Chương : 1
Cô nàng chết tiệt Cao Hiểu Vi đã nói: Gái già như Thẩm Đình giống như đoàn tàu hỏa treo lơ lửng bên sườn núi, nửa đoàn tàu đã rơi vào không trung, chỉ còn lại một phần còn dính vào đường ray, khiến nó tạm thời không rơi xuống được. Nam nữ trong thế giới này đều vượt ra “đường ray” đạo đức, còn Thẩm Đình thì cứ chuệch choạc lảo đảo trên đường ray mãi.
Đi mãi rồi có ngày cũng chết. Thẩm Đình cũng từng yêu, lúc yêu đương mặn nồng nhất, bạn trai thích ôm cô, sung sướng nói cô rất “quan trọng”; về sau anh ta chỉ nói với vẻ chán ghét rằng “trọng lượng” cô quá nặng. Thẩm Đình từng chắc chắn rằng mình sẽ có một hôn lễ như cổ tích, giống như chúng ta từng ngỡ rằng mình nhất định sẽ tạo nên một sự nghiệp hiển hách, mà bây giờ lại lặng lẽ làm một ngành nghề bình thường không ai biết đến, chưa bao giờ bật lên hẳn đám đông.
Như bây giờ đây, cô đang vội vàng chạy đi xem mắt. Thời gian của một gái già quý báu đến mức phải được tính bằng đồng hồ bấm giây. Dùng thời gian vô giá làm những chuyện vô giá, cách duy nhất bù đắp chính là phải xem mắt cho được một người đàn ông có giá. Thực ra cô không quá kích động, vì cô cho rằng luôn có người đàn ông hoàn hảo nhưng tiếc là đều đã qua đời, chỉ còn lại một người may mắn sống sót, nhưng nếu bạn gả cho anh ta, bạn vẫn sẽ phiền muộn, một năm chỉ được gặp anh ta đúng một lần, mà ngày ấy sẽ rất nhiều người cần anh ta hơn bạn, hôm ấy chính là lễ Giáng Sinh.
Thẩm Đình vừa tưởng tượng đến bạn trai hoàn hảo chưa bao giờ xuất hiện của mình vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, rồi đâm sầm vào một bờ vai rộng, chắc không phải là bạn trai hoàn hảo xuất hiện sớm chứ? Cô vén mái tóc hơi rối của mình, ngước lên nhìn, tư thế mong chờ đầy mơ mộng bỗng bị hiện thực phá tan – là bạn trai cũ của cô, và cả bạn gái của anh ta. Bạn gái anh ta từng là bạn thân nhất thời đại học của cô, trong ngày sinh nhật của Thẩm Đình, diễn xuất tuyệt vời của họ đã khiến Thẩm Đình lĩnh ngộ sâu sắc thế nào là phản bội.
Người bạn đã từng thân thiết ấy khi nhìn rõ là Thẩm Đình thì xúc động thốt lên: “Là cậu sao, Thẩm Đình! Lâu quá không gặp rồi nhỉ.” Vừa nói vừa tỏ vẻ cảm động vén mớ tóc mái ra, tay phải bất giác nắm chặt tay bạn trai mình hơn.
Khoảnh khắc chia tay hoành tráng nhất thế kỷ trong tích tắc bỗng tràn ngập đầu óc Thẩm Đình, cô gái kia đã tay nắm tay với bạn trai cô trong ngày sinh nhật cô, kể lể tình yêu của họ là tình yêu chân chính, như thể trước kia cô chỉ chú tâm đến tài vật của người ta. Cô ta nước mắt nước mũi đầm đìa thỉnh cầu cô tác thành cho họ: “Thẩm Đình, chúng ta vẫn là bạn tốt nhé, được không, tâm nguyện được làm phù dâu cho nhau vẫn không thay đổi, được không.” Con tiện nhân ấy làm đĩ mà còn lập bảng trinh tiết, cứ làm như người có lỗi là Thẩm Đình ấy. Thẩm Đình tức đến độ muốn thổ huyết, bàn tay vung lên tát vào gương mặt đẫm nước như hoa lê trong mưa kia: “Các người là một đôi chó má, đứa là kẻ cướp đứa là điếm, còn đòi bà đây ủng hộ các người hả?”
Chuyện cũ đã trôi qua, tình cảm như gió cuốn.
Sao lại như thế, cô ta không béo đến chín mươi ký, cũng không xấu xí như một bà già lọm khọm; còn anh ta không bị hói đầu, cũng chẳng có bụng bia. Nguyện vọng của cô chẳng điều nào trở thành hiện thực.
Thẩm Đình lạnh lùng nói: “Trùng hợp thật, thật là có duyên!” Phân thối thối đến tận bây giờ.
Cô gái bán hàng trong cửa hàng tiện lợi phóng ánh mắt nhanh như điện, ba người biết ý mà đi khỏi đó.
“Người bạn thân” tiếp tục xúc động. Cũng đúng, cô ta luôn là kẻ chiến thắng: “Thẩm Đình, dạo này thế nào? Mình nhớ cậu lắm.”
Cô không bạn trai không sự nghiệp, đúng là bi kịch, lý ra cô phải xinh đẹp giàu có, được đội bảo vệ dẹp đường, chào hỏi họ thản nhiên xong bỏ đi khiến họ tiếc đến đứt ruột. Thẩm Đình vẫn thẳng thắn đáp: “Cậu rảnh rỗi thế à, tôi mà lại được xếp vào vị trí để cậu nhớ đến?”
Cô nàng cười xởi lởi: “Đúng thế, dù sao gần đây mình cũng vừa nghỉ việc nên không có việc gì làm. Còn cậu, vẫn bán mạng cho công việc à?”
Thẩm Đình châm biếm: “Đương nhiên là tôi cần công việc. Tôi có phải mèo thần tài, chỉ cần vẫy tay là tiền chui vào túi đâu.”
Cô nàng nghe xong thì gật gật đầu tán thành, tiến hành tự kiểm điểm bản thân: “Không ngờ bao năm rồi mà cậu vẫn mạnh mẽ như thế, cậu nhìn mình này, mình không thể được như thế, cậu cũng biết tính mình đấy. Nhưng có lúc mình thấy thế này cũng được. Phụ nữ mạnh mẽ quá cũng chưa chắc là tốt, bạn bè lâu năm nên mình mới khuyên cậu, tính cách cậu có lúc phải sửa đổi thật đấy.”
Những lời có vẻ tốt bụng nhưng chứa đầy dao găm ấy khiến Thẩm Đình nổi cáu: “Đương nhiên tôi phải sửa nhiều. Lúc trẻ không phân biệt tốt xấu, thấy cái gì lấp lánh thì tưởng là đồ tốt, nghĩ đủ mọi cách để có được nó, đến khi nhìn kỹ thì lại là một đống phân chó. Bây giờ tôi không còn ngu ngốc thế nữa, là vàng hay phân chó thì đã phân biệt rõ rồi.”
Bạn trai cũ mặt đỏ bừng, tuy rằng chuyện cũ đã qua lâu lắm rồi. Thẩm Đình cười lạnh trong lòng, đám phân chó đó lại còn biết đỏ mặt kia đấy. Nhưng cô bạn kia rõ ràng là mặt dày hơn hẳn, thân mật trách móc vẻ bất nhã của cô: “Thẩm Đình, đừng nói những từ ấy mãi như thế. Đúng rồi, bọn mình sắp kết hôn đấy. Cũng ấp ủ gần bảy năm rồi, hà hà! Vốn đã hứa hẹn với nhau cậu sẽ là phù dâu, nhưng không cách nào liên lạc được với cậu nên đành tìm người khác mất rồi.” Cô nàng thở dài vẻ vô cùng tiếc nuối. Hiển nhiên là cô ta còn nhớ cú bạt tai ấy nhưng đã quên mất nguyên nhân.
Bọn họ sắp kết hôn, cặp đôi thành công duy nhất trong lớp, đó là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp. Nhưng đối với Thẩm Đình thì lại là câu chuyện cổ tích hắc ám ác độc nhất. Thế giới này không phải người đúng là người thắng, mà kẻ thắng là kẻ đúng.
“Nhưng hôn lễ của bọn mình cậu nhất định phải đến dự đấy.” Cô ta nắm lấy tay Thẩm Đình.
“Hay chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện đi.” Cô ta nhìn đường phố tấp nập, cho rằng ở đây không thích hợp để hàn huyên tâm sự.
Thật không ngờ lại còn muốn bắt tay cô, thực đúng là một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại nổi, ai cũng biết cô ta cần một chỗ để phát huy thế mạnh của mình. Lửa giận vô cớ bỗng bốc lên ngùn ngụt: “Không cần, tôi đang bận, lần sau hãy nói.”
“Haizzz, lần sau biết phải đợi đến bao giờ, vậy hôn lễ của bọn mình không được vắng mặt đấy nhé, rất nhiều bạn học cũng đến, cậu phải đến đấy! Nếu tiện thì đưa bạn trai cùng đến… chắc cậu chưa kết hôn nhỉ?”
“Để xem sao đã.” Cô nóng nảy đáp. Sau khi tốt nghiệp cô lăn lộn trong xã hội cũng đã mười năm rồi, ngoài người yêu ra thì người nào cũng từng gặp mặt, bị ném vào lò luyện kim đơn của Thái Thượng Lão Quân để luyện thành một nữ chiến sĩ gang thép.
“Chắc không phải là cậu chưa có bạn trai chứ hả. Nhưng cũng chẳng có gì phải ngại ngùng đâu.” Cô nàng tỏ vẻ thông cảm, như thể đã thấy được cuộc đời thảm hại của cô vậy.
Thẩm Đình lần này đã nghe ra, cô ta rất hận cô. Người hận thù phải là Thẩm Đình chứ, đúng là kỳ tích. Cô tức đến độ lục phủ ngũ tạng đều đau nhói, nhưng hiện thực là thế, cô không thể nào phản bác lại, thực sự là ngoài tuổi tác ra cô chẳng có gì cả. Tuy cô không thấy có gì phải hổ thẹn, nhưng một người phụ nữ gần ba mươi lại chẳng có người yêu, dường như bẩm sinh đã thấp hơn người khác một bậc. Sự tự trọng còn lại không cho phép cô lùi bước, nên cô cố nặn một nụ cười: “Nếu các bạn đã có lòng thì tôi sẽ đi.”
“Vậy quyết định thế nhé, mình về viết ngay thêm một thiệp mời nữa gửi cậu.” Cô bạn hào hứng lắc tay bạn trai, “Về nhà anh nhớ nhắc em nhé, trí nhớ em không tốt mà gần đây lại bận quá.”
Đã bảy năm rồi, Thẩm Đình cũng không còn hận thù gì hai người ấy nữa, nhưng cô bạn kia lại rất vui thích được tạo thêm thù mới. Thẩm Đình thờ ơ nói: “Tôi còn việc gấp, đi trước đây.” Nói chuyện với cô ta thật đau khổ đến mức bị cưỡng ép một ngày xem liên tiếp một trăm năm mười tập phim “Tạm biệt, A Lang”, hoặc “Ý khó quên” vậy.
Bạn trai cũ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Vậy được, liên lạc thường xuyên nhé.” Thẩm Đình đi đến chiếc xe cũ kỹ của mình, văng vẳng tiếng cô bạn tỏ ý thương hại: “Cậu ấy vẫn một mình à, thật đáng thương.”
Bạn trai cô ta phụ họa: “Bây giờ gái già mỗi lúc một nhiều.”
Cô nhanh chóng khởi động xe, nó vẫn còn đang khục khặc thở dốc, rồi cô thấ hai người họ lái một chiếc xe mới cáu lướt qua trước cô.
Ai chả muốn kiêu ngạo trước mặt đối thủ? Tiếc là thế giới này không có đạo lý đó. Tâm trạng cô buồn rầu đến mức gần như suy sụp, gặp bạn trai cũ trên đường, với tuổi tác cô bây giờ thì tần suất xảy ra rất lớn, nhưng ai lại thê thảm được như cô. Mỗi người đều hạnh phúc, đến cái hạnh phúc của cặp đôi khốn kiếp kia cũng như hoa nở, chỉ minh cô là giống một phiến lá rơi lúc nào cũng bị cuốn theo gió. Thời gian sao rùng mình một cái đã là bảy năm, ngay cả cô cũng thấy chơi vơi. Hạnh phúc ở đâu? Cô bỗng nảy ra một suy nghĩ bồng bột, muốn đến ngắm Miumiu.
Miumiu là nhãn hiệu giày cô yêu thích nhất thời thiếu nữ, là mơ ước tuổi thanh xuân. Lúc ấy cô đã từng gặp một cô gái xinh đẹp, cô gái ấy ngây thơ và rất hạnh phúc nói với cô rằng: “Chỉ cần mang Miumiu vào thì sẽ đi đến bất cứ đâu, hạnh phúc nào cũng sẽ có được.” Nhìn ánh mắt trong sáng và xinh đẹp của cô ấy, cô cũng đã tin, một cách ngây thơ và hạnh phúc.
Cô đứng ngoài cửa kính, thấy kiểu giày đặc trưng nhất mà trước kia cô thích nhưng không có tiền mua, nay tuy vẫn không có tiền, nhưng chí ít có thẻ tín dụng, song đã không có tuổi thanh xuân đã phối hợp với đôi giày ấy. Trong lòng Thẩm Đình dậy lên một nỗi ai oán đang điên cuồng gào thét: “Cuộc đời tôi tại sao luôn như thế, mãi mãi không thể bù đắp những thứ đã mất.” Cô lấy chiếc điện thoại rung bần bật trong túi ra, không cần nhìn cũng biết là cô nàng phiền phức Cao Hiểu Vi gọi đến. Giọng nói the thé của cô nàng đâm vào trung khu thần kinh của cô: “Đồ chết tiệt, cậu có chuẩn bị đi xem mắt chưa đấy, đừng có đến muộn rồi về sớm để chị đây khó ăn khó nói với người ta, không thì đừng hòng gặp mặt chị đây nữa.”
“Cậu thì có thể ăn nói với người ta, còn tớ thì chẳng cách nào ăn nói với mình. Chị đây cần một người bạn thấu hiểu tâm hồn, còn cậu thì lại giới thiệu cho tớ một đống đá cản đường.” Thẩm Đình cười khì.
“Đừng có tươi cười hớn hở với tôi, liệu mà biểu hiện cho tốt, cậu cứ yên lặng ngồi là còn ra dáng người được một tí, đừng mở miệng, cậu chỉ cần mở lời là toàn những câu khắc nghiệt thôi.”
“Nói thật mà, chị Cao à. Nếu tớ đã không tìm ra người yêu để kết hôn thì đành liên hôn với tiền thôi, nhân dân tệ của đối tượng mới chất lên có hợp với tớ không?” Thẩm Đình cố ý đùa Cao Hiểu Vi và cũng đùa cợt chính mình, nhưng bỗng thấy lòng chua xót lạ lùng. Kỳ thực ai mà chả muốn có một người bạn đời đầu gối tay ấp cạnh mình, cùng thưởng hoa thưởng nguyệt, nhưng cuối cùng mấy ai được như ý? Nếu không có được tình yêu thì không nên oán trách số phận, mà nhiều lắm cũng chỉ có thể trách mình không may, hoặc thực ra là vì mình đã mất đi khả năng yêu, trái tim không còn rung động vì ai nữa. Thế thì, vì cuộc sống mà tìm một người cùng ăn uống ngủ, cuộc đời có trở nên ý nghĩa hơn không? Hay là hồi tưởng lại chỉ còn thấy ám ảnh?
Cô vốn đã thề sẽ độc thân suốt đời với Cao Hiểu Vi, ai ngờ giữa đường xuất hiện một anh Trình Giảo Kim cắn trúng Cao Hiểu Vi, từ đó con đường độc thân chỉ còn lại mình cô đơn chiếc, Cao Hiểu Vi hổ thẹn chỉ có một ước muốn là thay cô túm một anh chàng để kết hôn.
“Bây giờ cậu bớt lắm lời đi, xem mắt xong đã hẵng hay, thật phiền lòng.”
“Nếu cậu đã lo lắng cho tớ thế thì thà kết hôn với tớ cho rồi đi, chồng ơi.” Thẩm Đình chưa nói xong, Cao Hiểu Vi đã chả màng nghe hết, cúp luôn máy.
Thẩm Đình lại nhìn đôi giày ấy, bỗng nhiên lên cơn: “Được thôi, hôm nay phải dứt ruột ra mua mày, không mang được cũng chẳng sao, tao phải đông lạnh mày để trả thù cho tuổi thanh xuân của tao.” Cô bắt đầu hùng hổ lái chiếc xe QQ cũ rích tàn tạ của mình đến ngân hàng, “Bà đây nhất định phải mua mày bằng tiền mặt từng tờ từng tờ, để xả nỗi hận trong lòng.” Đang nghĩ sung sướng thì đèn đỏ trước mặt sáng lên, cô vội vàng thắng xe lại, hạ tốc độ xuống con số 0 ngay trước vạch qua đường.
Cô không nhìn thấy chiếc xe phía sau cũng chịu khổ theo mình, cũng may chiếc Cadillac đó tính năng tốt, nếu không đã hôn xe cô thắm thiết rồi, người trong xe ấn mạnh một hồi còi, mắng: “Muốn chết hả.” Bỗng nhiên nhớ ra ở đây cấm bấm còi nên lại mắng một tiếng, “Shit!”
Thẩm Đình tiếp tục lái xe về phía tương lai ảm đạm của mình, mấy phút sau mới phát hiện ra bên cạnh có một chiếc xe luôn chạy song song mình, Cadillac mà lại cùng tốc độ với QQ rách nát của cô, đúng là lãng phí, cô kinh ngạc mừng thầm. Chủ xe quay cửa kính xuống, ra sức vẫy tay với cô, Thẩm Đình thầm nghi ngại, tên điên đó đang làm trò gì nhỉ, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một anh chàng trẻ tuổi, nhỏ hơn cô khoảng ba, bốn tuổi, một gương mặt góc cạnh, ánh mắt sáng như sao sắc nhọn, sống mũi cao và đôi môi mỏng, đúng là một chàng trai đẹp được kế thừa sau Tống Ngọc (học trò của Khuất Nguyên, dân tộc Hán, thời Chiến Quốc, có một sắc đẹp như mùa xuân, như tuyết trắng). Ngũ quan hợp lại lại toát lên một vẻ cao ngạo khó gần. Trong tích tắc, cô đã chấm điểm rất cao cho ngoại hình anh ta, quả nhiên cô vẫn không có sức đề kháng với trai đẹp. Thế là cô xoay cửa kính xuống một cách tao nhã, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người ấy vang lên trong làn gió xuân ấm áp: “Bà chị, chị muốn lái xe thẳng đến Quỷ Môn Quan à?”
Chẳng trách Phật đã nói: Tất cả sắc đẹp đều là hư ảo. Giọng nói rất hay, nhưng lời nói rất chối tai. Thẩm Đình vẫn chưa hiểu là chuyện gì thì người đó lại nói: “Dừng xe đột ngột như thế, rốt cuộc là có biết lái hay không?”
Thẩm Đình mới hiểu ra lúc nãy suýt nữa đã hại đến người vô tội, tuy trong lòng đã giảm mất bốn mươi điểm cho người đó, nhưng vẫn cảm thấy nên xin lỗi: “Xin lỗi…” Chưa nói xong, cô đã nghe người đàn ông ấy bảo: “Cũng chỉ có những người bị ế như các chị mới muốn chết như thế.”
Loại đàn ông gì thế này, không phong độ gì cả, độc mồm như thế, Thẩm Đình vốn chẳng phải người dễ tính gì, bị chọc đúng chỗ đau nên lập tức nổi điên: “Tiểu quỷ, cậu đến tuổi lấy bằng lái chưa hả? Dám lý sự với bà đây à.” Sau đó xoay cửa kính lên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng “này này” nho nhỏ, giống như tiếng kêu cứu yếu ớt dưới giếng sâu, cô vô cùng hài lòng thưởng thức vẻ mặt anh ta lúc đó.
Đi được mười phút, Thẩm Đình thầm kêu khổ, hắn ta vẫn đi theo cô mãi, xem ra không định buông tha cô dễ dàng mà cứ theo suốt phía sau. Điểm này Thẩm Đình phải chịu đựng, nếu chiếc QQ của cô mà thắng nổi Cadillac thì Trung Quốc đã vượt Anh bằng Mỹ rồi. Thẩm Đình lẩm bẩm: “Người gì thế này, bé xé ra to. Mà cứ lại là hôm nay, đúng là xui xẻo.” Thẩm Đình đoán chắc người đàn ông ấy là do ma quỷ phái đến, khiến cô không mua được Miumiu. Con người thường có tâm lý thế này, giống như một con bạc, hễ đánh là thua, cho đến một lần, một cô nàng béo tròn đi ngang anh ta đánh rắm một cái, thế là anh ta đã thắng bạc một cách lạ lùng, và anh ta đã chắc chắn mùi vị ấy có tác dụng quan trọng với lần đánh thắng đó, về sau ngày nào cũng đeo bám theo cô nàng béo tròn ấy. Bây giờ Thẩm Đình chính là kẻ đánh bạc, với đôi giày Miumiu kia cô lại càng phải có được.
Hai người cùng đến ngân hàng, Thẩm Đình nhìn thấy một chỗ đậu xe, người kia cũng chẳng cho cô như ý. Hai người cứ đứng đực ra đó, Thẩm Đình nghĩ: Dù sao hôm nay chị đây cũng nghỉ ngơi, đấu với cậu đến cùng, để cậu biết thế nào là “Thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhậm nhĩ Đông Tây Nam Bắc phong” (ý chỉ người nào đó dù gặp bao khó khăn vùi dập nhưng vẫn kiên định lập trường của mình). Thế là chẳng ai chịu nhường nửa bước, bảo vệ thấy cảnh sặc mùi thuốc nổ đó đã vội vàng chạy đến khuyên giải, ra hiệu cho bên nam: “Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ”. Rồi lại khuyên bên nữ: “Phụ nữ tốt không đấu với đàn ông.”
Thẩm Đình khoát khoát tay, cố ý nói bằng giọng lanh lảnh, giống như mấy chiếc xe tuyên truyền sinh đẻ có kế hoạch phát loa oang oang trên đường mấy năm trước: “Tôi là phụ nữ thời đại mới, chưa bao giờ sợ đấu tranh với đàn ông, anh bảo tên ấy cút sang một bên đi.”
Người đàn ông kia liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói với bảo vệ: “Tôi là khách hàng VIP của ngân hàng các anh.” Thế là, bảo vệ đã bắt Thẩm Đình cút sang một bên.
Cái xã hội độc ác tàn nhẫn xấu xa, Thẩm Đình vừa mắng vừa đến máy ATM để rút tiền. Càng khiến người ta tức tối là, máy ATM đã hết tiền, thật giống như một con gà mái nuôi đã lâu rồi phát hiện ra nó không đẻ trứng được, cô tức đến nỗi chỉ muốn cho cái máy ATM đó ngồi tù không thời hạn.
Kỳ lạ, sau khi đụng phải gã đàn ông ấy thì chẳng có chuyện nào suôn sẻ. Cô nàng thường dân đành đến xếp hàng trong ngân hàng sau một đoàn người rồng rắn, khó khăn lắm mới đến lượt, hùng dũng bước đến ô cửa thủ tục, đối diện với nụ cười như được photoshop của cô gái nhân viên, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm không lành. Có một bóng đen đang đến gần mình, một người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu đang đứng bên trái, ngước lên nhìn, không phải là kẻ thù lúc nãy thì còn là ai được?! Gã đàn ông ấy thản nhiên nói với nhân viên: “Tôi là khách hàng VIP.” Giọng anh ngắn gọn mạnh mẽ.
Nhân viên ngân hàng mỉm cười: “Vâng, tiên sinh, chúng tôi có nơi dành riêng cho khách hàng VIP.”
Gã đàn ông ấy nghiêng đầu về phía cô, nói với vẻ bình thản: “Tôi chỉ cần đứng trước cô này là được.”
Nhân viên ngân hàng nhìn hai người họ với vẻ kinh ngạc.
Núi lửa tạm ngừng trong lòng Thẩm Đình cuối cùng đã phun trào: “Này, chị đây rốt cuộc đã làm gì cậu hả, tôi cưỡng hiếp cậu à? Mà cậu cứ đeo bám tôi mãi thế?” Cô nàng nhân viên há mồm trợn mắt nhìn Thẩm Đình đang hùng hổ hét.
“Chị có khả năng đó à?”
“Tại sao không, bây giờ nam nữ bình đẳng, nữ cường nhân rất nhiều.” Chắc có lẽ đó là lần đầu họ nghe từ “nữ cường nhân” được giải thích như thế.
“Chị có tư cách đó à?” Anh ta tiếp tục hỏi với vẻ khiêu khích.
Một trận cãi nhau vô cùng thú vị đã thu hút rất nhiều cặp mắt tò mò của quan chúng, ngân hàng vốn nhộn nhịp ồn ào như ở chợ bỗng chốc tĩnh lặng hẳn. Thẩm Đình nghiến răng, cô đã làm tổn thương anh ta nhiều thế hay sao? Còn về chuyện cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, phải bảo vệ hình tượng mình trước đã. Trước kia người ta đều nói cô là Đại Vương Độc Miệng, đây là lần đầu tiên cô thấy nên tích chút đức để khỏi lãng phí mồm miệng mình thì hơn. Lúc quay người bỏ đi vẫn bất cẩn đạp lên chân anh ta bằng đôi giày cao gót của mình, sức lực đó như thể đang dùng một lưỡi dao sắc vậy. Cô muốn để lại cho anh ta một ký ức sắc nhọn. Người ấy kêu lên một tiếng nho nhỏ, trong ngân hàng đang im lặng, âm thanh đó nghe rất vang dội. Cô liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt đắc ý, đôi giày cao gót giúp cô bỏ đi rất nhanh chóng, bỏ lại những ánh mắt phức tạp của mọi người phía sau lưng, những cao thủ đích thực đều cô đơn, để mọi người sùng bái.
Trận chiến đầu kết thúc, Thẩm Đình tâm trạng cực tốt, cô đã trừng phạt ma quỷ thay Thượng Đế, dương dương đắc ý mở nhạc trong xe lái đến một ngân hàng khác để rút tiền, sau đó giống như một con ong mật vui vẻ bay đến đóa hoa ngọt ngào.
Đến cửa hàng Miumiu, cô đứng trước đôi giày phát sáng được trưng bày trong tủ, không nhịn được gật gù cảm thán: “Ôi, rất sang, rất hợp với mình.” Cùng lúc cô đưa tay ra, một bàn tay đen tội ác khác cũng chạm vào đôi giày, Thẩm Đình bất giác quay lại nhìn xem là chuyện gì thì giật nảy mình, trời ơi sao xui quá vậy, lại là anh ta. Anh ta có đính máy theo dõi trên người mình hay sao? Hiển nhiên người đàn ông kia cũng nhận ra cô, mà ký ức cũng rất rõ ràng. Lông mày anh ta nhăn lại, có một vẻ lạnh lùng và cứng rắn khó tả. Nhân viên bán hàng đứng cạnh còn thổi thêm gió vào lửa với vẻ khó xử: “Hai vị đều thích đôi giày đó à, nhưng chỉ còn lại một đôi cuối cùng thôi, ở nơi khác cũng không còn hàng nữa.”
Đã cùng chung mái nhà nên Thẩm Đình lấy hết can đảm lên tiếng chào anh ta: “Hi.”
Anh ta lạnh lùng nhìn cô một cái, Thẩm Đình tiếp tục nói: “Hay là cậu nhường tôi nhé, tôi thật sự rất muốn mua nó từ rất lâu rồi.”
“Dựa vào đâu?”
“Cậu không thể cứ giành một đôi giày cao gót với một người phụ nữ như tôi chứ, không tốt cho hình tượng của cậu đâu.” Thẩm Đình ra sức thuyết phục, mong anh ta hạ đao tu nhân tích đức để được thành Phật.
“Tôi còn nhớ mới đây chị nói là nam nữ bình đẳng.” Đúng là quả báo.
Thẩm Đình nói: “Cậu muốn tặng cho bạn gái phải không, có thể mua đôi khác mà, đôi này chưa chắc hợp với cô ấy, có thể đôi khác hợp hơn chăng?”
“Đôi này cũng không hợp với chị, đây là giày của các cô gái trẻ, nhưng chị không hiểu chị đã là thiếu phụ rồi à?” Giọng điệu nghi ngờ, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn cô vẻ khẳng định.
Nhịn nhịn nhịn. “Tại sao cậu cứ không chịu nhường tôi?” Thẩm Đình dịu dàng hỏi.
“Bảo tôi thương hại chị à? Phụ nữ thời đại mới?” Giọng điệu có vẻ đắc ý.
“Dù sao chị đây cũng không thể nhường cậu đâu, tay tôi đã đụng đến đôi giày trước, cô bán hàng cũng thấy đúng không?”
Không nhịn được nữa thì việc gì phải nhịn, cô hét lên, không quên dùng từ “chị” để nhắc nhở anh ta nên tôn trọng trưởng bối. Quay sang hỏi cô bán hàng, người đàn ông ấy cũng nhìn, cô nàng bán hàng thấy ánh mắt không mấy thân thiện của anh thì như bị sáp nến đốt phỏng tay, trở nên vừa nhỏ bé vừa mềm dịu: “Hai vị, xin lỗi, thực sự tôi không nhìn rõ.”
“Thế thì chia đều đi, công bằng, mỗi người mua một chiếc.” Thẩm Đình đã tính toán, định lấy lý do đó để gạt bỏ suy nghĩ giành giật của anh ta.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, có lẽ cảm nhận được quyết tâm sắt thép của cô, cô đã thề sẽ cùng sống chết với đôi giày ấy rồi. Thẩm Đình thầm mừng.
Sau đó nghe anh ta nói: “Đương nhiên, tôi không thể cho chị cả hai chiếc.”
Sắc mặt Thẩm Đình tái xanh, gặp phải anh ta đúng là vận hạn của cô, cô phải dùng nửa tháng lương của mình mua một chiếc giày, mua về để làm gì? Mang về thắp hương cúng Phật hay sao???
“Nếu chị không muốn thì tôi cũng chẳng ý kiến.” Vẻ vui mừng trên nỗi khổ người khác toát ra trong giọng nói lạnh lùng của anh ta bị cô nghe thấy, anh ta đang khinh bỉ cô, trả thù cô.
Không thể để phụ nữ mất mặt, Thẩm Đình nghiến răng bỏ tiền ra mua. Hai ba cô bán hàng đưa mắt nhìn nhau, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, tuy từ mặt số học thì hai người tự thanh toán tiền chiếc giày của mình, cộng lại cũng bằng giá một đôi. Nhưng vấn đề ở chỗ, hộp giày phải đưa cho ai?
Anh chàng kia đột nhiên như bị thiên sứ nhập thân, lòng bao dung vĩ đại trỗi dậy, ánh mắt cuối cùng đã có chút ánh dịu dàng, giễu cợt: “Hộp giày đưa chị ấy đi, về nhà rồi có thể cất chiếc giày vào, tôi hiểu một người phụ nữ ngày nào cũng nhìn chiếc giày mình không mang được là chuyện đau buồn biết bao.”
“Ai cần cậu lo.” Thẩm Đình nói với vẻ bực tức, lần đầu trong đời bỏ tiền ra mua tội nợ về nhà. Nếu có máy quay ở đây, quay lại rồi chuyển lên trên trang mạng youku, Thẩm Đình cô chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Quả nhiên là nhân viên bán hàng của nhãn hiệu quốc tế, nụ cười quốc tế trên gương mặt dù đụng phải hai nhân vật hiếm có như vậy cũng vẫn tỏ ra bình thản, dịu dàng bảo họ biết gần đây trong cửa hàng có hoạt động, sẽ giữ số điện thoại của hai người lại: “Nếu may mắn được rút thăm trúng thì hai vị có thể cùng đến tham gia hoạt động của chúng tôi.”
Thẩm Đình kêu lên: “Trời ơi, đó mà là may mắn à? Tôi và cậu ta không quen không biết, chị đây không bất hạnh đến nỗi cùng xuất hiện với loại người đó chứ.”
“Nếu cùng xuất hiện, những người không hiểu chân tướng chắc chắn sẽ hâm mộ tôi có một bà dì trẻ trung như vậy.” Anh ta nhìn cô một cái, ném lại một câu rồi bỏ ra ngoài, để lại Thẩm Đình bị nội thương trầm trọng. Sau đó nhìn thấy dáng đi anh ta có vẻ tập tễnh, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng nhưng chỗ bị đạp vẫn rất đau, Thẩm Đình bỗng thấy sảng khoái hẳn, giống như quảng cáo vẫn nói “mát tận ruột, tim bay lượn”!
Hẹn sáu giờ xem mắt, vẫn còn nửa tiếng nữa. Thẩm Đình nhìn chiếc giày cô đơn, bỗng thấy đau buồn: Trời ơi, đừng châm chích con thế chứ, cho dù mua giày cũng bắt con chỉ mua được một chiếc. Đang u sầu thì “vua nhiều chuyện” trong công ty gọi điện đến, “vua nhiều chuyện” tên thật là Vương Nghi Băng, ước mơ là tham gia cuộc thi hoa hậu hoàn vũ, trước mắt nguyện vọng của cô nàng đã được hiện được một tí, vì cô nàng đang đi làm ở một nơi gọi là “tòa nhà Hoàn Cầu”. Cô nàng bao giờ cũng có những tin tức nho nhỏ mới ra là, một tòa soạn báo tầm tầm mà thị phi cũng chẳng kém gì một công ty quy mô lớn: “Chị Thẩm Đình, chị Thẩm Đình, em báo chị biết một tin vừa ra lò nhé!”
“Tin gì, sao bí ẩn thế?”
“Công ty chúng ta sắp có tân binh mới đến!”
“Chức vụ gì?” Thẩm Đình hờ hững hỏi, tòa soạn của họ mấy năm nay cứ bình bình, chẳng chút nổi bật, đến giám đốc nghiệp vụ cũng đổi đến mấy lần.
“Tổng giám đốc.” “Vua nhiều chuyện” tuyên bố với vẻ dương dương đắc ý.
“Á! Tổng giám đốc?” Cái mà “vua nhiều chuyện” cần chính là hiệu quả như vậy. Nguyên nhân khiến Thẩm Đình giật mình không phải vì tò mò, chỉ hiểu rõ rằng lãnh đạo khác nhau thì có những cách làm việc khác nhau, cấp dưới người nào cũng phải điều chỉnh lại bản thân theo lãnh đạo mới, khá là mệt mỏi. “Nghe nói tổng giám đốc mới này là con trai của chủ tịch tập đoàn, còn khá trẻ.” Thẩm Đình thầm kêu khổ, cô hiểu ý của chủ tịch, tòa soạn này không nổi bật lắm trong khối sản nghiệp của ông, nhưng lại là nơi ông phất lên, nay phái con trai đến đây để trải nghiệm dân sinh cũng có lý do cả. Nhưng Thẩm Đình sợ nhất là làm việc cùng sếp trẻ tuổi, vì trẻ tuổi làm việc điên cuồng thì không nói làm gì, nhưng con trai của đại gia, đa số đều để lại một bãi chiến trưởng cho cấp dưới dọn dẹp. Ác mộng cứ hết cái này đến cái khác, Thẩm Đình đổ hết tội lên đầu anh chàng vừa nãy: Quả nhiên là sao chổi!!!
Thẩm Đình là một phụ nữ phóng khoáng hướng ngoại, hoạt bát, hay sốt ruột, dễ vui, trẻ con, tâm trạng thay đổi thất thường. Những người bằng tuổi cô đã kết hôn có vẻ chín chắn hơn nhiều, có thể thấy hôn nhân là chiến trường, có thể khiến người ta trưởng thành nhanh chóng. Nên mỗi lần cô cảm thương cho tuổi tác của mình, đều viết một câu “cuộc đời là ảo giác” vạn lần như một trong blog. Nhưng lát sau lại quên sạch.
Cô không thường đi xem mắt, tỏ thái độ bàng quan với chuyện đó, trong lòng chắc chắn là sẽ thất bại, nhưng dù biết rõ kết quả mà vẫn vui vẻ đi gặp gỡ, cũng xem như an ủi những người xung quanh vậy thôi!
Phụ nữ thường hay đi muộn, nhưng Thẩm Đình không có thói quen đó. Thế là trong thời khắc quan trọng gặp gỡ phu quân tương lai, cô kể chuyện xui xẻo khi nãy thành truyện cười cho Cao Hiểu Vi nghe. Cô nàng hét lên trong điện thoại: “Cái này, có người còn độc mồm hơn cả cậu nữa à?”
Thẩm Đình sa sầm mặt kể lại cuộc gặp gỡ ban nãy. Cao Hiểu Vi rất hiếu kỳ, hỏi liên tục, rồi bảo: “Nói ra thì khả năng quan sát của hắn giỏi một cách bất bình thường, có mấy giây đã nhìn ra cậu là gái ế.”
Thẩm Đình đau buồn kêu lên: “Này, nghe trọng điểm, nắm bắt trọng điểm, thầy cô không dạy cậu thế à?”
“Được rồi được rồi, tớ biết, có phải là khuyết điểm tính cách hay ám ảnh quá khứ không nhỉ, mà hắn lại chuyện bé xé ra to như thế. Nhưng cậu phải đi xem mắt cho tớ, không được phá hoại, nếu không thì coi chừng ế cả đời.”
“Biết rồi biết rồi, đừng lải nhải nữa, chẳng phải em còn có anh sao, chồng yêu.” Thẩm Đình cố ý nũng nịu, cũng chỉ khi trước mặt Cao Hiểu Vi cô mới làm thế, đến chính cô cũng thấy choáng váng.
Quả nhiên, Cao Hiểu Vi mắng một tiếng “thần kinh!” rồi cúp máy.
Tiếng gọi “chồng yêu” tình cảm tràn đầy của cô vừa hay bị một người đàn ông đứng sau nghe thấy, anh chàng khựng lại, thì ra cô nàng không phải là gái ế, mà là có bạn trai rồi, phán đoán của anh đã sai. Cô gái trước mặt anh lắc lắc tay anh, anh mới sực tỉnh, cô gái đó e dè nói: “Anh tha thứ cho chị em một lần nhé, được không, lúc đó chị ấy thật sự không rõ trái tim của mình.”
Chàng trai cười lạnh lùng: “Cô ta đã nói là không có tim mà? Mọc ra từ lúc nào vậy?”
Thẩm Đình nghe giọng nói đó khá quen tai nên cũng vừa định đi vệ sinh, cô vừa quay lại đã phát hiện ra Sao Chổi ngồi ngay sau lưng mình.
Thần thánh ơi, cứu con!!!
Cô gái ngồi với anh ta có mái tóc dài ngang vai, dáng vẻ thanh tú trong sáng, đôi mắt long lanh nước, vẫn cầu xin rất khổ sở: “Một lần thôi, được không?” Ai nghe giọng nói van xin đáng thương như thế cũng sẽ mềm lòng.
Lúc Thẩm Đình đi ngang cô nàng, thì nghe giọng nói vô cảm của anh chàng kia giống như cơn gió lạnh lướt qua: “Không thể, quên đi!”
Trẻ trung như thế, tuyệt tình như thế, bảo cậu là Sao Chổi thì quá lời cho cậu rồi. Thẩm Đình cau mày.
Thẩm Đình quay về chỗ ngồi với vẻ nghĩ ngợi, ở chỗ anh chàng kia ngồi ban nãy chỉ còn lại hai ly trà nguội lạnh, xem ra cô nàng kia đã bị Sao Chổi đưa đi rồi. Thẩm Đình mừng thầm trong lòng.
Vừa về đến chỗ cũ, đang định ngồi xuống thì Sao Chỗi kia đã đột ngột hiện ra trước mặt cô như có phép thuật. Người như Thẩm Đình cũng giật thói mình, khí thế tạm thua người ta, cô lắp bắp hỏi: “Tóm lại cậu… cậu muốn gì…” Cô tưởng anh ta lại ở đây đợi cô vì mối thù cũ vặt vãnh kia, mà nếu thế thì đúng là biến thái thật.
Sao Chổi cũng ngờ vực: “Chị ngồi đây à?” Lúc nãy thấy cô bỏ đi thì anh tưởng có người khác ngồi chỗ này.
Thẩm Đình hoang mang trả lời: “Đúng thế!”
Sao Chổi vẫn vẻ mặt lạnh lùng, không biết được là đang nghĩ gì: “Vậy thì chị tên Thẩm Đình?”
Tim cô đập thót một cái, rồi bỗng vỡ lẽ với vẻ tuyệt vọng: “Cậu là Thẩm Nhân Kiệt?” Đối tượng xem mắt của cô, mà lại cùng họ nữa. Chúa ơi, có phải khi người bị đóng đinh trên thập tự giá, đã bị thương tai và mắt, nên mắt mù tai điếc, không nghe thấy tiếng kêu gọi cầu cứu chân thành yếu ớt của một phụ nữ yếu đuối?
Sao Chổi cười nhạt hai giây, còn kinh khủng hơn là không cười: “Xem ra chúng ta có duyên.”
Hôm nay ai cũng có duyên với cô hết: “Nghiệt duyên.” Thẩm Đình tức tối đáp lại.
Anh cầm menu lên, cũng chẳng buồn hỏi ý kiến cô, cứ tự tiện chọn món, Thẩm Đình nghĩ xem mình phải dùng cách gì để đào tẩu đây.
Dặn dò phục vụ xong, anh quay lại: “Nghe nói nghề nghiệp của cô cũng khá, là phóng viên chuyên đề? Đương nhiên, bây giờ những người viết được dăm ba chữ đều nghĩ mình là đại văn hào.” Những lời bất mãn được phun ra bằng giọng điệu khinh khi, cho dù là một con heo nặng ngót nghét hai tạ cũng tức điên lên mà chết.
“Thẩm Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt, hừ!” Thẩm Đình phản kích lại không chút khách sáo, “Chắc lúc bố mẹ cậu đặt tên này có ôm ấp niềm hy vọng đó chăng, cái tên này đúng là châm chích thật, hy vọng vào cậu to tát như thế, chắc bố mẹ cậu bây giờ buồn chết đi được, xấu hổ chả dám ra khỏi nhà nữa.”
Sao Chổi không tỏ ra bị chọc tức, vẻ mặt thờ ơ bất cần như thể Thẩm Đình đang nói đến tin tức những vị lãnh đạo ở tận châu Mỹ xa xôi, khi phục vụ mang bít tết lên, anh ra hiệu cho cô ăn trước.
Thẩm Đình hờ hững: “Ngại quá, tôi không ăn thịt bò.”
Sao Chổi nhún vai tỏ vẻ sao – cũng – được, sau đó lạnh lùng hỏi: “Phụ nữ như chị tại sao lại đến xem mắt? Ngoại tình à?” Cuộc đời anh ghét nhất là những chuyện trái đạo đức.
Thẩm Đình không hiểu câu anh nói là ý gì, cứ tiến hành phản kích trước: “Còn cậu thì sao, đồng tính luyến ái hả?” Khắc nghiệt, lạnh lùng, đẹp trai, quan trọng nhất là không thích phụ nữ, phù hợp mọi “triệu chứng”. Mà chỉ có hai người phụ nữ, môn xác xuất thống kê có thể bỏ qua không tính.
Sao Chổi vẫn tự biên tự diễn: “Người như chị, đi xem mắt chắc chỉ có hai lý do, một là, dù sao cũng chẳng ai mời, chi bằng đi xem mắt cho vui, tiện thể ăn ké một bữa cơm, đó cũng là một cái nghề! Nguyên nhân thứ hai là, bạn trai chị ở nhà có tốt mấy cũng chỉ xem như là đồ dự bị, cứ đến xem thử có câu được rùa vàng hay không, nếu có người tốt hơn thì đá bay anh kia đi là xong!”
Nghe lời bình luận khinh bạc của anh, Thẩm Đình giận tới mức tái xanh mặt mày, tay cũng run lên không kiềm chế nổi, tại sao cô lại phải chịu để một người mặt người dạ thú như anh ta sỉ nhục chứ? Những lời sỉ nhục cô phải chịu cả ngày hôm nay lẽ nào vẫn chưa đủ? Sao anh ta có thể thốt ra những lời đó với vẻ bình thản như thế, bây giờ nếu tìm được câu nói nào ác độc nhất thế gian này, cô sẽ dùng nó để hỏi thăm anh mà không chút nương tình! Tại sao tướng mạo xuất sắc đến thế cao quý đến thế mà mồm miệng lại độc địa đến thế!!!
Quần áo? Đúng rồi, một chiếc áo gió kaki rất đẹp! Thẩm Đình đứng lên, cầm ly trà trên bàn tạt vào người anh, sau đó cười bảo: “Làm sao giờ, nếu chị đây không nhìn nhầm thì là quần áo của Versace nhỉ, ngại quá!”
Chàng trai không ngờ cảnh “kinh điển” trong phim lại xảy ra với mình, sắc mặt tái nhợt, phục vụ vội đưa khăn tay đến khắc phục tình hình.
Thẩm Đình nhấc chiếc túi trên ghế lên: “Người cao quý như cậu, chị đây không trả tiền nổi, đi trước đây.” Nghe hai chữ “trả tiền”, cô phục vụ ngây thơ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Thẩm Nhân Kiệt đi như chạy đuổi theo cô, Thẩm Đình đang thanh toán tiền, cô cố ý nói với nhân viên phục vụ cho Sao Chổi nghe thấy: “Tôi không muốn ăn bất cứ bữa cơm nào của quý ông cao sang kia, sợ vấy bẩn hồi ức của mình.”
Thẩm Nhân Kiệt đang định đuổi theo thì nhân viên phục vụ vội gọi anh lại.
“Chuyện gì?” Thẩm Nhân Kiệt bực bội.
“Xin lỗi, phần của anh chưa thanh toán, chị kia nói hai người tự trả tiền, chị ấy chỉ thanh toán phần của mình.”
Thẩm Đình lái xe lung tung, vừa bực vừa buồn, tâm tư rối bời, cũng không biết phải đi đâu để chữa trị vết thương hôm nay của mình. Ngọn đèn đường trắng toát trên đường tỏa sáng cô đơn, e dè và do dự, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, đợi người ta ngước lên nhìn, giống như một mặt trăng nhỏ bé.
Cao Hiểu Vi gọi điện đến, câu đầu tiên là: “Sao, khó khăn lắm tớ mới giúp cậu tìm ra hàng cao cấp tài mạo song toàn, không biết tại sao cậu ta lại muốn xem mắt để cậu tóm được, ngạc nhiên vui sướng chưa!”
Thẩm Đình tức tối: “Ngạc nhiên, nói cho cậu biết, kinh ngạc thì có, vui mừng thì không!”
Cao Hiểu Vi nghe thế thì truy hỏi đến cùng.
Thẩm Đình kể lại chuyện phát hiện Sao Chổi lại chính là người mà cô xem mắt, và kể luôn những lời nói còn ác độc hơn cả ác quỷ của anh chàng ấy cho Cao Hiểu Vi nghe, sau khi kể xong, cơn tức giận của Thẩm Đình mới tan biến.
Cao Hiểu Vi nghe xong mới cảm nhận được sâu sắc sức mạnh của ngôn ngữ, chẳng trách Lỗ Tấn tiên sinh từ bỏ y học để theo nghiệp văn, dao thì làm sao sắc bén bằng một phần vạn của ngôn ngữ. Sao Chổi ấy cũng lợi hại thật, từng câu từng chữ đều đẫm máu.
Thẩm Đình thả lỏng tâm tình rồi mới nói: “Bà đây vì hắn mà đến cơm tối cũng chưa ăn, thịt bò bít-tết quỷ quái gì mà đắt thế, xót tiền chết được. Hôm nay vì hắn mà bà đã cạn kiệt tiền tài cả. Đói tới nỗi dạ dày đau quá.”
Thẩm Đình vốn định đến quán ăn gần đó để lót dạ, nhưng thấy có vẻ trời sắp mưa, từ đây về đến nhà cũng phải gần tiếng đồng hồ nên mua bánh mì cho xong, vừa vào cửa hàng tiện lợi thì mưa đã đổ ào ào như trút nước, giữa trời và đất sao mà hài hòa thế.
Thẩm Đình lấy chiếc ô cuối cùng trong cửa hàng, một người đàn ông ướt sũng lao vào, hỏi: “Xin hỏi gần đây có tiệm sửa xe nào không?” Xem ra giữa đường xe gặp trục trặc, nhân viên cửa hàng lắc đầu tỏ ý không biết.
Thẩm Đình đang định đến quầy thanh toán, gần như chấn động bởi cảnh tượng mình nhìn thấy.
Thần thánh ơi, con thừa nhận con nói Người mắt mù tai điếc là con sai, bây giờ Người đã chứng minh lời bịa đặt của con rồi, nhưng có nên trùng hợp đến thế không cơ chứ?
Thẩm Nhân Kiệt lại hỏi: “Vậy có ô không?” Chiếc áo khoác Versace của anh đã ướt đẫm, đang rỏ nước tí tách. Thẩm Đình thấy đó là chiếc áo khoác đẹp nhất từ lúc cô sinh ra tới nay, không, phải nói là áo mưa mới đúng!
Cô gái bán hàng nói: “Chiếc ô mà cô kia cầm là chiếc cuối cùng rồi.”
Thẩm Đình đắc ý huơ huơ chiếc ô trong tay: “Làm sao mà cậu mua được ô chứ, đó là ý trời, ông trời đang chuẩn bị cho sét đánh chết cậu đấy!”
Thẩm Nhân Kiệt vì mắc mưa nên đôi môi tái nhợt, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thẩm Đình nhìn bánh mì cầm trong tay rồi kêu lên: “Này, bánh mì này quá “đát” rồi, sao lại đem ra bán!”
Cô gái bán hàng vội đứng lên xem, quả nhiên thế, đang định xin lỗi thì đến Thẩm Nhân Kiệt bình luận: “Đó là ý trời, bà già quá “đát” ăn bánh mì quá “đát”, rất hợp.” Nói xong không kìm được ho lên mấy tiếng.
Cô nhân viên không nhịn được cười, Thẩm Đình bực tức: “Cô cười cái gì?”
Cô gái vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, hai người thú vị quá.”
“Hắn là hắn, tôi là tôi, đừng có dùng từ “hai người”, làm chị đây khó chịu lắm!”
Cô quay người định bỏ ra ngoài thì nghe cô nhân viên sau lưng hỏi vẻ quan tâm: “Anh à, hình như anh cảm lạnh rồi, tốt nhất đừng để mắc mưa nữa.” Cô quay lại nhìn anh ta một cái, dáng vẻ co ro, gương mặt trắng bệch, quả đúng thế. Tuy biết loại người như anh ta có bệnh cũng không thừa nhận là đau, đau lắm cũng sẽ không kêu. Nhưng bất lực là cô vốn hay mềm lòng, cho dù là loại người như thế, lúc tức giận rõ ràng cũng mong cho hắn gặp báo ứng, nhưng báo ứng đến thật thì lại thấy ân hận, dường như anh ta bệnh là do lỗi của cô vậy. Cô đặt chiếc ô lên bàn, nói với cô gái bán hàng: “Chị đây tháng này tiết kiệm chi tiêu, không mua chiếc ô này nữa, phiền cô trả lại tiền.”
Anh nhìn chiếc ô cô để lại, trắng bệch và trầm lặng, không nói tiếng cảm ơn. Cô không mong đợi sự cảm kích từ loại người đó nên đẩy cửa ra, dùng tay che đầu rồi chạy mất hút, người phụ nữ gần ba mươi tuổi vẫn trong sáng như lúc mười ba. Thẩm Nhân Kiệt cầm ô của người khác đi trên đường, nhìn những sợi mưa rơi xuống liên tục từ bầu trời cao, lúc rơi ngang ô cửa kính sáng đèn của các tòa nhà cao tầng, ánh sáng bạc lấp lánh, giống như sao băng vụt qua.
Vẫn phải nhờ người đến giúp, gọi điện cho tên bạn Tạ Huyền, câu đầu tiên của hắn là: “Cậu gặp cô gái đó rồi à?”
Thẩm Nhân Kiệt lạnh nhạt: “Sao có thể.” Sau đó kể tình hình ngặt nghèo của mình cho cậu ta, bắt hắn đến xử lý hộ.
Tạ Huyền cười to thoải mái, tính cách hoàn toàn cách biệt một trời một vực với Thẩm Nhân Kiệt: “Cậu cũng khéo chọn chỗ hỏng xe nhỉ, chạy đến tận ngoại ô đào vàng à. Còn nữa, sao lại mắc mưa được, muốn chết hả? Đợi đấy, tôi đến tìm cậu.”
Thẩm Đình vừa gặp bánh mì vừa lái chiếc xe QQ độc nhất vô nhị của cô lao vào màn mưa ra đường lớn, được nửa đường bỗng nhớ ra hôm nay lúc ra ngoài đã quên đóng cửa sổ. Thôi rồi, mưa ác liệt kiểu này chắc bây giờ trong nhà thê thảm lắm. Sách và bản thảo trên bàn gần cửa sổ chắc ướt hết, về nhà mở cửa ra, nước mưa trong phòng đã sắp đến mắt cá chân, thì ra ngoài những ô cửa sổ chưa đóng thì trên trần nhà còn có mấy chỗ dột, lần trước dột mưa, may mà lúc đó là cuối tuần, cô có ở nhà, thế là dùng chậu rửa mặt, bát, ly uống nước… đủ thứ tạo thành một đội nhạc, gọi chủ nhà đến sửa, kết quả vẫn trì hoãn không đến. Trời hết mưa, cô cũng quên bẵng giống như vết thương liền sẹo thì quên đau vậy. Vốn là thuê nơi này vì thích nó ở chỗ vừa độc lập vừa tiện lợi, quan trọng nhất là rẻ, nên cứ chịu đựng khuyết điểm của nó. Còn trách ai được? Ngoài việc hận bản thân mình không có tiền thuê nhà ngoài ra, chỉ có thể oán trách mình đầu thai không đúng chỗ!
Cô cầm giày cao gót nhón nhén đến chỗ sô pha ngồi phịch xuống, cả người bải hoải rã rời, trong lòng bắt đầu thấy chua chát: cái thành phố cô quen thuộc từ nhỏ tự bao giờ đã khiến người ta thảm hại đến thế, mỏi mệt đến thế? Còn cuộc sống từ khi nào khiến người ta cảm thấy chỉ còn lại bất lực và thất bại? Đâu chỉ thế, ta dùng mười năm quý báu nhất trong cuộc đời người phụ nữ để ngày ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, tăng ca đến mười hai giờ đêm, sáng hôm sau ông chủ vừa gọi một tiếng là đến bữa sáng cũng chẳng dám ăn, vậy mà bao nhiêu nỗ lực và hy sinh cả thời tuổi trẻ ấy cơ hồ đã tan biến vào hư không, hai bàn tay trắng không nắm bắt được thứ gì. Đến cuối cùng ta vẫn vì mỗi tháng không trả nổi nợ thẻ tín dụng mà nhọc thân, vì nhìn thấy người ta cười với nhau rạng rỡ trong ảnh cưới mà phiền lòng. Chẳng có gì, chẳng làm nên trò trống gì. Nước mắt như chực rơi xuống, cô chợt thấy mình sao mà cần được vỗ về đến thế, nhưng chỉ có cô một mình một bóng, chẳng ai ở đây cả, chẳng có ai.
Cô cố ngăn dòng lệ chảy xuống, tự nhủ rằng: “Thôi nào, khóc gì chứ, vớ vẩn. Vui vẻ lên nào, vui vẻ lên nào.”
Quẳng chiếc giày cùng tất cả mọi sự sang một bên, cô bắt đầu nhảy thiết hài trong căn phòng chẳng lấy gì làm rộng. Cô học nhảy hồi đại học, khi đó cô còn trẻ đến mức gần như chẳng có chút khiếm khuyết nào trong tư tưởng. Không thể nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa nhảy, bốn năm? Năm năm? Bận bịu quá! Tất bật quá! Cô nhảy thật mạnh mẽ, nước trên sàn bắn lên lấp lánh, giống như những hạt ngọc trai bị đánh rơi giữa không trung. Khi khiêu vũ, cô như hóa thân thành một áng mây tự do, như một đóa hoa tràn trề sức sống.
Người thuê nhà tầng dưới lấy cán chổi thúc thật lực lên trần nhà la ó, thanh âm chói tai như kim chích vào tim Thẩm Đình: “Tầng trên đang làm quái gì vậy, ồn chết đi được, thật chẳng có ngày nào sống yên ổn!” Phòng cô ở tầng trên cùng, chẳng còn ai ở trên nữa mà kêu ca. Cạn kiệt sức lực, cô khuỵu xuống ngồi giữa nước mưa, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào: “Sao thế nhỉ, đến cả cửa cũng không đóng.”Sau đó trông thấy cô cả người ướt đẫm ngồi trong nước, liền tất tả chạy đến: “Thẩm Đình, em sao vậy?”
Thẩm Đình ngước đôi mắt ướt nhèm lên nhìn Hoàng Khải Nam, người bạn thanh mai trúc mã của cô, nức nở nói: “Bất công với em quá, tại sao em lại ra nông nỗi này? Thật ra em cũng có lý tưởng, em cũng rất cố gắng, mỗi lần vấp ngã em đều ngoan cường đứng dậy để khỏi lỡ bước tiến lên. Nhưng tại sao kết quả lại như vậy? Anh à, anh có thể cho em biết không?” Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ cô đã quen gọi anh bằng anh.
Hoàng Khải Nam đỡ cô dậy: “Anh nghe Cao Hiểu Vi nói hôm nay em gặp phải một tay quái dị, hẳn em mệt quá đây.” Anh là người tốt dịu dàng nhất, kẻ khác dù tệ đến thế nào chăng nữa anh cũng không bao giờ nặng lời một câu nào.
Thẩm Đình nói: “Quái dị ư? Được thế thôi đã tốt.” Cô lại bắt đầu kể liền một mạch sự tích không gì sánh kịp của gã sao chổi, sau cùng còn tự dằn vặt: “Loại người ấy mà cớ gì em còn muốn giúp, trời ạ, sao em lúc nào cũng ngu ngốc thế nhỉ!”
“Em không ngốc, em chỉ lương thiện quá thôi.”
“Cám ơn anh, được anh dán nhãn “lương thiện” em cũng thấy lòng dễ chịu hơn nhiều rồi. Nhưng mà lương thiện và ngốc nghếch có khác nhau là mấy?”
Hoàng Khải Nam vỗ nhẹ lên vai cô, không nói gì.
Thẩm Đình chán nản tự lẩm bẩm: “Mai em còn phải đi làm, đau lòng cũng không đau mãi được, lãng phí thời gian quá. Chắc em rồi cũng sẽ chết đi một cách tầm thường như thế này thôi.”
Hai tay Hoàng Khải Nam nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào anh: “Thẩm Đình, em còn nhớ chúng ta đã nói, nếu đến năm ba mươi tuổi mà em vẫn chưa tìm được nửa kia, thì chúng mình đến với nhau luôn không?”
Thẩm Đình bật cười: “Anh đang cầu hôn em đấy à? Hôm nay em còn chưa chuẩn bị gì cả.”
Hoàng Khải Nam ngập ngừng trong chốc lát rồi nghiêm nghị nói: “Ý anh là, cho dù trong tình cảnh xấu thế nào chăng nữa, ít nhất vẫn còn có anh ở đây.”
Thẩm Đình nghe đến câu này thì nước mắt bất chợt lại rưng rưng, cô ôm chầm lấy anh mà nói: “Cám ơn anh, anh à, chỉ có anh là tốt với em nhất.”
Hoàng Khải Nam nói: “Nào, nín đi, chỗ này tạm thời không ở được, Cao Hiểu Vi còn có bạn trai, cũng không tiện. Tối nay em đến chỗ anh trước vậy.”
Thẩm Đình nghiêm mặt, làm ra vẻ tự vệ: “Nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ là ở chung một nhà, rốt cuộc là anh muốn làm gì đấy?”
Hoàng Khải Nam ngao ngán thở dài: “Em chỉ được có thế, ba hồi khóc ba hồi cười, vừa mới đau khổ lại có thể nói đùa ngay được, chẳng biết đâu mà lần. Cũng chẳng chịu sửa đổi.”
Anh vừa nói vừa giúp cô lấy vài thứ vật dụng thường dùng rồi bảo: “Bạn anh đi nước ngoài hai ba tháng, nhà để trống, cậu ấy còn bảo anh đến trông nhà giúp. Mai anh nói một tiếng với cậu ấy để em ở đó trước, trả phòng này rồi kiếm nơi khác. Chỗ thế này mà em cũng ở được lâu thật, có tạm bợ chăng nữa thì cũng không phải thế này.”
“Ở chẳng phải rẻ hơn sao? Đậu xe cũng tiện hơn. Nơi khác chỗ đậu xe đắt quá, em sẽ chật vật lắm, biết trước hồi đầu em chẳng mua trả góp chiếc xe ấy, thật là toàn gây phiền phức cho em, mỗi lần thấy giá xăng lên là lại lo sốt vó.”
“Anh sẽ tìm được chỗ khác.”
Thẩm Đình đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt: “Người bạn ấy của anh là cái người rất giàu đó phải không?”
“Phải.”
“Chỗ anh ta ở chắc được lắm, mà nếu quen được người có tiền thì còn được hơn nữa, em được nhờ hồng phúc của anh rồi, ở đó nhiều người giàu, biết đâu em lại câu được một chú rể rùa vàng.”
“Tỉnh lại đi, em sắp ba mươi rồi.” Hoàng Khải Nam đạo mạo nói.
Chẳng như mưa xuân rả rích, trận mưa ấy cũng dứt khoát như thành phố này vậy, đến ngày hôm sau đã trời quang mây tạnh. Thẩm Đình tuy tối qua trằn trọc đến quá nửa đêm, nhưng sáng hôm sau vẫn phải đi làm đúng giờ.
Chúa buôn chuyện Vương Nghi Băng ở quầy tiếp tân do phải mở cửa nên luôn đến sớm nhất. Thẩm Đình vừa bước vào văn phòng, cô liền kích động bộc lộ bản sắc nhiều chuyện: “Chị Thẩm Đình, hôm nay tổng giám đốc mới đến nhậm chức đấy.”
“Câu này quen quá, chắc nghe thấy ở đâu rồi?” Thẩm Đình nghiêng đầu giả vờ nghĩ ngợi: “À, à, hôm qua cô đã nói với chị hai lần rồi.”
Vua nhiều chuyện là nhân viên trẻ nhất công ty, mới bước ra xã hội, đối với việc gì cũng vẫn còn giữ cái đơn thuần trẻ nít ở trường học: “Chị Thẩm Đình, lẽ nào chị không thấy tò mò?”
“Tò mò chứ, nhưng cũng thế cả thôi. Chúng ta là người làm thuê, ông chủ là ai thì có khác gì, tăng ca như cũ sống như cũ thôi. Chẳng thể vì việc này mà thay đổi vận mệnh được.”
Vua nhiều chuyện dường như đã lãnh hội được triết lý nhân sinh trong lời của Thẩm Đình, sau đó thận trọng nói: “Chị Thẩm Đình, lần này em sẽ đi thi Hoa hậu Hoàn Vũ thật đấy.” Câu này Thẩm Đình đã nghe không dưới hai mươi lần.
Giám đốc Trần Chính Nghĩa, người Đài Loan, là người thứ hai đến công ty. Mang tiếng là nhân tài được trả lương hậu hĩ để mời về, nhưng thực ra ngoài cái gọi là tầm nhìn quốc tế ra thì gã chẳng có gì, rõ ràng chỉ là bộ quần áo mới của nhà vua mà thôi. Mấy năm nay chẳng đóng góp gì cho công ty, không giúp ích gì cho nghiệp vụ thế mà chức vụ vẫn cao ngất ngưởng, gã hẳn không thể không có một món mánh lới cao siêu. Lăn lộn giang hồ lâu như thế, kiểu gì cũng phải có chút tài năng: “Người Đại Lục các người căn bản không có chút khái niệm quản lý nào cả, cho nên có đổi tổng giám đốc thế nào đi nữa thì làm ăn cũng chẳng khá lên được đâu, các người có hiểu không!” Đem trách nhiệm mà chính bản thân cũng phải gánh vác đùn hết lên vai người khác chính là cái tài đầu tiên của gã.
Những người khác cũng lục tục đến đông đủ, tụ tập trong phòng họp đợi tổng giám đốc mới đến long trọng đọc một bài diễn văn nhậm chức lâm ly mùi mẫn, cho đến khi vua nhiều chuyện nghe điện thoại xong vội vã quay lại nói: “Tổng giám đốc bị cảm rồi, phải chiều mới đến. Anh ấy bảo mọi người cứ làm việc trước đi.”
Phải đợi lâu nên mọi người đều có chút bực bội: “Mới tí tuổi đầu, làm ra vẻ gì chứ.” Trong lòng không khỏi nảy sinh ác cảm.
Giám đốc Đài Loan liền nhân cơ hội này để bẻ bai: “Người Trung Quốc các người chẳng có tí khái niệm thời gian nào cả, hễ không muốn đến là không đến, muốn trễ giờ là trễ giờ, đúng giờ là là cách thức cơ bản nhất để thể hiện sự tôn trọng giữa con người với nhau, các người có hiểu không!” Đạp người khác xuống để nâng mình lên là cái tài thứ hai của gã. Lâu nay sách lược của mọi người đối với gã là nghe tai nọ lọt tai kia, tuy nhiên không thể phủ nhận một điều là gã Đài Loan đó quả thực khá đúng giờ. Giám đốc Đài Loan lầm bầm trở về văn phòng, tiện thể nói với ra phía quầy tiếp tân: “Anh ta rốt cuộc còn muốn cảm bao lâu nữa? Nếu việc này xảy ra lần thứ hai, tôi sẽ đến ngay Văn phòng Kiều dân kiện anh ta lừa đảo, có biết thời gian của tôi là gì không hả, tôi ra ngoài giảng một giờ ba ngàn tệ, các người một tháng trả lương cho tôi được bao nhiêu chứ!”
Thật kỳ lạ, Thẩm Đình tự nhiên thấy trong lòng bất an, khi đi qua chỗ ngồi của biên tập mỹ thuật Trân Quang Minh, cô bèn nói với anh: “Này Hố Đen, tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, cứ như sắp có biến đổi trọng đại lắm ấy!” Trần Quang Minh biệt hiệu Hố đen, là một gã “trạch nam” (chỉ những người con trai suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, rất ít hoặc không ra ngoài va chạm với xã hội, đồng thời còn có từ “trạch nữ”) đầy mâu thuẫn, tin tưởng khoa học, quan tâm đến chuyển động của mặt trời và lực từ địa cực, đồng thời cũng mê tín trò chiêm bốc, nghiên cứu Thôi Bối Đồ, tin chắc vào thuyết 2012 trái đất diệt vong của người Maya mà nói với cô rằng: “Chị Thẩm Đình, đừng nghĩ nhiều vậy làm gì, dù sao năm 2012 cũng tận thế rồi, mọi người nên sống vui vẻ chút đi.” Hố Đen dùng giọng điệu ngao ngán buồn bã để khuyên Thẩm Đình vui lên. Thẩm Đình lắc đầu vỗ vỗ vai anh: “Việc gì đến sẽ đến.”
Sau đó cô mặt mày u ám bắt đầu vùi đầu vào công vệc. Buổi trưa được nghỉ một tiếng rưỡi, nhân viên ở đây đều gọi cơm hộp đến văn phòng, như vậy sẽ tranh thủ được nửa tiếng ngủ trưa. Không phải họ không muốn mức sống khá hơn, nếu có điều kiện để bày vẽ thì có ai lại muốn qua loa. Khi hoàn cảnh bức bách, tắc kè cũng phải học đổi màu rồi đó thôi.
Thẩm Đình vẫn đang gà gật, bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen: “Đã một giờ rưỡi rồi, văn phòng cũng đâu phải là nhà xác, ai nấy mắt nhắm cẳng duỗi nằm giả chết hay sao? Chỉ duy nhất một người có cái miệng thất đức độc địa đến thế này, hôm qua bị hắn hại thảm quá nên giờ gặp ác mộng đây mà.
Cô cố mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông khi tươi cười nhìn cũng khá điển trai, và bên cạnh người ấy chính là vị tổng giám đốc đang lạnh lùng chất vấn vua nhiều chuyện, là anh ta! Không thể nào, mình đang mơ, cô dụi mắt lần nữa, hắn vẫn ở đó chứ chẳng bị dụi mất.
Thánh thần ơi! Thôi thôi, không làm phiền ngài nữa. Gần đây chắc ngài đang nghỉ phép rồi.
Thẩm Nhân Kiệt mặc chiếc áo sơ mi hai hàng cúc màu tím rất vừa vặn, từ từ chuyển cái nhìn về hướng cô.
Đi mãi rồi có ngày cũng chết. Thẩm Đình cũng từng yêu, lúc yêu đương mặn nồng nhất, bạn trai thích ôm cô, sung sướng nói cô rất “quan trọng”; về sau anh ta chỉ nói với vẻ chán ghét rằng “trọng lượng” cô quá nặng. Thẩm Đình từng chắc chắn rằng mình sẽ có một hôn lễ như cổ tích, giống như chúng ta từng ngỡ rằng mình nhất định sẽ tạo nên một sự nghiệp hiển hách, mà bây giờ lại lặng lẽ làm một ngành nghề bình thường không ai biết đến, chưa bao giờ bật lên hẳn đám đông.
Như bây giờ đây, cô đang vội vàng chạy đi xem mắt. Thời gian của một gái già quý báu đến mức phải được tính bằng đồng hồ bấm giây. Dùng thời gian vô giá làm những chuyện vô giá, cách duy nhất bù đắp chính là phải xem mắt cho được một người đàn ông có giá. Thực ra cô không quá kích động, vì cô cho rằng luôn có người đàn ông hoàn hảo nhưng tiếc là đều đã qua đời, chỉ còn lại một người may mắn sống sót, nhưng nếu bạn gả cho anh ta, bạn vẫn sẽ phiền muộn, một năm chỉ được gặp anh ta đúng một lần, mà ngày ấy sẽ rất nhiều người cần anh ta hơn bạn, hôm ấy chính là lễ Giáng Sinh.
Thẩm Đình vừa tưởng tượng đến bạn trai hoàn hảo chưa bao giờ xuất hiện của mình vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, rồi đâm sầm vào một bờ vai rộng, chắc không phải là bạn trai hoàn hảo xuất hiện sớm chứ? Cô vén mái tóc hơi rối của mình, ngước lên nhìn, tư thế mong chờ đầy mơ mộng bỗng bị hiện thực phá tan – là bạn trai cũ của cô, và cả bạn gái của anh ta. Bạn gái anh ta từng là bạn thân nhất thời đại học của cô, trong ngày sinh nhật của Thẩm Đình, diễn xuất tuyệt vời của họ đã khiến Thẩm Đình lĩnh ngộ sâu sắc thế nào là phản bội.
Người bạn đã từng thân thiết ấy khi nhìn rõ là Thẩm Đình thì xúc động thốt lên: “Là cậu sao, Thẩm Đình! Lâu quá không gặp rồi nhỉ.” Vừa nói vừa tỏ vẻ cảm động vén mớ tóc mái ra, tay phải bất giác nắm chặt tay bạn trai mình hơn.
Khoảnh khắc chia tay hoành tráng nhất thế kỷ trong tích tắc bỗng tràn ngập đầu óc Thẩm Đình, cô gái kia đã tay nắm tay với bạn trai cô trong ngày sinh nhật cô, kể lể tình yêu của họ là tình yêu chân chính, như thể trước kia cô chỉ chú tâm đến tài vật của người ta. Cô ta nước mắt nước mũi đầm đìa thỉnh cầu cô tác thành cho họ: “Thẩm Đình, chúng ta vẫn là bạn tốt nhé, được không, tâm nguyện được làm phù dâu cho nhau vẫn không thay đổi, được không.” Con tiện nhân ấy làm đĩ mà còn lập bảng trinh tiết, cứ làm như người có lỗi là Thẩm Đình ấy. Thẩm Đình tức đến độ muốn thổ huyết, bàn tay vung lên tát vào gương mặt đẫm nước như hoa lê trong mưa kia: “Các người là một đôi chó má, đứa là kẻ cướp đứa là điếm, còn đòi bà đây ủng hộ các người hả?”
Chuyện cũ đã trôi qua, tình cảm như gió cuốn.
Sao lại như thế, cô ta không béo đến chín mươi ký, cũng không xấu xí như một bà già lọm khọm; còn anh ta không bị hói đầu, cũng chẳng có bụng bia. Nguyện vọng của cô chẳng điều nào trở thành hiện thực.
Thẩm Đình lạnh lùng nói: “Trùng hợp thật, thật là có duyên!” Phân thối thối đến tận bây giờ.
Cô gái bán hàng trong cửa hàng tiện lợi phóng ánh mắt nhanh như điện, ba người biết ý mà đi khỏi đó.
“Người bạn thân” tiếp tục xúc động. Cũng đúng, cô ta luôn là kẻ chiến thắng: “Thẩm Đình, dạo này thế nào? Mình nhớ cậu lắm.”
Cô không bạn trai không sự nghiệp, đúng là bi kịch, lý ra cô phải xinh đẹp giàu có, được đội bảo vệ dẹp đường, chào hỏi họ thản nhiên xong bỏ đi khiến họ tiếc đến đứt ruột. Thẩm Đình vẫn thẳng thắn đáp: “Cậu rảnh rỗi thế à, tôi mà lại được xếp vào vị trí để cậu nhớ đến?”
Cô nàng cười xởi lởi: “Đúng thế, dù sao gần đây mình cũng vừa nghỉ việc nên không có việc gì làm. Còn cậu, vẫn bán mạng cho công việc à?”
Thẩm Đình châm biếm: “Đương nhiên là tôi cần công việc. Tôi có phải mèo thần tài, chỉ cần vẫy tay là tiền chui vào túi đâu.”
Cô nàng nghe xong thì gật gật đầu tán thành, tiến hành tự kiểm điểm bản thân: “Không ngờ bao năm rồi mà cậu vẫn mạnh mẽ như thế, cậu nhìn mình này, mình không thể được như thế, cậu cũng biết tính mình đấy. Nhưng có lúc mình thấy thế này cũng được. Phụ nữ mạnh mẽ quá cũng chưa chắc là tốt, bạn bè lâu năm nên mình mới khuyên cậu, tính cách cậu có lúc phải sửa đổi thật đấy.”
Những lời có vẻ tốt bụng nhưng chứa đầy dao găm ấy khiến Thẩm Đình nổi cáu: “Đương nhiên tôi phải sửa nhiều. Lúc trẻ không phân biệt tốt xấu, thấy cái gì lấp lánh thì tưởng là đồ tốt, nghĩ đủ mọi cách để có được nó, đến khi nhìn kỹ thì lại là một đống phân chó. Bây giờ tôi không còn ngu ngốc thế nữa, là vàng hay phân chó thì đã phân biệt rõ rồi.”
Bạn trai cũ mặt đỏ bừng, tuy rằng chuyện cũ đã qua lâu lắm rồi. Thẩm Đình cười lạnh trong lòng, đám phân chó đó lại còn biết đỏ mặt kia đấy. Nhưng cô bạn kia rõ ràng là mặt dày hơn hẳn, thân mật trách móc vẻ bất nhã của cô: “Thẩm Đình, đừng nói những từ ấy mãi như thế. Đúng rồi, bọn mình sắp kết hôn đấy. Cũng ấp ủ gần bảy năm rồi, hà hà! Vốn đã hứa hẹn với nhau cậu sẽ là phù dâu, nhưng không cách nào liên lạc được với cậu nên đành tìm người khác mất rồi.” Cô nàng thở dài vẻ vô cùng tiếc nuối. Hiển nhiên là cô ta còn nhớ cú bạt tai ấy nhưng đã quên mất nguyên nhân.
Bọn họ sắp kết hôn, cặp đôi thành công duy nhất trong lớp, đó là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp. Nhưng đối với Thẩm Đình thì lại là câu chuyện cổ tích hắc ám ác độc nhất. Thế giới này không phải người đúng là người thắng, mà kẻ thắng là kẻ đúng.
“Nhưng hôn lễ của bọn mình cậu nhất định phải đến dự đấy.” Cô ta nắm lấy tay Thẩm Đình.
“Hay chúng ta tìm chỗ nào trò chuyện đi.” Cô ta nhìn đường phố tấp nập, cho rằng ở đây không thích hợp để hàn huyên tâm sự.
Thật không ngờ lại còn muốn bắt tay cô, thực đúng là một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại nổi, ai cũng biết cô ta cần một chỗ để phát huy thế mạnh của mình. Lửa giận vô cớ bỗng bốc lên ngùn ngụt: “Không cần, tôi đang bận, lần sau hãy nói.”
“Haizzz, lần sau biết phải đợi đến bao giờ, vậy hôn lễ của bọn mình không được vắng mặt đấy nhé, rất nhiều bạn học cũng đến, cậu phải đến đấy! Nếu tiện thì đưa bạn trai cùng đến… chắc cậu chưa kết hôn nhỉ?”
“Để xem sao đã.” Cô nóng nảy đáp. Sau khi tốt nghiệp cô lăn lộn trong xã hội cũng đã mười năm rồi, ngoài người yêu ra thì người nào cũng từng gặp mặt, bị ném vào lò luyện kim đơn của Thái Thượng Lão Quân để luyện thành một nữ chiến sĩ gang thép.
“Chắc không phải là cậu chưa có bạn trai chứ hả. Nhưng cũng chẳng có gì phải ngại ngùng đâu.” Cô nàng tỏ vẻ thông cảm, như thể đã thấy được cuộc đời thảm hại của cô vậy.
Thẩm Đình lần này đã nghe ra, cô ta rất hận cô. Người hận thù phải là Thẩm Đình chứ, đúng là kỳ tích. Cô tức đến độ lục phủ ngũ tạng đều đau nhói, nhưng hiện thực là thế, cô không thể nào phản bác lại, thực sự là ngoài tuổi tác ra cô chẳng có gì cả. Tuy cô không thấy có gì phải hổ thẹn, nhưng một người phụ nữ gần ba mươi lại chẳng có người yêu, dường như bẩm sinh đã thấp hơn người khác một bậc. Sự tự trọng còn lại không cho phép cô lùi bước, nên cô cố nặn một nụ cười: “Nếu các bạn đã có lòng thì tôi sẽ đi.”
“Vậy quyết định thế nhé, mình về viết ngay thêm một thiệp mời nữa gửi cậu.” Cô bạn hào hứng lắc tay bạn trai, “Về nhà anh nhớ nhắc em nhé, trí nhớ em không tốt mà gần đây lại bận quá.”
Đã bảy năm rồi, Thẩm Đình cũng không còn hận thù gì hai người ấy nữa, nhưng cô bạn kia lại rất vui thích được tạo thêm thù mới. Thẩm Đình thờ ơ nói: “Tôi còn việc gấp, đi trước đây.” Nói chuyện với cô ta thật đau khổ đến mức bị cưỡng ép một ngày xem liên tiếp một trăm năm mười tập phim “Tạm biệt, A Lang”, hoặc “Ý khó quên” vậy.
Bạn trai cũ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Vậy được, liên lạc thường xuyên nhé.” Thẩm Đình đi đến chiếc xe cũ kỹ của mình, văng vẳng tiếng cô bạn tỏ ý thương hại: “Cậu ấy vẫn một mình à, thật đáng thương.”
Bạn trai cô ta phụ họa: “Bây giờ gái già mỗi lúc một nhiều.”
Cô nhanh chóng khởi động xe, nó vẫn còn đang khục khặc thở dốc, rồi cô thấ hai người họ lái một chiếc xe mới cáu lướt qua trước cô.
Ai chả muốn kiêu ngạo trước mặt đối thủ? Tiếc là thế giới này không có đạo lý đó. Tâm trạng cô buồn rầu đến mức gần như suy sụp, gặp bạn trai cũ trên đường, với tuổi tác cô bây giờ thì tần suất xảy ra rất lớn, nhưng ai lại thê thảm được như cô. Mỗi người đều hạnh phúc, đến cái hạnh phúc của cặp đôi khốn kiếp kia cũng như hoa nở, chỉ minh cô là giống một phiến lá rơi lúc nào cũng bị cuốn theo gió. Thời gian sao rùng mình một cái đã là bảy năm, ngay cả cô cũng thấy chơi vơi. Hạnh phúc ở đâu? Cô bỗng nảy ra một suy nghĩ bồng bột, muốn đến ngắm Miumiu.
Miumiu là nhãn hiệu giày cô yêu thích nhất thời thiếu nữ, là mơ ước tuổi thanh xuân. Lúc ấy cô đã từng gặp một cô gái xinh đẹp, cô gái ấy ngây thơ và rất hạnh phúc nói với cô rằng: “Chỉ cần mang Miumiu vào thì sẽ đi đến bất cứ đâu, hạnh phúc nào cũng sẽ có được.” Nhìn ánh mắt trong sáng và xinh đẹp của cô ấy, cô cũng đã tin, một cách ngây thơ và hạnh phúc.
Cô đứng ngoài cửa kính, thấy kiểu giày đặc trưng nhất mà trước kia cô thích nhưng không có tiền mua, nay tuy vẫn không có tiền, nhưng chí ít có thẻ tín dụng, song đã không có tuổi thanh xuân đã phối hợp với đôi giày ấy. Trong lòng Thẩm Đình dậy lên một nỗi ai oán đang điên cuồng gào thét: “Cuộc đời tôi tại sao luôn như thế, mãi mãi không thể bù đắp những thứ đã mất.” Cô lấy chiếc điện thoại rung bần bật trong túi ra, không cần nhìn cũng biết là cô nàng phiền phức Cao Hiểu Vi gọi đến. Giọng nói the thé của cô nàng đâm vào trung khu thần kinh của cô: “Đồ chết tiệt, cậu có chuẩn bị đi xem mắt chưa đấy, đừng có đến muộn rồi về sớm để chị đây khó ăn khó nói với người ta, không thì đừng hòng gặp mặt chị đây nữa.”
“Cậu thì có thể ăn nói với người ta, còn tớ thì chẳng cách nào ăn nói với mình. Chị đây cần một người bạn thấu hiểu tâm hồn, còn cậu thì lại giới thiệu cho tớ một đống đá cản đường.” Thẩm Đình cười khì.
“Đừng có tươi cười hớn hở với tôi, liệu mà biểu hiện cho tốt, cậu cứ yên lặng ngồi là còn ra dáng người được một tí, đừng mở miệng, cậu chỉ cần mở lời là toàn những câu khắc nghiệt thôi.”
“Nói thật mà, chị Cao à. Nếu tớ đã không tìm ra người yêu để kết hôn thì đành liên hôn với tiền thôi, nhân dân tệ của đối tượng mới chất lên có hợp với tớ không?” Thẩm Đình cố ý đùa Cao Hiểu Vi và cũng đùa cợt chính mình, nhưng bỗng thấy lòng chua xót lạ lùng. Kỳ thực ai mà chả muốn có một người bạn đời đầu gối tay ấp cạnh mình, cùng thưởng hoa thưởng nguyệt, nhưng cuối cùng mấy ai được như ý? Nếu không có được tình yêu thì không nên oán trách số phận, mà nhiều lắm cũng chỉ có thể trách mình không may, hoặc thực ra là vì mình đã mất đi khả năng yêu, trái tim không còn rung động vì ai nữa. Thế thì, vì cuộc sống mà tìm một người cùng ăn uống ngủ, cuộc đời có trở nên ý nghĩa hơn không? Hay là hồi tưởng lại chỉ còn thấy ám ảnh?
Cô vốn đã thề sẽ độc thân suốt đời với Cao Hiểu Vi, ai ngờ giữa đường xuất hiện một anh Trình Giảo Kim cắn trúng Cao Hiểu Vi, từ đó con đường độc thân chỉ còn lại mình cô đơn chiếc, Cao Hiểu Vi hổ thẹn chỉ có một ước muốn là thay cô túm một anh chàng để kết hôn.
“Bây giờ cậu bớt lắm lời đi, xem mắt xong đã hẵng hay, thật phiền lòng.”
“Nếu cậu đã lo lắng cho tớ thế thì thà kết hôn với tớ cho rồi đi, chồng ơi.” Thẩm Đình chưa nói xong, Cao Hiểu Vi đã chả màng nghe hết, cúp luôn máy.
Thẩm Đình lại nhìn đôi giày ấy, bỗng nhiên lên cơn: “Được thôi, hôm nay phải dứt ruột ra mua mày, không mang được cũng chẳng sao, tao phải đông lạnh mày để trả thù cho tuổi thanh xuân của tao.” Cô bắt đầu hùng hổ lái chiếc xe QQ cũ rích tàn tạ của mình đến ngân hàng, “Bà đây nhất định phải mua mày bằng tiền mặt từng tờ từng tờ, để xả nỗi hận trong lòng.” Đang nghĩ sung sướng thì đèn đỏ trước mặt sáng lên, cô vội vàng thắng xe lại, hạ tốc độ xuống con số 0 ngay trước vạch qua đường.
Cô không nhìn thấy chiếc xe phía sau cũng chịu khổ theo mình, cũng may chiếc Cadillac đó tính năng tốt, nếu không đã hôn xe cô thắm thiết rồi, người trong xe ấn mạnh một hồi còi, mắng: “Muốn chết hả.” Bỗng nhiên nhớ ra ở đây cấm bấm còi nên lại mắng một tiếng, “Shit!”
Thẩm Đình tiếp tục lái xe về phía tương lai ảm đạm của mình, mấy phút sau mới phát hiện ra bên cạnh có một chiếc xe luôn chạy song song mình, Cadillac mà lại cùng tốc độ với QQ rách nát của cô, đúng là lãng phí, cô kinh ngạc mừng thầm. Chủ xe quay cửa kính xuống, ra sức vẫy tay với cô, Thẩm Đình thầm nghi ngại, tên điên đó đang làm trò gì nhỉ, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một anh chàng trẻ tuổi, nhỏ hơn cô khoảng ba, bốn tuổi, một gương mặt góc cạnh, ánh mắt sáng như sao sắc nhọn, sống mũi cao và đôi môi mỏng, đúng là một chàng trai đẹp được kế thừa sau Tống Ngọc (học trò của Khuất Nguyên, dân tộc Hán, thời Chiến Quốc, có một sắc đẹp như mùa xuân, như tuyết trắng). Ngũ quan hợp lại lại toát lên một vẻ cao ngạo khó gần. Trong tích tắc, cô đã chấm điểm rất cao cho ngoại hình anh ta, quả nhiên cô vẫn không có sức đề kháng với trai đẹp. Thế là cô xoay cửa kính xuống một cách tao nhã, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người ấy vang lên trong làn gió xuân ấm áp: “Bà chị, chị muốn lái xe thẳng đến Quỷ Môn Quan à?”
Chẳng trách Phật đã nói: Tất cả sắc đẹp đều là hư ảo. Giọng nói rất hay, nhưng lời nói rất chối tai. Thẩm Đình vẫn chưa hiểu là chuyện gì thì người đó lại nói: “Dừng xe đột ngột như thế, rốt cuộc là có biết lái hay không?”
Thẩm Đình mới hiểu ra lúc nãy suýt nữa đã hại đến người vô tội, tuy trong lòng đã giảm mất bốn mươi điểm cho người đó, nhưng vẫn cảm thấy nên xin lỗi: “Xin lỗi…” Chưa nói xong, cô đã nghe người đàn ông ấy bảo: “Cũng chỉ có những người bị ế như các chị mới muốn chết như thế.”
Loại đàn ông gì thế này, không phong độ gì cả, độc mồm như thế, Thẩm Đình vốn chẳng phải người dễ tính gì, bị chọc đúng chỗ đau nên lập tức nổi điên: “Tiểu quỷ, cậu đến tuổi lấy bằng lái chưa hả? Dám lý sự với bà đây à.” Sau đó xoay cửa kính lên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng “này này” nho nhỏ, giống như tiếng kêu cứu yếu ớt dưới giếng sâu, cô vô cùng hài lòng thưởng thức vẻ mặt anh ta lúc đó.
Đi được mười phút, Thẩm Đình thầm kêu khổ, hắn ta vẫn đi theo cô mãi, xem ra không định buông tha cô dễ dàng mà cứ theo suốt phía sau. Điểm này Thẩm Đình phải chịu đựng, nếu chiếc QQ của cô mà thắng nổi Cadillac thì Trung Quốc đã vượt Anh bằng Mỹ rồi. Thẩm Đình lẩm bẩm: “Người gì thế này, bé xé ra to. Mà cứ lại là hôm nay, đúng là xui xẻo.” Thẩm Đình đoán chắc người đàn ông ấy là do ma quỷ phái đến, khiến cô không mua được Miumiu. Con người thường có tâm lý thế này, giống như một con bạc, hễ đánh là thua, cho đến một lần, một cô nàng béo tròn đi ngang anh ta đánh rắm một cái, thế là anh ta đã thắng bạc một cách lạ lùng, và anh ta đã chắc chắn mùi vị ấy có tác dụng quan trọng với lần đánh thắng đó, về sau ngày nào cũng đeo bám theo cô nàng béo tròn ấy. Bây giờ Thẩm Đình chính là kẻ đánh bạc, với đôi giày Miumiu kia cô lại càng phải có được.
Hai người cùng đến ngân hàng, Thẩm Đình nhìn thấy một chỗ đậu xe, người kia cũng chẳng cho cô như ý. Hai người cứ đứng đực ra đó, Thẩm Đình nghĩ: Dù sao hôm nay chị đây cũng nghỉ ngơi, đấu với cậu đến cùng, để cậu biết thế nào là “Thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhậm nhĩ Đông Tây Nam Bắc phong” (ý chỉ người nào đó dù gặp bao khó khăn vùi dập nhưng vẫn kiên định lập trường của mình). Thế là chẳng ai chịu nhường nửa bước, bảo vệ thấy cảnh sặc mùi thuốc nổ đó đã vội vàng chạy đến khuyên giải, ra hiệu cho bên nam: “Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ”. Rồi lại khuyên bên nữ: “Phụ nữ tốt không đấu với đàn ông.”
Thẩm Đình khoát khoát tay, cố ý nói bằng giọng lanh lảnh, giống như mấy chiếc xe tuyên truyền sinh đẻ có kế hoạch phát loa oang oang trên đường mấy năm trước: “Tôi là phụ nữ thời đại mới, chưa bao giờ sợ đấu tranh với đàn ông, anh bảo tên ấy cút sang một bên đi.”
Người đàn ông kia liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói với bảo vệ: “Tôi là khách hàng VIP của ngân hàng các anh.” Thế là, bảo vệ đã bắt Thẩm Đình cút sang một bên.
Cái xã hội độc ác tàn nhẫn xấu xa, Thẩm Đình vừa mắng vừa đến máy ATM để rút tiền. Càng khiến người ta tức tối là, máy ATM đã hết tiền, thật giống như một con gà mái nuôi đã lâu rồi phát hiện ra nó không đẻ trứng được, cô tức đến nỗi chỉ muốn cho cái máy ATM đó ngồi tù không thời hạn.
Kỳ lạ, sau khi đụng phải gã đàn ông ấy thì chẳng có chuyện nào suôn sẻ. Cô nàng thường dân đành đến xếp hàng trong ngân hàng sau một đoàn người rồng rắn, khó khăn lắm mới đến lượt, hùng dũng bước đến ô cửa thủ tục, đối diện với nụ cười như được photoshop của cô gái nhân viên, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm không lành. Có một bóng đen đang đến gần mình, một người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu đang đứng bên trái, ngước lên nhìn, không phải là kẻ thù lúc nãy thì còn là ai được?! Gã đàn ông ấy thản nhiên nói với nhân viên: “Tôi là khách hàng VIP.” Giọng anh ngắn gọn mạnh mẽ.
Nhân viên ngân hàng mỉm cười: “Vâng, tiên sinh, chúng tôi có nơi dành riêng cho khách hàng VIP.”
Gã đàn ông ấy nghiêng đầu về phía cô, nói với vẻ bình thản: “Tôi chỉ cần đứng trước cô này là được.”
Nhân viên ngân hàng nhìn hai người họ với vẻ kinh ngạc.
Núi lửa tạm ngừng trong lòng Thẩm Đình cuối cùng đã phun trào: “Này, chị đây rốt cuộc đã làm gì cậu hả, tôi cưỡng hiếp cậu à? Mà cậu cứ đeo bám tôi mãi thế?” Cô nàng nhân viên há mồm trợn mắt nhìn Thẩm Đình đang hùng hổ hét.
“Chị có khả năng đó à?”
“Tại sao không, bây giờ nam nữ bình đẳng, nữ cường nhân rất nhiều.” Chắc có lẽ đó là lần đầu họ nghe từ “nữ cường nhân” được giải thích như thế.
“Chị có tư cách đó à?” Anh ta tiếp tục hỏi với vẻ khiêu khích.
Một trận cãi nhau vô cùng thú vị đã thu hút rất nhiều cặp mắt tò mò của quan chúng, ngân hàng vốn nhộn nhịp ồn ào như ở chợ bỗng chốc tĩnh lặng hẳn. Thẩm Đình nghiến răng, cô đã làm tổn thương anh ta nhiều thế hay sao? Còn về chuyện cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, phải bảo vệ hình tượng mình trước đã. Trước kia người ta đều nói cô là Đại Vương Độc Miệng, đây là lần đầu tiên cô thấy nên tích chút đức để khỏi lãng phí mồm miệng mình thì hơn. Lúc quay người bỏ đi vẫn bất cẩn đạp lên chân anh ta bằng đôi giày cao gót của mình, sức lực đó như thể đang dùng một lưỡi dao sắc vậy. Cô muốn để lại cho anh ta một ký ức sắc nhọn. Người ấy kêu lên một tiếng nho nhỏ, trong ngân hàng đang im lặng, âm thanh đó nghe rất vang dội. Cô liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt đắc ý, đôi giày cao gót giúp cô bỏ đi rất nhanh chóng, bỏ lại những ánh mắt phức tạp của mọi người phía sau lưng, những cao thủ đích thực đều cô đơn, để mọi người sùng bái.
Trận chiến đầu kết thúc, Thẩm Đình tâm trạng cực tốt, cô đã trừng phạt ma quỷ thay Thượng Đế, dương dương đắc ý mở nhạc trong xe lái đến một ngân hàng khác để rút tiền, sau đó giống như một con ong mật vui vẻ bay đến đóa hoa ngọt ngào.
Đến cửa hàng Miumiu, cô đứng trước đôi giày phát sáng được trưng bày trong tủ, không nhịn được gật gù cảm thán: “Ôi, rất sang, rất hợp với mình.” Cùng lúc cô đưa tay ra, một bàn tay đen tội ác khác cũng chạm vào đôi giày, Thẩm Đình bất giác quay lại nhìn xem là chuyện gì thì giật nảy mình, trời ơi sao xui quá vậy, lại là anh ta. Anh ta có đính máy theo dõi trên người mình hay sao? Hiển nhiên người đàn ông kia cũng nhận ra cô, mà ký ức cũng rất rõ ràng. Lông mày anh ta nhăn lại, có một vẻ lạnh lùng và cứng rắn khó tả. Nhân viên bán hàng đứng cạnh còn thổi thêm gió vào lửa với vẻ khó xử: “Hai vị đều thích đôi giày đó à, nhưng chỉ còn lại một đôi cuối cùng thôi, ở nơi khác cũng không còn hàng nữa.”
Đã cùng chung mái nhà nên Thẩm Đình lấy hết can đảm lên tiếng chào anh ta: “Hi.”
Anh ta lạnh lùng nhìn cô một cái, Thẩm Đình tiếp tục nói: “Hay là cậu nhường tôi nhé, tôi thật sự rất muốn mua nó từ rất lâu rồi.”
“Dựa vào đâu?”
“Cậu không thể cứ giành một đôi giày cao gót với một người phụ nữ như tôi chứ, không tốt cho hình tượng của cậu đâu.” Thẩm Đình ra sức thuyết phục, mong anh ta hạ đao tu nhân tích đức để được thành Phật.
“Tôi còn nhớ mới đây chị nói là nam nữ bình đẳng.” Đúng là quả báo.
Thẩm Đình nói: “Cậu muốn tặng cho bạn gái phải không, có thể mua đôi khác mà, đôi này chưa chắc hợp với cô ấy, có thể đôi khác hợp hơn chăng?”
“Đôi này cũng không hợp với chị, đây là giày của các cô gái trẻ, nhưng chị không hiểu chị đã là thiếu phụ rồi à?” Giọng điệu nghi ngờ, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn cô vẻ khẳng định.
Nhịn nhịn nhịn. “Tại sao cậu cứ không chịu nhường tôi?” Thẩm Đình dịu dàng hỏi.
“Bảo tôi thương hại chị à? Phụ nữ thời đại mới?” Giọng điệu có vẻ đắc ý.
“Dù sao chị đây cũng không thể nhường cậu đâu, tay tôi đã đụng đến đôi giày trước, cô bán hàng cũng thấy đúng không?”
Không nhịn được nữa thì việc gì phải nhịn, cô hét lên, không quên dùng từ “chị” để nhắc nhở anh ta nên tôn trọng trưởng bối. Quay sang hỏi cô bán hàng, người đàn ông ấy cũng nhìn, cô nàng bán hàng thấy ánh mắt không mấy thân thiện của anh thì như bị sáp nến đốt phỏng tay, trở nên vừa nhỏ bé vừa mềm dịu: “Hai vị, xin lỗi, thực sự tôi không nhìn rõ.”
“Thế thì chia đều đi, công bằng, mỗi người mua một chiếc.” Thẩm Đình đã tính toán, định lấy lý do đó để gạt bỏ suy nghĩ giành giật của anh ta.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, có lẽ cảm nhận được quyết tâm sắt thép của cô, cô đã thề sẽ cùng sống chết với đôi giày ấy rồi. Thẩm Đình thầm mừng.
Sau đó nghe anh ta nói: “Đương nhiên, tôi không thể cho chị cả hai chiếc.”
Sắc mặt Thẩm Đình tái xanh, gặp phải anh ta đúng là vận hạn của cô, cô phải dùng nửa tháng lương của mình mua một chiếc giày, mua về để làm gì? Mang về thắp hương cúng Phật hay sao???
“Nếu chị không muốn thì tôi cũng chẳng ý kiến.” Vẻ vui mừng trên nỗi khổ người khác toát ra trong giọng nói lạnh lùng của anh ta bị cô nghe thấy, anh ta đang khinh bỉ cô, trả thù cô.
Không thể để phụ nữ mất mặt, Thẩm Đình nghiến răng bỏ tiền ra mua. Hai ba cô bán hàng đưa mắt nhìn nhau, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, tuy từ mặt số học thì hai người tự thanh toán tiền chiếc giày của mình, cộng lại cũng bằng giá một đôi. Nhưng vấn đề ở chỗ, hộp giày phải đưa cho ai?
Anh chàng kia đột nhiên như bị thiên sứ nhập thân, lòng bao dung vĩ đại trỗi dậy, ánh mắt cuối cùng đã có chút ánh dịu dàng, giễu cợt: “Hộp giày đưa chị ấy đi, về nhà rồi có thể cất chiếc giày vào, tôi hiểu một người phụ nữ ngày nào cũng nhìn chiếc giày mình không mang được là chuyện đau buồn biết bao.”
“Ai cần cậu lo.” Thẩm Đình nói với vẻ bực tức, lần đầu trong đời bỏ tiền ra mua tội nợ về nhà. Nếu có máy quay ở đây, quay lại rồi chuyển lên trên trang mạng youku, Thẩm Đình cô chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Quả nhiên là nhân viên bán hàng của nhãn hiệu quốc tế, nụ cười quốc tế trên gương mặt dù đụng phải hai nhân vật hiếm có như vậy cũng vẫn tỏ ra bình thản, dịu dàng bảo họ biết gần đây trong cửa hàng có hoạt động, sẽ giữ số điện thoại của hai người lại: “Nếu may mắn được rút thăm trúng thì hai vị có thể cùng đến tham gia hoạt động của chúng tôi.”
Thẩm Đình kêu lên: “Trời ơi, đó mà là may mắn à? Tôi và cậu ta không quen không biết, chị đây không bất hạnh đến nỗi cùng xuất hiện với loại người đó chứ.”
“Nếu cùng xuất hiện, những người không hiểu chân tướng chắc chắn sẽ hâm mộ tôi có một bà dì trẻ trung như vậy.” Anh ta nhìn cô một cái, ném lại một câu rồi bỏ ra ngoài, để lại Thẩm Đình bị nội thương trầm trọng. Sau đó nhìn thấy dáng đi anh ta có vẻ tập tễnh, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng nhưng chỗ bị đạp vẫn rất đau, Thẩm Đình bỗng thấy sảng khoái hẳn, giống như quảng cáo vẫn nói “mát tận ruột, tim bay lượn”!
Hẹn sáu giờ xem mắt, vẫn còn nửa tiếng nữa. Thẩm Đình nhìn chiếc giày cô đơn, bỗng thấy đau buồn: Trời ơi, đừng châm chích con thế chứ, cho dù mua giày cũng bắt con chỉ mua được một chiếc. Đang u sầu thì “vua nhiều chuyện” trong công ty gọi điện đến, “vua nhiều chuyện” tên thật là Vương Nghi Băng, ước mơ là tham gia cuộc thi hoa hậu hoàn vũ, trước mắt nguyện vọng của cô nàng đã được hiện được một tí, vì cô nàng đang đi làm ở một nơi gọi là “tòa nhà Hoàn Cầu”. Cô nàng bao giờ cũng có những tin tức nho nhỏ mới ra là, một tòa soạn báo tầm tầm mà thị phi cũng chẳng kém gì một công ty quy mô lớn: “Chị Thẩm Đình, chị Thẩm Đình, em báo chị biết một tin vừa ra lò nhé!”
“Tin gì, sao bí ẩn thế?”
“Công ty chúng ta sắp có tân binh mới đến!”
“Chức vụ gì?” Thẩm Đình hờ hững hỏi, tòa soạn của họ mấy năm nay cứ bình bình, chẳng chút nổi bật, đến giám đốc nghiệp vụ cũng đổi đến mấy lần.
“Tổng giám đốc.” “Vua nhiều chuyện” tuyên bố với vẻ dương dương đắc ý.
“Á! Tổng giám đốc?” Cái mà “vua nhiều chuyện” cần chính là hiệu quả như vậy. Nguyên nhân khiến Thẩm Đình giật mình không phải vì tò mò, chỉ hiểu rõ rằng lãnh đạo khác nhau thì có những cách làm việc khác nhau, cấp dưới người nào cũng phải điều chỉnh lại bản thân theo lãnh đạo mới, khá là mệt mỏi. “Nghe nói tổng giám đốc mới này là con trai của chủ tịch tập đoàn, còn khá trẻ.” Thẩm Đình thầm kêu khổ, cô hiểu ý của chủ tịch, tòa soạn này không nổi bật lắm trong khối sản nghiệp của ông, nhưng lại là nơi ông phất lên, nay phái con trai đến đây để trải nghiệm dân sinh cũng có lý do cả. Nhưng Thẩm Đình sợ nhất là làm việc cùng sếp trẻ tuổi, vì trẻ tuổi làm việc điên cuồng thì không nói làm gì, nhưng con trai của đại gia, đa số đều để lại một bãi chiến trưởng cho cấp dưới dọn dẹp. Ác mộng cứ hết cái này đến cái khác, Thẩm Đình đổ hết tội lên đầu anh chàng vừa nãy: Quả nhiên là sao chổi!!!
Thẩm Đình là một phụ nữ phóng khoáng hướng ngoại, hoạt bát, hay sốt ruột, dễ vui, trẻ con, tâm trạng thay đổi thất thường. Những người bằng tuổi cô đã kết hôn có vẻ chín chắn hơn nhiều, có thể thấy hôn nhân là chiến trường, có thể khiến người ta trưởng thành nhanh chóng. Nên mỗi lần cô cảm thương cho tuổi tác của mình, đều viết một câu “cuộc đời là ảo giác” vạn lần như một trong blog. Nhưng lát sau lại quên sạch.
Cô không thường đi xem mắt, tỏ thái độ bàng quan với chuyện đó, trong lòng chắc chắn là sẽ thất bại, nhưng dù biết rõ kết quả mà vẫn vui vẻ đi gặp gỡ, cũng xem như an ủi những người xung quanh vậy thôi!
Phụ nữ thường hay đi muộn, nhưng Thẩm Đình không có thói quen đó. Thế là trong thời khắc quan trọng gặp gỡ phu quân tương lai, cô kể chuyện xui xẻo khi nãy thành truyện cười cho Cao Hiểu Vi nghe. Cô nàng hét lên trong điện thoại: “Cái này, có người còn độc mồm hơn cả cậu nữa à?”
Thẩm Đình sa sầm mặt kể lại cuộc gặp gỡ ban nãy. Cao Hiểu Vi rất hiếu kỳ, hỏi liên tục, rồi bảo: “Nói ra thì khả năng quan sát của hắn giỏi một cách bất bình thường, có mấy giây đã nhìn ra cậu là gái ế.”
Thẩm Đình đau buồn kêu lên: “Này, nghe trọng điểm, nắm bắt trọng điểm, thầy cô không dạy cậu thế à?”
“Được rồi được rồi, tớ biết, có phải là khuyết điểm tính cách hay ám ảnh quá khứ không nhỉ, mà hắn lại chuyện bé xé ra to như thế. Nhưng cậu phải đi xem mắt cho tớ, không được phá hoại, nếu không thì coi chừng ế cả đời.”
“Biết rồi biết rồi, đừng lải nhải nữa, chẳng phải em còn có anh sao, chồng yêu.” Thẩm Đình cố ý nũng nịu, cũng chỉ khi trước mặt Cao Hiểu Vi cô mới làm thế, đến chính cô cũng thấy choáng váng.
Quả nhiên, Cao Hiểu Vi mắng một tiếng “thần kinh!” rồi cúp máy.
Tiếng gọi “chồng yêu” tình cảm tràn đầy của cô vừa hay bị một người đàn ông đứng sau nghe thấy, anh chàng khựng lại, thì ra cô nàng không phải là gái ế, mà là có bạn trai rồi, phán đoán của anh đã sai. Cô gái trước mặt anh lắc lắc tay anh, anh mới sực tỉnh, cô gái đó e dè nói: “Anh tha thứ cho chị em một lần nhé, được không, lúc đó chị ấy thật sự không rõ trái tim của mình.”
Chàng trai cười lạnh lùng: “Cô ta đã nói là không có tim mà? Mọc ra từ lúc nào vậy?”
Thẩm Đình nghe giọng nói đó khá quen tai nên cũng vừa định đi vệ sinh, cô vừa quay lại đã phát hiện ra Sao Chổi ngồi ngay sau lưng mình.
Thần thánh ơi, cứu con!!!
Cô gái ngồi với anh ta có mái tóc dài ngang vai, dáng vẻ thanh tú trong sáng, đôi mắt long lanh nước, vẫn cầu xin rất khổ sở: “Một lần thôi, được không?” Ai nghe giọng nói van xin đáng thương như thế cũng sẽ mềm lòng.
Lúc Thẩm Đình đi ngang cô nàng, thì nghe giọng nói vô cảm của anh chàng kia giống như cơn gió lạnh lướt qua: “Không thể, quên đi!”
Trẻ trung như thế, tuyệt tình như thế, bảo cậu là Sao Chổi thì quá lời cho cậu rồi. Thẩm Đình cau mày.
Thẩm Đình quay về chỗ ngồi với vẻ nghĩ ngợi, ở chỗ anh chàng kia ngồi ban nãy chỉ còn lại hai ly trà nguội lạnh, xem ra cô nàng kia đã bị Sao Chổi đưa đi rồi. Thẩm Đình mừng thầm trong lòng.
Vừa về đến chỗ cũ, đang định ngồi xuống thì Sao Chỗi kia đã đột ngột hiện ra trước mặt cô như có phép thuật. Người như Thẩm Đình cũng giật thói mình, khí thế tạm thua người ta, cô lắp bắp hỏi: “Tóm lại cậu… cậu muốn gì…” Cô tưởng anh ta lại ở đây đợi cô vì mối thù cũ vặt vãnh kia, mà nếu thế thì đúng là biến thái thật.
Sao Chổi cũng ngờ vực: “Chị ngồi đây à?” Lúc nãy thấy cô bỏ đi thì anh tưởng có người khác ngồi chỗ này.
Thẩm Đình hoang mang trả lời: “Đúng thế!”
Sao Chổi vẫn vẻ mặt lạnh lùng, không biết được là đang nghĩ gì: “Vậy thì chị tên Thẩm Đình?”
Tim cô đập thót một cái, rồi bỗng vỡ lẽ với vẻ tuyệt vọng: “Cậu là Thẩm Nhân Kiệt?” Đối tượng xem mắt của cô, mà lại cùng họ nữa. Chúa ơi, có phải khi người bị đóng đinh trên thập tự giá, đã bị thương tai và mắt, nên mắt mù tai điếc, không nghe thấy tiếng kêu gọi cầu cứu chân thành yếu ớt của một phụ nữ yếu đuối?
Sao Chổi cười nhạt hai giây, còn kinh khủng hơn là không cười: “Xem ra chúng ta có duyên.”
Hôm nay ai cũng có duyên với cô hết: “Nghiệt duyên.” Thẩm Đình tức tối đáp lại.
Anh cầm menu lên, cũng chẳng buồn hỏi ý kiến cô, cứ tự tiện chọn món, Thẩm Đình nghĩ xem mình phải dùng cách gì để đào tẩu đây.
Dặn dò phục vụ xong, anh quay lại: “Nghe nói nghề nghiệp của cô cũng khá, là phóng viên chuyên đề? Đương nhiên, bây giờ những người viết được dăm ba chữ đều nghĩ mình là đại văn hào.” Những lời bất mãn được phun ra bằng giọng điệu khinh khi, cho dù là một con heo nặng ngót nghét hai tạ cũng tức điên lên mà chết.
“Thẩm Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt, hừ!” Thẩm Đình phản kích lại không chút khách sáo, “Chắc lúc bố mẹ cậu đặt tên này có ôm ấp niềm hy vọng đó chăng, cái tên này đúng là châm chích thật, hy vọng vào cậu to tát như thế, chắc bố mẹ cậu bây giờ buồn chết đi được, xấu hổ chả dám ra khỏi nhà nữa.”
Sao Chổi không tỏ ra bị chọc tức, vẻ mặt thờ ơ bất cần như thể Thẩm Đình đang nói đến tin tức những vị lãnh đạo ở tận châu Mỹ xa xôi, khi phục vụ mang bít tết lên, anh ra hiệu cho cô ăn trước.
Thẩm Đình hờ hững: “Ngại quá, tôi không ăn thịt bò.”
Sao Chổi nhún vai tỏ vẻ sao – cũng – được, sau đó lạnh lùng hỏi: “Phụ nữ như chị tại sao lại đến xem mắt? Ngoại tình à?” Cuộc đời anh ghét nhất là những chuyện trái đạo đức.
Thẩm Đình không hiểu câu anh nói là ý gì, cứ tiến hành phản kích trước: “Còn cậu thì sao, đồng tính luyến ái hả?” Khắc nghiệt, lạnh lùng, đẹp trai, quan trọng nhất là không thích phụ nữ, phù hợp mọi “triệu chứng”. Mà chỉ có hai người phụ nữ, môn xác xuất thống kê có thể bỏ qua không tính.
Sao Chổi vẫn tự biên tự diễn: “Người như chị, đi xem mắt chắc chỉ có hai lý do, một là, dù sao cũng chẳng ai mời, chi bằng đi xem mắt cho vui, tiện thể ăn ké một bữa cơm, đó cũng là một cái nghề! Nguyên nhân thứ hai là, bạn trai chị ở nhà có tốt mấy cũng chỉ xem như là đồ dự bị, cứ đến xem thử có câu được rùa vàng hay không, nếu có người tốt hơn thì đá bay anh kia đi là xong!”
Nghe lời bình luận khinh bạc của anh, Thẩm Đình giận tới mức tái xanh mặt mày, tay cũng run lên không kiềm chế nổi, tại sao cô lại phải chịu để một người mặt người dạ thú như anh ta sỉ nhục chứ? Những lời sỉ nhục cô phải chịu cả ngày hôm nay lẽ nào vẫn chưa đủ? Sao anh ta có thể thốt ra những lời đó với vẻ bình thản như thế, bây giờ nếu tìm được câu nói nào ác độc nhất thế gian này, cô sẽ dùng nó để hỏi thăm anh mà không chút nương tình! Tại sao tướng mạo xuất sắc đến thế cao quý đến thế mà mồm miệng lại độc địa đến thế!!!
Quần áo? Đúng rồi, một chiếc áo gió kaki rất đẹp! Thẩm Đình đứng lên, cầm ly trà trên bàn tạt vào người anh, sau đó cười bảo: “Làm sao giờ, nếu chị đây không nhìn nhầm thì là quần áo của Versace nhỉ, ngại quá!”
Chàng trai không ngờ cảnh “kinh điển” trong phim lại xảy ra với mình, sắc mặt tái nhợt, phục vụ vội đưa khăn tay đến khắc phục tình hình.
Thẩm Đình nhấc chiếc túi trên ghế lên: “Người cao quý như cậu, chị đây không trả tiền nổi, đi trước đây.” Nghe hai chữ “trả tiền”, cô phục vụ ngây thơ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Thẩm Nhân Kiệt đi như chạy đuổi theo cô, Thẩm Đình đang thanh toán tiền, cô cố ý nói với nhân viên phục vụ cho Sao Chổi nghe thấy: “Tôi không muốn ăn bất cứ bữa cơm nào của quý ông cao sang kia, sợ vấy bẩn hồi ức của mình.”
Thẩm Nhân Kiệt đang định đuổi theo thì nhân viên phục vụ vội gọi anh lại.
“Chuyện gì?” Thẩm Nhân Kiệt bực bội.
“Xin lỗi, phần của anh chưa thanh toán, chị kia nói hai người tự trả tiền, chị ấy chỉ thanh toán phần của mình.”
Thẩm Đình lái xe lung tung, vừa bực vừa buồn, tâm tư rối bời, cũng không biết phải đi đâu để chữa trị vết thương hôm nay của mình. Ngọn đèn đường trắng toát trên đường tỏa sáng cô đơn, e dè và do dự, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, đợi người ta ngước lên nhìn, giống như một mặt trăng nhỏ bé.
Cao Hiểu Vi gọi điện đến, câu đầu tiên là: “Sao, khó khăn lắm tớ mới giúp cậu tìm ra hàng cao cấp tài mạo song toàn, không biết tại sao cậu ta lại muốn xem mắt để cậu tóm được, ngạc nhiên vui sướng chưa!”
Thẩm Đình tức tối: “Ngạc nhiên, nói cho cậu biết, kinh ngạc thì có, vui mừng thì không!”
Cao Hiểu Vi nghe thế thì truy hỏi đến cùng.
Thẩm Đình kể lại chuyện phát hiện Sao Chổi lại chính là người mà cô xem mắt, và kể luôn những lời nói còn ác độc hơn cả ác quỷ của anh chàng ấy cho Cao Hiểu Vi nghe, sau khi kể xong, cơn tức giận của Thẩm Đình mới tan biến.
Cao Hiểu Vi nghe xong mới cảm nhận được sâu sắc sức mạnh của ngôn ngữ, chẳng trách Lỗ Tấn tiên sinh từ bỏ y học để theo nghiệp văn, dao thì làm sao sắc bén bằng một phần vạn của ngôn ngữ. Sao Chổi ấy cũng lợi hại thật, từng câu từng chữ đều đẫm máu.
Thẩm Đình thả lỏng tâm tình rồi mới nói: “Bà đây vì hắn mà đến cơm tối cũng chưa ăn, thịt bò bít-tết quỷ quái gì mà đắt thế, xót tiền chết được. Hôm nay vì hắn mà bà đã cạn kiệt tiền tài cả. Đói tới nỗi dạ dày đau quá.”
Thẩm Đình vốn định đến quán ăn gần đó để lót dạ, nhưng thấy có vẻ trời sắp mưa, từ đây về đến nhà cũng phải gần tiếng đồng hồ nên mua bánh mì cho xong, vừa vào cửa hàng tiện lợi thì mưa đã đổ ào ào như trút nước, giữa trời và đất sao mà hài hòa thế.
Thẩm Đình lấy chiếc ô cuối cùng trong cửa hàng, một người đàn ông ướt sũng lao vào, hỏi: “Xin hỏi gần đây có tiệm sửa xe nào không?” Xem ra giữa đường xe gặp trục trặc, nhân viên cửa hàng lắc đầu tỏ ý không biết.
Thẩm Đình đang định đến quầy thanh toán, gần như chấn động bởi cảnh tượng mình nhìn thấy.
Thần thánh ơi, con thừa nhận con nói Người mắt mù tai điếc là con sai, bây giờ Người đã chứng minh lời bịa đặt của con rồi, nhưng có nên trùng hợp đến thế không cơ chứ?
Thẩm Nhân Kiệt lại hỏi: “Vậy có ô không?” Chiếc áo khoác Versace của anh đã ướt đẫm, đang rỏ nước tí tách. Thẩm Đình thấy đó là chiếc áo khoác đẹp nhất từ lúc cô sinh ra tới nay, không, phải nói là áo mưa mới đúng!
Cô gái bán hàng nói: “Chiếc ô mà cô kia cầm là chiếc cuối cùng rồi.”
Thẩm Đình đắc ý huơ huơ chiếc ô trong tay: “Làm sao mà cậu mua được ô chứ, đó là ý trời, ông trời đang chuẩn bị cho sét đánh chết cậu đấy!”
Thẩm Nhân Kiệt vì mắc mưa nên đôi môi tái nhợt, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thẩm Đình nhìn bánh mì cầm trong tay rồi kêu lên: “Này, bánh mì này quá “đát” rồi, sao lại đem ra bán!”
Cô gái bán hàng vội đứng lên xem, quả nhiên thế, đang định xin lỗi thì đến Thẩm Nhân Kiệt bình luận: “Đó là ý trời, bà già quá “đát” ăn bánh mì quá “đát”, rất hợp.” Nói xong không kìm được ho lên mấy tiếng.
Cô nhân viên không nhịn được cười, Thẩm Đình bực tức: “Cô cười cái gì?”
Cô gái vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, hai người thú vị quá.”
“Hắn là hắn, tôi là tôi, đừng có dùng từ “hai người”, làm chị đây khó chịu lắm!”
Cô quay người định bỏ ra ngoài thì nghe cô nhân viên sau lưng hỏi vẻ quan tâm: “Anh à, hình như anh cảm lạnh rồi, tốt nhất đừng để mắc mưa nữa.” Cô quay lại nhìn anh ta một cái, dáng vẻ co ro, gương mặt trắng bệch, quả đúng thế. Tuy biết loại người như anh ta có bệnh cũng không thừa nhận là đau, đau lắm cũng sẽ không kêu. Nhưng bất lực là cô vốn hay mềm lòng, cho dù là loại người như thế, lúc tức giận rõ ràng cũng mong cho hắn gặp báo ứng, nhưng báo ứng đến thật thì lại thấy ân hận, dường như anh ta bệnh là do lỗi của cô vậy. Cô đặt chiếc ô lên bàn, nói với cô gái bán hàng: “Chị đây tháng này tiết kiệm chi tiêu, không mua chiếc ô này nữa, phiền cô trả lại tiền.”
Anh nhìn chiếc ô cô để lại, trắng bệch và trầm lặng, không nói tiếng cảm ơn. Cô không mong đợi sự cảm kích từ loại người đó nên đẩy cửa ra, dùng tay che đầu rồi chạy mất hút, người phụ nữ gần ba mươi tuổi vẫn trong sáng như lúc mười ba. Thẩm Nhân Kiệt cầm ô của người khác đi trên đường, nhìn những sợi mưa rơi xuống liên tục từ bầu trời cao, lúc rơi ngang ô cửa kính sáng đèn của các tòa nhà cao tầng, ánh sáng bạc lấp lánh, giống như sao băng vụt qua.
Vẫn phải nhờ người đến giúp, gọi điện cho tên bạn Tạ Huyền, câu đầu tiên của hắn là: “Cậu gặp cô gái đó rồi à?”
Thẩm Nhân Kiệt lạnh nhạt: “Sao có thể.” Sau đó kể tình hình ngặt nghèo của mình cho cậu ta, bắt hắn đến xử lý hộ.
Tạ Huyền cười to thoải mái, tính cách hoàn toàn cách biệt một trời một vực với Thẩm Nhân Kiệt: “Cậu cũng khéo chọn chỗ hỏng xe nhỉ, chạy đến tận ngoại ô đào vàng à. Còn nữa, sao lại mắc mưa được, muốn chết hả? Đợi đấy, tôi đến tìm cậu.”
Thẩm Đình vừa gặp bánh mì vừa lái chiếc xe QQ độc nhất vô nhị của cô lao vào màn mưa ra đường lớn, được nửa đường bỗng nhớ ra hôm nay lúc ra ngoài đã quên đóng cửa sổ. Thôi rồi, mưa ác liệt kiểu này chắc bây giờ trong nhà thê thảm lắm. Sách và bản thảo trên bàn gần cửa sổ chắc ướt hết, về nhà mở cửa ra, nước mưa trong phòng đã sắp đến mắt cá chân, thì ra ngoài những ô cửa sổ chưa đóng thì trên trần nhà còn có mấy chỗ dột, lần trước dột mưa, may mà lúc đó là cuối tuần, cô có ở nhà, thế là dùng chậu rửa mặt, bát, ly uống nước… đủ thứ tạo thành một đội nhạc, gọi chủ nhà đến sửa, kết quả vẫn trì hoãn không đến. Trời hết mưa, cô cũng quên bẵng giống như vết thương liền sẹo thì quên đau vậy. Vốn là thuê nơi này vì thích nó ở chỗ vừa độc lập vừa tiện lợi, quan trọng nhất là rẻ, nên cứ chịu đựng khuyết điểm của nó. Còn trách ai được? Ngoài việc hận bản thân mình không có tiền thuê nhà ngoài ra, chỉ có thể oán trách mình đầu thai không đúng chỗ!
Cô cầm giày cao gót nhón nhén đến chỗ sô pha ngồi phịch xuống, cả người bải hoải rã rời, trong lòng bắt đầu thấy chua chát: cái thành phố cô quen thuộc từ nhỏ tự bao giờ đã khiến người ta thảm hại đến thế, mỏi mệt đến thế? Còn cuộc sống từ khi nào khiến người ta cảm thấy chỉ còn lại bất lực và thất bại? Đâu chỉ thế, ta dùng mười năm quý báu nhất trong cuộc đời người phụ nữ để ngày ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, tăng ca đến mười hai giờ đêm, sáng hôm sau ông chủ vừa gọi một tiếng là đến bữa sáng cũng chẳng dám ăn, vậy mà bao nhiêu nỗ lực và hy sinh cả thời tuổi trẻ ấy cơ hồ đã tan biến vào hư không, hai bàn tay trắng không nắm bắt được thứ gì. Đến cuối cùng ta vẫn vì mỗi tháng không trả nổi nợ thẻ tín dụng mà nhọc thân, vì nhìn thấy người ta cười với nhau rạng rỡ trong ảnh cưới mà phiền lòng. Chẳng có gì, chẳng làm nên trò trống gì. Nước mắt như chực rơi xuống, cô chợt thấy mình sao mà cần được vỗ về đến thế, nhưng chỉ có cô một mình một bóng, chẳng ai ở đây cả, chẳng có ai.
Cô cố ngăn dòng lệ chảy xuống, tự nhủ rằng: “Thôi nào, khóc gì chứ, vớ vẩn. Vui vẻ lên nào, vui vẻ lên nào.”
Quẳng chiếc giày cùng tất cả mọi sự sang một bên, cô bắt đầu nhảy thiết hài trong căn phòng chẳng lấy gì làm rộng. Cô học nhảy hồi đại học, khi đó cô còn trẻ đến mức gần như chẳng có chút khiếm khuyết nào trong tư tưởng. Không thể nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa nhảy, bốn năm? Năm năm? Bận bịu quá! Tất bật quá! Cô nhảy thật mạnh mẽ, nước trên sàn bắn lên lấp lánh, giống như những hạt ngọc trai bị đánh rơi giữa không trung. Khi khiêu vũ, cô như hóa thân thành một áng mây tự do, như một đóa hoa tràn trề sức sống.
Người thuê nhà tầng dưới lấy cán chổi thúc thật lực lên trần nhà la ó, thanh âm chói tai như kim chích vào tim Thẩm Đình: “Tầng trên đang làm quái gì vậy, ồn chết đi được, thật chẳng có ngày nào sống yên ổn!” Phòng cô ở tầng trên cùng, chẳng còn ai ở trên nữa mà kêu ca. Cạn kiệt sức lực, cô khuỵu xuống ngồi giữa nước mưa, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào: “Sao thế nhỉ, đến cả cửa cũng không đóng.”Sau đó trông thấy cô cả người ướt đẫm ngồi trong nước, liền tất tả chạy đến: “Thẩm Đình, em sao vậy?”
Thẩm Đình ngước đôi mắt ướt nhèm lên nhìn Hoàng Khải Nam, người bạn thanh mai trúc mã của cô, nức nở nói: “Bất công với em quá, tại sao em lại ra nông nỗi này? Thật ra em cũng có lý tưởng, em cũng rất cố gắng, mỗi lần vấp ngã em đều ngoan cường đứng dậy để khỏi lỡ bước tiến lên. Nhưng tại sao kết quả lại như vậy? Anh à, anh có thể cho em biết không?” Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng từ nhỏ cô đã quen gọi anh bằng anh.
Hoàng Khải Nam đỡ cô dậy: “Anh nghe Cao Hiểu Vi nói hôm nay em gặp phải một tay quái dị, hẳn em mệt quá đây.” Anh là người tốt dịu dàng nhất, kẻ khác dù tệ đến thế nào chăng nữa anh cũng không bao giờ nặng lời một câu nào.
Thẩm Đình nói: “Quái dị ư? Được thế thôi đã tốt.” Cô lại bắt đầu kể liền một mạch sự tích không gì sánh kịp của gã sao chổi, sau cùng còn tự dằn vặt: “Loại người ấy mà cớ gì em còn muốn giúp, trời ạ, sao em lúc nào cũng ngu ngốc thế nhỉ!”
“Em không ngốc, em chỉ lương thiện quá thôi.”
“Cám ơn anh, được anh dán nhãn “lương thiện” em cũng thấy lòng dễ chịu hơn nhiều rồi. Nhưng mà lương thiện và ngốc nghếch có khác nhau là mấy?”
Hoàng Khải Nam vỗ nhẹ lên vai cô, không nói gì.
Thẩm Đình chán nản tự lẩm bẩm: “Mai em còn phải đi làm, đau lòng cũng không đau mãi được, lãng phí thời gian quá. Chắc em rồi cũng sẽ chết đi một cách tầm thường như thế này thôi.”
Hai tay Hoàng Khải Nam nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào anh: “Thẩm Đình, em còn nhớ chúng ta đã nói, nếu đến năm ba mươi tuổi mà em vẫn chưa tìm được nửa kia, thì chúng mình đến với nhau luôn không?”
Thẩm Đình bật cười: “Anh đang cầu hôn em đấy à? Hôm nay em còn chưa chuẩn bị gì cả.”
Hoàng Khải Nam ngập ngừng trong chốc lát rồi nghiêm nghị nói: “Ý anh là, cho dù trong tình cảnh xấu thế nào chăng nữa, ít nhất vẫn còn có anh ở đây.”
Thẩm Đình nghe đến câu này thì nước mắt bất chợt lại rưng rưng, cô ôm chầm lấy anh mà nói: “Cám ơn anh, anh à, chỉ có anh là tốt với em nhất.”
Hoàng Khải Nam nói: “Nào, nín đi, chỗ này tạm thời không ở được, Cao Hiểu Vi còn có bạn trai, cũng không tiện. Tối nay em đến chỗ anh trước vậy.”
Thẩm Đình nghiêm mặt, làm ra vẻ tự vệ: “Nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ là ở chung một nhà, rốt cuộc là anh muốn làm gì đấy?”
Hoàng Khải Nam ngao ngán thở dài: “Em chỉ được có thế, ba hồi khóc ba hồi cười, vừa mới đau khổ lại có thể nói đùa ngay được, chẳng biết đâu mà lần. Cũng chẳng chịu sửa đổi.”
Anh vừa nói vừa giúp cô lấy vài thứ vật dụng thường dùng rồi bảo: “Bạn anh đi nước ngoài hai ba tháng, nhà để trống, cậu ấy còn bảo anh đến trông nhà giúp. Mai anh nói một tiếng với cậu ấy để em ở đó trước, trả phòng này rồi kiếm nơi khác. Chỗ thế này mà em cũng ở được lâu thật, có tạm bợ chăng nữa thì cũng không phải thế này.”
“Ở chẳng phải rẻ hơn sao? Đậu xe cũng tiện hơn. Nơi khác chỗ đậu xe đắt quá, em sẽ chật vật lắm, biết trước hồi đầu em chẳng mua trả góp chiếc xe ấy, thật là toàn gây phiền phức cho em, mỗi lần thấy giá xăng lên là lại lo sốt vó.”
“Anh sẽ tìm được chỗ khác.”
Thẩm Đình đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt: “Người bạn ấy của anh là cái người rất giàu đó phải không?”
“Phải.”
“Chỗ anh ta ở chắc được lắm, mà nếu quen được người có tiền thì còn được hơn nữa, em được nhờ hồng phúc của anh rồi, ở đó nhiều người giàu, biết đâu em lại câu được một chú rể rùa vàng.”
“Tỉnh lại đi, em sắp ba mươi rồi.” Hoàng Khải Nam đạo mạo nói.
Chẳng như mưa xuân rả rích, trận mưa ấy cũng dứt khoát như thành phố này vậy, đến ngày hôm sau đã trời quang mây tạnh. Thẩm Đình tuy tối qua trằn trọc đến quá nửa đêm, nhưng sáng hôm sau vẫn phải đi làm đúng giờ.
Chúa buôn chuyện Vương Nghi Băng ở quầy tiếp tân do phải mở cửa nên luôn đến sớm nhất. Thẩm Đình vừa bước vào văn phòng, cô liền kích động bộc lộ bản sắc nhiều chuyện: “Chị Thẩm Đình, hôm nay tổng giám đốc mới đến nhậm chức đấy.”
“Câu này quen quá, chắc nghe thấy ở đâu rồi?” Thẩm Đình nghiêng đầu giả vờ nghĩ ngợi: “À, à, hôm qua cô đã nói với chị hai lần rồi.”
Vua nhiều chuyện là nhân viên trẻ nhất công ty, mới bước ra xã hội, đối với việc gì cũng vẫn còn giữ cái đơn thuần trẻ nít ở trường học: “Chị Thẩm Đình, lẽ nào chị không thấy tò mò?”
“Tò mò chứ, nhưng cũng thế cả thôi. Chúng ta là người làm thuê, ông chủ là ai thì có khác gì, tăng ca như cũ sống như cũ thôi. Chẳng thể vì việc này mà thay đổi vận mệnh được.”
Vua nhiều chuyện dường như đã lãnh hội được triết lý nhân sinh trong lời của Thẩm Đình, sau đó thận trọng nói: “Chị Thẩm Đình, lần này em sẽ đi thi Hoa hậu Hoàn Vũ thật đấy.” Câu này Thẩm Đình đã nghe không dưới hai mươi lần.
Giám đốc Trần Chính Nghĩa, người Đài Loan, là người thứ hai đến công ty. Mang tiếng là nhân tài được trả lương hậu hĩ để mời về, nhưng thực ra ngoài cái gọi là tầm nhìn quốc tế ra thì gã chẳng có gì, rõ ràng chỉ là bộ quần áo mới của nhà vua mà thôi. Mấy năm nay chẳng đóng góp gì cho công ty, không giúp ích gì cho nghiệp vụ thế mà chức vụ vẫn cao ngất ngưởng, gã hẳn không thể không có một món mánh lới cao siêu. Lăn lộn giang hồ lâu như thế, kiểu gì cũng phải có chút tài năng: “Người Đại Lục các người căn bản không có chút khái niệm quản lý nào cả, cho nên có đổi tổng giám đốc thế nào đi nữa thì làm ăn cũng chẳng khá lên được đâu, các người có hiểu không!” Đem trách nhiệm mà chính bản thân cũng phải gánh vác đùn hết lên vai người khác chính là cái tài đầu tiên của gã.
Những người khác cũng lục tục đến đông đủ, tụ tập trong phòng họp đợi tổng giám đốc mới đến long trọng đọc một bài diễn văn nhậm chức lâm ly mùi mẫn, cho đến khi vua nhiều chuyện nghe điện thoại xong vội vã quay lại nói: “Tổng giám đốc bị cảm rồi, phải chiều mới đến. Anh ấy bảo mọi người cứ làm việc trước đi.”
Phải đợi lâu nên mọi người đều có chút bực bội: “Mới tí tuổi đầu, làm ra vẻ gì chứ.” Trong lòng không khỏi nảy sinh ác cảm.
Giám đốc Đài Loan liền nhân cơ hội này để bẻ bai: “Người Trung Quốc các người chẳng có tí khái niệm thời gian nào cả, hễ không muốn đến là không đến, muốn trễ giờ là trễ giờ, đúng giờ là là cách thức cơ bản nhất để thể hiện sự tôn trọng giữa con người với nhau, các người có hiểu không!” Đạp người khác xuống để nâng mình lên là cái tài thứ hai của gã. Lâu nay sách lược của mọi người đối với gã là nghe tai nọ lọt tai kia, tuy nhiên không thể phủ nhận một điều là gã Đài Loan đó quả thực khá đúng giờ. Giám đốc Đài Loan lầm bầm trở về văn phòng, tiện thể nói với ra phía quầy tiếp tân: “Anh ta rốt cuộc còn muốn cảm bao lâu nữa? Nếu việc này xảy ra lần thứ hai, tôi sẽ đến ngay Văn phòng Kiều dân kiện anh ta lừa đảo, có biết thời gian của tôi là gì không hả, tôi ra ngoài giảng một giờ ba ngàn tệ, các người một tháng trả lương cho tôi được bao nhiêu chứ!”
Thật kỳ lạ, Thẩm Đình tự nhiên thấy trong lòng bất an, khi đi qua chỗ ngồi của biên tập mỹ thuật Trân Quang Minh, cô bèn nói với anh: “Này Hố Đen, tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, cứ như sắp có biến đổi trọng đại lắm ấy!” Trần Quang Minh biệt hiệu Hố đen, là một gã “trạch nam” (chỉ những người con trai suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, rất ít hoặc không ra ngoài va chạm với xã hội, đồng thời còn có từ “trạch nữ”) đầy mâu thuẫn, tin tưởng khoa học, quan tâm đến chuyển động của mặt trời và lực từ địa cực, đồng thời cũng mê tín trò chiêm bốc, nghiên cứu Thôi Bối Đồ, tin chắc vào thuyết 2012 trái đất diệt vong của người Maya mà nói với cô rằng: “Chị Thẩm Đình, đừng nghĩ nhiều vậy làm gì, dù sao năm 2012 cũng tận thế rồi, mọi người nên sống vui vẻ chút đi.” Hố Đen dùng giọng điệu ngao ngán buồn bã để khuyên Thẩm Đình vui lên. Thẩm Đình lắc đầu vỗ vỗ vai anh: “Việc gì đến sẽ đến.”
Sau đó cô mặt mày u ám bắt đầu vùi đầu vào công vệc. Buổi trưa được nghỉ một tiếng rưỡi, nhân viên ở đây đều gọi cơm hộp đến văn phòng, như vậy sẽ tranh thủ được nửa tiếng ngủ trưa. Không phải họ không muốn mức sống khá hơn, nếu có điều kiện để bày vẽ thì có ai lại muốn qua loa. Khi hoàn cảnh bức bách, tắc kè cũng phải học đổi màu rồi đó thôi.
Thẩm Đình vẫn đang gà gật, bỗng nghe thấy một giọng nói rất quen: “Đã một giờ rưỡi rồi, văn phòng cũng đâu phải là nhà xác, ai nấy mắt nhắm cẳng duỗi nằm giả chết hay sao? Chỉ duy nhất một người có cái miệng thất đức độc địa đến thế này, hôm qua bị hắn hại thảm quá nên giờ gặp ác mộng đây mà.
Cô cố mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông khi tươi cười nhìn cũng khá điển trai, và bên cạnh người ấy chính là vị tổng giám đốc đang lạnh lùng chất vấn vua nhiều chuyện, là anh ta! Không thể nào, mình đang mơ, cô dụi mắt lần nữa, hắn vẫn ở đó chứ chẳng bị dụi mất.
Thánh thần ơi! Thôi thôi, không làm phiền ngài nữa. Gần đây chắc ngài đang nghỉ phép rồi.
Thẩm Nhân Kiệt mặc chiếc áo sơ mi hai hàng cúc màu tím rất vừa vặn, từ từ chuyển cái nhìn về hướng cô.