Chương : 4
Ống khói nhà Dương thẩm đã bốc lên khói đen, ở phía chân trời mênh mông tỏa ra vô số cột khói của các hộ gia đình. Khói bếp là hình ảnh tốt đẹp nhất của mỗi gia đình, giống như đồng tiền là phụ gia tốt nhất làm nổi bật lên sự phú quý. Nàng hít một hơi thật sâu, dường như đã nghe thấy được mùi thơm của đồ ăn. Nàng bây giờ ngay cả cơm rau dưa cũng cảm thấy thơm.
Nàng bước nhanh hơn, chạy đến phòng bếp.
Dương thẩm quả nhiên đang nấu cơm, dưới chân bà là một con gà hoa lau, ngửa đầu chờ trà vụn trên thớt rơi xuống
Ti Điềm yêu nó bởi vì nó có thể đẻ trứng cho mẫu thân bồi bổ thân thể. Con gà hoa lau nhìn thấy nàng liền chạy lại kêu vài tiếng khanh khách. Nàng cười vỗ vỗ nó, gọi một tiếng "Dương thẩm".
Dương thẩm bị khói hun đỏ mắt, quay người lại trông thấy nàng lập tức cười nói: "A Điềm đã trở về, mẫu thân con vừa ngủ, đợi cơm chín hãy gọi bà ấy dậy."
Ti Điềm rửa tay đi tới hỗ trợ. Nàng vừa thu dọn đồ ăn vừa nói: "Dương thẩm, Thất Thế Môn nhận con rồi, về sau, mỗi tháng con được nhận mười lượng bạc."
Dương thẩm vui mừng cười nói: "Thật tốt quá, vậy là mẫu thân con có tiền mua thuốc rồi. Thất Thế Môn thật đúng là có tiền, con xem trong thành nhà ai học nghề có thể trả số tiền này? Thiết Ngưu ở chỗ Triệu thợ rèn, một tháng mới có mười văn tiền. vận khí của con thật tốt, ta ở dưới chân núi gần mười năm, chưa từng nghe nói bọn họ thu đồ đệ, không ngờ còn là nữ đồ đệ."
Ti Điềm cũng tràn đầy vui mừng, nhịn không được lại nói: "Đợi con học thành tài rồi, nghe nói có thể nhận được một ngàn lượng bạc."
Dương thẩm đang cầm con dao phay trong tay, con mắt trừng lớn như đậu nành trên thớt.
"Một ngàn lượng!"
Ti Điềm xấu hổ cười cười: "Đúng vậy."
"Ông trời ơi, cả đời ta chưa từng thấy qua nhiều bạc như vậy."
Trong lòng Ti Điềm đau xót, Dương thẩm trước kia là người làm việc vặt ở nhà nàng, một tháng tiền công là tám mươi văn tiền. Mà một ngàn lượng bạc, đối với gia đình nàng trước kia mà nói, cùng lắm chỉ là gần nửa năm thu nhập của phường thêu cùng son phấn. Nhưng hôm nay là một số tiền lớn, yêu cầu nàng dùng ba năm tự do để trao đổi, mặc dù vậy, nàng vẫn cảm thấy vận khí của mình rất tốt, so với những thiếu nữ thanh lâu kia , đánh mất hết thanh xuân, miễn cưỡng tươi cười, cuối cùng có thể nhận được mấy lượng bạc?
Nàng cười: "Dương thẩm, chờ con lấy được tiền, nhất định cho người xem một chút, con còn muốn biếu người một ít, may mà có người thu nhận và giúp đỡ."
Dương thẩm cười cười: "Ta đã nói rồi, mẫu thân con không biết đã tặng cho ta biết bao nhiêu quần áo rồi."
Nói chuyện phiếm với Dương thẩm vài câu, thức ăn cũng đã làm xong.
Dương thẩm múc cơm ra nói: "Đi gọi mẫu thân con ăn cơm đi."
Ti Điềm nhẹ nhàng đi đến sương phòng, phòng ở đây làm bằng gạch sống, khả năng đón ánh sáng thật sự là không tốt, mặc dù là ban ngày nhưng phòng nào cũng một mảnh mờ nhạt.
Trên giường đất là tấm chăn bông hoa mẫu đơn bởi vì dùng đã lâu ngày nên màu sắc đã xỉn màu, giống như sắc mặt mẫu thân. Ai cũng sẽ không nghĩ tới Tịch Nhiễm nổi danh Lạc Dương hai mươi năm trước bây giờ nằm trên giường gạch thô sơ ở nông thôn, tiều tụy như cánh hồng tàn trong gió.
Ti Điềm nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn mẫu thân.
Bà ngủ không được ngon giấc, lông mày lá liễu thanh tú nhăn lại, môi mỏng khẽ đọc một cái tên, Tiểu Ngạn.
Khóe mắt Ti Điềm cay cay, nàng vội vàng ngẩng mặt lên, cố gắng ngăn chặn một dòng ướt át sắp chảy ra. Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu nhẹ nhàng đẩy đẩy vai mẫu thân, thấp giọng kêu: "Mẫu thân, mẫu thân dậy ăn cơm."
Tịch Nhiễm ngủ không sâu, lập tức mở mắt ra.
"A Điềm, sáng nay con đi vào trong đó rồi hả?"
"Con lên Thất Thế Môn rồi, ngày hôm qua con nghe Thiết Ngưu ca nhà bên cạnh nói bọn họ muốn thu đồ đệ. Mẫu thân, con được nhận rồi."
Tịch Nhiễm chậm rãi ngồi dậy: "Thiết Ngưu có đi không? Nếu ở cùng với hắn, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Ti Điềm cười nói: "Thất Thế Môn lần này chỉ nhận nữ đệ tử, còn có một điều kiện là phải biết lý thuyết y học. Thiết Ngưu ca không thể đi, còn bực bội cả buổi ở bờ sông nữa đó."
"Thật sao, con đi học một ít võ công cũng tốt, người lương thiện dễ bị người lừa gạt, mẫu thân chính là hiểu được quá muộn, mới luân lạc tới tình cảnh như vậy, còn liên lụy đến con."
Ti Điềm cười cười, quá khứ dường như là chuyện xưa của người khác, lúc tỉnh dậy, chỉ cảm thấy hoảng hốt.
"Mẫu thân người đừng suy nghĩ nhiều, điều dưỡng thân thể quan trọng hơn."
Tịch Nhiễm nhìn con gái, có lời muốn nói lại không đành lòng nói ra, cuối cùng chỉ xoa lên đầu của nàng, cười nói: "Được. Chờ mẫu thân khỏe lại, chúng ta quay về Lạc Dương."
Ti Điềm đỡ bà đi ra gian ngoài, Dương thẩm đã dọn đồ ăn xong. Một tô cháo loãng, một đĩa rau xanh, còn có một trứng gà luộc.
Ti Điềm lột vỏ trứng gà, đặt trong bát mẫu thân, Tịch Nhiễm thở dài, lấy ra lòng đỏ trứng ra đặt ở trong bát con gái, thấp giọng nói: "Ta ăn lòng đỏ trứng sẽ bị mắc nghẹn, con ăn đi."
Trong lòng Ti Điềm chua xót, trước kia, mẫu thân chưa bao giờ nói như vậy. Nàng lấy bát mẫu thân tới, đem lòng đỏ trứng đặt ở trong bát mẫu thân, cẩn thận quấy thành mảnh nhỏ, đặt ở trước mặt Tịch Nhiễm
"Như vậy là được rồi."
Tịch Nhiễm bất đắc dĩ cười khổ, đau lòng nhìn con gái gầy gò, sau khi nhà gặp biến cố, nàng giống như lớn lên sau một đêm. Có lẽ bà là lý do duy nhất khiến nàng mạnh mẽ chống đỡ đến bây giờ.
Vội vàng ăn cơm xong, Ti Điềm đem ba lượng bạc giao cho mẫu thân."Mẫu thân, người nhất định phải uống thuốc, ăn thật ngon, mỗi tháng con đều có mười lượng bạc. Con ở trên núi, người nếu có chuyện gì, nhớ nói Thiết Ngưu ca lên núi tìm con." Nói xong, nàng lại lo lắng, nói với Dương thẩm: "Dương thẩm, người nhất định phải nhớ nói với Chu đại phu lấy thuốc tốt nhất."
Dương thẩm hâm mộ cười cười: "Có đứa con gái tri kỷ thật là tốt. Tiểu tử của nhà ta đó hả, cũng không biết đi buông thả ở nơi nào rồi."
"Mẫu thân, con đi đây. Có rảnh con sẽ xuống núi thăm người."
Ti Điềm vội vã chạy về, đã nói với Thiệu Bồi sẽ trở về trong vòng một canh giờ, chỉ có thể đi ngay không thể kéo dài.
Lần thứ hai trèo lên thềm đá nàng có một chút động lực, cũng đặc biệt lưu ý, hy vọng ở một bậc thang xa xa nào đó có thể trông thấy hầu bao màu tím của nàng. Đáng tiếc cho dù nàng có trợn tròn mắt, tìm kiếm chung quanh vẫn không thấy bóng dáng hầu bao đâu. Đợi tới lúc nàng thở hồng hộc leo đến bậc thang cuối cùng thì hai chén cháo loãng nàng ăn lúc nãy coi như đã tiêu hóa hết rồi. Nàng rất muốn đi một mạch vào cửa núi, tuy thế nhưng toàn thân mệt mỏi, dường như di chuyển một bước cũng muốn tắt thở, nàng ngồi ngay ngoài cửa, cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Hai con chim tước chiêm chiếp bay lên, truy đuổi chơi đùa, giống như nàng cùng Tiểu Ngạn khi còn bé. Chuyện cũ giống như một bức tranh thuỷ mặc, trải qua năm tháng gió thổi mưa dầm, nhuộm màu tang thương mà Tiểu Ngạn kia càng ngày càng quan trọng, như một lưỡi dao sắc bén từ trong tranh đột ngột đâm vào lòng nàng vô cùng đau đớn.
Trong cửa núi dường như có người nói chuyện, nàng đứng lên đi vào.
Đi tới gần, nghe ra thanh âm một nữ hài tử.
"Đại ca, cái này bậc thang cao như vậy, dốc đứng lại cao như thế, ta không tin có người có thể đi thẳng lên mà không nghỉ ngơi."
Thanh âm của Thương Vũ vẫn lãnh đạm cùng không kiên nhẫn như trước: "Ngươi không tin? Vậy ngươi trở về đi."
Sau khi trầm mặc một lát, thanh âm nàng kia dịu dàng lại: "Đại ca, xin huynh thương xót châm chước một chút nha, sư phụ không có ở đây, huynh làm như không nhìn thấy ta nghỉ ngơi được không?"
Ti Điềm ngừng ở ngoài cửa, sắc mặt đỏ lên. Nàng cũng nói như thế đấy, sau đó, liền...
Quả nhiên, chỉ nghe Thương Vũ nói: "Được, ngươi tới đây hôn ta một cái, ta coi như không nhìn thấy."
Mặt Ti Điềm càng đỏ hơn, dường như một màn trong cửa là mình cùng Thương Vũ vào sáng nay. Hắn cũng hơi quá đáng, đây không phải lấy việc công làm việc tư, mượn cơ hội chấm mút sao?
Nàng rất lúng túng, tuy là vô tình lại giống đang nghe góc tường người khác, không biết là nên lui ra phía sau một tí hay là ở lại chỗ này.
Do dự một lúc chỉ nghe một tiếng quát lớn nghiêm nghị: "Dê xồm!" Sau đó, một nữ hài từ trong cửa núi chạy ra, mắc cỡ đỏ mặt cũng không nhìn đường, suýt chút nữa là đụng vào người nàng.
Khẩu âm của nữ hài có chút kỳ quái, "Dê xồm" lại nói thành ba chữ "Đạp con thỏ".
Nàng rất muốn cười, bỗng nhiên Thương Vũ lắc mạnh cánh cửa. Nàng lập tức cắn môi, "Nghiêm túc" nhìn hắn.
Thương Vũ trừng hai mắt, quát: "Cười cái gì mà cười? Đây là quy củ sư phụ định ra, ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Từng bước từng bước đến chiếm tiện nghi của ta!" mày kiếm xinh đẹp của hắn nhíu thành một đoàn, bộ dáng hầm hừ vô cùng buồn cười, làm như hắn là người bị phi lễ vậy.
Cái chủ ý này lại là sư phụ bắt hắn làm sao? Vì sao? Ti Điềm không dám hỏi, chỉ thấy mắc cười. Bởi vì Thương sư huynh bị nàng kia cự tuyệt, dường như thật sự mất mặt, sắc mặt thật không tốt. Thế nhưng chẳng lẽ hắn không phải chiếm được tiện nghi của người ta sao? Sao có thể nói là nữ hài tử chiếm tiện nghi của hắn? nói như vậy là bao gồm cả nàng trong đó rồi, thật là không nói đạo lý mà, nàng cũng rất ủy khuất tặng nụ hôn đầu tiên cho hắn đó.
Hắn lạnh lùng lấy một tờ bố cáo dán trên cửa.
Ti Điềm vừa nhìn, chỉ có bốn chữ: chiêu đồ chấm dứt.
Thương Vũ nhìn lướt qua nàng, đuôi lông mày nhíu lại, khẽ hừ: "quét dọn cẩn thận đi." Nói xong, hắn đóng lại cửa núi, nhàn nhã tiêu sái rời đi, lúc gần đi còn liếc nàng, có ý đe doạ nàng nữa chứ.
Nàng ở tìm được một cây chổi trong góc sân, cẩn thận quét dọn bảy tầng đình viện một lần.
Lúc quét đến tầng thứ bảy, nàng đặc biệt cẩn thận. Đây là thư phòng cùng chỗ ở của Thiệu Bồi, hắn dường như là người thích yên tĩnh, nàng sợ quấy rầy đến hắn, nhẹ chân nhẹ tay cố gắng không phát ra tiếng động.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, mở cửa sổ nhỏ ra. Phía trước cửa sổ là một rừng trúc, gió lướt qua lá trúc, phát ra tiếng rào rào giống như âm thanh bắn tên.
Nàng nhẹ nhàng buông chổi, đang muốn đi qua cửa hông để trở lại viện chu tước. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kẽo kẹt.
Thiệu Bồi đứng ở cửa ra vào, nhàn nhạt nói: "Ti Điềm, ngươi tới đây."
Ti Điềm lên tiếng, bước vào phòng.
Thiệu Bồi rót một chén trà, nhấp hai phần, sau đó gật đầu ý bảo Ti Điềm ngồi xuống.
Ti Điềm có chút câu nệ, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay quy củ đặt ở trên gối.
Ánh mắt Thiệu Bồi bình tĩnh thâm sâu, sắc bén nghiêm nghị giống như hút lấy linh hồn người khác, chỉ là tùy ý nhìn lướt qua, cũng làm cho người khác cảm thấy rét lạnh.
Đây là lần thứ ba nàng gặp hắn trong ngày hôm nay. Nếu như được hắn giữ lại Thất Thế Môn, lúc xin nghỉ đã thấy được một mặt hiền hoà của hắn, nàng không còn sợ hãi như lần đầu tiên, mà thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn, thần sắc trong xanh phẳng lặng trầm ổn, giống như một dòng suối không bị ảnh hưởng bởi bão táp, dòng nước nhỏ vẫn chậm rãi chảy đi.
Thiệu Bồi rất hài lòng với sự điềm tĩnh cùng sự ung dung thản nhiên của nàng, khuôn mặt ngây thơ thanh nhã giống như tuyết tĩnh lặng, vui vẻ như trăng mồng một, như một dòng suối trong veo chờ đợi đám mây của mình lên bầu trời xanh.
Có thể nói không có một nữ hài mười bốn tuổi nào có được sự ngượng ngùng cùng ngây ngô như vậy.
"Bổn môn có bốn phái, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều phải học quân sự binh pháp , binh khí, ám khí, Chu Tước không học võ công, chỉ cần tinh thông y lý, lý thuyết y học là được, cũng có liên quan đến điều chế độc dược."
Ti Điềm nhìn hắn, im lặng chờ hắn nói tiếp.
Hắn rất hài lòng với phản ứng của nàng, khi Lâm Tây Yến nghe đến một câu cuối cùng, đuôi lông mày giật giật, dường như có chút kinh ngạc cùng không muốn. Mà nàng, không có chút thần sắc nào khẽ biến, đôi mắt óng ánh trong suốt như hổ phách.
Hắn tự mình cắt đứt đề tài, kìm lòng không được hỏi: "Ngươi biết vì sao ta lưu ngươi lại không?"
Ti Điềm nhẹ nhàng lắc đầu, vì cái gì nàng không cần biết , nàng chỉ cần biết kết quả là được rồi, một người ở trong hoàn cảnh phức tạp nếu biết quá nhiều, tìm hiểu quá nhiều, thật ra là đang tự đào hầm cho mình. Hoa cỏ tươi đẹp đôi khi ẩn giấu mây mù, nếu một ngày nào đó vô tình đi vào, tất cả gọn gàng sạch đẹp bên ngoài sẽ bị ầm ầm đánh nát.
Khóe môi Thiệu Bồi hơi vểnh lên, mang theo một chút tán thưởng: "Thứ nhất, ngươi có tính nhẫn nại, thứ hai, ngươi đủ thành thật, thứ ba, chính là, ngươi đã hôn Thương Vũ."
Câu nói sau cùng, Ti Điềm nghe xong sắc mặt lập tức đỏ bừng. Thiệu Bồi nghiễm nhiên bỏ qua sự lúng túng của nàng, cũng không giải thích cặn kẽ nguyên do, tiếp tục nói: "Ta có chuyện quan trọng muốn xuống núi một tháng, ngươi thân là Chu Tước, võ công không nên cưỡng cầu, học được một chiêu thức của bổn môn là được. Ngày mai ta sẽ kêu Thương Vũ dạy ngươi cùng Lâm Tây Yến. Chờ ta một tháng trở về, hy vọng ngươi cùng Lâm Tây Yến đã học được, sau đó bắt đầu học tập y lý, lý thuyết y học."
Ti Điềm không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu đồng ý.
Thiệu Bồi nhấp một ngụm trà, nói: "Ngươi đi đi."
Ti Điềm rời khỏi thư phòng của hắn, dựa vào nguyên dạng nhẹ nhàng khép cửa lại, đi qua hành lang gấp khúc đến hậu viện.
Thất Thế Môn yên ắng như vậy, lớn hơn dự liệu của nàng. Đường đường Thất Thế Môn, cũng chỉ có mấy người như vậy sao? Vì sao danh tiếng của Thất Thế Môn ở Đại Lương như ánh mặt trời ban trưa, khiến cho người người kính sợ? Mà Thiệu Bồi thu đồ đệ lại giống như rất đơn giản, ngay cả lễ bái sư thông thường cũng không có. Hắn cư xử thật sự rất đặc biệt, giống như hắn là một người tràn đầy thần bí.
Nàng bước nhanh hơn, chạy đến phòng bếp.
Dương thẩm quả nhiên đang nấu cơm, dưới chân bà là một con gà hoa lau, ngửa đầu chờ trà vụn trên thớt rơi xuống
Ti Điềm yêu nó bởi vì nó có thể đẻ trứng cho mẫu thân bồi bổ thân thể. Con gà hoa lau nhìn thấy nàng liền chạy lại kêu vài tiếng khanh khách. Nàng cười vỗ vỗ nó, gọi một tiếng "Dương thẩm".
Dương thẩm bị khói hun đỏ mắt, quay người lại trông thấy nàng lập tức cười nói: "A Điềm đã trở về, mẫu thân con vừa ngủ, đợi cơm chín hãy gọi bà ấy dậy."
Ti Điềm rửa tay đi tới hỗ trợ. Nàng vừa thu dọn đồ ăn vừa nói: "Dương thẩm, Thất Thế Môn nhận con rồi, về sau, mỗi tháng con được nhận mười lượng bạc."
Dương thẩm vui mừng cười nói: "Thật tốt quá, vậy là mẫu thân con có tiền mua thuốc rồi. Thất Thế Môn thật đúng là có tiền, con xem trong thành nhà ai học nghề có thể trả số tiền này? Thiết Ngưu ở chỗ Triệu thợ rèn, một tháng mới có mười văn tiền. vận khí của con thật tốt, ta ở dưới chân núi gần mười năm, chưa từng nghe nói bọn họ thu đồ đệ, không ngờ còn là nữ đồ đệ."
Ti Điềm cũng tràn đầy vui mừng, nhịn không được lại nói: "Đợi con học thành tài rồi, nghe nói có thể nhận được một ngàn lượng bạc."
Dương thẩm đang cầm con dao phay trong tay, con mắt trừng lớn như đậu nành trên thớt.
"Một ngàn lượng!"
Ti Điềm xấu hổ cười cười: "Đúng vậy."
"Ông trời ơi, cả đời ta chưa từng thấy qua nhiều bạc như vậy."
Trong lòng Ti Điềm đau xót, Dương thẩm trước kia là người làm việc vặt ở nhà nàng, một tháng tiền công là tám mươi văn tiền. Mà một ngàn lượng bạc, đối với gia đình nàng trước kia mà nói, cùng lắm chỉ là gần nửa năm thu nhập của phường thêu cùng son phấn. Nhưng hôm nay là một số tiền lớn, yêu cầu nàng dùng ba năm tự do để trao đổi, mặc dù vậy, nàng vẫn cảm thấy vận khí của mình rất tốt, so với những thiếu nữ thanh lâu kia , đánh mất hết thanh xuân, miễn cưỡng tươi cười, cuối cùng có thể nhận được mấy lượng bạc?
Nàng cười: "Dương thẩm, chờ con lấy được tiền, nhất định cho người xem một chút, con còn muốn biếu người một ít, may mà có người thu nhận và giúp đỡ."
Dương thẩm cười cười: "Ta đã nói rồi, mẫu thân con không biết đã tặng cho ta biết bao nhiêu quần áo rồi."
Nói chuyện phiếm với Dương thẩm vài câu, thức ăn cũng đã làm xong.
Dương thẩm múc cơm ra nói: "Đi gọi mẫu thân con ăn cơm đi."
Ti Điềm nhẹ nhàng đi đến sương phòng, phòng ở đây làm bằng gạch sống, khả năng đón ánh sáng thật sự là không tốt, mặc dù là ban ngày nhưng phòng nào cũng một mảnh mờ nhạt.
Trên giường đất là tấm chăn bông hoa mẫu đơn bởi vì dùng đã lâu ngày nên màu sắc đã xỉn màu, giống như sắc mặt mẫu thân. Ai cũng sẽ không nghĩ tới Tịch Nhiễm nổi danh Lạc Dương hai mươi năm trước bây giờ nằm trên giường gạch thô sơ ở nông thôn, tiều tụy như cánh hồng tàn trong gió.
Ti Điềm nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn mẫu thân.
Bà ngủ không được ngon giấc, lông mày lá liễu thanh tú nhăn lại, môi mỏng khẽ đọc một cái tên, Tiểu Ngạn.
Khóe mắt Ti Điềm cay cay, nàng vội vàng ngẩng mặt lên, cố gắng ngăn chặn một dòng ướt át sắp chảy ra. Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu nhẹ nhàng đẩy đẩy vai mẫu thân, thấp giọng kêu: "Mẫu thân, mẫu thân dậy ăn cơm."
Tịch Nhiễm ngủ không sâu, lập tức mở mắt ra.
"A Điềm, sáng nay con đi vào trong đó rồi hả?"
"Con lên Thất Thế Môn rồi, ngày hôm qua con nghe Thiết Ngưu ca nhà bên cạnh nói bọn họ muốn thu đồ đệ. Mẫu thân, con được nhận rồi."
Tịch Nhiễm chậm rãi ngồi dậy: "Thiết Ngưu có đi không? Nếu ở cùng với hắn, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Ti Điềm cười nói: "Thất Thế Môn lần này chỉ nhận nữ đệ tử, còn có một điều kiện là phải biết lý thuyết y học. Thiết Ngưu ca không thể đi, còn bực bội cả buổi ở bờ sông nữa đó."
"Thật sao, con đi học một ít võ công cũng tốt, người lương thiện dễ bị người lừa gạt, mẫu thân chính là hiểu được quá muộn, mới luân lạc tới tình cảnh như vậy, còn liên lụy đến con."
Ti Điềm cười cười, quá khứ dường như là chuyện xưa của người khác, lúc tỉnh dậy, chỉ cảm thấy hoảng hốt.
"Mẫu thân người đừng suy nghĩ nhiều, điều dưỡng thân thể quan trọng hơn."
Tịch Nhiễm nhìn con gái, có lời muốn nói lại không đành lòng nói ra, cuối cùng chỉ xoa lên đầu của nàng, cười nói: "Được. Chờ mẫu thân khỏe lại, chúng ta quay về Lạc Dương."
Ti Điềm đỡ bà đi ra gian ngoài, Dương thẩm đã dọn đồ ăn xong. Một tô cháo loãng, một đĩa rau xanh, còn có một trứng gà luộc.
Ti Điềm lột vỏ trứng gà, đặt trong bát mẫu thân, Tịch Nhiễm thở dài, lấy ra lòng đỏ trứng ra đặt ở trong bát con gái, thấp giọng nói: "Ta ăn lòng đỏ trứng sẽ bị mắc nghẹn, con ăn đi."
Trong lòng Ti Điềm chua xót, trước kia, mẫu thân chưa bao giờ nói như vậy. Nàng lấy bát mẫu thân tới, đem lòng đỏ trứng đặt ở trong bát mẫu thân, cẩn thận quấy thành mảnh nhỏ, đặt ở trước mặt Tịch Nhiễm
"Như vậy là được rồi."
Tịch Nhiễm bất đắc dĩ cười khổ, đau lòng nhìn con gái gầy gò, sau khi nhà gặp biến cố, nàng giống như lớn lên sau một đêm. Có lẽ bà là lý do duy nhất khiến nàng mạnh mẽ chống đỡ đến bây giờ.
Vội vàng ăn cơm xong, Ti Điềm đem ba lượng bạc giao cho mẫu thân."Mẫu thân, người nhất định phải uống thuốc, ăn thật ngon, mỗi tháng con đều có mười lượng bạc. Con ở trên núi, người nếu có chuyện gì, nhớ nói Thiết Ngưu ca lên núi tìm con." Nói xong, nàng lại lo lắng, nói với Dương thẩm: "Dương thẩm, người nhất định phải nhớ nói với Chu đại phu lấy thuốc tốt nhất."
Dương thẩm hâm mộ cười cười: "Có đứa con gái tri kỷ thật là tốt. Tiểu tử của nhà ta đó hả, cũng không biết đi buông thả ở nơi nào rồi."
"Mẫu thân, con đi đây. Có rảnh con sẽ xuống núi thăm người."
Ti Điềm vội vã chạy về, đã nói với Thiệu Bồi sẽ trở về trong vòng một canh giờ, chỉ có thể đi ngay không thể kéo dài.
Lần thứ hai trèo lên thềm đá nàng có một chút động lực, cũng đặc biệt lưu ý, hy vọng ở một bậc thang xa xa nào đó có thể trông thấy hầu bao màu tím của nàng. Đáng tiếc cho dù nàng có trợn tròn mắt, tìm kiếm chung quanh vẫn không thấy bóng dáng hầu bao đâu. Đợi tới lúc nàng thở hồng hộc leo đến bậc thang cuối cùng thì hai chén cháo loãng nàng ăn lúc nãy coi như đã tiêu hóa hết rồi. Nàng rất muốn đi một mạch vào cửa núi, tuy thế nhưng toàn thân mệt mỏi, dường như di chuyển một bước cũng muốn tắt thở, nàng ngồi ngay ngoài cửa, cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Hai con chim tước chiêm chiếp bay lên, truy đuổi chơi đùa, giống như nàng cùng Tiểu Ngạn khi còn bé. Chuyện cũ giống như một bức tranh thuỷ mặc, trải qua năm tháng gió thổi mưa dầm, nhuộm màu tang thương mà Tiểu Ngạn kia càng ngày càng quan trọng, như một lưỡi dao sắc bén từ trong tranh đột ngột đâm vào lòng nàng vô cùng đau đớn.
Trong cửa núi dường như có người nói chuyện, nàng đứng lên đi vào.
Đi tới gần, nghe ra thanh âm một nữ hài tử.
"Đại ca, cái này bậc thang cao như vậy, dốc đứng lại cao như thế, ta không tin có người có thể đi thẳng lên mà không nghỉ ngơi."
Thanh âm của Thương Vũ vẫn lãnh đạm cùng không kiên nhẫn như trước: "Ngươi không tin? Vậy ngươi trở về đi."
Sau khi trầm mặc một lát, thanh âm nàng kia dịu dàng lại: "Đại ca, xin huynh thương xót châm chước một chút nha, sư phụ không có ở đây, huynh làm như không nhìn thấy ta nghỉ ngơi được không?"
Ti Điềm ngừng ở ngoài cửa, sắc mặt đỏ lên. Nàng cũng nói như thế đấy, sau đó, liền...
Quả nhiên, chỉ nghe Thương Vũ nói: "Được, ngươi tới đây hôn ta một cái, ta coi như không nhìn thấy."
Mặt Ti Điềm càng đỏ hơn, dường như một màn trong cửa là mình cùng Thương Vũ vào sáng nay. Hắn cũng hơi quá đáng, đây không phải lấy việc công làm việc tư, mượn cơ hội chấm mút sao?
Nàng rất lúng túng, tuy là vô tình lại giống đang nghe góc tường người khác, không biết là nên lui ra phía sau một tí hay là ở lại chỗ này.
Do dự một lúc chỉ nghe một tiếng quát lớn nghiêm nghị: "Dê xồm!" Sau đó, một nữ hài từ trong cửa núi chạy ra, mắc cỡ đỏ mặt cũng không nhìn đường, suýt chút nữa là đụng vào người nàng.
Khẩu âm của nữ hài có chút kỳ quái, "Dê xồm" lại nói thành ba chữ "Đạp con thỏ".
Nàng rất muốn cười, bỗng nhiên Thương Vũ lắc mạnh cánh cửa. Nàng lập tức cắn môi, "Nghiêm túc" nhìn hắn.
Thương Vũ trừng hai mắt, quát: "Cười cái gì mà cười? Đây là quy củ sư phụ định ra, ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Từng bước từng bước đến chiếm tiện nghi của ta!" mày kiếm xinh đẹp của hắn nhíu thành một đoàn, bộ dáng hầm hừ vô cùng buồn cười, làm như hắn là người bị phi lễ vậy.
Cái chủ ý này lại là sư phụ bắt hắn làm sao? Vì sao? Ti Điềm không dám hỏi, chỉ thấy mắc cười. Bởi vì Thương sư huynh bị nàng kia cự tuyệt, dường như thật sự mất mặt, sắc mặt thật không tốt. Thế nhưng chẳng lẽ hắn không phải chiếm được tiện nghi của người ta sao? Sao có thể nói là nữ hài tử chiếm tiện nghi của hắn? nói như vậy là bao gồm cả nàng trong đó rồi, thật là không nói đạo lý mà, nàng cũng rất ủy khuất tặng nụ hôn đầu tiên cho hắn đó.
Hắn lạnh lùng lấy một tờ bố cáo dán trên cửa.
Ti Điềm vừa nhìn, chỉ có bốn chữ: chiêu đồ chấm dứt.
Thương Vũ nhìn lướt qua nàng, đuôi lông mày nhíu lại, khẽ hừ: "quét dọn cẩn thận đi." Nói xong, hắn đóng lại cửa núi, nhàn nhã tiêu sái rời đi, lúc gần đi còn liếc nàng, có ý đe doạ nàng nữa chứ.
Nàng ở tìm được một cây chổi trong góc sân, cẩn thận quét dọn bảy tầng đình viện một lần.
Lúc quét đến tầng thứ bảy, nàng đặc biệt cẩn thận. Đây là thư phòng cùng chỗ ở của Thiệu Bồi, hắn dường như là người thích yên tĩnh, nàng sợ quấy rầy đến hắn, nhẹ chân nhẹ tay cố gắng không phát ra tiếng động.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, mở cửa sổ nhỏ ra. Phía trước cửa sổ là một rừng trúc, gió lướt qua lá trúc, phát ra tiếng rào rào giống như âm thanh bắn tên.
Nàng nhẹ nhàng buông chổi, đang muốn đi qua cửa hông để trở lại viện chu tước. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kẽo kẹt.
Thiệu Bồi đứng ở cửa ra vào, nhàn nhạt nói: "Ti Điềm, ngươi tới đây."
Ti Điềm lên tiếng, bước vào phòng.
Thiệu Bồi rót một chén trà, nhấp hai phần, sau đó gật đầu ý bảo Ti Điềm ngồi xuống.
Ti Điềm có chút câu nệ, nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay quy củ đặt ở trên gối.
Ánh mắt Thiệu Bồi bình tĩnh thâm sâu, sắc bén nghiêm nghị giống như hút lấy linh hồn người khác, chỉ là tùy ý nhìn lướt qua, cũng làm cho người khác cảm thấy rét lạnh.
Đây là lần thứ ba nàng gặp hắn trong ngày hôm nay. Nếu như được hắn giữ lại Thất Thế Môn, lúc xin nghỉ đã thấy được một mặt hiền hoà của hắn, nàng không còn sợ hãi như lần đầu tiên, mà thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn, thần sắc trong xanh phẳng lặng trầm ổn, giống như một dòng suối không bị ảnh hưởng bởi bão táp, dòng nước nhỏ vẫn chậm rãi chảy đi.
Thiệu Bồi rất hài lòng với sự điềm tĩnh cùng sự ung dung thản nhiên của nàng, khuôn mặt ngây thơ thanh nhã giống như tuyết tĩnh lặng, vui vẻ như trăng mồng một, như một dòng suối trong veo chờ đợi đám mây của mình lên bầu trời xanh.
Có thể nói không có một nữ hài mười bốn tuổi nào có được sự ngượng ngùng cùng ngây ngô như vậy.
"Bổn môn có bốn phái, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều phải học quân sự binh pháp , binh khí, ám khí, Chu Tước không học võ công, chỉ cần tinh thông y lý, lý thuyết y học là được, cũng có liên quan đến điều chế độc dược."
Ti Điềm nhìn hắn, im lặng chờ hắn nói tiếp.
Hắn rất hài lòng với phản ứng của nàng, khi Lâm Tây Yến nghe đến một câu cuối cùng, đuôi lông mày giật giật, dường như có chút kinh ngạc cùng không muốn. Mà nàng, không có chút thần sắc nào khẽ biến, đôi mắt óng ánh trong suốt như hổ phách.
Hắn tự mình cắt đứt đề tài, kìm lòng không được hỏi: "Ngươi biết vì sao ta lưu ngươi lại không?"
Ti Điềm nhẹ nhàng lắc đầu, vì cái gì nàng không cần biết , nàng chỉ cần biết kết quả là được rồi, một người ở trong hoàn cảnh phức tạp nếu biết quá nhiều, tìm hiểu quá nhiều, thật ra là đang tự đào hầm cho mình. Hoa cỏ tươi đẹp đôi khi ẩn giấu mây mù, nếu một ngày nào đó vô tình đi vào, tất cả gọn gàng sạch đẹp bên ngoài sẽ bị ầm ầm đánh nát.
Khóe môi Thiệu Bồi hơi vểnh lên, mang theo một chút tán thưởng: "Thứ nhất, ngươi có tính nhẫn nại, thứ hai, ngươi đủ thành thật, thứ ba, chính là, ngươi đã hôn Thương Vũ."
Câu nói sau cùng, Ti Điềm nghe xong sắc mặt lập tức đỏ bừng. Thiệu Bồi nghiễm nhiên bỏ qua sự lúng túng của nàng, cũng không giải thích cặn kẽ nguyên do, tiếp tục nói: "Ta có chuyện quan trọng muốn xuống núi một tháng, ngươi thân là Chu Tước, võ công không nên cưỡng cầu, học được một chiêu thức của bổn môn là được. Ngày mai ta sẽ kêu Thương Vũ dạy ngươi cùng Lâm Tây Yến. Chờ ta một tháng trở về, hy vọng ngươi cùng Lâm Tây Yến đã học được, sau đó bắt đầu học tập y lý, lý thuyết y học."
Ti Điềm không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu đồng ý.
Thiệu Bồi nhấp một ngụm trà, nói: "Ngươi đi đi."
Ti Điềm rời khỏi thư phòng của hắn, dựa vào nguyên dạng nhẹ nhàng khép cửa lại, đi qua hành lang gấp khúc đến hậu viện.
Thất Thế Môn yên ắng như vậy, lớn hơn dự liệu của nàng. Đường đường Thất Thế Môn, cũng chỉ có mấy người như vậy sao? Vì sao danh tiếng của Thất Thế Môn ở Đại Lương như ánh mặt trời ban trưa, khiến cho người người kính sợ? Mà Thiệu Bồi thu đồ đệ lại giống như rất đơn giản, ngay cả lễ bái sư thông thường cũng không có. Hắn cư xử thật sự rất đặc biệt, giống như hắn là một người tràn đầy thần bí.