Chương : 8
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Đương nhiên là Chi Chi sẽ cự tuyệt cái đề nghị hoang đường này của Thẩm tỷ tỷ.
Ngày hôm sau, La Phóng lại trực tiếp đến cửa.
Bởi vì có chuyện cầu hôn này nên Chi Chi liền không muốn gặp mặt La Phóng, nàng núp ở phía sau bình phong, nghe lén Lâm Phụ và La Phóng trò chuyện.
"La hiền chất, gần đây đang phục vụ ở nơi nào."
"Thưa bá phụ, gần đây cháu đã tìm được một nơi mới, cháu phục vụ ở trong phủ Công Chúa."
Chi Chi nghe được câu này thì mắt trợn tròn.
Phục vụ trong phủ Công Chúa?
Sao lại như vậy?
Đời trước...
Chi Chi phát hiện ra đời trước nàng cũng không biết La Phóng làm nô tài ở đâu, chỉ biết là sau đó hắn thua sạch gia sản.
Nghe được ba từ phủ Công Chúa đã khiến Chi Chi lập tức cảm thấy hoảng sợ, trong lòng càng quyết tâm nhất định không được gả cho La Phóng.
Sau khi La Phóng rời đi, Chi Chi lập tức đi ra.
"Cha, con không muốn gả."
Lâm phụ giương mắt nhìn nàng, có chút khó hiểu: "Chi Chi, con cảm thấy La Phóng không tốt ở điểm nào?"
Chi Chi do dự một chút: "Trong lòng nữ nhi đã có ý trung nhân."
"Cái gì?" Lâm phụ cả kinh đứng bật dậy.
Chi Chi giật mình lùi lại một bước, ánh mắt có chút né tránh: "Thật ra trong lòng nữ nhi đã có ý trung nhân rồi."
Lâm phụ nhìn chằm chằm vào Chi Chi hồi lâu, nhưng cũng không hề truy hỏi ý trung nhân của nàng là ai, chỉ tỏ ý là đã hiểu rồi.
Khi biết hành động của Chi Chi thì Thẩm tỷ tỷ cười ha ha.
"Ngươi cười cái gì?" Chi Chi bị nàng cười thì hết sức thấp thỏm.
"Chẳng qua cảm thấy với tính cách của ngươi mà lại có thể làm ra chuyện hiếm thấy như vậy." Thẩm tỷ tỷ lại cười một tiếng: "Ngươi nói ra lời này thì cha ngươi sẽ không đáp ứng mối hôn sự này nữa hay sao?"
"Không biết, nhưng chắc là sẽ không đâu."
Chi Chi ngồi trước bàn trang điểm, chống tay lên cằm, liếc nhìn mình trong gương.
Từ trước đến giờ nàng không hề cảm thấy dáng vẻ của mình quá xinh đẹp, nhưng mà Thẩm tỷ tỷ lại thường xuyên khen nàng.
Nói rằng nếu như nàng ta là nam nhân, nhất định sẽ phải cưới Chi Chi.
Thẩm tỷ tỷ bay tới bên cạnh bàn trang điểm, dĩ nhiên là gương mặt của nàng ta không hề được phản chiếu trong gương.
Nàng ta hướng về phía gương làm mặt quỷ, không có gì cả.
"Đến bao giờ thì Hướng công tử mới đồng ý nhận hà bao của ta chứ?"
Chi Chi nghĩ đến Hướng Thanh Sư, nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, dường như mình là bệnh truyền nhiễm, chỉ cần tiến lại gần một chút thì sẽ bị lây bệnh vậy.
"Chi Chi, nếu như ngươi không thích hắn, vậy thì cần gì nhất định phải là hắn." Thẩm tỷ tỷ nói: "Theo ta thì, trong kinh thành có nhiều cái gì ta không biết, nhưng nam nhân trẻ tuổi tài tuấn là nhiều nhất."
Thẩm tỷ tỷ nháy mắt với Chi Chi: "Ngươi cho ta mấy ngày, để ta tìm giúp ngươi một hạt giống tốt."
Nói xong, Thẩm tỷ tỷ biến mất ngay tại chỗ.
***
Đại khái là do lời nói của Chi Chi ngày hôm đó đã có tác dụng, nên Lâm phụ cũng không đề cập gì đến chuyện của La Phóng nữa, La mẫu cũng không có tiếp tục đến cửa.
Chi Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng chẳng có tâm trạng ra khỏi cửa, nàng còn đang sốt ruột, bởi chỉ còn có ba tháng nữa thôi là đến đại hôn của vị kia rồi.
Nếu như trong ba tháng này nàng còn không thể gả đi, thì sẽ lại một lần nữa phải gả vào trong phủ Công Chúa.
Chi Chi nghĩ tới cái đêm nàng chết đó thì không nhịn được mà run rẩy toàn thân.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
"Ừ?" Chi Chi bỗng nhận ra Lâm Nguyên đang gọi mình: "Sao vậy?"
"Hướng ca ca tới."
"Cái gì?" Chi Chi rất kinh ngạc.
"Hình như là đưa cho cha thứ gì đó, nhưng cha đã đi ra ngoài rồi, không biết bao giờ mới về, đệ bảo Hướng ca ca cứ để đồ lại là được, nhưng huynh ấy nhất định muốn chờ cha trở lại." Lâm Nguyên nhíu mày: "Tỷ tỷ giúp đệ nấu bình trà, để đệ bưng ra cho Hướng ca ca."
Chi Chi ồ một tiếng, tài nghệ nấu trà của nàng rất cao, nhất là sau ba năm ngây người ở phủ Công Chúa.
Nàng không có tài nghệ gì khác, khi đó tác dụng duy nhất của nàng đó chính là nấu trà cho mấy vị quý nhân kia.
Lần đầu tiên Phò Mã uống trà của nàng pha thì rất kinh ngạc, nhìn nàng bằng một ánh mắt không tài nào tưởng tượng nổi: "Không nghĩ tới Chi Chi còn có bản lĩnh này."
Tướng mạo của Phò Mã hết sức tuấn mỹ, giống như là vị quân tử ôn nhu dịu dàng được viết trong hý kịch.
Lúc mới được gả vào trong phủ Chi Chi cũng đã từng ảo tưởng một phen, hy vọng là Phò Mã sẽ thích nàng, cho nên mỗi khi Phò Mã khen nàng, nàng đều cảm thấy luống cuống tay chân.
"Không có, thiếp chẳng qua chỉ hiểu sơ một chút mà thôi."
Phò Mã cười nhẹ một tiếng, tiếng cười kia truyền vào trong lỗ tai của Chi Chi, khiến cho tai nàng nóng bừng lên.
"Chi Chi không cần khiêm tốn."
"Trà uống rất ngon sao?" Một giọng nữ đột nhiên xen vào: "Vậy cũng pha cho Bổn Cung một tách."
Chi Chi vội vàng quỳ xuống: "Thiếp thất Chi Chi bái kiến Công Chúa."
Một đôi giày thêu tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt của Chi Chi.
"Đứng lên đi."
***
Chi Chi vội vàng lắc đầu, không để bản thân tiếp tục hồi tưởng lại chuyện trước đây.
Nàng nói với Lâm Nguyên: "Đệ chờ một chút, tỷ lập tức đi pha trà."
Lâm Nguyên quay trở lại rất nhanh: "Tỷ tỷ, Hướng ca ca đã uống hết sạch nước trà rồi, có cần phải nấu thêm không?"
"Nhanh như vậy sao?" Chi Chi kinh sợ: "Vậy tỷ sẽ đi pha ngay bây giờ."
Khi Lâm Nguyên chạy trở lại lần thứ ba, Chi Chi cũng không biết tỏ thái độ ra sao, Lâm Nguyên có chút tức giận: "Nhà chúng ta cũng đâu phải là trà quán, sao huynh ấy lại uống như trâu vậy chứ, hết ly này đến ly khác, hừ."
Chi Chi cũng không hiểu: "Có lẽ là khát nước quá."
"Hừ, nào có khát như vậy, đến hai bình trà liền, trà ngon trong nhà ta đều bị huynh ấy uống hết rồi."
Chi Chi nhìn dáng vẻ tức giận của đệ đệ mình thì bật cười: "Vậy lần này để tỷ bưng trà qua."
Lâm Nguyên vội vàng lắc đầu: "Lúc ra cửa cha đã cố ý dặn dò đệ, thân thể tỷ vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể tiếp khách, cứ để đệ đi cho."
Chẳng qua đến trà cũng đã nấu rồi, cái này với tiếp khách thì có gì khác nhau đâu.
Lần này Lâm Nguyên đi rất lâu mới quay lại, vẻ mặt cậu bé có chút vừa lòng: "Cuối cùng cũng đi rồi."
"Cha về rồi sao?"
"Không, hình như Hướng công tử có chuyện nên đã đi rồi."
"Ồ."
***
Buổi tối khi Lâm phụ quay về, Lâm Nguyên nhắc đến chuyện của Hướng Thanh Sư.
Lâm phụ suy nghĩ một lát: "A, là tại cha, lần trước có nhờ Hướng công tử mang cho cha một vật, cha quên mất là hôm nay. Thôi, ngày mai cha sẽ tự mình đến cửa tạ lỗi."
"Cha, là thứ gì vậy?"
"Cho tỷ tỷ của con." Lâm phụ nhìn về phía Chi Chi: "Thuyền thương trên biển mang về một viên trân châu, nghe nói vật này có tác dụng an thần hộ tâm, ngày thường con ngủ không yên giấc, cha nghĩ là vật kia sẽ có chút tác dụng."
"Cha, cái đó nhất định là rất quý, chắc sẽ cực kỳ đắt đỏ." Chi Chi vội vàng lắc đầu: "Con không cần đâu, bây giờ con ngủ rất ngon rồi."
"Không đắt, một viên trân châu thôi mà, có thể đắt đến mức nào chứ. Con không cần phải quan tâm đến chuyện này, việc của con là chỉ cần tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, trong thời gian này không cần phải ra ngoài." Lâm phụ ngừng lại: "Nếu như có ai tìm đến cửa, con cũng không cần phải ra tiếp đón, cứ để cho đệ đệ con ra là được rồi."
Hết chương 8.
Tác giả có lời muốn nói: Hướng công tử, không phải là huynh đang mắc tè đi?
Lời của Bê Ba: uống lắm trà quá mà không đợi được nàng, lại đợi được cơn buồn tè trước =))))
Biên tập: B3
Đương nhiên là Chi Chi sẽ cự tuyệt cái đề nghị hoang đường này của Thẩm tỷ tỷ.
Ngày hôm sau, La Phóng lại trực tiếp đến cửa.
Bởi vì có chuyện cầu hôn này nên Chi Chi liền không muốn gặp mặt La Phóng, nàng núp ở phía sau bình phong, nghe lén Lâm Phụ và La Phóng trò chuyện.
"La hiền chất, gần đây đang phục vụ ở nơi nào."
"Thưa bá phụ, gần đây cháu đã tìm được một nơi mới, cháu phục vụ ở trong phủ Công Chúa."
Chi Chi nghe được câu này thì mắt trợn tròn.
Phục vụ trong phủ Công Chúa?
Sao lại như vậy?
Đời trước...
Chi Chi phát hiện ra đời trước nàng cũng không biết La Phóng làm nô tài ở đâu, chỉ biết là sau đó hắn thua sạch gia sản.
Nghe được ba từ phủ Công Chúa đã khiến Chi Chi lập tức cảm thấy hoảng sợ, trong lòng càng quyết tâm nhất định không được gả cho La Phóng.
Sau khi La Phóng rời đi, Chi Chi lập tức đi ra.
"Cha, con không muốn gả."
Lâm phụ giương mắt nhìn nàng, có chút khó hiểu: "Chi Chi, con cảm thấy La Phóng không tốt ở điểm nào?"
Chi Chi do dự một chút: "Trong lòng nữ nhi đã có ý trung nhân."
"Cái gì?" Lâm phụ cả kinh đứng bật dậy.
Chi Chi giật mình lùi lại một bước, ánh mắt có chút né tránh: "Thật ra trong lòng nữ nhi đã có ý trung nhân rồi."
Lâm phụ nhìn chằm chằm vào Chi Chi hồi lâu, nhưng cũng không hề truy hỏi ý trung nhân của nàng là ai, chỉ tỏ ý là đã hiểu rồi.
Khi biết hành động của Chi Chi thì Thẩm tỷ tỷ cười ha ha.
"Ngươi cười cái gì?" Chi Chi bị nàng cười thì hết sức thấp thỏm.
"Chẳng qua cảm thấy với tính cách của ngươi mà lại có thể làm ra chuyện hiếm thấy như vậy." Thẩm tỷ tỷ lại cười một tiếng: "Ngươi nói ra lời này thì cha ngươi sẽ không đáp ứng mối hôn sự này nữa hay sao?"
"Không biết, nhưng chắc là sẽ không đâu."
Chi Chi ngồi trước bàn trang điểm, chống tay lên cằm, liếc nhìn mình trong gương.
Từ trước đến giờ nàng không hề cảm thấy dáng vẻ của mình quá xinh đẹp, nhưng mà Thẩm tỷ tỷ lại thường xuyên khen nàng.
Nói rằng nếu như nàng ta là nam nhân, nhất định sẽ phải cưới Chi Chi.
Thẩm tỷ tỷ bay tới bên cạnh bàn trang điểm, dĩ nhiên là gương mặt của nàng ta không hề được phản chiếu trong gương.
Nàng ta hướng về phía gương làm mặt quỷ, không có gì cả.
"Đến bao giờ thì Hướng công tử mới đồng ý nhận hà bao của ta chứ?"
Chi Chi nghĩ đến Hướng Thanh Sư, nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, dường như mình là bệnh truyền nhiễm, chỉ cần tiến lại gần một chút thì sẽ bị lây bệnh vậy.
"Chi Chi, nếu như ngươi không thích hắn, vậy thì cần gì nhất định phải là hắn." Thẩm tỷ tỷ nói: "Theo ta thì, trong kinh thành có nhiều cái gì ta không biết, nhưng nam nhân trẻ tuổi tài tuấn là nhiều nhất."
Thẩm tỷ tỷ nháy mắt với Chi Chi: "Ngươi cho ta mấy ngày, để ta tìm giúp ngươi một hạt giống tốt."
Nói xong, Thẩm tỷ tỷ biến mất ngay tại chỗ.
***
Đại khái là do lời nói của Chi Chi ngày hôm đó đã có tác dụng, nên Lâm phụ cũng không đề cập gì đến chuyện của La Phóng nữa, La mẫu cũng không có tiếp tục đến cửa.
Chi Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng chẳng có tâm trạng ra khỏi cửa, nàng còn đang sốt ruột, bởi chỉ còn có ba tháng nữa thôi là đến đại hôn của vị kia rồi.
Nếu như trong ba tháng này nàng còn không thể gả đi, thì sẽ lại một lần nữa phải gả vào trong phủ Công Chúa.
Chi Chi nghĩ tới cái đêm nàng chết đó thì không nhịn được mà run rẩy toàn thân.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
"Ừ?" Chi Chi bỗng nhận ra Lâm Nguyên đang gọi mình: "Sao vậy?"
"Hướng ca ca tới."
"Cái gì?" Chi Chi rất kinh ngạc.
"Hình như là đưa cho cha thứ gì đó, nhưng cha đã đi ra ngoài rồi, không biết bao giờ mới về, đệ bảo Hướng ca ca cứ để đồ lại là được, nhưng huynh ấy nhất định muốn chờ cha trở lại." Lâm Nguyên nhíu mày: "Tỷ tỷ giúp đệ nấu bình trà, để đệ bưng ra cho Hướng ca ca."
Chi Chi ồ một tiếng, tài nghệ nấu trà của nàng rất cao, nhất là sau ba năm ngây người ở phủ Công Chúa.
Nàng không có tài nghệ gì khác, khi đó tác dụng duy nhất của nàng đó chính là nấu trà cho mấy vị quý nhân kia.
Lần đầu tiên Phò Mã uống trà của nàng pha thì rất kinh ngạc, nhìn nàng bằng một ánh mắt không tài nào tưởng tượng nổi: "Không nghĩ tới Chi Chi còn có bản lĩnh này."
Tướng mạo của Phò Mã hết sức tuấn mỹ, giống như là vị quân tử ôn nhu dịu dàng được viết trong hý kịch.
Lúc mới được gả vào trong phủ Chi Chi cũng đã từng ảo tưởng một phen, hy vọng là Phò Mã sẽ thích nàng, cho nên mỗi khi Phò Mã khen nàng, nàng đều cảm thấy luống cuống tay chân.
"Không có, thiếp chẳng qua chỉ hiểu sơ một chút mà thôi."
Phò Mã cười nhẹ một tiếng, tiếng cười kia truyền vào trong lỗ tai của Chi Chi, khiến cho tai nàng nóng bừng lên.
"Chi Chi không cần khiêm tốn."
"Trà uống rất ngon sao?" Một giọng nữ đột nhiên xen vào: "Vậy cũng pha cho Bổn Cung một tách."
Chi Chi vội vàng quỳ xuống: "Thiếp thất Chi Chi bái kiến Công Chúa."
Một đôi giày thêu tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt của Chi Chi.
"Đứng lên đi."
***
Chi Chi vội vàng lắc đầu, không để bản thân tiếp tục hồi tưởng lại chuyện trước đây.
Nàng nói với Lâm Nguyên: "Đệ chờ một chút, tỷ lập tức đi pha trà."
Lâm Nguyên quay trở lại rất nhanh: "Tỷ tỷ, Hướng ca ca đã uống hết sạch nước trà rồi, có cần phải nấu thêm không?"
"Nhanh như vậy sao?" Chi Chi kinh sợ: "Vậy tỷ sẽ đi pha ngay bây giờ."
Khi Lâm Nguyên chạy trở lại lần thứ ba, Chi Chi cũng không biết tỏ thái độ ra sao, Lâm Nguyên có chút tức giận: "Nhà chúng ta cũng đâu phải là trà quán, sao huynh ấy lại uống như trâu vậy chứ, hết ly này đến ly khác, hừ."
Chi Chi cũng không hiểu: "Có lẽ là khát nước quá."
"Hừ, nào có khát như vậy, đến hai bình trà liền, trà ngon trong nhà ta đều bị huynh ấy uống hết rồi."
Chi Chi nhìn dáng vẻ tức giận của đệ đệ mình thì bật cười: "Vậy lần này để tỷ bưng trà qua."
Lâm Nguyên vội vàng lắc đầu: "Lúc ra cửa cha đã cố ý dặn dò đệ, thân thể tỷ vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể tiếp khách, cứ để đệ đi cho."
Chẳng qua đến trà cũng đã nấu rồi, cái này với tiếp khách thì có gì khác nhau đâu.
Lần này Lâm Nguyên đi rất lâu mới quay lại, vẻ mặt cậu bé có chút vừa lòng: "Cuối cùng cũng đi rồi."
"Cha về rồi sao?"
"Không, hình như Hướng công tử có chuyện nên đã đi rồi."
"Ồ."
***
Buổi tối khi Lâm phụ quay về, Lâm Nguyên nhắc đến chuyện của Hướng Thanh Sư.
Lâm phụ suy nghĩ một lát: "A, là tại cha, lần trước có nhờ Hướng công tử mang cho cha một vật, cha quên mất là hôm nay. Thôi, ngày mai cha sẽ tự mình đến cửa tạ lỗi."
"Cha, là thứ gì vậy?"
"Cho tỷ tỷ của con." Lâm phụ nhìn về phía Chi Chi: "Thuyền thương trên biển mang về một viên trân châu, nghe nói vật này có tác dụng an thần hộ tâm, ngày thường con ngủ không yên giấc, cha nghĩ là vật kia sẽ có chút tác dụng."
"Cha, cái đó nhất định là rất quý, chắc sẽ cực kỳ đắt đỏ." Chi Chi vội vàng lắc đầu: "Con không cần đâu, bây giờ con ngủ rất ngon rồi."
"Không đắt, một viên trân châu thôi mà, có thể đắt đến mức nào chứ. Con không cần phải quan tâm đến chuyện này, việc của con là chỉ cần tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, trong thời gian này không cần phải ra ngoài." Lâm phụ ngừng lại: "Nếu như có ai tìm đến cửa, con cũng không cần phải ra tiếp đón, cứ để cho đệ đệ con ra là được rồi."
Hết chương 8.
Tác giả có lời muốn nói: Hướng công tử, không phải là huynh đang mắc tè đi?
Lời của Bê Ba: uống lắm trà quá mà không đợi được nàng, lại đợi được cơn buồn tè trước =))))