Chương : 11
Lâm Dật sau khi ra ngoài, thứ anh nhìn thấy là cảnh ấm áp của cô gái đang làm bài tập, chú mèo con bên cạnh vô cùng bình yên.
"Tiểu Mẫn, em có thể giúp anh xử lý vết thương của mèo con được không?" Anh bước đến trước bàn, cúi thắt lưng xuống bế Miểu Di lên.
"Được rồi." Cô gái tên Tiểu Mẫn nhìn chú mèo bị ôm đi một cách đáng tiếc, bất đắc dĩ đáp ứng.
Miểu Di đã tỉnh lại, nhưng không nhúc nhích, nó biết vết thương ở chân không thể tiếp tục trì hoãn, ngoài ra lông xung quanh miệng vết thương còn dính máu rất khó chịu, hơn nữa người này cũng nguyện ý giúp nó.
Lâm Dật đặt Miểu Di xuống bồn rửa mặt, cởi áo khoác bọc trên người nó, sau đó lấy nước oxy già và cồn i-ốt đã mua trên đường. Hắn dùng tăm bông tẩm ướt dung dịch oxy già, sau đó nhẹ nhàng lau chùi vết thương.
Miểu Di cảm thấy miệng vết thương lạnh buốt, may mà không đau lắm.
Lâm Dật lại mở nắp i-ốt, lập tức trong không khí tràn đầy mùi vị gay mũi, cồn i-ốt sẽ làm vết thương hơi đau, vì vậy động tác Lâm Dật nhanh hơn, nhưng cũng không thô lỗ.
Mèo ta chỉ hơi rùng mình, cố nhịn xuống.
Lâm Dật đậy nắp lại, khen ngợi sờ sờ đầu mèo nhỏ nói: "Thật dũng cảm."
Sau đó hắn lấy băng gạc ra, quấn nó thành hai hoặc ba lớp.
Lâm Dật kiểm tra lại toàn thân Miểu Di, phát hiện hai chân sau cong lên thiếu tự nhiên, liền vươn tay đụng vào.
"Meo meo!" Miểu Di kêu lên sợ hãi, cũng may nó cố gắng hết sức chống lại cơn đau nhức, nếu không lúc này Lâm Dật hẳn đã có vài vết xước trên mu bàn tay. Mèo ta sinh khí nhìn hắn, ý bảo đã làm đau mình.
"Xin lỗi, ta sẽ không chạm vào chỗ gãy xương, em cố nhịn trước. Ngày mai ta sẽ đưa em đến bệnh viện." Lâm Dật vươn tay trấn an mèo nhỏ đang dựng lông lên, tránh miệng vết thương tắm cho nó, sau đó ôm Miểu Di trở về phòng ngủ.
Tắm rửa sạch sẽ khiến miêu bệ hạ rất nhẹ nhàng khoan khoái, những vết thương trên cơ thể khiến nó trở nên an tĩnh. Tùy ý để Lâm Dật sờ tới sờ lui trên người mình.
Lâm Dật dường như chưa từng chạm vào động vật, nằm bên cạnh Miểu Di, không khỏi xoa nắn bộ lông trắng tuyết yêu thích không muốn ngừng.
"Thật đáng yêu, chính ta còn không biết tại sao hôm nay lại cứu em. Ta không phải là người lo chuyện bao đồng, có lẽ do duyên phận, em có nghĩ vậy không, mèo con?"
Miểu Di chỉ nghĩ hắn đang tự độc thoại, bị Lâm Dật sờ soạng khó chịu, kêu mấy tiếng ra hiệu Lâm Dật dừng lại nếu không lông mình chắc bị hói mất.
"Ha ha, được rồi, ta không làm phiền em nữa." Dứt lời liếc mắt nhìn vết thương của Miểu Di rồi nói: "Người làm tổn thương em nhất định rất tàn nhẫn.
Miểu Di cảm thấy vết thương không còn đau nữa, nhưng khi nghĩ đến Đại Ma Vương, đôi mắt linh động của nó lại ảm đạm xuống, lộ vẻ buồn bực.
Lâm Dật như cảm nhận được tâm tình Miểu Di, hối hận nói, "Xin lỗi nhé, ta không nói nữa, em ngủ đi."
Tay trái hắn gập lại để dưới đầu, tay phải thân mật điểm điểm mũi Miểu Di, Miểu Di thuận theo liếm liếm mu bàn tay hắn.
Cảm nhận được ấm áp và ẩm ướt từ mu bàn tay truyền đến, môi Lâm Dật cong lên, cuối cùng con mèo nhỏ cũng không bài xích hắn nữa. Sung sướng tiến vào giấc ngủ.
......
Ầm ầm!! Trên trời vang vọng từng đợt sấm sét, Cố Chi Thanh khó khăn lắm mới vào giấc lập tức bừng tỉnh.
"Miểu Miểu!" Cố Chi Thanh kinh hô ra tiếng, đầu đầy mồ hôi ngồi bật dậy, hô hấp gấp gáp và rung động trong khoang ngực nói rõ Cố Chi Thanh bị dọa không nhẹ.
Phòng ngủ một mảnh tối tăm, giữa bầu trời lại lóe thêm một vài tia chớp, lập tức chiếu sáng cả căn phòng, chớp mắt qua đi trong phòng ngủ lại tối đen như cũ.
Cố Chi Thanh trong mộng mơ thấy mình đang cười chơi đùa với Miểu Di trên bãi cỏ, rất hạnh phúc. Sắc trời đột nhiên thay đổi, chung quanh đỏ tươi một vùng, mặt đất đỏ đến chói mắt, bãi cỏ bất thình lình nứt ra tách anh với Miểu Di, khoảng cách càng ngày càng lớn, biến thành ranh giới không thể vượt qua. Mà Miểu Di lại xoay người bỏ đi, chạy về phía mép cỏ vô hình như thể nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp.
Anh liều mạng gào thét gọi mèo con, vươn tay muốn giữ nó lại nhưng Miểu Di vẫn tránh xa anh không thèm nhìn lại, anh quỳ xuống bờ vực trong sự tuyệt vọng, rồi mơ thấy mình rơi từ vách đá xuống vực sâu. Bên dưới là vùng tăm tối sâu không lường được.
Cố Chi Thanh đưa tay lau mồ hôi trên trán, chiếc giường trống trải cho anh biết đây không phải là mơ, Miểu Di thực sự đã đi rồi, hơn nữa... do chính anh đuổi nó đi.
"Miểu Miểu..." Cố Chi Thanh lẩm bẩm gọi.
Mảnh đồng nhỏ ở đầu giường lấp lánh ánh sáng kim loại. Cố Chi Thanh đưa tay nắm lấy nó, đây là thẻ mèo của Miểu Di.
Ngày đó Miểu Di ở hoa viên nghịch ra một thân bùn, Cố Chi Thanh đã tắm cho nó. Anh thấy thẻ tên bẩn đến mức sợi dây cũng dính đầy bùn, nên muốn gỡ ra.
Anh cẩn thận cầm thẻ mèo đồng thời quan sát sắc mặt của Miểu Di, một khi Miểu Di có biểu hiện từ chối thì từ bỏ, nhưng thẳng đến khi thành công gỡ xuống vẫn không bị cự tuyệt, Miểu Di nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, cho anh biết Miểu Di đồng ý.
Mặc dù mèo nhỏ đồng ý tháo nó ra, nhưng không đồng ý để Cố Chi Thanh đặt thẻ mèo ở nơi nó không thể nhìn thấy, vì vậy cuối cùng anh đã rửa thẻ mèo và bỏ nó vào một chai thủy tinh trong suốt, đặt nó trên tủ đầu giường dễ thấy nhất.. Trước khi đi ngủ, Miểu Miểu phải nhìn nó vài lần mới hài lòng đi ngủ.
Bây giờ mảnh đồng nhỏ này đã trở thành món đồ duy nhất có ý nghĩa với anh mà Miểu Di để lại.
Cố Chi Thanh uể oải nằm xuống, cánh tay trái đặt ngang trên trán, nhắm nghiền hai mắt. Tay phải anh cầm thẻ mèo nho nhỏ đặt trước ngực nơi gần trái tim nhất, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ở đó lưu lại ít dấu vết hình trăng lưỡi liềm.
Anh không ngủ được, ngoài cửa sổ trời đổ mưa to, sấm vang chớp giật. Trước đây, nếu như xảy ra loại thời tiết này, Miểu Di sẽ nhào vào vòng tay anh, mỗi tiếng sấm vang lên, mèo nhỏ đều sợ run lẩy bẩy. Lúc này, Cố Chi Thanh sẽ ôn nhu ôm lấy nó, vuốt nhẹ lưng trấn an nó, để Miểu Miểu từ từ yên ổn trong ngực mình cùng anh đi vào giấc ngủ.
Nhưng hiện tại nó đang ở đâu? Có bị hành hạ đau đớn, kinh hãi giông bão, hay gió lạnh thổi qua không? Cố Chi Thanh cũng không dám tự hỏi liệu Miểu Di có đang chịu đựng những nỗi đau này một mình ở một góc mà anh không biết hay không.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh Miểu Miểu lao vào cơn mưa với vết thương trên người, trốn khỏi nơi che chở đã từng ỷ lại, anh lại cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Trước đây anh biết Miểu Di đối với mình mà nói rất quan trọng, nhưng không ngờ rằng sau khi mất đi, trái tim anh một mảnh trống rỗng, tràn đầy mất mát.
Trước đây, anh đã duỗi tay cứu giúp Miểu Miểu, nhưng bây giờ chính anh lại tàn nhẫn phá vỡ tất cả. Rốt cuộc tại sao trái tim này có thể tàn nhẫn như vậy, hẳn do phẫn nộ làm choáng váng đầu óc lại trút giận lên mèo con, ngẫm lại thật sự rất khốn nạn.
Không biết còn được gặp lại tiểu thiên sứ của mình hay không, nếu có thể gặp lại, Cố Chi Thanh sẽ không làm mèo nhỏ thương tâm nữa. Nếu Miểu Di có thể tha thứ cho anh, anh nguyện ý trả giá tất cả, nếu như... anh còn có cơ hội này.
Hết chương 11.
"Tiểu Mẫn, em có thể giúp anh xử lý vết thương của mèo con được không?" Anh bước đến trước bàn, cúi thắt lưng xuống bế Miểu Di lên.
"Được rồi." Cô gái tên Tiểu Mẫn nhìn chú mèo bị ôm đi một cách đáng tiếc, bất đắc dĩ đáp ứng.
Miểu Di đã tỉnh lại, nhưng không nhúc nhích, nó biết vết thương ở chân không thể tiếp tục trì hoãn, ngoài ra lông xung quanh miệng vết thương còn dính máu rất khó chịu, hơn nữa người này cũng nguyện ý giúp nó.
Lâm Dật đặt Miểu Di xuống bồn rửa mặt, cởi áo khoác bọc trên người nó, sau đó lấy nước oxy già và cồn i-ốt đã mua trên đường. Hắn dùng tăm bông tẩm ướt dung dịch oxy già, sau đó nhẹ nhàng lau chùi vết thương.
Miểu Di cảm thấy miệng vết thương lạnh buốt, may mà không đau lắm.
Lâm Dật lại mở nắp i-ốt, lập tức trong không khí tràn đầy mùi vị gay mũi, cồn i-ốt sẽ làm vết thương hơi đau, vì vậy động tác Lâm Dật nhanh hơn, nhưng cũng không thô lỗ.
Mèo ta chỉ hơi rùng mình, cố nhịn xuống.
Lâm Dật đậy nắp lại, khen ngợi sờ sờ đầu mèo nhỏ nói: "Thật dũng cảm."
Sau đó hắn lấy băng gạc ra, quấn nó thành hai hoặc ba lớp.
Lâm Dật kiểm tra lại toàn thân Miểu Di, phát hiện hai chân sau cong lên thiếu tự nhiên, liền vươn tay đụng vào.
"Meo meo!" Miểu Di kêu lên sợ hãi, cũng may nó cố gắng hết sức chống lại cơn đau nhức, nếu không lúc này Lâm Dật hẳn đã có vài vết xước trên mu bàn tay. Mèo ta sinh khí nhìn hắn, ý bảo đã làm đau mình.
"Xin lỗi, ta sẽ không chạm vào chỗ gãy xương, em cố nhịn trước. Ngày mai ta sẽ đưa em đến bệnh viện." Lâm Dật vươn tay trấn an mèo nhỏ đang dựng lông lên, tránh miệng vết thương tắm cho nó, sau đó ôm Miểu Di trở về phòng ngủ.
Tắm rửa sạch sẽ khiến miêu bệ hạ rất nhẹ nhàng khoan khoái, những vết thương trên cơ thể khiến nó trở nên an tĩnh. Tùy ý để Lâm Dật sờ tới sờ lui trên người mình.
Lâm Dật dường như chưa từng chạm vào động vật, nằm bên cạnh Miểu Di, không khỏi xoa nắn bộ lông trắng tuyết yêu thích không muốn ngừng.
"Thật đáng yêu, chính ta còn không biết tại sao hôm nay lại cứu em. Ta không phải là người lo chuyện bao đồng, có lẽ do duyên phận, em có nghĩ vậy không, mèo con?"
Miểu Di chỉ nghĩ hắn đang tự độc thoại, bị Lâm Dật sờ soạng khó chịu, kêu mấy tiếng ra hiệu Lâm Dật dừng lại nếu không lông mình chắc bị hói mất.
"Ha ha, được rồi, ta không làm phiền em nữa." Dứt lời liếc mắt nhìn vết thương của Miểu Di rồi nói: "Người làm tổn thương em nhất định rất tàn nhẫn.
Miểu Di cảm thấy vết thương không còn đau nữa, nhưng khi nghĩ đến Đại Ma Vương, đôi mắt linh động của nó lại ảm đạm xuống, lộ vẻ buồn bực.
Lâm Dật như cảm nhận được tâm tình Miểu Di, hối hận nói, "Xin lỗi nhé, ta không nói nữa, em ngủ đi."
Tay trái hắn gập lại để dưới đầu, tay phải thân mật điểm điểm mũi Miểu Di, Miểu Di thuận theo liếm liếm mu bàn tay hắn.
Cảm nhận được ấm áp và ẩm ướt từ mu bàn tay truyền đến, môi Lâm Dật cong lên, cuối cùng con mèo nhỏ cũng không bài xích hắn nữa. Sung sướng tiến vào giấc ngủ.
......
Ầm ầm!! Trên trời vang vọng từng đợt sấm sét, Cố Chi Thanh khó khăn lắm mới vào giấc lập tức bừng tỉnh.
"Miểu Miểu!" Cố Chi Thanh kinh hô ra tiếng, đầu đầy mồ hôi ngồi bật dậy, hô hấp gấp gáp và rung động trong khoang ngực nói rõ Cố Chi Thanh bị dọa không nhẹ.
Phòng ngủ một mảnh tối tăm, giữa bầu trời lại lóe thêm một vài tia chớp, lập tức chiếu sáng cả căn phòng, chớp mắt qua đi trong phòng ngủ lại tối đen như cũ.
Cố Chi Thanh trong mộng mơ thấy mình đang cười chơi đùa với Miểu Di trên bãi cỏ, rất hạnh phúc. Sắc trời đột nhiên thay đổi, chung quanh đỏ tươi một vùng, mặt đất đỏ đến chói mắt, bãi cỏ bất thình lình nứt ra tách anh với Miểu Di, khoảng cách càng ngày càng lớn, biến thành ranh giới không thể vượt qua. Mà Miểu Di lại xoay người bỏ đi, chạy về phía mép cỏ vô hình như thể nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp.
Anh liều mạng gào thét gọi mèo con, vươn tay muốn giữ nó lại nhưng Miểu Di vẫn tránh xa anh không thèm nhìn lại, anh quỳ xuống bờ vực trong sự tuyệt vọng, rồi mơ thấy mình rơi từ vách đá xuống vực sâu. Bên dưới là vùng tăm tối sâu không lường được.
Cố Chi Thanh đưa tay lau mồ hôi trên trán, chiếc giường trống trải cho anh biết đây không phải là mơ, Miểu Di thực sự đã đi rồi, hơn nữa... do chính anh đuổi nó đi.
"Miểu Miểu..." Cố Chi Thanh lẩm bẩm gọi.
Mảnh đồng nhỏ ở đầu giường lấp lánh ánh sáng kim loại. Cố Chi Thanh đưa tay nắm lấy nó, đây là thẻ mèo của Miểu Di.
Ngày đó Miểu Di ở hoa viên nghịch ra một thân bùn, Cố Chi Thanh đã tắm cho nó. Anh thấy thẻ tên bẩn đến mức sợi dây cũng dính đầy bùn, nên muốn gỡ ra.
Anh cẩn thận cầm thẻ mèo đồng thời quan sát sắc mặt của Miểu Di, một khi Miểu Di có biểu hiện từ chối thì từ bỏ, nhưng thẳng đến khi thành công gỡ xuống vẫn không bị cự tuyệt, Miểu Di nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, cho anh biết Miểu Di đồng ý.
Mặc dù mèo nhỏ đồng ý tháo nó ra, nhưng không đồng ý để Cố Chi Thanh đặt thẻ mèo ở nơi nó không thể nhìn thấy, vì vậy cuối cùng anh đã rửa thẻ mèo và bỏ nó vào một chai thủy tinh trong suốt, đặt nó trên tủ đầu giường dễ thấy nhất.. Trước khi đi ngủ, Miểu Miểu phải nhìn nó vài lần mới hài lòng đi ngủ.
Bây giờ mảnh đồng nhỏ này đã trở thành món đồ duy nhất có ý nghĩa với anh mà Miểu Di để lại.
Cố Chi Thanh uể oải nằm xuống, cánh tay trái đặt ngang trên trán, nhắm nghiền hai mắt. Tay phải anh cầm thẻ mèo nho nhỏ đặt trước ngực nơi gần trái tim nhất, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ở đó lưu lại ít dấu vết hình trăng lưỡi liềm.
Anh không ngủ được, ngoài cửa sổ trời đổ mưa to, sấm vang chớp giật. Trước đây, nếu như xảy ra loại thời tiết này, Miểu Di sẽ nhào vào vòng tay anh, mỗi tiếng sấm vang lên, mèo nhỏ đều sợ run lẩy bẩy. Lúc này, Cố Chi Thanh sẽ ôn nhu ôm lấy nó, vuốt nhẹ lưng trấn an nó, để Miểu Miểu từ từ yên ổn trong ngực mình cùng anh đi vào giấc ngủ.
Nhưng hiện tại nó đang ở đâu? Có bị hành hạ đau đớn, kinh hãi giông bão, hay gió lạnh thổi qua không? Cố Chi Thanh cũng không dám tự hỏi liệu Miểu Di có đang chịu đựng những nỗi đau này một mình ở một góc mà anh không biết hay không.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh Miểu Miểu lao vào cơn mưa với vết thương trên người, trốn khỏi nơi che chở đã từng ỷ lại, anh lại cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Trước đây anh biết Miểu Di đối với mình mà nói rất quan trọng, nhưng không ngờ rằng sau khi mất đi, trái tim anh một mảnh trống rỗng, tràn đầy mất mát.
Trước đây, anh đã duỗi tay cứu giúp Miểu Miểu, nhưng bây giờ chính anh lại tàn nhẫn phá vỡ tất cả. Rốt cuộc tại sao trái tim này có thể tàn nhẫn như vậy, hẳn do phẫn nộ làm choáng váng đầu óc lại trút giận lên mèo con, ngẫm lại thật sự rất khốn nạn.
Không biết còn được gặp lại tiểu thiên sứ của mình hay không, nếu có thể gặp lại, Cố Chi Thanh sẽ không làm mèo nhỏ thương tâm nữa. Nếu Miểu Di có thể tha thứ cho anh, anh nguyện ý trả giá tất cả, nếu như... anh còn có cơ hội này.
Hết chương 11.