Chương 7: Không thể ngủ ngon
Editor: Gấu Gầy
Tiết Bảo Thiêm đứng ở góc đường hút thuốc, ánh đèn đường cô đơn phác hoạ nên dáng vẻ gầy gò của hắn.
Hắn nhấc mi nhìn mấy người đàn ông đối diện bên đường, những người đó cũng đang đánh giá hắn, trong mắt mang theo ý cười trêu tức.
"Chết tiệt." Tiết Bảo Thiêm bực bội nhớ lại bộ dạng sợ hãi vừa nãy của mình, câu nói không mặn không nhạt "trả nợ ân tình anh có muốn không" của Trương Thỉ càng khiến cho người ta tức giận.
"Nếu muốn trả thì con mẹ nó đi vào, không muốn trả thì cút ra ngoài, hỏi đéo gì mà hỏi?"
Một câu nói rất đàn ông, nhưng khi nhìn thấy Trương Thỉ suy nghĩ một lát rồi quay người bước ra ngoài thì giọng điệu liền thay đổi.
"...Hay là, cậu trả nợ một chút đi, Thỉ ca? Thỉ ca!"
Lúc đó Trương Thỉ hình như đã cười một cái, Tiết Bảo Thiêm hoa mắt nhìn không rõ, nhưng mà nói thật, hắn thà mù mắt cũng không muốn nhìn thấy cái biểu cảm giống như nhạo báng đó.
Cửa ra vào truyền đến vài tiếng thì thầm, sau đó là tiếng kéo cửa, những vị khách vừa mới bước ra ngoài quay đầu trở lại, một lần nữa bước vào nhà hàng. Trương Thỉ đi trước mọi người, dù không có ý cười trong mắt nhưng cũng tương đối hiền lành, có ý muốn khuyên giải: "Có chuyện gì thì từ từ nói, các anh buông anh ấy ra trước đi."
Hoàng Chinh e ngại thân hình vạm vỡ của Trương Thỉ, nhưng vì thái độ không nóng không vội của cậu mà sinh ra chút coi thường: "Đây là chuyện riêng của chúng tôi, không phiền các anh em hao tâm tổn trí, lần sau các anh em đến ăn tôi sẽ giảm giá, hôm nay thong thả về đi không tiễn."
Trương Thỉ liếc mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm, thấy hắn bị mấy người giữ chặt, cánh tay bị bẻ ra sau tỏ ra đau đớn.
Tối hôm qua bị cậu khóa ngược hai tay hắn cũng kêu đau, nhưng là nửa mắng nửa la xen lẫn trong tiếng thở dài trầm thấp, giống như một chất xúc tác, cùng với xương cánh bướm cao ngất trên lưng làm cho Trương Thỉ ngây ngất động tình.
Đột nhiên, người ôn hoà lạnh mặt, cậu hơi nghiêng đầu, liếc nhẹ với người đàn ông đi sau mình.
Người đàn ông nhận được tín hiệu, khóe miệng gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó nhanh chóng trở nên trầm xuống. Hắn bước qua Trương Thỉ đến trước mặt mọi người, đặt tay lên thành lưng của một cái ghế: "Không thả người sao?"
Mắt lườm Hoàng Chinh một cái, không đợi đối phương trả lời, người đàn ông liền không báo trước giơ cái ghế lên đập vào nồi lẩu đang sôi sùng sục!
'Ầm'! Dầu nóng nước sôi bắn tung tóe, nhiệt độ cao và lạnh đột ngột chạm vào nhau, phát ra âm thanh ngắn mà mãnh liệt, trên nồi lẩu nóng bốc lên một đám mây hình cây nấm nhỏ, vọt lên cao gần nửa mét, sau vài giây mới dần tan biến. Trên bàn dưới đất cực kỳ lộn xộn, dầu đỏ từ vách tường trắng chậm rãi chảy xuống để lại những vết bẩn dài.
"Thả người." Người khởi xướng lại đặt tay lên một cái ghế khác.
Hoàng Chinh hoảng sợ lùi lại hai bước, mấy tên đầu bếp cũng thay đổi sắc mặt, cả đám đều vì số tiền thưởng vài vạn, đã nói là chỉ đánh người, không nói còn phải bị đánh?
Trong cơn kinh hoàng, sức lực trên tay họ cũng buông lỏng.
Gông cùm trên người được giải thoát, Tiết Bảo Thiêm đẩy người đầu bếp bên cạnh ra, nhanh chóng tiến đến trước mặt Hoàng Chinh túm lấy cổ áo hắn, mặt đầy hung ác: "Hoàng Chinh, mày không có cái gan lớn dám động vào tao ở chỗ này đâu, nói đi, ai xúi giục mày?" Tiết Bảo Thiêm nheo mắt lại, "Để tao đoán xem, anh trai Hoàng Tung của mày? Lúc chơi Bách Gia Nhạc ở Macao, tao chỉ trêu chọc hắn vài câu vậy mà hắn đã ghim thù sao?"
Hoàng Chinh nắm chặt cổ tay phía trước, thái độ vô cùng dữ tợn: "Tiết Bảo Thiêm, mày chưa đọc sách phải không? Để tao dạy mày một câu, tự làm bậy không thể sống!"
Hoàng Chinh còn trẻ nhưng đã bị hói đầu một chút, Tiết Bảo Thiêm cười lạnh: "Hoàng Chinh, tôi cũng dạy anh một câu, cỏ dại mọc đầy đồng cũng không mọc lên đầu anh."
(Chỗ này bạn Thiêm vừa nhạo báng bạn Chinh hói đầu vừa có ý 'dù tao làm bậy kẻ thù nhiều cũng không tới phiên mày dạy dỗ'.)
Hắn đẩy người ra, kéo một cái ghế ngồi xuống, vắt chéo chân: "Hoàng Chinh, anh và mấy tên đầu bếp của anh mau lấy điện thoại ra ném vào nồi trong nồi, chuyện tối nay coi như chấm dứt, nếu không..." Tiết Bảo Thiêm quay đầu nhìn Trương Thỉ và người đàn ông đập ghế, "Nếu không, tôi sẽ bảo anh em của tôi chơi với mấy người."
"Hai Trăm Tệ." Trương Thỉ gọi nhẹ một tiếng, có ý muốn dàn xếp ổn thoả.
Tiết Bảo Thiêm đưa tay vuốt nhẹ đùi cậu, ngước mắt nhìn: "Trì ca, tụi nó đã ném điện thoại của tôi vào nồi."
Trương Thỉ cảm nhận hơi ấm trên đùi, lông mày khẽ động: " Có camera theo dõi không?"
"Để chỉnh tôi, tụi nó đã tắt camera rồi."
Trương Thỉ thở dài, hất cằm về phía mấy người Hoàng Chinh: "Các người mau lấy điện thoại ra."
....
Tiết Bảo Thiêm thấy Trương Thỉ xách theo một cái túi nhựa từ hiệu thuốc bước ra, chậm rãi đi về phía mình.
Dựa lưng vào cột đèn đường, hắn kẹp điếu thuốc rất không kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa vậy?"
"Tôi mua một ít thuốc, về nhà thoa vết thương đi." Trương Thỉ đưa túi nhựa tới trước mặt Tiết Bảo Thiêm.
Dưới ánh đèn, người đàn ông liếc nhìn không nhận, hỏi: "Mấy người kia là ai?"
Trương Thỉ theo ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm nhìn qua mấy người đàn ông đang đứng đối diện bên kia đường, trả lời đơn giản: "Bạn bè."
"Xạo ke!" Tiết Bảo Thiêm tháo điếu thuốc, "Bọn họ ai xách quần áo trên người ra đổi thành tiền, cũng bằng số tiền cậu kiếm khoảng ba năm."
Trương Thỉ câm nín một hồi rồi nói: "Bọn họ là chủ công trường của tôi, đúng lúc tình cờ gặp nhau trên đường, bọn họ đang muốn đi ăn, thế là dẫn theo tôi."
"Vậy là bọn họ dẫn cậu đi khai mặn?" Tiết Bảo Thiêm lại hỏi, "Người vừa động thủ là ai?"
"Em vợ của ông chủ, tính tình không tốt lắm."
"Đậu má, thực muốn thuê làm vệ sĩ cho tôi." Tiết Bảo Thiêm vứt điếu thuốc, dùng mũi giày nghiền nát, "Cậu nhìn người ta xem, rồi nhìn lại mình, chẳng có chút máu lửa nào cả, mẹ nó tôi bị cậu đè rồi mà cũng ngủ không ngon."
Hắn dùng một ngón tay móc qua túi nhựa trong tay Trương Thỉ: "Nợ ân tình coi như cậu đã trả xong, sau này đừng có dính líu gì đến ông đây, biến càng xa càng tốt."
Hắn quay người đi đến ngã tư đường, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mỗi lần gặp cậu đều xui xẻo, cậu chính là sao hạn của tôi."
Bộp! Túi nhựa bị ném vào thùng rác bên đường, một câu "xui xẻo" trong gió đêm từ từ tan biến.
Cả mùa hè, Tiết Bảo Thiêm đều nghiên cứu về chuyện đại lý dược phẩm nhập khẩu, hắn không có trình độ học vấn nhưng linh cảm kinh doanh lại rất nhạy bén, một lần tại hội nghị ngành nghề nghe chuyên gia nhắc đến người dân trong nước vô cùng ưa chuộng thực phẩm chức năng nhập khẩu, hắn liền bắt đầu tính toán chuyện này trong đầu.
Hắn đi nước ngoài khảo sát một vòng, hầu hết các thương hiệu lớn ở New Zealand đều đã có người ký hợp đồng, Đông Nam Á thì tốt hơn một chút, thương hiệu phong phú, giá cả phải chăng, tương đối dễ vận hành.
Tối nay, Tiết Bảo Thiêm tổ chức tiệc rượu mời con trai của ông trùm ngành dược Thái Lan, hy vọng có thể mở rộng một con đường làm ăn, nếu việc này thành công, không cần nói đến lợi ích kinh tế, vị thế của hắn ở trong nhà chắc chắn sẽ được nâng cao đáng kể, không cần phải sợ bị anh rể mình đè đầu cưỡi cổ.
Mời được cái tên kia cũng không phải chuyện dễ dàng, tuy hắn là người Hoa nhưng lại lớn lên ở Thái Lan, từ một nơi đất hẹp người đông chạy tới đây nhưng lại tỏ ra vô cùng cao ngạo.
Tiết Bảo Thiêm cần hợp tác với người ta, chỉ có thể kiềm chế tính khí cẩn thận ứng phó. Người kia còn dẫn theo một người bạn, dù chỉ là một chủ nhiệm văn phòng không mấy nổi bật, nhưng lại rất trầm ổn tinh tế.
Ban đầu cứ tưởng hai người thân nhau dữ lắm, ai ngờ thằng khốn lớn lên ở Thái Lan lại âm thầm liên kết với mọi người để chơi chủ nhiệm văn phòng kia một vố.
Cuối cùng Tiết Bảo Thiêm cũng tìm được chút niềm vui, một mặt nịnh nọt lấy lòng đối tác hợp tác, một mặt xả ra cơn giận đã kìm nén từ lâu.
Một màn hài kịch hỗn loạn diễn ra, chủ nhiệm văn phòng tông cửa chạy ra, thằng ôn con đến từ Thái Lan cũng lập tức chạy theo, trong phòng riêng xa hoa chỉ còn lại Tiết Bảo Thiêm và đám bạn rượu không mấy tốt đẹp mà hắn mời đến tiếp khách.
Sau đó lại tiếp tục khui rượu uống tiếp, Tiết Bảo Thiêm ôm lấy gái hoa câu được câu không hát mấy bài tình ca sến súa.
Đoạn điệp khúc vừa vang lên, cánh cửa phòng dày nặng bỗng bị đẩy mạnh ra, vài người sắc mặt không tốt lững thững bước vào, người dẫn đầu khoác trên mình một cái áo da, tuổi tác xấp xỉ Tiết Bảo Thiêm, mặt mũi bình thường, diện đồ xa xỉ, chiếc đồng hồ vàng loé sáng làm người ta chói mắt.
Bả vai run lên, cái áo da rơi vào tay tên đàn em bên cạnh, gã đàn ông từ từ ngồi xuống sofa, cách Tiết Bảo Thiêm một khoảng: "Thái tử gia vẫn khoẻ chứ?"
Tiết Bảo Thiêm không trả lời, không phải vì kiêu ngạo, mà là hắn nhìn thấy Trương Thỉ lẩn trong đám người đi theo, đột nhiên cơ thể căng thẳng.
Trương Thỉ cũng nhìn thấy hắn, lộ ra biểu cảm hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu lại, ánh mắt trượt ra khỏi khuôn mặt, rơi vào cánh tay ôm người đẹp.
Tiết Bảo Thiêm càng ôm cô gái chặt hơn, bỏ micro xuống cầm ly rượu, giọng điệu âm dương quái khí: "Cơn gió nào thổi Tề Tứ thiếu đến đây vậy?"
Gã đàn ông đối diện cười cười, tự rót rượu, đưa lên chóp mũi ngửi, lộ vẻ ghét bỏ: "Thái tử gia chơi tới bến như vậy, nếu tôi còn không đến tìm cậu, cả Yên Thành sẽ cười chê tôi mất."
Tiết Bảo Thiêm nhấp một ngụm rượu, làm bộ ngạc nhiên: "Tề Tứ thiếu bị điếc từ khi nào thế? Cả Yên thành đều đang cười nhạo anh, anh không nghe thấy à?"
Bàn tay cầm ly rượu nổi gân xanh, gã đàn ông được gọi là Tề tứ thiếu mặt mày vặn vẹo: "Tiết Bảo Thiêm, ân oán nhỏ xíu giữa chúng ta, cậu cần gì phải làm đến cỡ đó?!"
" n oán nhỏ xíu?" Tiết Bảo Thiêm lật mí mắt, giọng sắc lạnh, "Anh cố ý đâm chết con chó của tôi!"
"Vậy nên mày mới đem con chó kia chôn vào phần mộ tổ tiên nhà tao à?! Mày có biết mày làm vậy là động đến phong thủy của nhà tao không hả, ba tao vì chuyện này mà tức đến mức ngã bệnh luôn rồi."
Tiết Bảo Thiêm vẻ mặt oan ức: "Con chó của tôi cũng không hề muốn bị chôn ở đó, nhưng ở đó không có mùi người, khá phù hợp với nó, sau này tôi đến thăm nó sẽ đem theo thức ăn cho chó nhiều một chút, một công đôi việc, sẵn tiện cúng bái xung quanh."
"Tiết Bảo Thiêm, mày đúng là tự tìm đường chết mà!" Gã đàn ông tức giận, ném ly rượu, sống lưng chìm vào sofa, mặt trầm như nước, "Thái tử gia sống quá suôn sẻ rồi, hôm nay để Tề Tứ tao đây dạy cho mày một bài học."
Gã giơ tay lên ngoắc nhẹ ngón tay, như là một ám hiệu. Theo động tác, ánh mắt của tất cả những người đi theo đều chuyển hướng, cuối cùng dừng lại trên người Trương Thỉ đang đứng phía sau.
Trương Thỉ rũ mắt im lặng mấy giây mới từ từ di chuyển cơ thể, từ trong góc tối bước ra ánh đèn nhấp nháy.
Mãi đến lúc này Tiết Bảo Thiêm mới phát hiện ra hôm nay cậu mặc âu phục, chất liệu đen dày càng tôn thêm vẻ đàn ông cao lớn.
Hơi cúi người, Trương Thỉ nhấc lên một chai rượu trên bàn, giương mắt nhìn thẳng vào Tiết Bảo Thiêm, tiến gần thêm một bước.
"Cậu định làm gì?" Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng hỏi.
"Làm việc của người trung thành, giúp người hóa giải tai ương."
—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân vật con trai của một ông trùm đến từ Thái Lan và chủ nhiệm văn phòng được nhắc đến chính là nhân vật chính trong bộ "Phật Tứ Diện", ngàn mặt điên phê 'công', trước mặt người này một kiểu sau lưng người kia một kiểu, lợi dụng việc 'thụ' không hiểu tiếng Thái, một mặt chân thành một mặt đâm sau lưng, nếu các bạn cảm thấy hứng thú có thể xem qua.
—-----
Tiết Bảo Thiêm đứng ở góc đường hút thuốc, ánh đèn đường cô đơn phác hoạ nên dáng vẻ gầy gò của hắn.
Hắn nhấc mi nhìn mấy người đàn ông đối diện bên đường, những người đó cũng đang đánh giá hắn, trong mắt mang theo ý cười trêu tức.
"Chết tiệt." Tiết Bảo Thiêm bực bội nhớ lại bộ dạng sợ hãi vừa nãy của mình, câu nói không mặn không nhạt "trả nợ ân tình anh có muốn không" của Trương Thỉ càng khiến cho người ta tức giận.
"Nếu muốn trả thì con mẹ nó đi vào, không muốn trả thì cút ra ngoài, hỏi đéo gì mà hỏi?"
Một câu nói rất đàn ông, nhưng khi nhìn thấy Trương Thỉ suy nghĩ một lát rồi quay người bước ra ngoài thì giọng điệu liền thay đổi.
"...Hay là, cậu trả nợ một chút đi, Thỉ ca? Thỉ ca!"
Lúc đó Trương Thỉ hình như đã cười một cái, Tiết Bảo Thiêm hoa mắt nhìn không rõ, nhưng mà nói thật, hắn thà mù mắt cũng không muốn nhìn thấy cái biểu cảm giống như nhạo báng đó.
Cửa ra vào truyền đến vài tiếng thì thầm, sau đó là tiếng kéo cửa, những vị khách vừa mới bước ra ngoài quay đầu trở lại, một lần nữa bước vào nhà hàng. Trương Thỉ đi trước mọi người, dù không có ý cười trong mắt nhưng cũng tương đối hiền lành, có ý muốn khuyên giải: "Có chuyện gì thì từ từ nói, các anh buông anh ấy ra trước đi."
Hoàng Chinh e ngại thân hình vạm vỡ của Trương Thỉ, nhưng vì thái độ không nóng không vội của cậu mà sinh ra chút coi thường: "Đây là chuyện riêng của chúng tôi, không phiền các anh em hao tâm tổn trí, lần sau các anh em đến ăn tôi sẽ giảm giá, hôm nay thong thả về đi không tiễn."
Trương Thỉ liếc mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm, thấy hắn bị mấy người giữ chặt, cánh tay bị bẻ ra sau tỏ ra đau đớn.
Tối hôm qua bị cậu khóa ngược hai tay hắn cũng kêu đau, nhưng là nửa mắng nửa la xen lẫn trong tiếng thở dài trầm thấp, giống như một chất xúc tác, cùng với xương cánh bướm cao ngất trên lưng làm cho Trương Thỉ ngây ngất động tình.
Đột nhiên, người ôn hoà lạnh mặt, cậu hơi nghiêng đầu, liếc nhẹ với người đàn ông đi sau mình.
Người đàn ông nhận được tín hiệu, khóe miệng gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó nhanh chóng trở nên trầm xuống. Hắn bước qua Trương Thỉ đến trước mặt mọi người, đặt tay lên thành lưng của một cái ghế: "Không thả người sao?"
Mắt lườm Hoàng Chinh một cái, không đợi đối phương trả lời, người đàn ông liền không báo trước giơ cái ghế lên đập vào nồi lẩu đang sôi sùng sục!
'Ầm'! Dầu nóng nước sôi bắn tung tóe, nhiệt độ cao và lạnh đột ngột chạm vào nhau, phát ra âm thanh ngắn mà mãnh liệt, trên nồi lẩu nóng bốc lên một đám mây hình cây nấm nhỏ, vọt lên cao gần nửa mét, sau vài giây mới dần tan biến. Trên bàn dưới đất cực kỳ lộn xộn, dầu đỏ từ vách tường trắng chậm rãi chảy xuống để lại những vết bẩn dài.
"Thả người." Người khởi xướng lại đặt tay lên một cái ghế khác.
Hoàng Chinh hoảng sợ lùi lại hai bước, mấy tên đầu bếp cũng thay đổi sắc mặt, cả đám đều vì số tiền thưởng vài vạn, đã nói là chỉ đánh người, không nói còn phải bị đánh?
Trong cơn kinh hoàng, sức lực trên tay họ cũng buông lỏng.
Gông cùm trên người được giải thoát, Tiết Bảo Thiêm đẩy người đầu bếp bên cạnh ra, nhanh chóng tiến đến trước mặt Hoàng Chinh túm lấy cổ áo hắn, mặt đầy hung ác: "Hoàng Chinh, mày không có cái gan lớn dám động vào tao ở chỗ này đâu, nói đi, ai xúi giục mày?" Tiết Bảo Thiêm nheo mắt lại, "Để tao đoán xem, anh trai Hoàng Tung của mày? Lúc chơi Bách Gia Nhạc ở Macao, tao chỉ trêu chọc hắn vài câu vậy mà hắn đã ghim thù sao?"
Hoàng Chinh nắm chặt cổ tay phía trước, thái độ vô cùng dữ tợn: "Tiết Bảo Thiêm, mày chưa đọc sách phải không? Để tao dạy mày một câu, tự làm bậy không thể sống!"
Hoàng Chinh còn trẻ nhưng đã bị hói đầu một chút, Tiết Bảo Thiêm cười lạnh: "Hoàng Chinh, tôi cũng dạy anh một câu, cỏ dại mọc đầy đồng cũng không mọc lên đầu anh."
(Chỗ này bạn Thiêm vừa nhạo báng bạn Chinh hói đầu vừa có ý 'dù tao làm bậy kẻ thù nhiều cũng không tới phiên mày dạy dỗ'.)
Hắn đẩy người ra, kéo một cái ghế ngồi xuống, vắt chéo chân: "Hoàng Chinh, anh và mấy tên đầu bếp của anh mau lấy điện thoại ra ném vào nồi trong nồi, chuyện tối nay coi như chấm dứt, nếu không..." Tiết Bảo Thiêm quay đầu nhìn Trương Thỉ và người đàn ông đập ghế, "Nếu không, tôi sẽ bảo anh em của tôi chơi với mấy người."
"Hai Trăm Tệ." Trương Thỉ gọi nhẹ một tiếng, có ý muốn dàn xếp ổn thoả.
Tiết Bảo Thiêm đưa tay vuốt nhẹ đùi cậu, ngước mắt nhìn: "Trì ca, tụi nó đã ném điện thoại của tôi vào nồi."
Trương Thỉ cảm nhận hơi ấm trên đùi, lông mày khẽ động: " Có camera theo dõi không?"
"Để chỉnh tôi, tụi nó đã tắt camera rồi."
Trương Thỉ thở dài, hất cằm về phía mấy người Hoàng Chinh: "Các người mau lấy điện thoại ra."
....
Tiết Bảo Thiêm thấy Trương Thỉ xách theo một cái túi nhựa từ hiệu thuốc bước ra, chậm rãi đi về phía mình.
Dựa lưng vào cột đèn đường, hắn kẹp điếu thuốc rất không kiên nhẫn: "Còn chuyện gì nữa vậy?"
"Tôi mua một ít thuốc, về nhà thoa vết thương đi." Trương Thỉ đưa túi nhựa tới trước mặt Tiết Bảo Thiêm.
Dưới ánh đèn, người đàn ông liếc nhìn không nhận, hỏi: "Mấy người kia là ai?"
Trương Thỉ theo ánh mắt của Tiết Bảo Thiêm nhìn qua mấy người đàn ông đang đứng đối diện bên kia đường, trả lời đơn giản: "Bạn bè."
"Xạo ke!" Tiết Bảo Thiêm tháo điếu thuốc, "Bọn họ ai xách quần áo trên người ra đổi thành tiền, cũng bằng số tiền cậu kiếm khoảng ba năm."
Trương Thỉ câm nín một hồi rồi nói: "Bọn họ là chủ công trường của tôi, đúng lúc tình cờ gặp nhau trên đường, bọn họ đang muốn đi ăn, thế là dẫn theo tôi."
"Vậy là bọn họ dẫn cậu đi khai mặn?" Tiết Bảo Thiêm lại hỏi, "Người vừa động thủ là ai?"
"Em vợ của ông chủ, tính tình không tốt lắm."
"Đậu má, thực muốn thuê làm vệ sĩ cho tôi." Tiết Bảo Thiêm vứt điếu thuốc, dùng mũi giày nghiền nát, "Cậu nhìn người ta xem, rồi nhìn lại mình, chẳng có chút máu lửa nào cả, mẹ nó tôi bị cậu đè rồi mà cũng ngủ không ngon."
Hắn dùng một ngón tay móc qua túi nhựa trong tay Trương Thỉ: "Nợ ân tình coi như cậu đã trả xong, sau này đừng có dính líu gì đến ông đây, biến càng xa càng tốt."
Hắn quay người đi đến ngã tư đường, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mỗi lần gặp cậu đều xui xẻo, cậu chính là sao hạn của tôi."
Bộp! Túi nhựa bị ném vào thùng rác bên đường, một câu "xui xẻo" trong gió đêm từ từ tan biến.
Cả mùa hè, Tiết Bảo Thiêm đều nghiên cứu về chuyện đại lý dược phẩm nhập khẩu, hắn không có trình độ học vấn nhưng linh cảm kinh doanh lại rất nhạy bén, một lần tại hội nghị ngành nghề nghe chuyên gia nhắc đến người dân trong nước vô cùng ưa chuộng thực phẩm chức năng nhập khẩu, hắn liền bắt đầu tính toán chuyện này trong đầu.
Hắn đi nước ngoài khảo sát một vòng, hầu hết các thương hiệu lớn ở New Zealand đều đã có người ký hợp đồng, Đông Nam Á thì tốt hơn một chút, thương hiệu phong phú, giá cả phải chăng, tương đối dễ vận hành.
Tối nay, Tiết Bảo Thiêm tổ chức tiệc rượu mời con trai của ông trùm ngành dược Thái Lan, hy vọng có thể mở rộng một con đường làm ăn, nếu việc này thành công, không cần nói đến lợi ích kinh tế, vị thế của hắn ở trong nhà chắc chắn sẽ được nâng cao đáng kể, không cần phải sợ bị anh rể mình đè đầu cưỡi cổ.
Mời được cái tên kia cũng không phải chuyện dễ dàng, tuy hắn là người Hoa nhưng lại lớn lên ở Thái Lan, từ một nơi đất hẹp người đông chạy tới đây nhưng lại tỏ ra vô cùng cao ngạo.
Tiết Bảo Thiêm cần hợp tác với người ta, chỉ có thể kiềm chế tính khí cẩn thận ứng phó. Người kia còn dẫn theo một người bạn, dù chỉ là một chủ nhiệm văn phòng không mấy nổi bật, nhưng lại rất trầm ổn tinh tế.
Ban đầu cứ tưởng hai người thân nhau dữ lắm, ai ngờ thằng khốn lớn lên ở Thái Lan lại âm thầm liên kết với mọi người để chơi chủ nhiệm văn phòng kia một vố.
Cuối cùng Tiết Bảo Thiêm cũng tìm được chút niềm vui, một mặt nịnh nọt lấy lòng đối tác hợp tác, một mặt xả ra cơn giận đã kìm nén từ lâu.
Một màn hài kịch hỗn loạn diễn ra, chủ nhiệm văn phòng tông cửa chạy ra, thằng ôn con đến từ Thái Lan cũng lập tức chạy theo, trong phòng riêng xa hoa chỉ còn lại Tiết Bảo Thiêm và đám bạn rượu không mấy tốt đẹp mà hắn mời đến tiếp khách.
Sau đó lại tiếp tục khui rượu uống tiếp, Tiết Bảo Thiêm ôm lấy gái hoa câu được câu không hát mấy bài tình ca sến súa.
Đoạn điệp khúc vừa vang lên, cánh cửa phòng dày nặng bỗng bị đẩy mạnh ra, vài người sắc mặt không tốt lững thững bước vào, người dẫn đầu khoác trên mình một cái áo da, tuổi tác xấp xỉ Tiết Bảo Thiêm, mặt mũi bình thường, diện đồ xa xỉ, chiếc đồng hồ vàng loé sáng làm người ta chói mắt.
Bả vai run lên, cái áo da rơi vào tay tên đàn em bên cạnh, gã đàn ông từ từ ngồi xuống sofa, cách Tiết Bảo Thiêm một khoảng: "Thái tử gia vẫn khoẻ chứ?"
Tiết Bảo Thiêm không trả lời, không phải vì kiêu ngạo, mà là hắn nhìn thấy Trương Thỉ lẩn trong đám người đi theo, đột nhiên cơ thể căng thẳng.
Trương Thỉ cũng nhìn thấy hắn, lộ ra biểu cảm hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu lại, ánh mắt trượt ra khỏi khuôn mặt, rơi vào cánh tay ôm người đẹp.
Tiết Bảo Thiêm càng ôm cô gái chặt hơn, bỏ micro xuống cầm ly rượu, giọng điệu âm dương quái khí: "Cơn gió nào thổi Tề Tứ thiếu đến đây vậy?"
Gã đàn ông đối diện cười cười, tự rót rượu, đưa lên chóp mũi ngửi, lộ vẻ ghét bỏ: "Thái tử gia chơi tới bến như vậy, nếu tôi còn không đến tìm cậu, cả Yên Thành sẽ cười chê tôi mất."
Tiết Bảo Thiêm nhấp một ngụm rượu, làm bộ ngạc nhiên: "Tề Tứ thiếu bị điếc từ khi nào thế? Cả Yên thành đều đang cười nhạo anh, anh không nghe thấy à?"
Bàn tay cầm ly rượu nổi gân xanh, gã đàn ông được gọi là Tề tứ thiếu mặt mày vặn vẹo: "Tiết Bảo Thiêm, ân oán nhỏ xíu giữa chúng ta, cậu cần gì phải làm đến cỡ đó?!"
" n oán nhỏ xíu?" Tiết Bảo Thiêm lật mí mắt, giọng sắc lạnh, "Anh cố ý đâm chết con chó của tôi!"
"Vậy nên mày mới đem con chó kia chôn vào phần mộ tổ tiên nhà tao à?! Mày có biết mày làm vậy là động đến phong thủy của nhà tao không hả, ba tao vì chuyện này mà tức đến mức ngã bệnh luôn rồi."
Tiết Bảo Thiêm vẻ mặt oan ức: "Con chó của tôi cũng không hề muốn bị chôn ở đó, nhưng ở đó không có mùi người, khá phù hợp với nó, sau này tôi đến thăm nó sẽ đem theo thức ăn cho chó nhiều một chút, một công đôi việc, sẵn tiện cúng bái xung quanh."
"Tiết Bảo Thiêm, mày đúng là tự tìm đường chết mà!" Gã đàn ông tức giận, ném ly rượu, sống lưng chìm vào sofa, mặt trầm như nước, "Thái tử gia sống quá suôn sẻ rồi, hôm nay để Tề Tứ tao đây dạy cho mày một bài học."
Gã giơ tay lên ngoắc nhẹ ngón tay, như là một ám hiệu. Theo động tác, ánh mắt của tất cả những người đi theo đều chuyển hướng, cuối cùng dừng lại trên người Trương Thỉ đang đứng phía sau.
Trương Thỉ rũ mắt im lặng mấy giây mới từ từ di chuyển cơ thể, từ trong góc tối bước ra ánh đèn nhấp nháy.
Mãi đến lúc này Tiết Bảo Thiêm mới phát hiện ra hôm nay cậu mặc âu phục, chất liệu đen dày càng tôn thêm vẻ đàn ông cao lớn.
Hơi cúi người, Trương Thỉ nhấc lên một chai rượu trên bàn, giương mắt nhìn thẳng vào Tiết Bảo Thiêm, tiến gần thêm một bước.
"Cậu định làm gì?" Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng hỏi.
"Làm việc của người trung thành, giúp người hóa giải tai ương."
—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân vật con trai của một ông trùm đến từ Thái Lan và chủ nhiệm văn phòng được nhắc đến chính là nhân vật chính trong bộ "Phật Tứ Diện", ngàn mặt điên phê 'công', trước mặt người này một kiểu sau lưng người kia một kiểu, lợi dụng việc 'thụ' không hiểu tiếng Thái, một mặt chân thành một mặt đâm sau lưng, nếu các bạn cảm thấy hứng thú có thể xem qua.
—-----