Chương : 7
Suy xét đến việc đến đoàn phim liền phải trang điểm, tạo hình, chụp hình, Thịnh Kiều trực tiếp rửa mặt rồi để mặt mộc ra cửa. Vừa lên xe, Phương Bạch liền đưa cho cô bữa sáng đã chuẩn bị, Thịnh Kiều vừa ăn vừa nói cảm ơn, lại hỏi: "Cao Mỹ Linh đâu?"
Đến, hiện tại cả tên lẫn họ, tỷ cũng không gọi.
Phương Bạch trả lời: "Có buổi công diễn cùng tổ nghệ sĩ ở nước ngoài, Cao tỷ đi theo rồi. Chị hôm nay tiến tổ, sau đó đều ở đoàn phim, Cao tỷ nói có em chiếu cố chị là đủ rồi. Quất tử cũng bị điều động, Cao tỷ nói chuyên viên trang điểm của đoàn phim sẽ phụ trách tạo hình cho chị."
Ngày hôm qua vừa đại chiến ba trăm hiệp, cho nhau một chút không gian thời gian độc lập là tất yếu.
Thịnh Kiều được thanh nhàn, thời điểm đến phim trường tổ diễn viên còn chưa đến. Phương Bạch đưa cô đi vào phòng hóa trang, tạo hình sư đã chuẩn bị ổn thỏa, để Thịnh Kiều đổi xong quần áo thì bắt đầu hóa trang, chuẩn bị chụp ảnh tạo hình.
《 Phong Ngữ 》là tiểu thuyết đam mỹ hiện đại đô thị lấy bối cảnh kì ảo, hai nam chính một người một yêu, nói đơn giản là nhân yêu luyến*.
(*) Nhân yêu luyến: tình yêu giữa con người và yêu quái.
Hai nam chính đều là người mới, người diễn vai con người tên Phó Tử Thanh, tốt nghiệp trung diễn, trong hầu hết các bộ phim trước đều diễn vai phụ, xem như là diễn viên chuyên nghiệp xuất thân chính quy.
Người diễn yêu quái tên Chung Thâm, cũng là diễn viên không chính quy như Thịnh Kiều, đều là do người đại diện nhìn trúng khuôn mặt mà mang vào giới giải trí.
Tuy rằng danh khí của hai diễn viên chính không quá lớn, nhưng giá trị nhan sắc rất cao, đạo diễn tuyển người rất tôn trọng nguyên tác, khí chất của hai người đều phù hợp với vai diễn của họ. Lúc ảnh tạo hình vừa ra, những người đã đọc truyện và người qua đường đều kinh ngạc khi hai người giống hệt nguyên tác, nên bộ phim này rất được cư dân trên mạng mong chờ.
Đương nhiên, qua hết sáng nay bọn họ sẽ không còn mong đợi.
Ai sẽ chờ mong một bộ đam mỹ có nữ chính chứ?
Nhân vật Phó Tử Thanh diễn là một thiếu niên từ nhỏ đã có Âm Dương nhãn, có thể nhìn thấy yêu quái nhưng không ai tin tưởng lời cậu nói nên luôn đối đãi với cậu như thể cậu là kẻ điên. Thịnh Kiều thừa dịp đang hóa trang xem kịch bản, cô diễn vai bác sĩ tâm lí của Phó Tử Thanh.
Thịnh Kiều nhìn kịch bản vỗ trán thở dài.
Cô đương nhiên không biết diễn phim, nhưng hiện tại sao làm khác được.
Bất quá cũng may kĩ thuật diễn của nguyên chủ cũng không tốt lắm, cô chỉ cần trừng mắt dẩu miệng, chắc là có thể qua loa làm xong rồi?
Ừm, cứ làm như vậy đi!
Không nghĩ đến chỉ mới chụp ảnh tạo hình cô đã bị làm khó.
Nhiếp ảnh gia lúc thì nói cô cười quá mất tự nhiên, lúc thì nói thân thể cô quá cứng, Thịnh Kiều cảm giác mình như con rối gỗ, từng khớp xương như bị chặt đứt.
Nhiếp ảnh gia cũng là người tàn nhẫn, đem camera gác một bên, quay qua hỏi Phương Bạch bên cạnh: "Nghệ sĩ nhà cậu có thích minh tinh nào không?"
Nội tâm Phương Bạch nói, cái này sao tôi biết được chứ, làm gì có minh tinh nào truy tinh? Nhưng ngược lại lại nghĩ đến ngày hôm qua ở thang máy, bộ dáng hoa si của Thịnh Kiều khi nhìn Hoắc Hi, chần chờ nói: "Chắc là...Hoắc Hi?"
Nhiếp ảnh gia búng tay một cái, thì thầm hai câu với trợ lý của mình. Không bao lâu sau, trợ lý liền đem poster Hoắc Hi vào, dựa theo phân phó của nhiếp ảnh gia, hướng máy móc về phía trước rồi ngồi xổm, để poster Hoắc Hi lên cao.
Nhiếp ảnh gia gọi Thịnh Kiều: "Đến xem poster."
Thịnh Kiều đang đấm vai xoa đầu vừa ngẩng lên nhìn thấy, lập tức cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.
Nhiếp ảnh gia "tách tách" hai cái, hoàn mỹ, kết thúc công việc.
******
Lục tục có vài diễn viên tiến tổ.
Vốn đầu tư phim đam mỹ không nhiều, diễn viên hầu hết là người mới nên không xảy ra chuyện lấy thân phận đại bài đi đùa giỡn, toàn bộ không khí đoàn phim có thể xem là tốt.
Người duy nhất khiến người khác không được tự nhiên, là người có nhiều tiếng đồn xấu, Thịnh Kiều.
Đều biết tính cách cô thích ra vẻ, giao tiếp không nhiều, hơn nữa ở đoàn phim này địa vị của cô là cao nhất. Sau khi mọi người đã tiến tổ, nhìn thấy Thịnh Kiều ngồi trên ghế xem kịch bản đều chỉ khách sáo gọi cô một tiếng rồi liền cách xa.
Thịnh Kiều không chú ý ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cô còn đang dùng hết sức để học lời thoại.
Kĩ thuật diễn đã không có, nếu lời kịch cũng không nhớ được, cô sợ bị đánh.
Cho đến khi toàn bộ vai chính tiến tổ, đạo diễn gọi mọi người lại làm quen một chút, chuẩn bị nghi thức khởi động máy, Thịnh Kiều mới nghe lời nhắc nhở của Phương Bạch dừng việc đấm cái eo đang đau nhức đi qua.
Liếc mắt nhìn qua một cái, diện mạo của người mới toàn là diện mạo thành thục, đều là những người chỉ có thể thấy trong TV trước đây.
Bất quá trong lòng Thịnh Kiều, minh tinh chỉ được chia làm hai loại --- Hoắc Hi và những minh tinh khác, nên cô gợn sóng bất kinh, bình tĩnh bắt tay chào hỏi nhóm diễn viên chính.
Phó Tử Thanh và nhân vật anh ta diễn khá giống nhau, tính cách có chút lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhìn qua rất chuyên nghiệp. Chung Thâm nam sinh tướng nữ, diện mạo tuấn mỹ, đôi mắt đào hoa vừa nhìn đã thấy đây không phải là người đàng hoàng an phận mấy.
Lần đầu gặp mặt, lễ nghĩa khách sáo cơ bản đều đã làm xong, một đám người hoàn thành nghi thức khởi động máy, xem như đoàn phim chính thức khởi động máy.
Cảnh diễn đầu của Thịnh Kiều vào buổi tối.
Bởi vì địa vị nhị tuyến tiểu hoa của cô ở đó, lại suy xét đến tính cách khó hầu hạ của cô nên đoàn phim chuẩn bị cho cô phòng nghỉ riêng, không nghĩ đến từ khi khởi động máy, cô không đi đâu cả, đặt cái ghế nhỏ bên cạnh đạo diễn, bắt đầu xem diễn.
Lâm trận mới mài gươm, dù sao vẫn tốt hơn là không hiểu gì.
Một buổi sáng rất nhanh trôi qua, giữa trưa đoàn phim đặt cơm hộp, lúc trước có nghe việc Thịnh Kiều ăn cơm hộp của đoàn phim rồi nôn ra, sau đó yêu cầu có phần ăn riêng, kịch vụ còn rất lo lắng, không nghĩ đến Thịnh Kiều không nói hai lời nhận hộp cơm, ăn rất vui vẻ.
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, trong lòng suy nghĩ, như thế nào lại không giống với lời đồn? Thịnh Kiều rất thân thiết mà, nói chuyện với ai cũng vui tươi hớn hở, giống lời đồn chỗ nào?
Thời điểm nghỉ trưa, Phương Bạch mặt mày ủ ê cầm di động đưa cho Thịnh Kiều xem: "Kiều Kiều tỷ, chị lên hot search thứ ba."
Tất cả đều mắng cô.
Buổi sáng phía đoàn phim công bố ảnh tạo hình, tuyên bố nữ chính gia nhập, trên mạng tức khắc nổ tung. Fan nguyên tác tức giận gần chết, anti-fan cũng không nhịn được chửi ầm lên, cả người qua đường cũng không nhịn được cảm thán, đây là một bộ phim đam mỹ, cô là nữ thì trộn lẫn vào đây làm gì?
Trong một giờ liền mắng cô lên hot search.
Thịnh Kiều sớm đã dự đoán được cục diện này, nhanh chóng ở trong Fan club phát tin tức: Ảnh tạo hình của 《 Phong Ngữ 》được công bố, tổ phản hắc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!
Quản lý tổ phản hắc là một học sinh đại tam học máy tính, ID tên Vượng Tử, lập tức trả lời: Đã biết!
Thịnh Kiều lại đăng nhập tài khoản Fan club chính thức của mình, đăng lên Weibo:
- -- có một số việc, tổng phải có người làm, có một số nhân vật, tổng phải có người diễn. Cho dù nghìn người chỉ trỏ, cũng thẳng tiến không lùi.
Kèm theo một tấm ảnh Phương Bạch chụp cô đang ngồi bên màn ảnh xem kịch bản sáng nay.
Đăng lên không đợi anti-fan tới mắng, nhanh chóng offline.
Phương Bạch nhìn một màn này, không ngừng cảm thán. Bị hắc đến mức độ này cũng xem như một phương thức nổi khác.
Vẻ mặt Thịnh Kiều trịnh trọng đem điện thoại giao trên tay cậu: "Tiểu Bạch, về sau nhiệm vụ của em là chụp ảnh cho chị, chụp mọi hướng đủ 360 độ, những chuyện khác không cần quan tâm."
Phương Bạch một lời khó nói hết.
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, tiếp tục đóng phim, Thịnh Kiều lần đầu được xem hiện trường quay chụp, vừa nghe vừa nhìn vừa học, nhìn qua một lần từ ngữ chuyên nghiệp, gặp chỗ không hiểu hay không đoán ra thì lễ phép thỉnh giáo đạo diễn. Đạo diễn thấy diễn viên ham học như vậy cũng vui vẻ chỉ giáo, rất nhanh đã đến buổi tối, Thịnh Kiều đã tự tin gấp trăm lần!
Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, cô không sợ!
Sau đó cô đã bị vả mặt bạch bạch.
Thực sự là rất khó...
Trừng mắt dẩu miệng cũng không dễ dàng.
Cảnh diễn đầu là cảnh gặp mặt giữa cô và Phó Tử Thanh, Thịnh Kiều đã học lời thoại đến thuộc làu, nhưng khi diễn lại như đang trả bài. Thật sự không có biện pháp, không trâu bắt chó đi cày, trình độ chỉ có như vậy.
Thịnh Kiều chủ động kêu dừng trước khi đạo diễn nổi bão, cúi một cái trước đoàn phim: "Thật xin lỗi mọi người, thật lâu không tiến tổ, tôi có chút không vào được trạng thái, chậm trễ thời gian của mọi người. Đạo diễn, có thể cho cháu một đêm để điều chỉnh trạng thái không?"
Đạo diễn vốn dĩ đang một bụng hỏa, nhưng thấy thái độ của cô tốt như vậy, khom lưng xin lỗi đàng hoàng, nếu phát hỏa thì cũng ngại nên chỉ có thể đồng ý.
Ngày đầu tiên quay chụp kết thúc như vậy, mọi người hào hứng kết thúc công việc. Phương Bạch nhanh chóng chạy lại lấy áo khoác cho cô mặc, lại lấy thêm một ly nước ấm, "Kiều Kiều tỷ, chị đừng khẩn trương, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khẳng định có thể diễn tốt."
Thịnh Kiều buông một tiếng thở dài, ổn định cảm xúc nói với cậu: "Em đi mua trà sữa, đồ nướng gì đó làm bữa ăn khuya rồi đưa cho nhân viên công tác của đoàn phim mỗi người một phần, chị về phòng trước."
Cảm xúc của cô không cao, Phương Bạch cũng không quấy rầy, gật đầu đáp ứng.
Khách sạn thương vụ khách sạn đặt ở phụ cận, Thịnh Kiều không trở về, cầm di động và kịch bản đi đến bên cạnh hồ trong công viên nhỏ. Nhấn vào Weibo nhìn thử, nhiệt độ hot search đã giảm một chút, ô ngôn uế ngữ cũng giảm không ít.
Cô còn thấy vài account marketing phát thông cáo: [ Tuy rằng Thịnh Kiều đúng là chẳng ra gì, nhưng cái nồi này cũng không nên đổ lên đầu cô ấy chứ? Kịch bản cũng không phải do cô ấy viết. Vai nữ chính này là một củ khoai lang nóng phỏng tay, ai diễn cũng sẽ bị mắng, nói thật, tôi còn rất bội phục dũng khí của Thịnh Kiều dám nghênh hắc.]
Hẳn là đoàn đội thống nhất mua thông cáo của marketing, Cao Mỹ Linh áp bức quá phận, nhưng đúng là biết làm thế nào để tẩy trắng cho nghệ sĩ. Chị ta yêu cầu Thịnh Kiều bảo trì nhiệt độ, nhưng lại không để hình tượng hoàn toàn bị phá hủy, thủ đoạn marketing còn rất khá.
Thịnh Kiều nhắn cho Vượng Tử: Vượng Vượng, công tác phản hắc tiến hành đến đâu rồi?
Vượng Tử ngay lập tức trả lời: Báo cáo hội trưởng, em đã viết một chương trình tự động báo cáo, đại bộ phận trên quảng trường có chứa những từ ngữ ngôn luận mẫn cảm đều đã bị che chắn.
Nhìn không ra là một nhân tài máy tính, Thịnh Kiều cổ vũ cậu: "Làm không tệ, tiếp tục cố gắng."
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Gần đến cuối năm, các diễn đàn bảng bỏ phiếu lớn, các trang web có nhân khí cũng bắt đầu bình chọn tạo thế, Thịnh Kiều tập hợp danh sách các bảng lớn gửi cho quản lý võng đầu tổ Trà Trà, bàn giao số liệu đánh bảng bỏ phiếu cô giữ hằng ngày. Sau đó sắp xếp lại công việc tuyên truyền duy trì nhiệt độ và phản hắc gần đây rồi phát trong nhóm, chín người hào hứng đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Tâm tình của Thịnh Kiều tốt hơn một chút.
Không thể lại bị đen, nếu lại bị hắc thì chín fans cũng mất.
Làm xong tất cả, cô mở đèn pin của di động, lật kịch bản ra. Chỗ trống bên cạnh kịch bản đều được cô ghi đầy vào, câu nào sử dụng biểu tình ngữ khí gì cũng phải đánh dấu rõ ràng. Từ khi bắt đầu câu thoại đầu tiên, cô cứ đọc một lần lại một lần liền không kiên nhẫn đọc nữa, trực tiếp dùng điện thoại ghi âm.
Đọc xong thì nghe ghi âm, sửa đúng ngữ khí từng chữ từng chữ.
Thịnh Kiều nghĩ thầm, năm đó mình là một đứa học tra, sau đó nỗ lực đến offer của đại học Luân Đôn cũng lấy được. Xin hỏi trên đời này có việc khó hơn việc thi cử sao? Không có!
Cô có thể thi vào đại học Luân Đôn, cũng có thể làm diễn viên.
Bất quá là trả giá nhiều ít mà thôi.
______☆______
Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết bộ phim và quá trình quay chụp sẽ không viết quá nhiều ~ tôi rất lười, không nghĩ kĩ về nội dung phim đam mỹ /che mặt/...
Đến, hiện tại cả tên lẫn họ, tỷ cũng không gọi.
Phương Bạch trả lời: "Có buổi công diễn cùng tổ nghệ sĩ ở nước ngoài, Cao tỷ đi theo rồi. Chị hôm nay tiến tổ, sau đó đều ở đoàn phim, Cao tỷ nói có em chiếu cố chị là đủ rồi. Quất tử cũng bị điều động, Cao tỷ nói chuyên viên trang điểm của đoàn phim sẽ phụ trách tạo hình cho chị."
Ngày hôm qua vừa đại chiến ba trăm hiệp, cho nhau một chút không gian thời gian độc lập là tất yếu.
Thịnh Kiều được thanh nhàn, thời điểm đến phim trường tổ diễn viên còn chưa đến. Phương Bạch đưa cô đi vào phòng hóa trang, tạo hình sư đã chuẩn bị ổn thỏa, để Thịnh Kiều đổi xong quần áo thì bắt đầu hóa trang, chuẩn bị chụp ảnh tạo hình.
《 Phong Ngữ 》là tiểu thuyết đam mỹ hiện đại đô thị lấy bối cảnh kì ảo, hai nam chính một người một yêu, nói đơn giản là nhân yêu luyến*.
(*) Nhân yêu luyến: tình yêu giữa con người và yêu quái.
Hai nam chính đều là người mới, người diễn vai con người tên Phó Tử Thanh, tốt nghiệp trung diễn, trong hầu hết các bộ phim trước đều diễn vai phụ, xem như là diễn viên chuyên nghiệp xuất thân chính quy.
Người diễn yêu quái tên Chung Thâm, cũng là diễn viên không chính quy như Thịnh Kiều, đều là do người đại diện nhìn trúng khuôn mặt mà mang vào giới giải trí.
Tuy rằng danh khí của hai diễn viên chính không quá lớn, nhưng giá trị nhan sắc rất cao, đạo diễn tuyển người rất tôn trọng nguyên tác, khí chất của hai người đều phù hợp với vai diễn của họ. Lúc ảnh tạo hình vừa ra, những người đã đọc truyện và người qua đường đều kinh ngạc khi hai người giống hệt nguyên tác, nên bộ phim này rất được cư dân trên mạng mong chờ.
Đương nhiên, qua hết sáng nay bọn họ sẽ không còn mong đợi.
Ai sẽ chờ mong một bộ đam mỹ có nữ chính chứ?
Nhân vật Phó Tử Thanh diễn là một thiếu niên từ nhỏ đã có Âm Dương nhãn, có thể nhìn thấy yêu quái nhưng không ai tin tưởng lời cậu nói nên luôn đối đãi với cậu như thể cậu là kẻ điên. Thịnh Kiều thừa dịp đang hóa trang xem kịch bản, cô diễn vai bác sĩ tâm lí của Phó Tử Thanh.
Thịnh Kiều nhìn kịch bản vỗ trán thở dài.
Cô đương nhiên không biết diễn phim, nhưng hiện tại sao làm khác được.
Bất quá cũng may kĩ thuật diễn của nguyên chủ cũng không tốt lắm, cô chỉ cần trừng mắt dẩu miệng, chắc là có thể qua loa làm xong rồi?
Ừm, cứ làm như vậy đi!
Không nghĩ đến chỉ mới chụp ảnh tạo hình cô đã bị làm khó.
Nhiếp ảnh gia lúc thì nói cô cười quá mất tự nhiên, lúc thì nói thân thể cô quá cứng, Thịnh Kiều cảm giác mình như con rối gỗ, từng khớp xương như bị chặt đứt.
Nhiếp ảnh gia cũng là người tàn nhẫn, đem camera gác một bên, quay qua hỏi Phương Bạch bên cạnh: "Nghệ sĩ nhà cậu có thích minh tinh nào không?"
Nội tâm Phương Bạch nói, cái này sao tôi biết được chứ, làm gì có minh tinh nào truy tinh? Nhưng ngược lại lại nghĩ đến ngày hôm qua ở thang máy, bộ dáng hoa si của Thịnh Kiều khi nhìn Hoắc Hi, chần chờ nói: "Chắc là...Hoắc Hi?"
Nhiếp ảnh gia búng tay một cái, thì thầm hai câu với trợ lý của mình. Không bao lâu sau, trợ lý liền đem poster Hoắc Hi vào, dựa theo phân phó của nhiếp ảnh gia, hướng máy móc về phía trước rồi ngồi xổm, để poster Hoắc Hi lên cao.
Nhiếp ảnh gia gọi Thịnh Kiều: "Đến xem poster."
Thịnh Kiều đang đấm vai xoa đầu vừa ngẩng lên nhìn thấy, lập tức cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.
Nhiếp ảnh gia "tách tách" hai cái, hoàn mỹ, kết thúc công việc.
******
Lục tục có vài diễn viên tiến tổ.
Vốn đầu tư phim đam mỹ không nhiều, diễn viên hầu hết là người mới nên không xảy ra chuyện lấy thân phận đại bài đi đùa giỡn, toàn bộ không khí đoàn phim có thể xem là tốt.
Người duy nhất khiến người khác không được tự nhiên, là người có nhiều tiếng đồn xấu, Thịnh Kiều.
Đều biết tính cách cô thích ra vẻ, giao tiếp không nhiều, hơn nữa ở đoàn phim này địa vị của cô là cao nhất. Sau khi mọi người đã tiến tổ, nhìn thấy Thịnh Kiều ngồi trên ghế xem kịch bản đều chỉ khách sáo gọi cô một tiếng rồi liền cách xa.
Thịnh Kiều không chú ý ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cô còn đang dùng hết sức để học lời thoại.
Kĩ thuật diễn đã không có, nếu lời kịch cũng không nhớ được, cô sợ bị đánh.
Cho đến khi toàn bộ vai chính tiến tổ, đạo diễn gọi mọi người lại làm quen một chút, chuẩn bị nghi thức khởi động máy, Thịnh Kiều mới nghe lời nhắc nhở của Phương Bạch dừng việc đấm cái eo đang đau nhức đi qua.
Liếc mắt nhìn qua một cái, diện mạo của người mới toàn là diện mạo thành thục, đều là những người chỉ có thể thấy trong TV trước đây.
Bất quá trong lòng Thịnh Kiều, minh tinh chỉ được chia làm hai loại --- Hoắc Hi và những minh tinh khác, nên cô gợn sóng bất kinh, bình tĩnh bắt tay chào hỏi nhóm diễn viên chính.
Phó Tử Thanh và nhân vật anh ta diễn khá giống nhau, tính cách có chút lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhìn qua rất chuyên nghiệp. Chung Thâm nam sinh tướng nữ, diện mạo tuấn mỹ, đôi mắt đào hoa vừa nhìn đã thấy đây không phải là người đàng hoàng an phận mấy.
Lần đầu gặp mặt, lễ nghĩa khách sáo cơ bản đều đã làm xong, một đám người hoàn thành nghi thức khởi động máy, xem như đoàn phim chính thức khởi động máy.
Cảnh diễn đầu của Thịnh Kiều vào buổi tối.
Bởi vì địa vị nhị tuyến tiểu hoa của cô ở đó, lại suy xét đến tính cách khó hầu hạ của cô nên đoàn phim chuẩn bị cho cô phòng nghỉ riêng, không nghĩ đến từ khi khởi động máy, cô không đi đâu cả, đặt cái ghế nhỏ bên cạnh đạo diễn, bắt đầu xem diễn.
Lâm trận mới mài gươm, dù sao vẫn tốt hơn là không hiểu gì.
Một buổi sáng rất nhanh trôi qua, giữa trưa đoàn phim đặt cơm hộp, lúc trước có nghe việc Thịnh Kiều ăn cơm hộp của đoàn phim rồi nôn ra, sau đó yêu cầu có phần ăn riêng, kịch vụ còn rất lo lắng, không nghĩ đến Thịnh Kiều không nói hai lời nhận hộp cơm, ăn rất vui vẻ.
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, trong lòng suy nghĩ, như thế nào lại không giống với lời đồn? Thịnh Kiều rất thân thiết mà, nói chuyện với ai cũng vui tươi hớn hở, giống lời đồn chỗ nào?
Thời điểm nghỉ trưa, Phương Bạch mặt mày ủ ê cầm di động đưa cho Thịnh Kiều xem: "Kiều Kiều tỷ, chị lên hot search thứ ba."
Tất cả đều mắng cô.
Buổi sáng phía đoàn phim công bố ảnh tạo hình, tuyên bố nữ chính gia nhập, trên mạng tức khắc nổ tung. Fan nguyên tác tức giận gần chết, anti-fan cũng không nhịn được chửi ầm lên, cả người qua đường cũng không nhịn được cảm thán, đây là một bộ phim đam mỹ, cô là nữ thì trộn lẫn vào đây làm gì?
Trong một giờ liền mắng cô lên hot search.
Thịnh Kiều sớm đã dự đoán được cục diện này, nhanh chóng ở trong Fan club phát tin tức: Ảnh tạo hình của 《 Phong Ngữ 》được công bố, tổ phản hắc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!
Quản lý tổ phản hắc là một học sinh đại tam học máy tính, ID tên Vượng Tử, lập tức trả lời: Đã biết!
Thịnh Kiều lại đăng nhập tài khoản Fan club chính thức của mình, đăng lên Weibo:
- -- có một số việc, tổng phải có người làm, có một số nhân vật, tổng phải có người diễn. Cho dù nghìn người chỉ trỏ, cũng thẳng tiến không lùi.
Kèm theo một tấm ảnh Phương Bạch chụp cô đang ngồi bên màn ảnh xem kịch bản sáng nay.
Đăng lên không đợi anti-fan tới mắng, nhanh chóng offline.
Phương Bạch nhìn một màn này, không ngừng cảm thán. Bị hắc đến mức độ này cũng xem như một phương thức nổi khác.
Vẻ mặt Thịnh Kiều trịnh trọng đem điện thoại giao trên tay cậu: "Tiểu Bạch, về sau nhiệm vụ của em là chụp ảnh cho chị, chụp mọi hướng đủ 360 độ, những chuyện khác không cần quan tâm."
Phương Bạch một lời khó nói hết.
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, tiếp tục đóng phim, Thịnh Kiều lần đầu được xem hiện trường quay chụp, vừa nghe vừa nhìn vừa học, nhìn qua một lần từ ngữ chuyên nghiệp, gặp chỗ không hiểu hay không đoán ra thì lễ phép thỉnh giáo đạo diễn. Đạo diễn thấy diễn viên ham học như vậy cũng vui vẻ chỉ giáo, rất nhanh đã đến buổi tối, Thịnh Kiều đã tự tin gấp trăm lần!
Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, cô không sợ!
Sau đó cô đã bị vả mặt bạch bạch.
Thực sự là rất khó...
Trừng mắt dẩu miệng cũng không dễ dàng.
Cảnh diễn đầu là cảnh gặp mặt giữa cô và Phó Tử Thanh, Thịnh Kiều đã học lời thoại đến thuộc làu, nhưng khi diễn lại như đang trả bài. Thật sự không có biện pháp, không trâu bắt chó đi cày, trình độ chỉ có như vậy.
Thịnh Kiều chủ động kêu dừng trước khi đạo diễn nổi bão, cúi một cái trước đoàn phim: "Thật xin lỗi mọi người, thật lâu không tiến tổ, tôi có chút không vào được trạng thái, chậm trễ thời gian của mọi người. Đạo diễn, có thể cho cháu một đêm để điều chỉnh trạng thái không?"
Đạo diễn vốn dĩ đang một bụng hỏa, nhưng thấy thái độ của cô tốt như vậy, khom lưng xin lỗi đàng hoàng, nếu phát hỏa thì cũng ngại nên chỉ có thể đồng ý.
Ngày đầu tiên quay chụp kết thúc như vậy, mọi người hào hứng kết thúc công việc. Phương Bạch nhanh chóng chạy lại lấy áo khoác cho cô mặc, lại lấy thêm một ly nước ấm, "Kiều Kiều tỷ, chị đừng khẩn trương, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai khẳng định có thể diễn tốt."
Thịnh Kiều buông một tiếng thở dài, ổn định cảm xúc nói với cậu: "Em đi mua trà sữa, đồ nướng gì đó làm bữa ăn khuya rồi đưa cho nhân viên công tác của đoàn phim mỗi người một phần, chị về phòng trước."
Cảm xúc của cô không cao, Phương Bạch cũng không quấy rầy, gật đầu đáp ứng.
Khách sạn thương vụ khách sạn đặt ở phụ cận, Thịnh Kiều không trở về, cầm di động và kịch bản đi đến bên cạnh hồ trong công viên nhỏ. Nhấn vào Weibo nhìn thử, nhiệt độ hot search đã giảm một chút, ô ngôn uế ngữ cũng giảm không ít.
Cô còn thấy vài account marketing phát thông cáo: [ Tuy rằng Thịnh Kiều đúng là chẳng ra gì, nhưng cái nồi này cũng không nên đổ lên đầu cô ấy chứ? Kịch bản cũng không phải do cô ấy viết. Vai nữ chính này là một củ khoai lang nóng phỏng tay, ai diễn cũng sẽ bị mắng, nói thật, tôi còn rất bội phục dũng khí của Thịnh Kiều dám nghênh hắc.]
Hẳn là đoàn đội thống nhất mua thông cáo của marketing, Cao Mỹ Linh áp bức quá phận, nhưng đúng là biết làm thế nào để tẩy trắng cho nghệ sĩ. Chị ta yêu cầu Thịnh Kiều bảo trì nhiệt độ, nhưng lại không để hình tượng hoàn toàn bị phá hủy, thủ đoạn marketing còn rất khá.
Thịnh Kiều nhắn cho Vượng Tử: Vượng Vượng, công tác phản hắc tiến hành đến đâu rồi?
Vượng Tử ngay lập tức trả lời: Báo cáo hội trưởng, em đã viết một chương trình tự động báo cáo, đại bộ phận trên quảng trường có chứa những từ ngữ ngôn luận mẫn cảm đều đã bị che chắn.
Nhìn không ra là một nhân tài máy tính, Thịnh Kiều cổ vũ cậu: "Làm không tệ, tiếp tục cố gắng."
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Gần đến cuối năm, các diễn đàn bảng bỏ phiếu lớn, các trang web có nhân khí cũng bắt đầu bình chọn tạo thế, Thịnh Kiều tập hợp danh sách các bảng lớn gửi cho quản lý võng đầu tổ Trà Trà, bàn giao số liệu đánh bảng bỏ phiếu cô giữ hằng ngày. Sau đó sắp xếp lại công việc tuyên truyền duy trì nhiệt độ và phản hắc gần đây rồi phát trong nhóm, chín người hào hứng đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Tâm tình của Thịnh Kiều tốt hơn một chút.
Không thể lại bị đen, nếu lại bị hắc thì chín fans cũng mất.
Làm xong tất cả, cô mở đèn pin của di động, lật kịch bản ra. Chỗ trống bên cạnh kịch bản đều được cô ghi đầy vào, câu nào sử dụng biểu tình ngữ khí gì cũng phải đánh dấu rõ ràng. Từ khi bắt đầu câu thoại đầu tiên, cô cứ đọc một lần lại một lần liền không kiên nhẫn đọc nữa, trực tiếp dùng điện thoại ghi âm.
Đọc xong thì nghe ghi âm, sửa đúng ngữ khí từng chữ từng chữ.
Thịnh Kiều nghĩ thầm, năm đó mình là một đứa học tra, sau đó nỗ lực đến offer của đại học Luân Đôn cũng lấy được. Xin hỏi trên đời này có việc khó hơn việc thi cử sao? Không có!
Cô có thể thi vào đại học Luân Đôn, cũng có thể làm diễn viên.
Bất quá là trả giá nhiều ít mà thôi.
______☆______
Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết bộ phim và quá trình quay chụp sẽ không viết quá nhiều ~ tôi rất lười, không nghĩ kĩ về nội dung phim đam mỹ /che mặt/...