Chương : 10
Trở lại nhà Dương thẩm, bệnh mẫu thân vẫn không hề có khởi sắc, nghe Dương thẩm nói tháng này bà ho ra máu tới hai lần. Ti Điềm vô cùng lo lắng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra chút lo lắng nào, miễn cưỡng vui cười với mẫu thân, nói rằng mình số đỏ, mỗi tháng đều nhận được mười lượng bạc. Nàng cố ý làm nũng trước mặt mẫu thân, y hệt như lúc trước. Tâm tình Tịch Nhiễm rất tốt, hỏi han tình hình một tháng ở Thất Thế Môn, Ti Điềm nói là nhẹ nhõm nhàn nhã, cùng lắm là học thuộc sách mà thôi.
Tịch Nhiễm thả lỏng tinh thần, cười nói: "Cái khác ta không dám nói, chứ học thuộc lòng không làm khó được A Điềm của ta."
"Đúng vậy, sư phụ còn mời một vị Tô tỷ đến dạy y lý, lý thuyết y học cho chúng con, nói không chừng sau con có thể kê đơn thuốc cho nương đó."
"Thật sao? Thất Thế Môn đúng là kỳ lạ" Tịch Nhiễm có chút lo lắng, bà cảm thấy bánh từ trên trời rớt xuống tám chín phần là cạm bẫy, học nghề trong y quán đều không được phát tiền công, thường thường học nghề còn phải hiếu kính sư phụ.
Ti Điềm thấy mẫu thân nhạy cảm, cũng không dám nhiều lời, vội vàng thay đổi chủ đề. Đến khi mặt trời xuống núi nàng mới trở về, đứng ở bậc thang nhìn Thất Thế Môn mờ mờ hư ảo, nàng cảm thấy có một loại tiền đồ xa vời, lành dữ chưa biết. Vì Thất Thế Môn cống hiến ba năm, theo lệnh mà làm, nàng vô luận như thế nào cũng không dám nói cho mẫu thân, nàng chỉ hy vọng ba năm sau có thể cầm một ngàn lượng bạc, chữa bệnh cho mẫu thân, lại mua một tòa trạch viện, cùng mẫu thân bình an sống qua ngày.
Leo lên tới sơn môn, là lúc ánh nắng chiều đẹp nhất, chân trời phía tây rực rỡ. Nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó đứng ở bên ngoài sơn môn dõi mắt trông về phía xa, biển mây diễm lệ huyền ảo, trời xanh bao la thăm thẳm, làm cho lòng người càng thêm thông suốt.
Nàng chậm rãi hít sâu bầu không khí mát lạnh, gột sạch những phiền muộn ở trần gian, kỳ thật ưu phiền của nàng chỉ có một chữ "Tiền". Nàng không phải người tham của, gia tài bạc triệu rơi vào tay người khác, nàng cũng chưa từng tiếc hận nửa phân. Thế nhưng bệnh mẫu thân cần rất nhiều bạc để điều trị. Tiền tài vốn là vật ngoài thân, thế nhưng con người lại hết lần này tới lần khác lại vì vật ngoài thân này làm khổ sở. Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước, tâm không tự do, thân thể cũng không tự do. Nàng thở dài, bước lên bậc thang cuối cùng.
Cửa núi đóng chặt, nàng gõ chuông đồng treo ở trên cây, một lát sau, Hải Lực mới chạy tới mở cửa sơn môn.
Nàng cười nói cám ơn. Hải Lực nở nụ cười hiền hậu: "Ti Điềm ngươi đừng khách khí."
Buổi sáng hôm sau, Tô tỷ bảo Khách thẩm mở cửa phòng thuốc, bắt đầu giảng giải từng vị thuốc, Ti Điềm phát hiện, nàng không hề mở ra các tủ thuốc, mà chỉ giải một ít thuốc có độc. Nàng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ là cẩn thận lắng nghe nhớ kỹ.
Ban ngày, Tô tỷ dẫn các nàng tới phòng thuốc giảng giải các loại dược tính, buổi tối, nàng lại sắp xếp một nhiệm vụ kỳ quái, để cho Ti Điềm và Lâm Tây Yến vận dụng chiêu hồng tụ thiêm hương để bột phấn rơi đều trên mâm gỗ. Ti Điềm cũng không cần hiểu, lặng lẽ làm theo lời của nàng, luyện nửa tháng mới miễn cưỡng thoả mãn Tô tỷ, cũng dặn dò nàng phải thường xuyên luyện tập, muốn vung bột phấn trên mâm gỗ cho đều.
Lúc rãnh rỗi, Ti Điềm thường suy nghĩ vì sao Thiệu Bồi thu đồ đệ, lại trăm mối vẫn không hiểu được. Chỉ là hắn nói sẽ không sai các nàng đi giết người phóng hỏa, làm cho nàng thoáng an tâm.
Đảo mắt lại tới cuối tháng, Ti Điềm nhận được ngân lượng, chuyện đầu tiên chính là vội vàng đi trả lại cho Thương Vũ, thế nhưng hắn không ở viện thanh long. Nàng đành phải xuống núi thăm mẫu thân.
Khi trở về, nàng vừa đi ra khỏi cửa. Bỗng nhiên đập vào mắt nàng là hình ảnh làm nàng phải ngẩn người! Thương Vũ đang ôm ngang một người đi trước mặt nàng. Hắn đưa lưng về phía nàng, nàng chỉ nhìn thấy người trong lòng hắn, áo tơ màu trắng, tóc dài đen kịt.
Nàng giật mình, vội ngừng bước chân lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Người Đại sư huynh ôm là ai? Kinh hãi nhìn thoáng quá, thấy một mái tóc đen sáng bóng, là một nữ tử sao? Nàng hoảng sợ đến nín thở, thầm kêu không may, tại sao lại nhìn thấy Đại sư huynh? Nghĩ đến lần giáo huấn thứ nhất trước đó, nàng muốn trốn càng xa càng tốt.
Nàng vội lùi về phía sau, không dám cử động, nín thở. Một lát sau, nàng mới đi ra, vội vàng trở lại viện chu tước.
Đứng ở trong phòng nàng mới nhớ tới, vừa rồi gặp Đại sư huynh hoảng sợ quá làm quên mất chuyện nợ bạc hắn. Bất quá, tình hình vừa rồi không thích hợp để trả tiền, không có mắt đi phá hủy việc tốt của sư huynh, sẽ bị Đại sư huynh giết chết mất.
Nàng ngồi ở phía trước cửa sổ mở sách ra, nghĩ hôm nay Lâm Tây Yến không có ở đây, không bằng lén lút đi thỉnh giáo Tô tỷ một chút, bệnh mẫu thân của nàng ho ra máu như vậy thì có biện pháp gì không?
Cửa viện bạch hổ mở ra, sau khi nàng đi vào, phát hiện cửa phòng Tô tỷ cũng mở, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng lan tỏa, mùi hương dễ chịu đến nỗi làm người ta muốn hít vào, hít càng nhiều thấy càng khỏe, lục phủ ngũ tạng như được rửa sạch một lần nữa.
"Tô tỷ!" Ti Điềm đứng ở cửa ra vào nhẹ gọi một tiếng, bên trong không có ai trả lời.
Nàng nhìn vào trong, thấy một người nằm trên giường.
Bây giờ cũng không phải lúc nghỉ trưa, chẳng lẽ Tô tỷ không khỏe? Nàng lại gọi một tiếng, cũng không có ai đáp lại.
Nàng rón rén đi vào, mùi thơm trong phòng càng đậm.
"Tô tỷ, người không khỏe sao?"
Nàng đứng ở trước giường, vừa hỏi một câu, mới phát hiện nằm trên giường cũng không phải là Tô tỷ, mà là một thiếu nữ xa lạ. Ti Điềm thấy nàng bất động, không nói chuyện.
Dáng vẻ Tô tỷ chính trực, mà vị này, xinh đẹp bất phàm. Nàng không cột tóc, mái tóc dài đen bóng như nước sơn xõa ra trên gối nằm, lung linh trơn bóng, như ẩn giấu một mạch nước ngầm.
Ti Điềm lúng túng, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, ta còn tưởng rằng là Tô tỷ, Tô tỷ đi đâu rồi?"
Nàng ta vẫn không nói lời nào. Ti Điềm thấy kì lạ, không phải nói người lạ không thể ra vào Thất Thế Môn sao, tại sao người này lại ở đây, chẳng lẽ Tô tỷ dung nạp người bệnh? Chẳng lẽ người vừa rồi Đại sư huynh ôm trong ngực chính là cô nương này? Hình như đúng là người đó rồi. Vậy là đã hiểu lầm Đại sư huynh rồi. Nàng kia vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ là bị bệnh?
Trong khoảng thời gian này, Ti Điềm đi theo Tô tỷ cũng biết một chút về xem mạch, thấy tay nàng kia từ trong chăn lộ ra, khoác lên giường, liền nhất thời ngứa nghề, nắm tay nàng đặt ba ngón tay lên.
Thử một lần, chấn động, người này mạch đập không đủ, rối loạn, hết sức kỳ lạ.
Ti Điềm buông tay của nàng ra, hai tròng mắt của nàng sáng ngời như sao, nhìn Ti Điềm không nói gì. Chẳng lẽ giống với Khách thẩm bị người ta hạ độc? Nàng ta xinh đẹp như vậy lại không thể nói chuyện, như bạch ngọc có tì vết, thật là đáng tiếc, Ti Điềm cảm thấy thương hại cho nàng ấy, sờ soạng gò má nàng nói: "Không sao, Tô tỷ nhất định sẽ chữa cho ngươi."
"Không thể nói trước được." thanh âm Tô tỷ từ bên ngoài truyền đến.
Ti Điềm quay đầu lại, thấy Tô tỷ đang cầm một cái đĩa bạc đi vào, trong đĩa bạc là ngân châm dài ngắn khác nhau, còn có một chén nước.
Ti Điềm nói: "Tô tỷ, nàng có phải bị người ta hạ độc không?"
Tô tỷ lắc đầu, cười nói: "Thực sự phải cảm tạ thủ đoạn độc ác của Tây Thi, trước mắt, thật đúng là khó được yên tĩnh mà."
Mỹ nhân trên giường dường như có chút không vui, trừng mắt nhìn nàng. Tô tỷ nhìn nàng ta cười quyến rũ.
Ti Điềm không hiểu nhìn Tô tỷ, cũng không biết người đẹp trên giường cùng nàng có quan hệ gì, Tô tỷ điềm tĩnh đâm ngân châm, kỹ càng chuyển động một hồi, rút ra, lại thả một viên thuốc vào miệng của nàng ta, nâng nàng ta dậy, cho uống một hớp nước.
Khi nàng ta bị nâng dậy, Ti Điềm đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ, bờ vai của nàng ta rất rộng, khung xương còn lớn hơn Tô tỷ. Sau khi ngồi dậy, tóc dài rủ xuống, cũng có chút ít khí khái của nam nhi.
Nàng ta đột nhiên ho khan một tiếng, nở nụ cười: "Ta rốt cuộc có thể nói chuyện rồi."
Ti Điềm hoảng sợ, là thanh âm nam tử! Kế tiếp chuyện còn kinh dị hơn đã xảy ra, mỹ nhân đưa tay chỉ vào nàng, cười nói với Tô tỷ: "Nàng ấy, vừa nãy phi lễ ta, sờ soạng ta hết nửa ngày."
Nói gì vậy! Ti Điềm mặt đỏ tới mang tai nhảy dựng lên: "Ta không có, ta nghĩ hắn là nữ nhân, ta liền, liền sờ cái cổ tay của hắn xem mạch mà thôi."
Hắn cười hắc hắc: "Mặt của ta, ngươi không có sờ sao?"
Ti Điềm xấu hổ vô cùng, muốn kiếm cái lỗ trên mặt đất để chui vào.
Tô tỷ ngồi yên xem kịch vui, làm ra vẻ công bằng chính trực, nghiêm mặt nói: "Nếu như nàng phi lễ ngươi, vậy ngươi đi phi lễ lại nàng, chẳng phải huề nhau sao?"
"Đúng rồi, vậy mà ta không nghĩ tới!" Hắn cười muốn xuống giường, làm bộ nhào về phía trước.
Ti Điềm thấy tình thế không ổn, vội vàng bỏ chạy!
Đêm đó, Ti Điềm mới biết được, thì ra vị mỹ nhân kia chính là Nhị sư huynh, Tạ Thông.
Quả nhiên là hại nước hại dân, chỉ "tôn kính" mà không dám đến gần.
Cơm tối hôm nay ăn trong phòng khách, hết sức phong phú long trọng, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước rốt cuộc đều tề tụ rồi, tụ tập dưới một mái nhà thập phần náo nhiệt,
Tính tình Tề Dương Vốn hoạt bát, nhưng Tạ Thông vừa xuất hiện, hắn liền tỏ ra điềm đạm nho nhã.
Trong bữa tiệc Tạ Thông nhìn quanh, nói chuyện vui vẻ, mọi người có duyên phận gặp nhau. Lúc nhìn Ti Điềm thì cười mập mờ, làm mặt Ti Điềm nóng lên, xấu hổ không thôi. Nằm mơ cũng không nghĩ ra, nàng cũng có ngày đi phi lễ một nam nhân.
Thần sắc Thiệu Bồi hôm nay rất ôn hoà, giữa hai hàng lông mày chứa đựng sự vui mừng. Ở chung một đám thiếu niên tươi trẻ, hắn toát ra sự thành thục xuất sắc, thản nhiên không gò bó, trầm ổn và nho nhã. Hắn châm đầy chén rượu nói với mọi người: "Hôm nay mấy đệ tử Thất Thế Môn đều tề tụ, hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, ngày sau có thể cứu dân cứu nước." Trong chén rượu ngon, những ngọn nến chiếu ánh sáng lung linh, làm nụ cười của hắn càng thêm ôn hòa ấm áp.
Mấy vị thiếu niên đứng dậy nâng chén cộng ẩm. bữa tiệc tràn ngập chí khí anh hùng, tuổi thanh xuân hào hứng phấn khởi, nét mặt ngạo khí tuấn lãng mạnh mẽ kiên cường, làm cho người quý mến nhau cảm thấy ấm lòng.
Trong bữa tiệc, chỉ có Ti Điềm và Lâm Tây Yến là thắc mắc, uống rượu nhưng lại không hiểu được hàm ý trong lời nói của Thiệu Bồi. Ngay lúc này, Ti Điềm có một loại cảm giác, Chu Tước tuy rằng được đặt song song với Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, nhưng Thiệu Bồi rõ ràng ưu ái với mấy vị sư huynh hơn, mà Chu Tước giống như người ngoài cuộc, chỉ mang danh là đệ tử Thất Thế Môn mà thôi. Nàng thấy Thiệu Bồi trầm tĩnh cười dịu dàng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thất vọng.
Bữa tiệc cuối cùng cũng tan, mọi người mạnh ai về phòng nấy. Bởi vì Tạ Thông trở về, Tô tỷ chuyển ra khỏi viện bạch hổ, đến ở viện chu tước.
Ti Điềm uống vài chén rượu, có chút chóng mặt, mí mắt cũng nặng, thế nhưng nàng vẫn gắng đi đến viện thanh long. Nàng muốn sớm trả Thương Vũ ba lượng bạc. Tục ngữ nói không nợ nần người mới thoải mái, người thiếu nợ sẽ không thoải mái, thế nên bạc chưa trả được cũng là một việc không thoải mái.
Nàng gõ cửa hai tiếng, dựa vào khung cửa chờ chủ nợ ra mở cửa.
Một tiếng "kẽo kẹt " vang lên cửa được mở ra, trên cửa viện treo một chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ, như kéo dài thêm thân ảnh Thương Vũ. Cảnh đêm ôn hòa, thanh âm của hắn cũng đặc biệt hòa nhã hơn: "Sao còn chưa đi ngủ?"
Ti Điềm cất cao giọng nói: "Trả tiền cho huynh." Nói xong liền nhét ba lượng bạc vào trong ngực của hắn, bởi vì bị hắn khi dễ, hiểu lầm, trong lòng rất tức giận, cho nên mượn rượu tăng thêm lòng dũng cảm, động tác cũng hào sảng vô cùng, dùng khí thế của thiên kim tiểu thư mang ba lượng bạc trả cho hắn.
Thương Vũ sửng sốt, nhíu lông mày nhưng không nhận bạc, vì vậy bạc kia liền rơi xuống đất.
Ti Điềm vội ngồi xuống nhặt, vừa cúi đầu xuống lập tức bị choáng, thân thể liền nhào tới phía trước.
Thấy sắp té xuống đất, hắn lập tức đỡ nàng, muốn buông ra lại do dự một chút, cuối cùng không là không buông.
Khi thân thể Ti Điềm đứng vững, chỉ nghe hắn không mặn không lạt nói: "Quả nhiên thấy tiền là nhào tới."
Nói gì vậy! Nàng tức giận, người lại nóng lên, thân thể uốn éo, mở cánh tay của hắn ra, cúi người nhặt bạc.
Lần này, thật sự "té" rồi! Cái trán đập lên một lượng bạc, đập đầu đau vô cùng.
Hắn nắm tay nàng kéo lên, nhìn nàng ôm trán hít thở, cư nhiên lại cười rộ lên! cái bộ dáng này của nàng, hắn vừa bực mình vừa tức cười, hắn ghét nhất người tham tiền, nhưng nàng thì ngoại lệ, uống rượu không đứng vững, còn băn khoăn tiền bạc, hắn phải làm gì với nàng đây?
Hắn cười nhìn nàng, giờ phút này chính là một từ "Nhìn có chút hả hê". Nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, xoay người bỏ đi. Dù sao bạc đã trả lại ngươi rồi, ngươi tự đi nhặt đi.
Không ngờ, hắn nắm tay nàng kéo lại, kéo nàng đến chỗ đèn lồng, kéo ngón tay nàng xuống, kiểm tra trán của nàng, tán thưởng không thôi: "Bị bạc đập vào đầu u một cục, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy."
Nói xong, ngón tay của hắn còn muốn sờ một cái. Ti Điềm tức giận liếc hắn, cái người này, không có một chút thông cảm, còn nói lời độc ác!
Độc trảo ở trên trán của nàng sờ soạng hai cái, hắn còn nói móc: "Trở về thoa thuốc mỡ, nếu không ngày mai người khác hỏi, ngươi làm sao mà trả lời?"
Ti Điềm mượn rượu tăng thêm lòng dũng cảm, hung hăng đạp mạnh một cước lên mu bàn chân của hắn. Một cước này, oán hận đã tích tụ từ rất lậu, nàng đã mơ ước ngày này lâu lắm rồi.
Trở lại viện của mình, nàng cũng tỉnh thêm vài phần. Nghĩ đến lại thấy sợ sợ, sao mình lại dám hành hung Thương sư huynh như vậy? Quả nhiên là rượu làm mất lý trí mà. Chỉ mong hắn cũng uống hơi nhiều, sáng mai sẽ quên việc này đi. Nếu như hắn uống không nhiều, vậy thì chỉ mong hắn không phải người thù dai thôi.
A di đà phật!
Tịch Nhiễm thả lỏng tinh thần, cười nói: "Cái khác ta không dám nói, chứ học thuộc lòng không làm khó được A Điềm của ta."
"Đúng vậy, sư phụ còn mời một vị Tô tỷ đến dạy y lý, lý thuyết y học cho chúng con, nói không chừng sau con có thể kê đơn thuốc cho nương đó."
"Thật sao? Thất Thế Môn đúng là kỳ lạ" Tịch Nhiễm có chút lo lắng, bà cảm thấy bánh từ trên trời rớt xuống tám chín phần là cạm bẫy, học nghề trong y quán đều không được phát tiền công, thường thường học nghề còn phải hiếu kính sư phụ.
Ti Điềm thấy mẫu thân nhạy cảm, cũng không dám nhiều lời, vội vàng thay đổi chủ đề. Đến khi mặt trời xuống núi nàng mới trở về, đứng ở bậc thang nhìn Thất Thế Môn mờ mờ hư ảo, nàng cảm thấy có một loại tiền đồ xa vời, lành dữ chưa biết. Vì Thất Thế Môn cống hiến ba năm, theo lệnh mà làm, nàng vô luận như thế nào cũng không dám nói cho mẫu thân, nàng chỉ hy vọng ba năm sau có thể cầm một ngàn lượng bạc, chữa bệnh cho mẫu thân, lại mua một tòa trạch viện, cùng mẫu thân bình an sống qua ngày.
Leo lên tới sơn môn, là lúc ánh nắng chiều đẹp nhất, chân trời phía tây rực rỡ. Nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó đứng ở bên ngoài sơn môn dõi mắt trông về phía xa, biển mây diễm lệ huyền ảo, trời xanh bao la thăm thẳm, làm cho lòng người càng thêm thông suốt.
Nàng chậm rãi hít sâu bầu không khí mát lạnh, gột sạch những phiền muộn ở trần gian, kỳ thật ưu phiền của nàng chỉ có một chữ "Tiền". Nàng không phải người tham của, gia tài bạc triệu rơi vào tay người khác, nàng cũng chưa từng tiếc hận nửa phân. Thế nhưng bệnh mẫu thân cần rất nhiều bạc để điều trị. Tiền tài vốn là vật ngoài thân, thế nhưng con người lại hết lần này tới lần khác lại vì vật ngoài thân này làm khổ sở. Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước, tâm không tự do, thân thể cũng không tự do. Nàng thở dài, bước lên bậc thang cuối cùng.
Cửa núi đóng chặt, nàng gõ chuông đồng treo ở trên cây, một lát sau, Hải Lực mới chạy tới mở cửa sơn môn.
Nàng cười nói cám ơn. Hải Lực nở nụ cười hiền hậu: "Ti Điềm ngươi đừng khách khí."
Buổi sáng hôm sau, Tô tỷ bảo Khách thẩm mở cửa phòng thuốc, bắt đầu giảng giải từng vị thuốc, Ti Điềm phát hiện, nàng không hề mở ra các tủ thuốc, mà chỉ giải một ít thuốc có độc. Nàng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ là cẩn thận lắng nghe nhớ kỹ.
Ban ngày, Tô tỷ dẫn các nàng tới phòng thuốc giảng giải các loại dược tính, buổi tối, nàng lại sắp xếp một nhiệm vụ kỳ quái, để cho Ti Điềm và Lâm Tây Yến vận dụng chiêu hồng tụ thiêm hương để bột phấn rơi đều trên mâm gỗ. Ti Điềm cũng không cần hiểu, lặng lẽ làm theo lời của nàng, luyện nửa tháng mới miễn cưỡng thoả mãn Tô tỷ, cũng dặn dò nàng phải thường xuyên luyện tập, muốn vung bột phấn trên mâm gỗ cho đều.
Lúc rãnh rỗi, Ti Điềm thường suy nghĩ vì sao Thiệu Bồi thu đồ đệ, lại trăm mối vẫn không hiểu được. Chỉ là hắn nói sẽ không sai các nàng đi giết người phóng hỏa, làm cho nàng thoáng an tâm.
Đảo mắt lại tới cuối tháng, Ti Điềm nhận được ngân lượng, chuyện đầu tiên chính là vội vàng đi trả lại cho Thương Vũ, thế nhưng hắn không ở viện thanh long. Nàng đành phải xuống núi thăm mẫu thân.
Khi trở về, nàng vừa đi ra khỏi cửa. Bỗng nhiên đập vào mắt nàng là hình ảnh làm nàng phải ngẩn người! Thương Vũ đang ôm ngang một người đi trước mặt nàng. Hắn đưa lưng về phía nàng, nàng chỉ nhìn thấy người trong lòng hắn, áo tơ màu trắng, tóc dài đen kịt.
Nàng giật mình, vội ngừng bước chân lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Người Đại sư huynh ôm là ai? Kinh hãi nhìn thoáng quá, thấy một mái tóc đen sáng bóng, là một nữ tử sao? Nàng hoảng sợ đến nín thở, thầm kêu không may, tại sao lại nhìn thấy Đại sư huynh? Nghĩ đến lần giáo huấn thứ nhất trước đó, nàng muốn trốn càng xa càng tốt.
Nàng vội lùi về phía sau, không dám cử động, nín thở. Một lát sau, nàng mới đi ra, vội vàng trở lại viện chu tước.
Đứng ở trong phòng nàng mới nhớ tới, vừa rồi gặp Đại sư huynh hoảng sợ quá làm quên mất chuyện nợ bạc hắn. Bất quá, tình hình vừa rồi không thích hợp để trả tiền, không có mắt đi phá hủy việc tốt của sư huynh, sẽ bị Đại sư huynh giết chết mất.
Nàng ngồi ở phía trước cửa sổ mở sách ra, nghĩ hôm nay Lâm Tây Yến không có ở đây, không bằng lén lút đi thỉnh giáo Tô tỷ một chút, bệnh mẫu thân của nàng ho ra máu như vậy thì có biện pháp gì không?
Cửa viện bạch hổ mở ra, sau khi nàng đi vào, phát hiện cửa phòng Tô tỷ cũng mở, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng lan tỏa, mùi hương dễ chịu đến nỗi làm người ta muốn hít vào, hít càng nhiều thấy càng khỏe, lục phủ ngũ tạng như được rửa sạch một lần nữa.
"Tô tỷ!" Ti Điềm đứng ở cửa ra vào nhẹ gọi một tiếng, bên trong không có ai trả lời.
Nàng nhìn vào trong, thấy một người nằm trên giường.
Bây giờ cũng không phải lúc nghỉ trưa, chẳng lẽ Tô tỷ không khỏe? Nàng lại gọi một tiếng, cũng không có ai đáp lại.
Nàng rón rén đi vào, mùi thơm trong phòng càng đậm.
"Tô tỷ, người không khỏe sao?"
Nàng đứng ở trước giường, vừa hỏi một câu, mới phát hiện nằm trên giường cũng không phải là Tô tỷ, mà là một thiếu nữ xa lạ. Ti Điềm thấy nàng bất động, không nói chuyện.
Dáng vẻ Tô tỷ chính trực, mà vị này, xinh đẹp bất phàm. Nàng không cột tóc, mái tóc dài đen bóng như nước sơn xõa ra trên gối nằm, lung linh trơn bóng, như ẩn giấu một mạch nước ngầm.
Ti Điềm lúng túng, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, ta còn tưởng rằng là Tô tỷ, Tô tỷ đi đâu rồi?"
Nàng ta vẫn không nói lời nào. Ti Điềm thấy kì lạ, không phải nói người lạ không thể ra vào Thất Thế Môn sao, tại sao người này lại ở đây, chẳng lẽ Tô tỷ dung nạp người bệnh? Chẳng lẽ người vừa rồi Đại sư huynh ôm trong ngực chính là cô nương này? Hình như đúng là người đó rồi. Vậy là đã hiểu lầm Đại sư huynh rồi. Nàng kia vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ là bị bệnh?
Trong khoảng thời gian này, Ti Điềm đi theo Tô tỷ cũng biết một chút về xem mạch, thấy tay nàng kia từ trong chăn lộ ra, khoác lên giường, liền nhất thời ngứa nghề, nắm tay nàng đặt ba ngón tay lên.
Thử một lần, chấn động, người này mạch đập không đủ, rối loạn, hết sức kỳ lạ.
Ti Điềm buông tay của nàng ra, hai tròng mắt của nàng sáng ngời như sao, nhìn Ti Điềm không nói gì. Chẳng lẽ giống với Khách thẩm bị người ta hạ độc? Nàng ta xinh đẹp như vậy lại không thể nói chuyện, như bạch ngọc có tì vết, thật là đáng tiếc, Ti Điềm cảm thấy thương hại cho nàng ấy, sờ soạng gò má nàng nói: "Không sao, Tô tỷ nhất định sẽ chữa cho ngươi."
"Không thể nói trước được." thanh âm Tô tỷ từ bên ngoài truyền đến.
Ti Điềm quay đầu lại, thấy Tô tỷ đang cầm một cái đĩa bạc đi vào, trong đĩa bạc là ngân châm dài ngắn khác nhau, còn có một chén nước.
Ti Điềm nói: "Tô tỷ, nàng có phải bị người ta hạ độc không?"
Tô tỷ lắc đầu, cười nói: "Thực sự phải cảm tạ thủ đoạn độc ác của Tây Thi, trước mắt, thật đúng là khó được yên tĩnh mà."
Mỹ nhân trên giường dường như có chút không vui, trừng mắt nhìn nàng. Tô tỷ nhìn nàng ta cười quyến rũ.
Ti Điềm không hiểu nhìn Tô tỷ, cũng không biết người đẹp trên giường cùng nàng có quan hệ gì, Tô tỷ điềm tĩnh đâm ngân châm, kỹ càng chuyển động một hồi, rút ra, lại thả một viên thuốc vào miệng của nàng ta, nâng nàng ta dậy, cho uống một hớp nước.
Khi nàng ta bị nâng dậy, Ti Điềm đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ, bờ vai của nàng ta rất rộng, khung xương còn lớn hơn Tô tỷ. Sau khi ngồi dậy, tóc dài rủ xuống, cũng có chút ít khí khái của nam nhi.
Nàng ta đột nhiên ho khan một tiếng, nở nụ cười: "Ta rốt cuộc có thể nói chuyện rồi."
Ti Điềm hoảng sợ, là thanh âm nam tử! Kế tiếp chuyện còn kinh dị hơn đã xảy ra, mỹ nhân đưa tay chỉ vào nàng, cười nói với Tô tỷ: "Nàng ấy, vừa nãy phi lễ ta, sờ soạng ta hết nửa ngày."
Nói gì vậy! Ti Điềm mặt đỏ tới mang tai nhảy dựng lên: "Ta không có, ta nghĩ hắn là nữ nhân, ta liền, liền sờ cái cổ tay của hắn xem mạch mà thôi."
Hắn cười hắc hắc: "Mặt của ta, ngươi không có sờ sao?"
Ti Điềm xấu hổ vô cùng, muốn kiếm cái lỗ trên mặt đất để chui vào.
Tô tỷ ngồi yên xem kịch vui, làm ra vẻ công bằng chính trực, nghiêm mặt nói: "Nếu như nàng phi lễ ngươi, vậy ngươi đi phi lễ lại nàng, chẳng phải huề nhau sao?"
"Đúng rồi, vậy mà ta không nghĩ tới!" Hắn cười muốn xuống giường, làm bộ nhào về phía trước.
Ti Điềm thấy tình thế không ổn, vội vàng bỏ chạy!
Đêm đó, Ti Điềm mới biết được, thì ra vị mỹ nhân kia chính là Nhị sư huynh, Tạ Thông.
Quả nhiên là hại nước hại dân, chỉ "tôn kính" mà không dám đến gần.
Cơm tối hôm nay ăn trong phòng khách, hết sức phong phú long trọng, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước rốt cuộc đều tề tụ rồi, tụ tập dưới một mái nhà thập phần náo nhiệt,
Tính tình Tề Dương Vốn hoạt bát, nhưng Tạ Thông vừa xuất hiện, hắn liền tỏ ra điềm đạm nho nhã.
Trong bữa tiệc Tạ Thông nhìn quanh, nói chuyện vui vẻ, mọi người có duyên phận gặp nhau. Lúc nhìn Ti Điềm thì cười mập mờ, làm mặt Ti Điềm nóng lên, xấu hổ không thôi. Nằm mơ cũng không nghĩ ra, nàng cũng có ngày đi phi lễ một nam nhân.
Thần sắc Thiệu Bồi hôm nay rất ôn hoà, giữa hai hàng lông mày chứa đựng sự vui mừng. Ở chung một đám thiếu niên tươi trẻ, hắn toát ra sự thành thục xuất sắc, thản nhiên không gò bó, trầm ổn và nho nhã. Hắn châm đầy chén rượu nói với mọi người: "Hôm nay mấy đệ tử Thất Thế Môn đều tề tụ, hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, ngày sau có thể cứu dân cứu nước." Trong chén rượu ngon, những ngọn nến chiếu ánh sáng lung linh, làm nụ cười của hắn càng thêm ôn hòa ấm áp.
Mấy vị thiếu niên đứng dậy nâng chén cộng ẩm. bữa tiệc tràn ngập chí khí anh hùng, tuổi thanh xuân hào hứng phấn khởi, nét mặt ngạo khí tuấn lãng mạnh mẽ kiên cường, làm cho người quý mến nhau cảm thấy ấm lòng.
Trong bữa tiệc, chỉ có Ti Điềm và Lâm Tây Yến là thắc mắc, uống rượu nhưng lại không hiểu được hàm ý trong lời nói của Thiệu Bồi. Ngay lúc này, Ti Điềm có một loại cảm giác, Chu Tước tuy rằng được đặt song song với Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, nhưng Thiệu Bồi rõ ràng ưu ái với mấy vị sư huynh hơn, mà Chu Tước giống như người ngoài cuộc, chỉ mang danh là đệ tử Thất Thế Môn mà thôi. Nàng thấy Thiệu Bồi trầm tĩnh cười dịu dàng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thất vọng.
Bữa tiệc cuối cùng cũng tan, mọi người mạnh ai về phòng nấy. Bởi vì Tạ Thông trở về, Tô tỷ chuyển ra khỏi viện bạch hổ, đến ở viện chu tước.
Ti Điềm uống vài chén rượu, có chút chóng mặt, mí mắt cũng nặng, thế nhưng nàng vẫn gắng đi đến viện thanh long. Nàng muốn sớm trả Thương Vũ ba lượng bạc. Tục ngữ nói không nợ nần người mới thoải mái, người thiếu nợ sẽ không thoải mái, thế nên bạc chưa trả được cũng là một việc không thoải mái.
Nàng gõ cửa hai tiếng, dựa vào khung cửa chờ chủ nợ ra mở cửa.
Một tiếng "kẽo kẹt " vang lên cửa được mở ra, trên cửa viện treo một chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ, như kéo dài thêm thân ảnh Thương Vũ. Cảnh đêm ôn hòa, thanh âm của hắn cũng đặc biệt hòa nhã hơn: "Sao còn chưa đi ngủ?"
Ti Điềm cất cao giọng nói: "Trả tiền cho huynh." Nói xong liền nhét ba lượng bạc vào trong ngực của hắn, bởi vì bị hắn khi dễ, hiểu lầm, trong lòng rất tức giận, cho nên mượn rượu tăng thêm lòng dũng cảm, động tác cũng hào sảng vô cùng, dùng khí thế của thiên kim tiểu thư mang ba lượng bạc trả cho hắn.
Thương Vũ sửng sốt, nhíu lông mày nhưng không nhận bạc, vì vậy bạc kia liền rơi xuống đất.
Ti Điềm vội ngồi xuống nhặt, vừa cúi đầu xuống lập tức bị choáng, thân thể liền nhào tới phía trước.
Thấy sắp té xuống đất, hắn lập tức đỡ nàng, muốn buông ra lại do dự một chút, cuối cùng không là không buông.
Khi thân thể Ti Điềm đứng vững, chỉ nghe hắn không mặn không lạt nói: "Quả nhiên thấy tiền là nhào tới."
Nói gì vậy! Nàng tức giận, người lại nóng lên, thân thể uốn éo, mở cánh tay của hắn ra, cúi người nhặt bạc.
Lần này, thật sự "té" rồi! Cái trán đập lên một lượng bạc, đập đầu đau vô cùng.
Hắn nắm tay nàng kéo lên, nhìn nàng ôm trán hít thở, cư nhiên lại cười rộ lên! cái bộ dáng này của nàng, hắn vừa bực mình vừa tức cười, hắn ghét nhất người tham tiền, nhưng nàng thì ngoại lệ, uống rượu không đứng vững, còn băn khoăn tiền bạc, hắn phải làm gì với nàng đây?
Hắn cười nhìn nàng, giờ phút này chính là một từ "Nhìn có chút hả hê". Nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, xoay người bỏ đi. Dù sao bạc đã trả lại ngươi rồi, ngươi tự đi nhặt đi.
Không ngờ, hắn nắm tay nàng kéo lại, kéo nàng đến chỗ đèn lồng, kéo ngón tay nàng xuống, kiểm tra trán của nàng, tán thưởng không thôi: "Bị bạc đập vào đầu u một cục, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy."
Nói xong, ngón tay của hắn còn muốn sờ một cái. Ti Điềm tức giận liếc hắn, cái người này, không có một chút thông cảm, còn nói lời độc ác!
Độc trảo ở trên trán của nàng sờ soạng hai cái, hắn còn nói móc: "Trở về thoa thuốc mỡ, nếu không ngày mai người khác hỏi, ngươi làm sao mà trả lời?"
Ti Điềm mượn rượu tăng thêm lòng dũng cảm, hung hăng đạp mạnh một cước lên mu bàn chân của hắn. Một cước này, oán hận đã tích tụ từ rất lậu, nàng đã mơ ước ngày này lâu lắm rồi.
Trở lại viện của mình, nàng cũng tỉnh thêm vài phần. Nghĩ đến lại thấy sợ sợ, sao mình lại dám hành hung Thương sư huynh như vậy? Quả nhiên là rượu làm mất lý trí mà. Chỉ mong hắn cũng uống hơi nhiều, sáng mai sẽ quên việc này đi. Nếu như hắn uống không nhiều, vậy thì chỉ mong hắn không phải người thù dai thôi.
A di đà phật!