Chương : 9
“Có chuyện gì thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Tư Đồ Khắc Tai bị nhìn mà thấy ngọt ngào dâng lên trong lòng. Nếu cứ mãi thế này thì thật tốt… Hắn có chết cũng cam lòng…
“Tiểu Hân không biết, chỉ là cảm thấy muốn nhìn Khắc Tai mà thôi!”
Sở Mộ Hân thành thật trả lời.
“Tại sao lại muốn nhìn tôi?”
Tư Đồ Khắc Tai muốn Sở Mộ Hân nói ra tâm ý trong lòng đối với mình. Ngón tay hắn khẽ vuốt nhẹ lên gò má trắng nõn của cậu. Tựa như con mèo nhỏ, Sở Mộ Hân hơi nghiêng mặt để nhận được nhiều hơn nữa những cái vỗ về. Nghe hắn hỏi, đôi mắt to trong veo thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Khắc Tai.
“Uhm…tại sao nhỉ? Vì ngoại hình của Khắc Tai rất đẹp, rất ôn nhu, khi nói chuyện cùng tiểu Hân sẽ không cười. Tiểu Hân biết rất nhiều người sau khi nói chuyện với tiểu Hân xong sẽ lén cười. Tiểu Hân không biết họ cười cái gì, nhưng tiểu Hân nghĩ là do họ không thích tiểu Hân. Còn Khắc Tai sẽ không cười. Vì vậy nên tiểu Hân rất vui. Tiểu Hân…uhm … rất coi trọng điều đó, nhưng tiểu Hân nghĩ có lẽ do mình tưởng tượng mà thôi. Trọng Phẩm đại ca từng nói tiểu Hân thích mơ mộng. Hôm nay, tiểu Hân cứ nghĩ là mình lại nằm mơ thấy Khắc Tai, không nghĩ là anh đến đây thật. Tiểu Hân còn đang định nói với bản thân mau mau tỉnh mộng, kết quả lại là chạy ra ngoài…”
Đang nói, bỗng nhiên Sở Mộ Hân mở miệng cắn nhẹ vào ngón tay Khắc Tai rồi bật cười.
“Anh xem, sẽ đau mà. Vì đây không phải là mơ, Khắc Tai đã xuất hiện rồi!”
Tư Đồ Khắc Tai quả thực bị cậu làm cho quá xúc động. Hắn không nghĩ vật nhỏ này sẽ nói ra những lời như thế.
Hắn biết cậu rất nhạy cảm nhưng không ngờ… Nghe trong lời nói ấy có thể biết được trước đây cậu nhất định đã bị tổn thương rất sâu…
Ánh mắt yêu thương thâm tình của Tư Đồ Khắc Tai khóa chặt lấy đôi mắt Sở Mộ Hân, một trận hoa mắt chóng mặt ập đến, trong đầu như có một tiếng nổ, chỉ cảm thấy bóng dáng Tư Đồ Khắc Tai cùng đôi môi ấm áp của hắn ở trước mắt bỗng mờ mịt.
“Này… anh xem đi, chính là như thế này… Nó khiến tiểu Hân không thể nghĩ đến chuyện gì khác, lại còn khiến tiểu Hân nhớ đến cái lần đầu tiên Khắc Tai dùng môi của mình hôn tiểu Hân…”
Tựa như bị mê muội, Sở Mộ Hân đứng lên, rướn người về phía trước, đôi môi mềm mại khẽ đặt lên môi Tư Đồ Khắc Tai. Tư Đồ Khắc Tai thất thần ngắm nhìn đôi má ửng đỏ của người ngay trước mắt. Một lúc sau, Sở Mộ Hân mới rời khỏi môi Tư Đồ Khắc Tai, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp, có nghi hoặc, có bất an nhưng phần nhiều là sự mê đắm.
Tư Đồ Khắc Tai kéo Sở Mộ Hân còn đang chưa khôi phục thần trí ngồi lên người mình, dùng lực ôm lấy thân thể nhỏ nhắn này. Cậu cứ như vậy mà tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Ánh chiều tà rắc lên hai bóng dáng đang ôm lấy nhau từng tia sáng màu cam ấm áp. Người trong tiệm tuy không nhiều nhưng cũng không làm cho bầu không khí trong “Nắng Ban Mai” trở nên lạnh lẽo, buồn tẻ. Chương Trọng Phẩm còn đang bận bịu xử lý mọi chuyện nhìn thấy hai người như vậy, trên môi thoáng vẽ một nụ cười.
Màn đêm buông xuống, Tư Đồ Khắc Tai theo Sở Mộ Hân về nhà.
“Em đến ở cùng tôi được không?”
Tư Đồ Khắc Tai từ phía sau giữ chặt lấy bàn tay đang mở khóa cửa, Sở Mộ Hân quay đầu lại.
“Tại sao? Anh thấy nhà tiểu Hân có chỗ nào không tốt sao?”
Khắc Tai cười cười giúp Sở Mộ Hân mở khóa cửa. Vừa đẩy cửa đi vào vừa tìm một lí do thích hợp để cậu có thể ở cùng mình mà không có chút hoài nghi nào.
Vào đến phòng khách, Khắc Tai tự nhiên ngồi xuống sofa, Sở Mộ Hân nhìn hắn với đôi mắt ngập tràn nghi vấn. Hắn nhìn cậu, nở nụ cười rồi mở rộng hai cánh tay. Cậu như bị hấp dẫn mà ngoan ngoãn tiến vào cái ôm ấm áp ấy.
“Tiểu Hân, em nghe tôi nói.” Tư Đồ Khắc Tai thận trọng mở lời, Sở Mộ Hân dùng sức gật đầu một cái.
“Điều này giống như em nhớ tôi vậy, hơn một tháng nay, ngày nào tôi cũng nhớ đến em, nhưng chính là tôi sợ một khi đi tìm thì em đã quên tôi mất rồi…”
“Sẽ không!”
Sở Mộ Hân bất mãn chen vào, Khắc Tai ôn nhu cười, vòng tay ôm cậu siết chặt thêm chút nữa.
“Tôi biết, chính vì vậy mà hôm nay tôi rất vui. Tôi muốn em ở cùng tôi để tôi được chăm sóc, lo lắng cho em. Tiểu Hân, tôi không muốn ngày qua ngày chỉ có thể nhớ em, tôi còn muốn được hằng ngày trông thấy em!”
Sở Mộ Hân nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ về những lời vừa nói của hắn.
“Khắc Tai, anh biết không, Trọng Phẩm đại ca cũng đã từng nói với Hân những lời như vậy. Nhưng em muốn tự mình lo cho bản thân, nếu chuyện gì không muốn sẽ không làm. Em biết mình làm nhiều việc còn chưa tốt nhưng tất cả đều do tự mình thực hiện.”
Mấy ngón tay vặn xoắn góc áo, Sở Mộ Hân nói ra suy nghĩ của mình. Tư Đồ Khắc Tai yêu thương khẽ hôn lên mái tóc thoảng ra mùi thơm dịu.
“Em làm rất tốt, thực sự tốt, tiểu Hân. Nhưng như thế không phải em thấy rất mệt sao? Bản thân sẽ rất vất vả đúng không? Tiểu Hân, hiện tại có tôi ở bên, tôi sẽ là người chăm sóc cho em, Trọng Phẩm cũng có thể trông nom em. Em đồng ý ở với tôi, tôi sẽ bảo vệ em, luôn luôn lo cho em.”
Sở Mộ Hân cảm thấy có chút thương tâm. Quá khứ xa xôi mà như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, nhớ đến ngày ấy gặp Chương Trọng Phẩm, một tầng hơi nước lấp đầy đôi mắt to tròn. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Quả thực bản thân cậu luôn biết rõ người khác đều nói cậu ngốc, chính cậu cũng biết mình không giống người ta, có rất ít người đối xử tốt với cậu. Nhiều người còn cười nhạo cậu, đùa bỡn cậu, bày ra những trò đùa quái đản với cậu. Chính vì trông cậu như vậy, vì không biết, cậu sẽ…sẽ…
Nhìn Sở Mộ Hân im lặng rơi nước mắt, Tư Đồ Khắc Tai cảm thấy đau lòng, dùng sức ôm chặt vật nhỏ trong ngực. Đôi tay nhỏ bé run rẩy ôm lấy hắn, Sở Mộ Hân òa lên khóc to.
Cảm nhận thấy vạt áo ẩm ướt, tiếng khóc vừa thống khổ vừa non nớt cùng thân thể dù đã kiềm chế nhưng không khỏi run rẩy của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai không chút cân nhắc, cũng không hề hối hận liền đem khuôn ngực rộng lớn cùng cánh tay mạnh mẽ ôm Sở Mộ Hân vào lòng, trong lòng tự hứa rằng tuyệt đối sẽ không khiến cho tiểu gia hỏa này phải rơi lệ thêm một lần nào nữa.
“Hân, nghe này, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, tôi tuyệt đối sẽ không làm em bị tổn thương. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ luôn ở bên em, sẽ không bỏ em ở lại một mình. Hân, em phải tin tưởng tôi.”
Lời an ủi của Tư Đồ Khắc Tai truyền đến bằng một giọng nói kiên định, trầm thấp từ tính, lại được tựa vào lồng ngực của hắn nghe tiếng tim đập trầm ổn có quy luật làm cho người ta có cảm giác an tâm, tinh thần bị kích động của Sở Mộ Hân cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngẩng đầu, nhìn Tư Đồ Khắc Tai bằng đôi mắt hồng hồng còn đọng nước mắt, Sở Mộ Hân quyết định.
“Em…em không biết cái cảm giác là lạ này là cái gì, cũng không biết tại sao lại khóc… nhưng em muốn ở cùng với hắn. Tiểu Hân muốn ở cùng với Khắc Tai. Em ở chỗ này thực sự rất khó chịu”, bàn tay nhỏ bé kéo kéo ngực áo của hắn muốn thỉnh cầu.
“Hơn nữa, Hân còn thấy rất nặng nề, mệt mỏi, thương tâm. Thật kì quái. Có phải em bị bệnh không?”
Nghe Sở Mộ Hân nói hết, Tư Đồ Khắc Tai nở nụ cười, bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt Sở Mộ Hân, kéo hắn vào lòng, đặt ngồi trên hai chân mình một cách thoải mái, đối diện với Tư Đồ Khắc Tai.
“Em không bị ốm, chỉ là mệt mỏi mà thôi. Bây giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ quay lại giúp em thu dọn hành lí, được không?”
Bởi vì khoảng cách quá gần nên Sở Mộ Hân hơi cúi mặt xuống, Tư Đồ Khắc Tai khẽ nâng lên chiếc cằm tinh xảo của Sở Mộ Hân để hắn có thể nhìn thấy mình, bây giờ nhìn tiểu gia hỏa này thật đáng yêu.
“Anh phải đi rồi sao?”
“Khuya rồi, không phải em nên đi nghỉ ngơi rồi sao?”
Tiện tay cởi dây buộc tóc của Sở Mộ Hân, chơi đùa những sợi tóc mềm mại đang trượt trên vai cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu hiện rõ trong đáy mắt chứa chan nhu tình của Khắc Tai.
“Em…”
Có chút chần chờ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy những ngón tay thon dài đang vuốt ve mái tóc mình, Sở Mộ Hân nhìn Tư Đồ Khắc Tai.
“Uhm?”
“Hân không muốn anh đi, nhưng ngày mai Khắc Tai phải đi làm nên giờ Khắc Tai phải về…Hân…em muốn ở cùng với anh. Hân về cùng anh được không?”
Tư Đồ Khắc Tai bị nhìn mà thấy ngọt ngào dâng lên trong lòng. Nếu cứ mãi thế này thì thật tốt… Hắn có chết cũng cam lòng…
“Tiểu Hân không biết, chỉ là cảm thấy muốn nhìn Khắc Tai mà thôi!”
Sở Mộ Hân thành thật trả lời.
“Tại sao lại muốn nhìn tôi?”
Tư Đồ Khắc Tai muốn Sở Mộ Hân nói ra tâm ý trong lòng đối với mình. Ngón tay hắn khẽ vuốt nhẹ lên gò má trắng nõn của cậu. Tựa như con mèo nhỏ, Sở Mộ Hân hơi nghiêng mặt để nhận được nhiều hơn nữa những cái vỗ về. Nghe hắn hỏi, đôi mắt to trong veo thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Khắc Tai.
“Uhm…tại sao nhỉ? Vì ngoại hình của Khắc Tai rất đẹp, rất ôn nhu, khi nói chuyện cùng tiểu Hân sẽ không cười. Tiểu Hân biết rất nhiều người sau khi nói chuyện với tiểu Hân xong sẽ lén cười. Tiểu Hân không biết họ cười cái gì, nhưng tiểu Hân nghĩ là do họ không thích tiểu Hân. Còn Khắc Tai sẽ không cười. Vì vậy nên tiểu Hân rất vui. Tiểu Hân…uhm … rất coi trọng điều đó, nhưng tiểu Hân nghĩ có lẽ do mình tưởng tượng mà thôi. Trọng Phẩm đại ca từng nói tiểu Hân thích mơ mộng. Hôm nay, tiểu Hân cứ nghĩ là mình lại nằm mơ thấy Khắc Tai, không nghĩ là anh đến đây thật. Tiểu Hân còn đang định nói với bản thân mau mau tỉnh mộng, kết quả lại là chạy ra ngoài…”
Đang nói, bỗng nhiên Sở Mộ Hân mở miệng cắn nhẹ vào ngón tay Khắc Tai rồi bật cười.
“Anh xem, sẽ đau mà. Vì đây không phải là mơ, Khắc Tai đã xuất hiện rồi!”
Tư Đồ Khắc Tai quả thực bị cậu làm cho quá xúc động. Hắn không nghĩ vật nhỏ này sẽ nói ra những lời như thế.
Hắn biết cậu rất nhạy cảm nhưng không ngờ… Nghe trong lời nói ấy có thể biết được trước đây cậu nhất định đã bị tổn thương rất sâu…
Ánh mắt yêu thương thâm tình của Tư Đồ Khắc Tai khóa chặt lấy đôi mắt Sở Mộ Hân, một trận hoa mắt chóng mặt ập đến, trong đầu như có một tiếng nổ, chỉ cảm thấy bóng dáng Tư Đồ Khắc Tai cùng đôi môi ấm áp của hắn ở trước mắt bỗng mờ mịt.
“Này… anh xem đi, chính là như thế này… Nó khiến tiểu Hân không thể nghĩ đến chuyện gì khác, lại còn khiến tiểu Hân nhớ đến cái lần đầu tiên Khắc Tai dùng môi của mình hôn tiểu Hân…”
Tựa như bị mê muội, Sở Mộ Hân đứng lên, rướn người về phía trước, đôi môi mềm mại khẽ đặt lên môi Tư Đồ Khắc Tai. Tư Đồ Khắc Tai thất thần ngắm nhìn đôi má ửng đỏ của người ngay trước mắt. Một lúc sau, Sở Mộ Hân mới rời khỏi môi Tư Đồ Khắc Tai, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp, có nghi hoặc, có bất an nhưng phần nhiều là sự mê đắm.
Tư Đồ Khắc Tai kéo Sở Mộ Hân còn đang chưa khôi phục thần trí ngồi lên người mình, dùng lực ôm lấy thân thể nhỏ nhắn này. Cậu cứ như vậy mà tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Ánh chiều tà rắc lên hai bóng dáng đang ôm lấy nhau từng tia sáng màu cam ấm áp. Người trong tiệm tuy không nhiều nhưng cũng không làm cho bầu không khí trong “Nắng Ban Mai” trở nên lạnh lẽo, buồn tẻ. Chương Trọng Phẩm còn đang bận bịu xử lý mọi chuyện nhìn thấy hai người như vậy, trên môi thoáng vẽ một nụ cười.
Màn đêm buông xuống, Tư Đồ Khắc Tai theo Sở Mộ Hân về nhà.
“Em đến ở cùng tôi được không?”
Tư Đồ Khắc Tai từ phía sau giữ chặt lấy bàn tay đang mở khóa cửa, Sở Mộ Hân quay đầu lại.
“Tại sao? Anh thấy nhà tiểu Hân có chỗ nào không tốt sao?”
Khắc Tai cười cười giúp Sở Mộ Hân mở khóa cửa. Vừa đẩy cửa đi vào vừa tìm một lí do thích hợp để cậu có thể ở cùng mình mà không có chút hoài nghi nào.
Vào đến phòng khách, Khắc Tai tự nhiên ngồi xuống sofa, Sở Mộ Hân nhìn hắn với đôi mắt ngập tràn nghi vấn. Hắn nhìn cậu, nở nụ cười rồi mở rộng hai cánh tay. Cậu như bị hấp dẫn mà ngoan ngoãn tiến vào cái ôm ấm áp ấy.
“Tiểu Hân, em nghe tôi nói.” Tư Đồ Khắc Tai thận trọng mở lời, Sở Mộ Hân dùng sức gật đầu một cái.
“Điều này giống như em nhớ tôi vậy, hơn một tháng nay, ngày nào tôi cũng nhớ đến em, nhưng chính là tôi sợ một khi đi tìm thì em đã quên tôi mất rồi…”
“Sẽ không!”
Sở Mộ Hân bất mãn chen vào, Khắc Tai ôn nhu cười, vòng tay ôm cậu siết chặt thêm chút nữa.
“Tôi biết, chính vì vậy mà hôm nay tôi rất vui. Tôi muốn em ở cùng tôi để tôi được chăm sóc, lo lắng cho em. Tiểu Hân, tôi không muốn ngày qua ngày chỉ có thể nhớ em, tôi còn muốn được hằng ngày trông thấy em!”
Sở Mộ Hân nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ về những lời vừa nói của hắn.
“Khắc Tai, anh biết không, Trọng Phẩm đại ca cũng đã từng nói với Hân những lời như vậy. Nhưng em muốn tự mình lo cho bản thân, nếu chuyện gì không muốn sẽ không làm. Em biết mình làm nhiều việc còn chưa tốt nhưng tất cả đều do tự mình thực hiện.”
Mấy ngón tay vặn xoắn góc áo, Sở Mộ Hân nói ra suy nghĩ của mình. Tư Đồ Khắc Tai yêu thương khẽ hôn lên mái tóc thoảng ra mùi thơm dịu.
“Em làm rất tốt, thực sự tốt, tiểu Hân. Nhưng như thế không phải em thấy rất mệt sao? Bản thân sẽ rất vất vả đúng không? Tiểu Hân, hiện tại có tôi ở bên, tôi sẽ là người chăm sóc cho em, Trọng Phẩm cũng có thể trông nom em. Em đồng ý ở với tôi, tôi sẽ bảo vệ em, luôn luôn lo cho em.”
Sở Mộ Hân cảm thấy có chút thương tâm. Quá khứ xa xôi mà như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, nhớ đến ngày ấy gặp Chương Trọng Phẩm, một tầng hơi nước lấp đầy đôi mắt to tròn. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Quả thực bản thân cậu luôn biết rõ người khác đều nói cậu ngốc, chính cậu cũng biết mình không giống người ta, có rất ít người đối xử tốt với cậu. Nhiều người còn cười nhạo cậu, đùa bỡn cậu, bày ra những trò đùa quái đản với cậu. Chính vì trông cậu như vậy, vì không biết, cậu sẽ…sẽ…
Nhìn Sở Mộ Hân im lặng rơi nước mắt, Tư Đồ Khắc Tai cảm thấy đau lòng, dùng sức ôm chặt vật nhỏ trong ngực. Đôi tay nhỏ bé run rẩy ôm lấy hắn, Sở Mộ Hân òa lên khóc to.
Cảm nhận thấy vạt áo ẩm ướt, tiếng khóc vừa thống khổ vừa non nớt cùng thân thể dù đã kiềm chế nhưng không khỏi run rẩy của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai không chút cân nhắc, cũng không hề hối hận liền đem khuôn ngực rộng lớn cùng cánh tay mạnh mẽ ôm Sở Mộ Hân vào lòng, trong lòng tự hứa rằng tuyệt đối sẽ không khiến cho tiểu gia hỏa này phải rơi lệ thêm một lần nào nữa.
“Hân, nghe này, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, tôi tuyệt đối sẽ không làm em bị tổn thương. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ luôn ở bên em, sẽ không bỏ em ở lại một mình. Hân, em phải tin tưởng tôi.”
Lời an ủi của Tư Đồ Khắc Tai truyền đến bằng một giọng nói kiên định, trầm thấp từ tính, lại được tựa vào lồng ngực của hắn nghe tiếng tim đập trầm ổn có quy luật làm cho người ta có cảm giác an tâm, tinh thần bị kích động của Sở Mộ Hân cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngẩng đầu, nhìn Tư Đồ Khắc Tai bằng đôi mắt hồng hồng còn đọng nước mắt, Sở Mộ Hân quyết định.
“Em…em không biết cái cảm giác là lạ này là cái gì, cũng không biết tại sao lại khóc… nhưng em muốn ở cùng với hắn. Tiểu Hân muốn ở cùng với Khắc Tai. Em ở chỗ này thực sự rất khó chịu”, bàn tay nhỏ bé kéo kéo ngực áo của hắn muốn thỉnh cầu.
“Hơn nữa, Hân còn thấy rất nặng nề, mệt mỏi, thương tâm. Thật kì quái. Có phải em bị bệnh không?”
Nghe Sở Mộ Hân nói hết, Tư Đồ Khắc Tai nở nụ cười, bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt Sở Mộ Hân, kéo hắn vào lòng, đặt ngồi trên hai chân mình một cách thoải mái, đối diện với Tư Đồ Khắc Tai.
“Em không bị ốm, chỉ là mệt mỏi mà thôi. Bây giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tôi sẽ quay lại giúp em thu dọn hành lí, được không?”
Bởi vì khoảng cách quá gần nên Sở Mộ Hân hơi cúi mặt xuống, Tư Đồ Khắc Tai khẽ nâng lên chiếc cằm tinh xảo của Sở Mộ Hân để hắn có thể nhìn thấy mình, bây giờ nhìn tiểu gia hỏa này thật đáng yêu.
“Anh phải đi rồi sao?”
“Khuya rồi, không phải em nên đi nghỉ ngơi rồi sao?”
Tiện tay cởi dây buộc tóc của Sở Mộ Hân, chơi đùa những sợi tóc mềm mại đang trượt trên vai cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu hiện rõ trong đáy mắt chứa chan nhu tình của Khắc Tai.
“Em…”
Có chút chần chờ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy những ngón tay thon dài đang vuốt ve mái tóc mình, Sở Mộ Hân nhìn Tư Đồ Khắc Tai.
“Uhm?”
“Hân không muốn anh đi, nhưng ngày mai Khắc Tai phải đi làm nên giờ Khắc Tai phải về…Hân…em muốn ở cùng với anh. Hân về cùng anh được không?”