Chương : 4
Catherine hi vọng rằng Leo, Lord Ramsay, sẽ không ở Hampshire một thời gian dài. Có thể nếu thời gian qua đi, cả hai người họ sẽ coi như nụ hôn tại khu vườn ngày ấy không hề tồn tại.
Nhưng trong lúc ấy, cô lại không thể không thắc mắc tự hỏi...tại sao anh ta lại làm vậy nhỉ? Rất có thể là anh ta chỉ cảm thấy cô thú vị và tìm cách để khiến cho cuộc sống hiện tại của cô mất đi sự cân bằng vốn có .
Nếu như cuộc sống công bằng thì , cô nghĩ , Leo lẽ ra phải là một quý ông béo lùn, rỗ mặt mà hói. Nhưng anh lại là một người đẹp trai với thân hình vạm vỡ. Anh có mái tóc đen, đôi mắt xanh biếc và nụ cười sáng ngời. Điều tồi tệ nhất là trông anh không hề giống một tên lêu lổng như bản chất của anh ta.
Anh trông khỏe mạnh và danh giá, là quý ông đẹp nhất mà một người có thể hi vọng được gặp mặt.
Nhưng những ảo tượng ấy sẽ biến mất khi anh cất tiếng nói. Leo là một người đàn ông tinh quái và ranh mãnh trong bất kì tình huống nào. Trong vòng một năm kể từ khi họ gặp nhau, anh luôn tỏ thái độ khó chịu mà một người đàn ông có thể có, và những nỗ lực cải thiện con người anh chỉ càng khiến anh trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Điều đó càng đúng khi người thực hiện công cuộc cải cách đó là Catherine.
Leo là một người hoài niệm quá khứ. Anh không hề giấu diếm quá khứ chơi bời phóng đãng của mình, thói nhậu nhẹt, tán gái, thái độ mong muốn tự hủy hoại bản thân đã không biết bao nhiêu lần mang lại tai họa cho gia đình Hathaway. Anh luôn chán ngấy việc phải hoàn thiện bản thân, đôi mắt anh lóe lên sự nhạo báng của một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi đang cố gắng vượt qua bản thân mình. Catherine không muốn dính líu tới bất kì người đàn ông nào, đặc biệt là những quý ông mang trong mình một vẻ đẹp nguy hiểm. Không thể tin được vào đàn ông. Những ngày tháng đen tối nhất của anh ta xem ra vẫn còn ở phía trước, Và nếu như vậy...thì nó đồng nghĩa với những ngày tháng sau này của cô sẽ không thể yên ổn được.
Khoảng một tuần sau khi Leo rời Hampshire, Catherine đã dành một buổi chiều ra ngoài với Beatrix. Không may thay khi những cuộc đi chơi như thế này không bao giờ là việc dạo chơi có kỉ luật mà Catherine thích. Nhưng Beatrix không đi dạo, cô muốn khám phá. Cô muốn đi sâu vào trong rừng rậm, cô muốn khám phá, tìm tòi những loài thực vật, các loại nấm, tổ chim và những hố đất. Không gì làm cho cô em út nhà Hathaway vui mừng, phấn khích như là cuộc thám hiểm loài sa giông đen (1), những tổ thằn lằn, hang thỏ và những dấu vết của con lửng (2).
Những sinh vật bị thương đã được phóng sinh hoặc là xây lại tổ, và nếu chúng không thể tự lực cánh sinh được, thì chắc chắn chúng sẽ trở thành thành viên mới của gia đình Hathaway. Và cả gia đình cũng quá quen với những con vật của Beatrix đến nỗi không ai để ý mỗi khi một con nhím lạch bạch ngang qua phòng khách hay đôi thỏ nhảy qua bàn ăn
Khá mệt sau cuộc dạo chơi cùng Beatrix, Catherine ngồi xuống bàn trang điểm và tháo tóc. Cô lau sạch các ngón tay rồi đặt lên da đầu mình và luồn qua những lọn tóc vàng óng, và giảm nhẹ cơn đau đầu bằng cách tháo những chiếc kẹp bím trang trí.
Một giọng nói vui vẻ bỗng cất lên đằng sau cô, cô quay lại để nhìn con chồn sương của Beatrix, Dodger. Thân hình " khúc khuỷu" của nó đã cong lại một cách duyên dáng khi nó nhảy về phía cô. Những tên trộm tinh quái thường thích chôm chỉa những thứ từ ngăn kéo, những chiếc hộp và tủ để đồ, và giấu chúng đi ở những nơi bí mật. Trước sự thất vọng của Catherine, Dodger lại đặc biệt thích sự sở hữu của cô.
" Chú mày lớn nhanh quá," Catherine nói khi nó chồm đứng dậy và đặt móng vuốt của mình lên thành ghế. Cô với tới để vuốt ve bộ lông óng mượt của nó và xoa xoa đầu nó. " Đã lấy tất nịt của ta rồi còn muốn lấy găng tay của ta nữa sao?"
Nó nhìn cô một cách trìu mến, đôi mắt nó sáng lên.
" Chú mày giấu đồ của ta ở đâu?" cô hỏi, và đặt đôi găng tay lên bàn.
Dodger giật lùi người lại và bắt đầu cười với cô, khoe hàm răng sắc nhọn của mình. Nó ngoe nguẩy một cách mời gọi. Cười một cách miễn cưỡng, Catherine nhặt chiếc lược và chải mái tóc bồng bềnh của mình. " Không, ta không có thời gian để chơi với chú mày. Ta chuẩn bị phải đi ăn tối rồi."
Với sự vẫn chuyển nhanh gọn và uyển chuyên, Dodger nhảy trước vạt áo của cô, vồ lấy đôi găng trên bàn và lao nhanh ra khỏi phòng.
" Dodger," Catherine kêu lên, và đuổi theo nó. " Trả lại đây?" Cô đi ngang qua đại sảnh, nơi những người hầu gái đang tiến đến với với sự vội vàng lạ thường. Dodger đã biến mất.
" Virgie," Catherine hỏi một trong những người hầu gái đang đứng đó, " Chuyện gì đang xảy ra vậy?". Cô gái tóc đen đang thở không ra hơi, nhưng vẫn cười và nói. " Ngài Leo đã trở về từ Luân Đôn, quản gia bảo chúng tôi phải chuẩn bị sẵn phòng cho ngài ấy và tìm một nơi khác cho bữa tối, và cả dỡ hành lí khi người hầu mang chúng đến.
" Sớm vậy sao?" Catherine hỏi. " Nhưng ngài ấy không thông báo gì cả. Không ai mong chờ ngài ấy cả."
Virgie nhún vai và chạy vội đi với một sấp vải lanh trên tay. Catherine đặt tay lên cơ hoành, nơi sự lo lắng đang hiện hữu và chạy về phòng.
Cô chưa sẵn sàng để đối mặt với Leo. Sao anh ta lại trở về sớm như vậy nhỉ. Tất nhiên đây là nhà anh ta, điền trang của anh ta. Nhưng...Cô đi đi lại lại trong phòng và cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn tạp của mình. Chỉ có một giải pháp thôi. Cô sẽ lấy cớ là bị đau đầu và xin được ở trong phòng.
Trong tâm trạng đang rất ngổn ngang của mình, có tiếng mở cửa khẽ. Ai đó đã vào mà không chờ sự cho phép. Catherine gần như chết lặng khi cô nhìn thấy Leo.
" Tại sao ngài lại dám vào phòng của tôi mà không hề có..." Giọng của cô nhỏ dần khi anh đóng cửa lại. Leo quay mặt về phía cô, anh đảo mắt nhìn cô. Anh vừa mới đi một quãng đường xa về nên người anh có dính chút bụi. tóc anh cần được gội, mái tóc nâu đang rối bời và hơi lòa xòa trước trán. Anh trông thật bình tĩnh nhưng cũng rất cẩn trọng, nét thận trọng đang hiện hữu trong đôi mắt anh đã được thay thế bằng một vẻ mặt khác mà cô không thể biết được. Có cái gì đó rất lạ.
Catherine nắm chặt tay lại, và cô đang đấu tranh để kiểm soát hơi thở của mình. Cô nín thở khi anh tiến lại gần phía cô, trong khi trái tim cô đập thình thịch với nỗi sợ hãi và sự phấn khích pha trộn.
Tay anh đã di chuyển đến thân thể đang co lại của cô và nắm chặt vào thành bàn đằng sau cô. Anh quá gần cô, sức mạnh nam tính nơi anh đang bủa vây cô. Hơi thở anh phả vào mặt cô như khí trời ngoài kia, như mùi hương của phấn hoa, mùi của những con ngựa giống và còn là mùi hương của một quý ông trẻ khỏe. Khi anh ngả người về phía cô, đầu gối anh đã tạo một lực đạo nhẹ nhàng lên váy của cô.
" Tại sao ngài lại trở về?" cô hỏi một cách yếu ớt.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. " Em biết là tại sao mà."
Trước khi Catherine có thể khống chế bản thân mình thì cái nhìn chằm chằm của cô đã rơi vào rơi vào khóe miệng anh.
" Cat...chúng ta phải nói chuyện về những gì đã xảy ra."
" Tôi không biết ngài muốn nói về điều gì."
Anh cúi nhẹ đầu. " Em muốn anh nhắc lại cho em biết không?"
" Không, không..." Cô lắc đầu và nhấn mạnh lại. " Không"
Môi anh khẽ giật. " Một từ " không" là đủ rồi , em yêu ạ."
Cho dù đang rất bối rối nhưng Catherine đã cố gắng bình tĩnh lại và nói với một giọng bình thản. " Tôi nghĩ rằng tôi đã làm rõ là tôi muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra."
" Và em mong là mọi chuyện sẽ qua đi sao?"
" Vâng, đó chỉ là một phút sai lầm," cô nói với vẻ khó khăn lộ rõ. " Hãy để nó sang một bên và quên nó đi."
" Thật chứ?" Leo hỏi một cách ngây thơ. " Tất cả lỗi lầm của anh là thường xuyên cảm thấy thích thú đến nỗi mà anh luôn hướng tới việc nhắc lại chúng."
Catherine tự hỏi bản thân mình là đang có chuyện gì với bản thân mình vậy khi lúc này đây sau lời nói của anh cô đã cười. " Điều này sẽ không bao giờ lặp lại nữa"
" Đúng là giọng nói của một nữ gia sư. Rất nghiêm khắc. Nó làm anh giống một cậu học sinh hư hỏng quá." Tay anh đã nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Cơ thể cô dường như đang theo đuổi một sự thôi thúc lạ thường, làn da cô đang nhận sự đụng chạm của anh, bản năng mách bảo cô phải rời khỏi anh. Nhưng kết quả lại là sự bất động đầy choáng váng, từng cơ trên cơ thể cô đang căng lên một cách không được kiểm soát. " Nếu ngài không rời khỏi phòng tôi ngay lập tức," cô nghe thấy bản thân mình nói, " Thì tôi sẽ kêu lên đấy."
" Marks à, không có thứ gì trên đời này lại làm anh thích thú hơn là việc được chứng kiến em nổi giận cả. Và sự thật thì, anh sẽ giúp em làm việc đó. Chúng ta sẽ bắt đầu như thế nào nhỉ?" Leo dường như đang rất thích thú sự lúng túng , và cả vẻ mặt không kiểm soát được của cô nữa
Cùi ngón tay anh đang vuốt ve làn da mềm mại dưới cằm cô, một cử chỉ dỗ ngon dỗ ngọt khiến cho đầu cô phải ngả về phía sau trước khi cô biết phải làm gì. " Anh chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như thế này," anh nói lơ đãng. " Chúng gợi anh nhớ về lần đầu tiên anh nhìn thấy Bắc Hải." Tay anh bắt đầu chu du trên mặt cô. " Mỗi khi gió thổi vào làn sóng biển, màu nước trông rất màu mắt xanh xám của em bây giờ...và sau đó nó sẽ chuyển sang màu xanh của đường chân trời."
Catherine chỉ có thể thừa nhận khi anh lại tiếp tục trêu đùa cô. Cô nhìn anh với vẻ mặt giận dữ. " Ngài muốn gì ở tôi?"
Leo rất lâu mới trả lời, tay anh bắt đầu lân la đến dái tai cô, anh nói nhỏ nhẹ. " Anh muốn biết bí mật của em. Và anh sẽ biết được nó bằng mọi cách."
Điều này đã cho một sự thôi thúc để đẩy mạnh tay anh ra xa. " Ngừng lại. Ngài là một kẻ chơi bời phóng đãng, ngài là một người vô lương tâm, và..."
" Đừng quên " một kẻ dâm đãng nữa,.." anh nói. " Đó cũng là một trong những sở thích của anh."
" Đi ra ngoài!"
Anh lười biếng bám chặt hơn vào bàn. " Được thôi. Anh sẽ đi. Rõ ràng là em sợ hãi khi anh ở đây, em không thể kiểm soát được những ham muốn mà em dành cho anh."
" Điều duy nhất tôi có với ngài," cô nói, " đó là sự chia cắt"
Leo cười và đi ra cửa. Dừng lại ở ngưỡng cửa, anh nhìn cô và nói. " Kính của em lại mờ đi rồi kìa," anh nói và chạy nhanh ra ngoài cửa bởi lẽ cô có thể tìm bất cứ thứ gì để ném anh.
Nhưng trong lúc ấy, cô lại không thể không thắc mắc tự hỏi...tại sao anh ta lại làm vậy nhỉ? Rất có thể là anh ta chỉ cảm thấy cô thú vị và tìm cách để khiến cho cuộc sống hiện tại của cô mất đi sự cân bằng vốn có .
Nếu như cuộc sống công bằng thì , cô nghĩ , Leo lẽ ra phải là một quý ông béo lùn, rỗ mặt mà hói. Nhưng anh lại là một người đẹp trai với thân hình vạm vỡ. Anh có mái tóc đen, đôi mắt xanh biếc và nụ cười sáng ngời. Điều tồi tệ nhất là trông anh không hề giống một tên lêu lổng như bản chất của anh ta.
Anh trông khỏe mạnh và danh giá, là quý ông đẹp nhất mà một người có thể hi vọng được gặp mặt.
Nhưng những ảo tượng ấy sẽ biến mất khi anh cất tiếng nói. Leo là một người đàn ông tinh quái và ranh mãnh trong bất kì tình huống nào. Trong vòng một năm kể từ khi họ gặp nhau, anh luôn tỏ thái độ khó chịu mà một người đàn ông có thể có, và những nỗ lực cải thiện con người anh chỉ càng khiến anh trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Điều đó càng đúng khi người thực hiện công cuộc cải cách đó là Catherine.
Leo là một người hoài niệm quá khứ. Anh không hề giấu diếm quá khứ chơi bời phóng đãng của mình, thói nhậu nhẹt, tán gái, thái độ mong muốn tự hủy hoại bản thân đã không biết bao nhiêu lần mang lại tai họa cho gia đình Hathaway. Anh luôn chán ngấy việc phải hoàn thiện bản thân, đôi mắt anh lóe lên sự nhạo báng của một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi đang cố gắng vượt qua bản thân mình. Catherine không muốn dính líu tới bất kì người đàn ông nào, đặc biệt là những quý ông mang trong mình một vẻ đẹp nguy hiểm. Không thể tin được vào đàn ông. Những ngày tháng đen tối nhất của anh ta xem ra vẫn còn ở phía trước, Và nếu như vậy...thì nó đồng nghĩa với những ngày tháng sau này của cô sẽ không thể yên ổn được.
Khoảng một tuần sau khi Leo rời Hampshire, Catherine đã dành một buổi chiều ra ngoài với Beatrix. Không may thay khi những cuộc đi chơi như thế này không bao giờ là việc dạo chơi có kỉ luật mà Catherine thích. Nhưng Beatrix không đi dạo, cô muốn khám phá. Cô muốn đi sâu vào trong rừng rậm, cô muốn khám phá, tìm tòi những loài thực vật, các loại nấm, tổ chim và những hố đất. Không gì làm cho cô em út nhà Hathaway vui mừng, phấn khích như là cuộc thám hiểm loài sa giông đen (1), những tổ thằn lằn, hang thỏ và những dấu vết của con lửng (2).
Những sinh vật bị thương đã được phóng sinh hoặc là xây lại tổ, và nếu chúng không thể tự lực cánh sinh được, thì chắc chắn chúng sẽ trở thành thành viên mới của gia đình Hathaway. Và cả gia đình cũng quá quen với những con vật của Beatrix đến nỗi không ai để ý mỗi khi một con nhím lạch bạch ngang qua phòng khách hay đôi thỏ nhảy qua bàn ăn
Khá mệt sau cuộc dạo chơi cùng Beatrix, Catherine ngồi xuống bàn trang điểm và tháo tóc. Cô lau sạch các ngón tay rồi đặt lên da đầu mình và luồn qua những lọn tóc vàng óng, và giảm nhẹ cơn đau đầu bằng cách tháo những chiếc kẹp bím trang trí.
Một giọng nói vui vẻ bỗng cất lên đằng sau cô, cô quay lại để nhìn con chồn sương của Beatrix, Dodger. Thân hình " khúc khuỷu" của nó đã cong lại một cách duyên dáng khi nó nhảy về phía cô. Những tên trộm tinh quái thường thích chôm chỉa những thứ từ ngăn kéo, những chiếc hộp và tủ để đồ, và giấu chúng đi ở những nơi bí mật. Trước sự thất vọng của Catherine, Dodger lại đặc biệt thích sự sở hữu của cô.
" Chú mày lớn nhanh quá," Catherine nói khi nó chồm đứng dậy và đặt móng vuốt của mình lên thành ghế. Cô với tới để vuốt ve bộ lông óng mượt của nó và xoa xoa đầu nó. " Đã lấy tất nịt của ta rồi còn muốn lấy găng tay của ta nữa sao?"
Nó nhìn cô một cách trìu mến, đôi mắt nó sáng lên.
" Chú mày giấu đồ của ta ở đâu?" cô hỏi, và đặt đôi găng tay lên bàn.
Dodger giật lùi người lại và bắt đầu cười với cô, khoe hàm răng sắc nhọn của mình. Nó ngoe nguẩy một cách mời gọi. Cười một cách miễn cưỡng, Catherine nhặt chiếc lược và chải mái tóc bồng bềnh của mình. " Không, ta không có thời gian để chơi với chú mày. Ta chuẩn bị phải đi ăn tối rồi."
Với sự vẫn chuyển nhanh gọn và uyển chuyên, Dodger nhảy trước vạt áo của cô, vồ lấy đôi găng trên bàn và lao nhanh ra khỏi phòng.
" Dodger," Catherine kêu lên, và đuổi theo nó. " Trả lại đây?" Cô đi ngang qua đại sảnh, nơi những người hầu gái đang tiến đến với với sự vội vàng lạ thường. Dodger đã biến mất.
" Virgie," Catherine hỏi một trong những người hầu gái đang đứng đó, " Chuyện gì đang xảy ra vậy?". Cô gái tóc đen đang thở không ra hơi, nhưng vẫn cười và nói. " Ngài Leo đã trở về từ Luân Đôn, quản gia bảo chúng tôi phải chuẩn bị sẵn phòng cho ngài ấy và tìm một nơi khác cho bữa tối, và cả dỡ hành lí khi người hầu mang chúng đến.
" Sớm vậy sao?" Catherine hỏi. " Nhưng ngài ấy không thông báo gì cả. Không ai mong chờ ngài ấy cả."
Virgie nhún vai và chạy vội đi với một sấp vải lanh trên tay. Catherine đặt tay lên cơ hoành, nơi sự lo lắng đang hiện hữu và chạy về phòng.
Cô chưa sẵn sàng để đối mặt với Leo. Sao anh ta lại trở về sớm như vậy nhỉ. Tất nhiên đây là nhà anh ta, điền trang của anh ta. Nhưng...Cô đi đi lại lại trong phòng và cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn tạp của mình. Chỉ có một giải pháp thôi. Cô sẽ lấy cớ là bị đau đầu và xin được ở trong phòng.
Trong tâm trạng đang rất ngổn ngang của mình, có tiếng mở cửa khẽ. Ai đó đã vào mà không chờ sự cho phép. Catherine gần như chết lặng khi cô nhìn thấy Leo.
" Tại sao ngài lại dám vào phòng của tôi mà không hề có..." Giọng của cô nhỏ dần khi anh đóng cửa lại. Leo quay mặt về phía cô, anh đảo mắt nhìn cô. Anh vừa mới đi một quãng đường xa về nên người anh có dính chút bụi. tóc anh cần được gội, mái tóc nâu đang rối bời và hơi lòa xòa trước trán. Anh trông thật bình tĩnh nhưng cũng rất cẩn trọng, nét thận trọng đang hiện hữu trong đôi mắt anh đã được thay thế bằng một vẻ mặt khác mà cô không thể biết được. Có cái gì đó rất lạ.
Catherine nắm chặt tay lại, và cô đang đấu tranh để kiểm soát hơi thở của mình. Cô nín thở khi anh tiến lại gần phía cô, trong khi trái tim cô đập thình thịch với nỗi sợ hãi và sự phấn khích pha trộn.
Tay anh đã di chuyển đến thân thể đang co lại của cô và nắm chặt vào thành bàn đằng sau cô. Anh quá gần cô, sức mạnh nam tính nơi anh đang bủa vây cô. Hơi thở anh phả vào mặt cô như khí trời ngoài kia, như mùi hương của phấn hoa, mùi của những con ngựa giống và còn là mùi hương của một quý ông trẻ khỏe. Khi anh ngả người về phía cô, đầu gối anh đã tạo một lực đạo nhẹ nhàng lên váy của cô.
" Tại sao ngài lại trở về?" cô hỏi một cách yếu ớt.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. " Em biết là tại sao mà."
Trước khi Catherine có thể khống chế bản thân mình thì cái nhìn chằm chằm của cô đã rơi vào rơi vào khóe miệng anh.
" Cat...chúng ta phải nói chuyện về những gì đã xảy ra."
" Tôi không biết ngài muốn nói về điều gì."
Anh cúi nhẹ đầu. " Em muốn anh nhắc lại cho em biết không?"
" Không, không..." Cô lắc đầu và nhấn mạnh lại. " Không"
Môi anh khẽ giật. " Một từ " không" là đủ rồi , em yêu ạ."
Cho dù đang rất bối rối nhưng Catherine đã cố gắng bình tĩnh lại và nói với một giọng bình thản. " Tôi nghĩ rằng tôi đã làm rõ là tôi muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra."
" Và em mong là mọi chuyện sẽ qua đi sao?"
" Vâng, đó chỉ là một phút sai lầm," cô nói với vẻ khó khăn lộ rõ. " Hãy để nó sang một bên và quên nó đi."
" Thật chứ?" Leo hỏi một cách ngây thơ. " Tất cả lỗi lầm của anh là thường xuyên cảm thấy thích thú đến nỗi mà anh luôn hướng tới việc nhắc lại chúng."
Catherine tự hỏi bản thân mình là đang có chuyện gì với bản thân mình vậy khi lúc này đây sau lời nói của anh cô đã cười. " Điều này sẽ không bao giờ lặp lại nữa"
" Đúng là giọng nói của một nữ gia sư. Rất nghiêm khắc. Nó làm anh giống một cậu học sinh hư hỏng quá." Tay anh đã nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Cơ thể cô dường như đang theo đuổi một sự thôi thúc lạ thường, làn da cô đang nhận sự đụng chạm của anh, bản năng mách bảo cô phải rời khỏi anh. Nhưng kết quả lại là sự bất động đầy choáng váng, từng cơ trên cơ thể cô đang căng lên một cách không được kiểm soát. " Nếu ngài không rời khỏi phòng tôi ngay lập tức," cô nghe thấy bản thân mình nói, " Thì tôi sẽ kêu lên đấy."
" Marks à, không có thứ gì trên đời này lại làm anh thích thú hơn là việc được chứng kiến em nổi giận cả. Và sự thật thì, anh sẽ giúp em làm việc đó. Chúng ta sẽ bắt đầu như thế nào nhỉ?" Leo dường như đang rất thích thú sự lúng túng , và cả vẻ mặt không kiểm soát được của cô nữa
Cùi ngón tay anh đang vuốt ve làn da mềm mại dưới cằm cô, một cử chỉ dỗ ngon dỗ ngọt khiến cho đầu cô phải ngả về phía sau trước khi cô biết phải làm gì. " Anh chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt như thế này," anh nói lơ đãng. " Chúng gợi anh nhớ về lần đầu tiên anh nhìn thấy Bắc Hải." Tay anh bắt đầu chu du trên mặt cô. " Mỗi khi gió thổi vào làn sóng biển, màu nước trông rất màu mắt xanh xám của em bây giờ...và sau đó nó sẽ chuyển sang màu xanh của đường chân trời."
Catherine chỉ có thể thừa nhận khi anh lại tiếp tục trêu đùa cô. Cô nhìn anh với vẻ mặt giận dữ. " Ngài muốn gì ở tôi?"
Leo rất lâu mới trả lời, tay anh bắt đầu lân la đến dái tai cô, anh nói nhỏ nhẹ. " Anh muốn biết bí mật của em. Và anh sẽ biết được nó bằng mọi cách."
Điều này đã cho một sự thôi thúc để đẩy mạnh tay anh ra xa. " Ngừng lại. Ngài là một kẻ chơi bời phóng đãng, ngài là một người vô lương tâm, và..."
" Đừng quên " một kẻ dâm đãng nữa,.." anh nói. " Đó cũng là một trong những sở thích của anh."
" Đi ra ngoài!"
Anh lười biếng bám chặt hơn vào bàn. " Được thôi. Anh sẽ đi. Rõ ràng là em sợ hãi khi anh ở đây, em không thể kiểm soát được những ham muốn mà em dành cho anh."
" Điều duy nhất tôi có với ngài," cô nói, " đó là sự chia cắt"
Leo cười và đi ra cửa. Dừng lại ở ngưỡng cửa, anh nhìn cô và nói. " Kính của em lại mờ đi rồi kìa," anh nói và chạy nhanh ra ngoài cửa bởi lẽ cô có thể tìm bất cứ thứ gì để ném anh.