Chương : 7
“Các người... là ai? Vì cái gì… lại tấn công bọn ta?”
Người đàn ông kia trông thấy vợ mình đau đớn, tim như bị dao cắt, quát lớn.
Miệng của người mặc áo choàng nhếch lên. Hắn đi tới nơi mà cả hai người có thể thấy, khẽ khom người rồi nói:
“Xin cho phép ta tự giới thiệu bản thân một chút, ta tên là Khóa Chụp, là lãnh tụ của tổ chức Chìa Khóa.”
“Chìa Khóa... Khóa Chụp? Ta không nhớ là đã đắc tội với các ngươi... vợ của ta cũng vậy! Tên của tổ chức này ta cũng chưa từng nghe nói qua! Vì sao... các ngươi hạ độc chúng ta... Còn hủy nhà chúng ta, giết cha mẹ ta, đuổi giết chúng ta?”
Người mặc áo choàng cũng không có lập tức trả lời mà nhìn hai người. Nhìn xong, có vẻ hắn cũng hơi thất vọng, nói ra:
“Ta không muốn đuổi giết các ngươi, chỉ cần các ngươi đem đồ vật kia giao cho ta, ta sẽ lập tức xin lỗi hai người, sau đó mời thầy thuốc tốt nhất chữa trị cho cả hai. Thế nhưng năm ngày trước ta mới tới nhà chơi, nói ra ý định của mình thì hai vị và nô bộc liền tấn công ta. Ta cũng chỉ tự vệ mà thôi.”
“Tự vệ? Ngươi tới đúng ngày vợ ta sinh, sau đó muốn ta đem con trai vừa sinh ra tặng cho ngươi, việc này chỉ là tự vệ sao?”
“Đúng.”
Người mặc áo choàng cười lạnh.
“Hai vị chắc cũng không biết, con trai của hai vị đối với tổ chức của chúng ta quan trọng như thế nào. Nó là Thánh Tử, là một thứ cực kỳ trọng yếu. Vì đền bù tổn thất cho hai vị, ta thậm chí mang tới rất nhiều tiền nhưng mà hai vị lại không thấy biết ơn.”
Nam nhân phun ra một ngụm máu, chửi mắng:
“Cứt chó! Thánh Tử là cái gì? Ta căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì!”
“Ngươi đương nhiên không hiểu. Thực sự thì «Thánh Tử» cũng không phải là tên gọi chính xác, mà hẳn phải gọi là «Thúy Điểu» (chim bói cá).”
“«Thúy Điểu»”? Ngươi có ý gì?”
“Ha ha, ngươi không cần biết. Hiện tại ngươi chỉ nên nói cho ta biết một điều, con của ngươi ở đâu? Còn có thanh kiếm gia truyền của ngươi ở đâu?”
Nam nhân kia xì một tiếng, im lặng không nói.
Sắc mặt của người mặc áo choàng hơi âm trầm xuống. Hắn xoay người, bước tới trước mặt người phụ nữ, vung tay lên. Bốn tên thủ hạ tiến lên, nắm chặt thanh trường mâu đã đâm vào người nam nhân, rút ra, lại đâm vào lần nữa.
Nam nhân hét thảm, vết thương đã bị đóng băng lại vỡ ra lần nữa, thân thể của hắn cũng bắt đầu run rẩy, hết sức đau đớn.
Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình thê thảm như vậy, nhắm mắt lại không đành lòng nhìn tiếp. Cô khóc, nước mắt xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp rơi xuống tuyết hóa thành băng.
“Tốt rồi, vậy người vợ hiền lương, nếu muốn giảm bớt đau đớn cho chồng mình, hãy nói cho ta biết con của hai người ở đâu? Thanh kiếm kia ở đâu?”
“Không! Lan, đừng nói cho hắn! Tuyệt đối không thể nói! A a... a a a!”
Lại có hai thanh trường mâu đâm xuyên quả bả vai. Thân thể của người đàn ông giống như một miếng xốp, không thể ngăn cản thanh trường mâu đâm xuyên qua.
Người mặc áo choàng nắm tóc của người phụ nữ, kéo mí mắt cô ra, ép cô phải xem hết cảnh này.
“Nào, nói ra đi, nói cho ta biết đứa bé ở nơi nào. Hai người còn trẻ, mặc dù thực lực rất mạnh nhưng dựa theo tuổi tác thì hẳn là hai ngươi mới kết hôn. Thấy không? Chồng cô còn đang kêu đau ở đó, chỉ cần cô nói ra Thánh Tử của chúng ta ở đâu thì có thể cứu chồng của cô.”
Người phụ nữ mím chặt môi, nhìn thấy trường mâu trên người chồng mình càng ngày càng nhiều, đâm vào nơi cũng càng ngày càng gần điểm chí mạng. So với vết thương nơi thân thể thì tâm cô càng đau hơn.
“Nào, nói đi! Sau đó giao Thánh Tử cho ta. Mặc dù hai ngươi mất đi đứa bé này nhưng hai ngươi vẫn có năng lực và thời gian để tạo ra đứa thứ hai, đứa thứ ba nữa mà. Vì một đứa bé có thể thay thế mà bản thân và chồng phải chết, chẳng phải quá bất công sao?”
Người mặc áo choàng nói một cách chầm chậm, nhẹ nhàng, lời nói tràn đầy sức hấp dẫn. Bờ môi của người phụ nữ run rẩy, ý chí của cô sắp sụp đổ. Cuối cùng, cô chậm rãi mở miệng...
“Không được nói! Lan, đó là con của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không đem cốt nhục của mình giao cho bất cứ kẻ nào!”
Trên người của người đàn ông đã cắm hơn mười thanh trường mâu, nhưng anh ta vẫn nói lớn. Cũng chính tiếng nói này, làm cho người phụ nữ hạ quyết định cuối cùng.
“Thằng khốn, tao tuyệt đối sẽ không đưa con của tao cho lũ chúng mày... đi chết đi!”
Người phụ nữ văng tục một câu đầu tiên trên đời. Cô cũng nhổ nước bọt vào mặt kẻ đang mặc áo choàng.
Người mặc áo choàng buông tay ra. Hắn đứng thẳng người, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, trên mặt hắn đã không còn chút dịu dàng nào nữa. Tới đây, người phụ nữ biết rằng khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã tới.
“Byron... Nếu như có kiếp sau... Em vẫn muốn làm vợ của anh….”
“Lan... Lan... Lan…!!!”
Người mặc áo choàng vung tay lên, hai tên thuộc hạ đi tới, cầm kiếm, đâm xuyên qua tim hai vợ chồng.
Bão tuyết vẫn cứ thổi trong đêm, những bông tuyết mang theo thứ chất lỏng màu đỏ kia bay lên trên trời. Trong con hẻm nhỏ, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại...
Sau khi những thành viên của chìa khóa dọn dẹp thi thể, mấy kẻ đẳng cấp tương đối cao đi tới trước mặt người mặc áo choàng, quỳ xuống, chờ đợi mệnh lệnh. Người mặc áo choàng chỉ trầm ngâm một chút rồi hạ lệnh.
“Sau khi vào trong thành Nagle, hai người bọn chúng đã từng thoát khỏi sự điều tra của chúng ta, cho nên nhất định bọn chúng đã giấu kiếm cùng Thánh Tử đi. Vào trong thành điều tra, mang tất cả trẻ mới sinh về đây, không phân biệt nam nữ.
“Thế nhưng... chủ nhân tôn kính, tên kiếm sĩ kia không phải nói là bé trai sao?”
“Hừ, hắn nói đó là con trai thì chắc chắn là con trai sao? Vì sao không thể là con gái? Đi tìm cho ta, kẻ nào phản kháng thì giết chết.”
“Vâng!”
Bọn thủ hạ lập tức mang người phân tán ra khắp thành, bắt đầu tìm Thánh Tử của bọn chúng.
m thanh bên ngoài thật nhỏ.
Tiếng ồn ào dần biến mất, chỉ còn lại tiếng bông tuyết rơi xuống thùng rác phát ra những tiếng cộc cộc.
Cậu bé hạ tiếng thở, vẫn co ro bên trong thùng rác. Cậu phải ở trong này cho tới khi xác nhận an toàn thì mới ra.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch …
Bây giờ đã là đêm khuya, bên ngoài đã không còn chút ánh sáng nào, cũng không còn bất kì tiếng động nào. Một lúc sau, thậm chí tiếng tuyết chạm vào thùng rác cũng biến mất.
Cậu không biết bão tuyết bên ngoài đã ngừng hay là mình đã sắp không chống đỡ được nữa. Hai chân cậu ngập trong nước bẩn, nước đã đóng băng đôi chân cậu.
Vậy còn bé gái thì như thế nào đây?
Cậu cúi đầu xuống, dùng hàm răng nhẹ nhàng kéo miếng vải đắp trên đầu đứa bé xuống một cách nhẹ nhàng...
Là vì nơi này lạnh sao? Mặt nó lại đỏ bừng. Cậu hơi do dự một chút, cúi đầu xuống, dùng cái trán của mình chạm nhẹ vào trán đứa trẻ...
Thật nóng.
Nó lại sốt rồi.
Cậu lạnh lùng nhìn vào đứa bé trong ngực, hiện tại, cậu đã tỉnh táo vô cùng. Cậu biết giờ phút này nên làm gì, chắc chắn phải ném đứa trẻ sơ sinh đã mắc bệnh đi, sau đó trở về nhà mình. Vừa nãy không biết vì sao cậu lại nhận đứa trẻ này, nhưng cho dù là kẻ ngu cũng biết là cậu không thể mang đứa trẻ này đi khắp nơi được.
Nghĩ tới đây, bàn tay đang ôm chặt đứa bé này bắt đầu buông ra một cách chậm rãi. Bỏ nó vào đống rác...
“Ô...”
Trong thùng rác yên tĩnh, một tiếng động rất nhỏ lại vang lên.
Lúc bàn tay của cậu bé sắp buông ra thì con mắt của bé gái chậm rãi mở ra... Vì không còn được ôm một cách ấm áp sao?
Màu xanh lục.
Nó có một đôi mắt màu xanh lục, vô cùng non nớt.
Đôi mắt này nhẹ nhàng nhìn về phía cậu bé, hiện tại nó còn không biết cái gì cả, chỉ biết nhìn cậu như vậy.
“Hô…”
Tiếng hít thở nhẹ nhàng, giống như đứa bé vốn không yếu. Cái trán của đứa bé đã nóng lên, nó mệt mỏi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lần nữa. Nhưng mà hiện tại vì không được cậu bé ôm và sắp bị ném ở trong đống rác nên đôi tay nhỏ của nó lại nắm chặt tã lót, thân thể nhỏ bé kia run rẩy...
Tay cậu ngừng lại giữa không trung. Đôi mắt vẫn lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm nào. Thời gian chầm chậm trôi, gió bên ngoài vẫn đang thổi...
Đã qua mười phút.
Ánh mắt cậu nhìn xuyên qua nắp thùng rác, nhìn xem động tĩnh bên ngoài. Tay trái cậu thì lại vẫn ôm lấy một thứ đáng lẽ ra không nên ôm. Mà trong tấm vải có một tiếng hít thở nho nhỏ...
Xem ra đã an toàn.
Chân cậu đã đông cứng làm một với vũng nước bẩn, chân đã hoàn toàn không còn cảm giác. Nếu cậu không đi thật sự sẽ bị đông cứng mà chết.
Chuẩn bị đi ra ngoài, cậu nhấc tay phải lên mới phát hiện là mình vẫn nắm một thứ gì đó.
Vừa rồi nguy hiểm quá làm cho cậu quên, bây giờ quan sát tỉ mỉ thì thấy đây là một thanh kiếm, chuôi kiếm thì bị xiềng xích khóa chặt, không thể rút ra được, mà vỏ kiếm thì lại dài hơn cả người cậu.
Cậu nhìn chăm chú lên thanh kiếm này một cách lạnh lùng. Sau ba giây, dò xét đã xong. Cậu không cần loại vũ khí dễ dàng bị bại lộ này, cho nên cậu quyết định ngày mai sẽ bán thanh kiếm này đi. Còn về phần lời dặn dò của người đàn ông kia cậu hoàn toàn không quan tâm.
Đúng, cậu hoàn toàn không quan tâm...
“Lạch cạch.”
Khi cậu chuẩn bị đẩy nắp thùng rác ra thì có một tiếng vang nhẹ từ phía tay phải cậu truyền tới. Ngay sau đó...
Đau đớn, bắt đầu
Người đàn ông kia trông thấy vợ mình đau đớn, tim như bị dao cắt, quát lớn.
Miệng của người mặc áo choàng nhếch lên. Hắn đi tới nơi mà cả hai người có thể thấy, khẽ khom người rồi nói:
“Xin cho phép ta tự giới thiệu bản thân một chút, ta tên là Khóa Chụp, là lãnh tụ của tổ chức Chìa Khóa.”
“Chìa Khóa... Khóa Chụp? Ta không nhớ là đã đắc tội với các ngươi... vợ của ta cũng vậy! Tên của tổ chức này ta cũng chưa từng nghe nói qua! Vì sao... các ngươi hạ độc chúng ta... Còn hủy nhà chúng ta, giết cha mẹ ta, đuổi giết chúng ta?”
Người mặc áo choàng cũng không có lập tức trả lời mà nhìn hai người. Nhìn xong, có vẻ hắn cũng hơi thất vọng, nói ra:
“Ta không muốn đuổi giết các ngươi, chỉ cần các ngươi đem đồ vật kia giao cho ta, ta sẽ lập tức xin lỗi hai người, sau đó mời thầy thuốc tốt nhất chữa trị cho cả hai. Thế nhưng năm ngày trước ta mới tới nhà chơi, nói ra ý định của mình thì hai vị và nô bộc liền tấn công ta. Ta cũng chỉ tự vệ mà thôi.”
“Tự vệ? Ngươi tới đúng ngày vợ ta sinh, sau đó muốn ta đem con trai vừa sinh ra tặng cho ngươi, việc này chỉ là tự vệ sao?”
“Đúng.”
Người mặc áo choàng cười lạnh.
“Hai vị chắc cũng không biết, con trai của hai vị đối với tổ chức của chúng ta quan trọng như thế nào. Nó là Thánh Tử, là một thứ cực kỳ trọng yếu. Vì đền bù tổn thất cho hai vị, ta thậm chí mang tới rất nhiều tiền nhưng mà hai vị lại không thấy biết ơn.”
Nam nhân phun ra một ngụm máu, chửi mắng:
“Cứt chó! Thánh Tử là cái gì? Ta căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì!”
“Ngươi đương nhiên không hiểu. Thực sự thì «Thánh Tử» cũng không phải là tên gọi chính xác, mà hẳn phải gọi là «Thúy Điểu» (chim bói cá).”
“«Thúy Điểu»”? Ngươi có ý gì?”
“Ha ha, ngươi không cần biết. Hiện tại ngươi chỉ nên nói cho ta biết một điều, con của ngươi ở đâu? Còn có thanh kiếm gia truyền của ngươi ở đâu?”
Nam nhân kia xì một tiếng, im lặng không nói.
Sắc mặt của người mặc áo choàng hơi âm trầm xuống. Hắn xoay người, bước tới trước mặt người phụ nữ, vung tay lên. Bốn tên thủ hạ tiến lên, nắm chặt thanh trường mâu đã đâm vào người nam nhân, rút ra, lại đâm vào lần nữa.
Nam nhân hét thảm, vết thương đã bị đóng băng lại vỡ ra lần nữa, thân thể của hắn cũng bắt đầu run rẩy, hết sức đau đớn.
Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình thê thảm như vậy, nhắm mắt lại không đành lòng nhìn tiếp. Cô khóc, nước mắt xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp rơi xuống tuyết hóa thành băng.
“Tốt rồi, vậy người vợ hiền lương, nếu muốn giảm bớt đau đớn cho chồng mình, hãy nói cho ta biết con của hai người ở đâu? Thanh kiếm kia ở đâu?”
“Không! Lan, đừng nói cho hắn! Tuyệt đối không thể nói! A a... a a a!”
Lại có hai thanh trường mâu đâm xuyên quả bả vai. Thân thể của người đàn ông giống như một miếng xốp, không thể ngăn cản thanh trường mâu đâm xuyên qua.
Người mặc áo choàng nắm tóc của người phụ nữ, kéo mí mắt cô ra, ép cô phải xem hết cảnh này.
“Nào, nói ra đi, nói cho ta biết đứa bé ở nơi nào. Hai người còn trẻ, mặc dù thực lực rất mạnh nhưng dựa theo tuổi tác thì hẳn là hai ngươi mới kết hôn. Thấy không? Chồng cô còn đang kêu đau ở đó, chỉ cần cô nói ra Thánh Tử của chúng ta ở đâu thì có thể cứu chồng của cô.”
Người phụ nữ mím chặt môi, nhìn thấy trường mâu trên người chồng mình càng ngày càng nhiều, đâm vào nơi cũng càng ngày càng gần điểm chí mạng. So với vết thương nơi thân thể thì tâm cô càng đau hơn.
“Nào, nói đi! Sau đó giao Thánh Tử cho ta. Mặc dù hai ngươi mất đi đứa bé này nhưng hai ngươi vẫn có năng lực và thời gian để tạo ra đứa thứ hai, đứa thứ ba nữa mà. Vì một đứa bé có thể thay thế mà bản thân và chồng phải chết, chẳng phải quá bất công sao?”
Người mặc áo choàng nói một cách chầm chậm, nhẹ nhàng, lời nói tràn đầy sức hấp dẫn. Bờ môi của người phụ nữ run rẩy, ý chí của cô sắp sụp đổ. Cuối cùng, cô chậm rãi mở miệng...
“Không được nói! Lan, đó là con của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không đem cốt nhục của mình giao cho bất cứ kẻ nào!”
Trên người của người đàn ông đã cắm hơn mười thanh trường mâu, nhưng anh ta vẫn nói lớn. Cũng chính tiếng nói này, làm cho người phụ nữ hạ quyết định cuối cùng.
“Thằng khốn, tao tuyệt đối sẽ không đưa con của tao cho lũ chúng mày... đi chết đi!”
Người phụ nữ văng tục một câu đầu tiên trên đời. Cô cũng nhổ nước bọt vào mặt kẻ đang mặc áo choàng.
Người mặc áo choàng buông tay ra. Hắn đứng thẳng người, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, trên mặt hắn đã không còn chút dịu dàng nào nữa. Tới đây, người phụ nữ biết rằng khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã tới.
“Byron... Nếu như có kiếp sau... Em vẫn muốn làm vợ của anh….”
“Lan... Lan... Lan…!!!”
Người mặc áo choàng vung tay lên, hai tên thuộc hạ đi tới, cầm kiếm, đâm xuyên qua tim hai vợ chồng.
Bão tuyết vẫn cứ thổi trong đêm, những bông tuyết mang theo thứ chất lỏng màu đỏ kia bay lên trên trời. Trong con hẻm nhỏ, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại...
Sau khi những thành viên của chìa khóa dọn dẹp thi thể, mấy kẻ đẳng cấp tương đối cao đi tới trước mặt người mặc áo choàng, quỳ xuống, chờ đợi mệnh lệnh. Người mặc áo choàng chỉ trầm ngâm một chút rồi hạ lệnh.
“Sau khi vào trong thành Nagle, hai người bọn chúng đã từng thoát khỏi sự điều tra của chúng ta, cho nên nhất định bọn chúng đã giấu kiếm cùng Thánh Tử đi. Vào trong thành điều tra, mang tất cả trẻ mới sinh về đây, không phân biệt nam nữ.
“Thế nhưng... chủ nhân tôn kính, tên kiếm sĩ kia không phải nói là bé trai sao?”
“Hừ, hắn nói đó là con trai thì chắc chắn là con trai sao? Vì sao không thể là con gái? Đi tìm cho ta, kẻ nào phản kháng thì giết chết.”
“Vâng!”
Bọn thủ hạ lập tức mang người phân tán ra khắp thành, bắt đầu tìm Thánh Tử của bọn chúng.
m thanh bên ngoài thật nhỏ.
Tiếng ồn ào dần biến mất, chỉ còn lại tiếng bông tuyết rơi xuống thùng rác phát ra những tiếng cộc cộc.
Cậu bé hạ tiếng thở, vẫn co ro bên trong thùng rác. Cậu phải ở trong này cho tới khi xác nhận an toàn thì mới ra.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch …
Bây giờ đã là đêm khuya, bên ngoài đã không còn chút ánh sáng nào, cũng không còn bất kì tiếng động nào. Một lúc sau, thậm chí tiếng tuyết chạm vào thùng rác cũng biến mất.
Cậu không biết bão tuyết bên ngoài đã ngừng hay là mình đã sắp không chống đỡ được nữa. Hai chân cậu ngập trong nước bẩn, nước đã đóng băng đôi chân cậu.
Vậy còn bé gái thì như thế nào đây?
Cậu cúi đầu xuống, dùng hàm răng nhẹ nhàng kéo miếng vải đắp trên đầu đứa bé xuống một cách nhẹ nhàng...
Là vì nơi này lạnh sao? Mặt nó lại đỏ bừng. Cậu hơi do dự một chút, cúi đầu xuống, dùng cái trán của mình chạm nhẹ vào trán đứa trẻ...
Thật nóng.
Nó lại sốt rồi.
Cậu lạnh lùng nhìn vào đứa bé trong ngực, hiện tại, cậu đã tỉnh táo vô cùng. Cậu biết giờ phút này nên làm gì, chắc chắn phải ném đứa trẻ sơ sinh đã mắc bệnh đi, sau đó trở về nhà mình. Vừa nãy không biết vì sao cậu lại nhận đứa trẻ này, nhưng cho dù là kẻ ngu cũng biết là cậu không thể mang đứa trẻ này đi khắp nơi được.
Nghĩ tới đây, bàn tay đang ôm chặt đứa bé này bắt đầu buông ra một cách chậm rãi. Bỏ nó vào đống rác...
“Ô...”
Trong thùng rác yên tĩnh, một tiếng động rất nhỏ lại vang lên.
Lúc bàn tay của cậu bé sắp buông ra thì con mắt của bé gái chậm rãi mở ra... Vì không còn được ôm một cách ấm áp sao?
Màu xanh lục.
Nó có một đôi mắt màu xanh lục, vô cùng non nớt.
Đôi mắt này nhẹ nhàng nhìn về phía cậu bé, hiện tại nó còn không biết cái gì cả, chỉ biết nhìn cậu như vậy.
“Hô…”
Tiếng hít thở nhẹ nhàng, giống như đứa bé vốn không yếu. Cái trán của đứa bé đã nóng lên, nó mệt mỏi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lần nữa. Nhưng mà hiện tại vì không được cậu bé ôm và sắp bị ném ở trong đống rác nên đôi tay nhỏ của nó lại nắm chặt tã lót, thân thể nhỏ bé kia run rẩy...
Tay cậu ngừng lại giữa không trung. Đôi mắt vẫn lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm nào. Thời gian chầm chậm trôi, gió bên ngoài vẫn đang thổi...
Đã qua mười phút.
Ánh mắt cậu nhìn xuyên qua nắp thùng rác, nhìn xem động tĩnh bên ngoài. Tay trái cậu thì lại vẫn ôm lấy một thứ đáng lẽ ra không nên ôm. Mà trong tấm vải có một tiếng hít thở nho nhỏ...
Xem ra đã an toàn.
Chân cậu đã đông cứng làm một với vũng nước bẩn, chân đã hoàn toàn không còn cảm giác. Nếu cậu không đi thật sự sẽ bị đông cứng mà chết.
Chuẩn bị đi ra ngoài, cậu nhấc tay phải lên mới phát hiện là mình vẫn nắm một thứ gì đó.
Vừa rồi nguy hiểm quá làm cho cậu quên, bây giờ quan sát tỉ mỉ thì thấy đây là một thanh kiếm, chuôi kiếm thì bị xiềng xích khóa chặt, không thể rút ra được, mà vỏ kiếm thì lại dài hơn cả người cậu.
Cậu nhìn chăm chú lên thanh kiếm này một cách lạnh lùng. Sau ba giây, dò xét đã xong. Cậu không cần loại vũ khí dễ dàng bị bại lộ này, cho nên cậu quyết định ngày mai sẽ bán thanh kiếm này đi. Còn về phần lời dặn dò của người đàn ông kia cậu hoàn toàn không quan tâm.
Đúng, cậu hoàn toàn không quan tâm...
“Lạch cạch.”
Khi cậu chuẩn bị đẩy nắp thùng rác ra thì có một tiếng vang nhẹ từ phía tay phải cậu truyền tới. Ngay sau đó...
Đau đớn, bắt đầu