Chương : 5
Mỗ nam nhân bên dưới im bặt , cúi gầm xuống đất.
Tư Nguyệt ngồi thẳng dậy , ánh mắt nhàn nhạt quét qua từng khuôn mặt bên dưới.
“ Các ngươi nói xem , hôm nay các ngươi nhút nhát , lười biếng thì một khi ra sa trường có thể nghĩ sẽ sống sót sao ?” Vừa nói nàng đoạn chỉ tay về tám , chín tên lính còn sống sót : “ Còn các ngươi , lúc nãy hùng hổ chém giết là vì ai. Ngươi ! giết chết thân huynh của mình là vì cái gì ? Ngươi ! Giết chết thâm giao tri kỉ vì sao ?” Nàng nói , ngón tay hướng về từng kẻ bên dưới.
“ Chính là vì bản thân các ngươi.” Nàng cười lạnh. Tiếp : “ Toàn bộ binh lính ở đây có ai muốn chiến đấu không ?”
Một mảng yên lặng.
“ Các ngươi có muốn giết người hay không ?”
Vài binh lính lắc đầu còn lại yên lặng.
Tư Nguyệt chậm rãi đứng dậy , tà áo nương theo chiều gió tung bay nhè nhẹ : “ Chiến trường không phải kẻ thù thì lợi dụng lẫn nhau. Trên chiến trường , ngươi không đổ máu thì ta đổ máu. Cái gì gọi là tri kỉ ? là huynh đệ ? Chúng ta giết nước giặc để bảo vệ nước nhà , dùng chiến tranh chặn chiến tranh , dùng máu thịt người khác để bảo vệ máu thịt chính mình.”
Từng người bên dưới im như thóc , chốc chốc nhìn nhau. Bọn họ xung quân hầu hết do bắt buộc , họ nhút nhát , khao khát muốn sống đều vì gia đình , vì thê nhi.
Tư Nguyệt tiếp : “ Ta hỏi các ngươi , ở đây kẻ nào đến từ Loan Thành ( thành ngay biên giới Thổ Phồn và Vệ Quốc ) liền đưa tay lên !”
Binh lính nhìn nhau , lác đác đưa tay.
Khóe môi nàng cong lên : “ Nếu như trên chiến trường , trước mắt là kẻ thù đừng cách các ngươi một đường thương. Sau lưng là thê nhi phụ mẫu thì các ngươi có giết hắn hay không ?”
Bên dưới truyền đến vài tiếng “ có” khá nhỏ. Còn lại mím chặt môi, ánh mắt đầy do dự.
“ Ta đã nói là kẻ thù , cách một đường thương nếu ngươi không vung thương giết hắn. Kẻ chết chính là các ngươi , không chỉ thế thê nhi , phụ mẫu các ngươi cũng bị hắn giết chết. Mặc dù chúng ta đang chiến thắng nhưng chiến tranh chưa kết thúc , ai thành ai bại chưa biết. Các ngươi lùi một bước trong vô tình sẽ khiến bọn chúng thừa cơ tiến mười bước. Nếu chúng tiến đến Loan Thành , ngươi , thê nhi , phụ mẫu không phải chỉ chết trong tưởng tượng đâu. Là thực tế , là máu đổ.” Tư Nguyệt đứng trên đài , nói từng chữ một vô cùng chậm rãi , ngừng nghỉ đúng chỗ.
Bên dưới dường như ngộ ra gì đó , ánh mắt không còn nhút nhát , hướng nàng khảng khái.
Nàng bất giác hô lên : “ Có chiến đấu hay không ?”
Một vài thanh âm "có" vọng lại.
Tư Nguyệt nhíu mày : “ Có hay không ?”
“ Có ạ !!!” Đồng loạt hét lên.
Tư Nguyệt mỉm cười song lấy trong tay áo ra tờ giấy đưa cho Tống Định : “ Dùng cái này để huấn luyện binh lính. Làm như trong đấy ghi.”
Tống Định gật đầu : “ Mạt tướng tuân lệnh.” Hắn nhìn tờ giấy rồi do dự hướng Tư Nguyệt một hồi lâu.
Xong việc , Tư Nguyệt phất tay bước xuống đài trở về doanh trại.
Thao trường vẫn một mảng im lặng nhưng đôi mắt ai nấy đều sáng rực như sao.
Bên kia góc đài , một thân trường bào hoàng y lạnh lẽo đứng nơi đầu gió. Đôi mắt phượng khép chặt , bạc môi mím nhẹ. Nàng lẽ nào thật sự là Nam Cung Tư Nguyệt ?
Sau khi dùng bữa tối , Hạ Trác và Mạc Thương đến lều trại của Tư Nguyệt tiếp tục bàn kế.
Tư Nguyệt vận bộ trung y nữ màu trắng , ống tay áo dài lướt trên ghế. Lâu lâu lại xoay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc ở ngón tay cái , khóe môi cong lên nhẹ nhàng.
Hạ Trác phe phấy chiếc quạt nan bạch ngọc. Thi thỏang lại gõ “ cách cách” vài cái vào mu bàn tay. Đôi mắt chăm chú hướng tấm bản đồ trên bàn.
Mạc Thương khoanh tay đứng yên một góc, trường bào hắc y phất nhẹ.
“ Vệ Quốc đánh đến kinh thành Thổ Phồn tin chắc tù binh rất nhiều. Nếu chúng ta lấy họ làm bia đỡ tiến lên sẽ không phải thiệt hại , cũng khiến Thổ Phồn không dám mạnh tay.” Mạc Thương chầm chậm nói , từng chữ một lạnh tóat không chút cảm xúc.
Hạ Trác nhíu mày song gõ “ cách” vào chiếc bàn : “ Được đấy. Dùng Thổ Phồn dân diệt Thổ Phồn vương.”
Tư Nguyệt khẽ nhìn Mạc Thương , lắc đầu : “ Vua Thổ Phồn khư khư ôm lấy kinh thành không chịu đầu hàng chắc hẳn đã không còn quan tâm đến dân chúng rồi. Dùng cách này chỉ làm dân binh thêm phẫn nộ mà thôi.”
“ Cách này không được , cách kia không được. Đến bao giờ mới đánh xong đây.” Hạ Trác thở dài não nề rồi tiếp : “ Phải chi ở hiện đại , chỉ cần dùng vài quả bom là xong rồi.”
Tư Nguyệt chau mày : “ Ngươi nói gì ?”
Hạ Trác tặc lưỡi : “ Bao giờ mới đánh xong đây.”
“ Không phải , câu sau kìa.”
Hạ Trác nhướn mày : “ Dùng vài quả bom là xong…”
Tư Nguyệt cười tươi : “ Phải. Thời đại này chưa phát minh ra thuốc nổ. Nếu chúng ta tạo ra nó thì việc công thành sẽ trở nên rất dễ dàng.”
Hạ Trác nghĩ nghĩ rồi gật đầu cười : " Cách này dùng được."
“ Có người.” Mạc Thương cảnh giác lên tiếng song nhanh chóng rút thanh trường kiếm bên hông ra.
Tư Nguyệt nhíu mày nhẹ nhàng xé một góc giấy trên bàn nhanh như chớp phóng đi. Mảnh giấy nhỏ chốc chốc trở nên sắc bén xé tọat không khí , xuyên qua vải bố lều chính xác xé nát con ngươi của hắc y nhân ở bên ngòai.
Hắc y nhân đau đớn hét lên : “ Áaaaaa”
Nghe tiếng động lạ các binh lính lần lượt kéo đến. Hắc y nhân trở thành kẻ mù nên không thể chống cự , nhanh chóng bị binh lính trói lại , áp giải vào lều của Tư Nguyệt.
“ Quỳ xuống !” Một binh lính hét lên sau đó đá mạnh vào chân của hắc y nhân khiến hắn khụy gối phải quỳ.
Tư Nguyệt mỉm cười phất tay bảo tất cả binh lính lui ra.
Hạ Trác tiến đến gần hắc y nhân , tặc lưỡi đầy nuối tiếc : “ Tiểu thư , thủ pháp cũng quá tàn độc rồi.”
Tư Nguyệt bĩu môi : “ Đã rất nương tay a.” Nàng khẽ nói rồi hướng hắc y nhân vuốt nhẹ gò má của hắn , dòng máu nóng từ mắt tứa ra chạm phải ngón tay trắng nõn , thon nhỏ của nàng tạo nên bức tranh vô cùng diễm lệ. Nàng nói : “ Là ai phái ngươi đến ?”
Hắc y nhân mím môi : “ Đừng hòng ta nói. Có giỏi thì giết ta đi.”
Tư Nguyệt nhướn mày rồi từ từ đưa ngón tay dính máu lên bờ môi anh đào, chiếc lưỡi nhỏ xinh liếm nhẹ , giọng nói mơ hồ khàn đi : “ Máu rất ngon.”
Hắc y nhân bàn tay run lên bần bật , môi vẫn mím chặt.
Hạ Trác thở dài song lắc đầu.
Nàng tiếp tục xoa xoa gò má rướm máu : “ Ngươi có thế không nói. Nhưng ta thực muốn biết cảm giác bị chặt một cánh tay và phải uống máu từ nó rơi ra sẽ có tư vị gì.”
Khuôn mặt hắc y nhân vốn trắng bệch bây giờ càng thêm kinh hãi , không còn chút thanh sắc. Khóe môi mấp máy muốn nói nhưng dường như vô dụng.
Lúc này Tư Nguyệt mới đứng dậy cười khanh khách : “ Ha ha !!! Ta chỉ đùa thôi. Người đâu ! Áp giải hắn đến cho thái tử thẩm vấn.”
Nghe lệnh , hai binh lính từ bên ngòai vào đưa hắn đi.
Hạ Trác thắc mắc nhìn nàng : “ Tại sao người không thẩm vấn ?”
Tư Nguyệt liếc nhìn Hạ Trác rồi nâng tay áo vừa viết vừa nói : “ Cái đó cứ để Vệ Tử Minh làm. Chúng ta còn có việc quan trọng hơn.” Dứt lời nàng cầm mảnh giấy đưa cho Hạ Trác : “ Chuẩn bị mọi thứ trong này.”
“ Đây là…” Hạ Trác chau mày hỏi.
Tư Nguyệt nhàn nhạt cười : “ Nguyên liệu chế thuốc nổ. Nội trong đêm nay phải hòan thành.”
Tối hôm đấy , lều trại Nam Cung tướng quân sáng rực , thỉnh thỏang còn phát lên mấy tiếng nổ nhỏ. Bên ngòai hướng doanh trại thái tử vang vọng thanh âm thét la đau đớn ,bi thảm.
Đêm đen tối mịt hầu hết đều mất ngủ.
Trời vừa mờ sáng , Ân Tích đã đến truyền lệnh triệu tập của Vệ Tử Minh. Tư Nguyệt nghe xong liền thay một kiện xiêm y màu thanh thiên hào sảng cùng Hạ Trác và Mạc Thương đến đó.
Trong lều , Vệ Tử Minh thân vận trường bào hắc tử ( tím đen ) ngồi bên án binh thư , đôi mắt phượng chăm chú đọc sách. Tay áo nâng cao , lâu lâu lại xoa xoa trán trông rất mệt mỏi.
Tư Nguyệt bước vào , khóe môi cong lên hướng Vệ Tử Minh cúi đầu : “ Tham kiến thái tử !”
Vệ Tử Minh nhàn nhạt : “ Đứng dậy đi.”
Tư Nguyệt vén tà áo đi đến bên ghế , cánh tay gầy trắng nõn nâng cốc trà đầy hương thơm : “ Trà mới này rất thơm a.”
Vệ Tử Minh lúc này mới ngẩn đầu , nhíu mày nhìn nàng : “Ngươi tự bao giờ biết thưởng trà vậy ?”
Tư Nguyệt khẽ cười rồi nhấp một ngụm. Hương trái cây lan tỏa cùng vị dịu ngọt , đầu lưỡi còn lưu hương đắng chát. Nàng nói : “ Vị trà này dường như không hợp với Thái tử cho lắm.”
Vệ Tử Minh đặt quyển sách xuống , thanh âm có chút hòa hõan : “ Trà không kén người. Chỉ có người kén trà mà thôi.” Hắn vừa nói vừa nâng cốc trà trên bàn , từng làn khói một tỏa ra ảm đạm.
Tư Nguyệt cười như không cười tiếp tục thưởng trà.
Được một lúc , Vệ Tử Minh nói : “ Hôm qua ngươi bắt được gian tế. Công rất lớn.” Mắt phượng thâm trầm nhìn nàng như thăm dò.
Nàng khẽ nói : “ Công này là hướng Mạc Thương rồi. Mạt tướng nào có gì.” Nếu bảo nàng làm vừa kheiesn hắn không tin vừa khiến nghi ngờ. Thôi thì một mực đẩy đi a.
Vệ Tử Minh trầm ngâm hướng nàng sau đó liếc Mạc Thương. Kẻ này hắn đã gặp mấy lần , trên người tóat ra khí thế kinh thiên , lãnh ngạo như băng thực sự ba phần giống hắn. Nhưng thủ pháp kia…Con ngươi của tên gian tế chính xác bị phân làm hai mảnh vô cùng tàn độc. Cho dù là hắn chưa chắc đã làm được như vậy. Nghĩ đến đây , mắt phượng ảm đạm dường như lóe sáng. Trong triều , ngọai trừ Nam Cung gia và Tư Đồ gia thì tất cả đều bị Vệ Tử Lăng kia mua chuộc nên hắn chỉ có thể tự mình bồi dưỡng nhân tài , nhưng nói ra thì dễ làm mới khó. Kẻ ngu dốt vô số , kẻ tài giỏi khó tìm. Bạc môi cong lên : “ Khi trở về sẽ luận công ban thưởng.”
Mạc Thương như không chú ý chỉ gật nhẹ đáp lại lời Vệ Tử Minh.
Tư Nguyệt ngồi thẳng dậy , ánh mắt nhàn nhạt quét qua từng khuôn mặt bên dưới.
“ Các ngươi nói xem , hôm nay các ngươi nhút nhát , lười biếng thì một khi ra sa trường có thể nghĩ sẽ sống sót sao ?” Vừa nói nàng đoạn chỉ tay về tám , chín tên lính còn sống sót : “ Còn các ngươi , lúc nãy hùng hổ chém giết là vì ai. Ngươi ! giết chết thân huynh của mình là vì cái gì ? Ngươi ! Giết chết thâm giao tri kỉ vì sao ?” Nàng nói , ngón tay hướng về từng kẻ bên dưới.
“ Chính là vì bản thân các ngươi.” Nàng cười lạnh. Tiếp : “ Toàn bộ binh lính ở đây có ai muốn chiến đấu không ?”
Một mảng yên lặng.
“ Các ngươi có muốn giết người hay không ?”
Vài binh lính lắc đầu còn lại yên lặng.
Tư Nguyệt chậm rãi đứng dậy , tà áo nương theo chiều gió tung bay nhè nhẹ : “ Chiến trường không phải kẻ thù thì lợi dụng lẫn nhau. Trên chiến trường , ngươi không đổ máu thì ta đổ máu. Cái gì gọi là tri kỉ ? là huynh đệ ? Chúng ta giết nước giặc để bảo vệ nước nhà , dùng chiến tranh chặn chiến tranh , dùng máu thịt người khác để bảo vệ máu thịt chính mình.”
Từng người bên dưới im như thóc , chốc chốc nhìn nhau. Bọn họ xung quân hầu hết do bắt buộc , họ nhút nhát , khao khát muốn sống đều vì gia đình , vì thê nhi.
Tư Nguyệt tiếp : “ Ta hỏi các ngươi , ở đây kẻ nào đến từ Loan Thành ( thành ngay biên giới Thổ Phồn và Vệ Quốc ) liền đưa tay lên !”
Binh lính nhìn nhau , lác đác đưa tay.
Khóe môi nàng cong lên : “ Nếu như trên chiến trường , trước mắt là kẻ thù đừng cách các ngươi một đường thương. Sau lưng là thê nhi phụ mẫu thì các ngươi có giết hắn hay không ?”
Bên dưới truyền đến vài tiếng “ có” khá nhỏ. Còn lại mím chặt môi, ánh mắt đầy do dự.
“ Ta đã nói là kẻ thù , cách một đường thương nếu ngươi không vung thương giết hắn. Kẻ chết chính là các ngươi , không chỉ thế thê nhi , phụ mẫu các ngươi cũng bị hắn giết chết. Mặc dù chúng ta đang chiến thắng nhưng chiến tranh chưa kết thúc , ai thành ai bại chưa biết. Các ngươi lùi một bước trong vô tình sẽ khiến bọn chúng thừa cơ tiến mười bước. Nếu chúng tiến đến Loan Thành , ngươi , thê nhi , phụ mẫu không phải chỉ chết trong tưởng tượng đâu. Là thực tế , là máu đổ.” Tư Nguyệt đứng trên đài , nói từng chữ một vô cùng chậm rãi , ngừng nghỉ đúng chỗ.
Bên dưới dường như ngộ ra gì đó , ánh mắt không còn nhút nhát , hướng nàng khảng khái.
Nàng bất giác hô lên : “ Có chiến đấu hay không ?”
Một vài thanh âm "có" vọng lại.
Tư Nguyệt nhíu mày : “ Có hay không ?”
“ Có ạ !!!” Đồng loạt hét lên.
Tư Nguyệt mỉm cười song lấy trong tay áo ra tờ giấy đưa cho Tống Định : “ Dùng cái này để huấn luyện binh lính. Làm như trong đấy ghi.”
Tống Định gật đầu : “ Mạt tướng tuân lệnh.” Hắn nhìn tờ giấy rồi do dự hướng Tư Nguyệt một hồi lâu.
Xong việc , Tư Nguyệt phất tay bước xuống đài trở về doanh trại.
Thao trường vẫn một mảng im lặng nhưng đôi mắt ai nấy đều sáng rực như sao.
Bên kia góc đài , một thân trường bào hoàng y lạnh lẽo đứng nơi đầu gió. Đôi mắt phượng khép chặt , bạc môi mím nhẹ. Nàng lẽ nào thật sự là Nam Cung Tư Nguyệt ?
Sau khi dùng bữa tối , Hạ Trác và Mạc Thương đến lều trại của Tư Nguyệt tiếp tục bàn kế.
Tư Nguyệt vận bộ trung y nữ màu trắng , ống tay áo dài lướt trên ghế. Lâu lâu lại xoay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc ở ngón tay cái , khóe môi cong lên nhẹ nhàng.
Hạ Trác phe phấy chiếc quạt nan bạch ngọc. Thi thỏang lại gõ “ cách cách” vài cái vào mu bàn tay. Đôi mắt chăm chú hướng tấm bản đồ trên bàn.
Mạc Thương khoanh tay đứng yên một góc, trường bào hắc y phất nhẹ.
“ Vệ Quốc đánh đến kinh thành Thổ Phồn tin chắc tù binh rất nhiều. Nếu chúng ta lấy họ làm bia đỡ tiến lên sẽ không phải thiệt hại , cũng khiến Thổ Phồn không dám mạnh tay.” Mạc Thương chầm chậm nói , từng chữ một lạnh tóat không chút cảm xúc.
Hạ Trác nhíu mày song gõ “ cách” vào chiếc bàn : “ Được đấy. Dùng Thổ Phồn dân diệt Thổ Phồn vương.”
Tư Nguyệt khẽ nhìn Mạc Thương , lắc đầu : “ Vua Thổ Phồn khư khư ôm lấy kinh thành không chịu đầu hàng chắc hẳn đã không còn quan tâm đến dân chúng rồi. Dùng cách này chỉ làm dân binh thêm phẫn nộ mà thôi.”
“ Cách này không được , cách kia không được. Đến bao giờ mới đánh xong đây.” Hạ Trác thở dài não nề rồi tiếp : “ Phải chi ở hiện đại , chỉ cần dùng vài quả bom là xong rồi.”
Tư Nguyệt chau mày : “ Ngươi nói gì ?”
Hạ Trác tặc lưỡi : “ Bao giờ mới đánh xong đây.”
“ Không phải , câu sau kìa.”
Hạ Trác nhướn mày : “ Dùng vài quả bom là xong…”
Tư Nguyệt cười tươi : “ Phải. Thời đại này chưa phát minh ra thuốc nổ. Nếu chúng ta tạo ra nó thì việc công thành sẽ trở nên rất dễ dàng.”
Hạ Trác nghĩ nghĩ rồi gật đầu cười : " Cách này dùng được."
“ Có người.” Mạc Thương cảnh giác lên tiếng song nhanh chóng rút thanh trường kiếm bên hông ra.
Tư Nguyệt nhíu mày nhẹ nhàng xé một góc giấy trên bàn nhanh như chớp phóng đi. Mảnh giấy nhỏ chốc chốc trở nên sắc bén xé tọat không khí , xuyên qua vải bố lều chính xác xé nát con ngươi của hắc y nhân ở bên ngòai.
Hắc y nhân đau đớn hét lên : “ Áaaaaa”
Nghe tiếng động lạ các binh lính lần lượt kéo đến. Hắc y nhân trở thành kẻ mù nên không thể chống cự , nhanh chóng bị binh lính trói lại , áp giải vào lều của Tư Nguyệt.
“ Quỳ xuống !” Một binh lính hét lên sau đó đá mạnh vào chân của hắc y nhân khiến hắn khụy gối phải quỳ.
Tư Nguyệt mỉm cười phất tay bảo tất cả binh lính lui ra.
Hạ Trác tiến đến gần hắc y nhân , tặc lưỡi đầy nuối tiếc : “ Tiểu thư , thủ pháp cũng quá tàn độc rồi.”
Tư Nguyệt bĩu môi : “ Đã rất nương tay a.” Nàng khẽ nói rồi hướng hắc y nhân vuốt nhẹ gò má của hắn , dòng máu nóng từ mắt tứa ra chạm phải ngón tay trắng nõn , thon nhỏ của nàng tạo nên bức tranh vô cùng diễm lệ. Nàng nói : “ Là ai phái ngươi đến ?”
Hắc y nhân mím môi : “ Đừng hòng ta nói. Có giỏi thì giết ta đi.”
Tư Nguyệt nhướn mày rồi từ từ đưa ngón tay dính máu lên bờ môi anh đào, chiếc lưỡi nhỏ xinh liếm nhẹ , giọng nói mơ hồ khàn đi : “ Máu rất ngon.”
Hắc y nhân bàn tay run lên bần bật , môi vẫn mím chặt.
Hạ Trác thở dài song lắc đầu.
Nàng tiếp tục xoa xoa gò má rướm máu : “ Ngươi có thế không nói. Nhưng ta thực muốn biết cảm giác bị chặt một cánh tay và phải uống máu từ nó rơi ra sẽ có tư vị gì.”
Khuôn mặt hắc y nhân vốn trắng bệch bây giờ càng thêm kinh hãi , không còn chút thanh sắc. Khóe môi mấp máy muốn nói nhưng dường như vô dụng.
Lúc này Tư Nguyệt mới đứng dậy cười khanh khách : “ Ha ha !!! Ta chỉ đùa thôi. Người đâu ! Áp giải hắn đến cho thái tử thẩm vấn.”
Nghe lệnh , hai binh lính từ bên ngòai vào đưa hắn đi.
Hạ Trác thắc mắc nhìn nàng : “ Tại sao người không thẩm vấn ?”
Tư Nguyệt liếc nhìn Hạ Trác rồi nâng tay áo vừa viết vừa nói : “ Cái đó cứ để Vệ Tử Minh làm. Chúng ta còn có việc quan trọng hơn.” Dứt lời nàng cầm mảnh giấy đưa cho Hạ Trác : “ Chuẩn bị mọi thứ trong này.”
“ Đây là…” Hạ Trác chau mày hỏi.
Tư Nguyệt nhàn nhạt cười : “ Nguyên liệu chế thuốc nổ. Nội trong đêm nay phải hòan thành.”
Tối hôm đấy , lều trại Nam Cung tướng quân sáng rực , thỉnh thỏang còn phát lên mấy tiếng nổ nhỏ. Bên ngòai hướng doanh trại thái tử vang vọng thanh âm thét la đau đớn ,bi thảm.
Đêm đen tối mịt hầu hết đều mất ngủ.
Trời vừa mờ sáng , Ân Tích đã đến truyền lệnh triệu tập của Vệ Tử Minh. Tư Nguyệt nghe xong liền thay một kiện xiêm y màu thanh thiên hào sảng cùng Hạ Trác và Mạc Thương đến đó.
Trong lều , Vệ Tử Minh thân vận trường bào hắc tử ( tím đen ) ngồi bên án binh thư , đôi mắt phượng chăm chú đọc sách. Tay áo nâng cao , lâu lâu lại xoa xoa trán trông rất mệt mỏi.
Tư Nguyệt bước vào , khóe môi cong lên hướng Vệ Tử Minh cúi đầu : “ Tham kiến thái tử !”
Vệ Tử Minh nhàn nhạt : “ Đứng dậy đi.”
Tư Nguyệt vén tà áo đi đến bên ghế , cánh tay gầy trắng nõn nâng cốc trà đầy hương thơm : “ Trà mới này rất thơm a.”
Vệ Tử Minh lúc này mới ngẩn đầu , nhíu mày nhìn nàng : “Ngươi tự bao giờ biết thưởng trà vậy ?”
Tư Nguyệt khẽ cười rồi nhấp một ngụm. Hương trái cây lan tỏa cùng vị dịu ngọt , đầu lưỡi còn lưu hương đắng chát. Nàng nói : “ Vị trà này dường như không hợp với Thái tử cho lắm.”
Vệ Tử Minh đặt quyển sách xuống , thanh âm có chút hòa hõan : “ Trà không kén người. Chỉ có người kén trà mà thôi.” Hắn vừa nói vừa nâng cốc trà trên bàn , từng làn khói một tỏa ra ảm đạm.
Tư Nguyệt cười như không cười tiếp tục thưởng trà.
Được một lúc , Vệ Tử Minh nói : “ Hôm qua ngươi bắt được gian tế. Công rất lớn.” Mắt phượng thâm trầm nhìn nàng như thăm dò.
Nàng khẽ nói : “ Công này là hướng Mạc Thương rồi. Mạt tướng nào có gì.” Nếu bảo nàng làm vừa kheiesn hắn không tin vừa khiến nghi ngờ. Thôi thì một mực đẩy đi a.
Vệ Tử Minh trầm ngâm hướng nàng sau đó liếc Mạc Thương. Kẻ này hắn đã gặp mấy lần , trên người tóat ra khí thế kinh thiên , lãnh ngạo như băng thực sự ba phần giống hắn. Nhưng thủ pháp kia…Con ngươi của tên gian tế chính xác bị phân làm hai mảnh vô cùng tàn độc. Cho dù là hắn chưa chắc đã làm được như vậy. Nghĩ đến đây , mắt phượng ảm đạm dường như lóe sáng. Trong triều , ngọai trừ Nam Cung gia và Tư Đồ gia thì tất cả đều bị Vệ Tử Lăng kia mua chuộc nên hắn chỉ có thể tự mình bồi dưỡng nhân tài , nhưng nói ra thì dễ làm mới khó. Kẻ ngu dốt vô số , kẻ tài giỏi khó tìm. Bạc môi cong lên : “ Khi trở về sẽ luận công ban thưởng.”
Mạc Thương như không chú ý chỉ gật nhẹ đáp lại lời Vệ Tử Minh.