Chương 6: Lương Duyệt Nhan Đã Quá Mệt Mỏi
Edit: Cigarred"Rốt cuộc bao giờ mới có thể buông tôi ra?"...Việc Lương Duyệt Nhan phải làm dường như vô cùng vô tận, cô phải dỗ Viên Dương dậy uống thuốc, đứa nhỏ tỉnh lại ít nhiều có chút nghịch ngợm, càng không có khả năng uống thuốc xong sẽ lập tức ngoan ngoãn đi ngủ. Cô lại phải dỗ nó ngủ. Điều may mắn là Viên Dương dễ dỗ dành hơn những đứa trẻ khác.Viên Dương nói rằng cậu bé muốn nghe hai câu chuyện trước khi đi ngủ, và câu chuyện yêu thích của cậu bé là "Đoán xem tôi yêu bạn nhiều thế nào"."Ngoại trừ câu chuyện này, Dương Dương còn muốn nghe cái gì?" Lương Duyệt Nhanh che miệng ngáp một cái."Mẹ đọc cho con nghe câu chuyện này hai lần được không?" Viên Dương nói."Đây là hai câu chuyện xưa." Lương Duyệt Nhan giơ hai ngón tay lên.Cậu bé để tập truyện vào tay cô, gật đầu. Lương Duyệt Nhan chạm vào nhiệt độ cơ thể ấm áp của đứa trẻ, cô mở trang đầu tiên ra, giọng nói dịu dàng: "Con thỏ nhỏ màu hạt dẻ đến giờ đi ngủ, nó nắm chặt lấy đôi tai dài của con thỏ lớn không buông."Cô chăm chú nhìn vào truyện tranh. Những con thỏ lớn dẫn theo thỏ nhỏ, chúng ngồi trong một cái tổ nhỏ ở bụi cỏ. Câu chuyện luôn bắt đầu như vậy, cô đã đọc câu chuyện này rất nhiều lần rồi."Nó muốn thỏ mẹ lắng nghe mình.'Mẹ, đoán xem con yêu mẹ nhiều thế nào?' Nó nói."Cô lật sang một trang khác, tiếp tục đọc: "'Con yêu mẹ rất nhiều'. Chú thỏ mở rộng cánh tay mình ra."Lương Duyệt Nhan vén sợi tóc rũ xuống lên, lúc này cô chớp mắt nhìn cậu bé đang nhìn cô."Con nhìn cái gì?" Cô cảm thấy buồn cười.Viên Dương không nói lời nào, cậu nắm lấy ngọn tóc của Lương Duyệt Nhan, giống như con thỏ nhỏ nắm lấy cái tai dài của con thỏ lớn.Cô giữ lời hứa kể câu chuyện đúng hai lần như đã nói.Cậu bé cũng tuân thủ lời hứa của mình.Cô dọn dẹp lại đồ chơi và truyện tranh rải rác ở khắp nơi. Giáo viên gửi tin nhắn hàng loạt vào lúc gần 10 giờ, bây giờ đang là mùa bệnh chân tay miệng, một lớp học của các em đã xuất hiện các triệu chứng liên quan, xin các bậc cha mẹ hãy chú ý đến con cái. Lương Duyệt Nhan dựa vào ý chí chống đỡ của mình cẩn thận khử trùng cặp sách và ấm đun nước nhỏ hình khủng long một lần.Viên Dương có lẽ đã ngủ thiếp đi nhưng ngủ không sâu, khiến cô nghĩ, đứa trẻ này khi ngủ còn không nhắm mắt. Cô ngồi xổm xuống bên giường, nhìn cậu bé trong mấy phút.Sau đó Lương Duyệt Nhan đắp lại chăn cho cậu, tắt đèn rồi rời khỏi phòng....Đôi lúc Lương Duyệt Nhan nghi ngờ, rõ ràng mình là một người không có việc làm, sao cô lại còn ngủ muộn hơn một người làm việc toàn thời gian và còn thức dậy sớm hơn cả anh ta.Cô trở lại phòng ngủ với nghi vấn này, vốn tưởng rằng Viên Hải Bình sẽ ngủ trước như mọi hôm nhưng bây giờ anh ta đang bật đèn bàn xem điện thoại. Cô rửa mặt đơn giản bằng kem dưỡng da dành cho trẻ em, nằm lên nửa bên giường lớn thuộc về mình.Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Viên Hải Bình khi ngủ sẽ ngáy, một trong những mong muốn của Lương Duyệt Nhan là có thể đi ngủ sớm hơn anh ta.Viên Hải Bình một tay cầm điện thoại, tay kia để ở dưới chăn. Anh ta luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, Lương Duyệt Nhan cũng không nhìn qua, cô tôn trọng sự riêng tư của anh ta. Không bao giờ đụng vào điện thoại của anh ta, hoặc quan tâm xem anh ta đang nói chuyện với ai. Các bà nội trợ khác hình như đều có thói quen mở xem điện thoại của chồng. Lương Duyệt Nhan không học được, so với việc xem điện thoại của anh ta thì cô hy vọng có thể nghỉ ngơi được thêm hai phút.Lúc này Viên Hải Bình thần thái sáng láng nhìn qua. Anh ta hỏi: "Vợ ơi, ngủ chưa?"Về quan hệ tình dục giữa hai vợ chồng cũng không phải là rất hòa hợp.Bât hòa ngay từ đầu. Đây rõ ràng là quan điểm đơn phương của cô.Viên Hải Bình không cần hỏi ý kiến của cô, một câu 'ngủ chưa' đã tương đương với việc hỏi ý kiến của cô rồi, không có màn dạo đầu, không có lời ngon tiếng ngọt, cái gì cũng không có. Anh ta tự bắt đầu, cũng không đeo bao, cũng không chuẩn bị bôi trơn, tự mình kết thúc với cực khoái, cảm xúc của cô không quan trọng.Lương Duyệt Nhan chỉ cảm thấy đau, cô cắn răng chịu đựng nỗi đau này, tựa như hy sinh vì một gia đình viên mãn. Cô lặng lẽ chờ Viên Hải Bình trên người cô kết thúc.Rốt cuộc thì bao giờ mới có thể buông cô ra. Ngay cả sức lực để cử động ngón tay cô cũng không có.Vào lúc Viên Hải Bình cao trào, ở bên tai cô kêu ra hai chữ: "Dừng, dừng lại." Anh ta cẩu thả hôn, cô qua loa đáp lại.Cuối cùng anh ta cũng có thể dừng lại phải không? Lương Duyệt Nhan có vài phần vui mừng nghĩ, sau đó cô liền rơi vào mộng đẹp. Trong một giấc mơ đẹp sẽ không có tiếng ngáy của Viên Hải Bình.