Chương : 8
Hôm sau.
Vân Lam phun ra một ngụm trọc khí, trong đan điền của nàng đám ngôi sao dần trở nên mờ nhạt, đây là dấu hiệu nàng sắp đột phá chỉ còn thiếu một chút cơ hội. Không có vui đến nhảy cẩn lên mà chỉ là một nụ cười nhạt nàng sẽ sớm trở nên cường đại, đến lúc đó không cần sợ lực lượng thần bí kia, nàng sẽ bảo vệ tốt Dao nhi cùng Vân phủ. Đương lúc nàng rửa mặt một tiếng gọi vọng vào.
- Tỷ tỷ người đã dậy chưa?
- Dao nhi vào đi.
Vân Lam lấy khăn mềm lau nhẹ gương mặt, đến tủ lấy ra một bộ bạch y tay áo cùng mép váy thêu một đóa tường vân chỉ kim tuyến. Dao nhi đẩy cửa bước vào liền cầm lên lược gỗ đàn hương trên bàn trang điểm ấn Vân Lam ngồi lên ghế. Một đầu tóc đen suôn mềm dài quá lưng của nàng được Tuyết Dao nhanh nhẹn búi thành kiểu trêu vân kế phức tạp, trên búi tóc cài một cây trâm tử ngọc phỉ thúy hình hoa đào tinh xảo đến khó tả, thỏa mãn nhìn thành quả của mình ai còn có thể búi tóc cho tỷ tỷ đẹp như nàng hừ đám nô tì kia căn bản làm không đẹp bằng nàng còn ở đó múa rìu qua mắt thợ, nằm mơ.
Vân Lam nhìn vào gương một búi tóc xinh đẹp tôn lên dung nhan tuyệt thế của nàng, suốt năm năm người hàng ngày chải đầu búi tóc cho mình cũng là Dao nhi, tuy hiện tại nương đã tìm cho hai tỷ muội nàng nha hoàn thiếp thân nhưng quả thật có chút không quen a.
- Sao hôm nay muội tìm tỷ sớm vậy?
- Hắc tỷ a chúng ta dạo phố đi!
- Được trước hết đi tìm phụ thân cùng nương trước đã!
Nha đầu Tuyết Dao này thật không thể ngồi yên vừa về phủ được một ngày liền tìm việc để chơi. Nàng quả thật hết nói nỗi với tiểu muội này, ai bảo nàng lại sủng nàng đến vậy.
Vân Lam cười khẽ mặc cho Tuyết Dao lôi kéo rời phòng, hai nàng vừa ra cửa liền có hai nha hoàn tiến lên cung kính hành lễ:
- Đại tiểu thư nhị tiểu thư buổi sáng tốt!
- Ân.
Đây là hai nha hoàn mà nương đưa đến cho hai nàng, bên trái là một lam y nữ tử có dung mạo tinh xảo như tranh vẽ, trên gương mặt có chút ngây thơ trong sáng cùng Dao nhi tuổi tác tương đương, nàng ta cũng có cái tên rất êm tai - Lạc Nhi, nàng là nha hoàn của Dao nhi. Bên phải lại là một mỹ cảnh khác, bên này một tử y nha hoàn cung kính mà đứng dung nhan diễm lệ, lóe lên sự cơ trí linh hoạt- Nghiên Y nha hoàn của Vân Lam.
- Đi thôi đến tìm mẫu thân!
Vân Lam cùng Dao nhi đẫn đầu đến Thanh Uyển, phụ mẫu hai nàng hiện đang ở đây a, mẫu thân độc sủng Vân gia lại lớn như vậy nên có nhiều phòng ốc để trống, nàng thầm than Vân gia không phải lớn vừa a.
- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư!
Một nha hoàn trung niên hành lễ với hai nàng người này vừa là vú nuôi vừa là nha hoàn thiếp thân của nương Hoàn Lam.
- Hoàn Lam cô cô đứng lên đi, phụ thân, mẫu thân đã thức chưa?
- Dạ thưa đại tiểu thư lão gia cùng phu nhân đã dậy rồi để lão nô đi thông truyền một tiếng.
Hoàn Lam xoay người trở vào Thanh Uyển, một lát sau phụ thân, mẫu thân liền bước ra hướng hai nàng vẫy vẫy tay.
- Sao lại đến tìm phụ thân, mẫu thân sớm thế?
- Nương a người cho con cùng tỷ tỷ dạo phố một chốc đi.
Dao nhi làm nũng kéo tay mẫu thân- Hương Ninh, bộ dáng đáng yêu chọc người ta thương yêu.
- Thôi được rồi nhưng chỉ 2 canh giờ, hai tỷ muội con phải mang Nghiên Y cùng Lạc Nhi theo.
Vân Chỉ nắm tay Hương Ninh ôn nhu nói với hai nàng.
- Ân được nha!
Dao nhi vui vẻ kéo tay Vân Lam hướng đại môn đi tới:
- Tiểu thư đợi chúng nô tì!
Ra khỏi Vân phủ bốn người các nàng liền không dùng xe ngựa, tự thân đi dạo phố đông sờ tây ngó, khắp hàng quán các nàng đều dạo qua, đương lúc Dao nhi kéo một xâu mứt quả xuống, thì Lạc Nhi bị một gã nha hoàn xô ngã ra đường, ả kia còn vênh váo chỉ thẳng vào mặt Lạc Nhi mà mắng:
- Cái tiện nhân nhà ngươi còn dám ra đường gặp người, nương ngươi dạy ngươi thật tốt a, đúng là tiện nhân liền sinh ra tiểu tiện nhân, gặp tiểu thư nhà ta không chào, va vào ta liền không xin lỗi.
- Hức ta không có va vào ngươi là ngươi đẩy ta.
Lạc Nhi uất ức nức nở nương nàng mất đã lâu hôm nay lại bị nữ nhân trước mặt chửi, nàng thật ức mà.
- Lạc Nhi muội đứng lên, đừng khóc vì cái đồ ti tiện này.
Nghiên Y nổi đóa kéo Lạc Nhi đứng dậy, chuyện gia thế của Lạc Nhi nàng cũng có nghe qua, Lạc nhi là nữ nhi của phủ thượng thư nhưng vì nương nàng chỉ là di nương thất sủng nên hai mẫu tử nàng luôn bị ức hiếp, đến khi nương nàng bệnh nặng qua đời, nàng liền bị đuổi đi sau này do phu nhân thương tình thu nàng làm nha hoàn, đối xử tốt với Lạc Nhi mà chính nàng cũng đem Lạc Nhi xem thành muội muội. Lời nói của Nghiên Y làm cho vị chanh y tiểu thư đứng đằng kia nhíu mày bất mãn, ả kia một bộ dáng cao cao tại thượng nghênh mặt lên mà cất cao giọng:
- Ngươi tiện nhân này là nha hoàn của ai, chủ nhân ngươi không biết dạy dỗ à...hay chính là chủ nhân ngươi cũng một bộ dáng này!
- Ngươi...Lâm tiểu thư xin người tự trọng là nô tì đứng ra không liên quan đến chủ nhân nhà nô tì mong người đừng loạn ngôn chửi bậy.
- Tiện tì muốn chết!
Lâm tiểu thư tức điên người giơ tay tát Nghiên Y móng tay ả bén nhọn lóe lên chút ánh sáng xanh nếu đánh lên gương mặt của Nghiên Y sợ rằng nàng sẽ bị hủy dung. Đương lúc Nghiên Y nghĩ rằng mình sẽ lãnh trọn cái tát này thì một bàn tay trắng nhuận thon dài vươn ra nắm lấy cổ tay ả vung lên ả loạng choạng sắp ngã xuống cũng may gã nha hoàn đúng lúc đỡ được.
- Là kẻ nào dám xen vào việc của ta!
- Là bản tiểu thư! Thế nào có ý kiến?
Cuồng vọng! Ngạo mạn! Nhưng đủ tư cách. Vân Lam mắt lạnh nhìn Lâm tiểu thư, nàng thật không ưa loại tiểu thư ỷ thế hiếp người nhất là ức hiếp người của nàng điều này chẳng khác nào đánh lên mặt nàng một bạt tay.
- Vị tỷ tỷ này thật thiếu giáo dưỡng!
Dao nhi kéo Lạc Nhi ra sau người liền tiến đến chỗ Vân Lam giảo hoạt lên tiếng.
- Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không mà lại ăn nói với tiểu thư nhà ta như vậy!
Tên nha hoàn kia mở miệng ngậm miệng đều là "tiểu thư nhà ta" bộ dạng chó cậy chủ lên mặt, thật đáng đánh.
- Chỉ giáo cho!
- Hừ đúng là kém cỏi tiểu thư nhà ta là Lâm tiểu thư thượng thư phủ - Lâm Xảo Như, là một trong bốn vị thiên tài nữ tử của Hoàng thành, thế nào sợ?
- Chưa từng nghe qua!
Vân Lam lạnh nhạt duỗi duỗi cánh tay một ít bột phấn theo gió bay ra hướng chủ tớ Lâm gia bay đến, chưa đầy một giây cả hai ả điều khó khăn nhíu mày lại bộ dáng thống khổ nhịn... ngứa. Nực cười ta muốn xem các ngươi nhịn được bao lâu độc phấn của nàng là siêu cấp phấn ngứa gãi đến chảy máu cũng không ngừng, xem như hôm nay chủ tớ hai người là người được thử đầu tiên.
- Ngứa quá, Tiểu Liên, ta ngứa quá!
- Tiểu thư nô tì cũng vậy!
Chủ tớ hai người vứt bỏ cái gì là đoan trang thục nữ mà gãi gãi khắp người, dân chúng tụ tập bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
- Lâm tiểu thư này thật không có mặt mũi, trước thanh thiên bạch nhật lại có hành động mất thẩm mĩ như vậy!
- Hàng ngày nàng ta bày ra bộ dáng cao quý bao nhiêu giờ lại khó nhìn bấy nhiêu.
...
Xảo Như mắt đỏ ngầu, ả rõ ràng cảm giác được tất cả chuyện này điều do nữ tử kia gây ra dù sao ả cũng là võ giả Kim cấp cảm nhận cũng khá linh hoạt.
- Là ngươi, chính ngươi hạ độc ta mau giao giải dược ra!
Xảo Như nhào về phía nàng, Dao nhi giảo hoạt giơ chân ra ả ta liền ngã chỏng vó xuống đất bộ dáng chật vật nhận lấy một tràn cười to.
- Vị tỷ tỷ thiếu giáo dưỡng này sao thích gây chuyện vậy nhưng tỷ muội ta không thể phụng bồi a, chúng ta phải hồi phủ rồi.
Dao nhi xoay xoay vòng tay nháy mắt nói.
- Khoan ngươi còn nợ Lạc Nhi một lời xin lỗi!
Vân Lam nhàn nhạt liếc mắt đôi chủ tớ trước mặt, nàng thích sòng phẳng thiếu nợ phải trả a.
- Nực cười bảo ta xin lỗi mọi cái thứ nữ thất sủng sao! Nàng xứng sao?
Xảo Như vừa gãy vừa cười mỉa gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, lúc Lạc Nhi còn ở Lâm phủ ả đã không ưa mẫu tử nhà nàng rồi bây giờ bắt ả xin lỗi cái tiện nhân này, nằm mơ!
- Thật thiếu giáo dưỡng mà!
Vân Lam lại phất nhẹ tay rồi cười quỷ dị. Lâm gia chủ tớ co rút cơ thể điên cuồng gãy khắp cơ thể máu tươi theo vết cào trào ra trông ghê rợn vô cùng. Nàng nói rồi nợ nàng thì phải có lợi tức a.
- Nhớ kĩ ngươi còn nợ Lạc Nhi lời xin lỗi!
Nói rồi 4 người liền xoay người đi bỏ lại Xảo Như phát cuồng hét lên phía sau. Vân Lam nàng không sợ chọc phiền toái đâu.
- Thật thú vị! Tiểu vuốt của tiểu miêu này cũng sắc bén vô cùng a.
Một nam tử hắc y đứng gần cửa sổ tửu lâu một bộ dáng anh tuấn đến mỵ hoặc đôi mắt phượng nhếch lên mang một tia lười nhác, khóe mắt có một nốt chu sa đỏ, bạc môi kéo lên một nụ cười mê đảo chúng sinh. Tử mâu lập lòe ánh mắt tò mò nghiên cứu.
Vân Lam phun ra một ngụm trọc khí, trong đan điền của nàng đám ngôi sao dần trở nên mờ nhạt, đây là dấu hiệu nàng sắp đột phá chỉ còn thiếu một chút cơ hội. Không có vui đến nhảy cẩn lên mà chỉ là một nụ cười nhạt nàng sẽ sớm trở nên cường đại, đến lúc đó không cần sợ lực lượng thần bí kia, nàng sẽ bảo vệ tốt Dao nhi cùng Vân phủ. Đương lúc nàng rửa mặt một tiếng gọi vọng vào.
- Tỷ tỷ người đã dậy chưa?
- Dao nhi vào đi.
Vân Lam lấy khăn mềm lau nhẹ gương mặt, đến tủ lấy ra một bộ bạch y tay áo cùng mép váy thêu một đóa tường vân chỉ kim tuyến. Dao nhi đẩy cửa bước vào liền cầm lên lược gỗ đàn hương trên bàn trang điểm ấn Vân Lam ngồi lên ghế. Một đầu tóc đen suôn mềm dài quá lưng của nàng được Tuyết Dao nhanh nhẹn búi thành kiểu trêu vân kế phức tạp, trên búi tóc cài một cây trâm tử ngọc phỉ thúy hình hoa đào tinh xảo đến khó tả, thỏa mãn nhìn thành quả của mình ai còn có thể búi tóc cho tỷ tỷ đẹp như nàng hừ đám nô tì kia căn bản làm không đẹp bằng nàng còn ở đó múa rìu qua mắt thợ, nằm mơ.
Vân Lam nhìn vào gương một búi tóc xinh đẹp tôn lên dung nhan tuyệt thế của nàng, suốt năm năm người hàng ngày chải đầu búi tóc cho mình cũng là Dao nhi, tuy hiện tại nương đã tìm cho hai tỷ muội nàng nha hoàn thiếp thân nhưng quả thật có chút không quen a.
- Sao hôm nay muội tìm tỷ sớm vậy?
- Hắc tỷ a chúng ta dạo phố đi!
- Được trước hết đi tìm phụ thân cùng nương trước đã!
Nha đầu Tuyết Dao này thật không thể ngồi yên vừa về phủ được một ngày liền tìm việc để chơi. Nàng quả thật hết nói nỗi với tiểu muội này, ai bảo nàng lại sủng nàng đến vậy.
Vân Lam cười khẽ mặc cho Tuyết Dao lôi kéo rời phòng, hai nàng vừa ra cửa liền có hai nha hoàn tiến lên cung kính hành lễ:
- Đại tiểu thư nhị tiểu thư buổi sáng tốt!
- Ân.
Đây là hai nha hoàn mà nương đưa đến cho hai nàng, bên trái là một lam y nữ tử có dung mạo tinh xảo như tranh vẽ, trên gương mặt có chút ngây thơ trong sáng cùng Dao nhi tuổi tác tương đương, nàng ta cũng có cái tên rất êm tai - Lạc Nhi, nàng là nha hoàn của Dao nhi. Bên phải lại là một mỹ cảnh khác, bên này một tử y nha hoàn cung kính mà đứng dung nhan diễm lệ, lóe lên sự cơ trí linh hoạt- Nghiên Y nha hoàn của Vân Lam.
- Đi thôi đến tìm mẫu thân!
Vân Lam cùng Dao nhi đẫn đầu đến Thanh Uyển, phụ mẫu hai nàng hiện đang ở đây a, mẫu thân độc sủng Vân gia lại lớn như vậy nên có nhiều phòng ốc để trống, nàng thầm than Vân gia không phải lớn vừa a.
- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư!
Một nha hoàn trung niên hành lễ với hai nàng người này vừa là vú nuôi vừa là nha hoàn thiếp thân của nương Hoàn Lam.
- Hoàn Lam cô cô đứng lên đi, phụ thân, mẫu thân đã thức chưa?
- Dạ thưa đại tiểu thư lão gia cùng phu nhân đã dậy rồi để lão nô đi thông truyền một tiếng.
Hoàn Lam xoay người trở vào Thanh Uyển, một lát sau phụ thân, mẫu thân liền bước ra hướng hai nàng vẫy vẫy tay.
- Sao lại đến tìm phụ thân, mẫu thân sớm thế?
- Nương a người cho con cùng tỷ tỷ dạo phố một chốc đi.
Dao nhi làm nũng kéo tay mẫu thân- Hương Ninh, bộ dáng đáng yêu chọc người ta thương yêu.
- Thôi được rồi nhưng chỉ 2 canh giờ, hai tỷ muội con phải mang Nghiên Y cùng Lạc Nhi theo.
Vân Chỉ nắm tay Hương Ninh ôn nhu nói với hai nàng.
- Ân được nha!
Dao nhi vui vẻ kéo tay Vân Lam hướng đại môn đi tới:
- Tiểu thư đợi chúng nô tì!
Ra khỏi Vân phủ bốn người các nàng liền không dùng xe ngựa, tự thân đi dạo phố đông sờ tây ngó, khắp hàng quán các nàng đều dạo qua, đương lúc Dao nhi kéo một xâu mứt quả xuống, thì Lạc Nhi bị một gã nha hoàn xô ngã ra đường, ả kia còn vênh váo chỉ thẳng vào mặt Lạc Nhi mà mắng:
- Cái tiện nhân nhà ngươi còn dám ra đường gặp người, nương ngươi dạy ngươi thật tốt a, đúng là tiện nhân liền sinh ra tiểu tiện nhân, gặp tiểu thư nhà ta không chào, va vào ta liền không xin lỗi.
- Hức ta không có va vào ngươi là ngươi đẩy ta.
Lạc Nhi uất ức nức nở nương nàng mất đã lâu hôm nay lại bị nữ nhân trước mặt chửi, nàng thật ức mà.
- Lạc Nhi muội đứng lên, đừng khóc vì cái đồ ti tiện này.
Nghiên Y nổi đóa kéo Lạc Nhi đứng dậy, chuyện gia thế của Lạc Nhi nàng cũng có nghe qua, Lạc nhi là nữ nhi của phủ thượng thư nhưng vì nương nàng chỉ là di nương thất sủng nên hai mẫu tử nàng luôn bị ức hiếp, đến khi nương nàng bệnh nặng qua đời, nàng liền bị đuổi đi sau này do phu nhân thương tình thu nàng làm nha hoàn, đối xử tốt với Lạc Nhi mà chính nàng cũng đem Lạc Nhi xem thành muội muội. Lời nói của Nghiên Y làm cho vị chanh y tiểu thư đứng đằng kia nhíu mày bất mãn, ả kia một bộ dáng cao cao tại thượng nghênh mặt lên mà cất cao giọng:
- Ngươi tiện nhân này là nha hoàn của ai, chủ nhân ngươi không biết dạy dỗ à...hay chính là chủ nhân ngươi cũng một bộ dáng này!
- Ngươi...Lâm tiểu thư xin người tự trọng là nô tì đứng ra không liên quan đến chủ nhân nhà nô tì mong người đừng loạn ngôn chửi bậy.
- Tiện tì muốn chết!
Lâm tiểu thư tức điên người giơ tay tát Nghiên Y móng tay ả bén nhọn lóe lên chút ánh sáng xanh nếu đánh lên gương mặt của Nghiên Y sợ rằng nàng sẽ bị hủy dung. Đương lúc Nghiên Y nghĩ rằng mình sẽ lãnh trọn cái tát này thì một bàn tay trắng nhuận thon dài vươn ra nắm lấy cổ tay ả vung lên ả loạng choạng sắp ngã xuống cũng may gã nha hoàn đúng lúc đỡ được.
- Là kẻ nào dám xen vào việc của ta!
- Là bản tiểu thư! Thế nào có ý kiến?
Cuồng vọng! Ngạo mạn! Nhưng đủ tư cách. Vân Lam mắt lạnh nhìn Lâm tiểu thư, nàng thật không ưa loại tiểu thư ỷ thế hiếp người nhất là ức hiếp người của nàng điều này chẳng khác nào đánh lên mặt nàng một bạt tay.
- Vị tỷ tỷ này thật thiếu giáo dưỡng!
Dao nhi kéo Lạc Nhi ra sau người liền tiến đến chỗ Vân Lam giảo hoạt lên tiếng.
- Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không mà lại ăn nói với tiểu thư nhà ta như vậy!
Tên nha hoàn kia mở miệng ngậm miệng đều là "tiểu thư nhà ta" bộ dạng chó cậy chủ lên mặt, thật đáng đánh.
- Chỉ giáo cho!
- Hừ đúng là kém cỏi tiểu thư nhà ta là Lâm tiểu thư thượng thư phủ - Lâm Xảo Như, là một trong bốn vị thiên tài nữ tử của Hoàng thành, thế nào sợ?
- Chưa từng nghe qua!
Vân Lam lạnh nhạt duỗi duỗi cánh tay một ít bột phấn theo gió bay ra hướng chủ tớ Lâm gia bay đến, chưa đầy một giây cả hai ả điều khó khăn nhíu mày lại bộ dáng thống khổ nhịn... ngứa. Nực cười ta muốn xem các ngươi nhịn được bao lâu độc phấn của nàng là siêu cấp phấn ngứa gãi đến chảy máu cũng không ngừng, xem như hôm nay chủ tớ hai người là người được thử đầu tiên.
- Ngứa quá, Tiểu Liên, ta ngứa quá!
- Tiểu thư nô tì cũng vậy!
Chủ tớ hai người vứt bỏ cái gì là đoan trang thục nữ mà gãi gãi khắp người, dân chúng tụ tập bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
- Lâm tiểu thư này thật không có mặt mũi, trước thanh thiên bạch nhật lại có hành động mất thẩm mĩ như vậy!
- Hàng ngày nàng ta bày ra bộ dáng cao quý bao nhiêu giờ lại khó nhìn bấy nhiêu.
...
Xảo Như mắt đỏ ngầu, ả rõ ràng cảm giác được tất cả chuyện này điều do nữ tử kia gây ra dù sao ả cũng là võ giả Kim cấp cảm nhận cũng khá linh hoạt.
- Là ngươi, chính ngươi hạ độc ta mau giao giải dược ra!
Xảo Như nhào về phía nàng, Dao nhi giảo hoạt giơ chân ra ả ta liền ngã chỏng vó xuống đất bộ dáng chật vật nhận lấy một tràn cười to.
- Vị tỷ tỷ thiếu giáo dưỡng này sao thích gây chuyện vậy nhưng tỷ muội ta không thể phụng bồi a, chúng ta phải hồi phủ rồi.
Dao nhi xoay xoay vòng tay nháy mắt nói.
- Khoan ngươi còn nợ Lạc Nhi một lời xin lỗi!
Vân Lam nhàn nhạt liếc mắt đôi chủ tớ trước mặt, nàng thích sòng phẳng thiếu nợ phải trả a.
- Nực cười bảo ta xin lỗi mọi cái thứ nữ thất sủng sao! Nàng xứng sao?
Xảo Như vừa gãy vừa cười mỉa gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, lúc Lạc Nhi còn ở Lâm phủ ả đã không ưa mẫu tử nhà nàng rồi bây giờ bắt ả xin lỗi cái tiện nhân này, nằm mơ!
- Thật thiếu giáo dưỡng mà!
Vân Lam lại phất nhẹ tay rồi cười quỷ dị. Lâm gia chủ tớ co rút cơ thể điên cuồng gãy khắp cơ thể máu tươi theo vết cào trào ra trông ghê rợn vô cùng. Nàng nói rồi nợ nàng thì phải có lợi tức a.
- Nhớ kĩ ngươi còn nợ Lạc Nhi lời xin lỗi!
Nói rồi 4 người liền xoay người đi bỏ lại Xảo Như phát cuồng hét lên phía sau. Vân Lam nàng không sợ chọc phiền toái đâu.
- Thật thú vị! Tiểu vuốt của tiểu miêu này cũng sắc bén vô cùng a.
Một nam tử hắc y đứng gần cửa sổ tửu lâu một bộ dáng anh tuấn đến mỵ hoặc đôi mắt phượng nhếch lên mang một tia lười nhác, khóe mắt có một nốt chu sa đỏ, bạc môi kéo lên một nụ cười mê đảo chúng sinh. Tử mâu lập lòe ánh mắt tò mò nghiên cứu.