Chương 8: Không Vui
Tuy rằng ngữ điệu rất nhẹ nhàng nhưng Tần Thăng như gặp phải kẻ thù, hai người liếc nhìn Lục Vũ rồi xấu hổ cười, “Chị dâu đừng để trong lòng, bọn tớ chỉ nói bừa…” Cậu ta khoa tay múa chân, “Tớ chỉ sợ có người đi quấy rầy anh Vũ thôi.” “Nói rất có lý.” Tô Khả Tây vuốt cằm, cũng định buông tha cậu ta, “Bây giờ các cậu đi chơi sao? Tớ và Lục Vũ cũng muốn đi.” Lâm Viễn Sinh run chân, “Chỉ sợ anh Vũ không đi đâu.” “Cậu ấy đi.” Tô Khả Tây nói xong thì xoay đầu hỏi, “Cậu có đi không?” Trả lời rồi mới đi hỏi lại sao? Một đám người yên lặng phỉ nhổ. “Không đi.” Lúc Lục Vũ nói thì nét mặt cũng chả đổi, bọn Lâm Viễn Sinh lúc này cũng không dám lắm miệng. Tô Khả Tây vỗ tay, “Được rồi, cậu ấy đi đấy, đi thôi.” Tần Thăng quả thật trợn mắt há mồm, rõ ràng cậu ta nghe anh bảo không đi mà……. Như thế nào đến miệng cô lại là đi rồi? Mấy người cũng không dám nói chuyện, tốp năm tốp ba đi xuống cầu thang, phía dưới chính là quảng trường, còn bên cạnh là trung tâm mua sắm. Một đám người đi đến giữa đường thì nhịn không được lại quay đầu. Sau đó thì kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt, anh Vũ thật đúng là ngoan ngoãn đi theo chị dâu đây. Lục Vũ không nói câu nào bỏ tay vào trong túi quần, chậm rì đi đi theo phía sau Tô Khả Tây, bộ dáng lãnh đạm nhưng thật ra hấp dẫn không ít sự chú ý của nữ sinh xung quanh. Trên quảng trường có đủ loại hoạt động, phía trước có sân khấu biểu diễn ca nhạc, xung quanh lại có sàn nhảy, còn có quán đồ trưng bày. Bên cạnh thì có mùi của thịt nướng. Cả đám nối đuôi nhau đi vào trung tâm, mấy nam sinh vừa vào thì chạy đến chỗ khu trò chơi, nhưng đợi đi được một nửa lại dừng lại. Tần Thăng nhịn không được hỏi, “Anh Vũ, chị dâu, chơi cái nào đây?” Lục Vũ không có tâm trạng trả lời. Tô Khả Tây nhéo lòng bàn tay anh, “Các cậu muốn chơi cái gì thì cứ chơi đi, kia có phải khu trò chơi không, hay đến đó đi.” Tần Thăng vui vẻ hớn hở trả lời: “Chị dâu anh minh.” Tô Khả Tây nhìn bộ dáng ham chơi của cậu ta thì bật cười. Lục Vũ giật tay, không rút ra. Bên trong cùng của lầu hai là khu trò chơi cực kì ồn ào, có đủ loại âm thanh còn có tiếng la. Đó chính là nơi nam sinh mê nhất. Mặc dù Tô Khả Tây cảm thấy hơi ồn nhưng cũng không nói gì, đây là lần đầu tiên nên dù sao cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người, cũng không thể để Lục Vũ mất mặt được. Nghe bọn họ xưng hô thì có lẽ Lục Vũ chính là lão đại. Tô Khả Tây đúng là không nghĩ tới cậu ta thế nhưng từ một học sinh ngoan ngoãn biến thành lão đại lưu manh, hơn nữa nghe nói còn rất lợi hại. Hai người nép mình trong một góc. Tô Khả Tây lắc tay anh, cười khen, “Anh trai nhỏ thật lợi hại nha.” Lục Vũ nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu không thể im lặng được đúng không?” “Không thể.” Tô Khả Tây đứng đó hồi lâu thì không chịu nổi âm thanh ở đại sảnh nữa, còn có người hút thuốc bên trong nên vô cùng khó ngửi. Cô lấy cớ đi vệ sinh, đợi lát nữa chờ bọn họ ra rồi lại đi vào. Ra khỏi phòng vệ sinh, Tô Khả Tây soi gương dặm lại son môi. Cây son này mua lúc dạo phố với Đường Nhân, sau khi thử xong thì được chị bán hàng nhiệt tình giới thiệu, mà cô đích thật cũng rất thích loại son bóng nhẹ nhàng này. Cô thích nhất là đôi môi xinh đẹp được di truyền này từ mẹ cô. Tô Khả Tây thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, bởi vì chỉ lo cúi đầu dọn lại túi nhỏ nên không nghĩ vừa ra hành lang liền đụng trúng bức tường suýt chút nữa bị ngã nên phải lui về phía sau. “Đệch, ai vậy hả, bộ không có mắt sao?” Đỉnh đầu vang lên một giọng nói không kiên nhẫn. Tô Khả Tây ngẩng đầu nhìn thì thấy bộ dáng cau mày của anh ta, vì thế cô xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý, ngại quá.” Cô chỉ bên cạnh, ý bảo cô phải đi rồi. “Ha, tôi nhận ra cậu.” Nam sinh đột nhiên giang chân ra chặn trước mặt cô. Tô Khả Tây chỉ mình, nghĩ mãi cũng không nhớ nam sinh này là ai, một chút ấn tượng cũng không có, “Tôi không quen anh.” Trình Bắc Dương cợt nhả: “Không biết cũng không sao, bây giờ thì biết rồi, tôi là Trình Bắc Dương, anh cậu là Dương Lộ đúng không?” Tô Khả Tây lúc này mới dừng lại. Dương Lộ là con út của cậu cô, lớn hơn cô vài tháng, cũng học cấp 3 học cùng trường với cô. Cô hỏi: “Anh có quan hệ gì với Dương Lộ?” Trình Bắc Dương nói: “Anh em thân thiết.” Anh ta cất chân về, là người quen nên cũng không làm khó xử nhau, vì thế cười nói: “Dương Lộ khen cậu lên đến trời cao, ảnh chụp cũng đem khoe, hôm nay tôi rốt cuộc cũng được nhìn thấy người thật rồi. Cùng nhau đi uống trà đi” Tô Khả Tây trả lời: “Còn có người đợi tôi, tôi đi trước, lần khác gặp.” “Đụng vào tôi xong lại bỏ chạy sao? Để lại số WeChat đi.” Trình Bắc Dương kéo cổ tay cô lại, “Bằng không sao tôi liên lạc với cậu được.” Tô Khả Tây liếc mắt nhìn anh ta. Trình Bắc Dương khá đẹp trai, gương mặt rất tuấn tú, mặt mày đều có bộ dáng dũ dỗ. “Được.” Dù sao đến lúc đó cũng phải xem cô có đồng ý hay không. Sau khi về cô phải hỏi Dương Lộ thử xem Trình Bắc Dương này là ai.