Chương 13
Lúc trước Dư Thần Dật nói với Cố Châu Lâm không sai, lúc bọn họ ăn liên hoan quả thật không có uống rượu, nhưng sau khi ăn xong thì có đi hát Karaoke. Dư Thần Dật còn chưa kịp ngồi nóng mông thì đã thấy nhân viên phục vụ bưng một thùng bia lạnh to đùng vào.
Dư Thần Dật sửng sốt một chút, còn chưa kịp từ chối, trong tay đã bị nhét một lon bia, nhóm đồng nghiệp đồng thời khui bia ra, giơ cao nói phải cạn ly.
Anh bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể khui lon bia lạnh trên tay mình ra cùng mọi người làm một chén.
Nửa tiếng sau, anh lập tức hối hận vì bản thân ngay từ đầu đã không kiên quyết từ chối uống rượu.
Bởi vì ngày thường nhóm đồng nghiệp chỉ ngồi trước bàn làm việc theo quy tắc, uống rượu vào liền bắt đầu trở nên ầm ĩ như biến thành một người khác, cả đám như phát điên lên.
Sau khi đến Dư Thần Dật thì hoàn toàn không nhịn được nữa, anh bị đồng nghiệp kéo đi chơi xúc xắc, không biết là do vận khí của anh không tốt hay là do đồng nghiệp của anh chơi quá giỏi, Dư Thần Dật cứ thua rồi lại thua, trong bụng toàn là bia, thậm chí anh còn cảm nhận được khi mình đứng lên, trong bụng sẽ vang lên tiếng nước động ọc ọc.
Đến khi cuộc chơi chấm dứt, Dư Thần Dật đã có chút say, đi đứng cũng không vững, phải có người khác dìu mới có thể đi tiếp được.
Một đám người bọn họ ra ngoài gọi xe, Kỳ Tử Tuấn kéo tay Dư Thần Dật choàng qua vai mình, tự mình đỡ lấy bả vai của Dư Thần Dật.
Đàn ông để mấy chị em lên xe trước, Dư Thần Dật đứng ở một bên dựa vào người Kỳ Tử Tuấn, đột nhiên cảm thấy bắp đùi mình run lên, gần như một lát sau đầu óc mới kịp phản ứng lại, chắc là điện thoại run lên thông báo có tin nhắn.
Anh chậm chạp lấy điện thoại ra, mật khẩu nhập sai hai lần mới nhập đúng, mở wechat ra nhìn, là tin nhắn của Cố Châu Lâm hỏi có cần hắn đến đón anh về không.
Rượu đang dần ngấm vào người, Dư Thần Dật mơ màng muốn đồng ý, chợt nghe thấy giọng Kỳ Tử Tuấn có chút không yên tâm hỏi anh: “Thần Dật, nếu không tôi đưa cậu về nhà nha? Dù sao chúng ta cũng tiện đường, sẽ không mất thời gian đâu.”
Một đoạn nói chuyện của Kỳ Tử Tuấn biến thành từng chữ thổi nhẹ vào tai Dư Thần Dật, anh nghe thấy chữ “Tiện đường” và “Mất thời gian”.
Phản ứng đầu tiên là Cố Châu Lâm chạy đến đây không tiện đường, hơn nữa còn làm mất thời gian của hắn.
Kỳ Tử Tuấn thấy Dư Thần Dật không nói lời nào, lo rằng không biết có phải Dư Thần Dật đã ngủ mất tiêu rồi không, vội vàng ôm lấy eo Dư Thần Dật để anh dựa lên người mình, khiến cả người Dư Thần Dật đều dán lên người cậu ta, khẽ giọng nói: “Thần Dật? Cậu ổn không đó? Tôi đưa cậu về nha.”
Dư Thần Dật phản ứng có chút chậm, đợi Kỳ Tử Tuấn nói xong khoảng mười giây mới gật gật đầu, cúi đầu mò điện thoại, cố gắng căng mắt nhắn tin lại cho Cố Châu Lâm, nói Cố Châu Lâm không cần đến, sau đó mới vụng về nói với Kỳ Tử Tuấn: “Vậy làm phiền anh rồi……”
Những đồng nghiệp còn lại đều ở cùng nơi nên đi cùng 1 xe, bọn họ thấy Dư Thầy Dật say đến mức dán cả người mình lên Kỳ Tử Tuấn, vội vàng giúp bọn họ gọi xe taxi, định để bọn họ đi trước.
Nhưng bọn họ không biết, bên trong một chiếc xe cách đó không xa, có một đôi mắt đỏ ngầu tơ máu đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cố Châu Lâm cắn mạnh ngón tay cái của mình, nhìn thấy Kỳ Tử Tuấn ôm eo Dư Thần Dật, lại còn nhìn thấy khuôn mặt Dư Thần Dật kề sát vào cổ Kỳ Tử Tuấn, đồng tử đột nhiên co rụt lại, móng tay bị hắn cắn vang lên âm thanh chói tai khiến người ta phải đau răng.
Biểu tình trên mặt hắn vô cùng vặn vẹo, cái mũi giống như là đường ranh giới, nửa trên khuôn mặt hắn và nửa dưới hoàn toàn tách rời nhau.
Hai mắt hắn vừa mãnh liệt lại hung ác, nặng nề đen tối như mực, khiến người khác nhìn phải cảm thấy hoảng sợ, nhưng khóe miệng hắn lại nhếch lên trên, lộ ra một nụ cười tươi.
Nụ cười đó vừa xảo quyệt lại điên cuồng, hắn liều chết nhìn chằm chằm về phía trước, khi thấy Dư Thần Dật nghiêng người sang bên cạnh, cả người ngã vào lòng ngực Kỳ Tử Tuấn, nụ cười trên gương mặt hắn càng khoa trương hơn, răng nanh cắn lấy ngón tay, sau đó tàn nhẫn cắn mạnh xuống, nghiến chặt ngón tay đến chảy máu.
Cố Châu Lâm liếm đi vết máu trên ngón tay, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm qua môi, ánh mắt khóa chặt lên hai cơ thể đang dựa vào nhau phía trước.
“Anh ơi…..” Dường như hắn đang thở dài, giọng nói khàn khàn lại trống rỗng nhẹ nhàng lay động bên trong xe, “Tại sao anh lại không chịu nghe lời…..Em đã cho anh cơ hội……”
“Chúng ta cứ từ từ thôi, được không?” Cố Châu Lâm hạ thấp âm thanh xuống, trên gương mặt vẫn còn treo lên nụ cười xảo quyệt, nhưng giọng nói lại dịu dàng như rỉ nước, giống như đang dỗ dành người yêu giận dỗi, thấp giọng nỉ non nói lời ân ái bên tai anh: “Em vẫn sẽ luôn chăm sóc anh mà…..chăm sóc anh nha…..”
Cách đó không xa, Dư Thần Dật đang mơ màng đột nhiên rùng mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo lên một chút.
Anh quay phắt đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa người đến người đi.
Kỳ Tử Tuấn thấy động tác của anh, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Thần Dật lắc đầu, nhịn không được rụt cổ lại.
Anh cảm giác có người đang theo dõi mình, loại cảm giác không tài nào nói rõ, ánh mắt không biết đến từ đâu đó giống như một con rắn độc quấn quanh người anh, chiếc vảy lạnh lẽo lướt trên tứ chi lộ ra của anh, quấn chặt lấy anh, siết chặt anh, sau đó há chiếc răng nanh đầy nọc độc đến trước mặt anh, phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi.
Anh bị chính tưởng tượng của mình làm cho hoảng sợ, Kỳ Tử Tuấn tưởng anh lạnh, lấy khăn choàng cổ của mình xuống choàng lên trên cổ cho anh.
Không biết có phải là ảo giác của Dư Thần Dật không, ngay khi khăn choàng cổ của Kỳ Tử Tuấn choàng lên cổ anh, hơi thở kia như có như không bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn.
Nhóm đồng nghiệp gọi một chiếc taxi, Kỳ Tử Tuấn đỡ Dư Thần Dật lên xe, anh nghiêng người lên cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo quấn chặt không buông trên người cuối cùng cũng biến mất.
Anh trộm thở phào một hơi, nhắm hai mắt lại, bất giác thiếp đi.
Chương 13
Ăn cơm với đồng nghiệp giống như một bản nhạc đệm lướt qua, nhóm đồng nghiệp biết bình thường Dư Thần Dật luôn có một người bạn hẹn cùng nhau ăn cơm nên về sau cũng không miễn cưỡng Dư Thần Dật đi ăn cơm với bọn họ nữa, Dư Thần Dật lại quay về giống như thường ngày, đến giữa trưa sẽ ở cùng một chỗ với Cố Châu Lâm như trước.
Cứ qua mấy tuần như vậy, lúc ăn cơm trưa Cố Châu Lâm đột nhiên hỏi: “Anh ơi, thứ bảy chúng ta đi ra ngoài ăn được không? Gần đây bên khu đông có mở một nhà hàng Nhật Bản mới đó, nghe nói ăn cũng ngon lắm.”
“Được chứ.”
Cố Châu Lâm hẹn Dư Thần Dật ra ngoài chơi cũng không phải là chuyện gì lạ, Dư Thần Dật theo thói quen đồng ý, hai người trò chuyện vài câu hỏi thứ bảy ăn cơm xong có muốn đi đâu nữa không, Dư Thần Dật sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, anh lấy diện động ra kiểm tra ngày lại một chút, sau đó nhỏ giọng “A” một tiếng.
“Sao vậy?” tiếng động nhỏ này của anh hoàn toàn không thể tránh khỏi ánh mắt của Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm quan tâm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Dư Thần Dật gật đầu, có chút ngượng ngùng xoa xoa cái mũi: “Ban nãy không nhớ ra, thứ bảy anh có chút chuyện….Nếu không cuối tuần chúng ta đi được không?”
Bàn tay đang cầm nĩa của Cố Châu Lâm hơi khựng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Dư Thần Dật sau đó cười nói: “Được rồi, anh bận chuyện của mình vẫn quan trọng hơn, đừng vì em mà để lỡ.”
Cố Châu Lâm vừa nói như vậy, Dư Thần Dật càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Anh có chút khó xử cười cười, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng…. Là đồng nghiệp trong ngành hẹn thứ bảy đi ăn liên hoan, tất cả mọi người đều đi, nếu anh không đi thì không ổn lắm.”
“A, loại chuyện này nếu không thì quả thật là không ổn.”
Cố Châu Lâm hoàn toàn không để có ý để bụng, vô cùng dịu dàng mỉm cười, hỏi thêm: “Là đồng nghiệp lúc trước cùng đi ăn với anh sao?”
Dư Thần Dật gật đầu, “Là tiền bối lúc trước từng dẫn dắt anh khi anh còn là người mới, tiền bối đó cũng rất chiếu cố anh…..Cho nên anh cũng không có cách nào từ chối được.”
“Hình như đây là lần đầu em nghe anh nói chuyện công ty.”
Cố Châu Lâm tò mò hỏi: “Vị tiền bối đó là người như thế nào?”
“Là người thế nào sao…..” Dư Thần Dật nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh ấy tên là Kỳ Tử Tuấn, là người rất cởi mở, khi anh mới vào cái gì cũng không hiểu, anh ấy rất kiên nhẫn nắm tay anh chỉ dạy từng chút một….là một người rất tốt.”
Cố Châu Lâm nhìn nét mặt khi nhớ lại của Dư Thần Dật, ánh mắt triệt để tối sầm lại, trên tay còn cầm nĩa càng lúc siết càng chặt.
Hôm nay bọn họ ăn cơm Tây, nĩa ăn bằng sắt có chút sắc bén, Cố Châu Lâm siết chặt tay, bộ phận bén nhọn cứa mạnh vào lòng bàn tay hắn, hắn lại hoàn toàn không nhận ra, trong ngực giống như có một ngọn lửa nóng rực, muốn đốt cháy toàn bộ lý trí của hắn, muốn thiêu cháy cả người hắn thành đống tro tàn.
Cố Châu Lâm biết, ngọn lửa này tên là ghen tị, cũng tên là dục vọng độc chiếm.
Nếu có một ngày hắn thật sự bị ngọn lửa này thiêu chết, vậy thì trước khi chết hắn nhất định sẽ kéo Dư Thần Dật vào cùng mình.
Tốt nhất cả hai nên cùng nhau bị đốt thành tro, trộn lẫn vào nhau, anh và em đều không thể chia lìa.
Dục vọng độc chiếm của Cố Châu Lâm kêu gào muốn xích Dư Thần Dật lại, nhưng lí trí lại bảo hắn phải từ từ tiến tới.
Hai suy nghĩ trong hắn đấu tranh lẫn nhau, nét mặt của hắn thay đổi liên tục.
Cố Châu Lâm siết chặt nĩa trong tay, cúi đầu co rút khóe miệng vài lần, sợi tóc rũ xuống che đi đôi mắt hiện lên tia hung ác điên cuồng đang lặng lẽ nhìn về phía Dư Thần Dật.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên lại, nở nụ cười với Dư Thần Dật, “Có thể gặp được tiền bối có trách nhiệm thật sự là chuyện tốt.”
Hắn nói xong, lại hỏi: “Các anh định đi đâu liên hoan? Mấy cuộc liên hoan thế này đều phải uống rượu, nếu không thì để em đến đón anh được không? Dù sao thứ bảy em cũng không có chuyện gì để làm.”
“Không sao đâu.”
Dư Thần Dật không muốn làm phiền Cố Châu Lâm, hơn nữa, anh rõ ràng là một người đàn ông mà đi chơi liên hoan lại còn cần có người đưa rước, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kì cục.
Dư Thần Dật nói: “Chắc anh sẽ không uống rượu đâu, tới lúc đó anh tự lái xe về được mà.”
Bàn tay Cố Châu Lâm giật giật, cúi đầu “ừm” một tiếng.
Buổi tối thứ 7, Dư Thần Dật rời nhà chờ xe taxi đã đặt trước.
Nơi Kỳ Tử Tuấn chọn là nơi Dư Thần Dật chưa từng đến lần nào, xuống tàu điện ngầm còn phải đi thêm mười phút, anh sợ rằng đến lúc đó mình không biết đường thì sẽ làm mất thời gian nên dứt khoát gọi xe taxi.
Người lái xe nói tầm mười phút nữa sẽ chạy đến, Dư Thần Dật theo thói quen rời nhà trước, vì thế anh đã sớm đi xuống lầu.
Anh đứng ở ven đường cúi đầu xem bản đồ trong phần mềm gọi taxi, thuận tiện nói với Kỳ Tử Tuấn anh chuẩn bị đi rồi, nhưng vừa đánh được vài chữ liền cảm thấy phía sau có một loại cảm giác kì lạ.
Dư Thần Dật khó hiểu quay đầu lại nhìn, phía sau anh chỉ có một khu vườn hoa nhỏ trống trỗng và một cái chòi nghỉ mát, không nơi nào kỳ lạ cả.
Dư Thần Dật tưởng đó là ảo giác của mình nên quay đầu lại, một lát sau loại cảm giác kỳ lạ này lại nhanh chóng xuất hiện.
Dư Thần Dật không rõ đó là loại cảm giác như thế nào, giống như có một ánh mắt không biết đến từ đâu nhìn anh chằm chằm, vừa nóng, lại vừa lạnh lẽo, cảm giác không có ác ý nhưng lại cố tình khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng.
Dư Thần Dật đứng yên một lát, sau đó quay phắt đầu lại, khung cảnh phía sau vẫn giống y đúc như vừa rồi.
Tự nhiên anh rùng mình một cái, xoay người sang chỗ khác, muốn đi vào trong vườn hoa xem thử một chút, nhưng đúng lúc này lại có một chiếc xe dừng lại cách anh vài bước, nháy đèn hai cái với Dư Thần Dật.
Dư Thần Dật nhíu mày xoay đầu lại, ép bản thân phải quên đi cảm giác kỳ lạ ban nãy, đi về phía xe taxi.
Cách đó không xa, Cố Châu Lâm đứng ở phía sau một gốc cây đại thụ, đôi mắt điên cuồng theo dõi anh.
“Anh ơi….” Tay hắn cào lên thân cây vài cái, bên trên gốc cây đại thụ là những vết xước chồng chéo lên nhau.
Hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi gốc cây, ngồi vào bên trong một chiếc xe đậu ở bên đường.
Cố Châu Lâm đạp chân ga phóng nhanh theo sát chiếc xe phía trước, sau vài phút chạy đuổi theo, hắn gần như có thể nhìn thấy cái ót của Dư Thần Dật đang ngồi ở hàng ghế sau.
Hắn đắc ý mỉm cười, khẽ nói: “Anh ơi, anh muốn đi đâu vậy?”
Dư Thần Dật sửng sốt một chút, còn chưa kịp từ chối, trong tay đã bị nhét một lon bia, nhóm đồng nghiệp đồng thời khui bia ra, giơ cao nói phải cạn ly.
Anh bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể khui lon bia lạnh trên tay mình ra cùng mọi người làm một chén.
Nửa tiếng sau, anh lập tức hối hận vì bản thân ngay từ đầu đã không kiên quyết từ chối uống rượu.
Bởi vì ngày thường nhóm đồng nghiệp chỉ ngồi trước bàn làm việc theo quy tắc, uống rượu vào liền bắt đầu trở nên ầm ĩ như biến thành một người khác, cả đám như phát điên lên.
Sau khi đến Dư Thần Dật thì hoàn toàn không nhịn được nữa, anh bị đồng nghiệp kéo đi chơi xúc xắc, không biết là do vận khí của anh không tốt hay là do đồng nghiệp của anh chơi quá giỏi, Dư Thần Dật cứ thua rồi lại thua, trong bụng toàn là bia, thậm chí anh còn cảm nhận được khi mình đứng lên, trong bụng sẽ vang lên tiếng nước động ọc ọc.
Đến khi cuộc chơi chấm dứt, Dư Thần Dật đã có chút say, đi đứng cũng không vững, phải có người khác dìu mới có thể đi tiếp được.
Một đám người bọn họ ra ngoài gọi xe, Kỳ Tử Tuấn kéo tay Dư Thần Dật choàng qua vai mình, tự mình đỡ lấy bả vai của Dư Thần Dật.
Đàn ông để mấy chị em lên xe trước, Dư Thần Dật đứng ở một bên dựa vào người Kỳ Tử Tuấn, đột nhiên cảm thấy bắp đùi mình run lên, gần như một lát sau đầu óc mới kịp phản ứng lại, chắc là điện thoại run lên thông báo có tin nhắn.
Anh chậm chạp lấy điện thoại ra, mật khẩu nhập sai hai lần mới nhập đúng, mở wechat ra nhìn, là tin nhắn của Cố Châu Lâm hỏi có cần hắn đến đón anh về không.
Rượu đang dần ngấm vào người, Dư Thần Dật mơ màng muốn đồng ý, chợt nghe thấy giọng Kỳ Tử Tuấn có chút không yên tâm hỏi anh: “Thần Dật, nếu không tôi đưa cậu về nhà nha? Dù sao chúng ta cũng tiện đường, sẽ không mất thời gian đâu.”
Một đoạn nói chuyện của Kỳ Tử Tuấn biến thành từng chữ thổi nhẹ vào tai Dư Thần Dật, anh nghe thấy chữ “Tiện đường” và “Mất thời gian”.
Phản ứng đầu tiên là Cố Châu Lâm chạy đến đây không tiện đường, hơn nữa còn làm mất thời gian của hắn.
Kỳ Tử Tuấn thấy Dư Thần Dật không nói lời nào, lo rằng không biết có phải Dư Thần Dật đã ngủ mất tiêu rồi không, vội vàng ôm lấy eo Dư Thần Dật để anh dựa lên người mình, khiến cả người Dư Thần Dật đều dán lên người cậu ta, khẽ giọng nói: “Thần Dật? Cậu ổn không đó? Tôi đưa cậu về nha.”
Dư Thần Dật phản ứng có chút chậm, đợi Kỳ Tử Tuấn nói xong khoảng mười giây mới gật gật đầu, cúi đầu mò điện thoại, cố gắng căng mắt nhắn tin lại cho Cố Châu Lâm, nói Cố Châu Lâm không cần đến, sau đó mới vụng về nói với Kỳ Tử Tuấn: “Vậy làm phiền anh rồi……”
Những đồng nghiệp còn lại đều ở cùng nơi nên đi cùng 1 xe, bọn họ thấy Dư Thầy Dật say đến mức dán cả người mình lên Kỳ Tử Tuấn, vội vàng giúp bọn họ gọi xe taxi, định để bọn họ đi trước.
Nhưng bọn họ không biết, bên trong một chiếc xe cách đó không xa, có một đôi mắt đỏ ngầu tơ máu đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cố Châu Lâm cắn mạnh ngón tay cái của mình, nhìn thấy Kỳ Tử Tuấn ôm eo Dư Thần Dật, lại còn nhìn thấy khuôn mặt Dư Thần Dật kề sát vào cổ Kỳ Tử Tuấn, đồng tử đột nhiên co rụt lại, móng tay bị hắn cắn vang lên âm thanh chói tai khiến người ta phải đau răng.
Biểu tình trên mặt hắn vô cùng vặn vẹo, cái mũi giống như là đường ranh giới, nửa trên khuôn mặt hắn và nửa dưới hoàn toàn tách rời nhau.
Hai mắt hắn vừa mãnh liệt lại hung ác, nặng nề đen tối như mực, khiến người khác nhìn phải cảm thấy hoảng sợ, nhưng khóe miệng hắn lại nhếch lên trên, lộ ra một nụ cười tươi.
Nụ cười đó vừa xảo quyệt lại điên cuồng, hắn liều chết nhìn chằm chằm về phía trước, khi thấy Dư Thần Dật nghiêng người sang bên cạnh, cả người ngã vào lòng ngực Kỳ Tử Tuấn, nụ cười trên gương mặt hắn càng khoa trương hơn, răng nanh cắn lấy ngón tay, sau đó tàn nhẫn cắn mạnh xuống, nghiến chặt ngón tay đến chảy máu.
Cố Châu Lâm liếm đi vết máu trên ngón tay, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm qua môi, ánh mắt khóa chặt lên hai cơ thể đang dựa vào nhau phía trước.
“Anh ơi…..” Dường như hắn đang thở dài, giọng nói khàn khàn lại trống rỗng nhẹ nhàng lay động bên trong xe, “Tại sao anh lại không chịu nghe lời…..Em đã cho anh cơ hội……”
“Chúng ta cứ từ từ thôi, được không?” Cố Châu Lâm hạ thấp âm thanh xuống, trên gương mặt vẫn còn treo lên nụ cười xảo quyệt, nhưng giọng nói lại dịu dàng như rỉ nước, giống như đang dỗ dành người yêu giận dỗi, thấp giọng nỉ non nói lời ân ái bên tai anh: “Em vẫn sẽ luôn chăm sóc anh mà…..chăm sóc anh nha…..”
Cách đó không xa, Dư Thần Dật đang mơ màng đột nhiên rùng mình một cái, đầu óc cũng tỉnh táo lên một chút.
Anh quay phắt đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa người đến người đi.
Kỳ Tử Tuấn thấy động tác của anh, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Dư Thần Dật lắc đầu, nhịn không được rụt cổ lại.
Anh cảm giác có người đang theo dõi mình, loại cảm giác không tài nào nói rõ, ánh mắt không biết đến từ đâu đó giống như một con rắn độc quấn quanh người anh, chiếc vảy lạnh lẽo lướt trên tứ chi lộ ra của anh, quấn chặt lấy anh, siết chặt anh, sau đó há chiếc răng nanh đầy nọc độc đến trước mặt anh, phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi.
Anh bị chính tưởng tượng của mình làm cho hoảng sợ, Kỳ Tử Tuấn tưởng anh lạnh, lấy khăn choàng cổ của mình xuống choàng lên trên cổ cho anh.
Không biết có phải là ảo giác của Dư Thần Dật không, ngay khi khăn choàng cổ của Kỳ Tử Tuấn choàng lên cổ anh, hơi thở kia như có như không bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn.
Nhóm đồng nghiệp gọi một chiếc taxi, Kỳ Tử Tuấn đỡ Dư Thần Dật lên xe, anh nghiêng người lên cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo quấn chặt không buông trên người cuối cùng cũng biến mất.
Anh trộm thở phào một hơi, nhắm hai mắt lại, bất giác thiếp đi.
Chương 13
Ăn cơm với đồng nghiệp giống như một bản nhạc đệm lướt qua, nhóm đồng nghiệp biết bình thường Dư Thần Dật luôn có một người bạn hẹn cùng nhau ăn cơm nên về sau cũng không miễn cưỡng Dư Thần Dật đi ăn cơm với bọn họ nữa, Dư Thần Dật lại quay về giống như thường ngày, đến giữa trưa sẽ ở cùng một chỗ với Cố Châu Lâm như trước.
Cứ qua mấy tuần như vậy, lúc ăn cơm trưa Cố Châu Lâm đột nhiên hỏi: “Anh ơi, thứ bảy chúng ta đi ra ngoài ăn được không? Gần đây bên khu đông có mở một nhà hàng Nhật Bản mới đó, nghe nói ăn cũng ngon lắm.”
“Được chứ.”
Cố Châu Lâm hẹn Dư Thần Dật ra ngoài chơi cũng không phải là chuyện gì lạ, Dư Thần Dật theo thói quen đồng ý, hai người trò chuyện vài câu hỏi thứ bảy ăn cơm xong có muốn đi đâu nữa không, Dư Thần Dật sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, anh lấy diện động ra kiểm tra ngày lại một chút, sau đó nhỏ giọng “A” một tiếng.
“Sao vậy?” tiếng động nhỏ này của anh hoàn toàn không thể tránh khỏi ánh mắt của Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm quan tâm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Dư Thần Dật gật đầu, có chút ngượng ngùng xoa xoa cái mũi: “Ban nãy không nhớ ra, thứ bảy anh có chút chuyện….Nếu không cuối tuần chúng ta đi được không?”
Bàn tay đang cầm nĩa của Cố Châu Lâm hơi khựng lại một chút, ngước mắt lên nhìn Dư Thần Dật sau đó cười nói: “Được rồi, anh bận chuyện của mình vẫn quan trọng hơn, đừng vì em mà để lỡ.”
Cố Châu Lâm vừa nói như vậy, Dư Thần Dật càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Anh có chút khó xử cười cười, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng…. Là đồng nghiệp trong ngành hẹn thứ bảy đi ăn liên hoan, tất cả mọi người đều đi, nếu anh không đi thì không ổn lắm.”
“A, loại chuyện này nếu không thì quả thật là không ổn.”
Cố Châu Lâm hoàn toàn không để có ý để bụng, vô cùng dịu dàng mỉm cười, hỏi thêm: “Là đồng nghiệp lúc trước cùng đi ăn với anh sao?”
Dư Thần Dật gật đầu, “Là tiền bối lúc trước từng dẫn dắt anh khi anh còn là người mới, tiền bối đó cũng rất chiếu cố anh…..Cho nên anh cũng không có cách nào từ chối được.”
“Hình như đây là lần đầu em nghe anh nói chuyện công ty.”
Cố Châu Lâm tò mò hỏi: “Vị tiền bối đó là người như thế nào?”
“Là người thế nào sao…..” Dư Thần Dật nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh ấy tên là Kỳ Tử Tuấn, là người rất cởi mở, khi anh mới vào cái gì cũng không hiểu, anh ấy rất kiên nhẫn nắm tay anh chỉ dạy từng chút một….là một người rất tốt.”
Cố Châu Lâm nhìn nét mặt khi nhớ lại của Dư Thần Dật, ánh mắt triệt để tối sầm lại, trên tay còn cầm nĩa càng lúc siết càng chặt.
Hôm nay bọn họ ăn cơm Tây, nĩa ăn bằng sắt có chút sắc bén, Cố Châu Lâm siết chặt tay, bộ phận bén nhọn cứa mạnh vào lòng bàn tay hắn, hắn lại hoàn toàn không nhận ra, trong ngực giống như có một ngọn lửa nóng rực, muốn đốt cháy toàn bộ lý trí của hắn, muốn thiêu cháy cả người hắn thành đống tro tàn.
Cố Châu Lâm biết, ngọn lửa này tên là ghen tị, cũng tên là dục vọng độc chiếm.
Nếu có một ngày hắn thật sự bị ngọn lửa này thiêu chết, vậy thì trước khi chết hắn nhất định sẽ kéo Dư Thần Dật vào cùng mình.
Tốt nhất cả hai nên cùng nhau bị đốt thành tro, trộn lẫn vào nhau, anh và em đều không thể chia lìa.
Dục vọng độc chiếm của Cố Châu Lâm kêu gào muốn xích Dư Thần Dật lại, nhưng lí trí lại bảo hắn phải từ từ tiến tới.
Hai suy nghĩ trong hắn đấu tranh lẫn nhau, nét mặt của hắn thay đổi liên tục.
Cố Châu Lâm siết chặt nĩa trong tay, cúi đầu co rút khóe miệng vài lần, sợi tóc rũ xuống che đi đôi mắt hiện lên tia hung ác điên cuồng đang lặng lẽ nhìn về phía Dư Thần Dật.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên lại, nở nụ cười với Dư Thần Dật, “Có thể gặp được tiền bối có trách nhiệm thật sự là chuyện tốt.”
Hắn nói xong, lại hỏi: “Các anh định đi đâu liên hoan? Mấy cuộc liên hoan thế này đều phải uống rượu, nếu không thì để em đến đón anh được không? Dù sao thứ bảy em cũng không có chuyện gì để làm.”
“Không sao đâu.”
Dư Thần Dật không muốn làm phiền Cố Châu Lâm, hơn nữa, anh rõ ràng là một người đàn ông mà đi chơi liên hoan lại còn cần có người đưa rước, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kì cục.
Dư Thần Dật nói: “Chắc anh sẽ không uống rượu đâu, tới lúc đó anh tự lái xe về được mà.”
Bàn tay Cố Châu Lâm giật giật, cúi đầu “ừm” một tiếng.
Buổi tối thứ 7, Dư Thần Dật rời nhà chờ xe taxi đã đặt trước.
Nơi Kỳ Tử Tuấn chọn là nơi Dư Thần Dật chưa từng đến lần nào, xuống tàu điện ngầm còn phải đi thêm mười phút, anh sợ rằng đến lúc đó mình không biết đường thì sẽ làm mất thời gian nên dứt khoát gọi xe taxi.
Người lái xe nói tầm mười phút nữa sẽ chạy đến, Dư Thần Dật theo thói quen rời nhà trước, vì thế anh đã sớm đi xuống lầu.
Anh đứng ở ven đường cúi đầu xem bản đồ trong phần mềm gọi taxi, thuận tiện nói với Kỳ Tử Tuấn anh chuẩn bị đi rồi, nhưng vừa đánh được vài chữ liền cảm thấy phía sau có một loại cảm giác kì lạ.
Dư Thần Dật khó hiểu quay đầu lại nhìn, phía sau anh chỉ có một khu vườn hoa nhỏ trống trỗng và một cái chòi nghỉ mát, không nơi nào kỳ lạ cả.
Dư Thần Dật tưởng đó là ảo giác của mình nên quay đầu lại, một lát sau loại cảm giác kỳ lạ này lại nhanh chóng xuất hiện.
Dư Thần Dật không rõ đó là loại cảm giác như thế nào, giống như có một ánh mắt không biết đến từ đâu nhìn anh chằm chằm, vừa nóng, lại vừa lạnh lẽo, cảm giác không có ác ý nhưng lại cố tình khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng.
Dư Thần Dật đứng yên một lát, sau đó quay phắt đầu lại, khung cảnh phía sau vẫn giống y đúc như vừa rồi.
Tự nhiên anh rùng mình một cái, xoay người sang chỗ khác, muốn đi vào trong vườn hoa xem thử một chút, nhưng đúng lúc này lại có một chiếc xe dừng lại cách anh vài bước, nháy đèn hai cái với Dư Thần Dật.
Dư Thần Dật nhíu mày xoay đầu lại, ép bản thân phải quên đi cảm giác kỳ lạ ban nãy, đi về phía xe taxi.
Cách đó không xa, Cố Châu Lâm đứng ở phía sau một gốc cây đại thụ, đôi mắt điên cuồng theo dõi anh.
“Anh ơi….” Tay hắn cào lên thân cây vài cái, bên trên gốc cây đại thụ là những vết xước chồng chéo lên nhau.
Hắn nhẹ nhàng đi ra khỏi gốc cây, ngồi vào bên trong một chiếc xe đậu ở bên đường.
Cố Châu Lâm đạp chân ga phóng nhanh theo sát chiếc xe phía trước, sau vài phút chạy đuổi theo, hắn gần như có thể nhìn thấy cái ót của Dư Thần Dật đang ngồi ở hàng ghế sau.
Hắn đắc ý mỉm cười, khẽ nói: “Anh ơi, anh muốn đi đâu vậy?”