Chương 3: Bà Chủ Triệu
Người ở đầu dây bên kia trả lời, Cô nghe như vậy liền hít một hơi lạnh rồi từ từ lên tiếng :” Anh họ, anh gọi em có việc gì sao?”- Cho anh số của Triệu Lan Nhi là được- Chuyện này…. Chuyện này… chắc là không được đâuHoàng Ngữ Ngữ diện cớ nói với anh. Anh còn muốn làm gì bạn thân của tôi à, đừng mơ tưởng nữa, bà đây không cho đâu- Nếu em không cho vậy anh sẽ tự tìm cô ấyLục Đình Quân bên kia vội kết thúc cuộc điện thoại. Hoàng Ngữ Ngữ bên kia hơi bất ngờ, không định hỏi gì thêm sao, chỉ vậy đã kết thúc sao. Anh tự tìm cô ấy? Tôi không để anh đạt được mục đích đâu, tránh xa bạn thân tôi ra- À, anh họ không biết anh hỏi số điện thoại của Lan Nhi có việc gì sao- Em không nhìn ra anh muốn làm gì sao?Con người này bị điên à, anh làm gì thì sao tôi biết. Hoàng Ngữ Ngữ đang suy nghĩ mục đích của anh ta thì lại nghe anh nói tiếp :” Anh muốn lấy cô ấy” “ Hả”Lục Đình Quân không đợi cô trả lời lại cúp máy đi. Anh nhìn người con gái trên màng hình điện thoại cười thỏa mãn“ Cốc cốc cốc “- Vào điThư kí Lý đẩy cửa đi vào :” Lục tổng, tôi tìm ra nơi ở của Triệu tiểu thư rồi ạ, còn đây là lai lịch của cô ấy. Cô ấy là con gái út của Triệu gia, trước cô còn có 3 người anh, tuy gia đình có sự nghiệp lớn nhưng không tiếp quản sự nghiệp gia đình lại đi mở quán bar tự mình kinh doanh”- Được rồi, để tài liệu trên bàn rồi cậu ra ngoài đi- VângThư kí Lý để lại sấp tài liệu trên tay mình lên bàn rồi đóng cửa rời đi. Lục Đình Quân mới bắt đầu lật tài liệu về lai lịch của cô ra xemTối hôm đó, anh cùng nhóm bạn lại đi đến quán bar của cô. Từ lúc bước chân vào quán, Lục Đình Quân bắt đầu tim kiếm bóng dáng của cô. Đúng như anh mong đợi, Triệu Lan Nhi không lâu sau đã bước vào quán.Người bạn Lý Khải hất vai anh :” Người trong mơ của cậu kìa”. Cả đám nghe Lý Khải nói như vậy liền bật cười riêng Lục Đình Quân đằng đằng sát khí nhìn anh- Rồi rồi, cứ xem như tôi chưa nói gì điLý Khải nhết môi khinh thường anh. Không phải thích người ta lắm sao, nhìn người ta muốn rớt con mắt ra rồi còn chối. Khách trong quán thấy Triệu Lan Nhi bước vào liền đến bắt chuyện- Bà chủ Triệu lâu quá không gặpTriệu Lan Nhi nhìn những người đàn ông đang cười nói với mình mà trong lòng không khỏi khinh thường. Những người hay vào đây, đa số là những sếp lớn, nhiều người đã có vợ có con vậy mà vẫn giở thói trăng. Ngày thì dẫn theo người này, ngày kia lại dẫn theo người kia không ấy thì vào đây lại hai tay ôm hai em, nào là sờ đùi, sờ ngực. Chẳng những như vậy mà còn dẫn đi khách sạn. Triệu Lan Nhi ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm- À, Ngô tổng, Hàn tổng lâu quá các ngài mới đến ủng hộ tôi đóNgô tổng nắm lấy bàn tay của cô xoa xoa :” Bà chủ Triệu, hôm nay không biết có ưa đãi gì với chúng tôi không”Triệu Lan Nhi muốn rút bàn tay ra nhưng lại bị ông ta nắm chặt không buông, gương mặt của cô bắt đầu tắt đi nụ cười giả tạo kia :” Ngô tổng, Hàn tổng cứ tiếp tục, tôi còn có việc khác phải làm, tôi xin phép”