Chương : 8
Yên Vũ Lâu, Kinh Sư đệ nhất thanh lâu.
Tọa lạc bên bờ Bích Dao Hồ của Kinh Sư thành, xuân phong phất quần lam, thanh sơn ngọc quỳnh lâu.
Bích thủy đào hoa tung bay trong gió, như mưa bụi phiêu vũ trong Yên Vũ lâu thai, ở nơi đây có thể hưởng dụng vô tận nữ tử, mỗi người đều tài mạo song tuyệt.
Giang hồ nhân sĩ, quan lại quý nhân tình nguyện trong Yên Vũ Lâu mỗi ngày vung tiền chỉ vì được nhìn thấy bóng dáng của Yên Vũ Lâu thủ tịch đầu bài Hạ Ngâm Hà.
~*~
Đại lâu chạm trổ tinh xảo, kẻ đến người đi không ngớt, thanh âm tiếp đón nhiệt tình, tiếng nghị luần ồn ào quanh quẩn bên tai.
Hết thảy ba tầng lâu đều đông nghịt, công tử ca cẩm y hoa phục, giang hồ nhân sĩ bên hông phối đao, quý tộc thương nhân kim quan hoa diện. . . Người đông nườm nượp trong Yên Vũ Lâu không có lấy một khe hở, chờ mong được chứng kiến phương dung của nữ tử khuynh thành.
Ở một góc vắng lặng, có hai người u tĩnh mà ngồi, giống như hai gốc cây tịch mịch trong biển hoa thảo hỗn tạp.
Ngọc từ tửu hồ, dạ quang bôi. (bôi: chén)
Rượu, là ‘Tương tư lệ’, người, là ‘Nhân trung chi long’.
Một người anh mi tuấn nghị, một người ngọc diện hàm tiếu.
Tửu nhập sầu tràng, hóa thành tương tư lệ, giống như một giọt thủy châu trong mắt người tương tư. . .
“Từ xưa vốn nhiều hồng nhan bạc mệnh a. Hồng nhan họa thủy, quả thực một chữ cũng không sai.”
“Lời này là sao?”
Có người tấm tắc nói, “ ‘Tứ đại mỹ nữ’ danh chấn võ lâm – đầu bài Yên Vũ Lâu Hạ Ngâm hà, Phong Nguyệt Lâu đệ nhất vũ Đoạn Tư Tư, viên minh châu của Phượng Hoàng sơn trang Hàn Linh Xu, Mai Hương Các các chủ Độc Cô Y Mộng, trong đó một người tương tư thành tật, người còn lại vì tình mà điên, chỉ có hai người kia còn bình thường một chút.”
“Ai tương tư thành tật? Ai vì tình mà điên?”
“Ngươi không biết? Hắc, chính là Hạ Ngâm Hà cùng Đoạn Tư Tư a.”
“Đoạn Tư Tư kia vốn có thể tìm được người thực tình yêu nàng, nhưng nàng lại không biết tốt xấu thông đồng với Nhật Nguyệt Giáo giáo chủ Lộng Nguyệt, Lộng Nguyệt chính là võ lâm đệ nhất ma đầu, tướng mạo ta chưa thấy, bất quá nghe nói nữ nhân gặp qua hắn đều cam tâm một lòng đối với hắn a, Lộng Nguyệt sủng qua Đoạn Tư Tư một hồi, kết quả cuối cùng còn không phải Lộng Nguyệt ngoạn chán đem nàng vứt bỏ, sau lại không biết vì nguyên nhân gì, Đoạn Tư Tư phát điên, hiện tại bị giam trong Phong Nguyệt Lâu, tránh cho nàng xuất môn gây náo loạn a.”
Một người giận dữ: “Hảo mỹ nhân như vậy lại bị Lộng Nguyệt phá hư, bất quá muốn trách cũng chỉ có thể trách nàng ta, yêu ai không yêu, cố tình đi yêu Lộng Nguyệt tên ma đầu trên dưới đều là độc, trúng tà cũng không đến mức điên cuồng như vậy.”
“Đó là Đoạn Tư Tư, Hạ Ngâm Hà lại bất đồng, cùng xuất thân chốn hồng trần, thế nhưng nàng lại là một tiểu mỹ nhân băng thanh ngọc khiết a, chỉ tiếc hiện tại nàng hình như sinh bệnh, bất quá bộ dáng bệnh tật của Hạ Ngâm Hà, một thân tư thái mảnh mai kia. . . Sách sách sách.”
“Phi, ngươi nói Hạ Ngâm Hà băng thanh ngọc khiết? Nàng sinh bệnh không phải đều là vì tương tư gã tình lang vô danh kia sao?”
“Ta chỉ nghe Hạ Ngâm Hà yêu tình lang của nàng đến si cuồng, còn thổ lộ với hắn, hơn nữa cam nguyện đưa Yên Vũ Lâu cho hắn, nhưng tình lang của nàng lại chế giễu, cũng không nhìn mỹ nhân này lấy một cái.”
“Cái gì? Đem Yên Vũ Lâu đưa cho nam nhân vô lương tâm kia? Dựa vào cái gì? Bạc của chúng ta không phải đều rót vào trong túi nam nhân đó?”
“Hắc, đó là Hạ Ngâm Hà tự mình nguyện ý, cam nguyện vì tình lang dâng lên hết thảy, ai bảo nàng là đầu bài Yên Vũ Lâu, tú bà chiếu cố nàng còn không hết, muốn trách chỉ có thể trách ngươi không có bổn sự, không giành được hoan tâm của mỹ nhân.”
“Thiết, ‘Tứ đại mỹ nữ’ là cái gì a, các nàng có đẹp cũng còn kém xa Ngạo Thần Cung cung chủ a.”
“Cái gì? Ngạo Thần Cung cung chủ. . . Hách Liên Cô Tuyết?”
“Không phải, là tuyệt thế mỹ nhân Hách Liên Cô Tuyết a, đừng nói với ta ngươi không biết hắn? Nghe nói khi hắn lầu đầu xuất hiện tại võ lâm đại hội, toàn trường vô luận nam nữ lão ấu đều ngây dại như thất hồn lạc phách, ngay cả lão ni cô cũng động xuân tâm đó.”
“Hắn là nam nhân! Làm sao có thể đẹp hơn ‘Tứ đại mỹ nữ’? Lão tử mới không tin!”
“Không tin thì thôi! Lão tử nghe nói phàm là người nhìn qua Hách Liên Cô Tuyết, đời này nhìn thấy nam nhân nữ nhân gì cũng đều cảm thấy chướng mắt.”
“Hừ, cái loại ma đầu giết người không chớp mắt này không nhìn cũng vậy, ta chỉ biết hắn tuyệt tình tuyệt nghĩa, sát huynh thí phụ, nghe nói Hách Liên Cô Tuyết còn lấy tim của cha hắn Hách Liên Thiên để luyện công, trình độ biến thái chỉ có Lộng Nguyệt mới có thể so sánh.”
“Suỵt — Ngươi nói nhỏ một chút, cẩn thận kẻo người của Ngạo Thần Cung nghe thấy, chính mình chết như thế nào cũng không biết.”
“Ba —“ Theo đó vang lên một tiếng vỡ nát thanh thúy, chỉ thấy dạ quang bôi trong tay Tư Đồ Không Thành đã thành mảnh vụn, máu tươi từ kẽ hở trong lòng bàn tay tràn ra, nhỏ giọt trên mặt bàn để lại từng vệt hồng ấn xinh đẹp . . .
***
Tọa lạc bên bờ Bích Dao Hồ của Kinh Sư thành, xuân phong phất quần lam, thanh sơn ngọc quỳnh lâu.
Bích thủy đào hoa tung bay trong gió, như mưa bụi phiêu vũ trong Yên Vũ lâu thai, ở nơi đây có thể hưởng dụng vô tận nữ tử, mỗi người đều tài mạo song tuyệt.
Giang hồ nhân sĩ, quan lại quý nhân tình nguyện trong Yên Vũ Lâu mỗi ngày vung tiền chỉ vì được nhìn thấy bóng dáng của Yên Vũ Lâu thủ tịch đầu bài Hạ Ngâm Hà.
~*~
Đại lâu chạm trổ tinh xảo, kẻ đến người đi không ngớt, thanh âm tiếp đón nhiệt tình, tiếng nghị luần ồn ào quanh quẩn bên tai.
Hết thảy ba tầng lâu đều đông nghịt, công tử ca cẩm y hoa phục, giang hồ nhân sĩ bên hông phối đao, quý tộc thương nhân kim quan hoa diện. . . Người đông nườm nượp trong Yên Vũ Lâu không có lấy một khe hở, chờ mong được chứng kiến phương dung của nữ tử khuynh thành.
Ở một góc vắng lặng, có hai người u tĩnh mà ngồi, giống như hai gốc cây tịch mịch trong biển hoa thảo hỗn tạp.
Ngọc từ tửu hồ, dạ quang bôi. (bôi: chén)
Rượu, là ‘Tương tư lệ’, người, là ‘Nhân trung chi long’.
Một người anh mi tuấn nghị, một người ngọc diện hàm tiếu.
Tửu nhập sầu tràng, hóa thành tương tư lệ, giống như một giọt thủy châu trong mắt người tương tư. . .
“Từ xưa vốn nhiều hồng nhan bạc mệnh a. Hồng nhan họa thủy, quả thực một chữ cũng không sai.”
“Lời này là sao?”
Có người tấm tắc nói, “ ‘Tứ đại mỹ nữ’ danh chấn võ lâm – đầu bài Yên Vũ Lâu Hạ Ngâm hà, Phong Nguyệt Lâu đệ nhất vũ Đoạn Tư Tư, viên minh châu của Phượng Hoàng sơn trang Hàn Linh Xu, Mai Hương Các các chủ Độc Cô Y Mộng, trong đó một người tương tư thành tật, người còn lại vì tình mà điên, chỉ có hai người kia còn bình thường một chút.”
“Ai tương tư thành tật? Ai vì tình mà điên?”
“Ngươi không biết? Hắc, chính là Hạ Ngâm Hà cùng Đoạn Tư Tư a.”
“Đoạn Tư Tư kia vốn có thể tìm được người thực tình yêu nàng, nhưng nàng lại không biết tốt xấu thông đồng với Nhật Nguyệt Giáo giáo chủ Lộng Nguyệt, Lộng Nguyệt chính là võ lâm đệ nhất ma đầu, tướng mạo ta chưa thấy, bất quá nghe nói nữ nhân gặp qua hắn đều cam tâm một lòng đối với hắn a, Lộng Nguyệt sủng qua Đoạn Tư Tư một hồi, kết quả cuối cùng còn không phải Lộng Nguyệt ngoạn chán đem nàng vứt bỏ, sau lại không biết vì nguyên nhân gì, Đoạn Tư Tư phát điên, hiện tại bị giam trong Phong Nguyệt Lâu, tránh cho nàng xuất môn gây náo loạn a.”
Một người giận dữ: “Hảo mỹ nhân như vậy lại bị Lộng Nguyệt phá hư, bất quá muốn trách cũng chỉ có thể trách nàng ta, yêu ai không yêu, cố tình đi yêu Lộng Nguyệt tên ma đầu trên dưới đều là độc, trúng tà cũng không đến mức điên cuồng như vậy.”
“Đó là Đoạn Tư Tư, Hạ Ngâm Hà lại bất đồng, cùng xuất thân chốn hồng trần, thế nhưng nàng lại là một tiểu mỹ nhân băng thanh ngọc khiết a, chỉ tiếc hiện tại nàng hình như sinh bệnh, bất quá bộ dáng bệnh tật của Hạ Ngâm Hà, một thân tư thái mảnh mai kia. . . Sách sách sách.”
“Phi, ngươi nói Hạ Ngâm Hà băng thanh ngọc khiết? Nàng sinh bệnh không phải đều là vì tương tư gã tình lang vô danh kia sao?”
“Ta chỉ nghe Hạ Ngâm Hà yêu tình lang của nàng đến si cuồng, còn thổ lộ với hắn, hơn nữa cam nguyện đưa Yên Vũ Lâu cho hắn, nhưng tình lang của nàng lại chế giễu, cũng không nhìn mỹ nhân này lấy một cái.”
“Cái gì? Đem Yên Vũ Lâu đưa cho nam nhân vô lương tâm kia? Dựa vào cái gì? Bạc của chúng ta không phải đều rót vào trong túi nam nhân đó?”
“Hắc, đó là Hạ Ngâm Hà tự mình nguyện ý, cam nguyện vì tình lang dâng lên hết thảy, ai bảo nàng là đầu bài Yên Vũ Lâu, tú bà chiếu cố nàng còn không hết, muốn trách chỉ có thể trách ngươi không có bổn sự, không giành được hoan tâm của mỹ nhân.”
“Thiết, ‘Tứ đại mỹ nữ’ là cái gì a, các nàng có đẹp cũng còn kém xa Ngạo Thần Cung cung chủ a.”
“Cái gì? Ngạo Thần Cung cung chủ. . . Hách Liên Cô Tuyết?”
“Không phải, là tuyệt thế mỹ nhân Hách Liên Cô Tuyết a, đừng nói với ta ngươi không biết hắn? Nghe nói khi hắn lầu đầu xuất hiện tại võ lâm đại hội, toàn trường vô luận nam nữ lão ấu đều ngây dại như thất hồn lạc phách, ngay cả lão ni cô cũng động xuân tâm đó.”
“Hắn là nam nhân! Làm sao có thể đẹp hơn ‘Tứ đại mỹ nữ’? Lão tử mới không tin!”
“Không tin thì thôi! Lão tử nghe nói phàm là người nhìn qua Hách Liên Cô Tuyết, đời này nhìn thấy nam nhân nữ nhân gì cũng đều cảm thấy chướng mắt.”
“Hừ, cái loại ma đầu giết người không chớp mắt này không nhìn cũng vậy, ta chỉ biết hắn tuyệt tình tuyệt nghĩa, sát huynh thí phụ, nghe nói Hách Liên Cô Tuyết còn lấy tim của cha hắn Hách Liên Thiên để luyện công, trình độ biến thái chỉ có Lộng Nguyệt mới có thể so sánh.”
“Suỵt — Ngươi nói nhỏ một chút, cẩn thận kẻo người của Ngạo Thần Cung nghe thấy, chính mình chết như thế nào cũng không biết.”
“Ba —“ Theo đó vang lên một tiếng vỡ nát thanh thúy, chỉ thấy dạ quang bôi trong tay Tư Đồ Không Thành đã thành mảnh vụn, máu tươi từ kẽ hở trong lòng bàn tay tràn ra, nhỏ giọt trên mặt bàn để lại từng vệt hồng ấn xinh đẹp . . .
***