Chương 3: Trận động đất ở Tứ Xuyên (3)
Edit: Lumi
Động đất dẫn tới núi lở, chặt hết đường đi. Đội cứu hộ căn bản không thể tiếp cận trung tâm của trận động đất, chỉ có thể trú ở thị trấn lân cận. Nhưng dù không phải là huyện bị nạn nặng nhất, thứ đập vào mắt cũng toàn là những đống đổ nát và thi thể nhiều không đếm xuể, các cán bộ, chiến sĩ bộ đội là những người tới khu vực bị nạn sớm nhất, các chiến sĩ đã thu dọn ra một chỗ trống, để đội cứu hộ y tế dựng lều.
Chưa đợi lều được dựng lên, các chiến sĩ đã nâng cáng cứu thương lao tới, tất cả nhân viên y tế lập tức tiến vào trạng thái làm việc. Tần Phỉ và Coffe hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, hốc mắt đau rát, tay chân mềm nhũn không thể kiểm soát được.
Nơi đây, chính là địa ngục.
Địa ngục trần gian.
"Ngây ra đó làm gì? Không giúp được gì, thì cũng đừng đứng ở đây cản đường." Tần Phỉ bị Bạch Mộng đẩy mạnh một cái, không đợi cô phản ứng lại thì mùi máu tanh đã xộc thẳng vào mũi kèm theo đó là tiếng gào khóc truyền tới. Ánh mắt cô đuổi theo cáng cứu thương đó, khối máu trên chiếc cáng đó đã mơ hồ tới mức không thể gọi là một con người hoàn chỉnh nữa.
Nơi này còn tệ hơn tưởng tượng của cô, thậm chí còn đáng sợ hơn.
"Bác sĩ Hành, ở đây cần phải cắt đi." Bạch Mộng kêu to.
Hành Tri Chỉ cấp tốc lao tới, sau khi nhanh chóng kiểm tra xong, mặt không cảm xúc ra lệnh: "Chuẩn bị gây mê, lập tức phẫu thuật."
"Bác sĩ, con gái tôi mới mười bốn tuổi, các anh không thể cắt chân của con bé đi được...Con bé không có chân thì sao sống được chứ?" Một người phụ nữ như vừa bò từ trong vũng bùn ra gào khóc.
"Không cắt chân, thì bây giờ cô bé sẽ chết. Bà muốn một đứa con gái không chân, hay muốn một người chết có chân, chọn đi." Lựa chọn cay nghiệt này thật sự khiến người khác căm phẫn.
"Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà nhìn đi! Ông trả lại chân của con gái tôi đi, đồ khốn khiếp nhà ông..." Người phụ nữ gần như khóc ngất đi, nhưng cô bé trên cáng cứu thương lại không thể đợi thêm nữa.
"Mĩ Lan, chuẩn bị xong chưa?" Hành Tri Chỉ nổi giận gào lên, dáng vẻ đó giống hệt như Tu La đang cướp người với Diêm Vương, hoàn toàn khác với chàng trai đỏ mặt tới tận mang tai ngồi ở trên xe một tiếng trước.
"Ở đây cần người giúp đỡ, ai có thể thì tới đây một chút." Úc Triết Thành quát lớn.
"Tôi." Coffe giơ tay lên thật cao, tháo túi sách xuống rồi chạy đi.
Tần Phỉ nắm chặt tay, đi vào trong lều y tế được dựng lên tạm thời, kéo lấy một y tá: "Tôi từng học về sơ cứu, có gì tôi có thể làm được không?"
"Cô giúp tôi giơ chai truyền nước lên trước đi." Y tá trực tiếp nhét chai truyền nước vào trong tay cô, sau đó vội vàng đi phân loại, khám bệnh cho những nạn dân liên tục tràn vào.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, Tần Phỉ nhìn nạn dân và nhân viên làm việc ra ra vào vào, chỉ cảm thấy như một cơn ác mộng. Chai truyền nước trong tay cô đã từ một biến thành bốn, đến bản thân cô cũng không biết mình đã giơ bao lâu.
Coffe chạy vào lều, giơ điện thoại chụp ảnh cho cô.
Bả vai của Tần Phỉ đã tê tới mức đã không cảm nhận được đau đớn, không thể cử động được nữa: "Đừng chụp nữa, quay đây giúp chị giơ một lát trước đi, cánh tay sắp đứt rồi."
"Được, được." Coffe cất điện thoại đi, cẩn thận đón lấy chai truyền nước, thấy vẻ mặt đau khổ của cô thì hơi lo lắng: "Chị, chúng ta đang..."
"Tránh ra tránh ra." Tần Phỉ vừa cử động cánh tay, đã bị người khác đẩy mạnh một cái. Đôi tay tê cứng, đột nhiên chịu lực tác động từ bên ngoài, khiến toàn thân cô ngã xuống đất hệt như một củ hành. Tần Phỉ đã cam chịu nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc sắp tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu, thì cổ chợt bị người khác túm lấy, trực tiếp kéo cô đứng dậy. Lực phản xung khiến cô va vào một lồng ngực còn mang mùi máu tanh.
"Cẩn thận." Trong giọng nói dịu dàng mang theo vài phần vội vã.
Tần Phỉ khó khăn lắm mới đứng vững lại được, cảm giác đau đớn tê dại của đôi tay càng dữ dội hơn, không nhịn được kêu lên. Hành Tri Chỉ nhíu mày, giơ tay ra đặt lên đôi tay cô, nhanh chóng ấn xuống.
Tần Phỉ đau tới mức suýt nữa thì chửi mẹ nó, nhưng nhìn khuôn mặt vẫn đang dính vệt máu đó, cô lại cố gắng cắn chặt răng.
Bạch Mộng cũng vừa từ trên bàn phẫu thuật xuống, thấy tay của Hành Tri Chỉ đặt lên tay của Tần Phỉ, cảm xúc trong mắt lóe lên một cái, rồi lại nhìn về phía Tần Phỉ, trong mắt chỉ còn lại từng tia chán ghét: "Không giúp được thì đứng sang một bên, đừng đứng giữa làm lỡ việc. Cô làm chúng tôi chậm một phút, thì sẽ có thể có thêm một người chết. Ở đây, lãng phí thời gian chính là giết người."
"Cô nói chuyện kiểu gì đấy?" Coffe mở miệng mắng, tức tới mức suýt nữa ném chai truyền nước trong tay đi.
"Coffe câm miệng." Tần Phỉ quát cô nàng, mắt nhìn về phía Bạch Mộng, không nhẹ không nặng nói: "Theo lời cô nói, một phút cô phí lời với tôi vừa rồi chẳng phải cũng đã giết một người rồi sao. Chậc chậc chậc, tội nghiệt tội nghiệt."
"Cô..."
"Bác sĩ Bạch." Hành Tri Chỉ cắt ngang hai người, sắc mặt cũng trầm xuống: "Đi làm việc cô nên làm đi."
Bạch Mộng siết chặt nắm tay, vừa hay có một nhóm nạn dân bị thương lại được đưa vào, cô ta đi theo cáng cứu thương lại quay về phòng phẫu thuật.
Hành Tri Chỉ cũng phải quay về, vừa đeo khẩu trang vừa căn dặn Tần Phỉ và Coffe: "Hãy đi tìm nhân viên làm việc lấy giá treo chai truyền nước, hai người có thể làm công việc khử trùng, bất kể là người sống hay chết, nhìn thấy người thì cứ xịt khử trùng đều đặn, tránh để lây nhiễm chéo." Nói tới câu cuối cùng, người đã lao nhanh vào trong lều phẫu thuật.
Tần Phỉ nhìn cửa lều, cũng không biết là do mệt hay đói, đầu trống rỗng như đang thiếu oxi. Mãi đến khi tay của Coffe cũng giơ tới mức tê cứng không nhịn được gọi cô, cô mới hoảng hốt nhớ ra, chạy đi tìm giá treo.
Hơn bốn mươi tiếng, mỗi giây mỗi phút đều như đang cướp người với Diêm Vương. Từ lần đầu tiên Tần Phỉ nhìn thấy người chết phải nghiến chặt răng không thét lên, đến bây giờ đã chết lặng tới mức có thể ngồi gặm bánh mì ở bên cạnh thi thể. Lần đầu tiên Tần Phỉ cảm thấy mình dũng cảm, hoặc là do nhiều năm như vậy cô thật sự đã đánh giá thấp chính mình.
Ánh đèn flash lóe lên, Tần Phỉ ngẩng đầu một cách chuyên nghiệp, nhìn thấy Coffe vẫn có lòng chụp ảnh cho cô, cô hơi dở khóc dở cười, rồi âm thầm xóa định nghĩa "Dũng cảm" vừa định nghĩa cho mình đi.
"Em nghỉ một lát đi được không?"
Coffe giơ điện thoại lên lắc xung quanh, sau khi xác định chẳng có chút tín hiệu nào cả, mới ảo não ngồi bên cạnh Tần Phỉ: "Nếu bây giờ có thể truyền những tấm ảnh này ra bên ngoài, thì xem ai còn dám mắng chị."
"Được rồi, bây giờ chị chẳng có tâm tư nào nghĩ tới những thứ đó đâu."
"Vậy chị nghĩ gì?"
"Muốn ăn lẩu."
"..." Coffe lặng lẽ viết một chữ "Phục" cho Tần Phỉ ở trong lòng.
Hai người lính cứu hỏa xông vào lều: "Chúng tôi cần một đội nhân viên y tế đi theo, phát hiện dấu hiệu của sinh mạng trong đống đổ nát của trường học."
"Bọn tôi bây giờ chỉ hận không thể một người mọc ra ba cái tay, đi đâu tìm một nhóm người đi theo các anh." Mắt Mĩ Lan sắp chảy cả máu, vết máu của ai đó dính trên áo bảo hộ đã chuyển sang màu đen.
"Các người nhất định phải đi, người còn sống trong đó không phải học sinh mà là các thầy cô giáo, bọn tôi nhất định phải cứu bọn họ." Người lính cứu hỏa dẫn đầu lo tới mức trừng mắt, sự lạnh lùng trong giọng nói khiến Mĩ Lan rùng mình, nhưng hôm nay bọn họ thật sự là lực bất tòng tâm.
"Tôi đi." Một giọng nam phá vỡ sự giằng co giữa hai bên, Hành Tri Chỉ đã cực kỳ mệt mỏi xách hộp y tế lên. Đọc tr?yện ch?ẩn không q?ảng cáo ( Tr U?Tr?yen.?n )
"Bác sĩ Hành, đã ba ngày anh chưa chợp mắt rồi, khu vực động đất quá nguy hiểm, vẫn là để tôi đi đi." Mĩ Lan cũng vác hộp y tế lên.
Hành Tri Chỉ đè vai cô ta: "Tôi là bác sĩ, việc ứng phó khẩn cấp chắc chắn làm tốt hơn cô." Rồi quay đầu nói với lính cứu hỏa: "Đi thôi."
"Bác sĩ Hành, tôi đi cùng anh." Tần Phỉ cầm vòi phun khử trùng: "Đề phòng lây nhiễm chéo."
Nếu không phải là đang ở nơi như địa ngục này, chỉ e rằng những người đó đã bị cô chọc cười. Nhưng lúc này, lính cứu hỏa dẫn đầu chỉ cảm thấy mình đã gặp một kẻ đần. Cũng lười nói với cô, nhanh chóng đi về phía đống đổ nát, về lòng riêng, Hành Tri Chỉ quả thực muốn từ chối, nhưng đi tới bên cạnh cô lại gật đầu như bị ma xui quỷ khiến. Tần Phỉ lập tức đi theo, sau lưng còn treo một cái đuôi nhỏ quơ quơ vòi xịt thuốc khử trùng.
Khu vực động đất còn đáng sợ hơn trạm cứu hộ rất nhiều, người còn sống khóc gào tìm người thân, người chết rồi chỉ có thể bị xếp trần truồng ở chỗ trống, đến một miếng vải trắng che mặt cũng không có, lính cứu hộ tìm kiếm một cách máy móc trong đống đổ nát, ở đây bọn họ không thể đồng cảm, không thể rơi lệ, bởi vì một sai lầm nho nhỏ cũng có thể dẫn tới sụp đổ lớn hơn, như vậy thì người bị đè ở dưới sẽ càng nguy hiểm hơn.
"Đội trưởng, ở đây." Người lính cứu hỏa trông trừng ở trường học đổ nát hét lớn: "Bên trong có ba đứa bé, có một người còn ý thức, nhưng tấm ván này quá giòn, rất có thể sẽ sụp đổ, phải làm sao đây?" Lính cứu hỏa tuổi chưa lớn lắm, trên mặt và trên tay đều dính bùn đất, khuôn mặt đầy vẻ khẩn thiết.
Người đàn ông được gọi là đội trưởng ngồi xổm xuống cẩn thận dịch chuyển tảng đá, vừa mới động, bên dưới đã có tiếng cát đá rơi xuống, tiếp theo lại phát lên tiếng động nhỏ. Anh ta không dám động bừa nữa, ngẩn ra nhìn vào khe hở chỉ rộng khoảng bốn mươi cm.
Hồi lâu sau, anh ta đột nhiên nói: "Tôi xuống dưới."
Mấy người đều bị quyết định này của anh ta dọa sợ, họ chỉ nghe nói tới bò lên, chứ chưa bao giờ nghe nói muốn chui xuống.
"Đội trưởng, để tôi xuống."
"Hay là để tôi xuống đi." Hai người lính tranh giành.
"Hai cậu ở trên đón người, sau đó lập tức đưa vào bệnh viện, tôi xuống dưới, đây là mệnh lệnh." Đội trưởng ra lệnh rất quyết đoán, hai người lính gấp tới mức hốc mắt cũng đỏ lên, nhưng lại không thể làm trái.
Hành Tri Chỉ nằm trên đống đổ nát nghe hồi lâu: "Hay là để tôi đi. Tôi là bác sĩ, nếu đứa trẻ bên dưới có vấn đề gì, thì tôi còn có thể kịp thời xử lý."
Đội trưởng đã cởi đồ bảo hộ, cố gắng giảm bớt trở ngại: "Tôi là quân nhân, tôi nói tôi xuống thì chính là tôi xuống. Đừng phí lời nữa. Cũng chẳng phải phát tiền thưởng, có gì phải tranh giành chứ." Vừa cởi đồ xuống, anh ta không nói hai lời đã chống người xuống nhét hai chân vào trong khe hở trước, sau đó chật vật di chuyển từng chút một, cố gắng co thân thể của mình lại nhỏ nhất, không gây ra chút chấn động nào.
Trái tim của mấy người đều nhảy lên theo từng cử động của anh ta.
Động đất dẫn tới núi lở, chặt hết đường đi. Đội cứu hộ căn bản không thể tiếp cận trung tâm của trận động đất, chỉ có thể trú ở thị trấn lân cận. Nhưng dù không phải là huyện bị nạn nặng nhất, thứ đập vào mắt cũng toàn là những đống đổ nát và thi thể nhiều không đếm xuể, các cán bộ, chiến sĩ bộ đội là những người tới khu vực bị nạn sớm nhất, các chiến sĩ đã thu dọn ra một chỗ trống, để đội cứu hộ y tế dựng lều.
Chưa đợi lều được dựng lên, các chiến sĩ đã nâng cáng cứu thương lao tới, tất cả nhân viên y tế lập tức tiến vào trạng thái làm việc. Tần Phỉ và Coffe hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, hốc mắt đau rát, tay chân mềm nhũn không thể kiểm soát được.
Nơi đây, chính là địa ngục.
Địa ngục trần gian.
"Ngây ra đó làm gì? Không giúp được gì, thì cũng đừng đứng ở đây cản đường." Tần Phỉ bị Bạch Mộng đẩy mạnh một cái, không đợi cô phản ứng lại thì mùi máu tanh đã xộc thẳng vào mũi kèm theo đó là tiếng gào khóc truyền tới. Ánh mắt cô đuổi theo cáng cứu thương đó, khối máu trên chiếc cáng đó đã mơ hồ tới mức không thể gọi là một con người hoàn chỉnh nữa.
Nơi này còn tệ hơn tưởng tượng của cô, thậm chí còn đáng sợ hơn.
"Bác sĩ Hành, ở đây cần phải cắt đi." Bạch Mộng kêu to.
Hành Tri Chỉ cấp tốc lao tới, sau khi nhanh chóng kiểm tra xong, mặt không cảm xúc ra lệnh: "Chuẩn bị gây mê, lập tức phẫu thuật."
"Bác sĩ, con gái tôi mới mười bốn tuổi, các anh không thể cắt chân của con bé đi được...Con bé không có chân thì sao sống được chứ?" Một người phụ nữ như vừa bò từ trong vũng bùn ra gào khóc.
"Không cắt chân, thì bây giờ cô bé sẽ chết. Bà muốn một đứa con gái không chân, hay muốn một người chết có chân, chọn đi." Lựa chọn cay nghiệt này thật sự khiến người khác căm phẫn.
"Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà nhìn đi! Ông trả lại chân của con gái tôi đi, đồ khốn khiếp nhà ông..." Người phụ nữ gần như khóc ngất đi, nhưng cô bé trên cáng cứu thương lại không thể đợi thêm nữa.
"Mĩ Lan, chuẩn bị xong chưa?" Hành Tri Chỉ nổi giận gào lên, dáng vẻ đó giống hệt như Tu La đang cướp người với Diêm Vương, hoàn toàn khác với chàng trai đỏ mặt tới tận mang tai ngồi ở trên xe một tiếng trước.
"Ở đây cần người giúp đỡ, ai có thể thì tới đây một chút." Úc Triết Thành quát lớn.
"Tôi." Coffe giơ tay lên thật cao, tháo túi sách xuống rồi chạy đi.
Tần Phỉ nắm chặt tay, đi vào trong lều y tế được dựng lên tạm thời, kéo lấy một y tá: "Tôi từng học về sơ cứu, có gì tôi có thể làm được không?"
"Cô giúp tôi giơ chai truyền nước lên trước đi." Y tá trực tiếp nhét chai truyền nước vào trong tay cô, sau đó vội vàng đi phân loại, khám bệnh cho những nạn dân liên tục tràn vào.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, Tần Phỉ nhìn nạn dân và nhân viên làm việc ra ra vào vào, chỉ cảm thấy như một cơn ác mộng. Chai truyền nước trong tay cô đã từ một biến thành bốn, đến bản thân cô cũng không biết mình đã giơ bao lâu.
Coffe chạy vào lều, giơ điện thoại chụp ảnh cho cô.
Bả vai của Tần Phỉ đã tê tới mức đã không cảm nhận được đau đớn, không thể cử động được nữa: "Đừng chụp nữa, quay đây giúp chị giơ một lát trước đi, cánh tay sắp đứt rồi."
"Được, được." Coffe cất điện thoại đi, cẩn thận đón lấy chai truyền nước, thấy vẻ mặt đau khổ của cô thì hơi lo lắng: "Chị, chúng ta đang..."
"Tránh ra tránh ra." Tần Phỉ vừa cử động cánh tay, đã bị người khác đẩy mạnh một cái. Đôi tay tê cứng, đột nhiên chịu lực tác động từ bên ngoài, khiến toàn thân cô ngã xuống đất hệt như một củ hành. Tần Phỉ đã cam chịu nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc sắp tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu, thì cổ chợt bị người khác túm lấy, trực tiếp kéo cô đứng dậy. Lực phản xung khiến cô va vào một lồng ngực còn mang mùi máu tanh.
"Cẩn thận." Trong giọng nói dịu dàng mang theo vài phần vội vã.
Tần Phỉ khó khăn lắm mới đứng vững lại được, cảm giác đau đớn tê dại của đôi tay càng dữ dội hơn, không nhịn được kêu lên. Hành Tri Chỉ nhíu mày, giơ tay ra đặt lên đôi tay cô, nhanh chóng ấn xuống.
Tần Phỉ đau tới mức suýt nữa thì chửi mẹ nó, nhưng nhìn khuôn mặt vẫn đang dính vệt máu đó, cô lại cố gắng cắn chặt răng.
Bạch Mộng cũng vừa từ trên bàn phẫu thuật xuống, thấy tay của Hành Tri Chỉ đặt lên tay của Tần Phỉ, cảm xúc trong mắt lóe lên một cái, rồi lại nhìn về phía Tần Phỉ, trong mắt chỉ còn lại từng tia chán ghét: "Không giúp được thì đứng sang một bên, đừng đứng giữa làm lỡ việc. Cô làm chúng tôi chậm một phút, thì sẽ có thể có thêm một người chết. Ở đây, lãng phí thời gian chính là giết người."
"Cô nói chuyện kiểu gì đấy?" Coffe mở miệng mắng, tức tới mức suýt nữa ném chai truyền nước trong tay đi.
"Coffe câm miệng." Tần Phỉ quát cô nàng, mắt nhìn về phía Bạch Mộng, không nhẹ không nặng nói: "Theo lời cô nói, một phút cô phí lời với tôi vừa rồi chẳng phải cũng đã giết một người rồi sao. Chậc chậc chậc, tội nghiệt tội nghiệt."
"Cô..."
"Bác sĩ Bạch." Hành Tri Chỉ cắt ngang hai người, sắc mặt cũng trầm xuống: "Đi làm việc cô nên làm đi."
Bạch Mộng siết chặt nắm tay, vừa hay có một nhóm nạn dân bị thương lại được đưa vào, cô ta đi theo cáng cứu thương lại quay về phòng phẫu thuật.
Hành Tri Chỉ cũng phải quay về, vừa đeo khẩu trang vừa căn dặn Tần Phỉ và Coffe: "Hãy đi tìm nhân viên làm việc lấy giá treo chai truyền nước, hai người có thể làm công việc khử trùng, bất kể là người sống hay chết, nhìn thấy người thì cứ xịt khử trùng đều đặn, tránh để lây nhiễm chéo." Nói tới câu cuối cùng, người đã lao nhanh vào trong lều phẫu thuật.
Tần Phỉ nhìn cửa lều, cũng không biết là do mệt hay đói, đầu trống rỗng như đang thiếu oxi. Mãi đến khi tay của Coffe cũng giơ tới mức tê cứng không nhịn được gọi cô, cô mới hoảng hốt nhớ ra, chạy đi tìm giá treo.
Hơn bốn mươi tiếng, mỗi giây mỗi phút đều như đang cướp người với Diêm Vương. Từ lần đầu tiên Tần Phỉ nhìn thấy người chết phải nghiến chặt răng không thét lên, đến bây giờ đã chết lặng tới mức có thể ngồi gặm bánh mì ở bên cạnh thi thể. Lần đầu tiên Tần Phỉ cảm thấy mình dũng cảm, hoặc là do nhiều năm như vậy cô thật sự đã đánh giá thấp chính mình.
Ánh đèn flash lóe lên, Tần Phỉ ngẩng đầu một cách chuyên nghiệp, nhìn thấy Coffe vẫn có lòng chụp ảnh cho cô, cô hơi dở khóc dở cười, rồi âm thầm xóa định nghĩa "Dũng cảm" vừa định nghĩa cho mình đi.
"Em nghỉ một lát đi được không?"
Coffe giơ điện thoại lên lắc xung quanh, sau khi xác định chẳng có chút tín hiệu nào cả, mới ảo não ngồi bên cạnh Tần Phỉ: "Nếu bây giờ có thể truyền những tấm ảnh này ra bên ngoài, thì xem ai còn dám mắng chị."
"Được rồi, bây giờ chị chẳng có tâm tư nào nghĩ tới những thứ đó đâu."
"Vậy chị nghĩ gì?"
"Muốn ăn lẩu."
"..." Coffe lặng lẽ viết một chữ "Phục" cho Tần Phỉ ở trong lòng.
Hai người lính cứu hỏa xông vào lều: "Chúng tôi cần một đội nhân viên y tế đi theo, phát hiện dấu hiệu của sinh mạng trong đống đổ nát của trường học."
"Bọn tôi bây giờ chỉ hận không thể một người mọc ra ba cái tay, đi đâu tìm một nhóm người đi theo các anh." Mắt Mĩ Lan sắp chảy cả máu, vết máu của ai đó dính trên áo bảo hộ đã chuyển sang màu đen.
"Các người nhất định phải đi, người còn sống trong đó không phải học sinh mà là các thầy cô giáo, bọn tôi nhất định phải cứu bọn họ." Người lính cứu hỏa dẫn đầu lo tới mức trừng mắt, sự lạnh lùng trong giọng nói khiến Mĩ Lan rùng mình, nhưng hôm nay bọn họ thật sự là lực bất tòng tâm.
"Tôi đi." Một giọng nam phá vỡ sự giằng co giữa hai bên, Hành Tri Chỉ đã cực kỳ mệt mỏi xách hộp y tế lên. Đọc tr?yện ch?ẩn không q?ảng cáo ( Tr U?Tr?yen.?n )
"Bác sĩ Hành, đã ba ngày anh chưa chợp mắt rồi, khu vực động đất quá nguy hiểm, vẫn là để tôi đi đi." Mĩ Lan cũng vác hộp y tế lên.
Hành Tri Chỉ đè vai cô ta: "Tôi là bác sĩ, việc ứng phó khẩn cấp chắc chắn làm tốt hơn cô." Rồi quay đầu nói với lính cứu hỏa: "Đi thôi."
"Bác sĩ Hành, tôi đi cùng anh." Tần Phỉ cầm vòi phun khử trùng: "Đề phòng lây nhiễm chéo."
Nếu không phải là đang ở nơi như địa ngục này, chỉ e rằng những người đó đã bị cô chọc cười. Nhưng lúc này, lính cứu hỏa dẫn đầu chỉ cảm thấy mình đã gặp một kẻ đần. Cũng lười nói với cô, nhanh chóng đi về phía đống đổ nát, về lòng riêng, Hành Tri Chỉ quả thực muốn từ chối, nhưng đi tới bên cạnh cô lại gật đầu như bị ma xui quỷ khiến. Tần Phỉ lập tức đi theo, sau lưng còn treo một cái đuôi nhỏ quơ quơ vòi xịt thuốc khử trùng.
Khu vực động đất còn đáng sợ hơn trạm cứu hộ rất nhiều, người còn sống khóc gào tìm người thân, người chết rồi chỉ có thể bị xếp trần truồng ở chỗ trống, đến một miếng vải trắng che mặt cũng không có, lính cứu hộ tìm kiếm một cách máy móc trong đống đổ nát, ở đây bọn họ không thể đồng cảm, không thể rơi lệ, bởi vì một sai lầm nho nhỏ cũng có thể dẫn tới sụp đổ lớn hơn, như vậy thì người bị đè ở dưới sẽ càng nguy hiểm hơn.
"Đội trưởng, ở đây." Người lính cứu hỏa trông trừng ở trường học đổ nát hét lớn: "Bên trong có ba đứa bé, có một người còn ý thức, nhưng tấm ván này quá giòn, rất có thể sẽ sụp đổ, phải làm sao đây?" Lính cứu hỏa tuổi chưa lớn lắm, trên mặt và trên tay đều dính bùn đất, khuôn mặt đầy vẻ khẩn thiết.
Người đàn ông được gọi là đội trưởng ngồi xổm xuống cẩn thận dịch chuyển tảng đá, vừa mới động, bên dưới đã có tiếng cát đá rơi xuống, tiếp theo lại phát lên tiếng động nhỏ. Anh ta không dám động bừa nữa, ngẩn ra nhìn vào khe hở chỉ rộng khoảng bốn mươi cm.
Hồi lâu sau, anh ta đột nhiên nói: "Tôi xuống dưới."
Mấy người đều bị quyết định này của anh ta dọa sợ, họ chỉ nghe nói tới bò lên, chứ chưa bao giờ nghe nói muốn chui xuống.
"Đội trưởng, để tôi xuống."
"Hay là để tôi xuống đi." Hai người lính tranh giành.
"Hai cậu ở trên đón người, sau đó lập tức đưa vào bệnh viện, tôi xuống dưới, đây là mệnh lệnh." Đội trưởng ra lệnh rất quyết đoán, hai người lính gấp tới mức hốc mắt cũng đỏ lên, nhưng lại không thể làm trái.
Hành Tri Chỉ nằm trên đống đổ nát nghe hồi lâu: "Hay là để tôi đi. Tôi là bác sĩ, nếu đứa trẻ bên dưới có vấn đề gì, thì tôi còn có thể kịp thời xử lý."
Đội trưởng đã cởi đồ bảo hộ, cố gắng giảm bớt trở ngại: "Tôi là quân nhân, tôi nói tôi xuống thì chính là tôi xuống. Đừng phí lời nữa. Cũng chẳng phải phát tiền thưởng, có gì phải tranh giành chứ." Vừa cởi đồ xuống, anh ta không nói hai lời đã chống người xuống nhét hai chân vào trong khe hở trước, sau đó chật vật di chuyển từng chút một, cố gắng co thân thể của mình lại nhỏ nhất, không gây ra chút chấn động nào.
Trái tim của mấy người đều nhảy lên theo từng cử động của anh ta.