Chương : 8
CHƯƠNG 8
§
Kinh Như Phong vui vẻ bảo: “Tốt lắm, hắn trút hết oán khí rồi.”
Hai gò má của Hình quản gia và Lâm Thuận đã sưng tấy cả, vừa nghe câu này đã mau mắn dừng lại tức thì.
Thanh Lạc mắng thầm tên Kinh Như Phong làm hư bột hư đường, nhưng phóng lao thì phải theo lao, hắn đành mở miệng hớp muỗng canh đút cho mình.
Từ đầu đến cuối Lâm Tử Thông không nói câu nào, đột nhiên giờ mới lên tiếng: “Hắn chịu ăn là được rồi, chỉ cần điều dưỡng một chốc sẽ không sao. A Đoan, đệ cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
A Đoan lắc đầu: “Không, đệ muốn chăm sóc cho ca ca.”
Lâm Tử Thông ôn hòa khuyên nhủ: “Giờ thân thể hắn đang suy nhược, tốt nhất đừng nên quấy rầy, để hắn nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hơn nữa đệ cũng phải chú ý sức khỏe của mình, nếu hắn khỏe lại mà đệ ngã bệnh thì có phải không tốt hay không?”
Thấy A Đoan còn do dự, hắn nói tiếp: “Có huynh ở đây chăm sóc, đệ còn lo gì chứ? Hắn là huynh trưởng của đệ thì cũng như huynh trưởng của huynh, không lẽ đệ không tin huynh sao?”
A Đoan nghe lời thành khẩn của hắn thì khẽ gật đầu: “Huynh đi đường cũng vất vả không kém, cũng phải giữ gìn sức khỏe đó.”
Trong lòng Lâm Tử Thông thấm đầy mật ngọt, hắn mỉm cười: “Huynh biết mà.” Ngụ ý bảo là Hình quản gia và Lâm Thuận mau đưa A Đoan về phòng.
Hai người kia chỉ mong lánh cái chỗ thị phi này càng xa càng tốt bèn lật đật dẫn A Đoan đi.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Tử Thông, Kinh Như Phong và Thanh Lạc, không khí thật có chút kỳ dị. Lâm Tử Thông nhìn Kinh Như Phong: “Phong đệ, hóa ra đệ còn là y đạo cao thủ nữa, sao tới giờ ta chưa từng nghe đệ nói qua vậy?”
Kinh Như Phong khẽ quay mặt đi: “Chỉ là múa rìu qua mắt thợ, thật sự không đáng nhắc đến.”
“Đệ khiêm tốn quá rồi, ta thấy lúc đệ chẩn bệnh cho Thanh Lạc thực sự rất mát tay. Đúng lúc mấy ngày nay ta thấy trong người uể oải, đệ tới bắt mạch giúp ta đi.” Nói xong Lâm Tử Thông đưa cổ tay ra.
Kinh Như Phong xấu hổ chẳng biết đường đâu mà lần. Y làm gì biết y thuật chứ? Chẳng qua y thông đồng với Thanh Lạc đóng tuồng thôi. Hiện giờ nhìn bộ dáng của Lâm Tử Thông thì xem ra đã bị nhìn ra rồi, bảo y làm sao đây? Lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, y đành ngập ngừng bắt mạch cổ tay hắn.
“Thế nào?”
“Có chuyện lớn rồi, ngươi bị nhiễm bệnh lòng dạ hiểm ác, lá gan thâm độc tới thối rữa rồi! Nếu không ráng trị cho dứt thì sớm muộn gì cũng trên đầu lở loét, dưới chân sưng mủ toi mạng tại chỗ đó!”
Dĩ nhiên mở miệng nói không phải Kinh Như Phong mà là Thanh Lạc nhịn hết nổi đã bật dậy.
Lâm Tử Thông nhìn Kinh Như Phong cười khẩy: “Phong đệ, lâu ngày không gặp, bản lĩnh nói dối của đệ lại cao minh tới vậy.”
Thanh Lạc cũng nhếch cười một cái: “Nếu bảo nói dối không đổi sắc trước người ta thì ai sánh bằng Lâm công tử được chứ?”
Lâm Tử Thông lạnh lùng phủi phui: “Huynh đệ chúng ta đang nói chuyện, không cần người ngoài xen vào.”
Sao mà Thanh Lạc bị hắn dọa sợ được? Hắn nhại theo giọng điệu của Lâm Tử Thông: ” ‘Hắn là huynh trưởng của đệ thì cũng giống như huynh trưởng của huynh.’ Hờ hờ, hóa ra Lâm công tử xuất thân danh môn mà lại ăn nói với trưởng bối vậy đó.”
“Ngươi-” Lâm Tử Thông bị hắn bắt chẹt sơ hở nên nhất thời không biết phản bác làm sao. Trong lòng hắn rất ư buồn bực, tính tình của Thanh Lạc thay đổi xoành xoạch nên khó ứng phó hơn A Đoan nhiều.
Kinh Như Phong nói: “Tử Thông, không phải đệ trở mặt với người nhà, nhưng hiện giờ huynh thật sự quá đáng rồi. Bất luận thế nào thì Thanh Lạc cũng là huynh trưởng của A Đoan, huynh không nên đối xử với hắn như vậy.”
“Huynh trưởng? Đệ cũng biết tên huynh trưởng này đã suýt bán A Đoan rồi chứ? Hắn có tư cách gì xưng mình là huynh trưởng của A Đoan hả?”
Trước khi gặp Thanh Lạc Kinh Như Phong cũng đã nghe qua chuyện này. Ban đầu y tin tưởng không chút ngờ vực, nhưng giờ nói gì cũng không tin được: “Thanh Lạc không phải người như vậy.”
Lâm Tử Thông thấy vẻ mặt đoan chắc của Kinh Như Phong thì ngẩn ngơ. Hắn kềm không được liếc nhìn Thanh Lạc một cái, nghĩ thầm tên kỹ nam này không biết giở thủ đoạn gì mà lại đùa giỡn được biểu đệ nông cạn non đời trong tay hắn nữa. Lâm Tử Thông vừa hồ nghi mà vừa tức giận: “Phong đệ, đệ ẩn cư thâm sơn lâu năm nên không hiểu lòng dạ hiểm ác của tên này. Hắn vì tiền, cả huynh đệ mình cũng bán đứng thì sao lại thật tình với người ngoài được?”
Kinh Như Phong lắc đầu: “Dù thế nào đệ vẫn thấy nhất định có hiểu lầm bên trong. Tử Thông, Thanh Lạc, hai người đã gặp nhau rồi, sao không thừa dịp này giải thích cho rõ đi?”
Lâm Tử Thông thấy y vẫn chấp mê bất ngộ thì nổi đóa lên: “Hừ, đệ đúng là bị quỷ mê hoặc rồi!”
Thanh Lạc vẫn lắng tai nghe hai huynh đệ cãi nhau, bất chợt hắn cười gằn một tiếng: “Họ Kinh kia, ta thấy ngươi không cần nhiều lời làm gì. Biểu huynh của ngươi là ai hả? Người ta đường đường là đại lão bản thương hào gặp qua biết bao hạng người, có lý nào đánh giá lầm được. Hắn nói gì ngươi cứ răm rắp nghe lời đi. Ta thấy tốt nhất ngươi nên tránh xa ta ra, bằng không ta đem bán ngươi lúc nào ngươi cũng không hay đó.”
“Thanh Lạc…”
“Phong đệ, đệ đừng cản hắn.” Lâm Tử Thông lạnh lùng nhìn Thanh Lạc: “Ngươi tưởng dùng chiêu lùi một bước để tiến hai này sẽ khiến ta mắc câu sao? Ta cũng không ưa gì bản mặt ngươi đâu!”
“Được, được lắm, hay cho Lâm đại thiếu gia tỏ tường mọi chuyện!” Nếu không có lớp hóa trang trên mặt thì chắc Kinh Như Phong và Lâm Tử Thông đã thấy khuôn mặt tức giận đỏ bừng của hắn. Đã vậy, chẳng những hắn không giận mà còn cười lại, “Ngươi đã nhìn rõ bộ mặt ta thì ta cũng không cần giấu giếm nữa. Đáng tiếc A Đoan vẫn còn xem ta là huynh trưởng của nó, ngươi có gai mắt ta cỡ nào thì cũng bó tay, phải không hả?”
Lâm Tử Thông nghiến răng: “Sớm muộn gì ta cũng cho A Đoan hiểu ra không cần thứ huynh trưởng như ngươi thì càng tốt, cho y tống cổ ngươi ra ngoài!”
“Vậy chúng ta cứ khoanh tay coi tuồng hay đi — Chống mắt mà coi!”
Lâm Tử Thông giận dữ vô cùng, trông thấy điệu bộ la lối om sòm của Thanh Lạc chẳng khác bọn vô lại phố phường là bao, lại cứ một mực gây khó dễ cho hắn thì bực mình vô đối. Hắn hung hăng nện chân rồi mở toang cửa ra ngoài.
Cửa phòng bị dằn rầm rầm chứng tỏ cơn giận của Lâm Tử Thông không hề đơn giản. Thanh Lạc phóng xuống giường rồi chạy ra la với theo: “Lâm đại thiếu gia đi đường cẩn thận, không khéo té dập mặt đó!” Dứt lời hắn hả hê phá lên cười.
Mới cười được hai tiếng thanh âm đã khô khốc, rốt cuộc không cười trọn tiếng được mà lại thấy hơi cay xè trong mắt, chực tuôn tràn ra. Hắn nhớ Kinh Như Phong vẫn còn chưa đi, không muốn y nhìn thấy bộ dạng xấu mặt này của mình nên hắn căng cứng toàn thân, ưỡn ngực ngước mặt lên cao.
“Ngươi sao vậy?” Kinh Như Phong hỏi.
Thanh Lạc hất hàm bảo: “Nhìn trời.”
“Bầu trời có gì đẹp?”
“Nắng gay gắt vậy, nóng chết đi được.”
Kinh Như Phong cũng nhìn theo hướng hắn đang nhìn: “Hôm nay trời râm mát, đâu có nắng đâu?”
“Không có sao?” Giờ Thanh Lạc mới phát hiện, quả thực trời không có nắng mà lại còn rất âm u. Trong lòng hắn thấy tức tối, “Không có nắng còn nóng tới vậy, không biết ông trời ó đâm này muốn làm gì nữa?”
—
Hắn trở về phòng, đoạn ngồi bịch xuống giường như muốn đánh lộn với ông trời không bằng.
Kinh Như Phong nhìn bầu trời xong lại nhìn sang Thanh Lạc, y thở dài.
Thanh Lạc lườm y: “Không phải biểu huynh ngươi đã nói ta ác độc ra sao rồi à? Ngươi còn chưa đi? Không sợ bị ta mê hoặc sao?”
Kinh Như Phong lại thở dài: “Ta biết trong lòng ngươi rất bực tức, hà tất phải nói những lời đả thương người như vậy? Những lời vậy chỉ tổ tổn thương ngươi thôi.”
Thanh Lạc cười khẩy: “Ngươi thì biết cái gì? Thứ đại thiếu gia như ngươi thì hiểu mấy về sự đời lòng người chứ?”
Kinh Như Phong cũng không để ý mà ngồi xuống cạnh hắn: “Ta gặp kiểu người không tự nhiên như ngươi và Tử Thông cũng khá nhiều.”
Y khẽ cười, đoạn kể tiếp: “Hơn nửa cuộc đời ta đã ở trên núi học nghệ. Ta còn nhớ có một năm, sư phụ dạy cho ta bộ kiếm pháp gọi là ‘Vạn hoa mê điệp.’ Trong kiếm pháp chứa rất nhiều hư chiêu làm người ta hoa cả mắt, ta thật sự không nhìn rõ đường kiếm nên chưa phá giải được.”
Thanh Lạc hừ một tiếng: “Ta dốt đặc cán mai chuyện võ công, ngươi nói với ta làm gì?”
“Rồi, rồi.” Tuy rằng trả lời vậy nhưng Kinh Như Phong vẫn tiếp tục, “Về sau là sư phụ truyền dạy bí quyết cho ta. Người nói rằng đừng nhìn bằng đôi mắt mà phải nhìn bằng trái tim. Vì con mắt rất dễ bị giả tạo làm lu mờ, nhưng trái tim thì không.”
Thoáng ngập ngừng chốc, y lại tiếp lời: “Tuy ta nhìn người không nhiều lắm nhưng ta nghĩ, đạo lý nhìn người và nhìn kiếm cũng không khác biệt gì mấy. Dù bề ngoài dễ làm người ta mê hoặc, nhưng nếu dụng tâm thì sẽ nhìn thấu được.”
Thanh Lạc lần đầu tiên nghe được lời nói này, nghiền ngẫm kỹ càng thì thấy hơi có đạo lý. Hắn liếc nhìn Kinh Như Phong một cái: “Con người ngươi đúng là quái lạ, thoạt nhìn ngươi thường ngày ngu ngốc mà biết nói ra những lời khôn ngoan vậy.”
***
Gặp lại A Đoan khiến Thanh Lạc kinh ngạc trước sự thay đổi của người thiếu niên này. Từ khuôn mặt hao ho gầy gò của y giờ đã trở nên đầy đặn, vầng trán thường xuyên chau lại đã giãn ra, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng rất vui vẻ tự nhiên.
“Xem ra Lâm Tử Thông đối xử rất tốt với ngươi.”
Khuôn mặt A Đoan đỏ bừng: “Tử Thông là người tốt, huynh ấy làm việc gì cũng nghĩ đến đệ trước, lúc nào cũng chiều ý đệ cả.”
Nhớ đến sự chăm sóc ân cần của Lâm Tử Thông khiến ánh mắt y càng sáng ngời hơn, nhưng y không biết sự rạng rỡ này đâm nhói trái tim ca ca của y. Thanh Lạc cay đắng nói: “Vậy chúc mừng ngươi.”
A Đoan khẽ lên tiếng: “Thật sự cả đời đệ chưa từng nghĩ sẽ gặp được một người như Tử Thông vậy, vừa yêu thương lại vừa ân cần với đệ. Huynh ấy thật giống như trời cao phái đến giải cứu đệ vậy.”
Thanh Lạc thản nhiên đáp: “Không sai, ông trời đã phái hắn tới giải cứu ngươi, còn ta là thứ khốn khiếp suốt ngày hà hiếp tra tấn ngươi.”
“Không phải! Không phải!” A Đoan cuống quít xua tay, “Đệ không có ý đó.”
“Miệng ngươi không dám nói ra nhưng trong lòng đã nghĩ vậy rồi.” Thanh Lạc cười lạnh, “Ngươi xem tên họ Lâm này là chỗ dựa chắc chắn nhưng không biết chỗ dựa này tin cậy được bao lâu? Một năm, mười năm hay là cả đời? Hiện giờ ngươi ngoan ngoãn xinh đẹp, ai gặp cũng thấy thích nên tất nhiên hắn coi ngươi như trân bảo. Ngặt nỗi, giả như có một ngày ngươi già cỗi xấu xí đi hay có kẻ khác xinh đẹp hơn, ngoan ngoãn hơn ngươi xuất hiện thì ngươi tính sao đây?”
A Đoan ngơ ngẩn: “Sẽ không đâu, Tử Thông không phải hạng người như vậy!”
Thanh Lạc thấy khóe mắt A Đoan rớm đỏ thì biết y sắp khóc đến nơi. Lòng dạ của hắn rất cứng rắn, chẳng những không thấy thương xót mà còn chán ghét một bụng, lời nói cũng không chút lưu tình: “Vậy ta hỏi ngươi, tại sao tới giờ hắn vẫn an trí ngươi ở đây mà không dám đưa ngươi về nhà hả?”
“Bởi vì…”
“Bởi vì hắn sợ mẹ hắn phải không? Hôm nay hắn vì sợ mẹ có thể giấu ngươi ở cái chỗ không gặp được ma nào này, không lẽ mai sau hắn không thể vì mẹ hắn mà quăng ngươi ra ngoài? Chuyện gì ngươi cũng dựa theo ý hắn, còn bản thân không có chút bản lĩnh bươn chải, tới lúc đó coi ngươi có chết đói đầu đường xó chợ không?”
A Đoan nức nở phản bác: “Đệ thật tình rất yêu kính huynh nhưng tại sao lúc nào huynh cũng khi dễ đệ như vậy?”
Thanh Lạc hơi sững sờ một chút, hắn hít một hơi sâu: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu nói thật rồi. Ở trong lòng ngươi, ngươi chỉ sợ mỗi chuyện là ta ức hiếp ngươi phải không?”
Thanh Lạc đắng chát cười một tiếng rồi lẩm bẩm: “Được lắm, ngươi đã chịu nói ra ta hà hiếp ngươi thì để ta ức hiếp ngươi cho đủ.”
Hắn ngừng một chút rồi cao giọng bảo: “Ngươi có biết ta gai mắt ngươi chỗ nào nhất không? Chính là cái gì ngươi cũng không biết, chỉ giỏi khóc lóc thôi. Dù gì ngươi cũng là một đấng nam nhi mà cả bản lĩnh nuôi bản thân cũng không có. Trước kia thì dựa vào ta mà sống, bây giờ thì dựa dẫm Lâm Tử Thông, sau này thì sao hả? Huynh đệ trong nhà còn có ngày trở mặt thành thù thì huống hồ là thứ người ngoài như thứ họ Lâm kia? Lúc hắn yêu ngươi thì sao trên trời hắn cũng đi hái, lúc hết thương ngươi thì ngươi có chết bờ chết bụi hắn cũng không nhìn đến nửa con mắt. Tên này luôn tính toán cho bản thân, mưu sự cho mai sau…”
“Đủ rồi!”
Một tiếng la lớn làm hai người ngoảnh đầu sang, chỉ thấy Lâm Tử Thông thình lình xuất hiện ở cửa không biết đã tới bao lâu rồi.
“Tử Thông?” A Đoan vừa thấy hắn thì vội vàng lau nước mắt.
Lâm Tử Thông đến trước mặt A Đoan dang tay ôm y vào lòng, đoạn trừng mắt nhìn Thanh Lạc: “Đừng tưởng A Đoan bảo vệ ngươi thì ta không có cách đối phó ngươi. Nơi này là Lâm phủ, không phải chỗ Cẩm Xuân viên gì đó, không tới phiên ngươi tác quai tác quái đâu!”
Thanh Lạc cười khẩy trong bụng, trong Cẩm Xuân viên thì bất quá mình cũng là một tên tiểu quan, làm gì có bản lĩnh tác quai tác quái chứ? Hắn thản nhiên buông một câu: “Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân à? Cũng không biết nhiệt huyết này kéo dài được bao lâu đây?”
Lâm Tử Thông cười lạnh: “Ngươi muốn nhân cơ hội chia rẽ tình cảm của ta và A Đoan sao? Đáng tiếc ngươi sai lầm rồi. A Đoan là người ta yêu, trọn đời này ta cũng không phụ đệ ấy.”
Đoan hắn nắm lấy tay A Đoan: “A Đoan, từ khoảnh khắc đầu tiên thấy đệ trong lòng ta đã thề sẽ bảo vệ đệ trọn đời, đệ có tin huynh không?”
A Đoan nghe hắn bộc bạch tâm ý trước mặt huynh trưởng mình thì cảm động đến long lanh cả mắt, y khẽ đáp: “Nếu không tin huynh thì đệ đã không đi theo đến đây rồi.”
Hai người họ bày tỏ nỗi lòng với nhau, mặc kệ còn có người khác ở đây. Thanh Lạc nhìn Lâm Tử Thông rồi lại nhìn sang A Đoan, nhận ra là tình thâm ý trọng, một đôi bích nhân hảo hợp mà, bản thân chen vào giữa quả nhiên vừa dư thừa vừa đáng ghét. Hắn thầm thở dài rồi đi ra ngoài.
Ánh nắng bên ngoài thật hơi chói mắt, Thanh Lạc kềm không được mắng ra miệng. Vừa quay đầu hắn đã thấy Hình quản gia đứng ngoài cửa. Hắn cực kỳ không ưa tên mập này nên hứ một tiếng rồi quay ngoắt đi.
Hắn đi mấy bước thì phát hiện tên Hình quản gia cũng theo sau. Trong lòng hắn thấy hơi kỳ quái, từ sau chuyện lần trước tên Hình quản gia cứ thấy hắn là lảng chỗ khác.
Thanh Lạc dừng lại hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Hình quản gia cúi đầu: “Ta đưa Thanh Lạc công tử về phòng.”
“Không cần, tự ta biết đường. Ngươi có gì cứ nói thẳng đi.” Dáng điệu tên Hình quản này rõ ràng là có chuyện muốn nói.
“Được lắm, Thanh Lạc công tử đừng trách tiểu nhân nói thẳng. Tính tình của A Đoan thiếu gia rất nhân hậu, chúng ta trong phủ từ trên xuống dưới đều thật lòng thích y. Cũng bởi vì nể mặt A Đoan thiếu gia, thế nên dù ta cực kỳ không thích Thanh Lạc công tử nhưng cũng sẽ nhân nhượng ngươi ba phần. Có điều nếu ngươi được đằng chân lại lân đằng đầu mà khi dễ A Đoan thiếu gia, đừng nói là thiếu gia nhà ta mà tất cả chúng ta đều quyết không đứng ngoài nhìn đâu!” Nói xong hắn thi lễ với Thanh Lạc một cái rồi đi mất.
Thanh Lạc nhìn theo lưng hắn, ngơ ngáo hồi lâu sau mới bật cười cay đắng: “Ngay cả một tên hạ nhân cũng đứng ra nói câu bất bình cho nó thì ta còn lo cái nỗi gì?” Hắn thở một hơi thật dài, “Sao phải ở đây cho người ta khinh bỉ, đi quách cho rồi.”
Trở lại khách phòng của mình thu dọn qua loa một chút. Đoạn hắn chờ một hồi, thấy sắc trời đã đứng bóng, Lâm Tử Thông chắc hẳn đã ra ngoài lo chuyện buôn bán rồi, người trong phủ đa phần đều đang nghỉ ngơi, trong viện đìu hiu vắng lặng. Vì vậy hắn quải tay nải bước ra ngoài.
Dọc hành lang mà chưa chạm mặt người nào, ngay cả có người thấy cũng thầm khấn hắn đi cho khuất mắt, dĩ nhiên ngăn cản làm gì. Thoáng cái Thanh Lạc đã ra tới cửa lớn.
Đang nghĩ phải làm sao để gia đinh đứng canh mở cửa thì đột nhiên bên ngoài truyền tới một trận ầm ĩ, tiếp theo có người phá tông cửa xông vào.
Trông thanh thế này cực kỳ giống tình cảnh người ta tới quậy Cẩm Xuân viên. Thanh Lạc giật thót mình liền trốn sau bụi hoa.
Hắn thấy tên gia đinh canh cửa bị đẩy qua một bên rồi hơn mười hai người băng băng xông vào. Một đám tráng đinh đứng vây bên ngoài, bên trong là một toán người hầu cao tuổi vây quanh một phu nhân bậc trung niên. Ánh mắt bà ta lướt qua một lượt rồi cười khẩy: “Hóa ra còn có cái chỗ này, nó cũng cất công tốn sức giấu ta mà!”
Tên gia đinh bị xô ngã lồm cồm bò dậy, run lẩy rẩy hỏi: “Các ngươi- các ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào nhà dân, bộ không sợ bị kiện lên quan sao?”
Tức thì có người tiến lên tát hắn một bạt tai: “Mở to mắt cẩu của ngươi nhìn cho rõ, vị này chính là lão phu nhân, là lệnh đường đại nhân của chủ tử nhà ngươi. Ngươi có gan đi kiện à?”
Tên gia đinh kia vừa nghe đã xây xẩm thần hồn.
Thì ra bà ấy là mẫu thân của Lâm Tử Thông và là “di mẫu” mà Kinh Như Phong thường nghiêm trang nhắc đến. Thanh Lạc đánh giá vị phu nhân kia mấy lượt, vừa nhìn đã biết là một nhân vật cao ngạo cố chấp, không dễ đối phó chút nào.
Lâm phu nhân cất tiếng hỏi: “Ta hỏi ngươi, cái tên nam hồ ly mê hoặc con ta đang ở chỗ nào?”
Thanh Lạc thầm kêu không xong rồi, hóa ra bà ta tới để giải quyết A Đoan. Cố ý chọn lúc Lâm Tử Thông không có nhà mới đến, cốt ý muốn hành hạ A Đoan đây. Với tính nết của A Đoan, không bị đám người lang hổ kia nuốt trọng mới là lạ!
Thanh Lạc vội chậm rãi lùi về sau, tới khi đoan chắc không ai để ý tới mình hắn mới cắm đầu chạy tới chỗ A Đoan.
A Đoan đang nghỉ trưa thì ngà ngật bị hắn đánh thức, y vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi: “Ca, huynh tới có gì vậy?”
“Lâm Tử Thông đâu?”
“Huynh ấy đi lo chuyện làm ăn rồi- A! Ca, huynh kéo đệ đi đâu vậy?”
Thanh Lạc không nói năng gì, cứ lôi y mà xô cửa ra ngoài: “Có người tới muốn gây chuyện với ngươi, mau trốn với ta đi!”
A Đoan vẫn còn mù mịt không hiểu gì, y hỏi lại: “Ai đến gây chuyện với đệ chứ? Huynh nói rõ ràng đi.”
“Ngươi cứ việc theo ta cái đã!”
Hai người còn đang dùng dằng trong sân thì bỗng nhiên có ai la lên: “Ở đây rồi!” Nối theo tiếng thét, một toán người chạy tới trước chặn đường.
Thanh Lạc đẩy A Đoan ra sau, lấy thân mình che chắn trước y. “Các ngươi muốn gì?”
Lâm phu nhân nhìn thoáng qua A Đoan, thấy sắc mặt y tái nhợt sắp khóc tới nơi, rõ là cái dáng chưa trải qua sự đời, vả lại tuổi còn nhỏ quá nên chỉ mẩm là tiểu tư trong phủ rồi cũng không để ý nữa. Ánh mắt bà lại tập trung sang Thanh Lạc.
Hiển nhiên Thanh Lạc phù hợp với sự mường tượng của bà hơn: vóc dáng cao lớn trong khi tướng mạo lại diêm dúa lẳng lơ. Rõ ràng là nam tử mà vòng eo lại thon nhỏ tới vậy, còn cặp mắt phượng kia cứ thấp thoáng toát ra dáng mị hoặc như sẵn sàng hớp hồn người. Tên nam hồ ly tinh làm điên đảo con mình tất nhiên là thứ yêu nghiệt này rồi!
Bà lập tức cười khẩy một tiếng đoạn liếc mắt sang người tớ già bên cạnh. Người tớ già kia liền tiến lên hỏi: “Ngươi chính là kẻ thiếu gia chúng ta dẫn từ Tùng Dương về à?”
Thanh Lạc nhếch cười: “Các người muốn gì cứ nói với ta đi.”
Ba tiếng vả đanh gọn vang lên, Thanh Lạc hứng trọn cả ba cái tát: “Ta đánh thứ hồ ly tinh nhà ngươi!”
Thanh Lạc ngớ cả người, không ngờ đối phương bảo đánh là đánh liền. Hắn bưng mặt hỏi vặn lại: “Bộ mở miệng nói không được sao mà phải đánh người hả?”
Người vú già kia cười nhếch một tiếng: “Có gì phải tốn hơi với hạng hồ ly tinh chứ? Ta đánh cho ngươi hiện nguyên hình rồi nói sau!” Nói xong bà ta lại vung tay lên nữa. Có điều lần này Thanh Lạc đã đoán trước nên lách mình né.
“Ta thấy bà là thân nữ nhi nên mới không so đo, đừng bày đặt ở đây vênh váo, bằng không ta không khách khí đâu!” Dù là tượng đất cũng còn dính chút tính của đất, huống chi Thanh Lạc vốn là cái bình thuốc nổ. Hắn nghĩ đối phương là mẫu thân của Lâm Tử Thông nên làm cương thì không nên, nhưng cái bà u già này cứ lấn lướt hoài làm hắn nổi máu. Không cần cả nể nữa, hắn liền đưa tay đẩy bà ta té lăn quay.
“Giỏi lắm, còn dám hành hung người nữa à!” Lâm phu nhân giận tới lông mày dựng đứng, bèn phất tay ra hiệu, “Bắt thứ hồ ly này lại cho ta!”
Thanh Lạc nghe bà ta hở một câu thì “hồ ly tinh” này “hồ ly tinh” nọ thì bực mình hết biết: “Lão yêu bà này, ăn nói không dòm trước ngó sau à? Rõ ràng bà cho người động thủ trước còn nói nữa!”
“Ngươi- ngươi gọi ta là gì?” Lâm phu nhân tức giận đến run người. Bà vốn xuất thân tôn quý, từ nhỏ luôn được người người kính trọng, có khi nào lại bị nhục mạ đến nhường này? “Bắt tên hồ ly tinh này rồi đánh một trận cho ta!”
Ha gã tráng đinh xông lên chộp lấy hai tay Thanh Lạc.
“Đánh cái miệng quàng quạc của hắn đi!”
Hai tiếng chan chán vang lên, mặt Thanh Lạc đã trúng hai cái tát. Sức của nam tử khác xa nữ tử, thế nên chỉ mới hai cái tát mà khóe miệng Thanh Lạc đã ứa máu.
Thanh Lạc phun ngụm máu xuống đất mà cười phá lên: “Bà coi cái bản mặt bà kìa, ban đầu còn coi được chứ giờ biến dạng hết rồi, để thiên hạ nhìn vào còn không phải lão yêu bà sống thì là gì hả? Ha ha… Ự!” Bụng trúng một cú đá khiến hắn gập người lại, tiếng cười cũng đứt đoạn. Vậy mà hắn còn kịp nghĩ: Lão yêu bà này đúng là hiểm ác, ra tay ngoan độc quá mà!
A Đoan đã sợ tới thất thần, giờ trông thấy huynh trưởng bị đánh thì không biết lấy đâu ra khí lực. Y nhặt tay nải Thanh Lạc đánh rơi trên đất rồi quơ quào búa xua: “Các người mau buông huynh ấy ra!”
Một tên tráng đinh băng qua xách cổ y hệt cổ gà rồi ném cái bịch xuống đất. Gáy A Đoan đập đất làm y ngất xỉu tại chỗ.
“Nó chỉ là đứa nhỏ mà các ngươi cũng ra tay vậy sao!” Lần này Thanh Lạc nổi giận thật sự. Hắn vùng tay phải ra, cúi xuống cắn phập cái tay của tên đang đè mình xuống, tên đó đau đến la bài hải lên. Cùng lúc đó, hắn giẫm chân thật mạnh lên chân trái làm tên đó bị bất ngờ liền thả tay ra.
Thanh Lạc vừa tự do đã chạy tới chỗ A Đoan. A Đoan vẫn bất tỉnh nhân sự nằm đấy, Thanh Lạc rất sợ y ngã vậy rồi chết luôn. Trong lòng hắn không ngừng chửi rủa: Không đánh nhau được, sẽ làm chuyện càng loạn thêm!
“Xin hãy nương tay, xin nương tay cho, có gì cũng còn thương lượng được mà!” Hình quản gia dẫn theo mấy tên gia đinh chạy tới nơi. Trước giờ hắn chưa từng thấy Lâm phu nhân nhưng đoán bà chính là vị phu nhân mặt mày vênh váo kia, hắn bèn cười cầu tài: “Tiểu nhân xin ra mắt lão phu nhân, tiểu nhân là quản gia ở đây. Lão phu nhân và mọi người cùng quang lâm giá đáo mà thiếu gia lại không có nhà, thật đúng là không khéo mà. Chi bằng mời lão phu nhân vào tiền viện uống ngụm trà trước, thong thả đợi thiếu gia về có được không?”
Lâm phu nhân nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ra ngươi là quản gia. Nói vậy chuyện trong phủ ngươi đều rành hết rồi. Ta hỏi ngươi, hai tên kia là sao đây?” Bà chỉ tay về Thanh Lạc và A Đoan.
Từ xa, Hình quản gia đã thấy bộ dáng của hai huynh đệ nhà họ, trong lòng đã thầm than đại nạn rồi. Nếu A Đoan thiếu gia có bề gì thì hắn biết giao phó sao với thiếu gia đây? “Dạ bẩm phu nhân, hai vị này là khách quý trong phủ, có phải lão phu nhân có điều chi hiểu lầm với họ không?”
Lâm phu nhân chắp tay sau lưng, nhếch mép cười: “Đứng trước mặt ta mà còn dám nói láo. Ngươi tưởng gạt ta được sao? Cũng vì có thứ nô tài như ngươi ở bên bao che nên thiếu gia ngươi mới làm xằng làm bậy, cả thứ chuyện phóng đãng này mà cũng dám bày ra! Bây đâu, dạy tên nô tài này một trận vì dám bày tật xấu cho chủ tử mình!”
Cỡ nào Hình quản gia cũng không ngờ mới khuyên một câu đã dính cả mình vào. Tuy hắn là kẻ hầu nhưng chưa từng nếm mùi cực khổ bao giờ, bị nện tới tấp thì cứ luôn miệng cầu xin.
Thanh Lạc dò thấy A Đoan còn thở thì nhẹ nhõm cả người. Hắn thấy hai gã tráng đinh đang tới chỗ mình, lỡ bị bắt thì có kết cuộc tốt được sao? Vì vậy hắn nhanh chân tháo chạy.
Phía trước là chỗ ở của A Đoan, Thanh Lạc mẩm trong bụng, chạy vào đó có khác nào đâm đầu vào ngõ cụt mà khoanh tay chịu trói. Hắn thấy cạnh phòng có cây đại thụ liền tháo giầy rồi trèo lên cây.
Lúc nhỏ hắn ở ngoài đồng đã quen nên leo cây rất giỏi. Tình thế bây giờ đang phải chạy bán sống bán chết, bản lĩnh hồi nhỏ đột xuất hiện ra, ba bước đã vọt lên cây. Hắn lồm cồm bò theo cành cây vươn tới mái nhà rồi nhảy phóc lên nóc.
Bộ dáng hai tên tráng đinh kia lực lưỡng nên nói tới leo cây thì kém hơn, vì vậy bọn chúng dừng lại nhìn chủ mẫu mình xem có chỉ thị gì không.
Lâm phu nhân mắng: “Thứ nô tài vô dụng, mau lên bắt hắn cho ta!”
Một gã tráng đinh cũng cởi giày ra rồi trèo lên cây.
Thanh Lạc im lìm nhấc miếng ngói lên, đợi khi hắn trèo được nửa đường thì phang miếng ngói xuống, miệng không ngớt la: “Trúng nè! Trúng nè!”
Tên tráng đinh kia phải tất tả né tránh, đoạn bất cẩn trượt chân liền té cái bịch xuống đất.
Thanh Lạc vỗ tay mừng rỡ: “Nhà mái ngói vừa cao vừa xa, bò la lết mà bắt không xong, lão yêu bà dậm chân thình thịch, tiểu gia ta hí hởn cười ha!”
Quả nhiên Lâm phu nhân tức tối đến dậm chân, Thanh Lạc thấy vậy thì càng khoái chí thêm.
Đang cười vậy đột nhiên hắn nghe có tiếng nói đằng sau: “Để coi ngươi chạy đằng trời!” Thanh Lạc quay lại thì thấy một tên tráng đinh xuất hiện trên nóc nhà lúc nào không hay đang duỗi tay bắt Thanh Lạc.
Thanh Lạc hốt hoảng vội lui về sau. Thế nhưng hắn quên mất mình đang đứng trên mái, mà trên đây làm gì có chỗ nào bằng phẳng? Sẩy chân một cái, nhất thời người hắn mất thăng bằng ngã nhào từ nóc nhà xuống.
Tất cả bên dưới đều thất thanh kêu la, ngay cả Lâm phu nhân cũng ngây sững. Tính tình của bà rất dữ dằn, nghe phong phanh đứa con mình bao nam nhân ở ngoài thì giận đến sôi máu. Kết quả, bà hùng hổ xông vào đây định giáo huấn tên “nam hồ ly” này một phen tiện thể quét hắn ra ngoài. Nào ngờ đâu sự tình lại thành ra thế này, lần này gây họa chết người rồi trời ơi.
Đúng lúc ai cũng chết khiếp nhìn, bỗng trong đám đông có một bóng đen phóng nhanh như cắt ngay dưới mái nhà, vừa vặn đón lấy thân mình đang rơi của Thanh Lạc.
Trong ngõ cùng với được con đường sống, Thanh Lạc còn chưa hết kinh hồn, ngẩng mặt lên đã đối diện với đôi mắt lo lắng của Kinh Như Phong.
“Cũng may ngươi tới kịp.”
“Sao con lại tới đây?”
Hai câu nói đồng thời vang lên, Thanh Lạc và Lâm phu nhân chưng hửng nhìn nhau. Lâm phu nhân kinh ngạc hỏi: “Như Phong, con biết tên hồ ly tinh này sao?”
Thanh Lạc nghe bà ta kêu mình là “hồ ly tinh” nữa thì tính độp lại, nhưng hắn thấy Kinh Như Phong đưa mắt ra hiệu với mình. Hai người này quả thật ăn ý vô cùng, Thanh Lạc nuốt trọng lời tính phun ra: “Ta nể mặt ngươi đó.”
Kinh Như Phong gật đầu cười, đoạn đặt hắn đứng xuống đất.
Lâm phu nhân quan sát vẻ mặt hai người, nhất thời bà thót tim: “Như Phong, con đã biết chuyện của tên hồ ly và biểu huynh con từ lâu rồi phải không? Con cũng hùa theo nó giấu ta à?”
“Di mẫu…”
“Giỏi lắm!” Lâm phu nhân giận đến đỏ mặt tía tai, “Như Phong, từ nhỏ con đã lớn lên với di mẫu, mấy năm qua có khi nào ta bạc đãi con không hả? Bây giờ có chuyện, chẳng những con không nói lại với di mẫu, lại còn dám thông đồng với biểu huynh mình giúp người ngoài giấu giếm ta. Con- con làm di mẫu thất vọng lắm.”
Kinh Như Phong đành im chịu: “Con chỉ không muốn di mẫu giận quá tổn hại đến thân thể, thật sự không hề có ý giấu giếm người.”
Lâm phu nhân nổi giận đùng đùng: “Giận quá tổn hại thân thể? Ta còn cần lo chuyện đó sao? Các ngươi dám làm mấy chuyện này sau lưng ta…” Dứt lời, nước mắt bà rơi xuống.
Kinh Như Phong thấy nước mắt thì càng không biết ứng xử ra sao, nhất thời y lúng túng cả người, mắt cứ trông về hướng tiền viện.
Thanh Lạc ngạc nhiên tự hỏi, tên này cứ ngó mãi ra ngoài vậy không lẽ chờ cứu viện sao? Hay Lâm Tử Thông sắp về?
Hắn nhìn ra trước thì quả nhiên thấy lờ mờ có bóng người chạy tới, nhìn kỹ lại, thì ra là tên người hầu chứ không phải Lâm Tử Thông.
Tên đầy tớ kia hớt ha hớt hải chạy vào, chưa thấy mặt mà đã nghe hắn la làng: “Phu nhân ơi, không xong rồi! Đằng hậu viện bị cháy rồi!”
Lâm phu nhân vừa nghe đã hốt hoảng: “Đang yên đang lành thì sao cháy chứ? Đã dập lửa chưa?”
“Dạ không- không biết ạ, tiểu nhân thấy lửa bốc lên liền chạy tới đây báo tin rồi.”
“Thứ nô tài vô dụng!” Đôi mi thanh tú của Lâm phu nhân dựng lên, bà âm thầm cân nhắc trong lòng. Diệt trừ tên hồ ly tinh dĩ nhiên quan trọng rồi, nhưng xem bộ dáng của Như Phong lại có ý hết lòng che chở cho hắn, chỉ sợ trong nhất thời không giải quyết êm đẹp được, trước mắt xem nhà cửa thế nào vẫn hơn. Vì vậy bà phất tay, “Chúng ta về!”
Cả đám người kéo tới cái vụt mà rút đi cũng cái vèo.
Thanh Lạc bảo: “Ngươi mau coi A Đoan đi!”
Kinh Như Phong bước qua xem xét một hồi: “Không sao, y chỉ bất tỉnh thôi, không bị thương gì cả.”
Y ẵm A Đoan lên rồi quay sang bảo Hình quản gia: “Mau mời đại phu đến đây.”
Đệ nhị văn án
Dù đã rời xa thanh lâu nhưng bản thân vẫn bị người khác hiểu lầm,
Có lẽ đây là số mệnh, mà cái số này Thanh Lạc đã chấp nhận rồi.
Cho rằng đệ đệ A Đoan thật sự hạnh phúc nên hắn cũng cam lòng,
há ngờ rằng cũng có người giống đệ đệ mình mà quan tâm đến hắn…
“Thầy tướng số bảo mắt miệng ta đều nhọn hoắt, là cái tướng chua ngoa, nhất định sẽ lận đận…”
“Thầy tướng số bảo ta có phúc khí rất lớn, ta chia vận may cho ngươi.”
Nhìn Kinh Như Phong trước mắt mình, sắc mặt Thanh Lạc đầy thảng thốt,
nhưng tận đáy lòng lại lăn tăn dòng nước ấm áp…