Chương : 2
“May, hôm nay có chuyện gì xảy ra với chị thế?” January băn khoăn hỏi người chị cả. May vừa làm rơi một cái đĩa khi ba chị em dọn dẹp bàn ăn sau bữa tối.
Trước đó, May cũng đã khua nồi đập chảo ầm ĩ lúc bồ ăn ra bàn khi January vừa từ trên gác đi xuống. Cô cũng trầm ngâm suốt bữa ăn và chỉ thỉnh thoảng ậm ừ với January và March.
Ba chị em nàng - May, hai mươi bảy; March, hai mươi sáu; và January, hai mươi lăm tuổi - trông rất giống nhau. Cả ba đều dong dỏng cao, tóc đen cùng với nước da màu kem mịn như cánh hoa mộc lan, dù hiện giờ đã trở thành màu rám nắng khỏe mạnh trong suốt mùa hè. Tuy nhiên, màu mắt của ba chị em lại rất khác nhau, mắt May màu xanh lục, của March là pha trộn giữa màu xanh lục và màu xám, còn January là màu xám khói.
May - chị cả, luôn là người điềm tĩnh, vững vàng, có thể đương đầu với mọi khó khăn. Nhưng tối nay cô có vẻ rất bối rối, khác hẳn ngày thường.
“Chị vẫn mệt sau buổi biểu diễn kịch câm à?” January hỏi với vẻ thông cảm.
May dành tất cả thời gian làm việc ở trang trại, nhưng vài năm trước cô đã tìm được niềm vui khi tham gia vào một đoàn kịch của thị trấn. Họ đã trình diễn vở kịch câm Aladdin tại nhà hát nhỏ trong suốt kỳ Giáng sinh và May thủ vai chính - vai diễn này theo truyền thống luôn được giao cho một phụ nữ. Đó là một công việc mệt mỏi nhưng rất thích thú, đòi hỏi May phải tham gia tất cả các buổi biểu diễn vào lúc chiều và tối suốt mấy ngày liên tiếp trong khi cô vẫn phải làm việc ở trang trại.
“Thực ra là...” May ngước lên khi đang nhặt những mảnh đĩa vỡ. “Hôm nay, chúng ta có một vị khách bất ngờ”, cô thẳng thắn.
January lập tức cứng người, cảnh giác với ý nghĩ “vị khách không mời” kia có thể là ai. Nàng đã trốn thoát khỏi vị khách dữ dội tên ối qua, nhưng nàng nghi ngờ gã là người không dễ chấp nhận bị lừa bịp. Nàng không biết làm thế nào gã có thế tìm ra nơi nàng ở, nhưng nàng tự hỏi nếu không phải gã thì có thế là ai...
Đôi mắt màu xanh lục của May đẫm nước khi cô đứng thẳng lên. “Các em có nhớ bức thư mà chúng ta nhận được trước Giáng sinh không? Bức thư từ viên luật sư đại diện cho một công ty lớn của Mỹ đó? Nó nói đến việc mua trang trại của chúng ta”, cô nhắc khi thấy cả March và January đều ngơ ngác.
“Tất nhiên là bọn em nhớ chứ. Bức thư khốn kiếp!” March bĩu môi khi chụp lấy cái khăn bếp để lau sạch vết bẩn chỗ đĩa rơi trên nền. “Nếu muốn bán trang trại thì chúng ta đã rao bán từ lâu rồi.” Cô cáu kỉnh ném cái khăn bẩn vào thùng rác.
“Đúng vậy”, May thở dài, nặng nhọc ngồi xuống ghế ăn.” Viên luật sư này đã một mình đến gặp chúng ta hôm nay. Hay đúng hơn là gặp chị, vì chỉ có chị ở trang trại lúc đó.” Cô nhăn nhó.
Do January làm việc vào buổi ti nên nàng ngủ bù hầu hết thời gian trong ngày. Còn March thì phải đi làm vì cô tìm được một công việc ngoài giờ từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, các ngày từ thứ Hai đến thứ Bảy trong suốt thời gian nghỉ lễ mừng năm mới. Chỉ có May làm việc cả ngày ở trang trại nhỏ bên sườn đồi của họ và cũng là người chịu trách nhiệm nấu nướng, dọn dẹp. Đó không phải là sự thu xếp thỏa đáng, bọn họ đều phải làm hai công việc cùng lúc. Nhưng thu nhập từ trang trại quá ít ỏi, không đủ để ba chị em chi tiêu nếu không có các khoản thu nhập từ việc làm thêm của March và January.
Rõ ràng vị khách của họ không phải là Max, nhưng trong thâm tâm January không chắc nàng có cảm thấy vui vẻ hay không.
“Em nghĩ có thể đó chỉ là một trò đùa thôi.” January an ủi khi thấy chị cả quá lo lắng.
May cười buồn bã. “Đáng tiếc là viên luật sư lại không nghĩ thế”, cô lẩm bẩm. “Thực tế, anh ta lặn lội về tận đây là để đưa ra một mức giá hết sức lố bịch cho trang trại này”, mắt cô long lên giận dữ khi nói ra mức giá đó.
January thở hổn hển vì kinh ngạc, còn March thì nuốt khan một cách khó nhọc. Tất cả đều hiểu rằng trang trại của họ còn xa mới đáng giá con số đó. Nhưng câu hỏi là tại sao viên luật sư lại đề nghị mức giá quá cao như vậy chỉ cho một khoảnh đất mười sáu hecta, vài chuồng trại và một ngôi nhà cũ?
“Họ muốn gì?” March sắc sảo hỏi lại.
“Ngoài việc phải rời khỏi đây ngay lập tức, thì có lẽ còn vài yêu cầu nữa”, May chậm rãi trả lời.
“Ngoài... nhưng tất cả chúng ta đều được sinh ra ở đây”, January ngập ngừng phản đối.
“Đây là nhà của chúng ta!” March đồng thời lên tiếng.
May nở nụ cười méo xệch. “Chị cũng nói với anh ta như vậy. Nhưng có vẻ anh ta chẳng thèm để ý.” Cô nhún vai.
“Có lẽ do anh ta luôn sống trong một căn hộ penthouse[1] sang trọngắt tiền.” March lầm bầm bất mãn. “Nên không thể nhận ra ‘một ngôi nhà’ là như thế nào nếu được mời vào. Em hy vọng chị không mời anh ta vào nhà.” Cô nói gay gắt.
[1] Penthouse là những căn hộ sang trọng, có nhiều phòng, thường được đặt trên tầng cao nhất của các khu chung cư cao cấp.
May lắc mạnh đầu. “Anh ta đến lúc chị đang chất cỏ khô lên xe chuẩn bị cho gia súc ăn. Chị thề là suốt thời gian giới thiệu và nói lý do đến đây, anh ta đều được đứng ở ngoài sân. Bộ com lê được cắt may khéo léo của anh ta rõ là không thích hợp để đến thăm một trang trại vào tháng Một. Và đôi giày làm thủ công bóng loáng của anh ta thì dính bê bết bùn”, cô thích thú nói thêm.
January bật cười trước vẻ mãn nguyện của chị gái. “Em mong là chị đã khiến anh ta tiu nghỉu.”
“Hừm”, May hắng giọng, nỗi lo âu xuất hiện trở lại trong đôi mắt xanh lục sáng long lanh. “Tuy nhiên, chị có cảm giác anh ta sẽ quay trở lại.”
“Đó là tất cả những gì chị lo lắng à?” January băn khoăn với mối bận tâm riêng của nàng.
“Ồ, bình tĩnh đi.” March khẳng định. “ Công ty này cũng đã mua hết cả đất đai của nhà Hanworth hai tháng trước để kinh doanh gì đó. Mà có vẻ trang trại của chúng ta nằm giữa khu đất của Hanworth...”, cô nhún vai. “Em hy vọng chúng ta sẽ không chịu chung số phận với họ.”
James Hanworth vừa qua đời sáu tháng trước, được coi là một “địa chủ” trong năm mươi lăm năm qua. James không có vợ con nên nửa tá bà con họ hàng xa của ông được thừa hưởng toàn bộ vùng đất đai rộng lớn này. Và họ đã quyết định bán vùng đất đó đi rồi chia nhau tiền.
“Sao trước đây em không nói cho bọn chị biết?” May nóng nảy quay sang March. “Rõ ràng họ đang cố đuổi chúng ta ra khỏi đây!”, cô ghê tởm nói thêm.
Đúng vậy, không nghi ngờ gì, January âm thầm đổng tình với người chị cả. Nhưng trang trại này là do ông bà nội nàng lập ra, sau đó cha mẹ nàng được thừa hưởng và giờ là ba chị em nàng. Mặc dù đôi khi phải đối mặt với tình trạng tài chính khó nhăn nhưng cả ba chị em nàng đều không hề có ý nghĩ sẽ bán nó đi. Đây là ngôi nhà duy nhất mà ba chị em từng biết...
Nàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Coi kìa, em phải đi làm bây giờ, nhưng chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề này kỹ hơn vào bữa ăn sáng mai nhé.”
Nàng nhoài vào lòng chị gái, thân thiết ôm lấy cô. “Nếu chúng ta không muốn thì chẳng ai có thế ép chúng ta bán trang trại cả.”
“Không”, chị cả nàng thở dài. “Nhưng bị kẹt ở giữa khu kinh doanh của họ sẽ khiến cuộc sống của chúng ta thêm khó khăn nếu họ định như vậy.”
“Điều này còn phụ thuộc việc họ định kinh doanh cái gì”, March trầm ngâm. “Ngày mai em sẽ kiểm tra và xem có thể tìm ra được điều gì không.”
“Đừng để xảy ra rắc rốì gì với em vì chuyện này đấy”, May cảnh cáo với giọng điệu của một bà mẹ. Mẹ nàng mất từ khi cả ba đều còn rất bé, là chị cả nên May phải đảm trách vai trò của mẹ từ khi còn rất nhỏ. Sau khi cha nàng qua đời năm ngoái thì trách nhiệm của cô càng trở nên nặng nề hơn.
“Chị đừng lo lắng, sẽ không có gì xảy ra đâu March cười toe toét gạt đi, cô luôn là người mạnh mẽ nhất trong ba chị em.
“Em sẽ gặp cả hai vào sáng mai”, January cười vui vẻ, quá quen với các cuộc đấu khẩu này và biết thế nào cũng bị lôi vào nên nàng kiếm cớ rời đi.
Nàng nhanh chóng lên gác chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối nay. Nàng chọn chiếc váy màu đen, dài ngang gối, cổ trễ với tay áo dài được cắt khéo léo thành hình chữ V ấn tượng ở cổ tay mảnh khảnh của nàng. Mái tóc được chải ngược ra sau và giữ bằng những chiếc kẹp nhỏ nạm ngọc, vài sợi tóc mai mềm mại rơi trên gò má trắng mịn như kem.
Thật kỳ lạ, thoáng chốc nàng đã trở thành người khác - một nàng ca sĩ quyến rũ - khác xa hình ảnh cô thôn nữ lam lũ trong bộ áo lao động liền quần dày và rộng, may bằng vải bông chéo cũ cùng đôi ủng cao su đến đầu gối. Hai hình ảnh này thật sự đối lập nhau...
Những khó khăn của trang trại đã choáng hết suy nghĩ của nàng trên đường tới khách sạn. Như March đã hùng hổ chỉ ra, chẳng ai có thể ép buộc ba chị em nàng bán trang trại nếu như bọn họ không muốn - mà đương nhiên là cả ba đều không muốn. Nhưng May cũng hết sức có lý: Cuộc sống của cả ba sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều nếu họ xây dựng khu kinh doanh bao quanh trang trại.
Điều này sẽ dẫn tới các tranh chấp về đường đi và dẫn nước vào trang trại; James Hanworth chưa bao giờ gây khó khăn về vấn đề này. Ông chấp nhận cho trang trại của nhà Calendar ở giữa khu đất đai của mình và mở đường đi cũng như dẫn nước vào giúp trang trại tồn tại. Nhưng không hiểu sao, January tin rằng công ty đã mua lại khu đất của James Hanworth không phải là những kẻ hào hiệp.
Mối lo về trang trại đã khiến nàng hoàn toàn gạt gã đàn ông tên Max ra khỏi đầu cho đến khi bước vào khu quầy bar - nơi đặt đàn piano. Khu này hiện giờ vẫn còn khá vắng vẻ nhưng nàng phát hiện ra gã đang ngồi tán gẫu với John - nhân viên quầy bar.
Vì lý do nào đó nàng cho rằng Max chỉ ở lại khách sạn đêm qua thôi. Nhưng nàng đã hoàn toàn sai lầm.
“A, January”, Max quay sang nhìn nàng chăm chú với đôi mắt màu xanh cười cợt khi nàng lướt qua, đi thẳng tới chỗ cây đàn piano để chuẩn bị cho buổi diễn. Gã đi qua căn phòng, tới sát cạnh nàng. “Tôi tin là chúng ta có đôi chút hiểu lầm khi gặp nhau vào cuối buổi diễn đêm qua?”
Gã chẳng tin vào điều này, biết rõ là nàng có ý trốn bằng lối cửa khác.
“Thật sao?” January ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gã - bất chấp thực tế là nàng cảm thấy một luồng run rẩy từ sâu bên trong khi nhận thức được vẻ hấp dẫn chết người của gã trong bộ com lê với áo sơ mi màu xanh.
Gã là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ và sẽ là tự lừa dối bản thân nếu nàng phủ nhận điều này. Cảm xúc mãnh liệt của gã cũng khiến nàng không cưỡng lại được.
“Tôi thích nghĩ như vậy.” Gã cười, một nụ cười khiến người khác nghẹt thở, tim ngừng đập.
Như để xóa tan sự đề phòng của nàng với cảm xúc mãnh liệt của gã lúc trước... “Có thể tối nay chúng ta sẽ hiểu nhau hơn chăng?”, gã nhẹ nhàng gợi ý.
Có vẻ anh ta đang cố gắng làm cho mọi thứ bớt căng thẳng hơn? January nhận xét với sự thích thú âm thầm. Nhưng gã cũng không cố che giấu sự thực là gã vẫn đang tìm cách để được ở riêng với nàng.
“Có thể”, nàng lấp lửng. “Xin thứ lỗi, tôi phải chuẩn bị cho bài biểu diễn đầu tiên rồi, nàng nói thêm như để xóa đi sự thô lỗ trong câu nói trước của mình.
“Tất nhiên”, gã đáp lời, hơi lùi lại để nàng có thể ngồi vào đàn, rồi thình lình ghé sát tai nàng thầm thì quyến rũ, “Tối nay trông cô còn xinh đẹp hơn đêm qua rất nhiều”. Hơi thở nóng ấm của gã làm bay bay mấy sợi tóc mai trên má nàng.
ốt khan một cách khó nhọc, quay đầu nhìn thẳng vào mặt gã. Khuôn mặt gã cách mặt nàng chỉ vài centimet... “Cảm ơn ngài”, lời nói của nàng nhẹ như gió thoảng.
Max đứng thẳng lên, nở nụ cười chết người vừa rồi và nhìn xuống nàng ngưỡng mộ. “Một câu trả lời hết sức dịu dàng”, gã khen ngợi.
January đáp lại với cái nghiêng đầu đầy vẻ chế giễu, quyết định không lộ ra cho gã thấy sự gần gũi vừa rồi đã khiến nàng mất bình tĩnh. Mặc dù sự thực là thế! “Tôi thích nghĩ như vậy”, nàng lạnh lùng lặp lại câu nói lúc nãy của gã.
Gã cười thích thú. “Tôi sẽ uống rượu và chờ cô ở quầy bar khi cô nghỉ giữa giờ. John cho tôi biết đồ uống ưa thích của cô là soda.”
Nàng cau mày bực bội, gã đàn ông này lại còn tán chuyện về điều nàng thích và không thích với người khác, cho dù đó là người tẻ nhạt như John. “Mục đích của việc nghỉ giữa giờ là tôi có vài phút thư.” Rõ ràng có điều gì đó khiến nàng không thể ở gần hắn được!
“Nếu vậy chúng ta sẽ không nói chuyện”, gã hứa hẹn.
Với chuyện xảy ra đêm qua thì chẳng ai có thể buộc tội gã là kẻ ba hoa! Nhưng người đàn ông này không cần nói bất cứ điều gì cũng đủ phá vỡ trạng thái cân bằng của nàng. Chỉ cần gã ngồi nhìn chằm chằm vào nàng là đã khiến nàng mất tự nhiên.
“Được”, nàng căng thẳng chấp nhận.
Max trầm ngâm nhìn nàng một lúc lâu mới chậm rãi lên tiêng. “Lần trước cô cũng đồng ý với tôi nhưng rồi lại tránh đi bằng lối cửa sau.”
January đỏ bừng mặt vì xấu hổ, chính xác là nàng đã nói và làm như thế.
“Ừm, lần này tôi sẽ không làm vậy”, nàng nóng nảy cam đoan với gã. “Được chưa?”
“Được”, gã nghiêng nhẹ đầu. “Nhân tiện...”, gã dừng lại một chút và dịu dàng nói trước khi rời đi, “... cô có chất giọng gợi cảm khó tin nhất mà tôi từng được nghe, cho dù cô đang hát hay đang nói”.
Ồ, quả là một lời động viên hữu ích giúp làm dịu thần kinh vốn đang căng thẳng của nàng. Nàng thật sự bất ngờ!
Tốt hơn rồi, Max. Gã tự chúc mừng bản thân khi quay lại chỗ ngồi ở quầy bar. Phải nói là tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần khéo léo kết hợp giữa tính hài hước và sự quyết tâm. Và bây giờ tất cả những gì cần phải làm là giữ nguyên nó trong vài giờ tới.
Tất cả! Khi January bước vào căn phòng vài phút trước trong bộ váy bó sát màu đen ngang gối, khoe cặp chân dài quyến rũ, gã gần như đã nín thở vài giây, cảm nhận được máu sôi lên trong huyết quản và khiến phần đàn ông nhất trên cơ thể gã căng thẳng! Sự phản ứng tức thì với phụ nữ chỉ từ một cái nhìn chưa bao giờ xảy ra với gã từ khi còn là cậu thiếu niên non nớt!
Nhưng, gã nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, tự trấn an bản thân là gã đã tự tin nói chuyện với nàng và không quá mạnh mẽ, khéo léo đưa sự hài hước vào câu chuyện của hai người.
Rồi gã còn nói với nàng là gã cảm thấy chất giọng của nàng gợi cảm ra sao!
Được rồi, được rồi, gã còn chuyện đêm qua nữa. Nhưng điều đó là nên làm - gã đã nhìn thấy hai má nàng đỏ bừng và sự xấu hổ trong đôi mắt xám tuyệt đẹp nữa!
Ở độ tuổi ba mươi bảy, Max đã quen biết rất nhiều phụ nữ xinh đẹp và hoàn hảo, thậm chí còn hẹn hò với một vài người, nhưng những người này quá từng trải để có thể đỏ mặt xấu hổ khi nói gì đó liên quan đến họ. Thật tuyệt vời khi biết January không thuộc loại người lọc lõi như vậy.
Cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Gã băn khoăn. Chắc khoảng hai mươi lăm tuổi. Cái tuổi không quá trẻ để khiến gã cảm thấy áy náy với ý đồ quyến rũ nàng, nhưng cũng không quá già để không ngượng ngùng trưóc một lời ca ngợi.
“Một cô gái tuyệt vời phải không?”, anh chàng nhân viên quầy bar nói vẻ ngưỡng mộ khi đang đứng lau sạch ly cốc để chuẩn bị cho một buổi tối bận rộn, hiển nhiên là anh ta cũng đang dõi theo hướng nhìn của Max. “Cô ấy là người thân thiện nhất trong số các ca sĩ của chúng tôi từ trước tới nay”, John vui vẻ nói thêm.
Max lập tức nhận ra John có thể là nguồn cung cấp thông tin đầy đủ về January. Nếu Max đã quyết định theo đuổi điều gì thì gã sẽ thực hiện tới cùng.
Vì lý do nào đó, gã cảm thấy có nhu cầu cần thiết phải tìm hiểu về January, để phá vỡ từng lớp tự vệ của nàng, cho đến khi gã hoàn toàn hiểu được con người nàng. Giống như những mảnh ghép trong trò chơi của trẻ con, bạn sẽ bóc đi từng mảnh nhỏ tại thời điểm mà nhạc ngừng chơi, đến cuối cùng bạn sẽ lấy được kho báu.
Một lần nữa gã cảm ơn ngôi sao may mắn của mình khi người bạn thân - Jude đã không chứng kiến sự say mê của gã dành cho January. Max chắc chắn anh ta sẽ cười gã thối mũi nếu biết gã đang vật vã với sự hấp dẫn bất ngờ này.
Buồn cười ư? Gã nghi ngờ Jude khó có thể ngừng trêu chọc gã cả một tuần lễ!
Dù vậy, việc Max vẫn chưa đạt được mục đích chính cho lý do tại sao gã tới đây có thể khiến Jude tức giận, Max cau có nhớ lại cuộc gặp sáng nay. Cực kỳ cương quyết, không chút nhượng bộ! Tất nhiên, gã không chịu bỏ cuộc, nhưng không thể hoàn thành theo kế hoạch đã định. Gã cần thêm thời gian. Tuy nhiên, bây giờ gã lại gặp gỡ January nữa, nên sự trì hoãn này không phải vô ích như gã đã lo ngại.
Gã có cảm giác rõ rệt là January còn khó hạ gục hơn là vụ đàm phán làm ăn mà gã đại diện cho Jude và khiến gã phải tới đây.
Phòng bar dần dần đông kín người khi giọng hát ngọt ngào của January tràn qua các phòng khách khác. Một bữa tiệc chia tay đời độc thân của anh chàng nào đó gồm toàn những chàng trai trẻ tuổi đang ầm ĩ chỗ quầy bar. Và một số trong nhóm đó đang hau háu nhìn January trong bộ váy đen bó sát gợi cảm. Một cảm giác ghen tuông cuộn lên trong lòng gã với ý nghĩ bất kỳ người đàn ông nào ngoài gã cũng đều có thể thoải mái ngắm nhìn nàng!
Thật vô lý khi bất bình về công việc mà nàng lựa chọn, chất giọng gợi cảm thiên phú của nàng thực sự phù hợp với công việc này như thể nàng là một phần của nó vậy.
Tất cả đều tốt đẹp và phù hợp, Max. Gã tự chế giễu sự logic của bản thân - nhưng điều đó cũng không ngăn cản mong muốn mãnh liệt được lao lên, quàng áo vest của gã quanh người nàng nhằm che giấu nàng khỏi con mắt của những gã đàn ông khác.
“Rượu whisky”, gã quay sang John gằn giọng. “Đầy gấp đôi”, gã gay gắt nói thêm khi thấy một gã trai trẻ tuổi len tới nói chuyện với January lúc nàng chuyển nhạc sang bài hát tiếp theo.
John nhìn với vẻ dò hỏi khi anh ta đặt ly rượu xuống và trấn an gã, “January biết phải làm gì để tự bảo vệ bản thân”.
Thoải mái hơn một chút nhưng Max vẫn muốn được tự mình bảo vệ nàng. Chỉ là bảo vệ nàng thôi ư! Không, gã muốn được ôm nàng trong tay, mang nàng về căn hộ sang trọng[2] trong khách sạn của gã và ân ái với nàng cho đến khi cả hai đều mệt lử, không thể làm gì khác ngoài việc thỏa mãn nằm trong vòng tay của nhau. Và rồi lại tiếp tục ân ái!
[2] Các khách sạn thường có những khu căn hộ rất sang trọng, có đầy đủ phòng khách, phòng ngủ và bếp cùng nội thất bên trong.
Hiện giờ nàng đang cười vui vẻ với anh chàng đó và trò chuyện hết sức tự nhiên. Nhưng khi anh ta cúi người trao cho January nụ hôn không - phải - của - anh trai lên môi nàng thì Max không thể chịu đựng hơn được nữa.
Thậm chí gã còn không nhận thức được mình đã băng ngang qua phòng, chộp lấy cổ áo khoác của anh chàng kia và kéo mạnh anh ta tránh xa khỏi January. Gã gườm gườm ghé sát vào mặt anh ta.
“Max”, January quát nhẹ phía sau gã. “Anh nghĩ mình đang làm gì chứ?”, nàng gắt gỏng.
Max nheo mắt nhìn gã thanh niên kia trước khi quay sang January phân trần, “Cậu ta đã quấy rầy cô...”
Nàng đứng lên, cáu kỉnh lắc đầu. “Không, Josh là bạn tôi, Max”, nàng lẩm bẩm đầy bất bình khi kéo nhẹ tay gã khỏi cổ áo anh ta. “Anh ấy sẽ cưới Sara, chị họ tôi, vào thứ Bảy tới”, nàng giải thích.
Có thể là như vậy, Max đồng ý, nhưng cái cách anh ta hôn January không giống “anh rể” chút nào cả!
“Anh đang gây loạn đấy”, January ngượng ngùng trách móc.
Quầy bar hiện giờ đông nghẹt người, một số đang tò mò nhìn họ, nhóm thanh niên đi cùng Josh cũng nằm trong số đó. Trông như họ sẵn sàng chạy lên để bênh vực bạn mình vậy, Max thầm chế giễu.
“Tôi ất xin lỗi”, gã lầm bầm với Josh khi anh ta vuốt thẳng cổ áo, ý thức được viên quản lý khách sạn - Peter Meridew - đang quan sát sự việc với cái nheo mắt khó chịu.
January nói đúng, cái quái gì khiến gã hành động như thế? Gã biết rằng mình say mê nàng hơn bất kỳ người phụ nữ nào gã từng gặp. Nhưng nàng lại chỉ coi gã như một vị khách trọ ở khách sạn, người đã lịch sự mời nàng một ly rượu tối qua!
Gã buộc phải kiềm chế bản thân. “Tôi thực sự xin lỗi, vừa rồi tôi đã phản ứng hơi quá”, gã hòa nhã nói với Josh.
“Ổ, không sao đâu”, Josh gạt đi. “Rất vui khi được biết January đã có người trông chừng”, anh ta vui vẻ nói thêm.
“Em không...”
“Liệu tôi có thể mời cậu và các bạn cậu một ly không nhỉ?” Max lập tức cắt ngang vì gã biết chắc chắn January sẽ phản đối rằng nàng không cần hay không muốn bất kỳ ai trông chừng nàng hết. “Tôi tin là January sẽ rất thích tham gia cùng chúng ta sau khi cô ấy kết thúc bài hát này”, gã nói thêm đầy thách thức và liếc nhìn nàng.
Lúc tức giận trông January xinh đẹp hơn bao giờ hết, Max phát hiện ra điều đó khi gã quay sang nàng và tinh nghịch rướn mày. Đôi mắt xám trở nên long lanh sâu thẳm, gò má đỏ bừng nổi bật trên nền da trắng mịn như sữa và thậm chí đôi môi của nàng cũng trở nên đỏ hơn. Nhìn cực kỳ quyến rũ và gã muốn hôn nàng. Gã thực sự cảm thấy khó chịu.
“Đám cưới diễn ra vào thứ Bảy tới phải không nhỉ?”, gã quay lại chàng thanh niên - nhằm tránh khỏi cái nhìn hung dữ của January.”Lúc ba giờ chiều”, Josh cười hạnh phúc. “Tôi sẽ rất vui được đón tiếp anh cùng January nếu anh có thể tham dự”, anh ta mời nồng nhiệt.
“Anh...”
“Tại sao chúng ta không quay lại quầy bar và tiếp tục bàn về chuyện này nhỉ?” Gã nhanh chóng đề nghị để January không có cơ hội giận dữ phản đối. “Chúng tôi không nên cản trở bài hát của cô lâu hơn nữa”, gã nhẹ nhàng nói với nàng và cùng Josh quay lại quầy bar.
Nhưng gã cảm nhận được cái nhìn chằm chằm giận dữ của nàng đang dõi theo từng bước chân gã!
Bài hát tiếp theo nàng lựa chọn nói về sự “sống sót” và “có khả năng tự bảo vệ bản thân” là sự đáp trả trực tiếp cho hành động của gã mấy phút trước.
Gã đã rất cố gắng để giữ cho buổối nay thật vui vẻ và hài hước. Gã băn khoăn liệu nàng có cho rằng việc gã suýt đấm vỡ mồm anh rể của nàng là “vui vẻ” hoặc “hài hước” không nhỉ?
Tuy vậy, gã cũng không thể kiềm chế được hành động nâng ly rượu whisky về phía nàng để chúc mừng khi bài hát kết thúc và nhận được một cái nheo mắt đầy đe dọa.
Max nhe răng cười đáp lại. Gã không thể tự lừa dối bản thân. Thuyết phục nàng tạo dựng mối quan hệ với gã không phải là chuyện đơn giản. Nhưng gã chưa bao giờ chịu lùi bước trước bất cứ trở ngại nào trong đời và bây giờ gã cũng chưa sẵn sàng để chịu thất bại.
Ngoài ra, có thể hôm nay không phải là một ngày tốt đẹp đối với gã, nhưng xét cho cùng thì đến lúc này cũng không phải là một buổi tối tồi tệ. Nếu đưa ra mọi lý do mà January vẫn tiếp tục từ chối thì gã có thể viện đến lời mời tham dự đám cưới thân mật của Josh vào thứ Bảy tới.
Trước đó, May cũng đã khua nồi đập chảo ầm ĩ lúc bồ ăn ra bàn khi January vừa từ trên gác đi xuống. Cô cũng trầm ngâm suốt bữa ăn và chỉ thỉnh thoảng ậm ừ với January và March.
Ba chị em nàng - May, hai mươi bảy; March, hai mươi sáu; và January, hai mươi lăm tuổi - trông rất giống nhau. Cả ba đều dong dỏng cao, tóc đen cùng với nước da màu kem mịn như cánh hoa mộc lan, dù hiện giờ đã trở thành màu rám nắng khỏe mạnh trong suốt mùa hè. Tuy nhiên, màu mắt của ba chị em lại rất khác nhau, mắt May màu xanh lục, của March là pha trộn giữa màu xanh lục và màu xám, còn January là màu xám khói.
May - chị cả, luôn là người điềm tĩnh, vững vàng, có thể đương đầu với mọi khó khăn. Nhưng tối nay cô có vẻ rất bối rối, khác hẳn ngày thường.
“Chị vẫn mệt sau buổi biểu diễn kịch câm à?” January hỏi với vẻ thông cảm.
May dành tất cả thời gian làm việc ở trang trại, nhưng vài năm trước cô đã tìm được niềm vui khi tham gia vào một đoàn kịch của thị trấn. Họ đã trình diễn vở kịch câm Aladdin tại nhà hát nhỏ trong suốt kỳ Giáng sinh và May thủ vai chính - vai diễn này theo truyền thống luôn được giao cho một phụ nữ. Đó là một công việc mệt mỏi nhưng rất thích thú, đòi hỏi May phải tham gia tất cả các buổi biểu diễn vào lúc chiều và tối suốt mấy ngày liên tiếp trong khi cô vẫn phải làm việc ở trang trại.
“Thực ra là...” May ngước lên khi đang nhặt những mảnh đĩa vỡ. “Hôm nay, chúng ta có một vị khách bất ngờ”, cô thẳng thắn.
January lập tức cứng người, cảnh giác với ý nghĩ “vị khách không mời” kia có thể là ai. Nàng đã trốn thoát khỏi vị khách dữ dội tên ối qua, nhưng nàng nghi ngờ gã là người không dễ chấp nhận bị lừa bịp. Nàng không biết làm thế nào gã có thế tìm ra nơi nàng ở, nhưng nàng tự hỏi nếu không phải gã thì có thế là ai...
Đôi mắt màu xanh lục của May đẫm nước khi cô đứng thẳng lên. “Các em có nhớ bức thư mà chúng ta nhận được trước Giáng sinh không? Bức thư từ viên luật sư đại diện cho một công ty lớn của Mỹ đó? Nó nói đến việc mua trang trại của chúng ta”, cô nhắc khi thấy cả March và January đều ngơ ngác.
“Tất nhiên là bọn em nhớ chứ. Bức thư khốn kiếp!” March bĩu môi khi chụp lấy cái khăn bếp để lau sạch vết bẩn chỗ đĩa rơi trên nền. “Nếu muốn bán trang trại thì chúng ta đã rao bán từ lâu rồi.” Cô cáu kỉnh ném cái khăn bẩn vào thùng rác.
“Đúng vậy”, May thở dài, nặng nhọc ngồi xuống ghế ăn.” Viên luật sư này đã một mình đến gặp chúng ta hôm nay. Hay đúng hơn là gặp chị, vì chỉ có chị ở trang trại lúc đó.” Cô nhăn nhó.
Do January làm việc vào buổi ti nên nàng ngủ bù hầu hết thời gian trong ngày. Còn March thì phải đi làm vì cô tìm được một công việc ngoài giờ từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, các ngày từ thứ Hai đến thứ Bảy trong suốt thời gian nghỉ lễ mừng năm mới. Chỉ có May làm việc cả ngày ở trang trại nhỏ bên sườn đồi của họ và cũng là người chịu trách nhiệm nấu nướng, dọn dẹp. Đó không phải là sự thu xếp thỏa đáng, bọn họ đều phải làm hai công việc cùng lúc. Nhưng thu nhập từ trang trại quá ít ỏi, không đủ để ba chị em chi tiêu nếu không có các khoản thu nhập từ việc làm thêm của March và January.
Rõ ràng vị khách của họ không phải là Max, nhưng trong thâm tâm January không chắc nàng có cảm thấy vui vẻ hay không.
“Em nghĩ có thể đó chỉ là một trò đùa thôi.” January an ủi khi thấy chị cả quá lo lắng.
May cười buồn bã. “Đáng tiếc là viên luật sư lại không nghĩ thế”, cô lẩm bẩm. “Thực tế, anh ta lặn lội về tận đây là để đưa ra một mức giá hết sức lố bịch cho trang trại này”, mắt cô long lên giận dữ khi nói ra mức giá đó.
January thở hổn hển vì kinh ngạc, còn March thì nuốt khan một cách khó nhọc. Tất cả đều hiểu rằng trang trại của họ còn xa mới đáng giá con số đó. Nhưng câu hỏi là tại sao viên luật sư lại đề nghị mức giá quá cao như vậy chỉ cho một khoảnh đất mười sáu hecta, vài chuồng trại và một ngôi nhà cũ?
“Họ muốn gì?” March sắc sảo hỏi lại.
“Ngoài việc phải rời khỏi đây ngay lập tức, thì có lẽ còn vài yêu cầu nữa”, May chậm rãi trả lời.
“Ngoài... nhưng tất cả chúng ta đều được sinh ra ở đây”, January ngập ngừng phản đối.
“Đây là nhà của chúng ta!” March đồng thời lên tiếng.
May nở nụ cười méo xệch. “Chị cũng nói với anh ta như vậy. Nhưng có vẻ anh ta chẳng thèm để ý.” Cô nhún vai.
“Có lẽ do anh ta luôn sống trong một căn hộ penthouse[1] sang trọngắt tiền.” March lầm bầm bất mãn. “Nên không thể nhận ra ‘một ngôi nhà’ là như thế nào nếu được mời vào. Em hy vọng chị không mời anh ta vào nhà.” Cô nói gay gắt.
[1] Penthouse là những căn hộ sang trọng, có nhiều phòng, thường được đặt trên tầng cao nhất của các khu chung cư cao cấp.
May lắc mạnh đầu. “Anh ta đến lúc chị đang chất cỏ khô lên xe chuẩn bị cho gia súc ăn. Chị thề là suốt thời gian giới thiệu và nói lý do đến đây, anh ta đều được đứng ở ngoài sân. Bộ com lê được cắt may khéo léo của anh ta rõ là không thích hợp để đến thăm một trang trại vào tháng Một. Và đôi giày làm thủ công bóng loáng của anh ta thì dính bê bết bùn”, cô thích thú nói thêm.
January bật cười trước vẻ mãn nguyện của chị gái. “Em mong là chị đã khiến anh ta tiu nghỉu.”
“Hừm”, May hắng giọng, nỗi lo âu xuất hiện trở lại trong đôi mắt xanh lục sáng long lanh. “Tuy nhiên, chị có cảm giác anh ta sẽ quay trở lại.”
“Đó là tất cả những gì chị lo lắng à?” January băn khoăn với mối bận tâm riêng của nàng.
“Ồ, bình tĩnh đi.” March khẳng định. “ Công ty này cũng đã mua hết cả đất đai của nhà Hanworth hai tháng trước để kinh doanh gì đó. Mà có vẻ trang trại của chúng ta nằm giữa khu đất của Hanworth...”, cô nhún vai. “Em hy vọng chúng ta sẽ không chịu chung số phận với họ.”
James Hanworth vừa qua đời sáu tháng trước, được coi là một “địa chủ” trong năm mươi lăm năm qua. James không có vợ con nên nửa tá bà con họ hàng xa của ông được thừa hưởng toàn bộ vùng đất đai rộng lớn này. Và họ đã quyết định bán vùng đất đó đi rồi chia nhau tiền.
“Sao trước đây em không nói cho bọn chị biết?” May nóng nảy quay sang March. “Rõ ràng họ đang cố đuổi chúng ta ra khỏi đây!”, cô ghê tởm nói thêm.
Đúng vậy, không nghi ngờ gì, January âm thầm đổng tình với người chị cả. Nhưng trang trại này là do ông bà nội nàng lập ra, sau đó cha mẹ nàng được thừa hưởng và giờ là ba chị em nàng. Mặc dù đôi khi phải đối mặt với tình trạng tài chính khó nhăn nhưng cả ba chị em nàng đều không hề có ý nghĩ sẽ bán nó đi. Đây là ngôi nhà duy nhất mà ba chị em từng biết...
Nàng liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Coi kìa, em phải đi làm bây giờ, nhưng chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề này kỹ hơn vào bữa ăn sáng mai nhé.”
Nàng nhoài vào lòng chị gái, thân thiết ôm lấy cô. “Nếu chúng ta không muốn thì chẳng ai có thế ép chúng ta bán trang trại cả.”
“Không”, chị cả nàng thở dài. “Nhưng bị kẹt ở giữa khu kinh doanh của họ sẽ khiến cuộc sống của chúng ta thêm khó khăn nếu họ định như vậy.”
“Điều này còn phụ thuộc việc họ định kinh doanh cái gì”, March trầm ngâm. “Ngày mai em sẽ kiểm tra và xem có thể tìm ra được điều gì không.”
“Đừng để xảy ra rắc rốì gì với em vì chuyện này đấy”, May cảnh cáo với giọng điệu của một bà mẹ. Mẹ nàng mất từ khi cả ba đều còn rất bé, là chị cả nên May phải đảm trách vai trò của mẹ từ khi còn rất nhỏ. Sau khi cha nàng qua đời năm ngoái thì trách nhiệm của cô càng trở nên nặng nề hơn.
“Chị đừng lo lắng, sẽ không có gì xảy ra đâu March cười toe toét gạt đi, cô luôn là người mạnh mẽ nhất trong ba chị em.
“Em sẽ gặp cả hai vào sáng mai”, January cười vui vẻ, quá quen với các cuộc đấu khẩu này và biết thế nào cũng bị lôi vào nên nàng kiếm cớ rời đi.
Nàng nhanh chóng lên gác chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối nay. Nàng chọn chiếc váy màu đen, dài ngang gối, cổ trễ với tay áo dài được cắt khéo léo thành hình chữ V ấn tượng ở cổ tay mảnh khảnh của nàng. Mái tóc được chải ngược ra sau và giữ bằng những chiếc kẹp nhỏ nạm ngọc, vài sợi tóc mai mềm mại rơi trên gò má trắng mịn như kem.
Thật kỳ lạ, thoáng chốc nàng đã trở thành người khác - một nàng ca sĩ quyến rũ - khác xa hình ảnh cô thôn nữ lam lũ trong bộ áo lao động liền quần dày và rộng, may bằng vải bông chéo cũ cùng đôi ủng cao su đến đầu gối. Hai hình ảnh này thật sự đối lập nhau...
Những khó khăn của trang trại đã choáng hết suy nghĩ của nàng trên đường tới khách sạn. Như March đã hùng hổ chỉ ra, chẳng ai có thể ép buộc ba chị em nàng bán trang trại nếu như bọn họ không muốn - mà đương nhiên là cả ba đều không muốn. Nhưng May cũng hết sức có lý: Cuộc sống của cả ba sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều nếu họ xây dựng khu kinh doanh bao quanh trang trại.
Điều này sẽ dẫn tới các tranh chấp về đường đi và dẫn nước vào trang trại; James Hanworth chưa bao giờ gây khó khăn về vấn đề này. Ông chấp nhận cho trang trại của nhà Calendar ở giữa khu đất đai của mình và mở đường đi cũng như dẫn nước vào giúp trang trại tồn tại. Nhưng không hiểu sao, January tin rằng công ty đã mua lại khu đất của James Hanworth không phải là những kẻ hào hiệp.
Mối lo về trang trại đã khiến nàng hoàn toàn gạt gã đàn ông tên Max ra khỏi đầu cho đến khi bước vào khu quầy bar - nơi đặt đàn piano. Khu này hiện giờ vẫn còn khá vắng vẻ nhưng nàng phát hiện ra gã đang ngồi tán gẫu với John - nhân viên quầy bar.
Vì lý do nào đó nàng cho rằng Max chỉ ở lại khách sạn đêm qua thôi. Nhưng nàng đã hoàn toàn sai lầm.
“A, January”, Max quay sang nhìn nàng chăm chú với đôi mắt màu xanh cười cợt khi nàng lướt qua, đi thẳng tới chỗ cây đàn piano để chuẩn bị cho buổi diễn. Gã đi qua căn phòng, tới sát cạnh nàng. “Tôi tin là chúng ta có đôi chút hiểu lầm khi gặp nhau vào cuối buổi diễn đêm qua?”
Gã chẳng tin vào điều này, biết rõ là nàng có ý trốn bằng lối cửa khác.
“Thật sao?” January ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gã - bất chấp thực tế là nàng cảm thấy một luồng run rẩy từ sâu bên trong khi nhận thức được vẻ hấp dẫn chết người của gã trong bộ com lê với áo sơ mi màu xanh.
Gã là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ và sẽ là tự lừa dối bản thân nếu nàng phủ nhận điều này. Cảm xúc mãnh liệt của gã cũng khiến nàng không cưỡng lại được.
“Tôi thích nghĩ như vậy.” Gã cười, một nụ cười khiến người khác nghẹt thở, tim ngừng đập.
Như để xóa tan sự đề phòng của nàng với cảm xúc mãnh liệt của gã lúc trước... “Có thể tối nay chúng ta sẽ hiểu nhau hơn chăng?”, gã nhẹ nhàng gợi ý.
Có vẻ anh ta đang cố gắng làm cho mọi thứ bớt căng thẳng hơn? January nhận xét với sự thích thú âm thầm. Nhưng gã cũng không cố che giấu sự thực là gã vẫn đang tìm cách để được ở riêng với nàng.
“Có thể”, nàng lấp lửng. “Xin thứ lỗi, tôi phải chuẩn bị cho bài biểu diễn đầu tiên rồi, nàng nói thêm như để xóa đi sự thô lỗ trong câu nói trước của mình.
“Tất nhiên”, gã đáp lời, hơi lùi lại để nàng có thể ngồi vào đàn, rồi thình lình ghé sát tai nàng thầm thì quyến rũ, “Tối nay trông cô còn xinh đẹp hơn đêm qua rất nhiều”. Hơi thở nóng ấm của gã làm bay bay mấy sợi tóc mai trên má nàng.
ốt khan một cách khó nhọc, quay đầu nhìn thẳng vào mặt gã. Khuôn mặt gã cách mặt nàng chỉ vài centimet... “Cảm ơn ngài”, lời nói của nàng nhẹ như gió thoảng.
Max đứng thẳng lên, nở nụ cười chết người vừa rồi và nhìn xuống nàng ngưỡng mộ. “Một câu trả lời hết sức dịu dàng”, gã khen ngợi.
January đáp lại với cái nghiêng đầu đầy vẻ chế giễu, quyết định không lộ ra cho gã thấy sự gần gũi vừa rồi đã khiến nàng mất bình tĩnh. Mặc dù sự thực là thế! “Tôi thích nghĩ như vậy”, nàng lạnh lùng lặp lại câu nói lúc nãy của gã.
Gã cười thích thú. “Tôi sẽ uống rượu và chờ cô ở quầy bar khi cô nghỉ giữa giờ. John cho tôi biết đồ uống ưa thích của cô là soda.”
Nàng cau mày bực bội, gã đàn ông này lại còn tán chuyện về điều nàng thích và không thích với người khác, cho dù đó là người tẻ nhạt như John. “Mục đích của việc nghỉ giữa giờ là tôi có vài phút thư.” Rõ ràng có điều gì đó khiến nàng không thể ở gần hắn được!
“Nếu vậy chúng ta sẽ không nói chuyện”, gã hứa hẹn.
Với chuyện xảy ra đêm qua thì chẳng ai có thể buộc tội gã là kẻ ba hoa! Nhưng người đàn ông này không cần nói bất cứ điều gì cũng đủ phá vỡ trạng thái cân bằng của nàng. Chỉ cần gã ngồi nhìn chằm chằm vào nàng là đã khiến nàng mất tự nhiên.
“Được”, nàng căng thẳng chấp nhận.
Max trầm ngâm nhìn nàng một lúc lâu mới chậm rãi lên tiêng. “Lần trước cô cũng đồng ý với tôi nhưng rồi lại tránh đi bằng lối cửa sau.”
January đỏ bừng mặt vì xấu hổ, chính xác là nàng đã nói và làm như thế.
“Ừm, lần này tôi sẽ không làm vậy”, nàng nóng nảy cam đoan với gã. “Được chưa?”
“Được”, gã nghiêng nhẹ đầu. “Nhân tiện...”, gã dừng lại một chút và dịu dàng nói trước khi rời đi, “... cô có chất giọng gợi cảm khó tin nhất mà tôi từng được nghe, cho dù cô đang hát hay đang nói”.
Ồ, quả là một lời động viên hữu ích giúp làm dịu thần kinh vốn đang căng thẳng của nàng. Nàng thật sự bất ngờ!
Tốt hơn rồi, Max. Gã tự chúc mừng bản thân khi quay lại chỗ ngồi ở quầy bar. Phải nói là tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần khéo léo kết hợp giữa tính hài hước và sự quyết tâm. Và bây giờ tất cả những gì cần phải làm là giữ nguyên nó trong vài giờ tới.
Tất cả! Khi January bước vào căn phòng vài phút trước trong bộ váy bó sát màu đen ngang gối, khoe cặp chân dài quyến rũ, gã gần như đã nín thở vài giây, cảm nhận được máu sôi lên trong huyết quản và khiến phần đàn ông nhất trên cơ thể gã căng thẳng! Sự phản ứng tức thì với phụ nữ chỉ từ một cái nhìn chưa bao giờ xảy ra với gã từ khi còn là cậu thiếu niên non nớt!
Nhưng, gã nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, tự trấn an bản thân là gã đã tự tin nói chuyện với nàng và không quá mạnh mẽ, khéo léo đưa sự hài hước vào câu chuyện của hai người.
Rồi gã còn nói với nàng là gã cảm thấy chất giọng của nàng gợi cảm ra sao!
Được rồi, được rồi, gã còn chuyện đêm qua nữa. Nhưng điều đó là nên làm - gã đã nhìn thấy hai má nàng đỏ bừng và sự xấu hổ trong đôi mắt xám tuyệt đẹp nữa!
Ở độ tuổi ba mươi bảy, Max đã quen biết rất nhiều phụ nữ xinh đẹp và hoàn hảo, thậm chí còn hẹn hò với một vài người, nhưng những người này quá từng trải để có thể đỏ mặt xấu hổ khi nói gì đó liên quan đến họ. Thật tuyệt vời khi biết January không thuộc loại người lọc lõi như vậy.
Cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Gã băn khoăn. Chắc khoảng hai mươi lăm tuổi. Cái tuổi không quá trẻ để khiến gã cảm thấy áy náy với ý đồ quyến rũ nàng, nhưng cũng không quá già để không ngượng ngùng trưóc một lời ca ngợi.
“Một cô gái tuyệt vời phải không?”, anh chàng nhân viên quầy bar nói vẻ ngưỡng mộ khi đang đứng lau sạch ly cốc để chuẩn bị cho một buổi tối bận rộn, hiển nhiên là anh ta cũng đang dõi theo hướng nhìn của Max. “Cô ấy là người thân thiện nhất trong số các ca sĩ của chúng tôi từ trước tới nay”, John vui vẻ nói thêm.
Max lập tức nhận ra John có thể là nguồn cung cấp thông tin đầy đủ về January. Nếu Max đã quyết định theo đuổi điều gì thì gã sẽ thực hiện tới cùng.
Vì lý do nào đó, gã cảm thấy có nhu cầu cần thiết phải tìm hiểu về January, để phá vỡ từng lớp tự vệ của nàng, cho đến khi gã hoàn toàn hiểu được con người nàng. Giống như những mảnh ghép trong trò chơi của trẻ con, bạn sẽ bóc đi từng mảnh nhỏ tại thời điểm mà nhạc ngừng chơi, đến cuối cùng bạn sẽ lấy được kho báu.
Một lần nữa gã cảm ơn ngôi sao may mắn của mình khi người bạn thân - Jude đã không chứng kiến sự say mê của gã dành cho January. Max chắc chắn anh ta sẽ cười gã thối mũi nếu biết gã đang vật vã với sự hấp dẫn bất ngờ này.
Buồn cười ư? Gã nghi ngờ Jude khó có thể ngừng trêu chọc gã cả một tuần lễ!
Dù vậy, việc Max vẫn chưa đạt được mục đích chính cho lý do tại sao gã tới đây có thể khiến Jude tức giận, Max cau có nhớ lại cuộc gặp sáng nay. Cực kỳ cương quyết, không chút nhượng bộ! Tất nhiên, gã không chịu bỏ cuộc, nhưng không thể hoàn thành theo kế hoạch đã định. Gã cần thêm thời gian. Tuy nhiên, bây giờ gã lại gặp gỡ January nữa, nên sự trì hoãn này không phải vô ích như gã đã lo ngại.
Gã có cảm giác rõ rệt là January còn khó hạ gục hơn là vụ đàm phán làm ăn mà gã đại diện cho Jude và khiến gã phải tới đây.
Phòng bar dần dần đông kín người khi giọng hát ngọt ngào của January tràn qua các phòng khách khác. Một bữa tiệc chia tay đời độc thân của anh chàng nào đó gồm toàn những chàng trai trẻ tuổi đang ầm ĩ chỗ quầy bar. Và một số trong nhóm đó đang hau háu nhìn January trong bộ váy đen bó sát gợi cảm. Một cảm giác ghen tuông cuộn lên trong lòng gã với ý nghĩ bất kỳ người đàn ông nào ngoài gã cũng đều có thể thoải mái ngắm nhìn nàng!
Thật vô lý khi bất bình về công việc mà nàng lựa chọn, chất giọng gợi cảm thiên phú của nàng thực sự phù hợp với công việc này như thể nàng là một phần của nó vậy.
Tất cả đều tốt đẹp và phù hợp, Max. Gã tự chế giễu sự logic của bản thân - nhưng điều đó cũng không ngăn cản mong muốn mãnh liệt được lao lên, quàng áo vest của gã quanh người nàng nhằm che giấu nàng khỏi con mắt của những gã đàn ông khác.
“Rượu whisky”, gã quay sang John gằn giọng. “Đầy gấp đôi”, gã gay gắt nói thêm khi thấy một gã trai trẻ tuổi len tới nói chuyện với January lúc nàng chuyển nhạc sang bài hát tiếp theo.
John nhìn với vẻ dò hỏi khi anh ta đặt ly rượu xuống và trấn an gã, “January biết phải làm gì để tự bảo vệ bản thân”.
Thoải mái hơn một chút nhưng Max vẫn muốn được tự mình bảo vệ nàng. Chỉ là bảo vệ nàng thôi ư! Không, gã muốn được ôm nàng trong tay, mang nàng về căn hộ sang trọng[2] trong khách sạn của gã và ân ái với nàng cho đến khi cả hai đều mệt lử, không thể làm gì khác ngoài việc thỏa mãn nằm trong vòng tay của nhau. Và rồi lại tiếp tục ân ái!
[2] Các khách sạn thường có những khu căn hộ rất sang trọng, có đầy đủ phòng khách, phòng ngủ và bếp cùng nội thất bên trong.
Hiện giờ nàng đang cười vui vẻ với anh chàng đó và trò chuyện hết sức tự nhiên. Nhưng khi anh ta cúi người trao cho January nụ hôn không - phải - của - anh trai lên môi nàng thì Max không thể chịu đựng hơn được nữa.
Thậm chí gã còn không nhận thức được mình đã băng ngang qua phòng, chộp lấy cổ áo khoác của anh chàng kia và kéo mạnh anh ta tránh xa khỏi January. Gã gườm gườm ghé sát vào mặt anh ta.
“Max”, January quát nhẹ phía sau gã. “Anh nghĩ mình đang làm gì chứ?”, nàng gắt gỏng.
Max nheo mắt nhìn gã thanh niên kia trước khi quay sang January phân trần, “Cậu ta đã quấy rầy cô...”
Nàng đứng lên, cáu kỉnh lắc đầu. “Không, Josh là bạn tôi, Max”, nàng lẩm bẩm đầy bất bình khi kéo nhẹ tay gã khỏi cổ áo anh ta. “Anh ấy sẽ cưới Sara, chị họ tôi, vào thứ Bảy tới”, nàng giải thích.
Có thể là như vậy, Max đồng ý, nhưng cái cách anh ta hôn January không giống “anh rể” chút nào cả!
“Anh đang gây loạn đấy”, January ngượng ngùng trách móc.
Quầy bar hiện giờ đông nghẹt người, một số đang tò mò nhìn họ, nhóm thanh niên đi cùng Josh cũng nằm trong số đó. Trông như họ sẵn sàng chạy lên để bênh vực bạn mình vậy, Max thầm chế giễu.
“Tôi ất xin lỗi”, gã lầm bầm với Josh khi anh ta vuốt thẳng cổ áo, ý thức được viên quản lý khách sạn - Peter Meridew - đang quan sát sự việc với cái nheo mắt khó chịu.
January nói đúng, cái quái gì khiến gã hành động như thế? Gã biết rằng mình say mê nàng hơn bất kỳ người phụ nữ nào gã từng gặp. Nhưng nàng lại chỉ coi gã như một vị khách trọ ở khách sạn, người đã lịch sự mời nàng một ly rượu tối qua!
Gã buộc phải kiềm chế bản thân. “Tôi thực sự xin lỗi, vừa rồi tôi đã phản ứng hơi quá”, gã hòa nhã nói với Josh.
“Ổ, không sao đâu”, Josh gạt đi. “Rất vui khi được biết January đã có người trông chừng”, anh ta vui vẻ nói thêm.
“Em không...”
“Liệu tôi có thể mời cậu và các bạn cậu một ly không nhỉ?” Max lập tức cắt ngang vì gã biết chắc chắn January sẽ phản đối rằng nàng không cần hay không muốn bất kỳ ai trông chừng nàng hết. “Tôi tin là January sẽ rất thích tham gia cùng chúng ta sau khi cô ấy kết thúc bài hát này”, gã nói thêm đầy thách thức và liếc nhìn nàng.
Lúc tức giận trông January xinh đẹp hơn bao giờ hết, Max phát hiện ra điều đó khi gã quay sang nàng và tinh nghịch rướn mày. Đôi mắt xám trở nên long lanh sâu thẳm, gò má đỏ bừng nổi bật trên nền da trắng mịn như sữa và thậm chí đôi môi của nàng cũng trở nên đỏ hơn. Nhìn cực kỳ quyến rũ và gã muốn hôn nàng. Gã thực sự cảm thấy khó chịu.
“Đám cưới diễn ra vào thứ Bảy tới phải không nhỉ?”, gã quay lại chàng thanh niên - nhằm tránh khỏi cái nhìn hung dữ của January.”Lúc ba giờ chiều”, Josh cười hạnh phúc. “Tôi sẽ rất vui được đón tiếp anh cùng January nếu anh có thể tham dự”, anh ta mời nồng nhiệt.
“Anh...”
“Tại sao chúng ta không quay lại quầy bar và tiếp tục bàn về chuyện này nhỉ?” Gã nhanh chóng đề nghị để January không có cơ hội giận dữ phản đối. “Chúng tôi không nên cản trở bài hát của cô lâu hơn nữa”, gã nhẹ nhàng nói với nàng và cùng Josh quay lại quầy bar.
Nhưng gã cảm nhận được cái nhìn chằm chằm giận dữ của nàng đang dõi theo từng bước chân gã!
Bài hát tiếp theo nàng lựa chọn nói về sự “sống sót” và “có khả năng tự bảo vệ bản thân” là sự đáp trả trực tiếp cho hành động của gã mấy phút trước.
Gã đã rất cố gắng để giữ cho buổối nay thật vui vẻ và hài hước. Gã băn khoăn liệu nàng có cho rằng việc gã suýt đấm vỡ mồm anh rể của nàng là “vui vẻ” hoặc “hài hước” không nhỉ?
Tuy vậy, gã cũng không thể kiềm chế được hành động nâng ly rượu whisky về phía nàng để chúc mừng khi bài hát kết thúc và nhận được một cái nheo mắt đầy đe dọa.
Max nhe răng cười đáp lại. Gã không thể tự lừa dối bản thân. Thuyết phục nàng tạo dựng mối quan hệ với gã không phải là chuyện đơn giản. Nhưng gã chưa bao giờ chịu lùi bước trước bất cứ trở ngại nào trong đời và bây giờ gã cũng chưa sẵn sàng để chịu thất bại.
Ngoài ra, có thể hôm nay không phải là một ngày tốt đẹp đối với gã, nhưng xét cho cùng thì đến lúc này cũng không phải là một buổi tối tồi tệ. Nếu đưa ra mọi lý do mà January vẫn tiếp tục từ chối thì gã có thể viện đến lời mời tham dự đám cưới thân mật của Josh vào thứ Bảy tới.