Chương : 12
Học viện Hoàng gia, học viện lớn nhất của cả khu vực nam bộ
Học viện Hoàng gia trải dài qua vùng trung tâm của ba đế quốc lớn nhất, do ba nước liên minh xây dựng.
Chu vi vài trăm dặm, đất đai rộng lớn, bên ngoài được bao bọc bởi những khu rừng rậm rạp, học viện có thể so sánh với một thành trì loại lớn.
Khu rừng rậm rạp bên ngoài có một con đường núi đi thẳng vào học viện, dọc đường không ít xe ngựa phóng nhanh vun vút, hai bên đường còn có những thiếu niên thiếu nữ vác hành lý ăn mặc đơn giản một mình đếm bước.
Ngu Thanh Thiển cưỡi ngựa Xích Diệm không ngừng nghỉ phóng như bay về phía cửa học viện.
Nàng xuống ngựa ngẩng đầu nhìn về phía cửa học viện.
Nhìn bên ngoài, cả một Học viện Hoàng gia giống như một tòa thành cổ thần bí xa xưa, bức tường cao vút như kéo dài tới tận mây xanh, khí thế hùng vĩ.
Bên ngoài học viện lúc này có rất nhiều người ồn ào náo nhiệt đang xếp hàng báo danh, nàng nhìn sơ qua cũng thấy khoảng có bốn năm ngàn người.
“Những người đến báo danh, xin mời xếp hàng theo trình tự, nếu vi phạm quy định lập tức hủy bỏ tư cách báo danh.” Một giọng nói vang vọng từ trên bức tường cao của học viện truyền tới, những người bên dưới muốn bỏ tiền hoặc gian lận xếp hàng đều lập tức bỏ ngay ý định.
Ngu Thanh Thiển nhìn quanh bốn phía, phát hiện bên hông của học viện có một khu vực khá rộng rãi dùng để đỗ xe ngựa và cột ngựa, nàng bước qua dẫn Xích Diệm cột vào trong chuồng ngựa.
“Ngươi ở đây ngoan nhé, tý nữa ta sẽ quay lại.” Nàng vuốt ve Xích Diệm nói.
Xích Diệm hí vang một tiếng, dùng đầu cọ cọ vào người Ngu Thanh Thiển.
Sau đó nàng bước tới cửa chính của học viện hòa mình vào dòng người xếp hàng dài.
Lúc đó mặt trời lên cao chiếu thẳng vào dòng người làm cho người ta thấy bực dọc, y phục của rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đều ướt đẫm mồ hôi, liên tục phàn nàn.
“Đây là cái quy tắc quỷ quái gì chứ? Báo danh mà cũng phải đứng dưới trời nắng để báo, thật đúng là nóng chết mất thôi.”
“Ngươi nhỏ tiếng tý, nếu như để cho thầy hướng dẫn của học viện nghe thấy thì ngươi chết chắc.”
“Ta nghe nói đây là cửa đầu tiên của cuộc thi vào học viện, nếu như những người bị say nắng hoặc những kẻ trốn tránh đều bị hủy bỏ tư cách nhập học, ngươi ráng chịu đựng tý đi.”
“Còn bao lâu nữa! Mặt của bổn công chúa bị cháy đen hết cả rồi nè.” Một thiếu nữ mang bộ y phục màu vàng nhăn mặt hống hách làm ồn.
Đứa con gái phía sau nàng liên tục quạt và dỗ dành: “Công chúa ráng nhịn đi, với thiên chất của người sau khi vào học viện nhất định sẽ được coi trọng, lần kiểm tra này sẽ qua nhanh thôi.”
“...”
Ngu Thanh Thiển phát hiện xung quanh có rất nhiều người đều đang phàn nàn về cách kiểm tra báo danh không có tình người của học viện, đặc biệt những người có thân phận bất phàm thì càng phàn nàn.
Nhưng cũng có một số quý tộc và dân thường từ đầu cũng đã rất yên lặng, nàng nhìn số người này một lượt ghi nhớ vào đầu.
Ánh mặt trời chói chang trên không đối với người đã tu luyện dị năng Mộc hệ cấp một như Ngu Thanh Thiển mà nói thì không nhằm nhò gì.
Một luồng khí màu xanh chỗ đan điền trong người không ngừng chuyển động, ánh nắng mặt trời chiếu vào người nàng sẽ tự nhiên bị giải thoát độ nóng, nàng luôn duy trì được sự mát mẻ.
Xem đội ngũ xếp hàng phía trước còn dài, Ngu Thanh Thiển lôi cuốn Đại Lục Thông Giám trong người ra đọc.
Nó là thứ cha nàng tặng nàng trước khi đi, bên trong ghi chép sự phân bổ trên đại lục này, Linh Thực và Ma Thú cũng được giới thiệu chi tiết, bên trong còn kèm theo một cuốn sổ tay bằng tranh vẽ, trong đó xen kẽ nhiều phong tục nhân tình của nhiều nơi, khá là thú vị.
Rất nhanh, nàng đắm chìm trong cuốn sách, đọc say mê thích thú.
Ngu Thanh Thiển bề ngoài xinh đẹp tao nhã, là một tuyệt sắc giai nhân, ăn mặc không tầm thường. Đôi mắt trong veo long lanh như dòng suối tinh khiết, thấy rõ sự thông minh lanh lợi.
Một thiếu nữ cầm cuốn sách dày cộp lặng lẽ lật xem, trong khi đám đông đang phẩy quạt điên cuồng phàn nàn lại càng đặc biệt nổi bật.
Đặc biệt là nàng không có một chút nào bị ảnh hưởng bởi ánh mặt trời chói chang, ung dung tự tại, khiến cho không ít người nhìn nàng với ánh mắt tò mò chú ý.
Học viện Hoàng gia trải dài qua vùng trung tâm của ba đế quốc lớn nhất, do ba nước liên minh xây dựng.
Chu vi vài trăm dặm, đất đai rộng lớn, bên ngoài được bao bọc bởi những khu rừng rậm rạp, học viện có thể so sánh với một thành trì loại lớn.
Khu rừng rậm rạp bên ngoài có một con đường núi đi thẳng vào học viện, dọc đường không ít xe ngựa phóng nhanh vun vút, hai bên đường còn có những thiếu niên thiếu nữ vác hành lý ăn mặc đơn giản một mình đếm bước.
Ngu Thanh Thiển cưỡi ngựa Xích Diệm không ngừng nghỉ phóng như bay về phía cửa học viện.
Nàng xuống ngựa ngẩng đầu nhìn về phía cửa học viện.
Nhìn bên ngoài, cả một Học viện Hoàng gia giống như một tòa thành cổ thần bí xa xưa, bức tường cao vút như kéo dài tới tận mây xanh, khí thế hùng vĩ.
Bên ngoài học viện lúc này có rất nhiều người ồn ào náo nhiệt đang xếp hàng báo danh, nàng nhìn sơ qua cũng thấy khoảng có bốn năm ngàn người.
“Những người đến báo danh, xin mời xếp hàng theo trình tự, nếu vi phạm quy định lập tức hủy bỏ tư cách báo danh.” Một giọng nói vang vọng từ trên bức tường cao của học viện truyền tới, những người bên dưới muốn bỏ tiền hoặc gian lận xếp hàng đều lập tức bỏ ngay ý định.
Ngu Thanh Thiển nhìn quanh bốn phía, phát hiện bên hông của học viện có một khu vực khá rộng rãi dùng để đỗ xe ngựa và cột ngựa, nàng bước qua dẫn Xích Diệm cột vào trong chuồng ngựa.
“Ngươi ở đây ngoan nhé, tý nữa ta sẽ quay lại.” Nàng vuốt ve Xích Diệm nói.
Xích Diệm hí vang một tiếng, dùng đầu cọ cọ vào người Ngu Thanh Thiển.
Sau đó nàng bước tới cửa chính của học viện hòa mình vào dòng người xếp hàng dài.
Lúc đó mặt trời lên cao chiếu thẳng vào dòng người làm cho người ta thấy bực dọc, y phục của rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đều ướt đẫm mồ hôi, liên tục phàn nàn.
“Đây là cái quy tắc quỷ quái gì chứ? Báo danh mà cũng phải đứng dưới trời nắng để báo, thật đúng là nóng chết mất thôi.”
“Ngươi nhỏ tiếng tý, nếu như để cho thầy hướng dẫn của học viện nghe thấy thì ngươi chết chắc.”
“Ta nghe nói đây là cửa đầu tiên của cuộc thi vào học viện, nếu như những người bị say nắng hoặc những kẻ trốn tránh đều bị hủy bỏ tư cách nhập học, ngươi ráng chịu đựng tý đi.”
“Còn bao lâu nữa! Mặt của bổn công chúa bị cháy đen hết cả rồi nè.” Một thiếu nữ mang bộ y phục màu vàng nhăn mặt hống hách làm ồn.
Đứa con gái phía sau nàng liên tục quạt và dỗ dành: “Công chúa ráng nhịn đi, với thiên chất của người sau khi vào học viện nhất định sẽ được coi trọng, lần kiểm tra này sẽ qua nhanh thôi.”
“...”
Ngu Thanh Thiển phát hiện xung quanh có rất nhiều người đều đang phàn nàn về cách kiểm tra báo danh không có tình người của học viện, đặc biệt những người có thân phận bất phàm thì càng phàn nàn.
Nhưng cũng có một số quý tộc và dân thường từ đầu cũng đã rất yên lặng, nàng nhìn số người này một lượt ghi nhớ vào đầu.
Ánh mặt trời chói chang trên không đối với người đã tu luyện dị năng Mộc hệ cấp một như Ngu Thanh Thiển mà nói thì không nhằm nhò gì.
Một luồng khí màu xanh chỗ đan điền trong người không ngừng chuyển động, ánh nắng mặt trời chiếu vào người nàng sẽ tự nhiên bị giải thoát độ nóng, nàng luôn duy trì được sự mát mẻ.
Xem đội ngũ xếp hàng phía trước còn dài, Ngu Thanh Thiển lôi cuốn Đại Lục Thông Giám trong người ra đọc.
Nó là thứ cha nàng tặng nàng trước khi đi, bên trong ghi chép sự phân bổ trên đại lục này, Linh Thực và Ma Thú cũng được giới thiệu chi tiết, bên trong còn kèm theo một cuốn sổ tay bằng tranh vẽ, trong đó xen kẽ nhiều phong tục nhân tình của nhiều nơi, khá là thú vị.
Rất nhanh, nàng đắm chìm trong cuốn sách, đọc say mê thích thú.
Ngu Thanh Thiển bề ngoài xinh đẹp tao nhã, là một tuyệt sắc giai nhân, ăn mặc không tầm thường. Đôi mắt trong veo long lanh như dòng suối tinh khiết, thấy rõ sự thông minh lanh lợi.
Một thiếu nữ cầm cuốn sách dày cộp lặng lẽ lật xem, trong khi đám đông đang phẩy quạt điên cuồng phàn nàn lại càng đặc biệt nổi bật.
Đặc biệt là nàng không có một chút nào bị ảnh hưởng bởi ánh mặt trời chói chang, ung dung tự tại, khiến cho không ít người nhìn nàng với ánh mắt tò mò chú ý.