Chương 8: Tác giả
Người tác giả viết cuốn sách "Lời nguyền của anh trai" có bút danh là Tam Khánh. Ngoài cái tên đề ở trang bìa ra, không có bất kì thông tin gì về ông ta (hoặc bà ta) viết ở bên trong. Những điều ấy càng làm cho tôi và Dạ Quang hoang mang. Chúng tôi lật giở từng trang một, cũng chỉ có vài dòng ở đầu cho tôi biết hoàn cảnh ông ta viết cuốn sách này cũng như tóm tắt về nội dung ở những trang sau:
Tôi viết cuốn này là vì người anh trai của tôi (cho phép tôi giấu tên). Anh ấy đã mất trong một vụ tai nạn xe vào năm ngoái. Từ đó trở đi, tôi luôn có cảm giác như anh hiện hồn về theo dõi mình. Trong một buổi trưa ngủ quên trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách, tôi đã mơ một giấc mơ mà trong đó anh hiện về nguyền rủa tôi chết cùng anh vì như lời anh nói, ở dưới âm gian rất cô đơn, anh không có bất cứ ai để bầu bạn. Bố mẹ chúng tôi đã mất từ khi chúng tôi còn trẻ, chỉ còn tôi và anh ấy sống chung trong một căn nhà. Đối với tôi, việc anh mất đi khiến cho tôi suy sụp rất nhiều. Nhưng tôi cũng không có bất cứ lý do gì để chết đi cả. Chính vì vậy, tôi đã tìm đủ mọi cách như mời thầy đến làm lễ trừ tà, tra cứu từ mọi nguồn trên mạng để xua đuổi vong hồn anh tôi đi nhưng không có hiệu quả. Một hôm, nghe tin trên mạng có một đôi vợ chồng trẻ mất không rõ nguyên do, tôi nghi những việc này là do anh tôi ra tay. Vì thế, tôi đã tìm đến tận nơi, ghi lại những gì mình chứng kiến được. Những người hàng xóm xung quanh của đôi vợ chồng cũng nói với tôi rằng họ thậm chí còn được chứng kiến một vụ chết bất thường hơn cách đó nửa tháng trong tòa chung cư đối diện. Tôi xông pha đến cả nơi đó, nói với mọi người rằng khả năng nguyên nhân sự việc là do anh tôi gây ra. Hình như đúng là anh đã làm chuyện đó nên nhiều lần về báo mộng đe dọa tôi. Được một thầy bùa bảo hộ, tôi đã cả gan đi truy lùng thêm những thông tin liên quan đến những vụ chết người không rõ nguyên do nữa và ghi vào cuốn sách này. Có cả những vụ án dù đã rõ hung thủ nhưng hung thủ đã tự sát ngay sau đó, mặc dù không ai đe dọa và không gặp phải vấn đề tâm lý nào. Dù không biết tôi có sống đủ lâu để ghi lại các vụ án càng nhiều càng tốt vào cuốn sách này không nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Mong bạn đọc hãy tin tưởng ở tôi..
- Như vậy "lời nguyền của anh trai" là nói đến lời nguyền của chính anh trai tác giả và nó là nguyên nhân của tất cả các vụ án sau trang này! - Dạ Quang kết luận.
Tôi cũng gật gù:
- Phải rồi! Lúc trước tao nghĩ đó chỉ là một cái tên tiêu biểu. Do tao đã không đọc kĩ!
Quang lấy điện thoại ra tra tên của tác giả, nhưng hoàn toàn không tìm được một cái tên nào trên Google.
- Hay mình thử tới trụ sở nhà xuất bản để hỏi? - Tôi gợi ý.
- Nhưng làm sao họ có thể biết được địa chỉ của tác giả cuốn sách?
- Có chứ! - Tôi cuộn tay thành nắm đấm để trước cằm. - Hoặc ít nhất họ sẽ có số điện thoại của tác giả đó nếu đã từng hợp tác xuất bản cuốn sách này.
Sáng chủ nhật, chúng tôi hẹn nhau đi tới nhà xuất bản nơi đã in ra cuốn sách bí ẩn mà tôi đang giữ. Rất nhanh, chúng tôi đã đến được văn phòng chính. Có một người đàn ông đứng tuổi với mái đầu bạc đang ngồi đằng sau chiếc máy tính bàn. Nhìn thấy chúng tôi, ông ta kéo kính xuống gân mũi, sắc mặt không có chút thay đổi.
- Dạ cho chúng cháu hỏi.. - Tôi mạnh dạn đứng lên trước. -.. ông có biết ai tên là Tam Khánh không ạ?
Người đàn ông hơi bất ngờ một xíu. Sau đó, tôi thấy nét mặt ông ta lại quay về bình thường:
- Không có ai tên như vậy đâu cháu ạ!
Dạ Quang có vẻ hơi thất vọng khi nghe câu trả lời. Nó quay người và nói thầm với tôi "Về thôi!", nhưng tôi thì không nhanh nhụt chí đến thế.
- Cháu biết về chuyện của bác ấy.. do cháu đã đọc cuốn sách này! - Tôi vừa giơ cuốn sách trước mặt người đàn ông vừa nói.
- Sao cháu có thể?
Lúc này người đàn ông mới thực sự bị tôi làm cho hoảng hốt. Ông ta đứng dậy khỏi ghế và đi tới ngày một gần hơn cuốn sách tôi đang cầm trên tay.
- Cuốn sách này.. người ta đã cho ngưng xuất bản từ lâu rồi mà!
Thông tin ấy cũng làm cho tôi bất ngờ. Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra cứng rắn:
- Nó rơi ra từ kệ sách khi cháu đang xem sách ở hiệu.
Người đàn ông bỏ hẳn kính ra. Ông ta lấy tay lau mắt thể hiện rõ sự hoang mang. Rồi ông ta mời chúng tôi ngồi xuống ghế, vội vàng đóng hết các cánh cửa lại.
- Tôi chính là nạn nhân của anh trai ông ta! - Người đàn ông lên tiếng khi vừa ngồi vào chiếc ghế đối diện với chúng tôi.
- Sao cơ ạ?
- Tôi nói tôi chính là nạn nhân của anh trai người tác giả này!
Chúng tôi đứng hình mất mấy giây khi nghe người đàn ông trong văn phòng nhà xuất bản nói ông chính là nạn nhân của nhân vật được nói đến trong cuốn sách mà tôi đang đọc- người đã gây ra không ít những vụ án được ghi trong sách.
Nói rồi, ông ta đưa cho chúng tôi xem một bức ảnh mà ông ta cất ở trong ví. Đó là một bức ảnh mờ, không rõ chụp thứ gì nhưng nhìn kĩ thì có vẻ như đó là hình ảnh của một vụ tai nạn thương tâm.
- Vào ngày 1 tháng 5 năm 2016, tôi đang lái xe trên đường quốc lộ chở vợ tôi về quê của bà ấy. Khi đi qua một căn hầm dài ở dưới vách núi thì bỗng dưng tôi thấy một vật đen trước mắt cản đường mình. Tôi không rõ đó là vật gì. Lúc đầu, tôi tưởng đó là một người liều mạng đứng ở giữa hầm, khu vực cho xe đi qua. Nhưng nhìn kĩ thì đó không hẳn là bóng người cũng không hẳn là vật gì cụ thể. Tôi đã cố bóp phanh cho chiếc xe dừng lại nhưng dường như nó không thể nào dừng được, càng ngày càng lao nhanh hơn đến bóng đen. Và khi chạm vào bóng đen đó, vợ chồng tôi ngã nhào ra giữa hầm, đồ đạc văng tứ tung. Vợ tôi đang cố đưa tay ra với lấy những đồ đạc bị văng ra ở làn bên kia thì một chiếc xe tải đi với tốc độ cao đã lao qua cán bà ấy một cái rầm. Tôi còn chưa kịp định thần gì vì chưa đứng dậy nổi từ sau cú ngã thì đã thấy cơ thể bà ấy bị nát bươm, máu me chảy ra loang lổ cả đường. Tôi đã ôm bà ấy khóc rất to. Mấy hôm sau, nhà tôi có khách. Anh ta là người lạ đầu tiên đến hỏi tôi về cái chết của vợ tôi. Lúc đầu, tôi không hề muốn kể một chút nào, song thấy ông ta tự nhận là em trai của bóng ma đã gây ra cái chết của bà ấy, tôi cũng nửa tin nửa ngờ. Tôi đã mời ông ấy vào trong nhà kể lại mọi chuyện, ai ngờ mọi chi tiết ông ta nhìn thấy trong giấc mơ mà ông ta được anh trai báo mộng lại trùng khớp đến thế. Lúc đầu tôi cũng không tin vào tâm linh, nhưng sau khi nghe người đàn ông này nói thì bắt đầu có chút niềm tin. Ông ta thậm chí còn kể cho tôi những vụ án mà anh của ông ta gây ra trước đó. Tôi thực sự đã bị thu hút. Sau khi tôi nói mình là một nhà xuất bản, ông ta đã nhờ tôi xuất bản cuốn sách "Lời nguyền của anh trai" mà cháu đang cầm trên tay kia! Tôi đã đồng ý, và hai người cùng làm việc với nhau để cho ra đời cuốn sách như một lời tự sự của ông ta- tác giả của cuốn sách này. Nhưng chỉ một tuần kể từ hôm cuốn sách được tung ra thị trường, căn trọ cũ của tôi đột nhiên bốc cháy. Tất cả đồ đạc cũng như tài liệu của tôi vì đó mà tiêu tan, may mà tôi đã không ở nhà nên không có thương tích gì. Tôi hiểu đó là do tôi đã xuất bản cuốn sách không mong muốn kia, nhưng vì vẫn muốn giữ nó trên thị trường nên vẫn tiếp tục cho in. Ngày thứ hai, số lượng sách được in ra đã trên 1000 cuốn, tôi đành phải cho hoãn lại vì suýt bị tai nạn lần hai khi đang trên đường đi mua chút đồ. Ba ngày sau thì tôi nhận thêm một tin dữ nữa từ gia đình khi người mẹ già duy nhất ở quê bị đột tử và qua đời không rõ nguyên do. Chính tay tôi đã cho tiêu hủy hết số sách được tung ra thị trường ngay sau cuộc gọi tang tóc đó. Tôi không ngờ đến một ngày cháu lại sở hữu được nó và lại tìm đến đây..
Giọng người đàn ông có vẻ run run khi kết thúc lời kể. Bản thân tôi cũng cảm thấy bất an khi trên tay mình không phải một cuốn sách bình thường. Nó là một cuốn sách được viết bởi người em của linh hồn vong oán, được xuất bản bởi người nạn nhân cuối cùng và được đúc kết bởi những câu chuyện có thật về những nạn nhân trong những vụ án gây ra bởi linh hồn đó. Thảo nào sau hôm đầu tiên nhìn thấy cuốn sách, tôi đã gặp ác mộng và suýt "chết đuối" trong chính giấc mơ của mình!
- Vậy.. bác có nhớ địa chỉ của người viết cuốn sách này không ạ?
- Ý cháu là Tam Khánh hả? - Người đàn ông ho khụ khụ. - Bác không nhớ lắm, nhưng từng có một lần bác đến nhà ông ta rồi!
Tôi biểu lộ nét mặt rạng rỡ khi nghe thấy thông tin ấy. Ông ta vừa nói với tôi vừa cố nhìn đi chỗ khác để nhớ lại. Rồi ông ta quay lại nhìn hai chúng tôi:
- Nếu ngày mai cháu không bận thì có thể ghé qua đây, tôi sẽ dẫn hai cháu đến nhà của người tác giả này!
Tôi mỉm cười nhìn Dạ Quang. Vậy là ngày mai, chỉ ngày mai thôi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Rồi lúc ấy tôi sẽ khai thác thêm được những thông tin về cuốn sách này. Biết đâu lúc đó tôi sẽ tìm ra hướng để hóa giải lời nguyền của anh trai Di?
Ngồi trong phòng, tôi chỉ để một ánh đèn và bắt đầu suy nghĩ. Những hi vọng về một cánh cửa ở cuối con đường ngày càng sáng dần. Tôi cảm thấy đến một lúc nào đó, tôi sẽ giúp Di không còn phải sống trong lo sợ. Rồi nó sẽ phải nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, sẽ coi tôi là thần tượng và thầy Phúc sẽ cho tôi qua môn. Chỉ nghĩ đến những giây phút đó thôi cũng đủ làm cho tôi có thêm động lực đi tìm hiểu thêm về vụ án thú vị này!
Tôi viết cuốn này là vì người anh trai của tôi (cho phép tôi giấu tên). Anh ấy đã mất trong một vụ tai nạn xe vào năm ngoái. Từ đó trở đi, tôi luôn có cảm giác như anh hiện hồn về theo dõi mình. Trong một buổi trưa ngủ quên trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách, tôi đã mơ một giấc mơ mà trong đó anh hiện về nguyền rủa tôi chết cùng anh vì như lời anh nói, ở dưới âm gian rất cô đơn, anh không có bất cứ ai để bầu bạn. Bố mẹ chúng tôi đã mất từ khi chúng tôi còn trẻ, chỉ còn tôi và anh ấy sống chung trong một căn nhà. Đối với tôi, việc anh mất đi khiến cho tôi suy sụp rất nhiều. Nhưng tôi cũng không có bất cứ lý do gì để chết đi cả. Chính vì vậy, tôi đã tìm đủ mọi cách như mời thầy đến làm lễ trừ tà, tra cứu từ mọi nguồn trên mạng để xua đuổi vong hồn anh tôi đi nhưng không có hiệu quả. Một hôm, nghe tin trên mạng có một đôi vợ chồng trẻ mất không rõ nguyên do, tôi nghi những việc này là do anh tôi ra tay. Vì thế, tôi đã tìm đến tận nơi, ghi lại những gì mình chứng kiến được. Những người hàng xóm xung quanh của đôi vợ chồng cũng nói với tôi rằng họ thậm chí còn được chứng kiến một vụ chết bất thường hơn cách đó nửa tháng trong tòa chung cư đối diện. Tôi xông pha đến cả nơi đó, nói với mọi người rằng khả năng nguyên nhân sự việc là do anh tôi gây ra. Hình như đúng là anh đã làm chuyện đó nên nhiều lần về báo mộng đe dọa tôi. Được một thầy bùa bảo hộ, tôi đã cả gan đi truy lùng thêm những thông tin liên quan đến những vụ chết người không rõ nguyên do nữa và ghi vào cuốn sách này. Có cả những vụ án dù đã rõ hung thủ nhưng hung thủ đã tự sát ngay sau đó, mặc dù không ai đe dọa và không gặp phải vấn đề tâm lý nào. Dù không biết tôi có sống đủ lâu để ghi lại các vụ án càng nhiều càng tốt vào cuốn sách này không nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Mong bạn đọc hãy tin tưởng ở tôi..
- Như vậy "lời nguyền của anh trai" là nói đến lời nguyền của chính anh trai tác giả và nó là nguyên nhân của tất cả các vụ án sau trang này! - Dạ Quang kết luận.
Tôi cũng gật gù:
- Phải rồi! Lúc trước tao nghĩ đó chỉ là một cái tên tiêu biểu. Do tao đã không đọc kĩ!
Quang lấy điện thoại ra tra tên của tác giả, nhưng hoàn toàn không tìm được một cái tên nào trên Google.
- Hay mình thử tới trụ sở nhà xuất bản để hỏi? - Tôi gợi ý.
- Nhưng làm sao họ có thể biết được địa chỉ của tác giả cuốn sách?
- Có chứ! - Tôi cuộn tay thành nắm đấm để trước cằm. - Hoặc ít nhất họ sẽ có số điện thoại của tác giả đó nếu đã từng hợp tác xuất bản cuốn sách này.
Sáng chủ nhật, chúng tôi hẹn nhau đi tới nhà xuất bản nơi đã in ra cuốn sách bí ẩn mà tôi đang giữ. Rất nhanh, chúng tôi đã đến được văn phòng chính. Có một người đàn ông đứng tuổi với mái đầu bạc đang ngồi đằng sau chiếc máy tính bàn. Nhìn thấy chúng tôi, ông ta kéo kính xuống gân mũi, sắc mặt không có chút thay đổi.
- Dạ cho chúng cháu hỏi.. - Tôi mạnh dạn đứng lên trước. -.. ông có biết ai tên là Tam Khánh không ạ?
Người đàn ông hơi bất ngờ một xíu. Sau đó, tôi thấy nét mặt ông ta lại quay về bình thường:
- Không có ai tên như vậy đâu cháu ạ!
Dạ Quang có vẻ hơi thất vọng khi nghe câu trả lời. Nó quay người và nói thầm với tôi "Về thôi!", nhưng tôi thì không nhanh nhụt chí đến thế.
- Cháu biết về chuyện của bác ấy.. do cháu đã đọc cuốn sách này! - Tôi vừa giơ cuốn sách trước mặt người đàn ông vừa nói.
- Sao cháu có thể?
Lúc này người đàn ông mới thực sự bị tôi làm cho hoảng hốt. Ông ta đứng dậy khỏi ghế và đi tới ngày một gần hơn cuốn sách tôi đang cầm trên tay.
- Cuốn sách này.. người ta đã cho ngưng xuất bản từ lâu rồi mà!
Thông tin ấy cũng làm cho tôi bất ngờ. Nhưng tôi vẫn cố tỏ ra cứng rắn:
- Nó rơi ra từ kệ sách khi cháu đang xem sách ở hiệu.
Người đàn ông bỏ hẳn kính ra. Ông ta lấy tay lau mắt thể hiện rõ sự hoang mang. Rồi ông ta mời chúng tôi ngồi xuống ghế, vội vàng đóng hết các cánh cửa lại.
- Tôi chính là nạn nhân của anh trai ông ta! - Người đàn ông lên tiếng khi vừa ngồi vào chiếc ghế đối diện với chúng tôi.
- Sao cơ ạ?
- Tôi nói tôi chính là nạn nhân của anh trai người tác giả này!
Chúng tôi đứng hình mất mấy giây khi nghe người đàn ông trong văn phòng nhà xuất bản nói ông chính là nạn nhân của nhân vật được nói đến trong cuốn sách mà tôi đang đọc- người đã gây ra không ít những vụ án được ghi trong sách.
Nói rồi, ông ta đưa cho chúng tôi xem một bức ảnh mà ông ta cất ở trong ví. Đó là một bức ảnh mờ, không rõ chụp thứ gì nhưng nhìn kĩ thì có vẻ như đó là hình ảnh của một vụ tai nạn thương tâm.
- Vào ngày 1 tháng 5 năm 2016, tôi đang lái xe trên đường quốc lộ chở vợ tôi về quê của bà ấy. Khi đi qua một căn hầm dài ở dưới vách núi thì bỗng dưng tôi thấy một vật đen trước mắt cản đường mình. Tôi không rõ đó là vật gì. Lúc đầu, tôi tưởng đó là một người liều mạng đứng ở giữa hầm, khu vực cho xe đi qua. Nhưng nhìn kĩ thì đó không hẳn là bóng người cũng không hẳn là vật gì cụ thể. Tôi đã cố bóp phanh cho chiếc xe dừng lại nhưng dường như nó không thể nào dừng được, càng ngày càng lao nhanh hơn đến bóng đen. Và khi chạm vào bóng đen đó, vợ chồng tôi ngã nhào ra giữa hầm, đồ đạc văng tứ tung. Vợ tôi đang cố đưa tay ra với lấy những đồ đạc bị văng ra ở làn bên kia thì một chiếc xe tải đi với tốc độ cao đã lao qua cán bà ấy một cái rầm. Tôi còn chưa kịp định thần gì vì chưa đứng dậy nổi từ sau cú ngã thì đã thấy cơ thể bà ấy bị nát bươm, máu me chảy ra loang lổ cả đường. Tôi đã ôm bà ấy khóc rất to. Mấy hôm sau, nhà tôi có khách. Anh ta là người lạ đầu tiên đến hỏi tôi về cái chết của vợ tôi. Lúc đầu, tôi không hề muốn kể một chút nào, song thấy ông ta tự nhận là em trai của bóng ma đã gây ra cái chết của bà ấy, tôi cũng nửa tin nửa ngờ. Tôi đã mời ông ấy vào trong nhà kể lại mọi chuyện, ai ngờ mọi chi tiết ông ta nhìn thấy trong giấc mơ mà ông ta được anh trai báo mộng lại trùng khớp đến thế. Lúc đầu tôi cũng không tin vào tâm linh, nhưng sau khi nghe người đàn ông này nói thì bắt đầu có chút niềm tin. Ông ta thậm chí còn kể cho tôi những vụ án mà anh của ông ta gây ra trước đó. Tôi thực sự đã bị thu hút. Sau khi tôi nói mình là một nhà xuất bản, ông ta đã nhờ tôi xuất bản cuốn sách "Lời nguyền của anh trai" mà cháu đang cầm trên tay kia! Tôi đã đồng ý, và hai người cùng làm việc với nhau để cho ra đời cuốn sách như một lời tự sự của ông ta- tác giả của cuốn sách này. Nhưng chỉ một tuần kể từ hôm cuốn sách được tung ra thị trường, căn trọ cũ của tôi đột nhiên bốc cháy. Tất cả đồ đạc cũng như tài liệu của tôi vì đó mà tiêu tan, may mà tôi đã không ở nhà nên không có thương tích gì. Tôi hiểu đó là do tôi đã xuất bản cuốn sách không mong muốn kia, nhưng vì vẫn muốn giữ nó trên thị trường nên vẫn tiếp tục cho in. Ngày thứ hai, số lượng sách được in ra đã trên 1000 cuốn, tôi đành phải cho hoãn lại vì suýt bị tai nạn lần hai khi đang trên đường đi mua chút đồ. Ba ngày sau thì tôi nhận thêm một tin dữ nữa từ gia đình khi người mẹ già duy nhất ở quê bị đột tử và qua đời không rõ nguyên do. Chính tay tôi đã cho tiêu hủy hết số sách được tung ra thị trường ngay sau cuộc gọi tang tóc đó. Tôi không ngờ đến một ngày cháu lại sở hữu được nó và lại tìm đến đây..
Giọng người đàn ông có vẻ run run khi kết thúc lời kể. Bản thân tôi cũng cảm thấy bất an khi trên tay mình không phải một cuốn sách bình thường. Nó là một cuốn sách được viết bởi người em của linh hồn vong oán, được xuất bản bởi người nạn nhân cuối cùng và được đúc kết bởi những câu chuyện có thật về những nạn nhân trong những vụ án gây ra bởi linh hồn đó. Thảo nào sau hôm đầu tiên nhìn thấy cuốn sách, tôi đã gặp ác mộng và suýt "chết đuối" trong chính giấc mơ của mình!
- Vậy.. bác có nhớ địa chỉ của người viết cuốn sách này không ạ?
- Ý cháu là Tam Khánh hả? - Người đàn ông ho khụ khụ. - Bác không nhớ lắm, nhưng từng có một lần bác đến nhà ông ta rồi!
Tôi biểu lộ nét mặt rạng rỡ khi nghe thấy thông tin ấy. Ông ta vừa nói với tôi vừa cố nhìn đi chỗ khác để nhớ lại. Rồi ông ta quay lại nhìn hai chúng tôi:
- Nếu ngày mai cháu không bận thì có thể ghé qua đây, tôi sẽ dẫn hai cháu đến nhà của người tác giả này!
Tôi mỉm cười nhìn Dạ Quang. Vậy là ngày mai, chỉ ngày mai thôi, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Rồi lúc ấy tôi sẽ khai thác thêm được những thông tin về cuốn sách này. Biết đâu lúc đó tôi sẽ tìm ra hướng để hóa giải lời nguyền của anh trai Di?
Ngồi trong phòng, tôi chỉ để một ánh đèn và bắt đầu suy nghĩ. Những hi vọng về một cánh cửa ở cuối con đường ngày càng sáng dần. Tôi cảm thấy đến một lúc nào đó, tôi sẽ giúp Di không còn phải sống trong lo sợ. Rồi nó sẽ phải nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, sẽ coi tôi là thần tượng và thầy Phúc sẽ cho tôi qua môn. Chỉ nghĩ đến những giây phút đó thôi cũng đủ làm cho tôi có thêm động lực đi tìm hiểu thêm về vụ án thú vị này!