Là về bên nhà con hay tiến hành ở Vân Hải? Bác cũng chuẩn bị trước”
Đỗ Trường Luân nhìn Qúy Hân Nhiên: “Bác gái, chuyện này con và Hân Nhiên còn chưa thương lượng, chờ chúng con bàn bạc xong sẽ nói lại với bác”.
Bọn họ quả thật chưa kịp bàn chuyện này. “Mẹ, mẹ vội đuổi con đi thế sao? Hơn nữa bọn con kết hôn thì mẹ chuẩn bị gì chứ?”
Trữ Băng giận dữ lườm cô một cái: “Con không vội nhưng cũng không nghĩ cho người khác à… Chuyện phải chuẩn bị nhiều lắm, con gái cả đời chỉ có một lần, sao có thể không đặc biệt lo toan…”
Bên cạnh Qúy Kiến Đông cũng nói xen vào: “Lúc nào hai đứa rảnh đến khu Lam Hải xem rồi chọn nhà đi”. Hoa viên Lam Hải là khu chung cư của công ty Quý Kiến Đông xây dựng.
Không đợi Qúy Hân Nhiên nói chuyện, Đỗ Trường Luân đã lễ phép từ chối: “Không cần đâu ạ, bác Quý, cháu đã có nhà do cơ quan cấp, thu dọn một chút là được”.
Qúy Kiến Đông có lẽ không nghĩ là sẽ bị từ chối, có chút giận nói: “Nhà đó mà cũng có thể ở”.
Cũng là giọng điệu đó, ba năm trước ông đã nói: “Người thế này cũng định làm con rể tôi?”
Edit: Heo con
Thứ bảy cô quay về nội thành Vân Hải. Mẹ đã thúc giục vài lần, bảo cô và Đỗ Trường Luân trở về ăn cơm. “Đều là người một nhà, các con phải thường xuyên trở về mới đúng chứ”. Lúc này Quý Hân Nhiên mới lại ý thức được trên pháp luật mình đã là vợ của người ta. Cô gọi điện cho Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Luân đang ở nông thôn, xung quanh khá ồn ào. “Chủ nhật đi, tối chủ nhật anh đến”. Anh lớn tiếng nói, không đợi cô đáp lời đã dập máy.
Về đến nhà, mẹ đã làm xong một bàn đầy thức ăn, cá hấp, ốc biển… Đều là những món cô thích. Quý Kiến Đông còn chưa về. “Cha con tối nay phải đi xã giao, mẹ còn sợ con không về đấy?” Thấy cô Trữ Băng vô cùng vui vẻ, Quý Hân Nhiên nhìn bàn đầy đồ ăn, thực sự muốn hỏi mẹ: Nếu con cũng không về thì sao?
Quý Kiến Đông bận rộn cả ngày không thấy bóng người, mà mình lại vì dỗi ông mà không muốn về, cô nghĩ đến bao nhiêu tối mẹ đều phải ngồi một mình bên bàn ăn thịnh soạn, nghĩ bóng dáng cô đơn dưới đèn mà cô cảm thấy áy náy vô cùng.
“Mẹ, thuê giúp việc đi, mẹ cũng lớn tuổi rồi, người cũng không khỏe, hơn nữa mẹ nên dành thời gian đi dạo phố, đừng ở nhà suốt ngày như thế…” Thật ra cô còn muốn nói: mẹ đừng giao mọi hỉ, nộ, ái, ố của mình cho người khác, ai cũng nên sống vì bản thân mình nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, cô không muốn mẹ đau lòng.
Trữ Băng khi còn trẻ là một kiến trúc sư tài hoa, trong thư phòng vẫn còn rất nhiều giấy chứng nhận, bằng khen của bà. Sau vì công việc của chồng mà bà từ chức, cùng chồng gây dựng sự nghiệp. Đến khi chồng thành công thì lại nghe lời ông, ở nhà giúp chồng dạy con.
Sự nghiệp của Quý Kiến Đông càng làm càng lớn, tiền càng lúc càng nhiều, chẳng biết bao nhiêu người hâm mộ Trữ Băng nhưng Quý Hân Nhiên luôn cảm thấy mẹ không được hạnh phúc như vẻ bề ngoài đó.
Rất nhiều lần cô thấy mẹ ngồi trong thư phòng lật xem những giải thưởng từng đạt được, vẻ mặt buồn bã. Người ngoài chỉ thấy được những gì mẹ có được còn những gì mẹ mất đi? Lúc ấy ai có thể cân nhắc lợi hại, bên nào nặng bên nào nhẹ? Lần đó, khi TV đưa tin trong thành phố có một kiến trúc sư giành giải thưởng cuộc thi toàn quốc, mẹ xem mà rơi nước mắt. Sau mới biết được người đó từng là đồng nghiệp của mẹ, mà mẹ năm đó ở viện thiết kế, bất luận là tài hoa hay danh tiếng đều vượt xa người đó.
Tối Chủ nhật, Đỗ Trường Luân đúng giờ mà đến. Anh là người không dễ dàng hứa hẹn nhưng một khi đã hứa thì sẽ không thất hứa. Cũng khó mà có được ngày Quý Kiến Đông chịu về nhà sớm. Quý Hân Nhiên và mẹ bận rộn trong phòng bếp, hai người đàn ông ngồi ngoài phòng khách nói chuyện phiếm, cũng có vẻ hòa thuận, vui vẻ.
Nhưng không khí tốt đẹp này sau khi bữa cơm kết thúc đã xảy ra biến hóa, Trữ Băng hỏi: “Trường Luân, các con định khi nào thì cử hành hôn lễ? Là về bên nhà con hay tiến hành ở Vân Hải? Bác cũng chuẩn bị trước”
Đỗ Trường Luân nhìn Qúy Hân Nhiên: “Bác gái, chuyện này con và Hân Nhiên còn chưa thương lượng, chờ chúng con bàn bạc xong sẽ nói lại với bác”.
Bọn họ quả thật chưa kịp bàn chuyện này. “Mẹ, mẹ vội đuổi con đi thế sao? Hơn nữa bọn con kết hôn thì mẹ chuẩn bị gì chứ?”
Trữ Băng giận dữ lườm cô một cái: “Con không vội nhưng cũng không nghĩ cho người khác à… Chuyện phải chuẩn bị nhiều lắm, con gái cả đời chỉ có một lần, sao có thể không đặc biệt lo toan…”
Bên cạnh Qúy Kiến Đông cũng nói xen vào: “Lúc nào hai đứa rảnh đến khu Lam Hải xem rồi chọn nhà đi”. Hoa viên Lam Hải là khu chung cư của công ty Quý Kiến Đông xây dựng.
Không đợi Qúy Hân Nhiên nói chuyện, Đỗ Trường Luân đã lễ phép từ chối: “Không cần đâu ạ, bác Quý, cháu đã có nhà do cơ quan cấp, thu dọn một chút là được”.
Qúy Kiến Đông có lẽ không nghĩ là sẽ bị từ chối, có chút giận nói: “Nhà đó mà cũng có thể ở”.
Cũng là giọng điệu đó, ba năm trước ông đã nói: “Người thế này cũng định làm con rể tôi?”