Chương : 2
Tựa như đã trải qua hàng thế kỉ Vân Lam mới bắt đầu cảm thấy đau mà tỉnh lại, mí mắt nặng trĩu, khắp thân thể đau buốt làm nàng hít vào một ngụm khí. Trong ngực nàng có một thân thể mềm mại bắt đầu cựa quậy, nàng khó khăn mở mắt, ánh sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào làm nàng lại phải nhắm mắt lần nữa, qua nhiều lần như vậy nàng mới chính thức thấy rõ tình cảnh hiện tại.
- Ưm...tỷ tỷ người sống lại rồi thật tốt quá...híc híc.
Giờ nàng mới biết thứ mềm mại trong ngực mình là một cô bé chừng 11,12 tuổi, có một gương mặt phấn nộn trông rất đáng yêu đang cọ cọ vào người nàng mà khóc. Vân Lam đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của cô bé:
- Ngoan đừng khóc,em gái nói cho chị biết đây là đâu vậy?
Nàng từ lúc tỉnh dậy đã phát hiện có chuyện không đúng, rõ ràng nàng đã tự sát nhưng tại sao lại còn sống, nơi này núi rừng hoang vu tựa như thời nguyên sơ và cô bé trước mặt từ cách ăn nói đến trang phục đều rất khác lạ giống như nàng đã...xuyên. Trời ạ sao cái vận này lại rơi trên người nàng chứ, đồng ý là nó đã giúp nàng được sống lại, nhưng mà...nơi này là cái chỗ quái quỷ nào cơ chứ.
- Tỷ tỷ người bị làm sao vậy a?
- Ách...Ta rất tốt, em gái mau trả lời chị nha!
Cô bé đưa tay lau nước mắt, đôi mắt long lanh đầy ánh sáng như ánh sao.
- Đây là khu vực gần Trúc Thanh Am, đêm qua chúng ta bị người đuổi giết nên phải chạy ra đây nha, nhưng mà...nhưng mà bọn người xấu kia vẫn làm tỷ bị thương.
- Thì ra là vậy.
Vân Lam mím môi, nén cảm giác đau đớn trên người mà ngồi dậy, nàng đưa mắt nhìn quanh, nơi này rừng âm u hẻo lánh như vậy sợ là khó có người đi qua, thương thế trên người lại nặng như vậy thì làm sao nàng tìm được đường ra đây nếu không xử lí tốt vết thương này không thể nghi ngờ nàng chỉ có thể bị phế a.
- Tỷ tỷ sao hôm nay tỷ lạ vậy, có phải tỷ bị đám người xấu kia làm cho mất trí hay không?
- Hưm, cứ cho là vậy đi, tốt tiểu muội muội, muội tên là gì vậy? Ta là ai? Còn có đây là cái thời đại nào?
Nàng tạm thời phải làm cho mình thích nghi với thế giới này mới được, lão thiên cho nàng sinh mạng mới thì nàng phải hảo hảo mà sống, còn có đền bù cho chủ nhân thân thể nàng chiếm dụng này một công đạo nữa.
- Muội tên là Vân Tuyết Dao, tỷ tên là Vân Lam, đây là Thịnh Thiên quốc, triều đại thứ 124. Tỷ a chúng ta về Trúc Thanh Am đi!
- Muội biết đường về?
- Ân.
- Tốt đi thôi.
Vân Lam cắn răng ngồi dậy, trên người nàng không hề có một chỗ hoàn hảo. Lại còn ngất đi trong khoảng thời gian lâu như vậy, máu trên người cũng đã khô rồi, nàng quả thật là dựa vào ý chí mà chống đỡ cơ thể này thôi.
- Ưm...tỷ tỷ người sống lại rồi thật tốt quá...híc híc.
Giờ nàng mới biết thứ mềm mại trong ngực mình là một cô bé chừng 11,12 tuổi, có một gương mặt phấn nộn trông rất đáng yêu đang cọ cọ vào người nàng mà khóc. Vân Lam đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối của cô bé:
- Ngoan đừng khóc,em gái nói cho chị biết đây là đâu vậy?
Nàng từ lúc tỉnh dậy đã phát hiện có chuyện không đúng, rõ ràng nàng đã tự sát nhưng tại sao lại còn sống, nơi này núi rừng hoang vu tựa như thời nguyên sơ và cô bé trước mặt từ cách ăn nói đến trang phục đều rất khác lạ giống như nàng đã...xuyên. Trời ạ sao cái vận này lại rơi trên người nàng chứ, đồng ý là nó đã giúp nàng được sống lại, nhưng mà...nơi này là cái chỗ quái quỷ nào cơ chứ.
- Tỷ tỷ người bị làm sao vậy a?
- Ách...Ta rất tốt, em gái mau trả lời chị nha!
Cô bé đưa tay lau nước mắt, đôi mắt long lanh đầy ánh sáng như ánh sao.
- Đây là khu vực gần Trúc Thanh Am, đêm qua chúng ta bị người đuổi giết nên phải chạy ra đây nha, nhưng mà...nhưng mà bọn người xấu kia vẫn làm tỷ bị thương.
- Thì ra là vậy.
Vân Lam mím môi, nén cảm giác đau đớn trên người mà ngồi dậy, nàng đưa mắt nhìn quanh, nơi này rừng âm u hẻo lánh như vậy sợ là khó có người đi qua, thương thế trên người lại nặng như vậy thì làm sao nàng tìm được đường ra đây nếu không xử lí tốt vết thương này không thể nghi ngờ nàng chỉ có thể bị phế a.
- Tỷ tỷ sao hôm nay tỷ lạ vậy, có phải tỷ bị đám người xấu kia làm cho mất trí hay không?
- Hưm, cứ cho là vậy đi, tốt tiểu muội muội, muội tên là gì vậy? Ta là ai? Còn có đây là cái thời đại nào?
Nàng tạm thời phải làm cho mình thích nghi với thế giới này mới được, lão thiên cho nàng sinh mạng mới thì nàng phải hảo hảo mà sống, còn có đền bù cho chủ nhân thân thể nàng chiếm dụng này một công đạo nữa.
- Muội tên là Vân Tuyết Dao, tỷ tên là Vân Lam, đây là Thịnh Thiên quốc, triều đại thứ 124. Tỷ a chúng ta về Trúc Thanh Am đi!
- Muội biết đường về?
- Ân.
- Tốt đi thôi.
Vân Lam cắn răng ngồi dậy, trên người nàng không hề có một chỗ hoàn hảo. Lại còn ngất đi trong khoảng thời gian lâu như vậy, máu trên người cũng đã khô rồi, nàng quả thật là dựa vào ý chí mà chống đỡ cơ thể này thôi.