Chương : 9
Sau khi vết thương đã được rửa sạch và băng bó, mặt anh trở nên xám xịt và anh đã kiệt sức. Anh đã ngủ suốt thời gian còn lại của ngày, anh chỉ tỉnh khi nhận thức được ai đó đang đổ nước xuýt và trà hạ sốt vào cổ họng anh. Toàn bộ gia đình thì đang " nhẫn tâm" chăm sóc anh
Như anh mong đợi, thuốc phiện đã đẩy anh vào những cơn ác mộng, tràn ngập những loài sinh vật từ trái đất quắp và kéo anh đi, chúng kéo mạnh anh xuống dưới một bề mặt đất nơi những ánh mắt sặc sỡ cứ nhấp nháy trước mặt anh trong bóng tối
Bị chết chìm trong ma túy, Leo không thể hoàn toàn tỉnh táo được anh chỉ còn biết đấu tranh với những đau đớn cùng sự giận dữ của bản thân và cả những ảo giác nữa. Điều dễ chịu nhất đến với anh chính là khi một miếng vải mát được đặt lên trán anh và trên tất cả đó là một sự hiện diện đầy nhẹ nhàng và thoải mái luôn thường trực bên cạnh anh
" Amelia? Win?" anh nói lầm bầm trong sự bối rối
" Suỵt..."
" Nóng quá," anh nói với một biểu hiện đau đớn
" Anh cứ nằm yên đấy."
Anh mơ hồ nhận thức được rằng còn hai hay ba lần khác khi miếng khăn mát được thay thế. Một sự mát mẻ, dễ chịu lan tỏa giữa cặp lông mày thanh tú...một bàn tay cứ nhẹ nhàng mà vuốt ve , mà nấn ná bên má anh. Khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh cảm thấy rất mệt, anh vẫn còn hơi sốt, và phải giam mình trong một bầu không khí vô cùng ảm đạm. Điếu đó tất nhiên là bình thường do hậu quả của thuốc phiện, nhưng chính cái sự thật này cũng không thể làm giảm đi bóng tối ảm đạm đang tràn ngập nơi anh.
" Anh bị sốt nhẹ," Cam nói với anh. " Anh cần uống nhiều trà cỏ thi (1) hơn nữa để có thể hạ sốt. Nhưng đã không còn dấu hiệu mưng mủ nữa. Hãy nghỉ ngơi, và tôi mong anh sẽ khỏe hơn vào ngày mai."
" Loại trà này có vị giống nước mương vậy," Leo lẩm bẩm. " Và tôi sẽ không ở trên giường cả ngày hôm nay đâu."
Cam nhìn anh tỏ vẻ cảm thông. " Tôi hiểu anh trai ạ. Anh không cảm thấy bản thân đủ ốm để có thể cần phải nghỉ ngơi, nhưng anh cũng chẳng đử sức mà làm bất cứ việc gì đâu. Chính vì vậy, anh phải cho bản thân cơ hội được lành bệnh."
" Tôi sẽ xuống nhà và ăn sáng."
" Bữa sáng đã xong rồi. Họ đã dọn sạch bàn ăn rồi."
Leo quắc mắt đầy giận dữ, anh cau mày với chỗ viêm tấy trên vai mình. " Merripen đã đến đây chưa. Tôi muốn nói chuyện với anh ta."
" Anh ấy đã ra ngoài với những tá điền rồi, họ đang gieo hạt củ cải"
" Amelia đâu?"
" Đang chăm sóc đứa bé. Thằng bé đang mọc răng."
" Win thì sao?"
" Cô ấy đang ở cùng quản gia, họ đang kiểm kê và đặt hàng. Beatrix thì đang mang những chiếc giỏ cho những già làng trong thị trấn. Và tôi thì phải đến thăm một tá điền người đang thiểu hai tháng tiền thuê nhà. Tôi e rằng không ai rảnh để cùng anh tiêu khiển đâu."
Leo chào đón sự thật đó với sự yên lặng đầy khó chịu. Và rồi anh mới cố để bản thân hỏi về người mà anh muốn gặp hơn ai hết. Con người này đã không lo lắng đến thăm anh hay thậm chí là hỏi thăm tình hình ốm đau của anh cho dù cô đã hứa là sẽ bảo vệ anh. " Marks đâu?"
" Lần cuối cùng tôi gặp cô ấy thì cô ấy đang bận may vá. Có vẻ như có rất nhiều đồ đang chờ cô. Chúng chất thành đống,và..."
" Cô ấy có thể làm việc đó ở đây."
Gương mặt Cam trở nên cứng ngắt. " Anh muốn cô Marks may vá trong phòng anh sao?"
" Đúng, gọi cô ấy đến đây."
" Tôi sẽ đi gọi nếu cô ấy sẵn lòng," Cam nói
Sau khi Leo tắm và mặc một chiếc áo choàng, anh quay trở lại giường. Anh đang đau và trên hết anh đang rất bực tức. Một người hầu gái đã mang một cai khay nhỏ với một mẩu bánh mì và một cốc trà. Leo ăn sáng trong khi anh không thôi ủ rũ nhìn vào cửa ra vào trống trải không một bóng người
Marks đâu rồi? Chẳng phải Cam đã đi và nói là anh đang muốn gặp cô sao? Nếu vậy, thì chăc chắn cô đã từ chối lời mời rồi. Một người đàn bà nhẫn tâm, không có trái tim. Cô đã hứa với anh là sẽ chịu trách nhiệm về anh. Cô đã thuyết phục anh hút thứ thuốc phiện chết tiệt ấy và rồi cô lại rời bỏ anh
Tốt thôi, bây giờ Leo không muốn cô nữa. Nếu sau cùng cô quyết định đến, anh sẽ bảo cô ra về. Anh sẽ cười đầy khinh bỉ và nói cho cô biết rằng thà không có người bầu bạn còn hơn có cô ở đây. Anh sẽ làm vậy.
" Đức ngài?"
Trái tim anh bỗng chốc lỗi nhịp khi anh nhìn thấy cô ở ngưỡng cửa, cô mặc một chiếc áo choàng màu xanh da trời. Mái tóc vàng vẫn được buộc và gài kẹp như thường lệ
Cô cầm trên tay một quyển sách và một ly nước trên tay còn lại. " Sáng nay anh thế nào?"
" Chán ngắt," Leo nói với vẻ giận dữ lộ rõ. " Tại sao lâu thế em mới đến gặp anh?"
" Em nghĩ rằng anh vẫn ngủ." Bước vào phòng, Catherine mở rộng cửa sổ. Dodger, chú chồn sương dài ngoẵng nhảy theo sau lưng cô. Sau một hồi lâu nhìn xung quanh, Dodger nhốn nháo chui vào dưới tủ quần áo. Catherine nhìn nó một cách đầy nghi ngờ.
" Có thể đây là một trong những chỗ giấu mới của chú nhóc này," cô nói và đưa về phía Leo ly nước kia. " Anh uống đi !"
" Cái gì vậy?"
" Willowbark , cho cơn sốt của anh. Em đã khuấy thêm ít chanh và đường để cho nó bớt đắng rồi đó."
Leo uống ly thuốc đắng ngắt đó và quan sát Catherine đang di chuyển khắp căn phòng. Cô tiếp tục mở cửa sổ khác để đón thêm gió từ ngoài vào. Catherine lấy khay đồ ăn sáng của Leo và đưa cho người hầu gái. Khi quay lại với Leo, cô đặt tay lên trán anh để kiểm tra
Anh với lấy cổ tay cô, và cả hai cùng bất động trong giây lát. Anh nhìn cô với anh mắt dò xét. " Là em," anh nói. " Là em đã đến thăm anh vào đêm qua."
" Xin lỗi, ý anh là?"
" Em đã thay khăn mát cho anh. Không chỉ một lần."
Những ngón tay của Catherine giờ đây đang quấn lấy những ngón tay thon dài của anh. Cô nhẹ nhàng nói. " Anh nói như thể là em đã lẻn vào phòng của một quý ông vào nửa đêm vậy."
Nhưng cả hai đều biết cô đã thực sự làm vậy. Nỗi u sầu ngày một lớn dần khi anh nhìn những quan tâm trong đôi mắt cô
" Tay em sao rồi?" anh hỏi và mở bàn tay cô ra để kiểm tra
" Nó lành rất nhanh, cảm ơn anh." Cô ngừng lại trong tích tắc rồi nói tiếp. " Em được bảo là anh cần người trò chuyện, phải vậy không?"
" Đúng," Anh nói ngay lập tức. " Và anh sẽ làm điều đó cùng em."
Làn môi cô khẽ cong lên. " Tốt thôi."
Leo muốn đẩy cô về phía mình và được thả hồn trong làn hương nơi cô. Cô thật thuần khiết, giống như hương trà và hoa oải hương
" Em đọc cho anh nghe nhé?" cô hỏi. " Em có mang theo một quyển tiểu thuyết. Anh thích Balzac chứ ?"
Ngày trôi qua rất nhanh. " Ai đã không làm vậy?"
Catherine ngồi tại chiếc ghê cạnh giường. " Ông ta đã hơi lan man so với sở thích của em. Em thích những tiểu thuyết có cốt truyện hơn."
" Nhưng với Balzac," Leo nói, " em sẽ phải đắm chìm hơn nữa vào câu chuyện. Em phải thật nghiền ngẫm và thả hồn trong mỗi câu văn của ông ta..." Dừng lại, anh tiến gần gương mặt nhỏ trái xoan của cô. Cô thật xanh xao, và có những nét thâm quầng dưới mí mắt cô, không nghi ngờ rằng đây chính là hậu quả của việc cô thức đêm và chăm sóc anh
" Em trông mệt mỏi quá," anh nói thẳng thừng. " Là lỗi của anh. Thứ lỗi cho anh."
" Không. Không hẳn là vậy. Không phải tại anh đâu. Đêm qua em đã gặp ác mộng.
" Về cái gì vậy?"
Biểu hiện trên mặt cô bỗng trở nên thận trọng. Nhưng leo không thể kiềm chế mà thúc ép cô. " Ác mộng về quá khứ của em phải không? Có phải về cái nơi mà Rutledge đã tìm thấy em ở đó không?"
Hơi thở đầy khó nhọc, Catherine đứng dậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhưng lại rất xanh xao. " Có lẽ em nên đi."
" Không," Leo nói vội và không quên giữ chặt tay cô
" Em đừng đi. Anh cần có người bầu bạn. Anh vẫn đang phải vật lộn với những dư âm của thứ thuốc phiện chết tiệt mà em đã cố ép anh uống."
Nhìn thấy dáng vẻ lưỡng lự của cô, anh tiếp tục "tấn công", " Và anh đang sốt."
" Chỉ là một cơn sốt nhẹ thôi"
" Chết tiệt, Marks, em là người đồng hành của anh," anh giận dữ nói. " Hãy thực hiện nhiệm vụ của em đi"
Cô cũng thể hiện sự tức giận của bản thân trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô đã phải bật cười bất chấp nỗ lực kìm nén
" Em là người đồng hành của Beatrix," cô nói, " chứ không phải của anh."
" Ngày hôm nay em là của anh. Hãy ngồi xuống và tiếp tục đọc cho anh nghe đi."
Trước sự ngạc nhiên của Leo, sự tấn công của anh đã phát huy tác dụng. Catherine đã trở về chỗ ngồi và mở trang truyện đầu tiên. Cô lấy đầu ngón tay trỏ đẩy kính về chỗ của nó- một cử chỉ tỉ mỉ khiến Leo càng thêm tôn thờ cô. " Chuyện tình của Un Homme ," cô đọc. " Một người đàn ông của công việc. Chương một."
" Chờ đã."
Catherine ngẩng đầu lắng nghe anh
Leo cẩn trọng nói. " Có phần nào trong quá khứ mà em muốn chia sẻ cùng anh không?"
" Vì cái gì?"
" Anh rất tò mò về em, Marks ạ"
" Em không thích nói về bản thân mình."
" Em biết đấy, đó chính là lí do vì sao anh luôn cảm thấy thích thú khi nói chuyện với em. Sẽ không có gì buồn tẻ hơn khi ai đó nói về bản thân họ. Anh là một ví dụ điển hình"
Cô cúi nhìn quyển truyện như thể cô đang cố gắng tập trung vào từng trang sách. Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại ngẩng lên với một nụ cười tươi và điều này vô tình đã làm tan chảy tâm hồn anh một lần nữa. " Anh có thể là mọi thứ, đức ngài của em. Nhưng sự nhạt nhẽo, chán ngắt không phải là một trong những thứ đó."
Khi Leo nhìn cô, anh một lần nữa được trải nghiệm dòng cảm xúc ngọt ngào như trước khi họ bị kẹt ở đống đổ nát, có cái gì đó ấm áp và hạnh phúc đến bất ngờ.
" Anh muốn biết điều gì?" Catherine hỏi
" Từ khi nào em biết là mình phải dùng kính cận?"
" Khi em năm hay sáu tuổi gì đó. Cha mẹ em sống ở Holborn, trong một tòa nhà tại Portpool Lane. Bởi vì con gái không được đến trường, nên một phụ nữ địa phương đã cố gắng dạy chúng em. Bà ấy nói với mẹ em là em rất có năng khiếu ghi nhớ mọi thứ, nhưng em lại rất chậm chạp khi đọc và viết. Vào một ngày, mẹ sai em đi đem một gói đồ từ người bán thịt về. Nhà em chỉ cách nơi đó hai con phố, nhưng em đã bị lạc đường. Mọi thứ trở nên mờ ảo, không rõ nét. Em được người ta tìm thấy khi đang đi lang thang và khóc thút thít, ai đó đã dẫn em đến cửa hàng thịt kia." Một nụ cười nữa lại khẽ giật trên đôi môi cô. " Anh ta thật tốt bụng."
Khi em nói với anh ta là em không thể tìm được đường về nhà, anh ta đã đưa ra một ý kiến. Và anh ta đã cho em mượn thử chiếc kính của vợ anh ta. Em không thể tin rằng lúc ấy mọi cảnh vật xung quanh em lại trở nên rõ ràng như vậy. Thật kì diệu. Em có thể nhìn thấy những viên gạch trên tường, những chú chim trên không và thậm chí cả đường nét dệt trên chiếc tạp dề của người bán thịt nữa. Và cũng kể từ đó trở đi, em bắt đầu đeo kính."
" Cha mẹ em có yên lòng khi biết con gái của ông bà không còn chậm chạp khi đọc và viết nữa không?" "Không hề. Họ đã tranh cãi suốt ngày là mắt em bị như vậy do di truyền từ ai. Mẹ em thật sự rất buồn rầu, bà nói rằng kính sẽ làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài của em."
" Thật vớ vẩn."
Vẻ nuối tiếc hiển hiện trên mặt cô. " Mẹ em thật sự đã không tốt..."
" Bà đã bỏ chồng và con trai để chạy theo người tình của mình đến Anh"
" Em nghĩ rằng họ đã kết hôn khi em còn nhỏ," cô nói
" Họ có yêu nhau không?"
Cô cắn nhẹ môi dưới, làm cho anh chú ý tới sự dịu dàng đầy lôi cuốn nơi khóe miệng cô. " Họ đã quyến rũ lẫn nhau nhưng chỉ là về thể xác," cô thừa nhận. " Nhưng đó không phải là tình yêu, phải không Leo?"
" Không," anh nói nhẹ nhàng. " Điều gì đã xảy ra với cha em vậy?"
" Em không muốn nói về điều đó."
" Sau tất cả những gì anh đã tâm sự với em ư?" anh gửi cho cô một cái nhìn khiển trách. " Công bằng đi Marks. Nó không thể khó khăn hơn những gì anh đã trải qua đâu."
" Được rồi." Catherine hít một hơi thật sâu. " Khi mẹ em đổ bệnh, ông coi bà như một gánh nặng. Ông đã thuê một người phụ nữ đến chăm sóc bà, và gửi em đến ở với cô và bà nội, và cũng kể từ đó em không nghe được tin tức nào từ ông nữa. Theo như em nghĩ thì ông cũng có thể đã qua đời."
" Anh rất tiếc," Leo nói. Anh thật sự rất tiếc, anh ước rằng mình có thể bằng cách nào đó quay trở lại quá khứ để an ủi người con gái nhỏ bé này, cô đã bị bỏ rơi bởi chính người đàn ông lẽ ra phải bảo vệ cô. " Không phải tất cả đàn ông đều như vậy," anh cảm thấy cần thiết phải nói với cô điều này
" Em biết. Thật không công bằng khi đổ lỗi cho cả thảy đàn ông chỉ do tội lỗi của cha em."
Leo cảm thấy một tia không thoải mái xoẹt qua người anh khi anh nhận thức được rằng hành xử của anh cũng không tốt hơn cha cô là bao. " Không nghi ngờ gì là em chắc luôn ghét anh," anh nói, " Chắc hẳn anh đã gợi nhắc em về ông ấy. Anh cũng đã bỏ rơi em gái anh khi chúng cần anh nhất."
Catherine gửi cho anh một ánh nhìn sáng trong, không thương hại, không chỉ trích, chỉ là...đánh giá. " Không," cô chân thành nói. " Anh không hề giống ông ấy một chút nào. Anh đã trở về gia đình mình. Anh đã làm việc vì họ và quan tâm họ. Và em...em không bao giờ ghét anh cả"
Anh tiến gần cô hơn, đây quả thực là một phát hiện đáng ngạc nhiên. " Em không ư?"
" Không. Thực tế thì..." Cô ngưng lại đột ngột
" Thì sao?" Leo thúc giục cô. " Em định nói gì vậy"
" Không có gì cả."
" Em có. Có vẻ như bất kì ý thích nào em "lỡ" dành cho anh đều trái với ước nguyện của em"
" Chắc chắn là không," Catherine nghiêm túc nói, nhưng Leo lại nhìn thấy ngay khoảnh khắc câu nói ấy được nói ra, môi cô đã khẽ giật. Cô đã cười.
" Em đã không cưỡng lại được vẻ ngoài bảnh bao của anh?" anh gợi ý. " Cách nói chuyện lôi cuốn của anh?"
" Không. Cả hai đều không."
" Em bị quyến rũ bởi những tia nhìn đăm chiêu của anh?" anh nói và kèm theo một cái cau mày đầy tinh nghịch, và điều này đã khiến cô không thể không cười
" Phải vậy chứ." Ngồi tựa vào gối, Leo tiếp tục nhìn cô với vẻ thỏa mãn. Cô cười thật đẹp, một điệu cười nhỏ nhẹ mà khàn khàn, như thể cô đang uống sâm panh vậy. Một vấn đề nữa lại nảy sinh. Đó là khát khao điên cuồng mà anh hướng về cô. Cô đã trở nên thật hơn bao giờ hết, nhưng cũng dễ tổn thương theo những cách mà anh không thể tưởng tượng được
Khi Catherine bắt đầu đọc tiếp, chú chồn tinh chui ra từ dưới tủ vào nhảy vào vạt váy cô. Anh đã ngủ thiếp đi trong giây lát, miệng anh há hốc. Anh khồng hề trách cứ Dodger. Vạt váy Catherine thật là một nơi lí tưởng để gối đầu
Leo bắt chước cách đọc chuyện phức tạp và chi tiết của cô, trong khi tâm trí anh cứ theo đuổi ý nghĩ cô sẽ thế nào khi trần chuồng dưới thân anh. Thật là bi thảm khi anh sẽ không bao giờ được nhìn cô như vậy. Nhưng bản thân Leo lại nghĩ rằng một người đàn ông không được có quan hệ thể xác với những quý cô còn trinh khi anh ta không hề có ý định gì nghiêm túc với cô ta cả. Anh đã thử một lần rồi, anh đã để bản thân lao vào một tình yêu đầy cuồng nhiệt, nhưng rồi anh đã gần như mất tất cả
Có những liều lĩnh chúng ta không nên cố thử thêm bất kì lần nào nữa.
Như anh mong đợi, thuốc phiện đã đẩy anh vào những cơn ác mộng, tràn ngập những loài sinh vật từ trái đất quắp và kéo anh đi, chúng kéo mạnh anh xuống dưới một bề mặt đất nơi những ánh mắt sặc sỡ cứ nhấp nháy trước mặt anh trong bóng tối
Bị chết chìm trong ma túy, Leo không thể hoàn toàn tỉnh táo được anh chỉ còn biết đấu tranh với những đau đớn cùng sự giận dữ của bản thân và cả những ảo giác nữa. Điều dễ chịu nhất đến với anh chính là khi một miếng vải mát được đặt lên trán anh và trên tất cả đó là một sự hiện diện đầy nhẹ nhàng và thoải mái luôn thường trực bên cạnh anh
" Amelia? Win?" anh nói lầm bầm trong sự bối rối
" Suỵt..."
" Nóng quá," anh nói với một biểu hiện đau đớn
" Anh cứ nằm yên đấy."
Anh mơ hồ nhận thức được rằng còn hai hay ba lần khác khi miếng khăn mát được thay thế. Một sự mát mẻ, dễ chịu lan tỏa giữa cặp lông mày thanh tú...một bàn tay cứ nhẹ nhàng mà vuốt ve , mà nấn ná bên má anh. Khi anh tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh cảm thấy rất mệt, anh vẫn còn hơi sốt, và phải giam mình trong một bầu không khí vô cùng ảm đạm. Điếu đó tất nhiên là bình thường do hậu quả của thuốc phiện, nhưng chính cái sự thật này cũng không thể làm giảm đi bóng tối ảm đạm đang tràn ngập nơi anh.
" Anh bị sốt nhẹ," Cam nói với anh. " Anh cần uống nhiều trà cỏ thi (1) hơn nữa để có thể hạ sốt. Nhưng đã không còn dấu hiệu mưng mủ nữa. Hãy nghỉ ngơi, và tôi mong anh sẽ khỏe hơn vào ngày mai."
" Loại trà này có vị giống nước mương vậy," Leo lẩm bẩm. " Và tôi sẽ không ở trên giường cả ngày hôm nay đâu."
Cam nhìn anh tỏ vẻ cảm thông. " Tôi hiểu anh trai ạ. Anh không cảm thấy bản thân đủ ốm để có thể cần phải nghỉ ngơi, nhưng anh cũng chẳng đử sức mà làm bất cứ việc gì đâu. Chính vì vậy, anh phải cho bản thân cơ hội được lành bệnh."
" Tôi sẽ xuống nhà và ăn sáng."
" Bữa sáng đã xong rồi. Họ đã dọn sạch bàn ăn rồi."
Leo quắc mắt đầy giận dữ, anh cau mày với chỗ viêm tấy trên vai mình. " Merripen đã đến đây chưa. Tôi muốn nói chuyện với anh ta."
" Anh ấy đã ra ngoài với những tá điền rồi, họ đang gieo hạt củ cải"
" Amelia đâu?"
" Đang chăm sóc đứa bé. Thằng bé đang mọc răng."
" Win thì sao?"
" Cô ấy đang ở cùng quản gia, họ đang kiểm kê và đặt hàng. Beatrix thì đang mang những chiếc giỏ cho những già làng trong thị trấn. Và tôi thì phải đến thăm một tá điền người đang thiểu hai tháng tiền thuê nhà. Tôi e rằng không ai rảnh để cùng anh tiêu khiển đâu."
Leo chào đón sự thật đó với sự yên lặng đầy khó chịu. Và rồi anh mới cố để bản thân hỏi về người mà anh muốn gặp hơn ai hết. Con người này đã không lo lắng đến thăm anh hay thậm chí là hỏi thăm tình hình ốm đau của anh cho dù cô đã hứa là sẽ bảo vệ anh. " Marks đâu?"
" Lần cuối cùng tôi gặp cô ấy thì cô ấy đang bận may vá. Có vẻ như có rất nhiều đồ đang chờ cô. Chúng chất thành đống,và..."
" Cô ấy có thể làm việc đó ở đây."
Gương mặt Cam trở nên cứng ngắt. " Anh muốn cô Marks may vá trong phòng anh sao?"
" Đúng, gọi cô ấy đến đây."
" Tôi sẽ đi gọi nếu cô ấy sẵn lòng," Cam nói
Sau khi Leo tắm và mặc một chiếc áo choàng, anh quay trở lại giường. Anh đang đau và trên hết anh đang rất bực tức. Một người hầu gái đã mang một cai khay nhỏ với một mẩu bánh mì và một cốc trà. Leo ăn sáng trong khi anh không thôi ủ rũ nhìn vào cửa ra vào trống trải không một bóng người
Marks đâu rồi? Chẳng phải Cam đã đi và nói là anh đang muốn gặp cô sao? Nếu vậy, thì chăc chắn cô đã từ chối lời mời rồi. Một người đàn bà nhẫn tâm, không có trái tim. Cô đã hứa với anh là sẽ chịu trách nhiệm về anh. Cô đã thuyết phục anh hút thứ thuốc phiện chết tiệt ấy và rồi cô lại rời bỏ anh
Tốt thôi, bây giờ Leo không muốn cô nữa. Nếu sau cùng cô quyết định đến, anh sẽ bảo cô ra về. Anh sẽ cười đầy khinh bỉ và nói cho cô biết rằng thà không có người bầu bạn còn hơn có cô ở đây. Anh sẽ làm vậy.
" Đức ngài?"
Trái tim anh bỗng chốc lỗi nhịp khi anh nhìn thấy cô ở ngưỡng cửa, cô mặc một chiếc áo choàng màu xanh da trời. Mái tóc vàng vẫn được buộc và gài kẹp như thường lệ
Cô cầm trên tay một quyển sách và một ly nước trên tay còn lại. " Sáng nay anh thế nào?"
" Chán ngắt," Leo nói với vẻ giận dữ lộ rõ. " Tại sao lâu thế em mới đến gặp anh?"
" Em nghĩ rằng anh vẫn ngủ." Bước vào phòng, Catherine mở rộng cửa sổ. Dodger, chú chồn sương dài ngoẵng nhảy theo sau lưng cô. Sau một hồi lâu nhìn xung quanh, Dodger nhốn nháo chui vào dưới tủ quần áo. Catherine nhìn nó một cách đầy nghi ngờ.
" Có thể đây là một trong những chỗ giấu mới của chú nhóc này," cô nói và đưa về phía Leo ly nước kia. " Anh uống đi !"
" Cái gì vậy?"
" Willowbark , cho cơn sốt của anh. Em đã khuấy thêm ít chanh và đường để cho nó bớt đắng rồi đó."
Leo uống ly thuốc đắng ngắt đó và quan sát Catherine đang di chuyển khắp căn phòng. Cô tiếp tục mở cửa sổ khác để đón thêm gió từ ngoài vào. Catherine lấy khay đồ ăn sáng của Leo và đưa cho người hầu gái. Khi quay lại với Leo, cô đặt tay lên trán anh để kiểm tra
Anh với lấy cổ tay cô, và cả hai cùng bất động trong giây lát. Anh nhìn cô với anh mắt dò xét. " Là em," anh nói. " Là em đã đến thăm anh vào đêm qua."
" Xin lỗi, ý anh là?"
" Em đã thay khăn mát cho anh. Không chỉ một lần."
Những ngón tay của Catherine giờ đây đang quấn lấy những ngón tay thon dài của anh. Cô nhẹ nhàng nói. " Anh nói như thể là em đã lẻn vào phòng của một quý ông vào nửa đêm vậy."
Nhưng cả hai đều biết cô đã thực sự làm vậy. Nỗi u sầu ngày một lớn dần khi anh nhìn những quan tâm trong đôi mắt cô
" Tay em sao rồi?" anh hỏi và mở bàn tay cô ra để kiểm tra
" Nó lành rất nhanh, cảm ơn anh." Cô ngừng lại trong tích tắc rồi nói tiếp. " Em được bảo là anh cần người trò chuyện, phải vậy không?"
" Đúng," Anh nói ngay lập tức. " Và anh sẽ làm điều đó cùng em."
Làn môi cô khẽ cong lên. " Tốt thôi."
Leo muốn đẩy cô về phía mình và được thả hồn trong làn hương nơi cô. Cô thật thuần khiết, giống như hương trà và hoa oải hương
" Em đọc cho anh nghe nhé?" cô hỏi. " Em có mang theo một quyển tiểu thuyết. Anh thích Balzac chứ ?"
Ngày trôi qua rất nhanh. " Ai đã không làm vậy?"
Catherine ngồi tại chiếc ghê cạnh giường. " Ông ta đã hơi lan man so với sở thích của em. Em thích những tiểu thuyết có cốt truyện hơn."
" Nhưng với Balzac," Leo nói, " em sẽ phải đắm chìm hơn nữa vào câu chuyện. Em phải thật nghiền ngẫm và thả hồn trong mỗi câu văn của ông ta..." Dừng lại, anh tiến gần gương mặt nhỏ trái xoan của cô. Cô thật xanh xao, và có những nét thâm quầng dưới mí mắt cô, không nghi ngờ rằng đây chính là hậu quả của việc cô thức đêm và chăm sóc anh
" Em trông mệt mỏi quá," anh nói thẳng thừng. " Là lỗi của anh. Thứ lỗi cho anh."
" Không. Không hẳn là vậy. Không phải tại anh đâu. Đêm qua em đã gặp ác mộng.
" Về cái gì vậy?"
Biểu hiện trên mặt cô bỗng trở nên thận trọng. Nhưng leo không thể kiềm chế mà thúc ép cô. " Ác mộng về quá khứ của em phải không? Có phải về cái nơi mà Rutledge đã tìm thấy em ở đó không?"
Hơi thở đầy khó nhọc, Catherine đứng dậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhưng lại rất xanh xao. " Có lẽ em nên đi."
" Không," Leo nói vội và không quên giữ chặt tay cô
" Em đừng đi. Anh cần có người bầu bạn. Anh vẫn đang phải vật lộn với những dư âm của thứ thuốc phiện chết tiệt mà em đã cố ép anh uống."
Nhìn thấy dáng vẻ lưỡng lự của cô, anh tiếp tục "tấn công", " Và anh đang sốt."
" Chỉ là một cơn sốt nhẹ thôi"
" Chết tiệt, Marks, em là người đồng hành của anh," anh giận dữ nói. " Hãy thực hiện nhiệm vụ của em đi"
Cô cũng thể hiện sự tức giận của bản thân trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô đã phải bật cười bất chấp nỗ lực kìm nén
" Em là người đồng hành của Beatrix," cô nói, " chứ không phải của anh."
" Ngày hôm nay em là của anh. Hãy ngồi xuống và tiếp tục đọc cho anh nghe đi."
Trước sự ngạc nhiên của Leo, sự tấn công của anh đã phát huy tác dụng. Catherine đã trở về chỗ ngồi và mở trang truyện đầu tiên. Cô lấy đầu ngón tay trỏ đẩy kính về chỗ của nó- một cử chỉ tỉ mỉ khiến Leo càng thêm tôn thờ cô. " Chuyện tình của Un Homme ," cô đọc. " Một người đàn ông của công việc. Chương một."
" Chờ đã."
Catherine ngẩng đầu lắng nghe anh
Leo cẩn trọng nói. " Có phần nào trong quá khứ mà em muốn chia sẻ cùng anh không?"
" Vì cái gì?"
" Anh rất tò mò về em, Marks ạ"
" Em không thích nói về bản thân mình."
" Em biết đấy, đó chính là lí do vì sao anh luôn cảm thấy thích thú khi nói chuyện với em. Sẽ không có gì buồn tẻ hơn khi ai đó nói về bản thân họ. Anh là một ví dụ điển hình"
Cô cúi nhìn quyển truyện như thể cô đang cố gắng tập trung vào từng trang sách. Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại ngẩng lên với một nụ cười tươi và điều này vô tình đã làm tan chảy tâm hồn anh một lần nữa. " Anh có thể là mọi thứ, đức ngài của em. Nhưng sự nhạt nhẽo, chán ngắt không phải là một trong những thứ đó."
Khi Leo nhìn cô, anh một lần nữa được trải nghiệm dòng cảm xúc ngọt ngào như trước khi họ bị kẹt ở đống đổ nát, có cái gì đó ấm áp và hạnh phúc đến bất ngờ.
" Anh muốn biết điều gì?" Catherine hỏi
" Từ khi nào em biết là mình phải dùng kính cận?"
" Khi em năm hay sáu tuổi gì đó. Cha mẹ em sống ở Holborn, trong một tòa nhà tại Portpool Lane. Bởi vì con gái không được đến trường, nên một phụ nữ địa phương đã cố gắng dạy chúng em. Bà ấy nói với mẹ em là em rất có năng khiếu ghi nhớ mọi thứ, nhưng em lại rất chậm chạp khi đọc và viết. Vào một ngày, mẹ sai em đi đem một gói đồ từ người bán thịt về. Nhà em chỉ cách nơi đó hai con phố, nhưng em đã bị lạc đường. Mọi thứ trở nên mờ ảo, không rõ nét. Em được người ta tìm thấy khi đang đi lang thang và khóc thút thít, ai đó đã dẫn em đến cửa hàng thịt kia." Một nụ cười nữa lại khẽ giật trên đôi môi cô. " Anh ta thật tốt bụng."
Khi em nói với anh ta là em không thể tìm được đường về nhà, anh ta đã đưa ra một ý kiến. Và anh ta đã cho em mượn thử chiếc kính của vợ anh ta. Em không thể tin rằng lúc ấy mọi cảnh vật xung quanh em lại trở nên rõ ràng như vậy. Thật kì diệu. Em có thể nhìn thấy những viên gạch trên tường, những chú chim trên không và thậm chí cả đường nét dệt trên chiếc tạp dề của người bán thịt nữa. Và cũng kể từ đó trở đi, em bắt đầu đeo kính."
" Cha mẹ em có yên lòng khi biết con gái của ông bà không còn chậm chạp khi đọc và viết nữa không?" "Không hề. Họ đã tranh cãi suốt ngày là mắt em bị như vậy do di truyền từ ai. Mẹ em thật sự rất buồn rầu, bà nói rằng kính sẽ làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài của em."
" Thật vớ vẩn."
Vẻ nuối tiếc hiển hiện trên mặt cô. " Mẹ em thật sự đã không tốt..."
" Bà đã bỏ chồng và con trai để chạy theo người tình của mình đến Anh"
" Em nghĩ rằng họ đã kết hôn khi em còn nhỏ," cô nói
" Họ có yêu nhau không?"
Cô cắn nhẹ môi dưới, làm cho anh chú ý tới sự dịu dàng đầy lôi cuốn nơi khóe miệng cô. " Họ đã quyến rũ lẫn nhau nhưng chỉ là về thể xác," cô thừa nhận. " Nhưng đó không phải là tình yêu, phải không Leo?"
" Không," anh nói nhẹ nhàng. " Điều gì đã xảy ra với cha em vậy?"
" Em không muốn nói về điều đó."
" Sau tất cả những gì anh đã tâm sự với em ư?" anh gửi cho cô một cái nhìn khiển trách. " Công bằng đi Marks. Nó không thể khó khăn hơn những gì anh đã trải qua đâu."
" Được rồi." Catherine hít một hơi thật sâu. " Khi mẹ em đổ bệnh, ông coi bà như một gánh nặng. Ông đã thuê một người phụ nữ đến chăm sóc bà, và gửi em đến ở với cô và bà nội, và cũng kể từ đó em không nghe được tin tức nào từ ông nữa. Theo như em nghĩ thì ông cũng có thể đã qua đời."
" Anh rất tiếc," Leo nói. Anh thật sự rất tiếc, anh ước rằng mình có thể bằng cách nào đó quay trở lại quá khứ để an ủi người con gái nhỏ bé này, cô đã bị bỏ rơi bởi chính người đàn ông lẽ ra phải bảo vệ cô. " Không phải tất cả đàn ông đều như vậy," anh cảm thấy cần thiết phải nói với cô điều này
" Em biết. Thật không công bằng khi đổ lỗi cho cả thảy đàn ông chỉ do tội lỗi của cha em."
Leo cảm thấy một tia không thoải mái xoẹt qua người anh khi anh nhận thức được rằng hành xử của anh cũng không tốt hơn cha cô là bao. " Không nghi ngờ gì là em chắc luôn ghét anh," anh nói, " Chắc hẳn anh đã gợi nhắc em về ông ấy. Anh cũng đã bỏ rơi em gái anh khi chúng cần anh nhất."
Catherine gửi cho anh một ánh nhìn sáng trong, không thương hại, không chỉ trích, chỉ là...đánh giá. " Không," cô chân thành nói. " Anh không hề giống ông ấy một chút nào. Anh đã trở về gia đình mình. Anh đã làm việc vì họ và quan tâm họ. Và em...em không bao giờ ghét anh cả"
Anh tiến gần cô hơn, đây quả thực là một phát hiện đáng ngạc nhiên. " Em không ư?"
" Không. Thực tế thì..." Cô ngưng lại đột ngột
" Thì sao?" Leo thúc giục cô. " Em định nói gì vậy"
" Không có gì cả."
" Em có. Có vẻ như bất kì ý thích nào em "lỡ" dành cho anh đều trái với ước nguyện của em"
" Chắc chắn là không," Catherine nghiêm túc nói, nhưng Leo lại nhìn thấy ngay khoảnh khắc câu nói ấy được nói ra, môi cô đã khẽ giật. Cô đã cười.
" Em đã không cưỡng lại được vẻ ngoài bảnh bao của anh?" anh gợi ý. " Cách nói chuyện lôi cuốn của anh?"
" Không. Cả hai đều không."
" Em bị quyến rũ bởi những tia nhìn đăm chiêu của anh?" anh nói và kèm theo một cái cau mày đầy tinh nghịch, và điều này đã khiến cô không thể không cười
" Phải vậy chứ." Ngồi tựa vào gối, Leo tiếp tục nhìn cô với vẻ thỏa mãn. Cô cười thật đẹp, một điệu cười nhỏ nhẹ mà khàn khàn, như thể cô đang uống sâm panh vậy. Một vấn đề nữa lại nảy sinh. Đó là khát khao điên cuồng mà anh hướng về cô. Cô đã trở nên thật hơn bao giờ hết, nhưng cũng dễ tổn thương theo những cách mà anh không thể tưởng tượng được
Khi Catherine bắt đầu đọc tiếp, chú chồn tinh chui ra từ dưới tủ vào nhảy vào vạt váy cô. Anh đã ngủ thiếp đi trong giây lát, miệng anh há hốc. Anh khồng hề trách cứ Dodger. Vạt váy Catherine thật là một nơi lí tưởng để gối đầu
Leo bắt chước cách đọc chuyện phức tạp và chi tiết của cô, trong khi tâm trí anh cứ theo đuổi ý nghĩ cô sẽ thế nào khi trần chuồng dưới thân anh. Thật là bi thảm khi anh sẽ không bao giờ được nhìn cô như vậy. Nhưng bản thân Leo lại nghĩ rằng một người đàn ông không được có quan hệ thể xác với những quý cô còn trinh khi anh ta không hề có ý định gì nghiêm túc với cô ta cả. Anh đã thử một lần rồi, anh đã để bản thân lao vào một tình yêu đầy cuồng nhiệt, nhưng rồi anh đã gần như mất tất cả
Có những liều lĩnh chúng ta không nên cố thử thêm bất kì lần nào nữa.