Chương : 7
Mộc hệ dị năng của Ngu Thanh Thiển ở Mạt Thế vô cùng đặc biệt, ngoài việc chữa trị còn có năng lực thân thiết và năng lực tác chiến khống chế thực vật.
Chỉ cần là nơi có thực vật thì nàng đều có thể tập kích như cá gặp nước.
Cho dù bây giờ vẫn chưa kích hoạt năng lực công kích khống chế thực vật, nhưng lợi dụng thực vật để do thám tình hình phía trước che đậy hơi thở vẫn có thể phát huy một chút.
Trận đánh ngày càng căng thẳng, nàng nghĩ hay là âm thầm mò tới.
Đến gần con suối nhỏ, nàng ẩn mình trên một cái cây lớn nhìn về phía gần đó.
Chỉ thấy một chàng thiếu niên và hai người đàn ông trẻ bị bốn người đàn ông trưởng thành vây đánh, có một người không ngừng dùng nhánh cây quấn lấy người thiếu niên y phục đỏ, ba người còn lại ra tay với hai người kia.
Ngu Thanh Thiển nhận ra bốn người đàn ông này có một Linh Thực Sư, ba người còn lại đều là Tôi Thể Sư, cấp bậc tuy không cao, nhưng có thể nói là dư sức đối phó với ba người kia.
Thực lực của thiếu niên y phục đỏ là mạnh nhất, trong lúc phản kích dùng đoản kiếm giấu trong người nhanh nhẹn ra tay giết chết một Tôi Thể Sư.
Nhưng hai người bạn của chàng cũng bị ba người kia liên hợp lại đánh giết, vị Linh Thực Sư kia bị một người lúc gần chết phản công bị thương.
Ngu Thanh Thiển lãnh đạm xem cuộc chiến không xa, tuy là nàng đã gặp qua thiếu niên y phục đỏ ở trong thành nhỏ, nhưng giữa bọn họ vốn không có giao tiếp, ở Mạt Thế đã quen với việc sống chết, nàng cũng không chuẩn bị nhúng tay vào việc đó.
Lúc nàng chuẩn bị rời đi, thiếu niên y phục đỏ đột nhiên phát lực, linh hoạt nhảy tới phía sau Linh Thực Sư bị thương kia, dùng đoản kiếm cắt đứt cổ đối phương.
Ngu Thanh Thiển cảm thấy có mấy phần thích thú đối với người thiếu niên y phục đỏ quyết đoán dũng mãnh kia. Nàng dừng bước chân lại, khoanh tay lại dựa vào nhánh cây tiếp tục quan sát xem chàng ta có lật ngược thế cờ không.
Hai người còn lại thấy thiếu niên y phục đỏ phát huy uy lực, sắc mặc dần dần biến sắc, một người trong đó lập tức cầm ra một viên thuốc nén màu xám.
Thiếu niên y phục đỏ vốn đang vật lộn thì viên thuốc kia tỏa ra một làn khí đen khiến cho mặt chàng đột nhiên xanh đi, miệng chàng phun ra một dòng máu đen. Chàng che ngực thở dài, nhìn bộ dạng rất khó chịu.
Một người đàn ông thành niên đứng đó cười thâm độc: “Thái tử điện hạ, chúng ta tiễn ngài về tây thiên nhé.”
Hắn bước tới trước mặt người thiếu niên y phục đỏ, giơ một cánh tay lên chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của đối phương.
Thiếu niên y phục đỏ ngọ ngoậy đang muốn phản kháng, nhưng căn bản không có chút sức lực nào, máu đen không ngừng tuôn ra từ trong miệng.
Ánh mắt của chàng nhanh nhẹn nhìn hai người đàn ông, nháy mắt hỏi: “Các người là người được nhà kế hậu nương phái tới phải không?”
“Đúng thì sao? Dù sao người cũng sắp chết rồi, muốn báo thù thì kiếp sau đi tìm gặp vương hậu và bát hoàng tử đi.”
Người đàn ông giơ bàn tay lên cười lớn, nhìn thiếu niên y phục đỏ với ánh mắt ác độc: “Hôm nay có thể tự tay hạ sát thái tử điện hạ, thực là vinh hạnh cho ta!”
Ngu Thanh Thiển vốn không chuẩn bị ra tay, nhưng nhìn thấy bên môi của thiếu niên y phục đỏ không ngừng phun ra máu đen, thì con ngươi sáng lên.
Nàng thấy được thiếu niên y phục đỏ kia đã sớm trúng độc rồi, viên thuốc màu đen chỉ là nhân tố để kích phát độc dược mà thôi.
Trước kia nàng dựa vào cách hút độc của đứa con trai kia mà tu luyện mới mở ra được dị năng chữa trị, không biết hút độc tố của người thiếu niên y phục đỏ kia để tu luyện thì dị năng của nàng có thể tăng hiệu quả không.
Khóe môi của nàng cong lên, dù sao cũng nên thử một chút?
Chưởng phong của người đàn ông vừa đặt xuống, ánh mắt của người thiếu niên hiện ra sự không cam tâm khuất phục, khuôn mặt anh tú vốn dĩ không tà niệm dường như đã tuyệt vọng.
Ngay khi chưởng phong sắp giáng xuống đỉnh đầu của thiếu niên y phục đỏ thì đột nhiên dị biến.
Chỉ cần là nơi có thực vật thì nàng đều có thể tập kích như cá gặp nước.
Cho dù bây giờ vẫn chưa kích hoạt năng lực công kích khống chế thực vật, nhưng lợi dụng thực vật để do thám tình hình phía trước che đậy hơi thở vẫn có thể phát huy một chút.
Trận đánh ngày càng căng thẳng, nàng nghĩ hay là âm thầm mò tới.
Đến gần con suối nhỏ, nàng ẩn mình trên một cái cây lớn nhìn về phía gần đó.
Chỉ thấy một chàng thiếu niên và hai người đàn ông trẻ bị bốn người đàn ông trưởng thành vây đánh, có một người không ngừng dùng nhánh cây quấn lấy người thiếu niên y phục đỏ, ba người còn lại ra tay với hai người kia.
Ngu Thanh Thiển nhận ra bốn người đàn ông này có một Linh Thực Sư, ba người còn lại đều là Tôi Thể Sư, cấp bậc tuy không cao, nhưng có thể nói là dư sức đối phó với ba người kia.
Thực lực của thiếu niên y phục đỏ là mạnh nhất, trong lúc phản kích dùng đoản kiếm giấu trong người nhanh nhẹn ra tay giết chết một Tôi Thể Sư.
Nhưng hai người bạn của chàng cũng bị ba người kia liên hợp lại đánh giết, vị Linh Thực Sư kia bị một người lúc gần chết phản công bị thương.
Ngu Thanh Thiển lãnh đạm xem cuộc chiến không xa, tuy là nàng đã gặp qua thiếu niên y phục đỏ ở trong thành nhỏ, nhưng giữa bọn họ vốn không có giao tiếp, ở Mạt Thế đã quen với việc sống chết, nàng cũng không chuẩn bị nhúng tay vào việc đó.
Lúc nàng chuẩn bị rời đi, thiếu niên y phục đỏ đột nhiên phát lực, linh hoạt nhảy tới phía sau Linh Thực Sư bị thương kia, dùng đoản kiếm cắt đứt cổ đối phương.
Ngu Thanh Thiển cảm thấy có mấy phần thích thú đối với người thiếu niên y phục đỏ quyết đoán dũng mãnh kia. Nàng dừng bước chân lại, khoanh tay lại dựa vào nhánh cây tiếp tục quan sát xem chàng ta có lật ngược thế cờ không.
Hai người còn lại thấy thiếu niên y phục đỏ phát huy uy lực, sắc mặc dần dần biến sắc, một người trong đó lập tức cầm ra một viên thuốc nén màu xám.
Thiếu niên y phục đỏ vốn đang vật lộn thì viên thuốc kia tỏa ra một làn khí đen khiến cho mặt chàng đột nhiên xanh đi, miệng chàng phun ra một dòng máu đen. Chàng che ngực thở dài, nhìn bộ dạng rất khó chịu.
Một người đàn ông thành niên đứng đó cười thâm độc: “Thái tử điện hạ, chúng ta tiễn ngài về tây thiên nhé.”
Hắn bước tới trước mặt người thiếu niên y phục đỏ, giơ một cánh tay lên chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của đối phương.
Thiếu niên y phục đỏ ngọ ngoậy đang muốn phản kháng, nhưng căn bản không có chút sức lực nào, máu đen không ngừng tuôn ra từ trong miệng.
Ánh mắt của chàng nhanh nhẹn nhìn hai người đàn ông, nháy mắt hỏi: “Các người là người được nhà kế hậu nương phái tới phải không?”
“Đúng thì sao? Dù sao người cũng sắp chết rồi, muốn báo thù thì kiếp sau đi tìm gặp vương hậu và bát hoàng tử đi.”
Người đàn ông giơ bàn tay lên cười lớn, nhìn thiếu niên y phục đỏ với ánh mắt ác độc: “Hôm nay có thể tự tay hạ sát thái tử điện hạ, thực là vinh hạnh cho ta!”
Ngu Thanh Thiển vốn không chuẩn bị ra tay, nhưng nhìn thấy bên môi của thiếu niên y phục đỏ không ngừng phun ra máu đen, thì con ngươi sáng lên.
Nàng thấy được thiếu niên y phục đỏ kia đã sớm trúng độc rồi, viên thuốc màu đen chỉ là nhân tố để kích phát độc dược mà thôi.
Trước kia nàng dựa vào cách hút độc của đứa con trai kia mà tu luyện mới mở ra được dị năng chữa trị, không biết hút độc tố của người thiếu niên y phục đỏ kia để tu luyện thì dị năng của nàng có thể tăng hiệu quả không.
Khóe môi của nàng cong lên, dù sao cũng nên thử một chút?
Chưởng phong của người đàn ông vừa đặt xuống, ánh mắt của người thiếu niên hiện ra sự không cam tâm khuất phục, khuôn mặt anh tú vốn dĩ không tà niệm dường như đã tuyệt vọng.
Ngay khi chưởng phong sắp giáng xuống đỉnh đầu của thiếu niên y phục đỏ thì đột nhiên dị biến.