Chương : 4
Sau khi vết thương trên người kết vảy đã là 3 ngày sau, Vân Lam một bộ váy trắng thuần đứng bên rừng trúc, từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá trúc xào xạt rơi tạo nên một bức tranh duy mỹ khó tả.
- Tỷ tỷ cháo ngô của người đây.
Tuyết Dao vui vẻ bưng khay cháo ngô chạy đến, trong khoảng thời gian nàng bị thương Dao nhi là người chăm sóc nàng. Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Dao nhi như một con hồ điệp bay đến cạnh nàng, Vân Lam khẽ cười vuốt tóc nàng.
- Đa tạ muội, chúng ta cùng ăn thôi.
- Ân.
Hai nàng ngồi xuống bàn đá bên cạnh bắt đầu ăn, Vân Lam nhớ lại đoạn trí nhớ của thân thể này, cứ mỗi lần nàng ngủ nó sẽ lướt vào đầu nàng từng chút, đến hôm nay nó liền không xuất hiện nữa có lẽ nàng đã dung nhập được với đoạn kí ức này rồi. Nàng và Dao nhi là tiểu thư của phủ Đại tướng quân hai đời đều làm quan võ trong triều nên có uy vọng rất cao cũng là công thần khai quốc, phụ thân nàng là Đại tướng quân Vân Chỉ là người chính trực, trong phủ chỉ có chính thất không thê thiếp, đó là điều mà nàng vừa ý nhất ít ra người phụ thân này cũng rất chung tình, ông thương yêu hai nàng đến mức chỉ thiếu nước hái sao trên trời cho hai nữ nhi bảo bối, nhưng không hiểu sao 3 năm trước ông lại đem hai tỷ muội nàng đến đây, tuy mỗi tháng sẽ có nha hoàn đem đến ngân lượng cùng quần áo cho hai nàng nhưng chưa một lần ghé thăm càng khó hiểu hơn là ông còn đề ra một mệnh lệnh nếu Vân Lam nàng chưa đủ 17 tuổi tuyệt đối không được trở về phủ. Người phụ thân này có chuyện giấu giếm hai nàng.
- Tỷ tỷ có phải muội cũng có thể tu luyện võ giả giống Huệ nhi hay không?
Tuyết Dao đột nhiên nghĩ nếu nàng cũng biết võ công có phải sau này tỷ tỷ cũng không phải bị thương vì nàng nữa hay không? Nhất định nàng phải cường đại để bảo vệ tỷ tỷ. Tỷ tỷ thương nàng như vậy nhưng lúc nào cũng bị thương vì nàng đây chẳng phải là do nàng vô dụng quá hay sao?
- Ý muội nói ở Thịnh Thiên đại lục lấy võ vi tôn?
- Ân đúng vậy a. Bất quá tu luyện giả mới là cường giả chân chính, còn võ giả tuy chiếm phần đông lại không hề được coi trọng.
Vân Lam chợt nhớ đến Nghịch Thiên Tàn lục nó là bảo vật của Vân gia, cũng chỉ có người Vân gia mới có thể tu luyện vậy Dao nhi cũng có thể a.
- Muội đi theo tỷ.
- Tỷ tỷ cháo ngô của người đây.
Tuyết Dao vui vẻ bưng khay cháo ngô chạy đến, trong khoảng thời gian nàng bị thương Dao nhi là người chăm sóc nàng. Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Dao nhi như một con hồ điệp bay đến cạnh nàng, Vân Lam khẽ cười vuốt tóc nàng.
- Đa tạ muội, chúng ta cùng ăn thôi.
- Ân.
Hai nàng ngồi xuống bàn đá bên cạnh bắt đầu ăn, Vân Lam nhớ lại đoạn trí nhớ của thân thể này, cứ mỗi lần nàng ngủ nó sẽ lướt vào đầu nàng từng chút, đến hôm nay nó liền không xuất hiện nữa có lẽ nàng đã dung nhập được với đoạn kí ức này rồi. Nàng và Dao nhi là tiểu thư của phủ Đại tướng quân hai đời đều làm quan võ trong triều nên có uy vọng rất cao cũng là công thần khai quốc, phụ thân nàng là Đại tướng quân Vân Chỉ là người chính trực, trong phủ chỉ có chính thất không thê thiếp, đó là điều mà nàng vừa ý nhất ít ra người phụ thân này cũng rất chung tình, ông thương yêu hai nàng đến mức chỉ thiếu nước hái sao trên trời cho hai nữ nhi bảo bối, nhưng không hiểu sao 3 năm trước ông lại đem hai tỷ muội nàng đến đây, tuy mỗi tháng sẽ có nha hoàn đem đến ngân lượng cùng quần áo cho hai nàng nhưng chưa một lần ghé thăm càng khó hiểu hơn là ông còn đề ra một mệnh lệnh nếu Vân Lam nàng chưa đủ 17 tuổi tuyệt đối không được trở về phủ. Người phụ thân này có chuyện giấu giếm hai nàng.
- Tỷ tỷ có phải muội cũng có thể tu luyện võ giả giống Huệ nhi hay không?
Tuyết Dao đột nhiên nghĩ nếu nàng cũng biết võ công có phải sau này tỷ tỷ cũng không phải bị thương vì nàng nữa hay không? Nhất định nàng phải cường đại để bảo vệ tỷ tỷ. Tỷ tỷ thương nàng như vậy nhưng lúc nào cũng bị thương vì nàng đây chẳng phải là do nàng vô dụng quá hay sao?
- Ý muội nói ở Thịnh Thiên đại lục lấy võ vi tôn?
- Ân đúng vậy a. Bất quá tu luyện giả mới là cường giả chân chính, còn võ giả tuy chiếm phần đông lại không hề được coi trọng.
Vân Lam chợt nhớ đến Nghịch Thiên Tàn lục nó là bảo vật của Vân gia, cũng chỉ có người Vân gia mới có thể tu luyện vậy Dao nhi cũng có thể a.
- Muội đi theo tỷ.