Chương 8: Không ngờ là một hạt giống nóng nảy
Mỗi người có ba cơ hội luyện tập trong khoang mô phỏng, còn lại hai lần, Bạch Phỉ tránh được sai lầm lần trước nhưng vẫn thất bại.
Ra khỏi khoang mô phỏng, Bạch Phỉ nhìn thấy Vệ Thiên lộ ra biểu tình kỳ quái, giống như đang xấu hổ giùm người khác, xung quanh có một số học sinh biểu tình càng trắng trợn hơn, lộ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, có loại cảm giác quả nhiên là như thế.
Có lẽ là ngại giáo huấn của giáo viên lúc trước, lúc này đây không ai mỉa mai hắn trong lời nói, nhưng vẻ mặt lộ ra kiêu ngạo lại không cách nào che giấu.
Bạch Phỉ ngược lại rất bình tĩnh, chuyện đều nằm trong dự liệu, đối với hắn người khác có trào phúng cùng khinh bỉ đều không gì quan trọng, hắn vẫn đang suy nghĩ đến cảm giác vừa rồi, lần sau có thể làm cho tốt hơn không.
"Kế tiếp, ai đi?" Vệ Thiên đặt câu hỏi.
"Em tới." Thanh âm trầm thấp lại dứt khoát vang lên, trong đám người bị vây quanh một thiếu niên tóc vàng, đứng ra.
Thiếu niên tóc vàng lướt ngang qua Bạch Phỉ, ánh mắt cũng không hề dừng lại trên người hắn, ngược lại là bạn học vừa rồi vây quanh bên cạnh thiếu niên, nhìn thấy Bạch Phỉ liền nhăn mặt, một người trong số đó nói với Bạch Phỉ: "Nhìn thao tác của Lê Thần chúng ta, có khi ngươi sẽ phải nung nấu lại ý tưởng (?) "
(?) nguyên gốc là 回炉重造的想法
"Ha ha ha ha." Xung quanh tiếng hi hi ha ha vang lên, "Thành thật mà nói, tôi cũng muốn, hiện tại chạy về đầu thai còn kịp sao?"
"Muộn rồi, đã quá muộn rồi."
"Ồn ào cái gì?" Vệ Thiên cố ý nghiêm mặt, đám người đùa giỡn nhất thời an tĩnh lại.
Đang ở khu vực chờ, nhìn tình huống trong khoang mô phỏng, thiếu niên tóc vàng đặt hai tay lên khu vực cảm ứng ở hai bên, Bạch Phỉ rõ ràng nhìn thấy trên người thiếu niên có ánh sáng màu dỏ chảy ra, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ giáp.
Khởi động, thực hiện những động tác có độ khó cao trên không trung, lại vững vàng hạ xuống.
Các bài luyện tập kế tiếp, cơ bản đều rất thuận lợi, hầu hết mọi người đều có thể điều khiển cơ giáp, ngoại trừ những động tác quá phức tạp thì không làm được. Còn lại một vài người, đại khái là trước đây chưa từng tiếp xúc qua nên tay rất chậm, nhưng không có ai còn kém hơn so với Bạch Phỉ.
Luyện tập kết thúc, Bạch Phỉ đi tới trước mặt Vệ Thiên, hỏi: "Thưa thầy, cho em hỏi một chút, bình thường lúc không có việc gì thì có thể đến khoang mô phỏng để luyện tập được không? "
Vệ Thiên không nghĩ tới Bạch Phỉ vẫn còn chưa hết hy vọng, tự hỏi một chút rồi gật đầu.
Cuộc sống giảng dạy quá yên bình, năm nào cũng gặp phải học sinh giống như năm nào, sự xuất hiện của Bạch Phỉ giống như ném một hòn đá vào mặt nước tĩnh lặng, mang đến một trải nghiệm mới mẻ đã lâu không gặp."
Điều này làm cho Vệ Thiên sinh ra tò mò, muốn xem người này có thể làm được đến trình độ nào.
Sau khi cả lớp hoàn thành tiết học thực hành mô phỏng, các lớp khác đến phòng mô phỏng để học."
Bạch Phỉ đợi cho đến khi tan học, khoang mô phỏng không có người dùng, lúc này mới quay lại, tiến vào bắt đầu luyện tập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không biết bị nhắc nhở rơi xuống lần thứ n, Bạch Phỉ mới dừng lại, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ra khỏi buồng lái, lại phát hiện phòng luyện tập cũng không chỉ có một mình hắn ở.
Có một người đang dựa vào màn hình mô phỏng, quay đầu vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hắn, bên cạnh còn có hai tiểu đệ đứng cùng.
Bạch Phỉ nhận ra là bạn cùng lớp, ngày thường tựa như một cái gai trong mắt, nhìn ai cũng có vẻ mặt khó chịu.
Bất quá Bạch Phỉ không để ý tới bọn họ, chuẩn bị cầm cặp sách rời đi.
"Thật khắc khổ (1) nha, chúng ta đi ngang qua khoang mô phỏng, phát hiện nơi này đèn còn sáng, không nghĩ tới lại là ngươi." Tiểu đệ thứ nhất âm dương quái khí mở miệng.
(1) Tỏ ra chịu đựng nhiều khổ cực, chịu hạn chế nhiều nhu cầu trong cuộc sống, sinh hoạt
"Khắc khổ thì thế nào, còn không phải kết quả giống nhau sao. Muốn lái cơ giáp thủ công chiến đấu, còn phải thực hiện động tác có độ khó cao, ta thấy ngươi nằm mơ có khi còn nhanh hơn. Hàn ca, anh nói đi? "Tiểu đệ thứ hai chế nhạo thêm một chút, quay đầu lại nhìn về phía người bên cạnh lấy lòng.
Hàn Kỳ Đạm phớt lờ hai người còn lại, lạnh lùng nói với Bạch Phỉ: " Hoặc là làm tốt nhất, hoặc là cút đi, đừng kéo chân sau của cả lớp chúng tôi". Nói xong liền xoay người rời đi.
Chuyên ngành cơ giáp tổng cộng có sáu lớp, ban đầu cũng không phân ra lớp A, lớp B, điểm xuất phát của mọi người đều giống như nhau. Nhưng sau khi kết thúc một học kỳ, điểm số sẽ dựa trên tất cả các phương diện của kỳ sát hạch, đánh giá tổng hợp lại cấp bậc, một học kỳ một đánh giá.
Cho nên cấp bậc lớp B của Bạch Phỉ cũng là thành quả nỗ lực của các bạn trong lớp, nghe nói học kỳ trước chỉ kém lớp A có vài điểm, thế nên các bạn cùng lớp không thân thiện đối với hắn cũng coi như có thể hiểu được.
Kết quả là hai cái chân chó bên cạnh nghe thấy chữ cút, hưng phấn hẳn lên, hét lên: "Cút, cút, cút ra..."
Có lý cái rắm a!!
Bạch Phỉ còn chưa động thủ, trên ghế ở khu vực chờ đã có một vật màu đen lao tới với tốc độ cao xông về phía hai người, kèm theo một tiếng "bụp", tiếp theo là tiếng "bịch bịch bịch".
Bạch Phỉ nhìn cặp sách của hắn giống như đạn pháo vọt tới, đánh hai người một trận.
Ừm... Không ngờ lại là một hạt giống rất nóng nảy.
Bạch Phỉ chậm rãi đi tới, nhìn hai người nằm dưới đất la hét inh ỏi, cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi không sao chứ? Có đau không? "
"Đau đau, ôi, đau quá, mẹ nó cái quái gì vậy! Đập chết lão tử rồi. "
Bạch Phỉ nhấc cặp sách lên: "Vẫn là đập không đủ tàn nhẫn, đập ngất xỉu sẽ không đau. "
Nghe thấy lời này, hai người nằm dưới đất vội vàng ôm đầu ngẩng lên, khóc lóc: "Lão đại, lão đại, giết người rồi. "
Hàn Kỳ Đạm đi tới cửa, quay đầu lại, ánh sáng u tối cắt ngang góc cạnh trên mặt cực kỳ sắc bén, thanh âm không vui vang lên: "Mau lại đây, còn chưa đủ mất mặt sao. "
Hai người trông thấy Bạch Phỉ đứng trước mặt không có động tác, nhưng cái cặp sách trên tay hắn lại động đậy, giật mình một cái, hai người liền đứng lên vọt tới cửa.
Chưa từng thấy qua hệ chữa trị nhìn ôn nhu, lại dọa người như vậy, trong túi hắn chứa cái gì vậy, đầu đều bị đập vỡ.
Ngồi trên chuyến xe cuối cùng đi đến trung tâm nghiên cứu thực vật, Bạch Phỉ mở khóa kéo cặp sách ra, thấy hạt giống ngoan ngoãn nằm ở đáy cặp.
Đưa tay lấy ra, đặt ở lòng bàn tay, hạt giống giả chết ở trong tay hắn không nhúc nhích, Bạch Phỉ khẽ cười ra tiếng: "Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện. "
Hạt giống lúc này mới lắc lư trong lòng bàn tay hắn một chút.
Đến trung tâm nghiên cứu, nhìn thấy Lan Khê, Bạch Phỉ lấy hạt giống ra, cho Lan Khê xem.
"Không phải chứ, hạt giống nát này thật đúng là sống lại." Lan Khê kinh dị nhìn, dần dần lớp biểu bì hiện ra sức sông, không còn nhăn nhúm và xám xịt như lúc trước nữa.
"Tôi khuyên anh không nên nói xấu ở trước mặt nó." Bạch Phỉ đột nhiên mở miệng.
Lan Khê mơ hồ suy tư, bất quá cuối cùng cũng không nói xấu nó: "Mấy ngày gần đây ngâm trong dịch nuôi cấy, chiếu theo tốc độ này, nói không chừng tuần sau có thể nảy mầm, tôi ngược lại muốn xem bảo bối đại hoàng tử nuôi lâu như vậy rốt cuộc có phải hay không..."
"Cái gì?" Bạch Phỉ trực giác Lan Khê chưa nói xong lời cuối cùng.
Nhưng Lan Khê lắc đầu, không nói gì.
Bạch Phỉ cũng rất tò mò, hạt giống này rốt cuộc là cái gì, hình dáng hạt giống tạm thời nhìn không ra, chờ sau khi thành mầm nói không chừng hắn có thể biết, trừ phi thứ này thật sự nằm ngoài hệ thống tri thức của hắn, chính là sản phẩm của thời đại tinh tế.
"Đúng rồi, tôi phải đi nói cho Viện trưởng Wilson một chút, phỏng chừng ông ấy sẽ rất tò mò về chuyện của hạt giống." Lan Khê vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, thuận tiện nhắc nhở Bạch Phỉ: "Đừng quên nhiệm vụ livestream hàng tuần. "
"Không quên, tôi bây giờ chuẩn bị đi vườn bách thảo livestream."
"Trễ thế này sao? Nếu không thì để sáng mai đi, cũng không cần vội". Lan Khê mở miệng.
Bạch Phỉ: "Đang gấp. "
Lan Khê:???? "Gấp cái gì?"
"Vội vàng kiếm tiền, tiền lương ca đêm cao."
Trình độ tiêu thụ và chi phí sinh hoạt ở Gal tinh cầu thật sự là quá cao, huống chi hắn hiện tại chọn chuyên ngành cơ giáp, tương lai lại càng có những lúc tiêu tiền như nướ, cho nên nắm chặt hết thời gian kiếm tiền cũng không có gì sai.
Ở trong trung tâm nghiên cứu có một con đường riêng để đi tới vườn bách thảo, đứng trên không gian trận, sau một hồi choáng váng, mở mắt ra liền đã đi tới điểm nhảy trong vườn bách thảo.
Từ ban đầu bước nhảy vọt trong không gian chỉ có thể thực hiện trên một tinh cầu, đến bây giờ đã có thể vượt qua khoảng cách giữa các tinh cầu, chỉ là vẫn còn có một khoảng cách hạn chế quá trình nhảy vọt.
Từ Gal Tinh cầu đến vườn bách thảo được coi như là khoảng cách tối đa.
Trong vườn bách thảo có một nơi chuyên cung cấp cho nhân viên nghỉ ngơi qua đêm, chẳng qua nhân viên có thể làm ca đêm ở đây đến một người cũng không có, hiện tại đã có một người, cho nên nơi bỏ hoang lại được sử dụng lại.
Bạch Phỉ đến nơi, mới phát hiện ra đó là một cái nhà trên cây, không quá rõ ràng, cần phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện ở gốc cây có một lối vào cao bằng một người, lõm vào trong, giống như là một cái lỗ đục trên vách đá vậy.
Đi vào mới phát hiện có một hang động khác, đương nhiên khi đi vào, Bạch Phỉ đồng thời cũng phát hiện đây không phải là cây sống, mà là một cái cây đã chết.
Không gian bên trong cây bị đào rỗng, bên trong đặt một cái giường, một cái bàn ghế gỗ, còn có một chỗ rửa mặt.
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ. (2)
(2) ý nói phòng tuy nhỏ nhưng lại rất đầy đủ đồ dùng
Chỗ này cũng không tệ, Bạch Phỉ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích.
Trên bàn đặt camera để livestream, Bạch Phỉ nhìn thoáng qua đồng hồ, còn có thể livestream hai tiếng đồng hồ, vì thế liền bật lên.
Phòng livestream của hắn vẫn là phòng livestream lúc phỏng vấn lần trước, tên hắn vẫn còn để là Số 01 Bạch Phỉ.
Sau khi số 01 Bạch Phỉ online, số lượng người trong livestream tiếp tục tăng lên:
【Hu hu hu, rốt cục cũng có thể nhìn thấy cục cưng của ta rồi! 】
【Đó là cục cưng của tôi! Cục cưng à, sao cưng lại đẹp trai đến thế. 】
【Chủ kênh này là ai vậy? Tại sao lại để là 01? 】
【Lầu trên không xem tin tức sao, đề nghị lầu trên trở về sao chép đọc thuộc lòng tin tức hot nhất một tuần trước. 】
【Trên tay anh trai cầm cái gì vậy? 】
Đạn mạc chi chít lướt qua, Bạch Phỉ tùy chọn một hai đạn mạc trả lời.
"Mọi người nói cái này sao?" Bạch Phỉ vừa mới lấy hạt giống ra, đang chuẩn bị ngâm nó trong dịch nuôi cấy, "Đây là lễ vật đại hoàng tử tặng. "
?????????
Đạn mạc bị một đống dấu chấm hỏi chi chít quét qua.
【 Đại hoàng tử cho cái gì đây? Vừa đen vừa xấu xí! 】
【Thoạt nhìn giống như tôi đi quầy hàng vỉa hè tinh vực, hai tinh tệ mua một quả bóng sinh học Cây Thế Giới.】
【Đại hoàng tử trước kia thi đấu ở nơi khác, đều tặng là châu báu quý giá hoặc là khoáng thạch khan hiếm, lần này làm sao vậy. 】
【Tôi còn tưởng rằng chủ nhà đứng đầu sẽ phát tài, kết quả là cái này, thứ này có cho tôi tôi cũng không thèm.】
Đúng vậy, hắn thậm chí còn không muốn nhận nếu không có điều kiện kèm theo.
Nhưng quả bóng sinh học Cây Thế Giới là gì? Khi nhìn thấy đạn mạc này, Bạch Phỉ đã hỏi ra tiếng.
【Bảo bối, cưng chưa từng đi qua quầy hàng vỉa hè tinh vực sao, vừa nhìn đã biết là đứa bé ngoan, không thích đi dạo săn sản phẩm kỳ lạ. 】
Săn cái lạ? Hmmm...... Xem ra cần phải đem tinh vực này đưa vào lịch trình.
【Chủ nhà không biết cây Thế Giới là cái gì sao? Sau khi cây Thế Giới khô héo, công ty đồ chơi Kuda đã tung ra một sản phẩm mới】
【 Mô phỏng quả bóng được làm theo đặc điểm của cây, thực sự có thể trồng và nảy mầm được, bộ dáng đặc biệt đáng yêu! Nó không phải thực vật thật nhưng bởi vì bộ dáng đáng yêu, đã từng rất thịnh hành. 】
Hóa ra nó được coi là một món đồ chơi có thể sinh học.
Khó trách Lan Khê nhìn thấy liền nói hắn phá, Wilson lại vội vàng muốn tìm người nhượng lại hạt giống.
Bạch Phỉ lúc này mới hiểu được, thì ra tất cả mọi người cho rằng hạt giống này là một quả bóng sinh học đã chết, nhưng đại hoàng tử lại hết lần này tới lần khác cho rằng mình nhặt được một bảo vật, chỉ trông giống như quả bóng sinh học của Cây Thế Giới mà thôi.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hạt giống: Ai!! Ai nói tôi xấu xí!? Đứng dậy!
Bạch Phỉ đè lại hạt giống đang nổi loạn, vô lương tâm nói: Không xấu xí, anh chính là hạt giống đẹp nhất trên đời.
Ra khỏi khoang mô phỏng, Bạch Phỉ nhìn thấy Vệ Thiên lộ ra biểu tình kỳ quái, giống như đang xấu hổ giùm người khác, xung quanh có một số học sinh biểu tình càng trắng trợn hơn, lộ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, có loại cảm giác quả nhiên là như thế.
Có lẽ là ngại giáo huấn của giáo viên lúc trước, lúc này đây không ai mỉa mai hắn trong lời nói, nhưng vẻ mặt lộ ra kiêu ngạo lại không cách nào che giấu.
Bạch Phỉ ngược lại rất bình tĩnh, chuyện đều nằm trong dự liệu, đối với hắn người khác có trào phúng cùng khinh bỉ đều không gì quan trọng, hắn vẫn đang suy nghĩ đến cảm giác vừa rồi, lần sau có thể làm cho tốt hơn không.
"Kế tiếp, ai đi?" Vệ Thiên đặt câu hỏi.
"Em tới." Thanh âm trầm thấp lại dứt khoát vang lên, trong đám người bị vây quanh một thiếu niên tóc vàng, đứng ra.
Thiếu niên tóc vàng lướt ngang qua Bạch Phỉ, ánh mắt cũng không hề dừng lại trên người hắn, ngược lại là bạn học vừa rồi vây quanh bên cạnh thiếu niên, nhìn thấy Bạch Phỉ liền nhăn mặt, một người trong số đó nói với Bạch Phỉ: "Nhìn thao tác của Lê Thần chúng ta, có khi ngươi sẽ phải nung nấu lại ý tưởng (?) "
(?) nguyên gốc là 回炉重造的想法
"Ha ha ha ha." Xung quanh tiếng hi hi ha ha vang lên, "Thành thật mà nói, tôi cũng muốn, hiện tại chạy về đầu thai còn kịp sao?"
"Muộn rồi, đã quá muộn rồi."
"Ồn ào cái gì?" Vệ Thiên cố ý nghiêm mặt, đám người đùa giỡn nhất thời an tĩnh lại.
Đang ở khu vực chờ, nhìn tình huống trong khoang mô phỏng, thiếu niên tóc vàng đặt hai tay lên khu vực cảm ứng ở hai bên, Bạch Phỉ rõ ràng nhìn thấy trên người thiếu niên có ánh sáng màu dỏ chảy ra, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ cơ giáp.
Khởi động, thực hiện những động tác có độ khó cao trên không trung, lại vững vàng hạ xuống.
Các bài luyện tập kế tiếp, cơ bản đều rất thuận lợi, hầu hết mọi người đều có thể điều khiển cơ giáp, ngoại trừ những động tác quá phức tạp thì không làm được. Còn lại một vài người, đại khái là trước đây chưa từng tiếp xúc qua nên tay rất chậm, nhưng không có ai còn kém hơn so với Bạch Phỉ.
Luyện tập kết thúc, Bạch Phỉ đi tới trước mặt Vệ Thiên, hỏi: "Thưa thầy, cho em hỏi một chút, bình thường lúc không có việc gì thì có thể đến khoang mô phỏng để luyện tập được không? "
Vệ Thiên không nghĩ tới Bạch Phỉ vẫn còn chưa hết hy vọng, tự hỏi một chút rồi gật đầu.
Cuộc sống giảng dạy quá yên bình, năm nào cũng gặp phải học sinh giống như năm nào, sự xuất hiện của Bạch Phỉ giống như ném một hòn đá vào mặt nước tĩnh lặng, mang đến một trải nghiệm mới mẻ đã lâu không gặp."
Điều này làm cho Vệ Thiên sinh ra tò mò, muốn xem người này có thể làm được đến trình độ nào.
Sau khi cả lớp hoàn thành tiết học thực hành mô phỏng, các lớp khác đến phòng mô phỏng để học."
Bạch Phỉ đợi cho đến khi tan học, khoang mô phỏng không có người dùng, lúc này mới quay lại, tiến vào bắt đầu luyện tập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không biết bị nhắc nhở rơi xuống lần thứ n, Bạch Phỉ mới dừng lại, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ra khỏi buồng lái, lại phát hiện phòng luyện tập cũng không chỉ có một mình hắn ở.
Có một người đang dựa vào màn hình mô phỏng, quay đầu vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hắn, bên cạnh còn có hai tiểu đệ đứng cùng.
Bạch Phỉ nhận ra là bạn cùng lớp, ngày thường tựa như một cái gai trong mắt, nhìn ai cũng có vẻ mặt khó chịu.
Bất quá Bạch Phỉ không để ý tới bọn họ, chuẩn bị cầm cặp sách rời đi.
"Thật khắc khổ (1) nha, chúng ta đi ngang qua khoang mô phỏng, phát hiện nơi này đèn còn sáng, không nghĩ tới lại là ngươi." Tiểu đệ thứ nhất âm dương quái khí mở miệng.
(1) Tỏ ra chịu đựng nhiều khổ cực, chịu hạn chế nhiều nhu cầu trong cuộc sống, sinh hoạt
"Khắc khổ thì thế nào, còn không phải kết quả giống nhau sao. Muốn lái cơ giáp thủ công chiến đấu, còn phải thực hiện động tác có độ khó cao, ta thấy ngươi nằm mơ có khi còn nhanh hơn. Hàn ca, anh nói đi? "Tiểu đệ thứ hai chế nhạo thêm một chút, quay đầu lại nhìn về phía người bên cạnh lấy lòng.
Hàn Kỳ Đạm phớt lờ hai người còn lại, lạnh lùng nói với Bạch Phỉ: " Hoặc là làm tốt nhất, hoặc là cút đi, đừng kéo chân sau của cả lớp chúng tôi". Nói xong liền xoay người rời đi.
Chuyên ngành cơ giáp tổng cộng có sáu lớp, ban đầu cũng không phân ra lớp A, lớp B, điểm xuất phát của mọi người đều giống như nhau. Nhưng sau khi kết thúc một học kỳ, điểm số sẽ dựa trên tất cả các phương diện của kỳ sát hạch, đánh giá tổng hợp lại cấp bậc, một học kỳ một đánh giá.
Cho nên cấp bậc lớp B của Bạch Phỉ cũng là thành quả nỗ lực của các bạn trong lớp, nghe nói học kỳ trước chỉ kém lớp A có vài điểm, thế nên các bạn cùng lớp không thân thiện đối với hắn cũng coi như có thể hiểu được.
Kết quả là hai cái chân chó bên cạnh nghe thấy chữ cút, hưng phấn hẳn lên, hét lên: "Cút, cút, cút ra..."
Có lý cái rắm a!!
Bạch Phỉ còn chưa động thủ, trên ghế ở khu vực chờ đã có một vật màu đen lao tới với tốc độ cao xông về phía hai người, kèm theo một tiếng "bụp", tiếp theo là tiếng "bịch bịch bịch".
Bạch Phỉ nhìn cặp sách của hắn giống như đạn pháo vọt tới, đánh hai người một trận.
Ừm... Không ngờ lại là một hạt giống rất nóng nảy.
Bạch Phỉ chậm rãi đi tới, nhìn hai người nằm dưới đất la hét inh ỏi, cười tủm tỉm hỏi: "Các ngươi không sao chứ? Có đau không? "
"Đau đau, ôi, đau quá, mẹ nó cái quái gì vậy! Đập chết lão tử rồi. "
Bạch Phỉ nhấc cặp sách lên: "Vẫn là đập không đủ tàn nhẫn, đập ngất xỉu sẽ không đau. "
Nghe thấy lời này, hai người nằm dưới đất vội vàng ôm đầu ngẩng lên, khóc lóc: "Lão đại, lão đại, giết người rồi. "
Hàn Kỳ Đạm đi tới cửa, quay đầu lại, ánh sáng u tối cắt ngang góc cạnh trên mặt cực kỳ sắc bén, thanh âm không vui vang lên: "Mau lại đây, còn chưa đủ mất mặt sao. "
Hai người trông thấy Bạch Phỉ đứng trước mặt không có động tác, nhưng cái cặp sách trên tay hắn lại động đậy, giật mình một cái, hai người liền đứng lên vọt tới cửa.
Chưa từng thấy qua hệ chữa trị nhìn ôn nhu, lại dọa người như vậy, trong túi hắn chứa cái gì vậy, đầu đều bị đập vỡ.
Ngồi trên chuyến xe cuối cùng đi đến trung tâm nghiên cứu thực vật, Bạch Phỉ mở khóa kéo cặp sách ra, thấy hạt giống ngoan ngoãn nằm ở đáy cặp.
Đưa tay lấy ra, đặt ở lòng bàn tay, hạt giống giả chết ở trong tay hắn không nhúc nhích, Bạch Phỉ khẽ cười ra tiếng: "Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện. "
Hạt giống lúc này mới lắc lư trong lòng bàn tay hắn một chút.
Đến trung tâm nghiên cứu, nhìn thấy Lan Khê, Bạch Phỉ lấy hạt giống ra, cho Lan Khê xem.
"Không phải chứ, hạt giống nát này thật đúng là sống lại." Lan Khê kinh dị nhìn, dần dần lớp biểu bì hiện ra sức sông, không còn nhăn nhúm và xám xịt như lúc trước nữa.
"Tôi khuyên anh không nên nói xấu ở trước mặt nó." Bạch Phỉ đột nhiên mở miệng.
Lan Khê mơ hồ suy tư, bất quá cuối cùng cũng không nói xấu nó: "Mấy ngày gần đây ngâm trong dịch nuôi cấy, chiếu theo tốc độ này, nói không chừng tuần sau có thể nảy mầm, tôi ngược lại muốn xem bảo bối đại hoàng tử nuôi lâu như vậy rốt cuộc có phải hay không..."
"Cái gì?" Bạch Phỉ trực giác Lan Khê chưa nói xong lời cuối cùng.
Nhưng Lan Khê lắc đầu, không nói gì.
Bạch Phỉ cũng rất tò mò, hạt giống này rốt cuộc là cái gì, hình dáng hạt giống tạm thời nhìn không ra, chờ sau khi thành mầm nói không chừng hắn có thể biết, trừ phi thứ này thật sự nằm ngoài hệ thống tri thức của hắn, chính là sản phẩm của thời đại tinh tế.
"Đúng rồi, tôi phải đi nói cho Viện trưởng Wilson một chút, phỏng chừng ông ấy sẽ rất tò mò về chuyện của hạt giống." Lan Khê vừa nói vừa đi ra ngoài cửa, thuận tiện nhắc nhở Bạch Phỉ: "Đừng quên nhiệm vụ livestream hàng tuần. "
"Không quên, tôi bây giờ chuẩn bị đi vườn bách thảo livestream."
"Trễ thế này sao? Nếu không thì để sáng mai đi, cũng không cần vội". Lan Khê mở miệng.
Bạch Phỉ: "Đang gấp. "
Lan Khê:???? "Gấp cái gì?"
"Vội vàng kiếm tiền, tiền lương ca đêm cao."
Trình độ tiêu thụ và chi phí sinh hoạt ở Gal tinh cầu thật sự là quá cao, huống chi hắn hiện tại chọn chuyên ngành cơ giáp, tương lai lại càng có những lúc tiêu tiền như nướ, cho nên nắm chặt hết thời gian kiếm tiền cũng không có gì sai.
Ở trong trung tâm nghiên cứu có một con đường riêng để đi tới vườn bách thảo, đứng trên không gian trận, sau một hồi choáng váng, mở mắt ra liền đã đi tới điểm nhảy trong vườn bách thảo.
Từ ban đầu bước nhảy vọt trong không gian chỉ có thể thực hiện trên một tinh cầu, đến bây giờ đã có thể vượt qua khoảng cách giữa các tinh cầu, chỉ là vẫn còn có một khoảng cách hạn chế quá trình nhảy vọt.
Từ Gal Tinh cầu đến vườn bách thảo được coi như là khoảng cách tối đa.
Trong vườn bách thảo có một nơi chuyên cung cấp cho nhân viên nghỉ ngơi qua đêm, chẳng qua nhân viên có thể làm ca đêm ở đây đến một người cũng không có, hiện tại đã có một người, cho nên nơi bỏ hoang lại được sử dụng lại.
Bạch Phỉ đến nơi, mới phát hiện ra đó là một cái nhà trên cây, không quá rõ ràng, cần phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện ở gốc cây có một lối vào cao bằng một người, lõm vào trong, giống như là một cái lỗ đục trên vách đá vậy.
Đi vào mới phát hiện có một hang động khác, đương nhiên khi đi vào, Bạch Phỉ đồng thời cũng phát hiện đây không phải là cây sống, mà là một cái cây đã chết.
Không gian bên trong cây bị đào rỗng, bên trong đặt một cái giường, một cái bàn ghế gỗ, còn có một chỗ rửa mặt.
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ. (2)
(2) ý nói phòng tuy nhỏ nhưng lại rất đầy đủ đồ dùng
Chỗ này cũng không tệ, Bạch Phỉ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích.
Trên bàn đặt camera để livestream, Bạch Phỉ nhìn thoáng qua đồng hồ, còn có thể livestream hai tiếng đồng hồ, vì thế liền bật lên.
Phòng livestream của hắn vẫn là phòng livestream lúc phỏng vấn lần trước, tên hắn vẫn còn để là Số 01 Bạch Phỉ.
Sau khi số 01 Bạch Phỉ online, số lượng người trong livestream tiếp tục tăng lên:
【Hu hu hu, rốt cục cũng có thể nhìn thấy cục cưng của ta rồi! 】
【Đó là cục cưng của tôi! Cục cưng à, sao cưng lại đẹp trai đến thế. 】
【Chủ kênh này là ai vậy? Tại sao lại để là 01? 】
【Lầu trên không xem tin tức sao, đề nghị lầu trên trở về sao chép đọc thuộc lòng tin tức hot nhất một tuần trước. 】
【Trên tay anh trai cầm cái gì vậy? 】
Đạn mạc chi chít lướt qua, Bạch Phỉ tùy chọn một hai đạn mạc trả lời.
"Mọi người nói cái này sao?" Bạch Phỉ vừa mới lấy hạt giống ra, đang chuẩn bị ngâm nó trong dịch nuôi cấy, "Đây là lễ vật đại hoàng tử tặng. "
?????????
Đạn mạc bị một đống dấu chấm hỏi chi chít quét qua.
【 Đại hoàng tử cho cái gì đây? Vừa đen vừa xấu xí! 】
【Thoạt nhìn giống như tôi đi quầy hàng vỉa hè tinh vực, hai tinh tệ mua một quả bóng sinh học Cây Thế Giới.】
【Đại hoàng tử trước kia thi đấu ở nơi khác, đều tặng là châu báu quý giá hoặc là khoáng thạch khan hiếm, lần này làm sao vậy. 】
【Tôi còn tưởng rằng chủ nhà đứng đầu sẽ phát tài, kết quả là cái này, thứ này có cho tôi tôi cũng không thèm.】
Đúng vậy, hắn thậm chí còn không muốn nhận nếu không có điều kiện kèm theo.
Nhưng quả bóng sinh học Cây Thế Giới là gì? Khi nhìn thấy đạn mạc này, Bạch Phỉ đã hỏi ra tiếng.
【Bảo bối, cưng chưa từng đi qua quầy hàng vỉa hè tinh vực sao, vừa nhìn đã biết là đứa bé ngoan, không thích đi dạo săn sản phẩm kỳ lạ. 】
Săn cái lạ? Hmmm...... Xem ra cần phải đem tinh vực này đưa vào lịch trình.
【Chủ nhà không biết cây Thế Giới là cái gì sao? Sau khi cây Thế Giới khô héo, công ty đồ chơi Kuda đã tung ra một sản phẩm mới】
【 Mô phỏng quả bóng được làm theo đặc điểm của cây, thực sự có thể trồng và nảy mầm được, bộ dáng đặc biệt đáng yêu! Nó không phải thực vật thật nhưng bởi vì bộ dáng đáng yêu, đã từng rất thịnh hành. 】
Hóa ra nó được coi là một món đồ chơi có thể sinh học.
Khó trách Lan Khê nhìn thấy liền nói hắn phá, Wilson lại vội vàng muốn tìm người nhượng lại hạt giống.
Bạch Phỉ lúc này mới hiểu được, thì ra tất cả mọi người cho rằng hạt giống này là một quả bóng sinh học đã chết, nhưng đại hoàng tử lại hết lần này tới lần khác cho rằng mình nhặt được một bảo vật, chỉ trông giống như quả bóng sinh học của Cây Thế Giới mà thôi.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hạt giống: Ai!! Ai nói tôi xấu xí!? Đứng dậy!
Bạch Phỉ đè lại hạt giống đang nổi loạn, vô lương tâm nói: Không xấu xí, anh chính là hạt giống đẹp nhất trên đời.